Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22 [ End ]

Chuyện của Beomgyu và Taehyun  xem như đã ổn thỏa, mối quan hệ của họ được gia đình Taehyun  chấp nhận.

Chỉ là ba mẹ Yeonjun đã khởi nghiệp thành công sau đợt phá sản lần đó nên hai người họ liền rước y đi du học tại nơi xứ người xa xôi với mong muốn y có môi trường học tập tốt hơn.

Lần đó tại sân bay, mọi người đều đến tiễn gia đình y đi, chỉ duy nhất Soobin là không đến.

Mười năm nhanh như cơm gió trôi qua, ai cũng có cho mình một cuộc sống riêng. Yeonjun tốt nghiệp trường đại học danh tiếng tại Mỹ rồi nhậm chức giám đốc điều hành trong công ty của gia đình. Năng suất làm việc vô cùng hiệu quả làm y từng bước đi lên, trở thành một tổng giám đốc tài giỏi lại có vẻ ngoài xuất chúng.

Hôm nay là Valentine, lúc Yeonjun  rời khỏi công ty đã là trời tối, thời tiết lạnh lẽo, tuyết đã rơi từ lúc nào mà giờ lại dày đến như vậy. Y gọi điện cho tài xế riêng

"Hôm nay tuyết rơi dày quá, để tôi đi bộ về là được rồi. Anh không cần đến."

"Vâng cậu chủ."

Sau khi cúp máy, đi trên con đường về nhà quen thuộc đã bị bao phủ bởi lớp tuyết dày đến mắt cá chân, trắng xóa. Năm nào vào thời điểm này tuyết cũng rơi nhiều như thế, nên Yeonjun cứ như thế mà lập thành một thói quen.

Bước chân chực khựng lại, nhìn bóng dáng một nam nhân cao ráo vận áo khoác dài, cổ quàng một chiếc khăng len xám, đầu đội mũ len cùng màu đang đứng tựa lưng vào bức tường cạnh cổng nhà y mà hút thuốc.

Góc nghiêng dù có một chút đổi khác nhưng vẫn khiến Yeonjun không thể không nhận ra.

Y từ từ tiến lại gần, người kia cảm nhận được liền đem điếu thuốc trên tay ném vào đống tuyết, dụi tắt, rồi xoay mặt sang nhìn y, nhếch môi cười

"Chào, đã lâu rồi không gặp."

"Soobin..." Yeonjun giương mắt nhìn hắn, không thể tin được người trước mặt chính là người bản thân đã luôn giữ trong lòng suốt mười năm dài đằng đẵng.

"Thật may, em vẫn còn nhớ anh là ai."

Người kia cười giã lã, ánh mắt ôn nhu bao phủ lấy cậu trai nhỏ bé trước mặt mình.

Cảm xúc dâng trào mãnh liệt, Yeonjun rốt cục không nhịn được mà tiến thêm vài bước, quàng tay ôm lấy hông của Soobin , bắt đầu nức nở

"Anh...anh quá đáng. Năm đó em đi, anh không đến. Em còn tưởng anh đã ghét em rồi...hic..."

Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên đầu y, xoa xoa, những ngón tay khẽ đan vào từng lọn tóc mềm mại. Gương mặt ở sát bên tai y, nhỏ giọng thỏ thẻ

"Bảo bối ngốc, đừng khóc, anh chỉ là sợ...mình đến đó sẽ không kiềm chế được mà không cho em đi mất..."

"Anh...nói thật chứ?" Yeonjun nước mắt đầm đìa, ngẩng mặt lên nhìn Soobin , nghi vấn.

"Tất nhiên là thật. Xin lỗi...đã để em chờ tận mười năm." hắn ôm lấy y thật chặt, cười nhẹ

"Chỉ là...anh trước kia tuổi trẻ lỗ mãn, thói hư tật xấu có thể in thành một quyển sách dài ba trang, ai cũng biết. Cho nên anh muốn, bản thân mình phải cố gắng để người ta không thể nói được anh theo đuổi một người mà không có gì ngoài cái mã đẹp trai..."

"Vậy bây giờ...ngoài cái mã đẹp trai anh còn có gì?" y nhướng mày, môi nhỏ mấp máy hỏi.

"Một tấm bằng đại học, một chiếc ô tô, một chiếc phi cơ, một chiếc du thuyền, một hòn đảo, một ngôi nhà, một tập đoàn với rất nhiều thẻ ngân hàng." Soobin vừa nói vừa toe toét cười, lại cúi thấp đầu áp trán mình vào trán Yeonjun  bảo

"Thế nào? Đủ tiêu chuẩn cưới em chưa ?"

Y không biết trả lời thế nào, lại bị hắn đẩy trán mà nâng gương mặt đang vùi trong khăng quàng cổ lên rồi thật nhanh áp môi cưỡng hôn.

