Hồi 8 (1)
Sau hôm tỏ tình vô cùng chóng vánh ấy, Phạm Khuê luôn muốn gặp Thái Hiển, xem hắn có thích mình lại không.
Hằng đêm, cứ đúng thời điểm, Phạm Khuê lại ra chỗ bọn họ hay gặp. Nhưng đã ba ngày nay, Thái Hiển không đến, cũng không gửi thư từ gì cho y, đành ra y đem lòng lo sợ, sợ rằng từ hôm tỏ tình đó, Thái Hiển đã cảm thấy chán ghét y hơn.
Hôm nay cũng vậy, hắn không đến, Phạm Khuê chán nản không thèm ngồi đợi nữa, y liền tắt đèn đi ngủ. Trong căn phòng tối đèn, bóng người nhỏ bé ngủ trên giường, cuộn tròn như con gấu bông, thật đáng yêu.
Bỗng nhiên tiếng cửa mở ra, Phạm Khuê giật mình ngồi dậy. Đã đêm rồi, vào phòng mà không nói gì, chắc chắn là thích khách. Y nghĩ như vậy, thân thủ nhanh chóng vơ lấy con dao đầu giường, nhẹ nhàng mai phục. Chỉ thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phạm Khuê hét một tiếng, nhảy lên, cầm dao đánh nhau với đối phương. "Thích khách" kia thân thủ cũng vô cùng rõ ràng, nhanh chóng tránh được, sau đó là màn trao đổi chiêu thức giữa hai người. Do không gian quá tối, Phạm Khuê cầm dao chém bừa đến trước mắt, không may trượt chân, mất đà ngã thẳng về phía trước, con dao không may đâm phập vào vai đối phương.
"A!" Vị thích khách kia kêu lên, sau đó nhanh chóng nằm xuống sàn nhà. Nghe âm thanh quen thuộc, Phạm Khuê hoài nghi, nhanh chóng đứng dậy thắp đèn. Khi ánh đèn sáng lên, y liên nhìn thấy Thái Hiển ôm vai nằm dưới sàn, bên vai chảy máu thấm cả ra áo, con dao nằm lăn lóc bên cạnh. Phạm Khuê mười phần hoảng loạn, vội vàng đến bên hắn, nhanh chóng đỡ hắn lên giường.
"Ngươi thật là, sao không lên tiếng, để bây giờ ta có lỗi với ngươi" Phạm Khuê chuẩn bị chậu nước và một chiếc khắn được vắt nước sạch, mau chóng lau lên vết thương của Thái Hiển
"Ta thấy ngươi tắt đèn, tưởng ngươi đã ngủ, nên mới không lên tiếng"
"..."
"Mà ngươi cũng thật là, lần đầu tiên ta gặp ngươi, với cả lần này nữa, đều động thủ với ta, giờ thì hay rồi, ta bị thương!" Thái Hiển bĩu môi
"Ta...ta xin lỗi, do ta quá đa nghi thôi. À mà đêm khuya như vậy ngươi đến đây làm gì?"
"Ta nhớ thì ta đến. Ngươi không nhớ ta sao? Nói thích ta thì phải nhớ ra chứ?" Thái Hiển cười, tay vuốt ve gò má của Phạm Khuê. Y thấy hắn nói trúng tim đen của mình, xụ mặt
"Sao ba ngày nay ngươi không đến? Làm ta đợi mãi"
"Ba ngày nay ta có việc cần giải quyết, không cần đợi nữa, giờ ta ở đây với ngươi rồi"
Thái Hiển trấn an y. Gần đây hắn không đến gặp Phạm Khuê vì vụ bạo động ở An Dương vẫn tiếp tục diễn ra, hắn phải đau đầu giải quyết. Hôm nay có một chút thời gian, hắn liền tranh thủ tới gặp Phạm Khuê.
"Thế hả, vậy mà ta tưởng ngươi chán ghét ta từ hôm ta tỏ tình ngươi"
"Không đâu" Thái Hiển nâng cằm y
"Ta thích ngươi còn không hết, lấy cớ gì chán ghét ngươi"
Nghe đối phương cũng nói thích mình, Phạm Khuê hạnh phúc cười híp cả mắt lại, vội ôm chầm lấy Thái Hiển. Hắn được ôm, hắn vui sướng đến tim bay vòng vòng, tuy nhiên ngoài mặt lại làm bộ lạnh tanh
"Giờ ta giận ngươi rồi"
"Sao ngươi lại giận ta chứ?"
"Ngươi khiến ta trọng thương thế này, bảo ta không giận ngươi ư?"
Thái Hiển nũng nịu, giả bộ quay mặt đi, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Phạm Khuê.
Y lúng túng , tay chân loạn xạ lên: "Bây giờ ta phải làm gì đế ngươi hết giận ta chứ...ta xin lỗi mà, ta không cố ý!"
