#2
—
"Không được. Như vậy sẽ làm Tú Bân đau lòng!"
Dáng vẻ của Thôi Phạm Khuê vô cùng cương quyết. Cương quyết đến độ khiến Khương Thái Hiện cũng phải bất ngờ bởi trước đây cậu chưa từng thấy Thôi Phạm Khuê có thể phản ứng mạnh đến thế.
Cảm thấy lúc này không còn có thể hung dữ với anh được nữa, Khương Thái Hiện bèn nuốt xuống cục tức. Cậu thở hắt ra một hơi, mạnh mẽ đưa hai tay lên đầu vò rối mái tóc đang đẹp đẽ của mình. Trong miệng lẩm bẩm điều gì đó mà Thôi Phạm Khuê chẳng thể nào nghe thấy được.
"Hiện, đừng làm thế. Sẽ đau lắm, còn dễ bị trọc đầu nữa!"
Phạm Khuê lo lắng nhắc nhở một Khương Thái Hiện đang tự làm đau chính mình. Bất chợt nghĩ đến cảnh Thái Hiện chưa già đã hói, Phạm Khuê cảm thấy buồn thay. Đã không được hiền lại còn thiếu tóc, thế thì ai mà dám yêu cậu ấy nữa.
Lại nói tiếp, bình thường Thái Hiện có hay bắt nạt anh thật, nhưng cậu ấy không phải là kẻ xấu. Ngược lại cậu ấy còn giúp đỡ Thôi Phạm Khuê ở rất nhiều chuyện. Ví như mỗi lần Phạm Khuê vì mệt mà ngủ gật trong lớp, Thái Hiện đều chủ động nghiêng người sang lấy tập vở chép bài giúp cho anh. Hay những lúc Phạm Khuê bị người khác trêu chọc vì lưu ban, cũng chính Thái Hiện ra tay nói đỡ cho cậu. Còn rất nhiều chuyện tốt nữa mà Khương Thái Hiện đã làm để giúp Thôi Phạm Khuê nhưng anh chẳng tài nào kể hết được. Chính vì vậy nên bị Khương Thái Hiện bòn rút tiền hay chọc ghẹo đến đâu, Thôi Phạm Khuê vẫn có thể dễ dàng cho qua.
"Mặc kệ tôi. Anh có cái tên Tú Bân kia rồi thì quan tâm tôi làm gì nữa."
Thái Hiện nói trong sự giận dỗi. Đôi mắt bình thường tràn ngập khí thế nay phủ đầy vẻ mất mát. Cậu ghét cái cách Thôi Phạm Khuê vừa từ chối xong giờ lại quay sang quan tâm cậu. Đây rõ ràng là sự thương hại. Và Khương Thái Hiện thì không cần anh phải thương hại mình.
"Hiện, tôi xin lỗi. Đừng giận tôi có được không? Chúng ta vẫn luôn là bạn tốt của nhau mà."
Hai chữ "bạn tốt" nghe mới thật chua xót làm sao. Khương Thái Hiện càng lúc càng nghĩ rằng cậu tốt nhất là nên rời đi sớm, trước khi Thôi Phạm Khuê lại không ý thức được tình huống mà buông thêm bất kì lời cay đắng nào.
"Được rồi đừng nói nữa. Tôi biết rồi!"
Thái Hiện buồn bã đứng dậy. Cho tay vào balo lôi ra một chiếc ví da. Mở ví da, cậu lấy ra một sấp nhiều tờ tiền mười nghìn, hai mươi nghìn thậm chí có cả năm mươi nghìn chìa tới trước mặt Thôi Phạm Khuê.
"Đây, tôi cũng không biết có bao nhiêu tiền ở đây nhưng tất cả bây giờ đều cho anh đấy. Xem như là tôi trả hết số tiền trước giờ đã lấy từ chỗ anh đi. Sau này chúng ta không nên làm bạn của nhau nữa."
Thôi Phạm Khuê bị hành động của Khương Thái Hiện làm cho bất động. Hai mắt anh mở lớn, miệng cứng đờ không nói nên lời. Vậy là... Khương Thái Hiện muốn cắt đứt quan hệ bạn bè với anh luôn sao?
