Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Hành Trình

Hiện tại ở Làng Chánh đang có một vụ cháy lớn ở nhà ông Điền........

- Quốc ơi, con đâu rồi, QUỐC ƠI!!!!!!!!!.

Không thấy hồi đáp, ông gào thét trong vô vọng. Một lát sau nó từ trong khe cửa có những đám lửa đỏ bao quanh khẽ nói.
 

- Ba, Má ơi cứu con lửa lớn quá con....con sợ, Ba Má ơi cứu con ahhuhuhu

Thằng bé khóc to làm ba mẹ nó ở ngoài đứng ngồi không yên, Ba nó nhảy xuống sông rồi đi lên cởi áo ra để lên phía trên đầu chạy thẳng vào nhà tới chổ đứa con đang bị đám lửa bao quanh.

- Quốc! Con có sao không?

Cậu thấy ba liền chạy tới ôm chân ông ta gật đầu rồi bỗng khóc lớn, thấy vậy ông ôm nó lên rồi chạy một mạch thẳng ra bên ngoài. Ngôi nhà của ông Điền đã tan thành tro bụi vào ngày hôm đó.

Nhà cậu bây giờ đang đi lang thang ngoài đường, vì tiền bạc của cải đều bị đám lửa đó thiêu rụi tất cả rồi, đi một hồi bỗng cả nhà họ dừng chân thì ra đã tới trước cổng nhà Kim Gia.

- Ta xin lỗi con nha Quốc.

- Dạ?

- Tại sao Ba lại xin lỗi

- Vì để con mới bây lớn phải chịu cực, chịu khổ cùng ta và má của con rồi.

- Sao lại phải chịu cực, chịu khổ, khi hai người vẫn ở bên con?

-Sống trên đời, có ba, có má là con hạnh phúc rồi.

miệng cậu cong lên nở một nụ cười đầy hạnh phúc cho Ba nó đừng lo. À quên nữa gia đình ông Điền đến đây là để làm thuê cho Kim Gia vì ở đây họ sẽ có chỗ ngủ đường hoàng hơn là ngoài kia. Quốc được phân công làm những việc nhẹ hơn vì nó còn nhỏ, còn ba má nó thì phải đi cấy ngoài đồng. Cả nhà họ Điền cứ nghĩ ngày qua ngày sẽ làm việc như này và tích góp được khoản nào đó thì sẽ gầy dựng lại sự nghiệp. Ai mà có ngờ một khoảng thời gian sao chuyện gì tới thì cũng đã tới.

- Tại sao? các người lại đánh Ba, Má của tôi!!!

- Quốc chạy đi con, Chạy đi con!

Ba lớn giọng kêu cậu, Mẹ cậu thì đã bị đánh ngất nằm ở trên sàn đất rồi, Cậu không hiểu vì sao, sáng Ba Má vẫn còn cười nói vui vẻ với cậu vậy mà bây giờ lại thành ra thế này.

Nuối tiếc quay lại nhìn lần cuối đề nhớ rõ những người đã đánh Ba, Má cậu hôm nay các ngươi hãy chờ tôi quay lại. Rồi cậu chạy trốn thật nhanh, mấy thằng hầu của ông ta rượt theo cậu, không biết liệu có bị bắt lại rồi có bị giết chết không, cậu chỉ biết chạy và chạy, một thân một mình chạy cầu cứu người dân nhưng lạ thay không một ai điếm xỉa tới mặc cho cậu bị rượt, cậu hận gia đình Kim đã cướp đi sinh mạng của Ba, má mình. Cậu hận người dân thấy hoạn nạn không ai giúp, cậu mang nỗi uất hận trong lòng "TÔI HẬN CÁC NGƯỜI, TÔI SẼ SỚM QUAY VỀ ĐÂY, SỚM THÔI !!!"

Thấy chiếc xe bò đang chạy cậu nhảy lên xe bò đang chở hàng lên chợ làng bên. Và từ đó Điền Gia đã bị lưu mờ, Kim Gia thì càng ngày giàu có và quyền thế nhất trong Làng Chánh.
_________________

12 Năm sau...

Kim Gia bây giờ chính là Thái Hạnh làm chủ, ông ta thừa hưởng cái tính độc ác máu lạnh từ cha của hắn mọi người xung quanh ai ai cũng đều sợ vì trái ý ông ta sẽ bị đánh tới chết, hiện tại Hắn đã có 2 người vợ và 2 đứa con trai.

Hắn số mệnh đào hoa, các cô gái mới lớn trong đồn điền ai ai cũng đều muốn leo lên giường với hắn để cuộc đời sau này không cần lo đồ ăn chỗ ở nữa nhưng hắn không thèm để ý ai vào mắt mình. Đừng nghĩ hắn có tuổi mà dễ dãi, không biết vì lí do gì mà không hiểu sao hắn không có cảm giác gì khi gần phụ nữ dù có là mỹ nhân thì hắn vẫn thấy bình thường. Nên việc hắn không thèm để ý tới mấy cô gái mới lớn trong làng là vậy.

