Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55: Bỏ lỡ nhau

Thời điểm Điền Chính Quốc đi từ thang máy ra, nhìn thấy trước cửa có 5, 6 cô gái nhỏ đang đứng. Anh đang nghĩ xem liệu mấy cô ấy có phải fan hay không, thì không ngờ vừa tới gần cửa xoay, những nữ sinh đó liền xông tới.

"Có mang thừa khẩu trang không?" Điền Chính Quốc huých nhẹ Phác Trí Mẫn đang đeo khẩu trang. Phác Trí Mẫn xòa hai bàn tay trắng ra: "Không có, chỉ có mỗi cái thôi."

Điền Chính Quốc than một tiếng: "Thế mày còn đeo balo làm gì?" Cũng chỉ có thể tự trách mình không chuẩn bị đầy đủ, đành phải căng da đầu đi ra ngoài.

Những nữ sinh đó đồng loạt giơ điện thoại di động lên, gọi tên Điền Chính Quốc.

"Anh Chính Quốc, anh ở đây làm gì á?"

Điền Chính Quốc cũng học theo giọng điệu của cô gái: "Đi chơi á."

Mấy nữ sinh đó cười ồ lên, tranh nhau nói chuyện với anh. Điền Chính Quốc cảm thấy kì lạ, rõ ràng là hành trình riêng tư, sao các cô ấy lại biết được?

"Sao các em tìm được anh?"

Một cô bé trong số đó nói: "Anh ơi, anh lên hot search đó. Đúng lúc bọn em đang dạo phố ở đây nên tới."

"Hot search?" Điền Chính Quốc bước hai bước, đứng trên lề đường. Phác Trí Mẫn đi lấy xe, để lại anh chỗ này chờ với mấy cô gái này.

"Đúng thế, có người tình cờ gặp được anh, hơn nữa, preview kì mới của "Thoát khỏi sinh thần" cũng vừa công bố!"

Cô vừa nói xong thì mấy cô gái khác lập tức hét lên. Điền Chính Quốc cảm thấy mình như bị một đàn sóc chuột vây quanh, không khỏi cười rộ lên: "Các em làm sao vậy?"

"Anh, anh mau xem preview đi, cực kỳ ngọt luôn!"

Ngọt? Điền Chính Quốc không hiểu, chương trình này không phải chương trình trinh thám đau não sao?

"Anh ơi, kỳ này anh thắng sao? Có thể spoil chút không?"

"Ai là sát nhân thế anh?"

"Anh Chính Quốc, khi nào mọi người quay kỳ tiếp theo?"

"Không thể nói được, các em chờ đến lúc chiếu xem đi ~"

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, Điền Chính Quốc trả lời không xuể, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Phác Trí Mẫn lái xe đến, anh thở phào: "Anh phải đi rồi. Giờ không còn sớm nữa, các em cũng mau về nhà đi."

"Anh Chính Quốc ấm áp quá!"

"Siêu cấp dịu dàng."

Mấy nữ sinh nhét hết trà sữa và đồ ngọt họ đã mua vào tay Điền Chính Quốc, nhìn anh lên xe và vẫy tay với anh. Điền Chính Quốc ngồi trên ghế phụ thở dài một hơi, thả đồ trong tay ra. Phác Trí Mẫn trêu ghẹo nói:

"Nhân khí cao ghê."

"Mày có tin đến lúc ý mày cũng sẽ bị đào ra không? Còn cười được à?"

"Chả sao cả." Phác Trí Mẫn đảo tay lái: "Cùng lắm nếu bị đào ra thì tao sẽ sửa phim thành BL cho mày đóng."

"Thôi đi, mấy thứ ngọt ngấy ý thì hai đứa mày tự đi mà diễn với nhau."

"Lúc trước có người muốn mua một quyển sách của tao để chuyển thể thành phim điện ảnh. Hình như tao từng cho mày đọc rồi đấy, bối cảnh ở Nice*."

*Nice: Một thành phố của Pháp.

" "Giấc mộng Nam Kha". Tao biết." Điền Chính Quốc dựa đầu vào cửa sổ: "Mày bán à?"

