Chương 25
Trịnh Hiệu Tích kiên trì kéo chân gãy đi về phía Tuấn Chung Quốc báo cáo nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, Phác Chí Mân cùng Mẫn Doãn Kỳ đều cảm thấy cậu điên rồi, mà Tuấn Chung Quốc thấy cậu câu đầu tiên lên tiếng là,"Chân của anh làm sao vậy ?"
Trịnh Hiệu Tích khóe miệng một trận run rẩy,"Anh dâu nhỏ, đó là sự đáp lễ của anh ban tặng !"
"Ách ?" Tuấn Chung Quốc kéo kéo tóc, nhớ tới hình như là có chuyện như vậy, ngượng ngùng cười cười, nói ra lời lại tức chết người,"Tôi không phải cố ý, ai biết cú đá đó mạnh như vậy ?" Không phải Tuấn Chung Quốc cố ý tổn hại cậu, mà y thấy cú đá kia quả thật không nhẹ, bởi vì y đi ra từ môi trường tàn khốc nhất, năng lực kháng cự đánh nhau thật đúng là không phải người bình thường có thể so được, y trong tiềm thức liền lấy Trịnh Hiệu Tích so sánh giống mình.
Trịnh Hiệu Tích hít sâu mấy hơi, trong lòng càng không ngừng nhắc nhở bản thân, đó là bảo bối của lão đại, sư phụ của mình, nhất định không thể động thủ với y, chủ yếu là cậu không phải đối thủ của y, nếu cậu dám ra tay hậu quả khẳng định là tương đương thê thảm.
Tâm trạng ổn định, Trịnh Hiệu Tích lấy lòng cười nói,"Anh dâu nhỏ, chúng ta tiếp tục huấn luyện đi !" Trong đôi mắt tròn kia như thế nào cũng không giấu được hưng phấn, tuy rằng bị tra tấn thật sự thê thảm nhưng tiến bộ của cậu cũng khả quan, cho nên bây giờ cậu vừa đau vừa vui vẻ.
Tuấn Chung Quốc chu miệng nói,"Tôi muốn ở cùng Hanh, anh tự mình đi luyện."
Trịnh Hiệu Tích cũng không để ý, chính là ánh mắt sáng nhìn y hỏi,"Tôi đây phải luyện như thế nào ?"
"Muốn như thế nào thì luyện như thế đó." Nói xong liền định chạy hướng lên lầu.
Trịnh Hiệu Tích nắm y lại,"Anh dâu nhỏ, anh giúp tôi suy nghĩ luyện như thế nào đi ! Đừng quên anh là sư phụ tôi a !" Cậu cũng không để ý chân này, y thấy cậu học giỏi lên như vậy thì phải dạy nhiều cho cậu không phải sao ?
Đột nhiên cảm giác bị tầm mắt âm lãnh khóa chặt lại, Trịnh Hiệu Tích run rẩy, mạnh rút tay về, lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, nhìn người trên cầu thang lắp bắp nói,"Lão... Lão đại... Tôi không phải cố ý..." Lần này cậu muốn chạy cũng không chạy được, muốn khóc cũng không được.
Tuấn Chung Quốc lại rất cao hứng nhào vào trong lòng Kim Thái Hanh, ngửa đầu hỏi,"Hanh, anh xong việc rồi sao ?"
Kim Thái Hanh đưa tay ôm y, dịu dàng nói,"Uh." Trong khoảng thời gian này bởi vì Phi Ưng bang cùng chuyện nội gián có một chút bận, lại thêm Tuyệt Thế nhận hai đề án lớn nên chưa có thời gian ở bên cạnh y.
Mắt thấy Kim Thái Hanh sẽ ôm Tuấn Chung Quốc đi, Trịnh Hiệu Tích đấu tranh một phen, khẽ cắn môi, không sợ chết mở miệng,"Anh dâu nhỏ, làm ơn..."
Kim Thái Hanh tầm mắt lại dừng trên người cậu, Trịnh Hiệu Tích cười gượng hai tiếng, nhấc tay lên thề,"Lão đại... chỉ nói một câu !"
Tuấn Chung Quốc thấy cậu đáng thương, nghiêng đầu nghĩ nghĩ,"Nếu không anh bịt mắt luyện là được rồi, vẫn là khoảng cách kia." Sau đó lại bỏ thêm một câu,"Bắn không trúng điểm giữa không cho phép ăn cơm !"
Nhìn bóng dáng hai người Trịnh Hiệu Tích rút rút khóe miệng, anh dâu nhỏ sao lại thích không cho người ăn cơm thế ? Đợi chút ! Bịt mắt ? Trên gương mặt trẻ con đột nhiên hưng phấn, kéo chân gãy khó khăn đi ra bên ngoài.
Kim Nam Tuấn đi tới cửa vừa đúng nhìn đến cậu một loạt biểu tình, khó hiểu hỏi,"Hiệu Tích, cậu làm sao vậy ? Chân của cậu sao lại thế này ?"
"Cậu đừng cản trở tôi, tôi muốn đi huấn luyện !" Sau đó một tay đẩy Kim Nam Tuấn chắn ở trước mặt ra, tiếp tục ra bên ngoài.
Kim Nam Tuấn sửng sốt một lát, sau đó lấy di động ấn một dãy số,"Mẫn Doãn Kỳ, Hiệu Tích làm sao vậy ?" Trịnh Hiệu Tích bị thương khẳng định sẽ tìm Mẫn Doãn Kỳ, cho nên Mẫn Doãn Kỳ nhất định biết chuyện này là thế nào.
