Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

Trịnh Hiệu Tích nhận được mệnh lệnh liền đi làm việc, Tuấn Chung Quốc ôm cổ Kim Thái Hanh, nghiêm túc đánh giá anh thật lâu,"Hanh, anh còn giận sao ?"

Kim Thái Hanh sắc mặt dịu đi chút, nhéo cằm nhỏ của y, nhân tiện hôn đôi môi mềm mại của y, dán lên môi y, nhẹ giọng nói,"Bé cưng không được để mình bị thương, biết không ?"

Tuấn Chung Quốc gật đầu, vươn đầu lưỡi liếm môi của anh,"Em rất lợi hại, sẽ không chết!"

Kim Thái Hanh cánh tay căng thẳng, thân thể hai người dán chặt tại một chỗ, đôi mắt u lam thâm thúy có chút hung ác nhìn y, Tuấn Chung Quốc rụt cổ,"Hanh ?" Y có nói sai cái gì sao ? Y thật sự cảm thấy mình rất lợi hại a !

Kim Thái Hanh cắn môi y một cái, tuy rằng không phải rất đau nhưng để lại một dấu răng nhợt nhạt, nhìn y mắt to ngập nước, cảnh cáo,"Bị thương cũng không được ! Nếu không..."

Tuấn Chung Quốc hơi sợ nuốt nước miếng, thật cẩn thận hỏi,"Nếu không như thế nào ?"

"Ba"

...

"Ô... Hanh là người xấu !" Tuấn Chung Quốc vuốt mông nhỏ vốn không đau của mình, ủy khuất nhìn anh, trong mắt nước mắt lăn qua lăn lại, đột nhiên lớn tiếng khóc ra,"Oa... Hanh không thương em !" Anh trước kia lúc rất tức giận cũng không đánh y, bây giờ anh cư nhiên đánh y, còn nhìn y hung dữ như vậy, anh rõ ràng nói qua không hung dữ với y,"Ô... Hanh là kẻ đại lừa đảo !"

Kim Thạc Trân nghe tiếng khóc của y vội vàng đi vào phòng khách, nhìn thấy cảnh này cũng không biết mình có nên tiến lên khuyên không.

Không nghĩ tới y cư nhiên lại khóc thê thảm như vậy, Kim Thái Hanh tay chân có chút hoảng, vội vàng giúp y xoa,"Rất đau sao ? Ngoan... Đừng khóc, đều là anh không tốt, nếu không cho em đánh lại ?"

Tuấn Chung Quốc đột nhiên dừng tiếng khóc, ở trên người anh cọ cọ, đem nước mắt trên mặt cọ sạch sẽ, chôn ở trong lòng anh ngây ngô cười, y chỉ biết Hanh vẫn yêu y.

Thấy Tuấn Chung Quốc không có phản ứng, Kim Thái Hanh vội vàng đem y từ trong lòng ra,"Bé cưng..."

Tuấn Chung Quốc móm miệng, ôm anh hỏi,"Thật sự muốn cho em đánh lại sao ? Có thể sẽ chết người đó !"

Kim Thái Hanh nhìn y vẻ mặt nghiêm túc, dở khóc dở cười,"Bé cưng nỡ đánh chết anh sao ?"

Tuấn Chung Quốc lắc lắc đầu,"Thế vẫn là không cần đánh."

Kim Thạc Trân bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra vốn không cần anh phải lo lắng rồi ! Thật đúng là không ngờ ông chủ một khi động lòng, cư nhiên kinh thiên động địa như vậy. Tối hôm qua Trịnh Hiệu Tích cư nhiên thật sự cả đêm tiên thi. Ban đầu chứng kiến cậu ta làm chuyện đó, anh đã trách cậu ta tiên thi với một người còn sống ! Lại nhìn hai người liếc mắt một cái, xoay người đi làm việc của mình.

"Lão đại..." Phác Chí Mân cầm văn kiện đi vào, ngồi xuống sô pha đối diện Kim Thái Hanh,"Này cần anh kí tên gấp, tôi đã quên đưa cho anh !"

Kim Thái Hanh tiếp nhận hỏi,"Cậu xem qua chưa ?" Thấy Phác Chí Mân gật đầu, Kim Thái Hanh nhìn cũng không thèm nhìn liền kí tên mình.

Phác Chí Mân bắt chéo hai chân, hai cánh tay khoát lên chỗ tựa lưng của sô pha, bộ dáng buông thả không vào khuôn phép tràn ngập lực hấp dẫn, nhưng ánh mắt phiêu tán kia rõ ràng đang thất thần.

Tuấn Chung Quốc ánh mắt lộ ra một chút giảo hoạt, ôm Kim Thái Hanh hỏi,"Hanh, đây là không phải chính là mơ mộng sao ?" Kim Thái Hanh nhìn thoáng qua Phác Chí Mân vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt lộ ra một chút ý cười, yêu chiều nhéo mũi nhỏ của y.

