Chap 128
Hà Kiêu là một người có tính cách cương quyết, đã quen nắm trong tay số phận của mình, nửa đời sau của hắn gắn liền với giường bệnh, vì vậy hắn đã sớm chuẩn bị cặn kẽ cho tang lễ của mình từ vài năm trước, thậm chí còn dặn dò Lộ Dịch Sâm mấy lần, tất cả hoa dùng trong tang lễ phải là hoa thược dược, bởi vì thược dược chính là loài hoa Đạp Nguyệt thích nhất.
Trong tang lễ, Điền Chính Quốc thay đồ tang, dùng thân phận đứa con trai độc nhất của Hà Kiêu đứng tiếp khách ở linh đường. Sau khi doanh nhân và nhân vật nổi tiếng của các nước biết tin liền lần lượt tới chia buồn. Từ những lời nói của khách, dường như Điền Chính Quốc có thể thoáng nhìn thấy được cuộc đời của Hà Kiêu, oai hùng lớn mạnh như sóng lớn tràn bờ.
Một ông già đầu tóc bạc phơ bước tới vừa bắt tay với Điền Chính Quốc vừa quan sát cậu kĩ càng, cuối cùng khen ngợi, "Ba cậu, Hà Kiêu tiên sinh, vừa là ông bạn già vừa là đối thủ cũ của chúng tôi, ai cũng gọi cậu ta là vị vua của biển. Mấy năm gần đây cậu ta cứ ru rú trong nhà không thèm lộ mặt, tin tức cũng ít, giống như không màng tới thế giới hay cuộc sống này. Nhưng vài ngày trước cậu ta gọi điện thoại nói với chúng tôi là đã tìm được cậu rồi, cậu đã sống được hai mươi mấy năm, còn khóc."
Chóp mũi Điền Chính Quốc chua xót.
Người nọ không nói nhiều nữa, "Mượn lời nói của ba cậu, đời này của cậu ta cũng không uổng phí, nén bi thương."
Điền Chính Quốc chân thành cúi người, giọng nói khàn khàn, "Làm phiền ông đã đích thân tới đây."
Tang lễ kéo dài khoảng ba ngày, trong lúc Điền Chính Quốc tiếp khách sẽ trò chuyện với người ta một lúc. Rồi cậu dần dần biết được lúc Hà Kiêu còn nhỏ, ba mẹ y bị kẻ thù mưu sát, gia sản bị đoạt đi không còn chút nào. Sau khi y lớn lên từng bước lập mưu tính kế, tự tay trả nợ máu vậy nên mới bị thương, còn bị thuốc tổn hại đến thân thể, mới bước vào tuổi trung niên cơ thể đã suy yếu, không thể khôi phục được sức khỏe.
Cũng biết Hà Kiêu khá thủ đoạn, rất quyết đoán, đội thuyền của y không ngừng được mở rộng, có khoảng hơn trăm chiếc, phạm vi hoạt động trải rộng khắp đại dương. Còn biết y từng mang chí lớn muốn chinh phục đại dương nhưng vì cơ thể yếu đuối, không thể không rời khỏi giường bệnh.
Đến chiều ngày thứ ba, khách tới viếng đã ít đi rất nhiều. Đôi mắt Lộ Dịch Sâm đầy tơ máu, đem bữa trà chiều tới, "Tiểu thiếu gia, ăn một chút đi."
Điền Chính Quốc lắc đầu, xin lỗi, "Tôi không muốn ăn."
Buổi tối không ngủ được, ban ngày cũng không có thời gian nghỉ ngơi, Điền Chính Quốc gầy hẳn một vòng lớn, quần áo mặc lên người rộng hơn không ít, cằm cũng nhọn hơn nhưng đôi mắt của cậu vẫn sáng ngời, điềm đạm nói, "Bác đừng làm nhiều việc quá, bác cũng nên nghỉ ngơi thêm đi."
Nghe câu này, Lộ Dịch Sâm gật đầu, đứng cạnh Điền Chính Quốc, không nhịn được bèn nói thêm vài câu, "Hồi tôi còn trẻ có một khoảng thời gian bị sa sút tinh thần, sau đó ngài ấy đã cứu tôi, kéo tôi thoát khỏi vũng bùn lầy, giúp tôi tiếp tục sống sót. Phần ân tình này, tôi ghi nhớ cả đời." Dường như tầm mắt y rơi xuống di ảnh của Hà Kiêu, xuất thần trong chốc lát, lại nói, "Tôi ra bên ngoài đón khách."
