"Tuấn Chung Quốc !"
Bị anh hung ác nhìn, Tuấn Chung Quốc động tác vốn định nhào lên mãnh liệt thu trở về, mím môi nhìn anh, sau đó lại nhìn Tần Nhu nằm trên mặt đất rên rỉ, đột nhiên quát,"Em không bao giờ muốn để ý anh nữa !" Sau đó quay đầu vọt vào trong phòng,"Ầm" một tiếng đóng cửa.
Kim Thái Hanh vẻ mặt âm trầm, Phác Chí Mân vội vàng muốn giải thích,"Lão đại, là..." Là người phụ nữ kia ra tay trước, nhưng dưới tầm mắt khủng bố của Kim Thái Hanh, không thể không đem câu kế tiếp nuốt vào trong bụng.
"Ầm ầm ầm"
"Tuấn Chung Quốc, em mở cửa cho anh !"
Tuấn Chung Quốc gương mặt lạnh lùng kéo áo trên người xuống, chậm rãi mặc xong quần áo, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Kim Thái Hanh gõ cửa một lát, hoàn toàn không thấy phản ứng, mày nhíu càng chặt, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa sổ, trong lòng căng thẳng, nâng một chân "Ầm" một tiếng đá cửa văng ra, đúng lúc thấy Tuấn Chung Quốc tính nhảy ra bên ngoài, trong lòng cả kinh,"Bé cưng..."
Tuấn Chung Quốc hoàn toàn không để ý tới anh, thả người từ cửa sổ nhảy xuống, tư thế rơi xuống đất tao nhã hoàn mỹ, độ cao lầu 3 cư nhiên hoàn toàn không làm khó được y, Kim Thái Hanh nhìn y càng không ngừng đi về phía trước, nhịn không được thấp rủa một tiếng, y nói không bao giờ để ý đến anh nữa, không phải lời nói nhảm, y thật sự muốn rời khỏi anh !
Trong lúc nhất thời lửa giận dâng lên, sắc mặt càng thêm âm trầm, trên người toát ra sát khí làm cho Phác Chí Mân cùng Kim Thạc Trân căn bản không dám tới gần,"Ngăn em ấy lại !" Dứt lời cũng nhảy xuống theo.
Đột nhiên không biết từ chỗ nào tiến ra vài người đàn ông mặc tây trang màu đen ngăn đường Tuấn Chung Quốc lại. Tuấn Chung Quốc lúc này hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng đáng yêu, vẻ mặt lạnh như băng phun ra bốn chữ,"Không biết lượng sức !" Dứt lời hướng về mấy người xông tới, một quyền lại xoay người một cái, nghiêng người lại đá bay một người.
Mắt thấy không địch lại, trong đó một người đàn ông lấy súng ra nhắm ngay Tuấn Chung Quốc, Kim Thái Hanh mắt sắc nhìn đến, giận không thể át quát,"Không cho phép tổn thương em ấy !"
Người kia sửng sốt lại bị Tuấn Chung Quốc đá bay ra ngoài, hơn nửa ngày cũng không đứng dậy, công phu trong nháy mắt, mấy người đàn ông đã bị giải quyết xong, nhưng lúc này cũng đủ thời gian Kim Thái Hanh đuổi theo.
Tuấn Chung Quốc thấy anh đuổi theo, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục vọt tới trước, Kim Thái Hanh tức giận đến gân xanh nổi lên,"Tuấn Chung Quốc, em đứng lại đó cho anh !" Bây giờ muốn chạy, trễ rồi ! Anh chết cũng sẽ không buông tay !
Hai người khoảng cách càng ngày càng gần, Tuấn Chung Quốc trong lòng hừ lạnh, chân dài giỏi lắm a ! Mắt thấy Kim Thái Hanh muốn đưa tay kéo y, Tuấn Chung Quốc theo thế giữ chặt cổ tay anh muốn ném anh qua vai nhưng cư nhiên không nhúc nhích.
Rất nhanh tránh ra, né kiềm chế của anh, Tuấn Chung Quốc ánh mắt lộ ra một chút chăm chú, trong lòng lại nhịn không được có chút hưng phấn, đối thủ hiếm có !
"Bé..." Kim Thái Hanh nói chưa ra khỏi miệng, Tuấn Chung Quốc đã một quyền giáng xuống, Kim Thái Hanh vừa nghiêng người tránh thoát một đòn của y, một đòn khác lại đánh tới, Tuấn Chung Quốc chiêu chiêu tàn nhẫn, nhắm thẳng vào điểm quan trọng, không chút lưu tình, Kim Thái Hanh không dám khinh thường, ban đầu nhường đến cuối cùng cũng bị buộc không thể không ra tay.
Nhìn hai người ngươi tới ta đi, Kim Thạc Trân hoàn toàn trợn tròn mắt, cậu không nghĩ tới Quốc nhi cư nhiên lợi hại như vậy, Phác Chí Mân vẻ mặt lại hưng phấn, đại ác ma với tiểu ác ma không biết ai sẽ thắng ?
"Bé cưng, dừng tay !"
Tuấn Chung Quốc trả lời là một cái quét chân, Lãnh Nguyệt Tâm nhìn thân thủ Tuấn Chung Quốc, một trận kinh hãi, không nghĩ tới cậu trai ngây ngốc này cư nhiên lợi hại như vậy, ra tay sạch sẽ lưu loát, mỗi một chiêu đều vừa đúng, không có một động tác dư thừa, hơn nữa chiêu thức tàn nhẫn kia vốn có thể hiểu chính là chiêu thức giết người, y cũng là sát thủ ?