Chính Quốc hiện tại đang được nuôi dưỡng bởi một người phụ nữ lạ mặt, cậu lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, xin nhắc lại là Xinh đẹp, cậu luôn mang trong mình nỗi uất hận vì thế cậu đã xin phép mẹ nuôi đi về đồn điền để trả mối thù năm xưa.

- Mẹ ơi, ngày mai con sẽ quay lại Làng Chánh.

- Sao gấp vậy con?

- Càng sớm càng tốt mẹ ạ, xưa nay ngày nào con cũng nhớ tới khoảnh khắc đó.

- Con đã chuẩn bị hết chưa?

- Xong hết rồi mẹ, đợi sáng là con lên đường thôi.

- um

- Tối nay cho con qua ngủ với mẹ nha...

________

Ngày hôm sau....

Cậu vừa về tới đồn điền liền dò la tin tức về Kim Gia, nghe mọi người kể lại cậu chỉ gật đầu và lễ phép cúi đầu cảm ơn và bước thắng tới nhà mà mọi người gọi là ông cả, mà cậu đi tới đó mần chi? Cậu đi tới đó để xin được làm người ở trong Kim gia chờ ngày trả thù, tới cánh cửa cậu hồi hộp tiến vào trong, trước mặt cậu là một người đàn bà rất trẻ, bà ta thấy cậu thì cũng hỏi.

-Mày đi vào đây mần chi?

- Dạ...con tới là muốn ngỏ ý xin vào làm hầu, bà nhìn con dậy thôi chứ con có thể nấu cơm, chặt củi quét dọn, giặt đồ,....... Mong bà có thể nhận con vào làm để con có thể kiếm tiền nuôi sống gia đình mình.

Cậu chấp tay cầu xin bà ta, thấy vậy bà hai liền gật đầu đồng ý vì tính khí bà hiền lành nên thấy nó vậy nến rủ lòng thương, nó mừng quýnh hết trơn, rồi sau đó cậu được phân công việc làm. Chiều xuống nó nấu cơm, nấu nước pha trà còn mấy người kia thì chia nhau từng công việc, thằng Thiện chặt củi mà cứ nhìn nó hoài, thằng này ngộ.

-Anh làm gì mà nhìn tui dữ dậy đa?

Thiện thấy nó hỏi liền ngại ngùng không biết đường trả lời liền quay mặt ra chỗ khác rồi làm tiếp công việc, nó thấy anh ngại cũng không tra hỏi nữa, cậu bưng cơm lên dọn ra bàn, bàn ăn rất nhiều đồ ăn cậu nghĩ *nhà thì có năm người mà làm phần ăn tới tận mười người làm chi mà nhiều dữ dậy đa?, nhà này chắc là heo hết rồi* Thoát khỏi suy nghĩ cậu đi xuống bếp tiếp tục pha trà.

Ăn xong liền có người dọn hết rồi cậu thì đem trà lên và chuyện gì tới cũng tới cậu không hiểu đi đứng kiểu gì mà dấp phải chân mình mà té làm bình trà đổ hết lên mình ông cả, thôi rồi. chết cậu rồi, mới ngày đầu tiên không lẽ bị đánh chết sao trời? Không phải chứ. Cậu còn phải trả thù cho ba má nữa chứ, cậu sợ hãi chấp tay quỳ xuống đập đầu xin lỗi ông Cả, hắn ta không bị phỏng mà tức giận hắn nheo mắt hỏi ai đã cho cậu vào làm, bà hai liền đáp.

- Tôi...tôi mới nhận nó vào làm lúc sáng, để tôi dạy nó lại nghe mình.

- Không cần

Cầu quỳ dập đầu này giờ trán cũng đã rỉ máu, hắn nhìn thấy nên nói:

- Ông đã làm gì mày chưa mà dập đầu xin lỗi hoài thế kia?

Nó ngược lên nhìn ông ta.

- Dạ...Con sợ, thưa ông...

Cậu rưng rưng nước mắt, hắn thấy vậy liền gọi người kêu thầy thuốc về coi cho nó, nay ông cả lạ lắm đa, quan tâm người làm trong nhà luôn, ai ai cũng không khỏi hoang mang. Khám xong thầy thuốc dặn dỗ các thứ rồi đi về, Hắn ta bước lại hỏi han .

- Mày sao rồi?

- Dạ con hong sao đầu ông, cảm ơn ông đã lo lắng.

- Ai lo lắng cho mày?

- Dạ?

Câu nói của hắn làm nó không khỏi hoang mang, người kêu thầy tới coi vết thương cho nó cũng là hắn mà?

- Thôi, mày nằm đó nghĩ ngơi một tí rồi đi làm công chuyện.

Hắn nói xong liền đi ngoái đầu lại nói:

- Một lát nữa pha trà đem lên cho ông, bây biết chưa?

- Dạ, con biết rồi thưa ông.

-Ừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com