"Được, nếu ngươi làm được việc này, ta sẽ tha thứ cho ngươi"
"Ta sẽ làm, Thái Hiển, nói cho ta biết đi!"
Thái Hiển nhìn y: "Ngươi biết yến tiệc ngày mai không?"
"Ta biết" Phạm Khuê gật đầu: "Ta nghe nói đó là yến tiệc mừng hoàng thượng và vương gia hồi cung, chủ tử của ta cũng tham dự"
"Nếu muốn ta hết giận, ngươi phải tham gia yến tiệc ngày mai!" Thái Hiển nói xong, liền ngồi im mong chờ hồi đáp
"Làm sao ta đi được? Ta có phải phi tần đâu?"
"Vậy thôi, ta chính thức giận ngươi"
"Đừng mà!" Phạm Khuê lại chồm lên ôm hắn
"Ta đi, ta đi, đừng giận ta!"
Thái Hiển cười lớn, ôm người trong lòng lại. Con gấu này, đúng là dễ mắc bẫy mà.
Thái Hiển ngồi lại đến gần rạng sáng, đợi Phạm Khuê ngủ say, hắn mới quay về Thiên Tấu điện. Tại đây, hắn cho gọi ngự y vào băng bó vết thương. Ngự y cùng hạ nhân luống cuống, mặt mày tái mét, không hiểu sao Hoàng đế bệ hạ ban đêm lẻn ra ngoài, rồi quay về thì bị đâm một vết trên vai. Ngự y băng bó, mà tay chân run run như sắp rụng, không dám nhìn mặt Thái Hiển
"Trần thái y, ngươi tập trung vào, hoàng thượng còn đợi ngươi băng bó" Gia Hạo ở bên, nhắc nhở. Thái y tuân chỉ, một lát sau, sau khi băng bó xong, thái y rời đi, Gia Hạo mới cao giọng trách móc
"Hoàng thượng, ban đêm như vậy người còn đi đâu? Còn làm việc gì gây tổn hại long thể như vậy? Chẳng lẽ là có thích khách? Dù vậy người cũng không thể tuỳ tiện như thế được! Người là Hoàng đế, nếu xảy ra chuyện gì thì cận thần hộ vệ như ta sẽ không yên với Hoàng thái hậu!"
"Ta đi gặp một người, ngươi không cần lo lắng"
"Hoàng thượng, chẳng lẽ vết thương này do Thôi công tử gây ra?"
"Đúng, đối với ta lại là dấu vết tình yêu mà Tiểu Khuê tặng ta~"
Khương Thái Hiển đắc ý nói. Gia Hạo bên cạnh, sắc mặt đen kịt lại, Hoàng đế của họ lại làm sao rồi!!
*
Chiều đến, là thời điểm yến tiệc diễn ra. Các cung tần mĩ nữ, ai ai cũng xúng xính xiêm y trang sức đến dự. Họ đều ăn mặc, trang điểm sao cho mình thật lộng lẫy để được Hoàng đế để ý đến. Hứa Tú Thư và Trịnh Nhật Anh lại khác. Hai nàng đều không ham muốn cuộc vui này, nhưng vì đây là lệnh, hai người họ đều ăn mặc đơn giản, mặc trang phục được may và thiết kế từ Hứa gia. Thôi Phạm Khuê đi theo họ, dưới danh nghĩa thị vệ.
Nhìn một màn mĩ nữ y phục lòe loẹt, Phạm Khuê ngán ngẩm lắc đầu, Tú Thư cũng vậy, liền vỗ vai y: "Đừng để ý quá nhiều làm gì, chúng ta đến rồi về sớm"
Vừa bước vào đến đại điện, cả ba người lại chạm mặt Lộ Băng. Hôm nay cô ta ăn mặc rất đẹp, vô cùng quý phái, xiêm y màu xanh lục thêu ren vô cùng lấp lánh. Thấy Tú Thư mặc y phục cùng màu với mình, cô ả liền mở miệng công kích. Trịnh Nhật Anh khó chịu, liền đẩy cô ra. Suýt nữa thì ngã, Lộ Băng tức giận: "Trịnh đại thường tại, ngươi có mắt như mù hả?"
"Thưa Lộ quý nhân, thần thiếp vô ý, xin thứ lỗi"
Nhật Anh cúi đầu. Lộ Băng không nói được gì, liền đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn Tú Thư và Phạm Khuê, sau đó bỏ đi. Phạm Khuê liền trầm trồ
"Ây da, Trịnh cô nương trông vậy mà cá tính ghê"
"Tại vì ta thấy ả mặc đồ giống Hứa muội, nhất thời chướng mắt thôi haha"
Cả ba người nói xong, liền bước vào đại điện. Họ tìm một bàn hơi khuất, sau đó ngồi xuống. Thôi Phạm Khuê ngồi đằng sau hai tỉ muội, cùng hàng với các tiểu nữ, thị vệ của các phi tần khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com