"Không được đâu Hiện ơi. Tôi không muốn, cậu đừng có nghỉ chơi với tôi mà."
Ý thức được hồi phục cũng là lúc Thôi Phạm Khuê gào lên nức nở. Anh không biết mình đã làm sai điều gì lớn đến mức Thái Hiện - người bạn anh trân quý nhất lại đòi nghỉ chơi với anh. Nước mắt mỗi lúc tuông ra một nhiều, thấm ướt cả khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ của Phạm Khuê.
"Haiz, anh khóc để làm gì. Không giải quyết được vấn đề đâu. Để tôi nói cho anh nghe, bây giờ anh dù sao cũng đã có người yêu rồi. Chúng ta không tiện ở gần nhau đâu. Nếu để cái người tên Tú Bân kia biết được anh trong thời gian yêu đương với người ta mà vẫn ngày ngày vui vẻ đi chơi với tôi sẽ xảy ra chuyện lớn đó."
Thái Hiện thở dài, tiến lại gần nhét sấp tiền vào tay Phạm Khuê rồi ôn tồn giải thích.
Thôi Phạm Khuê đã không còn nức nở, nhưng vẫn chưa thôi khóc. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào số tiền trong tay, muốn trả cho Khương Thái Hiện nhưng lại sợ làm cậu không vui.
"Không sao đâu. Tôi sẽ nói với Tú Bân về chuyện của chúng mình. Chắc chắn cậu ấy sẽ không phiền lòng đâu mà. Hiện, tin tôi đi. Đừng... đừng nghỉ... nghỉ chơi với tôi!"
Nắm chặt sấp tiền trong tay đến biến dạng, Phạm Khuê lắc đầu nguầy nguậy rồi lại nấc lên từng tiếng. Phải làm sao Khương Thái Hiện mới không còn muốn nghỉ chơi với anh đây?
Khương Thái Hiện đau lòng lắm. Trước đây dù cho có bị đả kích nhiều đến thế nào Thôi Phạm Khuê cũng chỉ dừng lại ở mức thút thít. Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh khóc lớn đến thế này. Đưa tay lên xoa đầu anh, Thái Hiện nhẹ dỗ dành.
"Phạm Khuê, anh đừng khóc nữa. Tôi không có nói sẽ hoàn toàn nghỉ chơi với anh. Chỉ là... sau này không tiện làm bạn nữa thôi. Nhưng yên tâm đi, tôi vẫn sẽ luôn dõi theo anh. Nếu tên Tú Bân kia dám ức hiếp anh thì cứ báo một tiếng, tôi sẽ giúp anh bẻ gãy chi của hắn."
Thôi Phạm Khuê nghe xong bèn ngừng khóc. Gạt đi nước mắt đang đầm đìa trên mặt, Phạm Khuê khụt khịt cái mũi.
"Thật không? Thật là cậu sẽ không hoàn toàn nghỉ chơi với tôi không? Nếu nói dối sẽ bị quạ bắt diều hâu tha đấy nhé!"
"Ừ, tôi nói thật. Nếu nói dối thì sẽ giống như lời anh nói, sẽ bị quạ bắt diều hâu tha!"
Khương Thái Hiện cười cười. Dù thế nào thì cuối cùng anh vẫn chỉ là một Thôi Phạm Khuê ngốc nghếch mà thôi.
—
Đã hơn hai tuần trôi qua, Khương Thái Hiện sau giờ học đều lẻ loi trên con đường về. Không còn một Thôi Phạm Khuê ngốc nghếch mỗi ngày đều cùng cậu la cà ăn uống trước khi chính thức trở về nhà nữa. Cõi lòng Thái Hiện lúc này, trở nên cô quạnh đến tội nghiệp.
Từ sau hôm đó, Thái Hiện là người chủ động né tránh tiếp xúc với anh nhiều nhất có thể. Thôi Phạm Khuê mặc dù không cam tâm cho lắm, nhưng cũng đâu dám tự mình tiếp cận Khương Thái Hiện, đành chấp nhận bị đối phương tránh né.
