12.
Điền Chính Quốc hiểu được chuyện Lâm Nhã Đình phải nhanh chóng chấm dứt không thể kéo dài, nếu không sẽ rất dễ dàng làm chuyện phức tạp hơn, cho nên ngày hôm sau ngay khi cậu có thể xuống giường liền lập tức gọi điện thoại hẹn Lâm Nhã Đình ra ngoài nói chuyện chia tay.
Ngồi trong quán nước giải khát ở phụ cận trường học, chờ Lâm Nhã Đình tới Điền Chính Quốc vẫn không biết nên nói gì, tâm tình cực kỳ phức tạp. Thật không ngờ lại có một ngày cậu sẽ vì Kim Thái Hanh từng bị cậu chán ghét nhất, mà chia tay với Lâm Nhã Đình!
Lại nói tiếp thật sự rất kỳ quái, từ khi nào cậu lại thích Thái Hanh? Giống như vào lúc chờ cậu phát hiện, bóng dáng Thái Hanh đã khắc thật sâu vào trong lòng cậu, có xoá cũng không được nữa!
Cẩn thận ngẫm lại Kim Thái Hanh vừa xấu vừa nghèo, hơn nữa luôn thích đối nghịch với cậu, còn rất thích chọc tức cậu! Một chút ưu điểm cũng không có! So sánh với Lâm Nhã Đình, hắn quả thực chính là một cục phân, thật không rõ tại sao mình lại thích hắn, có thể đây là cái gọi là tình yêu chân chính không có lý do đi! Cậu thật sự là bị Kim Thái Hanh kéo xuống rồi.
"Chính Quốc!"
Một thanh âm ngọt ngào cắt ngang suy nghĩ của Điền Chính Quốc, ngẩng đầu liền lập tức nhìn thấy một người đáng yêu xinh đẹp như hoa, hôm nay Lâm Nhã Đình ăn mặc vô cùng xinh đẹp, cho dù so sánh với thần tượng ngôi sao cũng không kém chút nào.
"Đến đây!" Chính Quốc cũng không có bị sắc đẹp của Lâm Nhã Đình mê hoặc, thái độ vô cùng lãnh đạm.
"Ăn cơm chưa?" Thái độ của Điền Chính Quốc làm cho trong lòng Lâm Nhã Đình vang lên một tiếng chuông, nhưng cô không biểu hiện ở trên mặt, cười híp mắt ngồi xuống cạnh Chính Quốc, vô cùng thân mật kéo tay cậu.
"Chưa!" Điền Chính Quốc lắc đầu, buông tay cô ta ra.
"Em với anh đi ăn!" Sắc mặt Lâm Nhã Đình có hơi khó coi, nhưng cô vẫn tận lực duy trì miệng cười xinh đẹp.
"Không cần! Thật ra anh hẹn em ra ngoài là có chuyện muốn nói với em... Chúng ta chia tay đi!" Chính Quốc ném điếu thuốc trên tay xuống, quay đầu nhìn vào mắt của cô ta, thanh âm lạnh như băng.
"Anh nói cái gì?" Nụ cười của Lâm Nhã Đình rốt cuộc không giữ được nữa, thanh âm mang theo tức giận.
"Chúng ta chia tay đi!" Chính Quốc lại lặp lại một lần.
"Vì sao?" Tay Lâm Nhã Đình nắm chặt khẽ run lên, cô thế nào cũng không dự đoán được Điền Chính Quốc hẹn cô ra ngoài vì muốn nói chia tay với mình, cô biết anh ta với Tương Thiến Thiến tình cũ khó quên, nhưng cô trăm triệu lần không ngờ được anh ta lại sẽ đá mình.
"Chúng ta không hợp!" Chính Quốc dùng lý do chia tay mà tất cả mọi người đều thường xuyên dùng.
"Không! Anh không cần gạt em, em biết anh là vì Tương Thiến Thiến..." Lâm Nhã Đình biết không thể ầm ĩ với Điền Chính Quốc làm cho anh ta chán ghét, mà phải khóc lóc tỏ vẻ đáng thương kể lể, khóc vẫn là vũ khí cường đại nhất, cũng là hữu dụng nhất của con gái.
"Cái đó và Tương Thiến Thiến không có liên quan!" Chính Quốc cau mày, không rõ Lâm Nhã Đình làm sao lại lôi Tương Thiến Thiến vào.
"Anh đừng phủ nhận, em biết anh với Tương Thiến Thiến tình cũ khó quên, anh thấy Tương Thiến Thiến thích Kim Thái Hanh anh ghen tị, cho nên anh mới chia tay em, quay lại hàn gắn với cô ta..."
