Chương 24: Cả thanh xuân này
Và hôm nay, quả là ngày có nhiều vị khách ngoài dự đoán ghé thăm, nhưng lần này bất quá không gây nên nhiều khó chịu như lần trước, vì đó là NamJoon.
"Anh xin một cốc café của em được chứ?"
Anh mỉm cười, bộ dạng vẫn thật thong dong y như lần cuối y gặp anh.
JungKook chạy quanh nhà, đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn chú đẹp trai đang ngồi trên sopha, không hiểu sao mà nhóc không thích chú này lắm, tuy là chú rất dịu dàng, cũng đang cười rất dễ chịu, thế nhưng mà nhóc cứ thấy cứ như chú đang chiếm chỗ của bố nó.
Người ở bên cạnh chú SeokJin, cười với chú SeokJin phải là bố nó cơ!!
"Em vẫn tốt chứ?"
SeokJin gật đầu, pha rồi đặt tách café nghi ngút xuống trước mặt NamJoon.
"Em vẫn ổn. Còn anh?"
NamJoon mỉm cười. "Em nói rất đúng, JiMin thật sự giúp anh được rất nhiều."
SeokJin biết chứ, vốn là một người thân quen NamJoon lâu đến như thế rồi, tất nhiên là rất hiểu ai mới có thể giúp đỡ anh. Chỉ tiếc rằng, người đó lại chẳng thể là bản thân y.
"Anh sẽ không coi cậu ấy là một kẻ thế thân nữa." NamJoon trầm ngâm. "Anh sẽ mở lòng mình, chỉ cho duy nhất cậu ấy."
SeokJin mỉm cười, cứng đầu như NamJoon mà cũng nói được vậy thì hẳn là JiMin đã bước được vào trái tim lạnh lẽo của anh ấy rồi. Ảo mộng ấy, NamJoon đã là người đầu tiên có thể thoát khỏi trong ba người họ, âu cũng là tin vui.
"Vậy còn em?" NamJoon nói, đem ánh mắt đánh về phía nhóc con đang thập thò ở trong phòng ngủ cố gắng nghe lén.
SeokJin cũng nhìn theo mà bất chợt bật cười.
"Anh ấy đi công tác rồi. Trước khi đi còn bảo em rằng, một là chúng ta đừng gặp nhau nữa, bảo em quên anh ấy đi, còn hai là..."
SeokJin bỗng dừng lại, khiến cho NamJoon nhíu mày. "Hai là gì?"
Y bật cười, lắc đầu. "Đúng lúc ấy thì điện thoại kêu, nên anh ấy không nói nữa. Bảo em là khi nào về anh ấy về sẽ nói với em."
Đúng là người trong cuộc thì luôn ngốc nghếch như thế.
Một là đừng gặp nhau nữa, thì hai có thể là gì chứ? Cả Kim SeokJin, cả Kim TaeHyung thậm chí cả chính bản thân anh đều cứ ngây ngô như đứa trẻ thế đấy. Và rồi NamJoon cũng nhận ra, rằng cứ tự hành hạ bản thân mình quá nhiều như thế, chưa bao giờ là điều tốt.
Nhưng chẳng mấy ai có thể tự mình thoát ra, anh có thể có JiMin giúp, nhưng hai bọn họ thì lại chỉ có nhau, cứ tự vẽ ra một cái vòng đau đớn rồi tự luẩn quẩn trong đó, chẳng chịu bước ra mà nắm lấy tay nhau.
Cả một thanh xuân này, còn chưa đủ để chúng ta dằn vặt hay sao?
"SeokJin, em hãy nói với TaeHyung, và lắng nghe câu trả lời của cậu ta."
SeokJin hơi rũ mi, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười như có như không.
"Hẳn vậy nhỉ? Lúc ấy, một là em sẽ có thể ở bên anh ấy..." SeokJin gật gù, bàn tay nhỏ hơi xoay tách trà trong tay. "Hai là... em sẽ có thể hoàn toàn buông bỏ."
Dù có là thế nào, bản thân y cũng sẽ gỡ bỏ được tất cả gánh nặng, đau đớn, dằn vặt này.
Cũng đã đến lúc rồi, nhỉ?
Nhưng mà ban nãy, JungKook hãy còn bảo y rằng TaeHyung để hình y trong ví hắn. Nếu vậy, y có phần trăm nào nhận được một lời tỏ tình không nhỉ? Không phải đầy hào nhoáng và giả tạo như nhiều năm về trước, mà thật giản đơn, thật chân thành.
Thật là, lại một ảo mộng khác đấy nhỉ?
SeokJin tự cười chính bản thân mình.
"Ba con bảo sáng nay sẽ về! Ba nói sẽ mua quà cho con và chú SeokJin!"
JungKook líu lo nói, xem ra vẫn còn băn khoăn nhiều về chú đẹp trai vừa tới cười với chú SeokJin lắm. SeokJin thì tất nhiên nhìn ra điều này, mím môi cười. "Ồ, Kookie có mong ba về không này?"
