Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

em từng là của gã

Vậy mà gã ly hôn cũng gần 1 tháng rồi đấy, không biết tại sao nhưng sau ly hôn gã cảm thấy cuộc đời cứ như bước sang một trang mới vậy

Vô ưu vô lo

Mẹ gã cũng đã bắt đầu ép gã đi xem mắt mà 32 tuổi như gã thì có ma nào để ý. Nhưng kì lạ thay vẫn có những cô gái 18 20 gặp mặt gã mà còn chủ động muốn tiến xa hơn với gã

Loài người lạ nhỉ

Đúng là tình yêu của loài người

...

"Mẹ ơi!"

"Ơi"

Là em Kookie gọi mẹ đấy.
Mấy người lạ 8 năm trước là bác sĩ tâm lý, họ bảo với ba mẹ em là em bị ám ảnh tâm lý sau khi ly hôn với gã, đau đớn từ thể xác lẫn tâm hồn khiến tâm trí em chẳng bao lâu nữa thì bị rối loạn, ba mẹ cũng cố gắng để chữa cho em nhưng không thành, em vừa điều trị vừa mang thai em bé nên thật sự rất khó khăn

Hôm bé con ra đời, em thật sự đau đớn vô cùng đan xen đó là hạnh phúc

Hạnh phúc, đau đớn, tổn thương

Ông trời thật ác độc em mới vỏn vẹn ở tuổi 20 đã bị ảnh hưởng tâm lí. 22 tuổi thì lại ly hôn. 23 tuổi thì sinh em bé mà không có chồng ở bên

Dần dần xã hội khắc nghiệt này biến một con người mang trên mình bảo đau khổ trong thoáng chốc lại quên đi mọi đau thương khi xưa

Em bị rối loạn nhân cách

Em Kookie bây giờ đang sống với ba mẹ và bé con Junghyung, bé năm nay học lớp một bé ngoan lắm bé còn thông minh nữa. Dù bé còn nhỏ nhưng đã đôi phần nhận thức được bệnh của baba nên bé ngoan ơi là ngoan bé còn biết phụ giúp bà nội chăm sóc baba nữa cơ

"Hyungie không cho con ăn kẹo"

"Em Kookie ngoan nhá, Hyungie không cho em ăn kẹo để tốt cho em đó"

"Đâu có ăn kẹo mới lớn như siêu nhân được chứ"

"Nhưng ăn nhiều là bị con sâu nó cắn đau răng đấy, nó cắn lủng cả lỗ ở trên răng luôn" Junghyung hùa theo câu nói của bà nội

"Ơ thế ạ?"

"Ừm"

"Vậy Kookie không ăn nữa đâu"

"Ừm! Em Kookie là ngoan nhất"

...

"Ui cha cha! Mới ly hôn được một thời gian ngắn mà Kim Tổng đã đi xem mắt được 3 lần rồi cơ á" Lee Wonbin ngồi vắt vẻo trên sofa mà cảm thán người bạn thân của mình

"Việc của cậu"

"Không! Tất nhiên không"

"Về"

"Phũ thế"

"Muộn rồi không về với vợ con à"

"Không, cô ấy đang dỗi"

Sau câu nói đó là một tràng im lặng. Kim Taehyung mắt nhìn màn hình máy tính tay cầm tập hồ sơ, Wonbin mắt nhìn gã nhưng hồn đang thả vào chuyện khác

"Taehyung, cậu còn nhớ Jungkook không?"

"Chồng cũ"

"Hôm qua tôi có đi ngang qua công ty JK"

"Ừ"

"Tôi thấy Jungkook cậu ấy tay dẫn một đứa trẻ"

"Ừ"

"Đứa trẻ ấy nét giống cậu"

"Giống cậu hay giống cậu"

"Giống Kim Taehyung"

Lúc này gã mới ngừng lại công việc đang dở dang

"Giống?"

"Không, rất giống mới đúng"

"..."