Nói một chút đến mối quan hệ của Phạm Khuê cùng Tú Bân. Sau khi từ chối lời đề nghị trở thành người yêu rồi mỗi ngày đều cùng nhau ăn xôi sau giờ học của Khương Thái Hiện, Thôi Phạm Khuê bây giờ cảm thấy mình sai lầm vô cùng. Vì sao ấy hả? Thôi Tú Bân - người yêu hiện tại của anh, hiền lành thì có hiền lành thật, tốt bụng thì có tốt bụng thật, nhưng cậu ấy ghét ăn xôi. Và chưa bao giờ cậu ấy cùng Thôi Phạm Khuê ăn xôi với nhau cả. Toàn là anh tự ăn một mình thôi. Đôi lúc Phạm Khuê cố tình làm bộ với Tú Bân rằng nếu cậu không thử cùng anh ăn chung một gói xôi thì anh sẽ dỗi cậu. Đáp lại anh chỉ là một câu trả lời khiến anh hoàn toàn chìm vào thất vọng "Xin lỗi, em dị ứng với đồ nếp!". Được rồi, Phạm Khuê đau lòng nhưng Phạm Khuê không dám nói!
Cuộc sống của Thôi Phạm Khuê, thiếu gì cũng được nhưng nhất định không thể thiếu việc ăn xôi. Bằng chứng là hôm nay sau khi tan học, gặp Thôi Tú Bân nói xong câu "Hôm nay em không cần phải đưa anh về. Anh có chuyện riêng cần giải quyết." Thôi Phạm Khuê lập tức chạy đến hàng xôi quen thuộc mua gấp cho mình một gói xôi rồi đạp xe đến ghế đá công viên gần đấy ngồi xuống nhồm nhoàm ăn. Đang say sưa nhai xôi, ánh mắt Phạm Khuê vô tình bị một sự việc thu hút. Người ở đằng kia... ê sao mà trông giống Thôi Tú Bân quá vậy kìa!
Thôi Tú Bân hôn xuống trán của Thôi Nhiên Thuân, hài lòng nhìn người đang tựa trong lòng mình đỏ mặt ngại ngùng. Tình yêu vụn trộm kiểu này xem ra cũng thú vị phết!
"Bân, khi nào thì em mới chia tay cái đồ ngốc kia vậy? Anh đợi cũng lâu rồi đó."
Thôi Nhiên Thuân dẫu môi ra tỏ ý không hài lòng. Thôi Tú Bân cứ năm lần bảy lượt hứa hẹn sẽ chia tay với Thôi Phạm Khuê rồi công khai mối quan hệ thật với anh nhưng mãi vẫn chưa thấy thực hiện.
Thôi Tú Bân cầm lấy bàn tay của người lớn hơn đưa đến trước môi mình, sau đó đặt lên đấy một nụ hôn nhẹ.
"Từ từ đã nào. Vẫn chưa hết thời gian thực thi hình phạt mà anh."
"Anh không biết đâu, em cứ thất hứa suốt thôi. Anh chẳng thèm tin em nữa."
Nhiên Thuân phật lòng, vùng vằng muốn thoát ra khỏi vòng tay của Thôi Tú Bân. Ngay lập tức bị cậu giữ chặt lấy thân người không cho rời đi.
"Được rồi Nhiên Thuân, em sẽ sớm chia tay với Thôi Phạm Khuê. Mà anh cũng biết ai mới thực sự là người em yêu rồi còn gì. Ngày đó không phải vì anh thua cá cược thì em đâu phải lao tâm khổ tứ như bây giờ. Đã không yêu em hơn thì thôi, còn bày đặt giận dỗi."
Thôi Nhiên Thuân nghe Thôi Tú Bân nói xong lập tức cười ái ngại. Phải, việc Thôi Tú Bân hẹn hò với Thôi Phạm Khuê chính là do anh mà ra.
