Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20:Người trước mắt đã trần trụi nửa thân trên

Điền Chính Quốc đi đến cuối hành lang, đang định rẽ thì cổ áo chợt bị người khác kéo lại.

Cậu quay đầu, Kim Thái Hanh đang nhíu mày nhìn cậu: "Bạn học nhỏ, cũng trâu đấy, thấy bạn cùng bàn mà không chào hỏi à?"

Điền Chính Quốc đang đau đầu, không có kiên nhẫn kì kèo với Kim Thái Hanh. Cậu đánh rớt tay hắn, chỉnh cổ áo ngay ngắn rồi định bước tiếp.

"Làm sao thế?" Kim Thái Hanh đi cạnh Điền Chính Quốc, thấy sắc mặt cậu bất thường bèn sải bước đến trước mặt cậu, ngăn cậu lại để ngắm cho kỹ.

Chẳng lẽ là thi không tốt?

Kim Thái Hanh không hỏi thẳng vì sợ kích thích cậu, cố ý trêu đùa: "Lại bị bắt nạt à?"

"Không phải." Đầu Điền Chính Quốc căng đau nên không muốn nói chuyện lắm, chỉ ậm ờ đáp: "Chỉ là không thoải mái thôi."

Lần gặp Kiều An Ngạn này, đầu cậu còn đau gay gắt hơn lần trước.

"Cảm à?" Kim Thái Hanh vươn tay sờ trán cậu, cẩn thận cảm nhận: "Không nóng, hay là trong phòng học bị ngộp?"

"Cũng có thể."

Không biết có phải là gặp ảo giác không, Điền Chính Quốc luôn cảm thấy kể từ khi Kim Thái Hanh chạm vào cậu, cơn đau như búa bổ trở nên dễ chịu hơn nhiều.

"Vậy thì tôi không về lớp trước mà cùng cậu ở ngoài hóng gió nhé?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Sắp đến ngày nghỉ cuối tháng rồi, chờ thầy qua để bố trí công việc nữa." Dừng một chút, cậu bồi thêm một câu: "Tôi không sao đâu, giờ đỡ hơn nhiều rồi."

Kim Thái Hanh thấy cậu kiên trì thì đành bó tay, chỉ có thể cùng cậu tiếp tục đi lên phía trước.

Hai người vòng qua hai khu dạy học, đi đến chỗ bồn hoa nhỏ.

Thi xong, các học sinh đều nóng lòng chạy đến lớp học chờ chuẩn bị nghỉ, bây giờ chỉ mỗi hai người bọn họ ở đây.

Kim Thái Hanh bỗng ngừng bước, trong ánh mắt nghi hoặc của Điền Chính Quốc, hắn vươn tay cầm lấy vạt trước áo khoác đồng phục.

Điền Chính Quốc bị hắn dọa sợ: "Cậu làm gì thế?"

Kim Thái Hanh không lên tiếng, sau khi cởi áo khoác ra thì ném lên người Điền Chính Quốc: "Cầm giúp anh cậu đi..."

"Mẹ nó, trên lưng dính vật bẩn." Hắn hùng hùng hổ hổ cởi luôn áo sơ mi trắng bên trong, "Đã sớm muốn cởi ra rồi, làm cả người tôi khó chịu kinh khủng."

Điền Chính Quốc còn chưa kịp phản ứng, người trước mắt đã trần trụi nửa thân trên.

Thân hình thiếu niên cao lớn rắn rỏi, vì thường vận động nên trên người có một lớp cơ bắp vừa phải.

Đường cong thân thể đẹp đẽ rõ nét, bụng săn chắc, sáu múi cơ như ẩn như hiện.

Điền Chính Quốc sững sờ, quên cả bộ đồng phục trùm trên người mình, chỉ vội vàng xoay đầu đi.

Kim Thái Hanh cười khẽ, vươn tay lấy áo lại rồi khoác luôn lên: "Sao nào, vóc dáng anh đây có đẹp không?"

Điền Chính Quốc mím môi không đáp, cứ thế nhấc chân tiến về phía trước.

"Ê bạn học nhỏ, tôi đang nói với cậu đó."

Kim Thái Hanh chưa hài lòng là không bỏ qua. Hắn đuổi theo, nhịn cười: "Bao nhiêu người muốn xem còn chẳng xem nổi, cậu được lợi to lớn như vậy, cho một câu đánh giá thì có làm sao chứ?"