"Tôi nghe nói Jungkook cậu ấy mắc bệnh tâm lí"

"Cậu đến gặp tôi vì việc này?"

"Và nguyên nhân gây bệnh là shock tâm lí sau ly hôn với cậu"

"..."

"Cậu có nghĩ đứa bé đó..."

"Không"

"Sao lại không. Tôi đã cho người điều tra rồi, nhà họ Jeon đã xoá toàn bộ dấu vết năm xưa của Jeon Jungkook cộng với việc đột nhiên mấy năm nay công ty JK làm ăn kín đáo lạ thường"

"..."

"Cậu nghĩ một người làm ăn gần 40 năm như lão Jeon sẽ chấp nhận việc công ty từ hạng A xuống làm hạng B sao?"

"8 năm qua, Jeon lão sẽ có quyết định riêng của mình"

"Vậy cậu đoán quyết định đó là gì?"

"Nếu cậu đến đây để nói với tôi những chuyện không đâu thế này thì mời về"

"Về thì về, mà tôi nói trước cậu nên tìm hiểu chuyện này đi tôi thấy không ổn đâu"

Lee Wonbin cũng phải lải nhải vài câu nữa mới về và những câu nói ấy lại thấm vào tai của gã

...

Hôm nay gã tan làm sớm hơn mọi khi. Gã vẫn vô cùng tỉnh táo nhưng lại đến tiệm bánh ngọt ngày xưa em thích

"Giá mà ngày xưa tôi cũng yêu em thì chắc bây giờ con của chúng ta cũng lớn rồi em nhỉ?"

Tự nghĩ rồi lại cười nhạo bản thân, gã nán lại tiệm bánh. Ngắm nhìn một chút rồi gọi món

"Một cà phê đen"

"Vâng"

...

Đồ uống ở đây không tệ nhỉ

Gã nhâm nhi tách cà phê mắt ngắm nhìn tiệm bánh nhỏ, nơi đây hoạt động cũng hơn 10 năm rồi nhưng chất lượng thì chưa bao giờ giảm

Ngày trước em vẫn hay mua đồ ngọt về cho gã, phải nói là rất ngon, hiện tại đã là 8 năm sau sẽ chẳng có một Jungkook nào mua đồ ngọt cho gã nữa rồi

Có chút buồn

Lại nhớ về những kỉ niệm chẳng đẹp chút nào về em và gã

Em thì luôn ngọt ngào như chiếc bánh dâu nhỏ

Gã thì như ly cà phê đen vậy

Đắng ngắt

Thế mà giờ gã lại khao khát vị ngọt em mang lại
Lời em nói, cái chạm nhẹ, nụ cười trẻ con, đôi mắt, cái mũi, chân tay và tâm hồn em

Nó từng là của gã mà

Chút bình yên em mang lại gã phải đổi bao nhiêu thứ mới có được đây

Kết quả là không có thứ gì
Vĩnh viễn em sẽ không thuộc về gã lần thứ hai

Lại buồn hơn một chút

...

7 giờ tối gã mới rời khỏi nơi em yêu thích, gã lái xe về phía sông Hàn

Nơi đây thật dễ chịu, nơi đây cũng giúp gã phần nào gạt đi mệt mỏi

...

Hôm nay gã bị làm sao ý
Nửa đêm rồi vẫn không ngủ được
Đầu cứ ong ong nhớ về chuyện hồi sáng
Wonbin bảo thấy em tay dắt một đứa trẻ giống gã
Vô lí nhỉ
Hồi ấy gã thường xuyên ép em uống thuốc tránh thai thì làm sao mà em có con với gã được
Nếu thật sự em có con với gã, gã sẽ ép em về bên gã
Dù biết là vô sỉ nhưng gã thấy cô đơn lắm
Gã đang thèm khát cái ngọt em mang lại ngày xưa

Cái ngọt mà gã từng chối bỏ lạnh nhạt giờ lại muốn cái ngọt ấy về lại bên mình

Ngu ngốc

°°°

#04092022



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com