"Không, tao cảm thấy không ai có thể diễn được tia gắng gượng của Úc Ninh." Phác Trí Mẫn bỗng cười rộ lên: "Tưởng tượng mày diễn với Kim Thái Hanh cũng rất hợp đấy chứ, dương quang, ngụy tra, cường công với u sầu, phong lưu, từng chịu tổn thương thụ." Phác Trí Mẫn nói xong thì cười không ngừng.

"Mày mới là thụ, ông đây là phong lưu công."

Phác Trí Mẫn liếc anh một cái: "Được, được, được, mỹ nhân công. Gương mặt này của mày dễ nhận ra lắm, lần sau ra ngoài nhớ mang mũ với khẩu trang theo."

Điền Chính Quốc thở dài: "Bởi vì giờ dễ bị nhận ra, nên lần trước tao còn không dám đến hộp đêm."

"Mấy chỗ ý vốn dĩ nên đi ít thôi. Còn nữa," Phác Trí Mẫn chuyển đề tài: "Hộp đêm nào gì có ai đẹp trai bằng Kim Thái Hanh."

Nghe thấy hắn nhắc đến Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc theo bản năng kêu lên một tiếng, không tiếp lời, nhưng trong lòng thì đang suy tưởng không ngừng.

Mặt hàng ở hộp đêm làm sao có thể so với đại minh tinh, mà minh tinh có thể so được với Kim Thái Hanh cũng chả có mấy người.

Đúng lúc này, Điền Chính Quốc nhận được tin nhắn của Kim Thái Hanh.

[Lính đạo đức mẫu mực: Còn chưa kết thúc sao?]

Điền Chính Quốc dựa đầu vào cửa sổ xe, gõ chữ trả lời cậu.

[Phần tử khủng bố: Làm gì?]

"Đã giờ này rồi à." Phác Trí Mẫn nhìn đồng hồ: "Tối đến nhà tao ăn cơm đi, làm đồ ăn ngon cho mày."

Điền Chính Quốc "ừ" một tiếng: "Tao muốn ăn sườn xào chua ngọt."

"Để tao bảo Hạo Thạc đi mua đồ. A, đúng rồi, còn chưa gọi lại cho anh ấy." Phác Trí Mẫn nhanh chóng gọi điện choc ho Trịnh Hạo Thạc. Điền Chính Quốc tự động mở chế độ [Che chắn đối thoại chán ngấy của bọn yêu nhau], cúi đầu nhắn tin với Kim Thái Hanh.

[Phần tử khủng bố: Buổi tối sang nhà Mẫn Mẫn ăn cơm, nó làm sườn xào chua ngọt ngon lắm.]

Kim Thái Hanh vốn đã soạn xong một tin nhắn, đang định gửi đi, thấy những lời này thì xóa sạch. Mẫn Mẫn, gọi thân thiết ghê, không phải chỉ là bạn cũng lớp cấp 3 thôi à, có cần thân thiết như vậy không?

Bạn cùng lớp cấp 3...

Kim Thái Hanh bỗng hơi ghen tị với Phác Trí Mẫn. Cậu cũng muốn gặp Điền Chính Quốc thời niên thiếu, không biết lúc đó anh ấy như thế nào. Có khả năng sẽ thấp hơn hiện tại một chút, thanh tú hơn một chút. Lúc ấy ngày nào anh ấy cũng vẽ sao? Hay là giống với những nam sinh khác, vừa tan học sẽ chạy ngay tới sân bóng rổ?

Điền Chính Quốc mười lăm tuổi và Điền Chính Quốc của hiện tại, liệu có giống nhau không? Hay đáng yêu, trẻ con hơn một chút?

Nói đến trẻ con, lúc ấy cậu mới mười tuổi mà thôi, vẫn đang là học sinh tiểu học.

Tưởng tượng như vậy, Kim Thái Hanh càng cảm thấy không thoải mái.

Cảm giác đã bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều, thời gian trôi qua không lấy lại được.

Lúc Phác Trí Mẫn nói chuyện với Trịnh Hạo Thạc với lúc bình thường hoàn toàn không giống nhau. Bình thường thì luôn nhàn nhạt, không cảm xúc, nhưng khi gặp Trịnh Hạo Thạc, một mặt trẻ con liền lộ ra. Điền Chính Quốc ngồi bên cạnh giả bộ cái gì cũng không nghe thấy. Dù sao thì loại cẩu lương này, từ hồi cấp 3 anh đã nghe đến mòn tai. Đúng lúc này, điện thoại lại rung lên.

