Chương 30: Mở mắt nói dối
Điền Chính Quốc đem kẹo hồ lô quýt trở về nhà.
Sau khi thay giày xong cậu cầm kẹo hồ lô đi vào trong phòng ngủ.
Điền Vọng đã ngủ say trên chiếc giường gỗ nhỏ của mình.
[Hệ thống: Phải làm sao bây giờ?]
"Làm sao là làm sao?"
[Hệ thống: Bạn nhỏ đi ngủ rồi, không thể nào ăn kẹo hồ lô được].
"Chỉ cần tư tưởng không tuột dốc thì sẽ luôn tìm ra được biện pháp giải quyết khó khăn".
(*Câu nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa của Trung ý bảo chỉ cần ý chí không thay đổi thì sẽ luôn tìm được biện pháp giải quyết)
[Hệ thống: ?]
Một giây sau, Điền Chính Quốc xách thẳng nhóc con trên giường dậy.
Thật Nỗ Lực trợn mắt há mồm.
Thằng chó!
Đấy chính là biện pháp tốt mà cậu nghĩ ra đó hả!
Tôi không mong cậu có thể làm người nhưng cậu cũng đừng quá chó!
Anh ruột tốn sức mang kẹo hồ lô về, em trai không ăn thì cậu em chẳng phải là đứa con bất hiếu đấy sao.
Điền Chính Quốc kiên quyết không để Điền Vọng gánh chịu tội danh này.
Điền Vọng mơ mơ màng màng tỉnh lại, giấc mộng đẹp của cậu bé bị quấy rầy, bé con năm tuổi méo miệng chuẩn bị khóc.
"Em ghét anh..."
Điền Chính Quốc lấy kẹo hồ lô quýt ra.
Cậu bé con lập tức cười thấy răng không thấy mắt: "Em thích anh trai lắm!"
[Hệ thống: ...]
Tuổi còn nhỏ mà đã biết khéo léo đưa đẩy.
Không hổ là em trai của một thằng chó.
Điền Chính Quốc: "Gần đèn thì rạng".
[Hệ thống: Rõ ràng là nửa câu trước mới đúng].
"Thằng nhóc tiểu quỷ, không nhớ lời hứa hẹn gì cả".
Người trong nhà vô cùng nghiêm khắc quản lý chuyện ăn đồ ngọt của Điền Vọng, năm hôm mới cho bé ăn một lần.
Trẻ con thèm ăn đồ ngọt, hôm qua Điền Vọng đã mè nheo anh trai đòi anh mua kẹo cho ăn.
Điền Chính Quốc nói chờ khi anh về em cũng ngủ mất.
Điền Vọng son sắt hứa thề em nhất định sẽ đợi anh về.
Ai ngờ đến lúc cậu trở về thằng nhóc con đã ngủ say đến độ trời trăng chẳng rõ, căn bản không hề nhớ tới ước hẹn của hai anh em.
Điền Chính Quốc bóp bóp mũi cậu bé: "Gạt anh không sợ mũi dài sao?"
Điền Vọng cười hì hì ôm xiên kẹo hồ lô gặm nhấm, Điền Chính Quốc đi đến cửa trông chừng hộ em trai, hai vợ chồng Điền Thành Công đang đối chiếu sổ sách ở ngoài phòng khách.
"Ăn nhanh lên, ăn xong thì đi đánh răng".
"Anh, em biết rồi".
Điền Chính Quốc mang tới cho cậu bé một ít khăn giấy rồi không quan tâm đến cậu bé nữa.
Cậu cầm quần áo phải thay đi vào trong nhà tắm.
Sau khi lau khô tóc ra khỏi nhà tắm, Điền Chính Quốc ngồi xuống bàn viết bản kiểm điểm 1000 chữ do bị bắt khi trốn tiết tự học buổi tối.
Bởi vì xe đạp để lại trong trường nên ngày hôm sau Điền Chính Quốc phải đi học sớm hơn mọi khi 15 phút.
Sáng sớm 6 giờ, trên đường phố người đến người đi, phần lớn là học sinh và nhân viên văn phòng.
"Cậu đã nghe nói gì chưa, hôm qua có mấy thằng lưu manh đòi phương thức liên lạc của con gái nhà người ta không được nên chặn đường không cho họ đi, còn kéo người vào trong ngõ nhỏ nữa, ở ngay bên kia kìa".
"Đáng sợ quá, cô gái kia sau đó thế nào?"
"Sau đó họ báo cảnh sát".
"Đâu phải, nghe nói trước khi báo cảnh sát họ đã được người khác cứu rồi".
"Được ai cứu vậy?"
"Không biết, bên đó là điểm mù của camera, cảnh sát không tìm thấy.
Nhưng bên cảnh sát phỏng đoán rằng kẻ đưa đám người đó vào trong con ngõ nhỏ đánh một trận kia là thiếu niên bất lương đấy.