Điền Chính Quốc nghẹn lời: "Tôi cũng không muốn xem."

"Vậy cậu có chịu xem không?"

Kim Thái Hanh chặn trước Điền Chính Quốc một cách lưu manh, vừa tiến tới vừa ép hỏi: "Nói đi, rốt cuộc là có được không?"

Điền Chính Quốc vốn đã hơi thẹn thùng, ấy vậy mà Kim Thái Hanh còn cứ hỏi tới hỏi lui.

Cậu khẽ nhíu mày, giơ tay đẩy hắn: "Cậu tránh ra."

Kim Thái Hanh không trốn, trái lại, hắn thuận thế cầm lấy cổ tay Điền Chính Quốc, lui ra sau vài bước rồi kéo mạnh cậu vào lòng mình.

"Chậc chậc, bạn học nhỏ, muốn sờ thì cứ việc nói thẳng chứ, cũng không phải là không cho cậu sờ."

Giọng nói nhuốm vẻ xấu xa của Kim Thái Hanh truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Nhất định phải vòng vèo thế làm gì?"

"Ai muốn sờ!" Điền Chính Quốc bị hắn chọc giận đến nỗi ngứa răng, đến cơn đau đầu cũng không cảm giác được nữa. Cậu giơ tay đẩy hắn: "Đồ thần kinh!"

Dứt lời, cậu vòng qua Kim Thái Hanh, bước nhanh về phía phòng học.

Thấy nhóc biến thái không còn ủ rũ nữa mà hăng hái phấn chấn như bé gà trống nhỏ, Kim Thái Hanh cười khẽ rồi đi theo.

Xem ra cậu hẳn đã quên việc xảy ra trong cuộc thi rồi nhỉ?

Thực nghiệm tỉnh không hổ là cấp ba trọng điểm, tuy cho phép nghỉ hai ngày nhưng giáo viên bộ môn chẳng hề chịu cho học sinh lơi lỏng.

Từng tờ bài tập được phát xuống dưới, trên mặt bàn Điền Chính Quốc nhanh chóng tích được một chồng.

Cậu cẩn thận cất toàn bộ bài tập đi, kẹp nghiêm chỉnh trong túi đựng tài liệu rồi nhét vào trong cặp.

Trên bục giảng, thầy Lưu nhiều lần nhấn mạnh các hạng mục công việc cần chú ý: "Lúc ra cổng thì đừng chạy, đừng ồn ào, khi qua đường phải để ý.

Thứ hai phải đến lớp tự học sáng đúng giờ. Thứ bảy khối mười hai cũng nghỉ nên đêm đó ký túc xá không mở cửa.

Chủ nhật, khối mười hai quay lại, có bạn nào muốn về tự học trước thì có thể theo cùng."

Trông mọi người đều sốt ruột muốn về nhà, thầy Lưu cũng không định nói nhiều nữa.

Sau khi nhấn mạnh thêm một lần là phải chú ý an toàn, ông thả người.

Thông qua ghi chép trong điện thoại, Điền Chính Quốc tìm ra địa chỉ nhà nguyên thân, tra xong tuyến đường về nhà.

Sau khi thầy Lưu báo tan học, cậu liền đi thẳng đến xe bus ngoài cổng trường.

11/7 coi như được thả khá sớm, vì thế trên bus bây giờ cũng chẳng mấy người.

Điền Chính Quốc ngồi xuống một chỗ sát cửa. Cậu ôm cặp, suy xét xem lát nữa nên biểu hiện ra sao.

Thật sự là cậu không có kinh nghiệm chung sống với bố mẹ, dẫu quan hệ tình cảm giữa nguyên thân và bố thoạt nhìn cũng không tốt lắm, cậu cũng không biết nên ứng đối thế nào.

Được quan tâm thì phải làm sao? Nên nói cảm ơn à? Liệu có khách khí quá hay không?

Ngộ nhỡ hỏi kết quả thi thì sao? Nên thành thật trả lời hay là bắt chước biểu hiện của nguyên thân?

Dọc đường đi, Điền Chính Quốc nghĩ đông nghĩ tây, trong lòng thấp thỏm bất an song lại phảng phất có chút chờ mong.

