Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[17]

Anh đưa Beomgyu vào phòng của mình, thấy em nén không khóc nữa, Shin KangDeok liền xoa đầu em, dịu dàng bảo.

"Không sao, em muốn khóc cứ khóc đi!"

"Khiến anh chê cười rồi!"

"Anh không cười, càng không chê bé gấu của mình."

Beomgyu yên lặng một lúc rồi cũng nín khóc, tinh thần ổn định trở lại, lau nước mắt trên mặt rồi hỏi chuyện anh.

"Ở Mỹ có vui không anh?"

"Cũng vui, sẽ vui hơn nếu có em!"

Beomgyu xấu hổ quay mặt đi. Lúc nào Shin KangDeok cũng nói chuyện với cậu kiểu như vậy, Beomgyu biết anh coi cậu như đứa em nhỏ trong nhà cần được bảo vệ. Cũng bởi kiểu nói chuyện này mà trước đây không ít lần Kang Taehyun ghen, còn đánh nhau với anh. Nhưng em làm sao mà biết, anh nói chuyện như vậy đều là yêu em, thật lòng muốn ở bên em.

"Em đói chưa?"

"Dạ rồi!"

"Đi ăn thôi, tới giờ cho gấu ăn rồi!"

Shin KangDeok nắm tay Beomgyu dắt đi, lúc đi thang cuốn để xuống sảnh còn dặn dò em rất kĩ.

"Cẩn thận vấp ngã, rất nguy hiểm."

"Em lớn rồi mà!"

"Em là em bé... của anh."

...

Kang Taehyun trên đường đi không nói câu nào, tới lúc về nhà, hắn mới hỏi Woo DahAhn một câu.

"Sao mẹ lại tát anh ấy?"

"Này, con để Hanyoung nghe thấy nó sẽ buồn đấy. Con vẫn thương nó quá nhỉ?"

"Là con va phải anh ấy, tại sao mẹ lại tát Beomgyu?"

"Thì sao chứ, con đau lòng à? Tỉnh táo lên Kang Taehyun, nó là gấu nhỏ của người ta rồi kìa? Con cũng kết hôn rồi, đừng làm gì quá giới hạn."

Phải, con rất đau lòng!

Thực ra, mẹ không bao giờ biết được, anh ấy chính là giới hạn của con...

Kang Taehyun không còn hứng thú ăn uống gì nữa, cứ nghĩ tới việc em vui vẻ, thân mật với người khác hắn lại không thể chịu được. Vậy mà, Kang Taehyun chưa từng nghĩ, Beomgyu đã cảm thấy như thế nào, đã đau đớn bao nhiêu khi hắn ở bên cạnh Lim Hanyoung, còn lấy cô làm vợ.

Kang Taehyun vẫn luôn cho rằng, Beomgyu là của hắn, mãi mãi là của hắn. Không thể để một người khác đến cướp em đi mất, nhưng lại chẳng nhìn bản thân mình. Kang Taehyun là của em, đã từng là của Beomgyu, chỉ yêu một mình em. Đến cuối cùng, hắn lại làm chồng người ta.

Beomgyu đi ăn, đi chơi cùng Shin KangDeok rất vui, đã lâu lắm rồi em mới cảm thấy thoải mái tới vậy. Từ khi còn đi học, Beomgyu luôn coi KangDeok là anh trai, anh cũng luôn bảo vệ, nuông chiều đứa trẻ này, tới giờ vẫn không thay đổi chút nào. Chỉ là, trong lòng Beomgyu thích anh giống một người anh trai chu đáo, yêu thương em. Còn trong lòng Shin KangDeok, là yêu em, là muốn coi em như bảo bối nâng niu trên tay, cả đời này mãi thuộc về một mình anh.

Shin KangDeok đưa em về tới nhà, anh còn lưu luyến không muốn rời đi, vì vậy lúc đứng trước cửa nhà Beomgyu liền ngỏ ý muốn ở lại với em. Beomgyu ngạc nhiên nhìn anh.

"Sao anh lại muốn ở lại nhà em?"

"Trẻ con như em ở một mình không sợ ma bắt sao?"

Beomgyu cười, em có còn là đứa nhóc lên ba nữa đâu mà sợ ma bắt, em chỉ sợ ở một mình vì vừa cô đơn vừa lạnh lẽo thôi!

"Em lớn rồi đó nha."

"Vậy là đuổi anh đi sao?"

"Không có, anh vào đi ạ."

Beomgyu xua tay rồi mở cửa nhà mời Shin KangDeok vào trong, anh dịu dàng vuốt mái tóc mềm của em rồi cũng theo vào nhà. Căn nhà không quá cầu kỳ, nội thất ban đầu như thế nào, Beomgyu cũng chỉ giữ nguyên chẳng thay đổi gì. Có chăng là treo thêm ảnh, đặt một lọ hoa đơn giản trên bàn.

"Em ở một mình nên cũng không trang trí nhiều, anh đừng cười em nha."