Cô gái gặp nạn đã lên mạng đăng bài cảm ơn đối phương, nói rằng nếu như đối phương nhìn thấy thì hãy liên lạc với cô ấy, cô ấy đồng ý trả tiền thuốc men".
"Có miêu tả gì không?"
"Trên này có viết này", Cô gái đang nói chuyện lấy điện thoại di động ra, chỉ vào một đoạn văn trên màn hình: "Anh trai nhỏ đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo khoác bóng chày màu đỏ và xanh lá, cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi".
"Mặc dù đám thiếu niên bất lương cũng không phải đám tốt lành gì nhưng chúng nó ra tay xử lý tụi lưu manh là chuyện tốt".
"Tớ lại cảm thấy thiếu niên bất lương rất ngầu, rất đẹp trai nha."
"Cậu thôi đi, từ sau khi phong trào bất lương này nổi lên, quản lý trị an kém cỏi hơn hẳn".
Điền Chính Quốc đi ngang qua vô tình nghe được câu chuyện, đèn xanh bật sáng, cậu theo dòng người bước qua vạch kẻ đường.
Đến trường trung học phổ thông số một, trước khi lên lớp, Điền Chính Quốc đến văn phòng giáo dục một chuyến.
Cậu cong ngón tay gõ cửa phòng.
"Chạy đi từ đêm qua?! Sau đó không quay lại... Vào đi!"
Thầy chủ nhiệm giáo dục lo trước lo sau.
"Bây giờ em ấy vẫn chưa về?"
Điền Chính Quốc đi tới, nâng bản kiểm điểm lên.
Thầy chủ nhiệm giáo dục đang gọi điện thoại, thấy vậy chỉ gật gật đầu bảo cậu đặt lên bàn làm việc.
Câu trả lời bên kia đầu điện thoại khiến thầy nhẹ nhàng thở ra.
Điền Chính Quốc buông bản kiểm điểm xuống xoay người rời đi. Lúc đóng cánh cửa phòng giáo dục lại, cậu nghe được tiếng thầy chủ nhiệm giáo dục thở dài.
"Kim Thái Hanh này bao giờ mới có thể khiến chúng ta bớt lo".
Ngày hôm qua sau khi cậu đưa Kim Thái Hanh trở về, hắn lại tự mình bỏ ra ngoài sao?
Giữa trưa ăn xong cơm trưa, Điền Chính Quốc đi tới phòng 408, vừa mở cửa ra đã phảng phất như trông thấy một bãi rác.
Những nơi có thể thấy được đều là một mảng hỗn độn.
Mỗi bước đi đều có thể đá phải những món đồ vụn vặt trên sàn, mà lúc này Kim Thái Hanh đang ngửa lưng ra ngoài chui nhủi trong cái giường như ổ chó của hắn.
Cho dù người nằm nghiêng chân lơ lửng vẫn không chịu thu dọn đám đồ đạc linh tinh chất đống ở cuối giường.
Giá trị bất lương trên đỉnh đầu hắn tăng cao.
Điền Chính Quốc híp híp mắt.
Cậu xem xét đánh giá một thân trang phục trên người hắn.
Nằm bò trên giường nhưng quần áo và giày dép đều không chịu cởi ra.
Mũ đen, áo khoác bóng chày màu đỏ kết hợp xanh lục...
"Tối hôm qua cậu ra ngoài đánh nhau?"
Âm thanh bình tĩnh của cậu vang lên từ phía trên Kim Thái Hanh, giọng nói mang theo âm điệu nghiêm khắc.
Người kia nằm im trên giường không nhúc nhích.
Điền Chính Quốc tiến lên, cúi người tới gần. Kim Thái Hanh cảm nhận được hơi thở của cậu, phiền chán tránh né.
Hiện giờ hắn không muốn gặp Điền Chính Quốc.
Sau này cũng không muốn gặp lại cậu nữa.
Hóa ra người đã tỉnh.
Điền Chính Quốc ngồi xuống đầu giường hắn, tháo mũ trên đầu hắn xuống: "Tôi đang hỏi cậu đấy".
Giọng điệu mang theo chất vấn.
Nửa đêm trốn khỏi ký túc trường, sau đó ẩu đả đánh nhau.
Ngắn ngủi một buổi tối đã mang đến cho cậu không ít niềm vui bất ngờ.
"Cậu không cần quan tâm!"
Giọng điệu của hắn cực kỳ hung ác, khàn khàn gầm khẽ nguy hiểm như con quái vật đang náu mình.
Hắn chôn mặt trong gối đầu không nhìn Điền Chính Quốc.
Hung dữ như thế.
Điền Chính Quốc nhìn hắn, hiếm khi bĩu bĩu môi, làm bộ mình đang âm thầm đau đớn lắm.
