Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Kim Thái Hanh không nói gì mà nhìn về bên Tuấn Chung Quốc, trải qua chuyện này cậu trở nên trầm mặc rất nhiều, lại dường như đột nhiên trưởng thành.

Tuấn Chung Quốc lẳng lặng ngồi bên người anh, đùa nghịch Tiểu Hùng trong lòng, tuy Tiểu Hùng đã được giặt sạch nhưng cậu dường như còn ngửi được mùi máu tươi, tay nhỏ bé nắm lại thật chặt.

Kim Thái Hanh đưa tay nắm lấy tay cậu, trong mắt có chút lo lắng,"Bé cưng ?"

"Ân ?" Tuấn Chung Quốc giống như mới hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt nhàn nhạt mờ mịt,"Hanh... Làm sao vậy ?"

Kim Thái Hanh nhíu mày, đem cậu ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói,"Không có việc gì..."

Ở bệnh viện hai ngày, Kim Thái Hanh cùng Kim Thạc Trân đều xuất viện, nhưng không có trở lại căn biệt thự kia mà trở về một căn biệt thự khác lớn hơn nữa.

Biệt thự lúc trước có phòng vệ không đủ nghiêm mật, trải qua chuyện lần này Kim Thái Hanh quyết định vẫn là quay về nơi ở tương đối an toàn của mình, anh không muốn Tuấn Chung Quốc lại cùng anh mạo hiểm.

Trong căn biệt thự này tất cả mọi người đều là người U Minh Điện, hơn nữa hệ thống phòng ngự an toàn là Kim Nam Tuấn tự mình thiết lập, có thể nói là hoàn mỹ, mà căn biệt thự này bên cạnh còn có căn biệt thự nhỏ hơn một chút, phòng vệ nghiêm mật giống nhau, Tuấn Chung Quốc nhạy bén nghe thấy bên trong có thanh âm kỳ quái nhưng lại im lặng không có đặt câu hỏi.

Căn biệt thự này có tổng cộng ba tầng, như cũ toàn bộ lầu 3 đều thuộc về Kim Thái Hanh, trừ phi có chuyện cần thiết, nếu không không ai được lên lầu quấy rầy.

Lúc này Kim Thái Hanh lẳng lặng ôm Tuấn Chung Quốc nằm trên chiếc giường lớn, khẽ cau mày,"Bé cưng..."

Tuấn Chung Quốc ngẩng đầu nhìn hướng anh, thấy rõ trong mắt anh lo lắng khóe miệng hơi giơ lên, tươi cười ngọt ngào như trước, cũng không giống bộ dáng bị ám ảnh gì, đưa tay ôm lấy thắt lưng của anh, Tuấn Chung Quốc nghiêm túc nói,"Hanh, anh không cần lo lắng cho em, em không sao..." Cho dù là vì anh, cậu cũng sẽ không có chuyện gì, chỉ là có chút bất mãn sự bất lực của mình, cậu cảm thấy mình không nên như vậy, y cũng có thể bảo vệ mình, có thể bảo hộ anh, cảm giác mãnh liệt như vậy.

KimThái Hanh hôn lên trán y một cái, dịu dàng nói,"Nghỉ ngơi một chút..."

Tuấn Chung Quốc gật đầu, nhắm mắt lại, Kim Thái Hanh lại nhíu mày, đem Tiểu Hùng chen giữa hai người ném sang một bên, thấy y mở hai mắt, có chút bất mãn nói,"Ôm anh là được rồi !"

Tuấn Chung Quốc cười tiến vào trong lòng anh cọ cọ, sau đó mới nhớ tới hỏi,"Có thể đem King đưa tới đây không ?" Cậu rất thích King.

Kim Thái Hanh đem cậu ôm sát một chút, dịu dàng nói,"Tùy em, rồi ngoan ngoãn ngủ đi."

Tuấn Chung Quốc đáp nhẹ một tiếng, im lặng nhắm mắt lại, rất nhanh liền đã ngủ, trong khoảng thời gian này cậu cũng chưa thể ngủ ngon, quả thực mệt muốn chết.

Ngày hôm sau, Kim Thái Hanh liền bảo Lãnh Nguyệt Tâm mang theo King đến căn biệt thự này, vừa hay hai ngày này anh có chút việc, King có thể chơi cùng Tuấn Chung Quốc, mà Lãnh Nguyệt Tâm, Kim Thái Hanh đối với biểu hiện lúc trước của cô coi như vừa lòng, cho nên để cho cô tiếp tục đi theo bên cạnh Tuấn Chung Quốc.

Thấy anh bận rộn như vậy, Tuấn Chung Quốc cũng ngoan ngoãn không đi theo quấy rầy anh, trong lòng vẫn có chút tò mò với biệt thự bên cạnh, liền thừa dịp lúc Kim Thái Hanh không để ý tới cậu, lặng lẽ đi ra ngoài, nhưng sợ anh tìm không thấy y sẽ lo lắng nên y có để lại một tờ giấy nhỏ, Kim Thái Hanh nghĩ cậu muốn đi tìm King nên chỉ nhìn cậu một cái liền tùy ý cậu đi.

Lúc y cùng Kim Thái Hanh một chỗ, Lãnh Nguyệt Tâm bình thường sẽ không theo bên người y, cho nên Tuấn Chung Quốc lần đầu tiên trộm đi rất thành công.