Môi lưỡi day dưa, đến lúc dứt ra thì tuyết cũng đã không còn rơi nữa. Yeonjun hai tay bấu chặt lấy vai Soobin , khẽ hỏi

"Thế, anh có thật lòng thích em không?"

"Thích? Em còn trẻ con sao? Tình cảm này của anh có tuổi đời mười năm, nó không đơn thuần là thích nữa rồi."

Hắn nhéo nhéo cái mũi đã đỏ ửng của y, khẳng định: "Là yêu đó!"

Yeonjun nghe đến đây, liền nhón chân lên, ôm lấy cổ hắn thì thầm:

"Em cũng yêu anh."

Soobin cười dịu dàng, hôn hôn đỉnh đầu y.

Hôm đó, hắn ở lại nhà y.

Sau khi cả hai tắm rửa sạch sẽ và sấy khô tóc, Yeonjun cất xong máy sấy, lúc xoay lại liền thấy Soobin  ngồi dựa vào đầu giường, chiếc áo pijama đã bung gần hết hàng cúc, thân hình cường trán thoắt ẩn thoắt hiện.

"Anh đang làm cái gì vậy?"

"Bảo bối , tới xâm chiếm anh đi."

" ? "

Bày ra một biểu cảm thật buồn nôn.

Yeonjun không tài nào hiểu được mình rốt cục tại sao lại yêu thích con người này. Y bước lại, ngồi xuống cạnh bên hắn rồi đưa tay áp vào trán hắn

"Có phải là đứng dưới tuyết lâu nên anh bị bệnh rồi đúng không hả?"

Soobin bắt lấy tay ai đó, trượt xuống đặt trên bộ vị đã có dấu hiệu chào cờ, vẻ mặt lại nghiêm nghiêm túc túc

"Anh không bệnh, nhưng tiểu đệ của anh khó chịu."

"Vậy anh tắm nước lạnh đi "

"Không muốn, anh đã phải đợi 10 năm chỉ để được ăn em thôi đó"

Không cho Yeonjun được cơ hội nhận thức mình đang ở trong tình huống nào, Soobin một cước đè y xuống, dùng thân mình áp lên trên dụ dỗ

"Em đừng lo, anh sẽ làm nhẹ nhàng thôi..."

Có quỷ mới tin anh!

"A!"

Bàn tay to lớn của hắn dần lần mò vào bên trong áo của y, sờ loạn. Mặt lại ở cổ của y cắn mút không ngừng, tạo ra những dấu hôn ngân đỏ sẫm.

"Anh...dừng....ah...biến thái! Liêm sỉ của anh ở đâu rồi...hả? Ân..."

Soobin dừng lại, quỳ thẳng lên, tay giật đi chiếc cúc cuối cùng, cởi phăng cái áo ném xuống sàn, miệng cong lên một hình bán nguyệt đầy mị hoặc

"Liêm sỉ anh cất vào tủ rồi. Đợi đến khi xong việc lại đem nó lấy ra dùng."

"Khoang đã...a...quần của em..."

Nhìn người dưới thân trần như nhộng, hai tay che lại nơi tư mật, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt ướt đẫm hướng đến mình. Soobin  không tài nào nhịn được, nhanh chóng kéo hai tay Yeonjun ra, chế trụ ở đỉnh đầu. Tay còn lại đưa lên miệng, dùng nước bọt thấm ướt ngón tay rồi lần xuống hậu huyệt còn chưa bị khai mở kia, từ từ tiến vào từng chút một.

"A..."

Sau khi hoàn thành bước nới lỏng, Soobin nhanh chóng thoát y nửa thân dưới, đặt cự vật đã trướng đau ở trước miệng hậu huyệt của Yeonjun , đầu cúi thấp xuống, hôn lên trán y. Tiếp đó là chầm chậm đẩy hông, đưa thứ kia vào bên trong.

"Đau...ah......đau quá...! Đồ cẩu biến thái!!..."

Ở nơi đó của y siết thật chặt, khó khăng lắm hắn mới có thể vào hết. Hắn thở hắt ra, mồ hôi đã làm tóc bết lại với nhau. Soobin khẽ nhoẻn miệng cười thật tiêu soái, đưa một tay cưng chiều niết mặt Yeonjun , nghiêng mặt

"Cẩu của em, biến thái cũng chỉ là biến thái với em."

Đúng là đồ không có tiết tháo!

Đêm đó, căn bản cuộc hoan ái kéo dài bao lâu cũng chẳng biết, chỉ là sáng hôm sau, Soobin  phải báo Yeonjun nghỉ ốm một tuần.

(ʘᴗʘ✿)

19/7/2022

_____________

Mng ủng hộ fic mới nha, tui củm ơn ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com