Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Thấm thoát đã hơn ba tuần trôi đi, mỗi một ngày trước kia của Kang Taehyun đều trôi qua biết bao nhiêu nhàm chán, vậy mà bất chợt lại có người tình cờ bước vào cuộc sống của hắn, khiến nó trở nên náo nhiệt hơn phần nào.

Hôm nay Taehyun được nghỉ, vì cấp trên đi công tác ngày mai mới về. Thiết nghĩ cũng không bận bịu gì, vài gia vị trong bếp cũng gần hết, xem ra hắn phải đến siêu thị một chuyến rồi. Nghĩ liền đưa mắt nhìn lấy con người kia lười nhác nằm ì trên sofa. Từ lúc được Taehyun dạy cách sử dụng TV, Beomgyu dường như không bỏ lỡ một giây phút nào chỉ để xem.

Hắn thở dài một hơi. Nuôi một thằng nhóc ngày càng mũm mĩm, rốt cuộc hắn nhận lại được gì?

"Này"

Beomgyu nghe tiếng gọi, nhanh chóng ngóc đầu dậy.

"Ngươi gọi ta?"

"À, là anh gọi tôi sao?" Cậu nhận thấy ánh mắt không hài lòng của hắn liền chỉnh lại.

Thú thực, cũng đã một thời gian khá lâu Taehyun buộc Beomgyu gọi hắn bằng 'anh' và xưng 'tôi', nhưng so với hai mươi ba mùa xuân ở Kim Lan, cậu vẫn không thế quên cách xưng hô đã khắc sâu và trở thành thói quen của bản thân.

"Có muốn ra ngoài một lát không?"

Beomgyu nghĩ nghĩ, sau đó liền gật đầu

"Được, mà một mình anh liệu có thể khiêng được kiệu không?"

Taehyun đưa tay day thái dương, quả là một phen bất lực hoàn toàn.

"Không phải kiệu, là xe!"

Beomgyu gật gật

"Thì là nó đó"

*

Chiếc moto của Taehyun rất nhanh đã đến đỗ trước một siêu thị khá lớn. Hắn bước xuống, cởi bỏ nón bảo hiểm ra. Riêng Beomgyu vẫn ngồi lì ở phía sau, giương ánh mắt không rõ hàm ý nhìn hắn

"Xuống xe"

Cậu lúc này mới vặn vẹo cầm lấy nón bảo hiểm.

"Cái mão này...sao lại ôm lấy đầu tôi như vậy? Mau gỡ nó xuống, nhức đầu quá"

Taehyun thở hắt, hết thuốc chữa đành gỡ ra hộ Beomgyu. Sau này phải đưa cậu ra ngoài nhiều hơn mới được.

Hắn nhanh chóng bước trước vào bên trong, cậu ngơ ngác còn chưa định thần được bản thân đang ở nơi quái lạ nào, chỉ biết bám theo chân hắn. Taehyun lấy một cái giỏ, đã chuẩn bị những thứ cần mua trước ở trong đầu, hắn nhanh chân đến quầy.

"Taehyun, đây là thứ gì?" Beomgyu tò mò chỉ vào thứ vật dụng kia

"Là máy sấy tóc"

Beomgyu tỏ ra không hiểu, cậu chưa từng nhìn hoặc sử dụng qua món đồ này.

"Máy sấy tóc? Tại sao nhìn giống như súng tiểu liên vậy?"

Taehyun cười khẩy

"Cậu mà cũng biết súng?"

"Đương nhiên, khi trước đệ đệ của tôi chinh chiến từ cô thành phía Đông trở về còn đem theo nhiều vũ khí lạ hơn cơ"

Vài phút sau đó, giỏ của Taehyun cũng dần lấp đầy bởi những món đồ. Nhưng dường như còn thiếu một chút thịt bò cho món canh bò hầm vào buối trưa.

Vừa bước đến trước tủ thịt đông lạnh, Taehyun không ngờ lại gặp được người quen.