Ngoài biệt thự, Tuấn Chung Quốc từ từ nhắm hai mắt đứng yên thật lâu, bên tai truyền đến thanh âm loáng thoáng làm cho y cảm thấy rất quen thuộc, giống như đem y mang vào thế giới kia, lại mở mắt ra, trong mắt mang theo vài phần mờ mịt, chưa suy nghĩ bước chân đã theo bản năng đi về phía trước.

Nếu lúc này có người ngoài sẽ thấy y lúc này biến hóa, thân thủ linh hoạt như đang nhảy múa tuyệt đẹp, biểu tình đông lạnh khiến y thêm vài phần lạnh lẽo, giống như hoàn toàn biến thành một người khác, đợi lúc y phục hồi tinh thần lại, y đã xuất hiện trong biệt thự.

Cậu cư nhiên thoải mái mà tránh thoát phòng vệ an toàn nghiêm mật chung quanh biệt thự, camera theo dõi đối với cậu cư nhiên không hề có tác dụng, làm Trịnh Hiệu Tích lúc nhìn thấy y giật mình mở lớn miệng, biểu tình hoàn toàn giống như gặp quỷ,"Anh... Anh dâu nhỏ, anh sao ở trong này, lão đại đâu ?"

Mở to đôi mắt tròn xinh đẹp ra sức nhìn phía sau Tuấn Chung Quốc, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh Kim Thái Hanh, như vậy có thể nói là Kim Thái Hanh dẫn y đến, có thể giải cứu trái tim cậu đã bị kinh hách.

"Hanh có việc." Tuấn Chung Quốc nhẹ giọng trả lời vấn đề của cậu, ánh mắt cả nháy mắt một cái cũng không mà quan sát, sau đó đột nhiên hỏi,"Anh có thể dẫn tôi xuống phía dưới không ?" Thanh âm quen thuộc để cho cậu nghe thấy là từ phía dưới truyền đến.

"Không được !" Trịnh Hiệu Tích một mực bác bỏ, nếu để cho lão đại biết cậu còn có thể sống hay không ? Trong lòng kinh ngạc thoáng ổn định mới mở miệng hỏi,"Anh dâu nhỏ, anh vào bằng cách nào ?"
Tuấn Chung Quốc kỳ quái nhìn cậu, biểu tình rất vô tội,"Đi vào a !"

Trịnh Hiệu Tích đứng hình, đi vào ? Nơi này dễ dàng có thể đi vào như vậy sao ? Chẳng lẽ là cậu vận khí rất tốt, mỗi một nơi theo dõi đều đúng lúc tránh được góc chết ?

Này căn bản là lừa mình dối người thôi ! Nơi này theo dõi hệ thống là Kim Nam Tuấn tự mình thiết lập, hơn nữa bọn họ đều có tham dự, cậu biết rõ, cái gọi là "góc chết" kia căn bản không có khả năng thành lập, mặc dù cậu tham dự thiết kế này muốn xông vào cũng không nhất định thành công. Trên mặt trẻ con đáng yêu mày nhăn lại, thỉnh thoảng lại đánh giá liếc mắt người con trai bên cạnh nhìn qua thực vô hại.

Tuấn Chung Quốc mím môi, có chút không vui nói,"Anh không dẫn tôi đi, tôi tự mình đi !"

Mắt thấy cậu thật sự đi thẳng về phía trước, Trịnh Hiệu Tích vội vàng đi theo,"Anh dâu nhỏ, anh đừng xông loạn a !" Nếu bị thương, lão đại sẽ lột da cậu ! Tuy rằng bây giờ cậu có chút hoài nghi y thật sự sẽ bị thương hay không.

Cậu cũng không có hoài nghi Tuấn Chung Quốc có phải có mục đích tiếp cận Kim Thái Hanh hay không, mà là đối với Kim Thái Hanh tín nhiệm, tin năng lực của anh !

Tầng hầm ngầm, Tuấn Chung Quốc nhìn nơi này hoàn toàn chính là một sân huấn luyện, trên sân bắn có thủy tinh cách âm vây quanh, vài tên mặc áo đen đang tập bắn, có nam có nữ, mặc dù có cách thủy tinh cách âm nhưng vẫn có thể nghe thấy từng tiếng súng, bên cạnh còn có sân vật lộn.

Trịnh Hiệu Tích thất trách giải thích,"Nơi này là một trong sân huấn luyện của U Minh Điện." Trong lòng may mắn, hoàn hảo nơi huấn luyện này không tính là tàn khốc, hẳn là sẽ không dọa đến y.

Nhưng nhìn Tuấn Chung Quốc hai tay có chút phát run, trong mắt mang theo mờ mịt, một bộ dáng bị dọa đến choáng váng, Trịnh Hiệu Tích trong lòng "lộp bộp" một tiếng, xong rồi, cậu đem bảo bối của lão đại dọa đến choáng váng rồi.

Tuấn Chung Quốc hai tay có chút run run, trong lòng cũng có chút kích động, cậu không rõ đó là một loại cảm xúc gì, cũng không tự chủ đột nhiên nói,"Bọn họ, quá yếu !" Thanh âm lãnh khốc vô tình, hoàn toàn không mang theo tia cảm tình nào mà tuyên phán.

Hết chương 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com