Ngày thứ năm, dựa theo ước nguyện của Hà Kiêu, Điền Chính Quốc tự mình cầm hũ tro cốt của Hà Kiêu ra biển, đứng ở đầu thuyền đón gió, rắc tro cốt xuống biển cả mênh mông. Lộ Dịch Sâm diện một thân âu phục màu đen, lau giọt lệ bên khóe mắt.
Lui xuống cách mũi thuyền vài bước, Điền Chính Quốc nhìn từng cơn sóng lớn dập dìu trên mặt biển, chẳng mấy chốc nắm tro cốt đã biến mất, không biết đã trôi theo hải lưu về nơi nao.
Tiếng chim biển vang vọng trong không gian, Điền Chính Quốc rũ mắt, nhìn chằm chằm sóng biển một hồi rồi yên lặng xoay người, tựa đầu vào vai Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh giơ tay, ôm người vào lòng.
Mà mấy ngày gần đây, các diễn đàn lớn trong nước đã nổ tung, những thiệp liên quan kéo nhau chiếm trọn trang đầu.
"Mấy đứa kêu tin nước ngoài không có chân thực, hồi trước toàn chửi Điền Chính Quốc nghèo, chửi Điền Chính Quốc không lên được bàn tiệc, là đứa con riêng không cha không họ, mặt sưng chưa? [ link ]"
"Đề phòng mấy đứa antifans có trở ngại về tư duy không biết mở link cứ nhắm mắt sủa bậy, tui đã đặc biệt chụp ảnh nội dung đường link lại rồi. Đồng ý với tui đừng có sủa bậy nữa, mấy người có thể giữ lại chút xíu IQ để làm người có được không?"
"Vờ lờ a a a Điền Chính Quốc thật sự là con trai ruột của thuyền vương! Đệt mợ đây là chân tướng vi diệu gì vậy, mấy đứa hồi trước nói Điền Chính Quốc là con riêng của Vu Chúc Sinh mau câm miệng lại đi, vợ và con của Vu Chúc Sinh đếm hoài không hết đâu, lục đục gia đình đấu nhau bể đầu chảy máu, không hề giống với thuyền vương tí nào, xem tin tức công khai thì thấy ông ấy cả đời giữ mình trong sạch, ngay cả một tin đồn yêu đương cũng không có, ông ấy còn từng nói trong một cuộc phỏng vấn rằng đời này ông ấy chỉ yêu một người phụ nữ, bây giờ nhìn lại, người phụ nữ này chính là Điền Đạp Nguyệt đi. Đúng là một tình yêu tuyệt đẹp!"
"Đọc tin tức nước ngoài thấy nói thuyền vương Hà Kiêu bệnh nặng qua đời, rất nhiều đại gia và nhân vật nổi danh đều đến dự tang lễ, nhất định Quốc Quốc vô cùng đau khổ, nhìn Quốc Quốc trong hình gầy quá, vốn dĩ mặt cậu ấy đã nhỏ rồi, bây giờ nhìn càng hốc hác hơn, thương quá QAQ"
"Quốc Quốc thừa kế di sản khổng lồ của thuyền vương, các trang báo mạng nước ngoài đã liệt kê bề nổi giá trị tài sản, giá trị đống đó nhiều chết đi được và tui cũng muốn chết rồi đó! A a a a antifan ơi, mấy đứa ngừng tay đừng có hắc nữa được không? Lỡ Quốc Quốc không vui sẽ rời khỏi giới giải trí thì sao? Lo quá!!!"
Điền Chính Quốc không ở trong nước nhưng mấy đề tài liên quan liên tục leo lên bảng hot search. Đề tài #Điền_Chính_Quốc_không_mua_nổi_đồ_ăn_ngoài lại bị gọi hồn lên, dưới đề tài, mọi người sôi nổi để lại lời nhắn, nói làm gì mà không mua nổi đồ ăn ngoài chứ, bây giờ gọi anh là papa rốt cuộc còn kịp không!
Nhưng mà ngay sau đó, một đề tài khác đã chiếm mất ánh sáng của đề tài này.
"#Kim_Thái_Hanh_Điền_Chính_Quốc các chị em mau cầm kính hiển vi của mọi người lên đi, trong bức ảnh của bài báo, cái bức lúc Quốc Quốc đang tiễn khách ấy, người đứng sau Quốc Quốc trong góc bên phải í, có phải Kim tổng không? Thế éo nào tui lại cảm giác người đó giống Kim tổng vờ lờ! Lễ tang ba Quốc Quốc, Kim tổng cũng tới viếng? Hay là . . . Toàn bộ hành trình Kim tổng đều đi cùng Quốc Quốc?"