"Có ạ! Ba về rồi sẽ..." JungKook nói, bỗng chốc khựng lại, đôi môi hồng nhuận mím lại, trông y như vừa buột miệng nói ra cái gì.
"Sẽ làm gì, Kookie?"
Ba nhắn tin với bé, nhưng đã cẩn thận dặn rằng không được nói rồi. JungKook tròn mắt, nhất quyết không hé răng thêm nửa lời, lon ton nhảy xuống rồi chạy đi tắm. Bình thường thì thể nào cũng sẽ mè nheo đòi SeokJin tắm cho, nhưng mà lần này lại...? Hắn là giấu giếm cái gì rồi, nhưng bất quá y cũng không làm khó nhóc, nhún vai đi nấu cơm.
Và, Kim TaeHyung về cũng rất nhanh.
Hắn quên cả ăn cả ngủ, vừa đặt chân được tới Hàn Quốc là phải chạy ngay về nhà, mà nhà ở đây thì không hẳn là cái nhà đó, mà là nhà đối diện nhà đó cơ.
Nhưng ngoài ý muốn, trước khi gặp được SeokJin với JungKook mà hắn hằng mong muốn thì đã gặp được Kim NamJoon đứng ở ngay tiền sảnh. Và khi ấy Kim TaeHyung dù là cố ý hay không, thì mọi cảnh giác vẫn được nâng lên mức cao nhất.
"Vẫn nhu nhược như thế nhỉ?"
Hẳn là cái cảnh giác ấy cũng rất có căn cứ. Vì Kim NamJoon, vốn không bao giờ nói lời dễ nghe với Kim TaeHyung.
"Tôi có thể cậu một câu chứ Kim TaeHyung?" Hắn không trả lời, thay cho câu đồng ý, và NamJoon cũng chẳng khách khí, nhếch môi nói. "Hai là gì thế?"
Hai cái gì?
Kim TaeHyung nhíu mày, khó hiểu nhìn vẻ mặt hết sức khủng bố của Kim NamJoon trước mặt.
"Một là cậu không gặp SeokJin nữa, hai là gì?"
Cái gì? Sao mà anh ta biết? Nhưng Kim TaeHyung cũng không quá thắc mắc, rất nhanh đã đoán được là SeokJin nói với NamJoon rồi. Và Kim NamJoon, nhìn biểu cảm kia của Kim TaeHyung thì cũng đoán ra cậu ta đang nghĩ gì, nhếch mép nói. "Sợ tôi tới cướp người của cậu à? Yên tâm, tôi có muốn SeokJin cũng chẳng chịu."
Hắn nhíu mày, khó hiểu nhìn Kim NamJoon đang thong dong đút tay vào túi quần kia. "Biết vì sao tôi luôn nói cậu nhu nhược không?"
"Là vì cậu luôn chần chừ."
Kim TaeHyung nhíu mày càng thêm tợn, đôi mắt nâu thẳm cũng chẳng chiếu tới phía NamJoon đầy tự tin như vài giây trước đây nữa.
"Tại sao cậu không bày tỏ với SeokJin? Tôi biết, cậu yêu cậu ấy mà?"
Phải, nó rõ ràng đến mức dù ai thì cũng có thể nhìn ra điều này.
Chắc hẳn chỉ trừ SeokJin ra. SeokJin có thể là người thông minh, nhưng với chính chuyện của mình thì lại chẳng có chút tỉnh táo nào.
"Và tôi chưa từng nghĩ mình lại đi tới cổ vũ tình địch của mình thế này đâu." Kim NamJoon trào phúng nói. "Nhưng mà cậu quá nhu nhược đấy. Đến mức tôi bực thay cho SeokJin."
Kim TaeHyung im lặng, hoàn toàn để NamJoon nói mà không phản bác lại lấy nửa chữ.
"Tôi với SeokJin chưa bao giờ có gì. Dù tôi luôn tìm đủ mọi cách để quyến rũ SeokJin, nhưng cậu ấy chưa một lần rung động." Anh nhàn nhạt nói. "Kể cả từ nhiều năm về trước, hay thậm chí là cho tới giây phút này đây."
Kim NamJoon vốn luôn muốn chọc tức Kim TaeHyung. Vì anh không có được tình cảm của cậu ấy, nên sẽ luôn ích kỉ, luôn trêu chọc để phá phách bọn họ như thế. Nhưng đến giờ phút này, khi mà đã có thể buông tay để tới với một người khác rồi, anh có lẽ nên tháo gỡ mọi hiểu lầm ngày ấy bản thân đã tự tay dựng lên.
Nỗi đau này, nên dừng lại đi thôi.
"Tôi sẽ thực sự buông tay. Vì vậy nên cậu, Kim TaeHyung. Nếu cậu còn yêu SeokJin, hãy nói với cậu ấy. Đừng tiếp tục tổn thương cậu ấy, tổn thương cả bản thân nữa."