Mẫn Doãn Kỳ lạnh lùng phun ra một câu,"Cậu ta điên rồi !"
"A ?" Kim Nam Tuấn còn chưa phản ứng lại đây, điện thoại bên kia liền truyền đến một trận bí bo, Kim Nam Tuấn sửng sốt một chút, lắc đầu, lên lầu tìm Kim Thái Hanh.
"Cốc cốc..."
"Tiến vào !"
Kim Thái Hanh ôm Tuấn Chung Quốc dựa vào trên sô pha, nhìn về phía Kim Nam Tuấn, Kim Nam Tuấn sắc mặt nghiêm túc nói,"Lão đại, nội gián Phi Ưng bang bị phát hiện."
Kim Thái Hanh lạnh lùng nhếch môi, Đoạn Phi Ưng thật có chút bản lĩnh, nhưng cùng U Minh Điện đối nghịch quả thực chính là không biết lượng sức !
Tuấn Chung Quốc lẳng lặng trong lòng Kim Thái Hanh, con mắt chuyển động, một bộ dáng thông minh lanh lợi, nghe bọn họ đối thoại cũng không xen mồm.
Kim Nam Tuấn nói xong chính sự, nhìn Tuấn Chung Quốc liếc mắt một cái, lời muốn nói lại im bặt, Kim Thái Hanh trìu mến sờ sờ đầu nhỏ trong lòng, thấy cậu còn chưa đi, ngẩng đầu hỏi,"Còn có việc ?"
"Dạ không có." Kim Nam Tuấn xoay người đi ra ngoài, trong lòng nghĩ, hẳn là không có chuyện gì đi ? Xem lão đại cưng chiều anh dâu nhỏ như vậy, hẳn là đã quên người phụ nữ kia đi ?
Mặc kệ nói như thế nào, năm người bọn họ cũng đứng về phía anh dâu nhỏ, lúc trước là người phụ nữ kia tự mình rời khỏi lão đại, nay trở về, nếu không an phận thì đừng trách bọn họ. Nhíu nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng, chỉ sợ anh dâu nhỏ rất dễ bị bắt nạt, sẽ bị thương tổn, chỉ mong lão đại không bị lay động !
Chuyện Tuấn Chung Quốc từ tiểu bạch thỏ biến thành tiểu ác ma vốn chỉ có Phác Chí Mân cùng Trịnh Hiệu Tích biết, mà chuyện Trịnh Hiệu Tích bị gãy chân, Mẫn Doãn Kỳ đương nhiên cũng có nghe nhưng cũng bán tín bán nghi, mà Kim Nam Tuấn gần đây bề bộn nhiều việc, đối việc này là hoàn toàn không biết, còn nghĩ rằng Tuấn Chung Quốc chỉ là tiểu bạch thỏ rất dễ bắt nạt !
Vào buổi sáng trời trong nắng ấm, Kim Thái Hanh mở mắt nhìn người cuộn mình giống như con tôm trong lòng anh, khóe miệng dịu dàng giương lên, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn khẽ nhếch kia làm cho anh nhịn không được hôn lên, Tuấn Chung Quốc dường như cảm thấy có chút bị đè nén, không thoải mái lắc lắc thân mình muốn né tránh, kết quả lại dẫn tới người nào đó thú tính nổi lên.
Sau khi đem tiểu bạch thỏ nào đó ngủ chưa tỉnh ăn sạch xong, Kim Thái Hanh tinh thần sảng khoái mặc vào bộ tây trang ngay ngắn, cúi người hôn tiểu bạch thỏ lại muốn ngủ, dịu dàng nói,"Nghỉ ngơi cho tốt, anh đi công ty một chuyến, giữa trưa trở về cùng em ăn cơm trưa được không ?"
"Ngô..." Tuấn Chung Quốc mơ mơ màng màng lẩm bẩm một tiếng cũng không biết đến tột có nghe được không, Kim Thái Hanh giúp y đắp chăn, lại hôn y một cái mới rời cửa.
Đúng lúc ở phòng khách gặp Lãnh Nguyệt Tâm, Kim Thái Hanh âm thanh lạnh lùng nói,"Tôi đi công ty, giữa trưa sẽ trở về."
Lãnh Nguyệt Tâm sững sờ, sau một lúc thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, tim đập thình thịch mãi không ngừng, anh đang nói cho cô biết hành tung của anh sao ?
Người này a ! Có suy nghĩ lung tung không an phận, vốn theo với tính cách của cô, nói như vậy cô chỉ cần nghe là được rồi, nhưng nay lại...
Kỳ thật Kim Thái Hanh là sợ Tuấn Chung Quốc sau khi tỉnh lại không nhớ rõ lời anh nói, tìm không thấy anh sẽ mất hứng, mà Lãnh Nguyệt Tâm là cận vệ của y, anh đem hành tung của mình nói cho Lãnh Nguyệt Tâm, chẳng qua là vì để ngừa Tuấn Chung Quốc hỏi mà thôi.
Kim Thái Hanh mới vừa đi không lâu, Phác Chí Mân cực kỳ hứng thú dẫn một người phụ nữ tiến vào, thấy thế nào cũng là một bộ dáng chuẩn bị xem kịch vui, người phụ nữ đi theo phía sau cậu rất đẹp, cao quý tao nhã, ôn nhu quyến rũ, vừa nhìn chính là người xã hội thượng lưu.
"Kim đâu ?" Người phụ nữ dường như có chút vội vàng, hai mắt quyến rũ nhìn lướt qua phòng khách trống không.
Hết chương 25.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com