"#Kim_Thái_Hanh_Điền_Chính_Quốc thì ra là không chỉ có mỗi tui thấy vậy! Nhưng mà chẳng phải Quốc Quốc và Kim tổng là anh em tốt sao? Kim tổng tới đó ở cạnh Quốc Quốc, an ủi Quốc Quốc cũng rất bình thường mà? Mặc dù tới bây giờ tui vẫn không hiểu tại sao Kim tổng bây giờ lại hoàn toàn khác với Kim tổng toàn tâm toàn ý hắc Quốc Quốc trước đây vậy. . ."
"#Kim_Thái_Hanh_Điền_Chính_Quốc hu hu hu tốt quá đi mất, vào lúc Quốc Quốc đau buồn nhất đã có Kim tổng ở bên cạnh Quốc Quốc! QAQ tui tin vào tình yêu!"
Sau khi tang lễ kết thúc, xử lý xong hậu sự của Hà Kiêu, Điền Chính Quốc bỗng nhận ra bây giờ đã là đầu tháng mười một. Lúc trở về Ninh thành, không ít lá cây đã rụng chỉ còn lại cành cây xơ xác, chia bầu trời thành từng mảng nhỏ giống như tấm kính bị vỡ. Cùng với tiết trời đầu đông, cơn mưa kéo dài suốt một tuần mãi tới bây giờ mới có một tia nắng nhưng nhiệt độ cũng không ấm lên, ngày hôm sau lại lạnh hơn ngày hôm trước.
Điền Chính Quốc mang khẩu trang đi vào một tiệm cà phê, mua bảy ly cà phê nóng đem về. Thu ngân là một cô gái trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai, trong lúc tìm tiền lẻ thối lại cho Điền Chính Quốc, cô ấy thấp giọng nói, "Tôi và đồng nghiệp của tôi, còn có cả các khách của quán cà phê vô cùng thích ca khúc của anh. Lúc tụi tôi xem thời sự thấy anh gặp phải chuyện đau buồn, xin anh nhất định phải chú ý sức khỏe, nén bi thương."
Nói xong, cô ấy đưa vài cục kẹo trái cây và tiền lẻ cho Điền Chính Quốc, mỉm cười xán lạn.
Điền Chính Quốc cầm tiền giấy và kẹo, nghiêm túc nói, "Cảm ơn cô."
Cầm ly cà phê nóng tới phòng thu âm, Điền Chính Quốc đưa cà phê cho nhân viên làm việc, cuối cùng đưa hai ly còn lại cho Trịnh Hạo Thạc và Thi Nhu.
Trịnh Hạo Thạc nhận lấy cà phê nhưng không uống, quan sát Điền Chính Quốc, lo lắng hỏi, "Mới chỉ không gặp nhau vài ngày mà sao cậu gầy như vậy? Cậu thật sự không cần nghỉ thêm vài ngày à? Lúc nhận được điện thoại của cậu, tôi rất ngạc nhiên."
Biết Điền Chính Quốc đang chìm trong đau buồn và bận bịu tổ chức tang lễ nên Trịnh Hạo Thạc không làm phiền cậu với công việc. Vốn dĩ hắn cho là buổi sáng Điền Chính Quốc trở lại Ninh thành sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, không ngờ buổi chiều cậu đã bắt đầu thu âm.
Điền Chính Quốc lắc đầu, bưng ly cà phê, giống như đang sưởi ấm đôi tay, "Ở nhà không ngủ được, còn không bằng đi làm, Trịnh ca phải vui vẻ mới đúng chứ, tôi tự giác như vậy mà."
"Không vui, cậu về nhà soi gương đi, cằm nhọn hoắt rồi kìa." thấy Điền Chính Quốc bi thương, nụ cười cũng ảm đạm, Trịnh Hạo Thạc đau lòng, thở dài, "Không ít truyền thông muốn hẹn cậu phỏng vấn nhưng tôi từ chối hết, mà cậu cũng đừng có chạy lung tung, lỡ bị phóng viên chặn đầu sẽ rất phiền phức."
Điền Chính Quốc đồng ý.