Nhà họ Điền cách Thực nghiệm tỉnh không xa, Điền Chính Quốc nhanh chóng tiến vào một khu chung cư thoạt trông rất không tệ.

Nhà họ Điền ở tầng bảy, Điền Chính Quốc đứng trước cánh cửa chống trộm dán chữ Phúc, hít sâu một hơi rồi mới gõ cửa.

Xuyên tới đã vài tháng, cậu biết rõ mọi đồ đạc của nguyên thân. Điền Chính Quốc tìm kiếm nhiều lần cũng không thấy chìa khóa nhà. Nói cách khác, nguyên thân cũng không có chìa khóa nhà.

"Ai đấy?" Qua mấy giây, cửa bị đẩy ra một khe hở nhỏ, giọng nữ không kiên nhẫn truyền tới: "Có việc gì..."

Tầm mắt của bà rơi xuống người Điền Chính Quốc, lời tiếp theo im bặt đi.

"Ai vậy?" Một người đàn ông trung niên cầm cốc nước đi tới, tuy đã không còn trẻ nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ anh tuấn thời xưa.

Trông thấy Điền Chính Quốc, ông ta nhướng mày: "Sao mày lại về?"

Không chờ Điền Chính Quốc nói chuyện, ông ta đã bắt đầu răn dạy: "Không phải là đã bảo mày rằng, nếu không có chuyện gì thì đừng về nhà à? Sao nữa đây? Muốn tiền? Hay là bị giáo viên đuổi về?"

Điền Chính Quốc mím môi, sự khẩn trương lo lắng ban đầu đã biến mất sạch.

Cậu ngẩng đầu nhìn ông Điền: "Trường học cho nghỉ cuối tháng."

Ông Điền không tin: "Mới là đầu tháng Mười một, mày được nghỉ cuối tháng gì chứ?"

Nói tới đây ông ta mới nhớ ra, cuối tháng trước Điền Chính Quốc không về nhà.
Điền Chính Quốc thản nhiên giải thích: "Do cuộc thi giữa kỳ nên nghỉ muộn vài ngày ạ."

Ông Điền quan sát cậu từ trên xuống dưới vài lần, miễn cưỡng nhận ra cậu không giống như là đang nói dối, bấy giờ ông ta mới đẩy bà Triệu Kim Phượng: "Để nó vào đi."

Triệu Kim Phượng khinh khỉnh nhìn cậu, tránh ra một cách không tình nguyện.

Lúc đóng cửa, bà ta đập mạnh kêu loảng xoảng.

"Được rồi, về thì mau mau vào phòng mày đi!" Ông Điền không kiên nhẫn nhìn Điền Chính Quốc.

Vợ trước ngoại tình khiến ông chẳng vừa mắt con trai cả của mình.

Huống chi đứa con này còn nổi loạn học dốt, chỉ làm ông ta mất mặt.

Ông Điền cảnh cáo cậu: "Không có việc gì thì đừng đi ra quấy nhiễu việc học của Miểu Miểu, nghe chưa?"

Điền Miểu là em trai cùng cha khác mẹ của Điền Chính Quốc, nhỏ hơn Điền Chính Quốc ba tuổi, hiện tại đang học ở trường cấp hai Thực nghiệm tỉnh.

Khác với nguyên thân bị nhét vào bằng tiền, Điền Miểu thi đỗ bằng thực lực, mặc dù chỉ vào lớp bình thường nhưng cũng là do mình thi được.

Ông Điền rất thích cậu con trai nhỏ học giỏi chăm ngoan này.

Ở công ty, ngày nào ông ta cũng nhắc đến Điền Miểu, đến nỗi chẳng mấy người biết ông ta còn đứa con tên Điền Chính Quốc.

Sở dĩ ông chịu dùng tiền cho Điền Chính Quốc vào Thực nghiệm tỉnh, cũng không phải là muốn tạo dựng một môi trường học tập tốt cho cậu, mà là vì giận dỗi với mẹ ruột Điền Chính Quốc.

Ông muốn để bà Điền xem xem, cùng là con của ông ta, cùng một mức điều kiện ấy mà Điền Miêu ưu tú hơn con bà sinh ra rất nhiều.

Đứa con của bà ta là bùn nhão không trát được tường, dù là dùng tiền đưa vào trường tốt cũng không học tốt nổi.