Nghe xong, Điền Chính Quốc đảo mắt xem thường, trí tưởng tượng của cô gái này cũng quá phong phú đi!
Chính Quốc vốn định giải thích rõ ràng, nhưng rất nhanh liền bỏ qua ý nghĩ này, không bằng khiến cho cô ta hiểu lầm, như vậy cô ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến Thái Hanh, khiến cho Tương Thiến Thiến thành bia đỡ đạn của bọn cậu đi!
"Xem ra không có cách nào lừa cô! Đúng, tất cả đều như cô nói, tôi quả thật với Tương Thiến Thiến tình cũ khó quên, muốn bắt đầu một lần nữa với cô ấy. Ngày đó tôi kéo Thái Hanh ra ngoài chính là muốn làm cho hắn bỏ cuộc, trả lại Tương Thiến Thiến cho tôi!" Chính Quốc nghĩ kỹ xong, lập tức gật đầu thừa nhận.
"Anh sao có thể đối xử với em như vậy? Em yêu anh như thế mà!" Lâm Nhã Đình thương tâm khóc òa lên.
"Cô thật sự yêu tôi sao? Nếu cô thật sự yêu tôi, thì thế nào cũng không chịu để cho tôi chạm vào cô, loại con gái cũ kỹ giống như cô, ông đây thật sự chịu đủ rồi!" Vì để cho Lâm Nhã Đình hết hy vọng, Điền Chính Quốc cố ý nói rất khó nghe.
"Có phải chỉ cần em đồng ý dâng bản thân lên cho anh, anh sẽ không chia tay với em không? Nếu là như vậy, em đồng ý dâng bản thân cho anh!" Lâm Nhã Đình quyết định nói thật nhanh.
Vốn cô nghĩ luôn muốn mà không được là tốt nhất, vì giữ vững cảm giác mới mẻ của Chính Quốc với mình, cho nên vẫn không cho anh ta chạm vào mình, nhưng hiện tại đã không thể quản được nhiều như vậy, trước phải níu Chính Quốc lại đã rồi nói sau.
"Tôi hiện tại đã không còn hứng thú với cô nữa, cô đừng có mơ mộng nữa, tôi với cô chắc chắn chia tay rồi!" Điền Chính Quốc lắc đầu cười lạnh, nếu là trước đây cậu sẽ cực kỳ vui vẻ, nhưng hiện tại cậu đối với cô ta thật sự một chút hứng thú cũng không có.
"Chính Quốc, anh quá tàn nhẫn! Anh nhớ rõ trước kia anh nói với tôi như thế nào không? Anh đã nói anh sẽ yêu tôi cả một đời, anh sẽ kết hôn với tôi!" Lâm Nhã Đình muốn điên rồi.
"Cô cũng quá ngu xuẩn đi! Lời nói của một play boy như tôi mà cô cũng tin?" Chính Quốc cười ha hả.
"Anh..."
"Tính tiền!" Chính Quốc không muốn ở lại nói tiếp với cô ta, đứng dậy thanh toán tiền xong liền bỏ đi.
Nhìn bóng dáng tuyệt tình của Điền Chính Quốc, Lâm Nhã Đình nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt như muốn phun ra lửa, cô tuyệt đối sẽ không để Chính Quốc toại nguyện, ngoan ngoãn chia tay với anh ta.
Cô làm sao có thể để con vịt bay qua miệng, nam sinh có tiền có thế giống như Điền Chính Quốc không phải là tìm không được, nhưng đẹp trai như Điền Chính Quốc thì có thể khó tìm. Loại bạch mã vương tử chỉ xuất hiện ở trong cổ tích này, cô tuyệt đối sẽ không tặng cho con khác.
Lâm Nhã Đình âm thầm thề trong lòng, Điền Chính Quốc là của cô, ai cũng đừng mơ cướp được, bất kể dùng phương pháp gì, cô đều phải làm cho Chính Quốc hồi tâm chuyển ý.
•
•
•
Đi ra tiệm nước giải khát, Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, chuyện Lâm Nhã Đình rốt cuộc giải quyết, hiện tại chỉ còn lại Tương Thiến Thiến.
Nghĩ đến Tương Thiến Thiến, Điền Chính Quốc không khỏi nhức đầu, phải nói với cô ta thế nào đây? Trực tiếp bảo cô ta không cần si tâm vọng tưởng với Kim Thái Hanh, không được tiếp tục quấn quít lấy Thái Hanh, cô ta căn bản không xứng để thích Thái Hanh sao? Không được! Cô ta chính là một vòi nước, nếu nói như vậy khẳng định sẽ khóc lóc không ngừng. Nhớ rõ lúc trước khi cậu chia tay với cô ta, cô ta chính là như vậy, thiếu chút nữa làm cậu phiền chết!