Trịnh Hạo Thạc tiếp tục nói, "Khoảng thời gian cậu làm album cho tốt, từ từ ổn định tâm tình của mình. Gần đây Ninh thành rất lạnh, nhớ mặc thêm đồ." Hắn biết vào thời điểm này người ngoài an ủi không có hiệu quả mấy, chỉ vỗ vai Điền Chính Quốc, ngừng nói.
Buổi chiều trạng thái của Điền Chính Quốc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ thu được gần nửa bài hát. Trịnh Hạo Thạc nhìn thời gian, giục mọi người mau chóng tan làm, nhân viên cũng nhìn ra tinh thần và thân thể Điền Chính Quốc không quá tốt, rối rít kiếm cớ đi về trước.
Trịnh Hạo Thạc nhướng mày, "Nhìn đi, mọi người đã về hết rồi, cậu cũng mau về đi, chỉ có mỗi cậu thì không thu nổi bài hát đâu."
Điền Chính Quốc bó tay, "Ok."
"Về bằng cái gì?"
Điền Chính Quốc nhìn thời gian, "Kim Thái Hanh tới đón tôi."
Nghe Kim Thái Hanh tới đón, Trịnh Hạo Thạc yên tâm, nhưng mà hắn cũng đưa Điền Chính Quốc tới bãi đậu xe, nhìn cậu lên xe rồi mới rời đi.
Chiếc xe hòa vào làn phương tiện dài vô tận không thấy điểm dừng, Điền Chính Quốc nhìn đám lá rụng xơ xác ướt nhẹp trên phố, uể oải dựa vào người Kim Thái Hanh, "Buổi chiều anh có bận không?"
Kim Thái Hanh không giấu, "Bận, mở vài cuộc họp, tài liệu tích lại cả một đống nhưng anh có thể xử lý được, em không cần lo." Ngón tay cái của hắn nhẹ nhàng sờ vào hàng lông mi của Điền Chính Quốc, "Còn em?"
Biết Kim Thái Hanh muốn hỏi gì, Điền Chính Quốc trả lời, "Khá hơn hôm qua rồi." Cậu ngừng vài giây, "Em từng tiễn ông ngoại, sau đó lại tiễn bà ngoại, ban đầu em cho là bản thân đã nhìn quen cái chết, hiểu được sinh mệnh con người có giới hạn, nhưng đến khi nhìn thấy cái chết trước mắt mình em mới nhận ra, vĩnh biệt thực sự vô cùng khó chịu."
Cậu cầm tay Kim Thái Hanh, thấp giọng nói, "Còn sống thì còn hi vọng, chết, tất cả chỉ là vô vọng. Lúc còn sống, cho dù không thấy người nhưng cũng biết đối phương vẫn đang sống yên ổn ở nơi nào đó, nhưng chết. . ."
Ngừng nói, Điền Chính Quốc chợt nhớ tới thơ cổ mình từng đọc được hồi bé, "Hạo hạo âm dương di, niên mệnh như triêu lộ, nhân sinh hốt như ký, thọ vô kim thạch cố." Lại có "Nhân sinh ký nhất thế, yểm hốt nhược tiêu trần."*
Bàn tới, mạng người quả thật giống như bụi trần, bị gió thổi lập tức bay tứ tán.
Thấy Điền Chính Quốc đang nói lại ngẩn người, Kim Thái Hanh cúi đầu hôn xuống tóc mai Điền Chính Quốc, "Em ngủ một lúc đi."
Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Kim Thái Hanh chạm tới màng nhĩ, mệt mỏi và buồn ngủ vẫn luôn được ép xuống ào ào tràn tới giống như thủy triều. Điền Chính Quốc thả lỏng, nắm ngón tay Kim Thái Hanh, "Ừ" một tiếng, nhắm mắt, chỉ sau vài giây đã yên tâm ngủ say.
Mãi đến khi xe dừng, Điền Chính Quốc cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Biết khoảng thời gian này Điền Chính Quốc vô cùng mệt mỏi nên Kim Thái Hanh không đánh thức cậu, cẩn thận ôm Điền Chính Quốc vào trong ngực, xuống xe.
Sản xuất album vốn là một việc hao tổn tinh thần và sức lực, mà Điền Chính Quốc lại dồn hết sức vào việc này. Sau khi kết thúc quá trình thu âm album, đảo mắt một cái đã tới cuối tháng mười hai, tủ kính bày đầy cây thông giáng sinh, siêu thị cũng đang tổ chức đợt sale mạnh cuối năm.