Điền Miểu đang ngồi trên sofa xem TV nghe thấy ông Điền nói thế, cậu ta vừa ăn cam vừa ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc, trong mắt tràn ngập khiêu khích và hả hê đắc chí.

"Con biết rồi." Nhiều năm như vậy, Điền Chính Quốc đã trải qua nhiều lần bị xem thường và coi khin nên cũng không so đo với Điền Miểu.

Cậu thong dong đổi giày, sau đó xách cặp đi vào bên trong.

Ông Điền thầm cảm thấy tính cách con lớn đã trở nên tốt hơn, nhưng cũng chẳng để ý, chỉ nghĩ cậu thỉnh thoảng lên cơn thôi.

Ông ta nhìn Điền Chính Quốc chằm chằm, sợ cậu làm ra hành động gì không thích hợp. Thấy chân Điền Chính Quốc chuyển hướng, ông ta lập tức rống to: "Mày làm gì thế? Mày không về phòng mà định chạy đi đâu?"

Điền Chính Quốc ngoái đầu nhìn ông ta, ánh mắt lạnh nhạt: "Đến nhà bếp tìm ít đồ ăn, con vẫn chưa ăn cơm."

Ông Điền cứng lại, từ lúc Điền Chính Quốc về nhà đến giờ, ông ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Để che giấu nỗi xấu hổ, ông xoay sang Triệu Kim Phượng và lớn tiếng quát: "Bà đi kiếm ít đồ ăn cho nó!"

Triệu Kim Phượng ngồi cạnh Điền Miểu không nhúc nhích, chỉ chậm rãi lột cam cho cậu ta: "Hiện tôi đang bận rộn một lát, cứ để chính nó tự tìm đi."

Ông Điền nhíu mày định nói thêm gì đó, nhưng khi tầm mắt rơi xuống đứa con út cực giống mình, rốt cuộc ông ta chẳng nói gì nữa.

Trên bàn ăn phòng bếp có để đồ ăn thừa buổi tối, Điền Chính Quốc chọn hâm nóng món sườn hầm khoai tây còn dư khá nhiều, ăn kèm hai bát cơm nguội trong nồi cơm điện.

Sau khi tẩy sạch nồi niêu bát đũa mình đã dùng, cậu mới trở về phòng mình.

Triệu Kim Phượng nhìn Điền Chính Quốc đầy kỳ lạ, tiểu súc sinh này hiểu chuyện như vậy từ bao giờ?

Có điều, thế cũng tốt, bà không muốn rửa đồ đạc nó dùng, bà ngại bẩn.

Phòng của nguyên thân nằm khuất ở mặt sau, ánh sáng không tốt lắm.

Diện tích cũng không rộng, chỉ bày giường và một tủ quần áo là đã chật ních không gian, đi đường cũng phải nghiêng người, ngay cả bàn học còn chẳng có.

Điền Chính Quốc dọn dẹp qua căn phòng một lần, lau chùi sạch sẽ rồi thay đồ ngủ.

Tiếp theo, cậu ngồi dưới đất, đặt sách lên giường để bắt đầu làm bài.

Môn cậu thích nhất là Toán, nên bài tập làm trước tiên cũng là Toán.

Bài tập thường ngày đơn giản hơn đề thi nhiều, Điền Chính Quốc chỉ tốn hơn nửa tiếng là đã làm xong môn Toán.

Giường rất thấp, lúc viết chữ, Điền Chính Quốc không thể không khoanh chân co người.

Hết nửa tiếng, toàn thân cậu tê dại.

Điền Chính Quốc đặt bút xuống, xoa xoa cần cổ nhức mỏi. Cậu đứng lên định vươn vai giãn cơ, di động bỗng nhiên rung lên.

Cậu cụp mắt, trên màn ảnh nhảy ra vài tin nhắn --

[Kim]: Bạn học nhỏ, đang làm gì thế?

[Kim]: Còn khó chịu không?

[Kim]: Ăn cơm chưa?

Điền Chính Quốc hơi giật mình.

Hôm nay cậu gặp mặt người nhà, nhưng Kim Thái Hanh là người duy nhất hỏi cậu đã ăn cơm chưa.

______

Tác giả có lời muốn nói:

Kịch trường nhỏ, Kim Thái Hanh: Cố gắng suốt mười bảy năm là vì một lần cởi đồ hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com