TaeHyung tuy không muốn thằng bé quá làm phiền SeokJin, nhưng hắn hiểu, JungKook lớn lên tại cô nhi viện, sau đó được hắn nhận nuôi, chẳng bao giờ biết đến như thế nào là mẹ. SeokJin tuy là nam, thế nhưng tính cách lại mềm mỏng, nấu ăn giỏi, đặc biệt yêu thích JungKook nên rất chiều chuộng nó, giống như một người mẹ. JungKook lần đầu trải qua cảm giác này, hiển nhiên sinh ra cảm giác dựa dẫm gắn bó với SeokJin.
SeokJin đối với hắn là một nỗi đau, thế nhưng hắn rất yêu thương JungKook, thật sự không muốn thằng bé buồn bã. Và hắn dù cố gắng đến mấy cũng không thể thế cả chỗ người mẹ trong lòng JungKook được.
SeokJin nhìn hắn qua gương chiếu hậu, bất chợt nói. "Anh thấy khó xử sao?"
TaeHyung có vẻ hơi giật mình vì câu hỏi của SeokJin. Y có thể đọc được cảm xúc của hắn hay sao? Hắn hơi rũ mi, lại tập trung nhìn đường phía trước. "Không có."
SeokJin hơi nhoẻn miệng cười. "Anh không cần nói dối em. Mối quan hệ của chúng ta đúng là rất nhạy cảm mà. Chúng ta đã li hôn."
Nói đến thẳng thắn như thế... TaeHyung hơi thở hắt ra, SeokJin bây giờ quả nhiên không giống cậu bé ngày trước nữa rồi, SeokJin bây giờ vừa khôn khéo, lại vừa thẳng thắn rất đúng lúc. Năm năm qua tại Pháp đã đủ để tôi luyện SeokJin trở thành một người trưởng thành.
Đã thẳng thắn đến thế, TaeHyung cũng chẳng ngần ngại nói ra điều mà mình vẫn luôn thắc mắc. "SeokJin, em có phải sẽ lấy Kim NamJoon không?"
SeokJin nghe câu hỏi kia, mím môi kìm nén, thật sự muốn nhảy luôn ra khỏi cái xe này. "Anh vẫn nghĩ em thích NamJoon?"
TaeHyung nhìn qua gương chiếu hậu để thấy biểu cảm trên gương mặt y. "Chẳng lẽ là không phải?"
SeokJin thở dài, và cũng không có ý định giấu giếm tiếng thở dài này. Y cũng không đáp, vì dù giờ này y có nói gì cũng chẳng có hiệu quả đâu. SeokJin im lặng nhìn ra bên ngoài, đã tới KJ rồi.
"Anh cho em xuống trước, chúng ta đến cùng lúc sẽ không hay."
TaeHyung lại nhìn qua chiếu hậu gương mặt của SeokJin. "Em ngại?"
SeokJin lúc này mới đem tầm mắt đặt lại về phía TaeHyung. "Là em sợ anh ngại."
TaeHyung ánh nhìn vô định, cứng rắn nói. "Không sao."
Và thế, hắn cứ như vậy vào thẳng tòa nhà KJ. TaeHyung đỗ xe, mở cửa bước ra ngoài, lại còn đứng lại đó chờ y bước ra. Và dù hắn thì vậy nhưng SeokJin dâng lên cảm giác mất tự nhiên, mím môi nhìn quanh xem có ai không mới dám bước ra ngoài.
Những lời dị nghị, vốn là điều SeokJin sợ hãi.
"Chỉ được cái mã, không hiểu sao có thể lấy được giám đốc."
SeokJin vẫn nhớ những câu nói dội vào tai y khi y đem cơm đến cho TaeHyung phải tăng ca làm muộn.
"Giám đốc thích loại đào mỏ thế sao?"
SeokJin ngày ấy mới chỉ 21 tuổi, chỉ là một cậu bé sợ hãi đủ điều trên thế giới. Những lời nói ấy cứ như những ám ảnh, khiến y mãi mãi sợ hãi những dị nghị ấy.
"Em có làm sao không?" TaeHyung đã mở cửa, thò hẳn đầu vào để nhìn y. SeokJin cứ ngồi đó thất thần khiến hắn nghĩ y đang mệt hay sao đó.
Lấy một người chồng giàu có, trèo cao bằng nhan sắc, thay vì cuộc sống vốn nghĩ là sẽ thật viên mãn ấy ngược lại chỉ đem lại những tổn thương cho y. SeokJin nhớ lại nhưng đôi môi vẫn vẽ nên một nụ cười. "Em không sao."
TaeHyung nhìn y bước ra, mới có yên tâm hơn một chút. Hắn nhẹ giọng hỏi. "Có chuyện gì sao?"