"Cậu thế này khiến anh đây đau lòng đấy".
Kim Thái Hanh vốn đang nổi giận đùng đùng cứng đờ người, hắn quay đầu sang nơi khác, tránh xa cậu thêm vài phần.
Từ góc độ của Điền Chính Quốc, cậu có thể trông thấy được gân xanh đang căng lên trên cổ hắn.
Cậu còn chưa giận mà thằng oắt này đã bừng bừng lửa giận to đến thế.
"Hôm qua cậu chạy ra khỏi ký túc xá đánh nhau với người ta, cậu không có lời nào muốn nói với tôi hả?"
"Người ở ngõ nhỏ bên đường Nam An đêm qua là do cậu đánh, đúng không?"
Kim Thái Hanh đã hết nhịn nổi tác phong quản đông quản tây của cậu.
"Tôi đánh nhau đấy, thì sao nào!"
Âm sắc khàn khàn quỷ dị mang theo cơn giận không có bất cứ ý nghĩ hối cải nào.
"Kim Thái Hanh, lời trước đó tôi nói với cậu, cậu đều coi là gió thoảng đúng không?"
Điền Chính Quốc gọi thẳng tên họ hắn ra.
Kim Thái Hanh nổi giận đùng đùng đứng dậy, giơ tay định đè Điền Chính Quốc lên giường.
Còn chưa kịp làm ra hành động, ánh mắt trách cứ của người ta đã đối diện với hắn.
"Tôi đã nói về nguy hiểm khi cậu đánh nhau rồi mà, tính tình cậu bốc lên một cái là cậu không thèm nghe nữa, có phải không? Lỡ bị thương thì phải làm sao hả?"
Hành động của hắn sững lại.
Nhìn bàn tay hắn nâng lên.
Điền Chính Quốc hiểu được hắn đang muốn làm gì.
Con ngươi khó tin đánh giá hắn, ánh mắt khiếp sợ của cậu khiến lòng Kim Thái Hanh chột dạ.
Thằng ranh mặc đồ lót con thỏ định đánh mình.
Điền Chính Quốc cắn cắn đầu lưỡi, xắn tay áo lên, đè sống lưng rộng lớn của Kim Thái Hanh xuống, vả xuống mông hắn hai bàn tay.
Anh Điền không thèm nuông chiều cậu nữa.
Kim Thái Hanh cao hơn Điền Chính Quốc nửa cái đầu, sức lực cũng hơn cậu không chỉ một chút nửa chút.
Thế nhưng hắn thành thật ăn hai bàn tay, nằm lỳ trên giường không lên tiếng.
Điền Chính Quốc ngồi xuống đầu giường.
Không nên dùng bạo lực khống chế bạo lực.
Nhưng có đôi khi giảng đạo lý người không thông thì ta phải dùng đòn vật lý.
Điền Chính Quốc thấy hắn ngoan ngoãn, dáng vẻ oán đất dỗi trời ban nãy cũng không còn, giọng điệu của cậu nhẹ nhàng hơn.
"Mặc dù hôm qua cậu chạy ra ngoài ký túc xá đánh nhau nhưng tôi cũng đã nghe nói rồi.
Sau khi cậu ra ngoài gặp việc nghĩa hăng hái giúp, cứu được hai nữ sinh".
Kim Thái Hanh chỉ đơn thuần muốn tìm người đánh nhau: "...."
"Việc cậu làm là việc tốt nhưng nó quá mức mạo hiểm, lỡ đâu cậu bị thương thì làm sao bây giờ? Lần sau phải nhanh chóng báo cảnh sát nhé".
Dứt lời, Điền Chính Quốc đánh giá từ đầu tới chân Kim Thái Hanh xem hắn có bị thương ở chỗ nào hay không.
Nhìn cả người một vòng, một vết thương cũng không tìm thấy.
Cuối cùng cậu trông thấy một vết rách trên tai phải của Kim Thái Hanh.
Cậu vươn tay chạm khẽ.
"Có đau không?"
Kim Thái Hanh cứng người, xoay gáy đối diện Điền Chính Quốc.
Hắn im ắng một hồi lâu sau mới khe khẽ gật đầu.
"Hôm qua đám người kia làm rách tai cậu hả?"
"Ừ".
Một giây sau đó, Điền Chính Quốc trơ mắt nhìn giá trị bất lương trên đầu Kim Thái Hanh tăng thêm 10 điểm.
Điền Chính Quốc: ?
_______
Lời tác giả:
Kim Ba Lạp tự mình làm rách tai mình: Người khác đánh đó.
Ý đồ nhận được sự đau lòng của anh Điền.
Hắn thích người khác quan tâm hắn, hai bàn tay đánh vào mông đã khiến hắn vui sướng quá rồi kêu to biến thái mau chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com