Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

Giờ đây khi đã ngồi trên xe, siết chặt tay nhìn người bên cạnh đang dựa lên vai mình mà ngủ gục. Beomgyu vẫn chưa dám tưởng tượng giờ đây em đã cùng người  đàn ông bên cạnh này cứ thế bước vào một cuộc sống hôn nhân. 

Em nhìn người đã say khước. Trong lòng rối bời không thôi. 

Suốt cả buổi tiệc, em cứ nghĩ mình sẽ phải chật vật đối mặt với những lời mời rượu dồn dập. Nhưng không ngờ, Kang Taehyun luôn là người thay em tiếp rượu. Hắn chẳng nói gì, cũng chẳng nhìn em nhiều, nhưng hành động lại quá mức tinh tế. Cứ mỗi lần có ai đó giơ ly rượu về phía em, hắn lại nâng ly trước, nhẹ nhàng hóa giải mọi tình huống.

Điều đó khiến Beomgyu có chút cảm kích.

Chiếc xe cứ thế lăn bánh trong màn đêm tĩnh lặng, từng  giây từng phút trôi qua như một cuốn phim tua nhanh cuối cùng  lại dừng lại trước một biệt phủ xa hoa.

Beomgyu cũng vì thế ngước nhìn tòa nhà trước mắt.

Biệt thự ấy sáng trưng một màu trắng, sự to lớn của nó khiến Beomgyu không thôi ngắm nhìn. Nó không phải quá đồ sộ, nhưng sang trọng và đẳng cấp. Từng đường nét thiết kế đều thể hiện sự tỉ mỉ và tinh tế, không dư thừa mà cũng chẳng hề thiếu sót.

Cửa xe mở ra, người làm nhanh chóng tiến đến đỡ Kang Taehyun xuống. Hắn gần như không còn chút tỉnh táo nào, bước chân vững trải nhưng hoàn toàn dựa vào những người xung quanh dìu vào trong.

Còn Beomgyu, em được một người hầu gái dẫn đi theo hướng khác.

"Phu nhân, mời ngài đi lối này."

Em chậm rãi bước theo, trong lòng không khỏi thắc mắc—từ giờ, mình sẽ sống thế nào ở nơi này?

[...]

Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, Choi Beomgyu lặng lẽ bước vào phòng tân hôn được chuẩn bị. Em nhìn hắn đang say ngủ trên giường chẳng biết trời đất là gì, lại nhìn mình chỉ mặc quần áo ngủ không có chút gì giống một cặp đôi mới cưới cả. 

Căn phòng được bày trí vô cùng bắt mắt tinh xảo, từ hoa đến nến đều được chuẩn bị tỉ mỉ. Beomgyu từ tồn ngồi xuống nệm êm, đôi tay vẫn chưa dừng lại công việc làm khô tóc. Ánh mắt Beomgyu lướt đến người đàn ông trên giường.

Người đó giờ đây đã là chồng em. Một người xa lạ mà em chẳng hay biết gì trừ những buổi gặp mặt của gia đình miễn cưỡng cùng ăn chung một bàn, một giao dịch cho hai bên gia tộc lâu đời về những lợi ích đem lại, là một sợi xích trói buộc em cả đời với một người không thân không quen. 

Hắn nằm yên, chìm sâu trong giấc ngủ, hơi thở đều đặn nhưng lại chẳng hề mang theo chút bình yên nào. Ngay cả trong lúc ngủ, hàng mày kia vẫn nhíu chặt, như thể ngay cả cơn say cũng chẳng đủ để khiến hắn thả lỏng hoàn toàn.

Miễn cưỡng, Beomgyu cũng phải bước lên giường nằm cạnh. Căn phòng quá rộng, nhưng khoảng cách giữa hai người lại chẳng đủ xa để em cảm thấy an toàn.  Bất chợt, cảm nhận người bên cạnh động đậy Beomgyu giật mình muốn xoay lại xem nhưng lại bị gương mặt phóng đại của hắn làm cho kinh ngạc.

Hơi thở ấm nóng phả nhẹ lên sau gáy, mang theo mùi rượu nồng nặc. Cơ thể hắn sát lại gần, dường như chỉ cần một cái xoay người cũng đủ khiến người kia tỉnh giấc. Beomgyu thoáng sững lại, toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích, nhịp thở cũng vì thế trở nên dồn dập. Chỉ đến khi chắc chắn hắn vẫn còn đang say giấc, cậu mới nhẹ nhõm thở ra như thể vừa trút được một gánh nặng nặng nề.

Cảm giác ban nãy không chỉ hồi hộp mà còn mang theo sự bối rối khó tả siết. 

Mãi đến khi tâm trạng dần ổn định lại, em mới chậm rãi xích người ra xa, lặng lẽ nằm yên không động đậy. Cứ thế sau bao mệt mỏi cả ngày dài, Beomgyu thiếp đi. Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ giữa hai người.

[...]

