Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Chấm dứt một nỗi đau dai dẳng

"Em xin lỗi... Xin lỗi vì đã hèn nhát, đến tận bây giờ mới có thể nói với anh, mà cũng không thể nói trực tiếp. Sau này, anh nhất định phải trân trọng JiMin, đừng làm tổn thương cậu ấy, giống như em đã tổn thương TaeHyung, cũng đã tổn thương cả anh."

Giọng SeokJin lạc đi, y cũng nghe hết thảy từng âm thanh kìm nén của NamJoon ở đầu dây bên kia. "Em xin lỗi nhưng NamJoon, chúng ta đừng gặp nhau nữa." Bàn tay y chốc lát cũng trở nên run rẩy, chỉ là chiếc điện thoại thôi mà cũng phải gắng sức để nắm lấy.

Chất giọng anh trầm khàn, nhưng cũng đã trở nên méo mó từ lúc nào. "SeokJin, em... nhất định phải hạnh phúc."

Giờ phút này đây, NamJoon biết mối tình đơn phương nhiều năm qua của anh đã không thể còn có hi vọng nào khác. Anh hiểu mình cũng có những tình cảm khác với JiMin, thế nhưng SeokJin dường như đã trở thành một thói quen của anh.

"Tít... tít..."

Chuông điện thoại vang lên những thanh âm khô khốc, NamJoon hiểu, đó chính là dấu chấm hết cho mối tình đơn phương tuyệt vọng này kéo dài 7 năm này.

Kim NamJoon lần đầu gặp SeokJin khi anh 20 tuổi. Ngày ấy SeokJin mới chỉ 18 tuổi, là độ tuổi tuyệt đẹp nhất đời người. Nhưng anh vẫn luôn vô tâm với y, dù biết y thích mình cho đến tận khi SeokJin lấy TaeHyung. Giây phút ấy Kim NamJoon mới hiểu được bản thân đau lòng thế nào. Rằng anh yêu y đến thế nào.

Thế nhưng SeokJin đã không còn là cậu bé năm nhất ngày nào theo đuổi tiền bối hơn mình hai tuổi là anh nữa rồi. SeokJin yêu TaeHyung, NamJoon hơn ai hết hiểu điều này. Dù người kia tổn thương y, dù người kia khiến y đau lòng, dù NamJoon luôn có mặt mỗi lúc như thế mà an ủi y... NamJoon vẫn luôn nghĩ rằng SeokJin sẽ sớm mủn lòng vì anh mà trở lại làm SeokJin của ngày ấy luôn theo đuổi, luôn ở bên cạnh anh.

Nhưng cho tới tận giây phút SeokJin và TaeHyung li hôn sau hai năm kết hôn, hay cho tới giờ phút này sau năm năm chia li của bọn họ, NamJoon mới hiểu rằng, anh đã không bao giờ có thể có cơ hội nữa rồi.

Một giọt nước mắt rơi xuống. Một mối tình đơn phương 7 năm trời, một bóng hình bên anh suốt 10 năm thanh xuân đến ngày hôm nay đã kết thúc như thế rồi. NamJoon hơi mỉm cười, thực ra anh cũng hiểu ngày này rồi sẽ đến mà. 7 năm trôi qua, quá đủ để anh hiểu mình còn cơ hội nhiều đến đâu.

SeokJin sẽ không bao giờ buông bỏ TaeHyung.

Anh hiểu điều này, thế nhưng vẫn cố chấp, nhất là khi hai người chia tay. Anh vẫn cố chấp ôm vọng tưởng SeokJin sẽ động lòng vì anh. Thế nhưng SeokJin trong suốt khoảng thời gian đó, chưa bao giờ có lần nào đi quá mức bạn bè với anh dù chỉ một hành động nhỏ.

Thế nhưng NamJoon vẫn cứ nhu nhược như thế, điên cuồng như thế.

Chỉ hôm nay thôi, là lần cuối anh rơi nước mắt cho mối tình vô vọng này. Đến sáng mai thôi, anh sẽ buông tay được, anh sẽ từ bỏ được mối tình đơn phương 7 năm trời này.

SeokJin hạ điện thoại, những giọt nước mắt vẫn vô thức rơi xuống.

Là do y đã quá cô đơn.

Ngay cả khi đang trong mối hôn nhân với TaeHyung, y cũng quá cô đơn với cuộc sống mệt mỏi ấy. Khi đã li hôn, y cũng quá cô đơn với cuộc sống khổ sở bên Pháp. Y cần một ai đó, kết quả đã ngây ngộ níu lấy NamJoon, và làm khổ anh ấy.