"Anh không cười em. Gấu nhỏ thì cũng không cần biết mấy thứ đó, sau này anh làm giúp em!"

Sau này? Anh nói tới chuyện sau này khiến tim em bỗng có chút run lên. Tại sao lại nói như vậy? Là muốn bên cạnh em, muốn sống cùng em à? Shin KangDeok toàn nói những lời khiến Beomgyu xúc động. Có thể anh đùa thôi, nhưng mỗi câu nói đều ấm áp lắm, em đã lâu rồi mới có cảm giác này.

"Lúc nào anh cũng chiều em, anh phải nói là em nên cố gắng hơn chứ?"

"Dễ thương như em không nuông chiều thì để làm gì. Trong mắt anh, em luôn là một bạn nhỏ cần được bảo vệ, chăm lo, cho nên những việc như vậy, em không cần phải biết."

"Có phải anh cuồng em trai không vậy?"

Đúng là con một trong gia đình, chắc Shin KangDeok muốn được chăm sóc cho một đứa em trai lắm!

Không biết rằng là vô tình hay cố ý, là em ngốc thật hay giả ngốc mà luôn không hiểu được tình yêu của anh. Hay vì Beomgyu, em chỉ yêu mình Shin KangDeok, đối với những tình cảm khác chỉ coi như là tình thân?

Shin KangDeok nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của em, nhìn em bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng khiến Beomgyu có hơi ngại ngùng mà quay mặt sang nơi khác. Anh nghiêng đầu nhìn em, một lần nữa muốn Beomgyu nhìn thẳng vào mắt anh.

"Beomgyu, lần này anh quay về là muốn bảo vệ cho em..."

"Anh vẫn luôn bảo vệ em mà!"

"Không, Beomgyu, anh bảo vệ em trong một tư cách khác."

"..."

"Beomgyu, anh yêu em, tình cảm này dành cho em, anh đã chôn giấu rất lâu rồi, bây giờ mới đủ can đảm nói với em. Beomgyu, cho anh cơ hội ở bên cạnh em, được không?"

Beomgyu nhất thời kinh ngạc không nói được gì, em im lặng nhìn anh, Shin KangDeok nói tiếp.

"Từ khi gặp em, anh đã luôn thích em, chưa bao giờ ngừng thích em. Chỉ là, trước đây em ở bên cạnh Kang Taehyun, em yêu cậu ta, em hạnh phúc cho nên anh ở phía sau lặng lẽ nhìn em. Anh luôn mong có một ngày, em quay đầu lại sẽ thấy anh vẫn đang chờ em. Ngay bây giờ, anh vẫn đang chờ em, cậu ta không mang lại hạnh phúc cho em thì để anh làm điều đó, được không em?"

"Nhưng em, em không xứng với tình cảm của anh cũng không xứng với anh..."

"Đối với em hai từ xứng đáng được hiểu như thế nào?"

Có phải vì em luôn cho rằng mình không xứng đáng, nên điều gì cũng nhẫn nhịn?

Có phải, vì em luôn cho rằng mình không xứng đáng nên thế giới này đối xử với em như thế nào cũng được? Dù là đối xử một cách tàn nhẫn nhất?

Em không coi trọng bản thân mình nên em cho rằng, những chuyện xảy đến là em xứng đáng phải nhận lấy?

Anh chưa từng thấy ai đơn thuần lại ngốc nghếch như em.

Mẹ của Kang Taehyun không thích em, em liền cho rằng là vì em không tốt.

Kang Taehyun phản bội em, em chỉ ân hận vì đã giới thiệu Lim Hanyoung cho hắn.

"Đối với anh, quý giá nhất là em, xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này cũng là em. Beomgyu, em ở bên anh, anh mới là kẻ không xứng. Cho nên, hãy yêu thương bản thân mình hơn được không? Để anh được chăm sóc cho em, có được không?"

Beomgyu vì những lời nói của anh mà cảm động, mỗi câu đều như muốn moi cả trái tim dâng lên cho em. Shin KangDeok đối với em mà nói, là người anh trai tốt nhất, là người em ngưỡng mộ nhất. Nếu không phải vì con tim em đã trao cho Kang Taehyun, thì em cũng muốn được trở thành người yêu anh. Shin KangDeok tương lai rạng ngời như vậy, em không muốn vì bản thân mình mà cản trở anh, cũng giống như đã từng cản trở Kang Taehyun.

Thế nhưng, em cũng muốn được yêu thương, được bao bọc, em cũng muốn có người dịu dàng chữa lành mọi vết thương trong lòng em.

Em cũng muốn được giống như một loài hoa quý, mọi người nâng niu và trân trọng em. Em cũng muốn có người nhẹ nhàng ôm em trong tay, dù là vết thương nhỏ nhất cũng sẽ đau lòng vì em.