Sáng hôm sau, Beomgyu tỉnh dậy trong căn phòng tĩnh mịch. Giường bên cạnh đã lạnh người đã đâu không thấy, chỉ còn lại dấu hằn mờ nhạt cho thấy người kia vừa đi.  

Lúc em tỉnh giấc cũng là khá muộn, ánh nắng nhàn nhạt chiếu qua tấm rèm mỏng, phủ lên căn phòng một lớp sáng dịu nhẹ. Em khẽ nhíu mày, chăn gối bên cạnh đã lạnh từ lâu. Hắn đi từ bao giờ, em cũng chẳng buồn để ý.

Bữa sáng đã qua, những người hầu trong nhà rất chu đáo, chuẩn bị sẵn một bữa ăn nhẹ. Beomgyu chỉ im lặng ngồi vào bàn, từng động tác một đều chậm rãi, thư thái mà sang trọng rất ra dáng một thiếu gia quyền quý. Bọn họ cũng nhanh chóng giúp em chỉnh trang lại trang phục, sửa soạn mọi thứ tươm tất. Mọi thứ đều hoàn hảo đến mức khiến Beomgyu cảm thấy... hơi dư thừa.

Ngày đầu về nhà chồng, theo đúng quy củ chẳng bao lâu nữa Beomgyu sẽ cùng Kang Taehyun đi đến nhà chính thưa hỏi gia đình chồng. Mặc dù tại bữa tiệc em cũng loáng thoáng chào hỏi một vài lần nhưng dù sao vẫn là cháu dâu mới về nhà chồng vẫn nên biết ý mà về thăm thưa hỏi chuyện gia đình. 

Quản gia cẩn thận dặn dò những quy tắc cần nhớ khi bước vào nhà chính của Kang Gia. Mới đầu Beomgyu nghe, nhưng chẳng đặt nặng điều gì. Cuộc đời em từ khi sinh ra đã gắn với quy tắc, với những điều phải làm, chẳng có gì lạ lẫm.

Nhưng đến khi nghe tới tuổi của người chồng mới cưới, Beomgyu thoáng khựng lại.  

"Anh ấy 30 tuổi ư? Lớn hơn cháu tận 12 tuổi?"

Beomgyu nhíu mày, ánh mắt hiện rõ vẻ bất ngờ. Hắn thực sự đã 30 tuổi sao? Em cứ nghĩ nhiều nhất cũng chỉ hơn mình mười tuổi.

Những người hầu xung quanh bật cười, có vẻ thích thú với sự ngây ngô của em. Một thiếu niên 18 tuổi với gương mặt non nớt, làn da trắng mịn không tì vết, nét đẹp vừa sắc sảo vừa mang chút trong sáng tự nhiên. Sự xuất hiện của em như một cơn gió lạ thổi vào không khí vốn dĩ lạnh lẽo của nơi này.

"Vâng, thưa phu nhân. Ngài Kang năm nay vừa tròn 30 tuổi, là cháu trai duy nhất của nhà họ Kang và cũng là con trai cả trong gia tộc. Ngoài còn có nhị tiểu thư Kang Yun Jin.  Hiện tại, cô ấy đang du học và tiếp quản công ty gia đình ở New Zealand."

Beomgyu gật đầu đã hiểu và nằm rõ. 

Hóa ra là vậy.

Em cười, nhưng nụ cười không đọng lại lâu. Trong đầu đã tự động ghi nhớ mọi thứ. Kang gia quả thực ít con cháu, nhưng ai cũng tài giỏi. Không là du học sinh hàng đầu thì cũng là nhân viên xuất sắc trong những công ty đẳng cấp thế giới.

Kang Taehyun cũng không ngoại lệ.

Tốt nghiệp đại học danh tiếng của Mỹ, tiếp quản cả công ty ở Hàn Quốc lẫn Mỹ khi còn rất trẻ. Một người đàn ông hoàn hảo. Lý tưởng. Tựa như đã được lập trình để thành công. 

Beomgyu thoáng ngưỡng mộ. Nhưng rồi lại thôi, vừa hay bữa sáng cũng vừa kịp kết thúc, thời gian cũng vừa kịp lên đường đến nhà họ Kang. 

Beomgyu khẽ chỉnh lại cổ áo, đôi mắt lướt qua gương một lần trước khi quay đi. Không có gì cần sửa nữa. Từng đường nét trên bộ trang phục đều hoàn hảo, gọn gàng, không dư thừa một nếp nhăn. 

Giọng nói trầm ổn vang lên từ phía sau, khiến người hầu thoáng khựng lại. Beomgyu cũng dừng tay, ngẩng đầu lên đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Kang Taehyun.

Dù đã gặp mặt trong đám cưới, thậm chí còn bị hắn hành cho đủ kiểu khó nói, nhưng đây là lần đầu tiên Beomgyu thực sự nhìn thẳng vào Taehyun ở khoảng cách gần như vậy.