Điền Chính Quốc vừa chụp xong poster mừng năm mới của đồng hồ Âu Mộ, Thi Nhu đã vội vàng đưa áo lông cho cậu mặc vào, lải nhải, "Điện thoại Nhật Diệu dẫu sao cũng cho em mặc áo lông chụp hình nhưng Âu Mộ lại bắt nghệ sĩ mặc áo sơ mi phong phanh đứng chụp hình ở bên ngoài dưới thời tiết lạnh lẽo, đúng là không phải người."
Nhận lấy túi chườm nhiệt Thi Nhu đưa tới, Điền Chính Quốc cười nói, "Không sao, quá trình chụp thuận lợi mà, em cũng không bị dày vò lắm, chị Nhu Nhu đừng giận."
Thấy cuối cùng nụ cười của Điền Chính Quốc đã giống như bình thường, Thi Nhu mỉm cười rạng rỡ, "Ừ, chị không giận."
Cô mở lịch trình trong ngày ra để kiểm tra nhưng Điền Chính Quốc đã nói trước, "Buổi chiều là thu âm tiếng đàn piano làm nhạc đệm."
Thi Nhu vỗ đầu, "Đúng vậy, xem trí nhớ của chị này." rồi vội vàng gọi điện thoại cho tài xế đang chờ.
Điền Chính Quốc không về nhà mà qua chỗ ở hồi trước của Kim Thái Hanh. Trước kia Kim Thái Hanh bị bệnh, Điền Chính Quốc đã tới qua một lần, vẫn còn một tí ấn tượng.
Được Kim Thái Hanh dắt tay đi lên tầng ba đứng trước một cánh cửa, Kim Thái Hanh để tay lên nắm cửa mạ vàng một lúc rồi mới xoay tay nắm, mở cửa.
Tiếng "Kẹttt" vang lên giống như phá vỡ sự ngưng đọng thời gian của căn phòng, Kim Thái Hanh giải thích cho Điền Chính Quốc, "Rất lâu rồi không có ai vào căn phòng này."
Vòng qua Kim Thái Hanh, đầu tiên Điền Chính Quốc mở cửa sổ ra, xua tan không khí ngột ngạt trong căn phòng rồi quay người mỉm cười, "Trước khi thu âm nhạc đệm có cần luyện tập một chút không?"
Trong mắt Kim Thái Hanh cũng hiện lên ý cười nhạt, khẳng định, "Không cần."
Giống như bị ánh sáng trong mắt đối phương bắt giữ, Điền Chính Quốc đến gần, không kìm nổi hôn lên đôi môi Kim Thái Hanh, không ngờ hắn vòng tay qua eo cậu, dùng sức đè cậu xuống nắp đàn piano lạnh lẽo, sau đó là nụ hôn sâu và nhịp thở dốc.
Bởi vì động tác này nên Điền Chính Quốc vô thức rên lên, nhưng mà nửa âm thanh còn lại đã bị Kim Thái Hanh chặn lại trong miệng. Cánh tay vịn vai Kim Thái Hanh, hạ thân của cậu mềm nhũn, chủ động dán sát vào đôi môi Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc hơi đói, Kim Thái Hanh âu phục xộc xệch ngồi trên băng ghế, ôm Điền Chính Quốc vào lòng, đút từng thìa cháo cho cậu, động tác chậm rãi và kiên nhẫn. Cuối cùng vẫn là Điền Chính Quốc không chịu nổi trước, đuôi mắt ửng đỏ, nốt ruồi dưới khóe mắt gợi cảm mê người, cậu đói đến mức run giọng, "Có thể nhanh hơn chút xíu được không?"
Nghe câu này, Kim Thái Hanh mới tăng nhanh tốc độ đút đồ ăn.
Đút xong, Kim Thái Hanh còn để Điền Chính Quốc ngậm thìa thêm một lúc. Nhưng mà trong lúc đút cháo bị rơi một ít, cả người nhớp nhúa, ngón tay Điền Chính Quốc không còn sức lực, nhỏ giọng, "Kim Thái Hanh, em muốn đi tắm, tí nữa còn phải thu nhạc đệm."
Kim Thái Hanh hôn xuống đuôi mắt ướt nước của Điền Chính Quốc, chất giọng khàn đặc gợi cảm, "Tí nữa nhé, thêm một lúc nữa có được không?"
Cơ thể mỏi nhừ không còn sức lực, Điền Chính Quốc "Ừ" một tiếng, dựa vào ngực Kim Thái Hanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com