[Lính đạo đức mẫu mực: Tôi cũng làm sườn xào chua ngọt. Anh tới nhà tôi đi.]

Vừa nhìn thấy tin nhắn này, Điền Chính Quốc liền cảm thấy vui vẻ. Tự dưng cười quá rõ ràng như thế, đến Phác Trí Mẫn đang nghe điện thoại cũng thấy được, quay qua nhìn anh.

Tuy nhiên, Điền Chính Quốc hoàn toàn không phát giác.

[Phần tử khủng bố: Sao tôi biết được cậu nấu có ăn được không?]

[Lính đạo đức mẫu mực: Anh ăn thử là biết ngay còn gì.]

Lại là cái logic kỳ quái này, nhưng lại luôn có sức thuyết phục một cách kì lạ.

Điền Chính Quốc chờ Phác Trí Mẫn cúp máy, do dự một lát rồi mở miệng: "Ừm...Tối nay có khả năng tao không đến nhà mày được."

"Sao thế? Có chuyện gì à?"

"À thì..." Điền Chính Quốc phát hiện đây không phải lần đầu tiên anh thả bồ câu* cho Phác Trí Mẫn, hơi áy náy: "Hai hôm nữa tao sang nhà mày, hai hôm nay mày cứ hưởng thụ trước thế giới của hai người đi."

*Thả bồ câu = thất hẹn

Phác Trí Mẫn cũng không hỏi nhiều, hắn cũng không phải người thích hóng chuyện, trực tiếp quay đầu xe về hướng nhà Điền Chính Quốc.

"Chuyện casting, đạo diễn Côn sẽ liên hệ trực tiếp với mày." Phác Trí Mẫn hạ cửa kính xe xuống, nhìn Điền Chính Quốc đứng ở bên ngoài: "Nếu mày cảm thấy có gánh nặng thì cũng đừng miễn cưỡng."

"Tao biết rồi." Điền Chính Quốc duỗi tay sờ cằm Phác Trí Mẫn: "Về đi. Lái xe chậm thôi."

Lúc chờ thang máy đi lên, Điền Chính Quốc mở Weibo ra nhìn. Hai cái hot search của Kim Thái Hanh vẫn còn treo trên bảng, dòng thứ tư là [Vô tình gặp được Điền Chính Quốc], dòng thứ năm là [Trứng Phục Sinh trong preview của "Thoát khỏi sinh thần"].

Lần này còn có trứng Phục Sinh cơ đấy, tổ tiết mục càng ngày càng biết chơi.

Anh nhấn vào hot search [Vô tình gặp được Điền Chính Quốc]. Trên cùng là một bức ảnh do một nick Weibo đăng lên, hơi mờ nhưng Điền Chính Quốc vẫn nhận ra đó chính là bức ảnh ông anh lái taxi lúc chiều chụp anh.

[Hạt đậu ngọt ngào nhiệt tình yêu thương Tự Học: Hôm nay anh tui chở Điền Chính Quốc đó! Còn gửi cho tui ảnh anh ấy chụp. Trời ạ! Tui muốn khóc quá! Đáng lẽ tui nên đi làm người thu vé cho anh tui T_T !]

Bên dưới cơ bản đều là bình luận của fan CP, còn có không ít người qua đường.

[Tự Học lớn hơn trời: Má ơi! Anh Chính Quốc mặc đồ ngầu quá! Đây là người con trai mặc đồ lao động đẹp nhất mà tui từng thấy!]

[Người tôi yêu là họa sĩ nhỏ: Trời ạ! Mấy vết nhăn này, muốn vuốt quá! Hu hu hu]

[Dưa chuột dưa hấu dưa hami: Điền Chính Quốc mặc đồ như vậy lại đi taxi sao? Cứ như bước ra từ trong truyện tranh, @Tiểu thịt tươi nào đó mỗi này đều tự xưng là mỹ nhan thịnh thế, vào mà vả mặt!]

[Sweety: Hóa ra chân Điền Chính Quốc dài như vậy, cái gì có thể che chứ chân dài là không thể che giấu được. Nhìn thích ghê, không hề thụ chút nào, có một cảm giác bạn trai rất quen thuộc.]