SeokJin nhìn hắn. Ngày trước cả khi y đã sắp khóc tới nơi hắn cũng sẽ không hỏi y. SeokJin biết, không phải là hắn vô tình hay chán ghét y, chỉ là tính của hắn như vậy. Có lẽ một cuộc hôn nhân đổ vỡ đã giúp hắn thay đổi nhiều thứ nhỉ?
"Em không sao mà, cảm ơn anh. À phải rồi, anh bảo có chuyện cần bàn với em về Jusqu'au bout, em lên lúc nào thì được?"
SeokJin nhanh chóng lảng đi chuyện khác, TaeHyung tất nhiên nhận ra điều này, nhưng cũng không vạch trần hay đào sâu thêm, đơn giản thuận theo y. "Tầm 10h nhé."
SeokJin gật đầu, chào hắn rồi quay góc về phía thang máy. Thang máy lên trung tâm khác với thang máy lên khu tổ hợp văn phòng vậy nên hai người phải tách ra. TaeHyung nhìn theo SeokJin đang đi ngược lại.
Bóng hình này, hắn vẫn nghĩ mình sẽ quên được trong suốt năm năm qua. Thế nhưng ngay giây phút gặp lại SeokJin ngẫu nhiên trên đường sau năm năm trời, hắn chợt hiểu ra, điều này chỉ là ảo tưởng mà thôi. Hắn... có lẽ cả đời này cũng không thể quên được y.
SeokJin bước từng bước, thang đóng lại, mặt kim loại trên thang phản chiếu lại một bóng hình. TaeHyung vẫn đứng đó, đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn về phía y.
Công việc tại Jusqu'au bout bận bịu, đến gần 10h phải có trợ lí Im nhắc nhở mới khiến y nhớ ra lời hẹn với TaeHyung. SeokJin thả chiếc tạp dề xuống, vẫn cố chỉ cho vị đầu bếp trưởng vài công việc cần làm rồi mới rời đi.
Ở đâu nhỉ? SeokJin có một tật xấu, đó là mù đường. Cho dù còn là thiếu niên hay là một người trưởng thành bây giờ thì y đều không thể nhớ nổi đường. Lần trước có từng tới, nhưng đó là phòng họp, lại đi cùng trợ lí Im. Và SeokJin không ép bản thân nhớ những thứ mình không thể, đơn giản vớ bừa một người để hỏi.
Nhưng ngoài ý muốn, lại là cô thư kí lâu năm của TaeHyung. Người nọ thấy y lập tức nhận ra, đôi mắt mở lớn. "Ơ, cậu Kim?"
SeokJin giật mình, hơi lảng tránh ánh mắt cháy bỏng của người đối diện. Vẻ ngạc nhiên của người nọ nhanh chóng thu hút sự chú ý của các nhân viên đang ngồi làm việc quanh đó.
Một vài nhân viên lâu năm bắt đầu nhận ra, xì xào. "Ơ, kia không phải Kim SeokJin sao?"
"Là ai?"
"Còn ai nữa, là vợ cũ của chủ tịch đó."
Tin này nói ra, ai cũng trợn mắt, nhìn chằm chằm không kiêng nể SeokJin. Bị nhìn tới run cả người khiến cho SeokJin khó chịu, hỏi nhanh. "Phòng chủ tịch ở đâu? Tôi có công chuyện cần bàn."
Thư kí của TaeHyung lại ngạc nhiên, cô thậm chí còn lộ ra vẻ chán ghét. "Anh còn việc gì để nói với chủ tịch chứ?"
Câu nói xấc xược này thành công chọc giận SeokJin, y nhíu mày. Y tốn bao nhiêu công sức, máu mồ hôi nước mắt cũng đều đổ ra để có được ngày hôm nay. NamJoon hay TaeHyung còn không xúc phạm y, cô gái này lại dám làm thế với y trước mặt bao nhiêu nhân viên trong công ty?
SeokJin siết chặt tay, toan mở miệng thì đã nghe tiếng TaeHyung. "Cô có biết trên dưới không thế?"
Cô thư kí thấy TaeHyung vội vã cúi đầu. SeokJin không thay đổi, vẫn lạnh nhạt đứng đó nhìn cô nàng cúi đầu với TaeHyung. Kim TaeHyung không nhìn cô lấy một lần, chỉ lại gần SeokJin. "SeokJin, em tới lâu chưa? Anh chờ mà không thấy em."
SeokJin hơi gật đầu. "Em cũng mới tới thôi."
Cô thư kí thấy thế, liền ngẩng đầu lên. Cái gì vậy? TaeHyung cư nhiên còn bênh vực tên SeokJin đào mỏ kia?
TaeHyung lúc này mới nhìn cô, đưa mắt về phía SeokJin nhàn nhạt giới thiệu. "Đây là Kim SeokJin, người sáng lập và giám đốc chuỗi nhà hàng Jusqu'au bout. Chào hỏi chút đi."
Giám đốc Jusqu'au bout?