Y biết NamJoon không coi y như bạn, thế nhưng sự ích kỉ khiến y cố níu lấy anh ấy. SeokJin biết NamJoon yêu y rất nhiều, những lời kia y nói ra thậm chí cũng chỉ mong có thể khiến NamJoon bớt đau khổ, mong anh tin mình thực sự đã vượt qua được y rồi.

Y biết mình cũng chỉ đang lừa mình dối người mà thôi. Anh sẽ không vượt qua được dễ dàng như thế và chính y cũng sẽ phải sống trong dằn vặt vì người gây nên tất cả chuyện này chính là bản thân y.

"Em xin lỗi."

SeokJin khẽ lẩm bẩm. Cả người thu lại nơi ban công lộng gió, gió lớn đến vậy cũng không giúp y thổi khô những giọt nước mắt này.

"Kính kong~" Tiếng chuông cửa vang lên, khiến SeokJin giật mình quay lại. Nước mắt vẫn đọng trên khắp gương mặt xinh đẹp. Y mau chóng nhanh tay quẹt đi, chạy vội ra cửa. "Ai đấy?"

"Con ạ! Chú mở cửa cho JungKook với ạ!"

Là JungKook. SeokJin tuy cũng rất mệt mỏi nhưng thật sự rất quý JungKook nên vẫn ra mở cửa cho thằng bé. Ngoài ý muốn lại có TaeHyung đứng ngay sau nắm tay JungKook.

Nước mắt còn lau chưa xong. SeokJin nhìn hắn trân trối rồi vội vã quay đi. Ngồi thụp xuống cạnh JungKook. "JungKookie hôm nay lại đói bụng sao?"

TaeHyung tuy chỉ qua vài giây ngắn ngủi nhưng vẫn nhìn ra SeokJin khóc, đôi mắt hơi sưng lên, khóe mắt còn hoen đỏ, chóp mũi cũng vẫn đỏ ửng. Hắn nhìn y nói chuyện vui vẻ với JungKook, ánh mắt nâu thăm thẳm nhìn y không rời. Nhưng nếu SeokJin đã không muốn nói, thì hắn tất nhiên cũng không ép uổng.

Thế nhưng ngoài ý muốn của cả hai, JungKook lại kêu lên. "Sao chú khóc ạ?"

SeokJin cứng họng nhìn thằng bé. Đúng là y coi thường JungKook quá rồi, nó dẫu vậy cũng đã là đứa nhỏ hiểu chuyện, nhìn một lát thôi đã phát giác SeokJin vừa khóc.

Y hơi cười, đưa tay xoa đầu thằng bé. "Vì chú vừa thực hiện một việc rất khó khăn."

Một việc khó khăn? TaeHyung nhìn y, từ góc độ này chỉ có thể thấy đỉnh đầu trên mái tóc nâu mượt của y, không thể thấy được biểu cảm của y ra sao.

"Việc khó khăn ạ?"

SeokJin gật đầu. "Ừ, chấm dứt một nỗi đau dai dẳng."

JungKook ngẩn người, mắt mở to. Nhóc còn quá bé, hiển nhiên không thể hiểu những từ ngữ phức tạp như thế. Thế nhưng TaeHyung thì tất nhiên hiểu. Hắn hơi nhíu mày, câu nói này tất nhiên y biết JungKook không thể hiểu, vậy thì chắc chắn là nói cho hắn nghe.

TaeHyung còn chưa thể đoán ra chuyện gì thì đã thấy SeokJin đứng dậy, trên môi vẽ nên nụ cười hòa nhã của ngày thường. "Anh vào đi, để em đóng cửa."

TaeHyung mới giật mình nhìn y, vội cởi giầy bước vào nhà SeokJin. Trên người vẫn một thân âu phục chỉnh tề đi làm, tay vẫn còn xách cặp táp. SeokJin đóng cửa, còn nghe tiếng TaeHyung giải thích. "Anh đi làm về muộn, mà mua đồ ăn cho JungKook nó một mực không chịu, cứ đòi sang nhà em."

SeokJin nghe thế chỉ nhoẻn miệng cười. "Không sao."

"Hôm nay em khai trương chắc mệt rồi, anh đi mua đồ rồi chúng ta cùng ăn nhé."

SeokJin hơi cười, lại lắc đầu. "Không sao, em có thể làm được."

Câu nói này, khiến TaeHyung chốc lát khựng lại. SeokJin, luôn luôn nói câu nói này với hắn. Khi hắn hỏi y có thể ngủ một mình trong vài tháng hắn đi công tác không. Khi hắn hỏi y có thể có thể đừng chờ cơm hắn mỗi tối nữa mà hãy cứ ăn trước đi.

Và cả khi hắn nói muốn li hôn.

"Không sao."