Chuyện là Thôi Nhiên Thuân có cùng với đám bạn trong lớp cá cược cái gì đó mà Thôi Tú Bân cũng không rõ. Chỉ biết là người thua sẽ phải thực hiện bất kì hình phạt nào do người thắng đặt ra. Trời xui đất khiến, Thôi Nhiên Thuân trở thành người thua cược. Và hình phạt mà người thắng đặt ra cho anh chính là phải cưa đổ bất kì một đàn em nào đó ở lớp C (lớp của Thái Hiện và Phạm Khuê), rồi cùng đàn em đó hẹn hò trong vòng một tháng. Đặc biệt là không được để đối phương biết anh đang thực hiện hình phạt. Thôi Nhiên Thuân nghe xong hình phạt thì tái xanh cả mặt. Làm sao đây? Anh đã có người yêu là Thôi Tú Bân mất rồi. Nhưng nếu không thực hiện hình phạt thì đâu đáng mặt nam nhi. Thế là Nhiên Thuân đem chuyện này kể với Tú Bân. Mặc dù rất tức giận, song vì chẳng nỡ trách mắng Thôi Nhiên Thuân cho nên Thôi Tú Bân đã bằng lòng thay người yêu thực hiện hình phạt. Cũng đã hơn hai tuần rồi, chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi là cậu coi như hoàn thành xong hình phạt. Lúc đó Tú Bân sẽ nói thật với Phạm Khuê, sẽ thành tâm xin lỗi rồi chúc cậu ấy sớm tìm được hạnh phúc thực sự.
"Thôi Tú Bân?"
Nghe thấy tên mình được gọi, cả Thôi Tú Bân lẫn Thôi Nhiên Thuân đều đồng loạt quay về hướng phát ra tiếng nói. Rồi cả hai như chết trân khi biết chủ nhân của tiếng gọi không ai khác chính là Thôi Phạm Khuê.
Khoé môi Thôi Tú Bân giật liên hồi. Cậu bối rối không biết tình huống hiện tại cần được xử lí ra làm sao. Còn Thôi Nhiên Thuân, anh dĩ nhiên là đang giả điên trốn sau lưng người yêu của mình rồi.
"Phạm Khuê, thật trùng hợp. Anh cũng đến công viên để giải quyết chuyện riêng sao?"
Thôi Tú Bân biết mọi lời nói của cậu lúc này đều sẽ trở nên vô nghĩa vì Thôi Phạm Khuê có lẽ đã chứng kiến hết tất cả hình ảnh ngọt ngào giữa cậu và Thôi Nhiên Thuân rồi. Nhưng quả thật lúc này ngoài câu nói trùng hợp thì cậu chẳng còn biết nói gì khác.
"Tú Bân, người sau lưng cậu là ai vậy? Tôi vừa thấy cậu hôn trán cậu ta. Tôi cũng thấy cậu hôn tay cậu ta. Tôi còn thấy hai người cười đùa với nhau rất ngọt ngào. Cậu... cậu nói gì đi chứ?"
Hai tay Thôi Phạm Khuê siết chặt, giọng nói như vỡ vụn. Cả đời anh ghét nhất là bị phản bội. Cũng chưa từng một ai phản bội anh dù cho anh có thật sự là một kẻ ngốc. Vậy mà hôm nay, ngay tại đây anh phát hiện ra bản thân bị chính người yêu của mình phản bội. Đau lòng là một, nhưng tức giận vì việc mình căm ghét nhất nay lại xảy ra với mình mới là thứ khiến Thôi Phạm Khuê gần như mất bình tĩnh.
Lao vào cho Thôi Tú Bân một cái tát thật mạnh, tiếp theo là lớn tiếng mắng một câu "Đồ tồi!". Sau đó Thôi Phạm Khuê vội vã chạy ra chỗ ghế đá leo lên xe đạp bỏ đi thật nhanh. Vừa đạp xe, nước mắt anh vô thức lại trào ra. Những lúc như thế này nếu có Khương Thái Hiện ở bên cạnh thì đúng là tốt quá. Cứ để mặc bản thân chìm vào mớ suy nghĩ hỗn độn, cho đến khi chiếc xe đạp của Thôi Phạm Khuê tông thẳng vào hàng rào nhà ai đó, anh mới ý thức được mình đang ở đâu.
tbc...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com