Em cũng muốn có một người yêu mình tới mức tính mạng cũng không màng, muốn ở bên cạnh một người dù cả thế giới này có hàng tỷ người nhưng lúc nào cũng chỉ nghĩ tới em.

Em muốn ở cạnh người mà dù trời có thực sự sập xuống cũng lấy thân mình che cho em.

Em không yêu anh thì sao chứ? Thời gian sẽ cho em yêu anh mà thôi!

Còn anh, là người đã trao cả con tim cho em, trao cho em sự ấm áp, an toàn mà em cần. Là người có thể vì em mà chống lại tất cả.

Beomgyu chưa bao giờ ích kỷ, bây giờ có thể cho em thử cảm giác này một lần hay không? Có thể cho em ở bên cạnh người yêu em, để em không cần gồng gánh, không cần mạnh mẽ nữa không?

Nước mắt em rơi xuống hai bên má, Shin KangDeok ân cần khẽ lau đi, ôm em trong lồng ngực.

"Beomgyu, em có đồng ý không?"

"Em... em đồng ý!"

Xin lỗi anh vì trong lúc này em yếu lòng, em rất muốn có người ôm mình trong lòng.

Beomgyu, cho dù em đồng ý vì một phút yếu lòng, anh vẫn nguyện dành một đời này để yêu em!

Đêm hôm đó, nằm trong vòng tay anh, em đã ngủ rất ngon. Mọi sự cảnh giác, đề phòng của em đều tan biến, không phải vì em đã quên Kang Taehyun cũng không phải vì em yêu anh mà là vì, em biết anh sẽ bảo vệ an toàn cho em.

Trái ngược với em, Kang Taehyun lại chẳng thể ngủ được. Chỉ cần nhớ đến lúc Shin KangDeok ôm em vào lòng, bảo vệ chu toàn cho em, bế em đi trước mắt hắn, Kang Taehyun lại cảm thấy vô cùng tức giận, tim hắn dường như thắt lại tới mức muốn tan nát.

Là hắn bỏ rơi em, vậy mà em có người ở bên cạnh, hắn lại buồn bực đến thế?

Kang Taehyun hắn muốn gì? Muốn cả đời này, dù em không ở bên cạnh hắn cũng không được phép ở bên bất kỳ ai hay sao? Muốn em đã trao trái tim cho hắn một lần, hắn liền muốn giữ luôn không trao trả cho em ư? Muốn Beomgyu cả đời nhung nhớ đến Kang Taehyun cho dù bây giờ hắn đã có vợ?

Kang Taehyun quả thật vô cùng ích kỷ, nếu đã không muốn Beomgyu trở thành bảo bối của kẻ khác, chi bằng ban đầu hắn nên yêu thương em cho tốt, đừng làm ra chuyện phản bội em. Đến giờ, cả hai chẳng còn ràng buộc gì với nhau, Kang Taehyun lại cứ mãi lưu luyến?

Hắn biết mình ích kỷ, rất ích kỷ nhưng hắn thật sự không muốn mất em, thực sự không thể nhìn em ở bên cạnh người đàn ông khác. Nhất là người đàn ông tốt gấp vạn lần hắn!

Sáng hôm sau, Beomgyu mở mắt thức dậy đã thấy Shin KangDeok nằm bên cạnh nhìn em mỉm cười, nhớ đến đêm ngày hôm qua, em liền vứt bỏ mọi phòng bị mà ôm lấy anh muốn được ngủ thêm một chút. Shin KangDeok chỉ ôn nhu cười, vỗ lưng người nhỏ trong lòng, cứ giống như một bé mèo làm nũng, không chịu mở mắt.

Cảm giác này thật ấm áp quá, thật giống như khi Beomgyu còn ở bên Kang Taehyun, giống tới mức em không kìm lòng được mà rơi nước mắt. Shin KangDeok ôm em thật chặt, ghé sát bên tai Beomgyu, nói nhỏ.

"Đừng khóc, anh sẽ đau lòng. Anh chỉ muốn nhìn thấy em cười mỗi ngày thôi, Beomgyu."

"Không có, em khóc vì hạnh phúc thôi."

"Vậy sao, anh có phước quá rồi, thật vinh hạnh. Dậy thôi nào, em có muốn đi làm muộn không?"

"Em không muốn đi làm!"

"Vậy thì nghỉ việc đi, anh nuôi em!"

"Nhưng mà, không muốn ăn bám anh."

"Không sao, anh nuôi em giống như nuôi gấu thôi."

"Anh so sánh em với con gấu sao?"

"Không có gấu nào xinh như em được."

Nói rồi liền đặt nụ hôn chào buổi sáng lên trán em. Thật sự, đây là khung cảnh em luôn mơ ước, không ngờ có ngày lại thành hiện thực, chỉ là người thực hiện ước mơ với em không phải là Kang Taehyun nữa rồi. Những sự dịu dàng này, Kang Taehyun chưa từng làm được!




-----
Chap này siu dài, bù lại cho chap 15 nhoo

_dongjae_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com