"Bếp trưởng, chào anh" Yelena hoà nhã cúi đầu.

Taehyun khẽ cười

"Chào"

Yelena dường như không mang chút dấu hiệu gì gọi là tuyệt vọng sau khi biết được Taehyun có người yêu, chẳng lẽ lời nói dối của hắn rất sơ hở sao?

"Anh mua thịt sao? Anh định làm món gì vậy?"

Beomgyu ở phía xa xa, lại bắt gặp một nữ nhân nom như người ngoại quốc bắt chuyện với Kang Taehyun của cậu, quả nhiên vô cùng tức giận. Cậu nhanh chân đến bên hắn, vờ vật hỏi.

"Taehyun, người này là ai?"

Taehyun bất giác rợn người với giọng điệu này của cậu, hắn ái ngại trả lời

"Người quen"

Yelena nhìn dáng vẻ của Beomgyu, không giống Kang Taehyun, chắc chắn không phải quan hệ anh em.

"Bếp trưởng, người này là?"

Taehyun gắng sức gỡ bỏ tay của Beomgyu liên tục đu bám lấy cánh tay mình

"Cũng là người quen"

Ánh mắt tràn đầy thất vọng, Beomgyu hậm hực nhìn hắn, sau đó lại nhìn Yelena, quả quyết nói: "Không phải, đừng có chống mắt nhìn như vậy, Kang Taehyun là người của ta!"

Taehyun hoảng hốt dùng tay bịt chặt miệng của Beomgyu. Trên trán cậu đã rịn ra không ít mồ hôi hột.

"Yelena, cậu ấy không bình thường, đừng để ý nhé. Tôi về trước, tạm biệt"

Cứ thế, Taehyun mạnh bạo lôi Beomgyu ra bên ngoài cửa siêu thị. Hắn gắt gao hất tay cậu ra, sẵng giọng hỏi

"Cậu bị điên à?"

Beomgyu bị thái độ này của Taehyun làm cho có chút hoảng sợ. Nhưng mà, hắn vì nữ nhân khác mà lớn tiếng với cậu, cậu không cam lòng. Đôi mắt cậu hiện tại ánh lên bao nhiêu ủy khuất, đem theo bao nhiêu thất vọng, trái tim đột nhiên nặng trĩu như một cơn đau vô hình chợt đè nén lên.

"Taehyun, ngươi vì nữ nhân đó mà mắng cả ta?"

Taehyun tức giận chồng chất tức giận, vì cái tính ngông cuồng này của Beomgyu, suýt một chút là mang hoạ đến. Thử nói xem, tức giận có phải đúng không?

"Đây là lần cuối cùng, tôi nói cho cậu biết, tôi không phải Kang Taehyun nào của cậu, và tôi cũng không yêu cậu, đừng lúc nào mở miệng ra cũng cho rằng chúng ta thân thiết đến mức độ ấy!"

Dứt lời là hàng ngàn mũi tên xuyên qua trái tim của Beomgyu, một cách rất vô tình, cậu không đủ sức đỡ lấy. Trước sự tức giận của hắn, cậu chỉ đành im lặng quay người bỏ đi.

Kang Taehyun, ngươi ở đâu rồi? Trở về với trẫm đi, Kang Taehyun này không đón nhận tình yêu của trẫm như ngươi, cũng không dịu dàng với trẫm như ngươi

Bóng lưng Beomgyu khuất đi mất, Taehyun cũng chẳng còn tâm trạng đuổi theo, hắn thanh toán nốt mớ đồ trong giỏ, sau đó trực tiếp trở về nhà.

Bước chân của Beomgyu chậm rãi từng bước một. Cậu rốt cuộc chính là kẻ ngốc, rõ ràng người kia không phải Kang Taehyun của cậu, vậy mà cậu vẫn mong chờ một ngày nào đó, hắn và cậu tay trong tay, cùng trở về Kim Lan, trở về cuộc sống vốn an yên ngày nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com