Ai là thụ? Ông đây 25 năm là 1 nhé!

[Cô nàng Tự Học ăn Tết mỗi ngày: Điền Chính Quốc cao 1m8 mấy đó. Chẳng qua lúc đứng chung một chỗ với Thái Hanh thì nhìn có vẻ không cao thôi. Thái Hanh tổng công giới giải trí không phải nói chơi đâu. Trên B trạm toàn có video ghép với Thái Hanhh thôi.]

Tổng công giới giải trí?

Không phải chỉ là tiểu xử nam ngây thơ thôi sao?

Điền Chính Quốc ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa nhà Kim Thái Hanh, nhấn chuông cửa.

Không lâu sau cửa liền bị kéo vào bên trong, áo sơ mi đen mặc lúc thử vai đã được Kim Thái Hanh đổi thành hoodie trắng. Chắc là vừa tắm mới xong, tóc còn chưa khô hẳn. Trên mũi còn đeo một cặp kính gọng đen, hoàn toàn là bộ dáng niên hạ, tiểu chó săn.

Mới đứng ở cửa, còn chưa đi vào, Kim Thái Hanh đã cúi đầu, tự nhiên hôn lên môi Điền Chính Quốc một cái, tự nhiên như thể nó vốn dĩ phải như thế. Nhưng Điền Chính Quốc lại sững sờ tại chỗ, trong nháy mắt, đầu óc bỗng trống rỗng.

"Vào thôi."

Hành động thân mật này đã vượt quan định nghĩa về quan hệ giữa bọn họ. Điền Chính Quốc thấy mờ mịt, nhưng trong mờ mịt lại có chút rung động.

Loại cảm giác này thật xa lạ, làm anh thấy hoảng hốt.

Bất tri bất giác đáp lại một tiếng, Điền Chính Quốc đóng cửa. Lúc bước vào mới phát hiện ở huyền quan có một đôi dép bông màu xanh đen.

Lúc thay giày ra mới phát hiện, đôi dép này không giống với đôi dép lần trước anh đi.

Lần này rất vừa chân.

Sự săn sóc của Kim Thái Hanh giống như nước ấm nấu ếch, tại thời điểm anh còn chưa kịp phản ứng lại, cũng là lúc bị sự dịu dàng của cậu bao vây, không thể cưỡng lại được.

Căn bản không có cơ hội phản kháng.

"Anh ngồi chơi một lát nhé, một tẹo nữa là xong rồi." giọng của cậu từ phòng bếp truyền ra. Điền Chính Quốc theo mùi hương đi tới, thấy bóng dáng của Kim Thái Hanh, trong lòng phát nhiệt. Đã rất lâu rồi, anh không có cảm giác này. Dù ở nhà Phác Trí Mẫn, nhìn thấy hắn nấu cơm cho mình, Điền Chính Quốc cũng chưa từng có loại cảm giác này.

Người này chỉ dành cho riêng anh mà thôi.

Trái tim bắt đầu không theo khống chế mà sinh ra ảo giác.

Sao anh lại có thể có suy nghĩ đáng sợ như vậy chứ? Người này là Kim Thái Hanh.

Cậu tuyệt đối không có khả năng trở thành vật sở hữu của riêng ai.

Vốn anh còn định trêu chọc cậu về vụ tổng công giới giải trí vừa thấy trên Weibo, nhưng vừa đến đã bị cậu hôn cho tâm hoảng ý loạn, những ý tưởng lúc đầu đều biến mất.

Điền Chính Quốc đi vào, thấy Kim Thái Hanh đang thái cà chua, liền cúi đầu kề sát vào sườn mặt Kim Thái Hanh: "Tôi giúp cậu nhé?"

"Không cần." Kim Thái Hanh mỉm cười, cũng không nhìn anh: "Tôi khá quan ngại về năng lực nấu ăn của anh đấy."

Nghe thấy lời chọc ghẹo của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc đạp thẳng vào cẳng chân của cậu một phát, Kim Thái Hanh không đánh trả, chỉ cười nói anh đừng nghịch, sau đó cho cà chua vừa thái xong vào nồi.