SeokJin luôn nói vậy với hắn. Y luôn nói với một nụ cười, chỉ lần cuối y nói với hắn trong nước mắt.

"SeokJin."

SeokJin quay đầu lại, tay vẫn cầm chiếc muỗng để khuấy canh kim chi trên bếp.

JungKook đã chạy vào nhà vệ sinh của y để tắm. TaeHyung dường như cũng không để ý, chỉ nhìn y. "Anh có từng làm em đau lòng không?"

SeokJin nét mặt thản nhiên bỗng chốc chùng hẳn lại. Đau lòng? Hắn hỏi có từng làm y đau lòng không ư?

Đối với Kim SeokJin, cái tên Kim TaeHyung vốn luôn luôn gắn với chữ đau đớn trong tâm trí y.

SeokJin khó khăn hé môi. "Nếu em nói có thì anh có hận em không?"

Tất nhiên là vậy rồi.

Kim TaeHyung vốn luôn nghĩ Kim SeokJin là người con trai độc ác nhất trên thế giới. Rằng y để lại cho hắn bộn bề những tổn thương, những vết thương lòng chằng chịt. Thế nhưng ngày ấy hắn cũng chẳng nhận ra rằng, mình cũng đã đem lại những tổn thương cho y như thế nào.

TaeHyung hé môi toan định nói gì đó, thế nhưng lập tức đã bị JungKook nhảy bổ từ nhà tắm ra ào vào người. "Ba ơi, sữa tắm của chú SeokJin thơm quá!!"

TaeHyung hơi ngửi, quả nhiên mùi sữa trên người JungKook hòa cùng một mùi hương. Chính là mùi của SeokJin. Từ khi hai người còn là vợ chồng SeokJin đã hơi có mùi hương bạc hà, giờ đây vẫn như thế, nhưng dường như còn hòa cùng mùi nước hoa y hay dùng.

SeokJin nhìn hai cha con ôm nhau lăn lộn trên ghế sô pha nhà mình, vô thức nhoẻn miệng cười một cái. Lại quay qua với nồi canh kim chi của mình.

Tại sao khung cảnh lại như người một nhà hạnh phúc thế nhỉ?

SeokJin mỉm cười, nhưng không che nổi nét thương đau vẽ trên mặt. Nếu ngày đó y không vì tiền mà lấy TaeHyung, nếu ngày đó y có thể thật tâm mà theo đuổi TaeHyung, thật lòng mà ở bên cạnh TaeHyung, thì gia đình này sẽ là của y không?

"Kookie, chạy ra phụ chú SeokJin xếp bàn."

JungKook ngoan ngoãn dạ một tiếng rõ to, lon ton chạy tới chỗ SeokJin. "Chú cần con giúp gì không ạ?"

SeokJin cười, lại đưa tay xoa mái tóc còn hơi ẩm ẩm của bé. "JungKook cầm đũa sắp bát cho chú được không?"

JungKook cười toe, mắt to tròn tạo thành vầng trăng đáng yêu. Đứa nhỏ này quả thật đáng yêu quá đi mất, SeokJin không nhịn được, đưa tay véo má JungKook. JungKook có vẻ không thích, phụng phịu nhìn y, thế nhưng không dám cãi lại. Dù sao cũng là chú xinh đẹp nấu cơm ngon cho bé ăn, bé không muốn lại ăn đồ ba TaeHyung nấu đâu!

Bữa ăn nhanh chóng được SeokJin dọn ra. Y dẫu sao cũng là người làm trong nghề ẩm thực, món ăn không những ngon mà động tác còn nhanh gọn, căn bếp làm xong đều sạch sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Từ khi còn bên cạnh TaeHyung y đã luôn xuất sắc trong việc bếp núc như thế. À phải rồi, ngày ấy, y chính là kẻ vô dụng như thế, chỉ biết nấu cơm lau nhà chờ chồng đi làm về.

Y ngày đó nghèo tới kiết xác, chỉ có học hành có chút tài, nhưng cũng chẳng đâu tới đâu. Thứ y có, chỉ là ngoại hình bắt mắt rực rỡ này. Vậy nên y đã đi tìm một thiếu gia để lấy làm chồng, nói trắng ra một cách khó nghe, chính là để đào mỏ.

Và phải rồi, người thiếu gia ấy chính là TaeHyung.

TaeHyung vẫn ôn tồn ăn cơm, thi thoảng đưa tay quẹt cái miệng nhỏ lấm lem cơm của JungKook, nghiêm khắc nhắc nhở. "JungKook, ăn phải chú ý."

SeokJin biết TaeHyung ngày đó hiểu vì sao SeokJin lại lấy hắn. Nhưng chính SeokJin cũng biết, TaeHyung chỉ lấy y vì vẻ ngoài của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #taejin#vjin