Kim NamJoon dứt câu rồi mỉm cười, khe khẽ vỗ lên vai Kim TaeHyung vài cái, xem như chấm dứt mối quan hệ thù địch kéo dài suốt nhiều năm qua.
Và khi Kim NamJoon đã đi rồi, hắn vẫn còn bần thần đứng đó. Mãi sau mới có thể hoàn hồn, bản thân cũng bật ra một nụ cười.
Vì hắn biết, Kim NamJoon hẳn đã buông tay được rồi.
Thế còn bản thân hắn thì sao?
Bước chân về nhà chưa bao giờ nhanh tới thế, Kim TaeHyung gấp gáp kéo theo chiếc vali phía sau, vội vã tới trước cửa nhà SeokJin, gấp là thế nhưng lúc này đây lại ngập ngừng. Bàn tay giơ lên không trung ấn vào chuông cửa vẫn không dám hạ xuống.
Vì những xúc cảm nhấn chìm hắn suốt năm năm qua, có lẽ giờ phút này sẽ có thể chấm dứt...?
Nhưng bất ngờ, cánh cửa kia lại bật mở.
SeokJin nhìn Kim TaeHyung đứng sau cánh cửa, ngạc nhiên nhướn mày. "Sao anh lại đứng đây?"
JungKook đứng sau lưng SeokJin, thấy ba về liền reo lên. "Ba! Ba đã về!"
Hắn mỉm cười, nhìn bộ dạng của JungKook, mới có mấy ngày ở nhà SeokJin mà xem ra đã mập ra một chút rồi liền bật cười, giơ tay bế bổng nhóc lên ôm vào lòng. "Ở nhà có ngoan không hả?"
JungKook chu môi nói. "Ngoan ạ. Ba hỏi chú SeokJin đi ạ!"
"Ngoan lắm." SeokJin yêu chiều nói, cơ mà y cũng đâu bắt nó làm gì mà biết ngoan hay không ngoan, chỉ là cứ thế nấu đồ ăn rồi chiều chuộng nó hết mực mà thôi.
"Làm phiền em rồi." Kim TaeHyung lúng túng nói, bao nhiêu lời nói đã chuẩn bị chốc lát bay biến hết cả, thành ra cứ chân nam đá chân chiêu bối rối không thôi.
SeokJin nhìn cảnh này thì không khỏi ngạc nhiên, nhướn mày. "Anh sao thế?"
Ừ, thì có chuyện cần nói, nhưng mà bây giờ thì chưa phải lúc. Thành thử Kim TaeHyung lắc đầu, mỉm cười hỏi. "Để anh đưa em đi làm?"
"Ừm thôi, anh mới về còn mệt, cứ nghỉ đi. Để em đưa Kookie đi học rồi em đi làm luôn." Và rồi SeokJin cũng không để TaeHyung nói thêm đã đóng cửa lại và dắt JungKook đi theo, hắn nhìn theo, vội vã nói. "SeokJin..."
Y quay người, nhướn mày chờ TaeHyung nói. Tại sao mà y thấy TaeHyung đi công tác về cứ có chút khác lạ thế nhỉ? Lúc trước thì rõ ràng rất lạnh lùng, cứ gặp y là lại bảo chúng ta đừng gặp nhau nữa, thế mà sao giờ lại...
"Khi em đi làm về, anh có thể mời em một bữa ăn được không?"
Hả? SeokJin không khỏi càng thêm khó hiểu, thậm chí còn ngẩn người ra.
"Ừ thì... cảm ơn em đã chăm sóc JungKook giúp anh mấy ngày qua."
Sao mà anh ấy cứ như là chuẩn bị...
Ôi thôi, thôi nào, mày lại nghĩ linh tinh cái gì thế hả Kim SeokJin?
SeokJin cũng không lộ ra điều gì, chỉ mỉm cười vui vẻ gật đầu đồng ý.
Thấm thoát một ngày dài làm việc cũng kết thúc, nhưng mà dạo gần đây thì đối với SeokJin cũng không mệt mỏi tới thế, vì sẽ có một nhóc con líu lo trên xe y kể chuyện hôm nay ở nhà trẻ của nó, thi thoảng còn lãm nũng, hoặc là tặng y một bức tranh vẽ nó, bố nó và có cả y, Kookie sẽ non nớt rằng đó là gia đình của nhóc.
Nhưng lỡ mà hôm nay TaeHyung lại nói rằng đừng gặp nhau nữa, thì y sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại nhóc đáng yêu này nữa rồi. Ngay khi SeokJin vừa đỗ xe vào bãi, đã thấy TaeHyung ở ngay bên xe của hắn, mỉm cười bảo. "Chúng ta đi chung 1 xe thôi nhé?"
SeokJin mỉm cười gật đầu, bế JungKook vào trong xe hắn.
Ngoài dự đoán, đó là Kim TaeHyung lái xe tới một nhà hàng sang trọng rất quen thuộc. Là nơi hắn đã cầu hôn y, vào bảy năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com