Điền Chính Quốc nhìn thấy bên cạnh có một bát cà chua bi đã được rửa sạch, tùy tiện cầm mấy quả bỏ vào miệng, rồi chạy đến cái nồi sôi đang "lộc cộc, lộc cộc" xem xét, lúng búng nói: "Đang nấu gì vậy?"

"Canh cá cà chua." Kim Thái Hanh thấy khóe miệng anh dính nước cà chua hồng hồng, đưa tay lên lau đi, rồi lại mở một cái nồi khác ra, làn hơi trắng xóa bốc lên, là mùi hương độc nhất của sườn xào chua ngọt.

"Thơm quá." Điền Chính Quốc vốn không thấy đói lắm, nhưng vừa nghe được mùi vị lại cảm tưởng như sắp đói lả: "Còn bao lâu nữa mới xong?"

"Một lát thôi." Kim Thái Hanh nắm quai nồi, đảo xương sườn trong nồi, rồi lại đóng nắp nồi lại. Điền Chính Quốc có chút tò mò. Cậu từ nhỏ đã là diễn viên, ngôi sao nhí, sao lại biết nấu ăn?

"Cậu lấy đâu ra thời gian học nấu ăn vậy?"

Kim Thái Hanh ngẩng đầu, suy nghĩ chốc lát: "Từ lúc còn rất nhỏ tôi đã biết rồi. Tôi rất thích nấu ăn, cảm thấy có thể giải tỏa áp lực. Hơn nữa, tôi từng diễn vai bếp trưởng, lúc ấy còn được huấn luyện một tháng trời. Các cảnh nấu ăn trong phim đều là tôi đóng đó, không hề dùng thế thân."

Giỏi quá! Nếu đổi thành diễn viên khác, có khi sẽ không để tâm như vậy. Mặc kệ thế nào, Điền Chính Quốc cảm thấy mình đã nhặt được món hời lớn rồi. Càng nghĩ càng đắc ý, anh túm lấy dây mũ hoodie của Kim Thái Hanh, rút nó ra.

Kim Thái Hanh không biết anh muốn làm gì, chỉ cười cười nói anh đừng nghịch ngợm. Điền Chính Quốc lại không chịu nghe khuyên bảo của chủ nhân cái dây, càng không cho anh rút anh càng muốn rút.

Cảnh cáo bằng miệng không có tác dụng, Kim Thái Hanh đổi sang chiêu khác, trực tiếp ôm eo Điền Chính Quốc kéo anh vào trong lòng: "Còn kéo nữa sao?"

Điền Chính Quốc tựa lưng vào thành bếp, mắt rũ xuống, ngón trỏ quấn từng vòng, từng vòng dây mũ, dần dần hướng lên trên, cho tới cổ cậu. Đầu ngón tay anh cọ từ cổ cậu ra sau tai, động tác liên tiếp, không ngừng, vừa chậm chạp, vừa mơn trớn.

Sự trêu chọc này đối với Kim Thái Hanh chính là hình phạt dịu dàng chí mạng, cậu bắt được ngón tay của Điền Chính Quốc: "Có phải anh rất thích quấy rối người khác lúc đang làm việc, đúng không?

Đúng là giống hệt mèo.

Điền Chính Quốc ngước mắt lên, tỏ vẻ ngây thơ: "Không nha, tôi có quấy rối đâu."

"Không có sao?" Kim Thái Hanh nhướng mày.

Anh nâng cằm lên, túm mạnh lấy cổ cáo của Kim Thái Hanh, biểu cảm đơn thuần nháy mắt biến thành lưu manh, khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn lại, giữa môi với môi chỉ cách một khoảng như gần, như xa.

"Tôi còn chưa hôn cậu, sao có thể tính là quấy rối?"

Sự dịu dàng, thắm thiết tăng cấp thành một cú va chạm. Kim Thái Hanh hoàn toàn bị anh đánh bại, không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn hôn anh.

Khi Kim Thái Hanh dần tới gần, Điền Chính Quốc lại buông tay, trốn ra sau, nhân lúc Kim Thái Hanh còn chưa kịp phản ứng, anh cười cười đẩy cậu ra, lùi lại hai bước rồi đi mất, giọng nói mang theo ý cười tinh nghịch.

"Thế này mới là quấy rối này."

