Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

4. Tôi thách cậu đấy?

"Thạc Trân, Thạc Trân!" Di Di từ đằng sau chạy tới, đuổi theo Kim Thạc Trân mà mệt tới mức nói không rõ ràng. "Chờ... chờ đã!"

Kim Thạc Trân sau khi kết thúc giờ cuối cùng liền theo thói quen mang cặp sách đi về, vừa hay hôm nay cậu ấy còn có hẹn với Kim Thái Hanh ở nhà hắn làm bài tập. Cho nên, trong lòng có chút khẩn trương, không muốn kẻ đáng ghét kia phải cằn nhằn vì phải đợi lâu nên đã nhanh nhảu về trước.

"Di Di?" Thạc Trân quay lại, thấy bạn học của mình bộ dạng chẳng khác như bị Tào Tháo đuổi, liền lo lắng hỏi han. "Không sao chứ?"

Cô bé đó có chút ngượng ngùng, từ chối cánh tay của Thạc Trân khi cậu cố ý muốn đỡ cô đứng vững. Hơn nữa, thân nhiệt lại tăng cao, nhịp tim đập còn mạnh hơn là lúc trả bài kiểm tra.

"Vừa rồi mình nghe thấy, cậu có hẹn với Kim Thái Hanh... Dù sao hai cậu cũng thân thiết nên..."

"Nên...?"

"Nên nhờ cậu đưa chiếc túi này cho cậu ấy giúp mình!" Di Di cô bé ấy là lấy dũng khí, mạnh dạn đưa cho Thạc Trân thứ đồ bản thân tự tay làm.

Là một túi quà màu hồng, cậu nhìn thấy lấp ló là con gấu bông cùng vài thứ đồ khác.

"Xin lỗi vì làm phiền cậu! Chỉ là... Thái Hanh cậu ấy đi nhanh quá, nên mình không kịp đưa."

Được rồi được rồi! Là kịch bản cũ của nữ sinh vườn trường có phải không? Lão tử chạy một mạch về nhà đưa cho hắn là được chứ gì? Cô nương đây khách khí quá đi mất!

Thạc Trân trong lòng ngầm đoán ra là có điều gì. Kì thực, cậu mệt với việc này quá rồi! Bởi đó đâu phải là lần đầu tiên? Từ hồi cả hai học lên cao trung tới giờ, vẫn là Thái Hanh cậu ta hút mắt người nhìn, nhưng mức độ thu hút cứ cao hơn mà thôi. Mà sao những người đó không gặp tận mặt Thái Hanh để biểu bạch, lại còn lập thêm bước trung gian như cậu. Lão tử cũng đâu phải dịch vụ chuyển phát nhanh đâu chứ?

.

Thái Hanh đặt lên bàn học đĩa bánh, mặt khác quay sang kéo con sóc lười đang có ý định nằm bò ra bàn kia.

"Không muốn ~" Thạc Trân kéo dài giọng, thật không muốn dậy học nữa đâu, lưng cậu tê cứng lại rồi!

Kim Thái Hanh xấu xa, ban nãy đã hành hạ cậu bao nhiêu bài tập rồi. Nghe hắn nói muốn ra ngoài vệ sinh, Thạc Trân liền tranh thủ nằm ra bàn, muốn chợp mắt chút chút. Ai ngờ... vẫn là Thái Hanh y nhanh tay nhanh chân.

"Ai nói cậu phải làm bài? Dậy ăn bánh, là mẹ tôi làm đó!"

Kim Thạc Trân nghe nói có đồ ăn, như bị gắn máy liền ngồi dậy đường hoàng, gì chứ có thực mới vực được đạo, đã ăn rồi hắn ta ép cậu học gì nữa cũng được.

"Mẹ nói học thi nhiều thế này, sợ cậu mệt."
Thái Hanh lưng tựa ra sau, hài lòng nhìn con sóc nhỏ ấy đang gặm nhấm miếng bánh quy. Sao Thạc Trân giống sóc thật đấy, không phải nghiễm nhiên mà gọi cậu ta hai tiếng sóc nhỏ, mà là có nguyên do cả mà! "Sao? Ngon chứ?"

Thạc Trân gật gật đầu mỉm cười. Nụ cười chưa nở trọn vẹn, đã bị dập tắt bởi nét mặt nghiêm túc không thể buồn cười hơn.

"Sao vậy? Không phải bánh rất ngon sao?"

"Ngon cũng không ăn nữa!"