Cô nàng chốc lát cứng họng. Một chuỗi nhà hàng đến chính sếp của sếp cô còn thấy may mắn khi họ tới đây? Nghĩ tới những cú thất thố ban nãy, cô thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Kim SeokJin năm năm trôi qua, đã thành lập được chuỗi nhà hàng lớn như vậy?
"Tôi xin lỗi, ban nãy là tôi vô lễ."
"Giám đốc không có ở đây đâu."
SeokJin nhìn cô thư kí xinh đẹp khoanh tay với y. Y cũng không tức giận, ôn hòa nói. "Vậy tôi gửi cơm ở đây, khi nào anh ấy về nhờ cô gửi anh ấy hộ tôi nhé."
Cô gái cầm lấy cặp lồng, chỉ khi SeokJin mới cất có vài bước đã trực tiếp đem ném vào sọt rác. SeokJin cắn môi, cảnh tượng nọ y đều có thể thấy, nhưng vì TaeHyung, y vẫn nhẫn nhịn.
Và vào đêm ấy, TaeHyung đã mắng cậu rằng. "Tại sao em cho anh ăn cái thứ chết tiệt đó."
SeokJin thở dài, có lẽ chỉ là cô ta chứ không ai khác. SeokJin không nói, lời giải thích dường như nghẹn lại vì TaeHyung đã bỏ đi.
SeokJin nhìn cô, quả nhiên khi đã trở thành người nhiều tiền, cô ta cũng sẽ không dám bắt nạt y nữa. Tiền, vốn là thứ đáng sợ như thế đấy. SeokJin nhìn cô gái đang cúi đầu xin lỗi mình. "Không sao. Hôm nào rảnh, cô xuống nhà hàng tôi sẽ đãi cô."
Nụ cười lại vẽ lên trên gương mặt xinh đẹp của SeokJin, thế nhưng trông lại không mấy thân thiện. Cô thư kí gượng gạo quay đi, tất nhiên cũng nhớ mình đã làm gì với SeokJin.
Giờ nhìn lại mới thấy SeokJin đã khác đi nhiều rồi. Mái tóc đen để rủ, vẻ ngoài tuềnh toàng cùng áo phông quần bò cũng đã không còn. SeokJin giờ đây nhuộm tóc nâu hạt dẻ, mái chia lệch nhẹ sang hai bên mang lại vẻ dễ chịu, quần áo đơn giản với sơ mi bung cúc, quần âu và giầy da. Thế nhưng chắc chắn chúng đều không rẻ chút nào.
Cô mím môi, SeokJin thì ăn mặc phóng khoáng như vậy, nhưng cả người không hề có vẻ rẻ tiền hay quê mùa như ngày trước. TaeHyung thì trái ngược lại ăn mặc rất đứng đắn, vest vẫn đang trên người hắn, bên trong lấp ló áo gi lê cùng màu. Trông y đã thật đẹp đôi với TaeHyung.
Cô nhìn TaeHyung đang nói chuyện với y, quả là hai con người cùng chung đẳng cấp, chỉ cần hai người đó đứng cạnh nhau đã toát ra vẻ sang trọng.
Lí do duy nhất khiến cô có thể bắt nạt Kim SeokJin ngày đó cũng đã biến mất rồi.
"Em vào văn phòng anh, nói chuyện ở đây không tiện."
SeokJin gật đầu. "Được." Rồi cũng theo chân TaeHyung về văn phòng hắn.
Chút chuyện xảy ra cũng chỉ là về vấn đề chia phần trăm lợi nhuận, bên KJ muốn tăng phần trăm cho bên y. Y nói qua lại vài câu, cuối cùng cũng đồng ý. SeokJin nhìn TaeHyung, cười cười. "Cái này không phải chỉ là cho em đó chứ?"
TaeHyung ngẩng lên nhìn y. "Em nghĩ anh sẽ làm thế sao?"
SeokJin hơi cười. TaeHyung bây giờ dù đã thay đổi thật nhiều, thế nhưng chuyện công tư phân minh chắc chắn sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Anh ấy vốn là người thẳng thắn như thế đấy.
SeokJin gật đầu, vài chuyện trao đổi đã xong, y toan rời đi đã bị TaeHyung giữ lại.
"Chiều mấy giờ em tan?"
SeokJin ngơ người, sao tự dưng lại hỏi y chuyện này? Rồi y chợt nhớ ra sáng nay mình quá giang trên xe hắn đến công ty.
"À, anh không cần đón em đâu, em tự về được. Em thường về sớm hơn anh."
Trong tâm trí của SeokJin, TaeHyung luôn về rất muộn, hắn luôn yêu quý công việc của mình hơn bất kì thứ gì khác. SeokJin nói ra câu nói này, cũng hoàn toàn là buột miệng. Thế nhưng dường như lại khiến TaeHyung tự đa tình, hắn bỗng chốc hiểu mình đã khiến SeokJin có một định kiến như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com