Qua một hồi lâu, Phác Chí Mân mới hồi phục tinh thần lại, cầm văn kiện liền đi ra ngoài, sau đó tựa như nhớ tới cái gì, cước bộ dừng lại, bất đắc dĩ xoa trán, quay đầu nói,"Lão đại, anh hôm nay phải đi công ty !"

Được cậu nhắc nhở, Kim Thái Hanh mới nhớ tới hôm nay quả thật có việc, mắt nhìn người trong lòng, dịu dàng hỏi,"Bé cưng, muốn cùng anh đến công ty không ?" Anh thật có chút lo lắng để một mình y ở trong biệt thự.

Tuấn Chung Quốc đang muốn gật đầu nhưng nhớ tới buổi sáng trộm nghe điện thoại của anh, gật đầu lập tức biến thành lắc đầu, y nhất định phải dạy dỗ người phụ nữ kia thật tốt !

Kim Thái Hanh nhịn không được nhíu mày,"Thật sự không muốn đi cùng anh ?" Y vẫn đều dính anh, vốn tưởng rằng y nhất định sẽ cao hứng gật đầu nhưng không nghĩ tới y cư nhiên không muốn đi công ty cùng anh, trong lòng không khỏi có chút là lạ, có chút mất mát.

Tuấn Chung Quốc nghĩ một lát phải chạy trốn như thế nào, cũng không chú ý tới cảm xúc của anh. Kim Thái Hanh thấy y không yên lòng, mày nhíu càng chặt, bảo Kim Thạc Trân chăm sóc y mới cùng Phác Chí Mân ra cửa.

Qua lúc lâu Tuấn Chung Quốc lén ngắm Kim Thạc Trân một cái, ngáp một cái, bộ dáng mệt muốn chết,"Tiểu Trân, em muốn ngủ..."

Kim Thạc Trân thương yêu sờ đầu y,"Muốn ngủ đi ngủ đi !"

"Dạ được !" Tuấn Chung Quốc xoay người hướng chạy lên lầu, trong mắt đều đã thực hiện được.

Đường quốc lộ, Tuấn Chung Quốc ôm Tiểu Hùng vòng vo hai vòng, vẻ mặt buồn rầu, y lạc đường !

Đột nhiên một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước mặt y, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, người bên trong ý cười đầy mặt nhìn phía y chào hỏi,"Hi..."

Tuấn Chung Quốc nghiêng đầu nhìn cậu một lát, hai mắt sáng ngời, thế này mới nhớ tới cậu là ai, thốt lên,"Cậu là tên biến thái kia !"

Vũ Văn Cận sắc mặt đen đi nhưng nhìn y giống như căn bản không biết đây là lời không lễ phép, trong lòng tức giận dần dần tiêu tán, ngược lại bởi vì y còn nhớ rõ cậu, trong lòng có chút âm ỉ vui sướng, khẽ cười,"Muốn đi đâu ? Tôi đưa cậu đi !"

"Có thể chứ ?" Tuấn Chung Quốc lộ ra mỉm cười ngọt ngào, không khách khí chui lên xe, nói địa chỉ cho cậu, vẻ mặt may mắn,"Cũng may gặp được cậu, nếu không tôi cũng không biết nên đi đường thế nào !"

Vũ Văn Cận nhìn y khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, khóe miệng ngăn không được giơ lên, nhắc nhở nói,"Cậu có thể gọi taxi !"

Tuấn Chung Quốc nghi hoặc nhìn cậu, hỏi,"Kia không phải cần có tiền sao ?"

Vũ Văn Cận sửng sốt,"Kia đương nhiên cần có tiền !" Ai có lòng tốt không lấy tiền đây ?

"Nhưng tôi không có tiền !"

"Ách... Vậy cậu có thể gọi điện thoại cầu cứu a !"

Tuấn Chung Quốc kéo tóc, thấp giọng nói thầm,"Tôi cũng không có di động a !"

Vũ Văn Cận không nói gì nhìn y,"Vậy cậu có cái gì ?"

Tuấn Chung Quốc cầm Tiểu Hùng trong tay cho cậu nhìn nhìn,"Tôi có Tiểu Hùng !"

"Cậu ra ngoài cũng chỉ ôm một con gấu bông sao ?"

Tuấn Chung Quốc hùng hồn nói,"Người ta không nghĩ tới sẽ cần dùng đến tiền cùng di động thôi !" Y vốn không có kinh nghiệm tự mình ra ngoài, không biết cũng có thể tha thứ a !

Vũ Văn Cận nhìn y ánh mắt quả thực tựa như nhìn người ngoài hành tinh, y sẽ không từ nhỏ đến lớn cũng chưa có ra khỏi nhà chứ ? "Cậu không sợ tôi đem cậu bán à ?" Cư nhiên cứ như vậy lên xe của cậu !

Tuấn Chung Quốc giơ nắm tay nhỏ lên, hung tợn nói,"Cậu dám bán tôi, tôi liền đánh cậu!"

Vũ Văn Cận buồn cười lắc lắc đầu, căn bản không có đem lời y để trong lòng, cậu mới không tin y có thể đánh được cậu.

Hết chương 39.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com