Hiện tượng thế này, Thái Hanh gặp nhiều rồi, chẳng mấy ngạc nhiên. Nhớ hồi còn nhỏ, mỗi lần Thạc Trân hờn giận, y cứ lo lắng tìm mọi cách dỗ cậu ta mà chẳng được, cuối cùng chỉ có nhử cậu ta bằng đồ ăn. Nhưng lần này không phải đồ ăn đã ngập trong miệng cậu ta rồi sao? Lại nói, nếu dỗ dành bây giờ thì quá trẻ con rồi, Thạc Trân cũng lớn, không thèm nghe y nói như trước.

Nên:

Kệ!

Thái Hanh làm sao biết được điều gì khiến Thạc Trân bất thường như vậy nếu cậu ấy không nói...

Tóm lại người đầu tiên lên tiếng vẫn là Kim Thạc Trân.

"Chiều nay Di Di muốn đưa cậu quà, không thèm xem sao?"

Thì ra là chuyện của Di Di. Cái này Kim Thái Hanh sớm đã được bạn bè to nhỏ việc cô gái ấy có cảm tỉnh với y.

"Đã xem."

"Vậy cậu thấy thế nào?" Cậu thử nói rất thích xem, cậu dám không? "Ngực chưa nhú, mông lại chẳng cong. Còn tự tin đến nỗi muốn biểu bạch với cậu?"

"Di Di là người tốt, hơn nữa cũng hiền lành, tốt bụng. Tôi tính cuối tuần này hẹn cậu ấy tại rạp phim, Kim Thạc Trân cậu thấy sao?"

Còn trêu cậu?

Kim Thái Hanh thừa biết cậu bề ngoài niềm nở, cười nói nhưng thực chất thì chẳng ưa gì mấy cô bạn như vậy chút nào. Những người đó cứ mải theo đuổi hết người này rồi tới người khác, đến học hành cũng chẳng màng.

"Kim Thái Hanh tôi thách cậu đấy?" Lời nói của Thạc Trân có chút run rẩy, mắt mờ mờ như muốn khóc.

Nếu hắn nói là thật, thì chẳng vui chút nào. Ai mà chả biết khi yêu rồi thì bạn bè sẽ bị ngó lơ, một câu hỏi han cũng sẽ chẳng mấy khi gặp. Nếu Thái Hanh thực sự cùng cậu ấy hẹn hò, thì không phải hai mình sẽ chỉ còn một mình, Thạc Trân cậu sau này không phải sẽ sống rất cô độc sao?

"A!"

Bị búng trán rồi!

"Ngốc! Tôi mà yêu cậu ấy thì ai sẽ đưa cậu đi học, ai cùng cậu học bài đây?" Thái Hanh nói xong liền cười khổ, đừng có tủi thân mà khóc ở đây đấy nhé! Mẹ mà biết thi người bị đòn chỉ có là tôi thôi ông tướng!

.

"Cậu tính ngủ ở đây thật sao?" Thái Hanh sau khi đánh răng liền thấy Thạc Trân lăn vào giường, quấn cả chăn gối vào người.

"Không đồng ý?"

"Ồ!" Thái Hanh vắt chiếc khăn mặt lên tay, giả vờ cúi chào như nhân viên ở các nhà hàng sang trọng. "Hoan nghênh quang lâm!"

Hai con người nay từ nhỏ tới giờ gắn với nhau như hình với bóng. Mẹ Thạc Trân chỉ sợ con mình kết thân cùng người không tốt, nhưng mỗi lần cậu muốn ở lại nhà Thái Hanh thì chẳng cần phải nêu lí do, mẹ cậu yên tâm mà đóng cửa, hai thân già ngủ với nhau. Cũng chính vì vậy mà phòng ngủ Thái Hanh cũng thường dư ra vài bộ quần áo, hai chiếc gối, hai cái bàn chải đánh răng!

"Lớn vậy vẫn còn muốn ôm tôi ngủ sao?" Thái Hanh buồn cười nhìn con người kia quấn chặt vào người mình, còn ra vẻ thoải mái dễ chịu.

"Cậu sinh trước tôi hai giờ, coi như cậu lớn hơn đi!"

"Nếu khi già rồi, cậu chưa vợ, tôi cũng chưa kết hôn... Thì tôi tối đến vẫn sang ngủ ké nhà cậu, ăn cơm cậu nấu, uống trà cậu pha, đi ngủ dùng người cậu làm gối ôm!"

Nói gì thì nói, người Thái Hanh thơm lắm. Khi ôm rồi liền không muốn dứt ra, thật đáng tiếc cho mấy cô bạn kia, có mơ làm người tình cũng không bằng vị trí bạn thân như cậu! Xem xem, vốn không phải tình nhân, nhưng còn hơn cả tình nhân nữa đấy!

#JiNa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com