Hai người quấn đấu thật lâu sau, như cũ không phân thắng bại, Kim Thái Hanh động tác đột nhiên ngừng lại, tránh qua chỗ hiểm, trúng một cước thật mạnh của Tuấn Chung Quốc, lui hai bước mới đứng vững thân hình nhưng thấy Tuấn Chung Quốc xoay người lại muốn chạy, Kim Thái Hanh trong lòng hoảng hốt, y thật sự không để ý tới anh, ngay cả anh bị thương y cũng không quan tâm.
Kim Thái Hanh cũng không lo vết thương trên người, ôm cổ y,"Bé cưng..."
"Buông !"
Nhìn y lộ ra gương mặt lạnh lùng, Kim Thái Hanh có chút tổn thương, mím môi hỏi,"Vì sao phải đi ?"
Nhìn anh đáy mắt đau xót, Tuấn Chung Quốc sửng sốt một chút, đột nhiên vẻ mặt ủy khuất lên án nói,"Anh hung dữ với em !" Kim Thái Hanh sửng sốt, lại nghe y nói,"Anh vì người phụ nữ kia hung dữ với em !"
Phác Chí Mân chậc chậc nói,"Anh dâu nhỏ ăn dấm chua thật sự là hung hãn !"
Kim Thái Hanh đáy mắt lộ ra một tia nghi hoặc,"Người phụ nữ kia ? Em nói Tần Nhu?" Nhìn y bộ dáng ủy khuất, Kim Thái Hanh bất đắc dĩ nói,"Anh không phải bởi vì cô ta mà hung dữ với em."
"Vậy anh vì sao hung dữ với em ?"
Nói đến này, Kim Thái Hanh lại giận tái mặt,"Em cư nhiên mặc thành như vậy chạy khắp nơi !"
Phác Chí Mân sửng sốt, lão đại bộ dáng khủng bố như vậy, ngay cả cậu cũng nghĩ anh là muốn giúp Tần Nhu báo thù a ! Đánh nửa ngày chính là bởi vì ghen ? Kim Thạc Trân bất đắc dĩ lắc đầu, cậu đã sớm chứng kiến qua sự chiếm hữu mạnh mẽ của ông chủ, từ khi Quốc nhi cùng ông chủ một chỗ, cậu cũng rất khó gặp lại y.
Tuấn Chung Quốc rụt lui cổ, nghĩ nghĩ y phục lúc nãy, hình như là có lộ một chút, móm miệng, vẻ mặt ủy khuất nói,"Người ta đang ngủ, là vị hôn thê kia của anh đến phá cửa, cũng không phải lỗi sai của em, anh còn nói sẽ không hung dữ với em !"
Kim Thái Hanh bất đắc dĩ thỏa hiệp nói,"Là anh không đúng, nhưng lần sau không cho phép lại mặc như vậy đi ra ngoài !"
Tuấn Chung Quốc yếu ớt nói,"Đã biết." Một chút cũng không có khí thế lúc nãy, sau đó nhớ tới cái gì, hai mắt sáng ngời, hưng phấn mà nói,"Hanh, em kiếm tiền nga !"
Kiếm tiền ? Kim Thái Hanh nhận chi phiếu trên tay y chút nếp nhăn nhìn nhìn, có chút dự cảm xấu, thử hỏi,"Kiếm như thế nào ?"
"Người phụ nữ kia cho em một trăm vạn để bảo em rời khỏi anh..." Nhìn Kim Thái Hanh sắc mặt âm trầm, thanh âm càng ngày càng nhỏ, đến tắt hẳn.
"Em cư nhiên dám nhận !"
"Khụ khụ..." Phác Chí Mân ho khan hai tiếng, xen mồm nói,"Lão đại, anh yên tâm ! Anh dâu nhỏ chỉ đáp ứng nhận lấy chi phiếu, không đáp ứng rời khỏi anh."
Tuấn Chung Quốc ngoan ngoãn đứng ở trong lòng anh, không ngừng gật đầu, y chỉ là đáp ứng nhận lấy tiền thôi ! Vì sao đều nghĩ đến y muốn rời khỏi anh vậy ? Kim Thái Hanh sắc mặt hơi dịu đi một chút, ôm Tuấn Chung Quốc đi hướng vào phòng, một bên căn dặn nói,"Về sau không cho phép nhận loại tiền này, muốn tiền chỉ có thể tìm anh, còn có không cho phép nghĩ rời đi !"
Nhìn bóng dáng hai người, Phác Chí Mân lắc đầu, lấy ra điện thoại gọi cho Mẫn Doãn Kỳ, cậu thấy một cước kia đá không nhẹ.
Mẫn Doãn Kỳ gương mặt lạnh lùng sau khi giúp Kim Thái Hanh kiểm tra, nói,"Bị gãy hai xương sườn." Sau đó nhìn về phía Phác Chí Mân cùng Kim Thạc Trân, nhíu mày hỏi,"Sao lại thế này ? Lão đại làm sao có thể bị thương ?"
Thấy Phác Chí Mân nhìn về phía Tuấn Chung Quốc, Mẫn Doãn Kỳ cũng theo tầm mắt của cậu nhìn lại, Tuấn Chung Quốc không được tự nhiên hướng nhích đến bên người Kim Thái Hanh, yếu ớt nói,"Là tự mình anh ta đến gần, tôi đã thu lực đạo."
Mẫn Doãn Kỳ trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, anh dâu nhỏ thực sự lợi hại như vậy ?
Lúc này chỗ cầu thang truyền đến một thanh âm suy yếu,"Kim..."
Hết chương 27.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com