Kang Taehyun—người đàn ông hơn em mười hai tuổi, con trai cả của nhà họ Kang, một người đàn ông có gương mặt sắc sảo, cứng rắn, toát lên sự trưởng thành và điềm đạm. Đôi mắt hắn sâu thẳm, như thể có thể nhìn thấu mọi thứ, khiến người đối diện vô thức e dè.

Còn Beomgyu, dù cũng là nam, nhưng ngũ quan lại mang nét thanh tú, đẹp đến mức gần như không thực. Làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn sáng rực, sóng mũi cao, mỗi đường nét đều tinh tế, kết hợp với khí chất có phần xa cách tạo ra một vẻ đẹp vừa quyến rũ vừa khó chạm vào.

Taehyun bước lại gần. Hắn không nói gì, chỉ bất ngờ cúi xuống cầm lên cuốn sách mà Beomgyu đang đọc.

Triết học đại cương nâng cao.

Hắn nhướng mày.

Không phải ngôn tình rẻ tiền, không phải tạp chí thời trang, cũng không phải những cuốn sách giải trí thông thường mà là một cuốn sách triết học dày cộp. Hơn nữa, không phải loại cơ bản mà là bản nâng cao thứ mà ngay cả những người có bằng thạc sĩ đôi khi còn thấy khó nhằn.

Taehyun lật vài trang, ánh mắt sắc bén thoáng lướt qua Beomgyu. Nhìn em như thế này, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cậu thiếu niên trước mặt lại có sở thích đọc sách ở tầm cao như vậy.

"...Em bao nhiêu tuổi?"

Giọng hắn trầm thấp, mang theo một chút tò mò mà chính hắn cũng không nhận ra.

Beomgyu hơi khựng lại, trên gương mặt thoáng bất ngờ trước câu hỏi vừa rồi, cậu hơi lúng túng gãi đầu đầy vẻ do dự nhìn hắn thật lâu rồi mới mấp máy trả lời.

"E-em mười tám."

Dứt câu, Kang Taehyun đang uống cốc nước trên bàn bị làm cho kinh ngạc mà đột ngột ho sặc sụa.

Beomgyu giật mình. Hắn làm sao vậy? Đâu có nói gì sai đâu chứ, tự dưng ho sặc lên thế kia trong khi đó Taehyun lại đang cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng vẻ mặt thì khá cứng nhắc.

mới có mười tám tuổi mà trông rất khác xa, hình như mới đi du học về nữa.

Vậy mà đã đọc đến mức này?

" Em mới mười tám thôi sao. Mới đi du học về à" 

Beomgyu lặng thinh hơi khó hiểu, không phải lúc đi xem mắt với nhau em đã thắng thắng mọi chuyện rồi mà. Hắn là không hề nghe hay chỉ là vô tình quên?

Nhưng vẻ mặt của hắn có vẻ rất đăm chiêu khiến Beomgyu hơi do dự cũng có chút khó đoán tâm tư của người trước mắt. Đành gật đầu cho có lệ rồi trả lời: 

" Vâng, tháng trước là sinh nhật. Em cũng mới đi du học về..."

...

Kang Taehyun cuối cùng cũng hiểu tại sao một cuộc hôn nhân như trời giáng lại đột ngột rơi xuống đầu hắn. Mọi chuyện quá nhanh, quá vội, như thể ai đó chỉ muốn gấp rút đẩy đi một món hàng dư thừa.

Ánh mắt hắn lướt qua Choi Beomgyu. Một tên nhóc vừa tròn 18 tuổi, xuất thân danh giá, có thành tích học tập xuất sắc, thậm chí còn sở hữu một vẻ ngoài quá mức ưa nhìn.

Vậy mà lại bị gả đi sao?

Hắn nhếch môi hơi mĩa mai cũng xoa xoa trán thở dài hiểu rõ. 

Choi gia vốn từ lâu đã coi trọng lợi ích, nổi tiếng với lối làm việc rất khó đoán dường như chỉ cần lợi ích đủ lớn có lợi cho họ, Choi gia nhất định sẽ từ mọi thủ đoạn để làm nên. 

Lúc này đây, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng hắn.

Cuộc hôn nhân ập xuống nhanh hẳn vì muốn mau moi được tiền bạc lợi ích lẫn danh tiếng quyền lực của nhà họ Kang nếu hai gia tộc liên hôn. 

Chắc hắn vì vậy mà Choi Beomgyu mới được gả đi nhanh ngay khi vừa đủ tuổi trường thành. 

Kang Taehyun ngã người ra ghế, đâm chiêu không thôi rồi nhìn bóng dáng thẳng tắp đang cố thăm dò hắn nãy giờ. Cũng không chắc mình đang cảm thấy gì, chỉ biết rằng bản thân không hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc vào lúc này.

"Này,..." Choi Beomgyu thoáng ngẩng đầu lên nhìn hắn, vô tình dính sát lại vào gương mặt tuấn tú của người trước. 

" có muốn giao dịch với tôi không, Choi Beomgyu" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com