Thật hết cách. Kim Thái Hanh cười khẽ, cầm thìa lên, đảo nồi canh đang sôi. Canh trong nồi bị đảo thành dòng xoáy, không thể lắng lại, tựa như nhịp tim của cậu lúc này.

Ra khỏi phòng bếp, Điền Chính Quốc vòng qua bể bơi trong phòng khách, đi tới cửa sổ sát đất. Cảnh quan trong bóng đêm của nơi này không giống nhà anh, có nhiều tòa nhà phát sáng hơn một ít.

Thú vị nhất chính là, cách đây không xa có một tòa nhà thương mại, trên đó treo một biển LED quảng cáo khổng lồ, trùng hợp chính là đại ngôn di động của Kim Thái Hanh. Cảm giác này có điểm kì diệu, Điền Chính Quốc cũng không nói được là vì sao. Vừa quay đầu thì nhìn thấy có vài tấm ảnh chụp trên tường, rất nhiều tấm Điền Chính Quốc chưa từng thấy qua. Anh đi tới đó, nhìn kỹ, hóa ra là ảnh chụp Kim Thái Hanh lúc nhỏ khi ở đoàn phim.

Lại nói, lúc trước, Điền Chính Quốc trở thành fan của cậu hoàn toàn là bởi bức ảnh chơi bóng rổ lên hot search kia. Kim Thái Hanh trên sân đấu, cả người đều tản ra hormone mãnh liệt. Trước khi gặp được Kim Thái Hanh với hình tượng "hormone di động", Điền Chính Quốc hoàn toàn không quan tâm đến giới giải trí trong nước.

Ngay cả khi thành fan, Điền Chính Quốc căn bản vẫn không quan tâm, hoặc nói là lười quan tâm xem lúc nhỏ Kim Thái Hanh đã đóng những phim nào. Dù sao thì cái anh thích chính là cơ thể này, không hơn không kém, đối với trẻ nhỏ một tẹo hứng thú cũng không có.

Có điều... Điền Chính Quốc nhìn những bức ảnh cũ trên tường.

Kim Thái Hanh lúc nhỏ rất đáng yêu, trông trắng trắng, mềm mềm, vừa nhìn là biết nếu bế ra đường kiểu gì cũng sẽ bị cô dì chú bác đòi bẹo má, ôm một cái.

Có một bức ảnh, đầu Kim Thái Hanh đội mũ họa sĩ nho nhỏ, mặc quần yếm, có vẻ như đang đóng phim Dân quốc, trông như cậu một tiểu thiếu gia. Khuôn mặt lúc nhỏ rất giống bé gái, trắng trắng, mềm mềm, đôi mắt lại to.

Thời gian rốt cuộc là thứ ma quỷ gì, mà lại biến một đứa bé đáng yêu thành tên tổng công 1 mét 9 cao lớn vậy? Có điều Điền Chính Quốc cảm thấy có chút quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Có lẽ mấy đứa bé đáng yêu thì trông đều quen quen. Điền Chính Quốc càng nhìn càng thấy đứa nhỏ này đáng yêu, thầm nghĩ nếu không thì xem bù những phim sao nhí này đóng nhỉ? Dù sao anh cũng đang nhàn rồi.

Sao lại dễ thương như vậy chứ!

Anh vươn đầy ngón tay ra, chọc nhẹ lên khuôn mặt nhỏ trên tấm ảnh.

"Đang làm gì đấy?"

Điền Chính Quốc chột dạ thu tay lại, sợ tới mức vai khẽ run lên, vừa quay đầu thì thấy Kim Thái Hanh đang bê bát canh ra.

"Có làm gì đâu."

Anh cũng không biết mình đang chột dạ cái gì.

Là Kim Thái Hanh lúc nhỏ. Hay là nụ hôn bang quơ, dịu nhẹ của Điền Chính Quốc. Có lẽ anh hiểu, hoặc có lẽ giả vờ không hiểu.

Tất cả các triệu chứng tâm lý bất ổn này, có lẽ đều bắt nguồn từ cùng một nguyên nhân.

Bất luận thế nào, thì anh vẫn không muốn thừa nhận, thứ anh thích, đã không còn chỉ là hình tượng của Kim Thái Hanh nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com