Đột nhiên, trong túi quần Điền Chính Quốc vang lên bài "Ngàn năm" của Lâm Tuấn Kiệt, cậu lấy di động ra vừa mới ấn nút nghe liền nghe thấy tiếng khóc thương tâm muốn chết của Tương Thiến Thiến.
"Chính Quốc, tôi hận anh! Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh, đồ khốn..."
Điền Chính Quốc nhíu mày, lời này nghe rất quen, giống như lần trước khi chia tay với Tương Thiến Thiến cũng nghe qua, sao lại thế này?
"Sao anh có thể như vậy? Anh đã làm tổn thương tôi một lần, tại sao còn muốn làm tổn thương tôi lần thứ hai? Anh không phải tâm lý có bệnh chứ!" Tương Thiến Thiến luôn luôn dịu dàng rất ít mắng chửi người, thế này đủ để rõ ràng hiện tại cô ta tức giận đến mức nào.
"Cô đang nói cái gì?" Chính Quốc không hiểu ra sao, một câu nghe cũng không hiểu, Tương Thiến Thiến phát điên cái gì vậy?
"Anh sao lại biến thái như vậy! Anh đã chia tay với tôi rồi, vì sao còn muốn ngăn cản tôi gặp gỡ Thái Hanh?"
"Tôi không rõ cô đang nói cái gì, chờ cô khôi phục bình tĩnh chúng ta bàn lại!" Chỉ trích bén nhọn làm cho lông mày Chính Quốc càng nhíu càng chặt, muốn tắt điện thoại.
"Không cần giả ngu, Thái Hanh đã nói cho tôi biết rồi, bởi vì anh mà anh ấy không thể hẹn hò với tôi, ngày đó anh uy hiếp anh ấy nếu anh ấy dám có quan hệ với tôi, anh sẽ làm cho anh ấy bị khai trừ..." Tương Thiến Thiến khóc rất thương tâm.
Shit! Điền Chính Quốc khẽ rủa một tiếng trong bụng, tiểu tử thối này lại hãm hại cậu, bất quá việc đã đến nước này, chỉ có thể biết thời biết thế, làm cho Tương Thiến Thiến hoàn toàn hết hy vọng với Kim Thái Hanh!
"Đúng, là tôi uy hiếp Thái Hanh, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô cùng Thái Hanh quan hệ với nhau, nếu cô không muốn hại Thái Hanh..., về sau tốt nhất cô cách xa hắn một chút cho tôi!" Chính Quốc đâm lao đành phải theo lao, giọng hung dữ uy hiếp.
"Anh vì sao phải làm như vậy?" Tiếng khóc của Tương Thiến Thiến càng lúc càng lớn.
"Chỉ cần là đồ của tôi, cho dù là tôi không cần, người khác cũng mơ tưởng được!" Kỳ thật cậu mới không biến thái như vậy đâu! Tương Thiến Thiến quan hệ với ai liên quan mẹ gì đến cậu, nhưng hết lần này tới lần khác cô ta không có mắt đi thích người cậu thích!
"Chính Quốc, anh sẽ gặp quả báo, tôi nguyền rủa anh!" Thanh âm oán hận có kinh khủng nói không ra lời, làm cho người ta sởn tóc gáy.
"Bệnh thần kinh!" Điền Chính Quốc tắt điện thoại, cậu không muốn tiếp tục nghe điên ngôn điên ngữ của Tương Thiến Thiến. Chẳng qua không phải Kim Thái Hanh nói Tương Thiến Thiến giao cho mình giải quyết đấy sao? Thế nào mà hắn lại chạy đi nói hươu nói vượn với Tương Thiến Thiến, hại mình bị chửi! Đáng giận! Sau khi trở về cậu nhất định phải làm cho Kim Thái Hanh đẹp mắt.
•
•
•
Sau khi Chính Quốc trở về trường học, vừa định lên ký túc xá tìm Thái Hanh tính sổ, liền nhìn thấy hắn ôm hai quyển sách đi ra từ thư viện, Chính Quốc lập tức nổi giận đùng đùng đi đến.
"Cậu nói cái gì với Tương Thiến Thiến? Cậu có biết cậu hại tôi bị con điên kia mắng muốn chết hay không?" Chính Quốc hung tợn trừng mắt mắng Thái Hanh.
"Cô ta đã đi tìm cậu! Vậy cậu còn hỏi tôi, cậu hẳn là đều đã biết hết rồi!" Kim Thái Hanh không có chút xíu áy náy nào, vẫn giống như dĩ vãng lạnh băng ngạo mạn. Nhưng thật ra Tương Thiến Thiến chủ động tìm đến hắn, hắn chịu không nổi dây dưa của cô ta liền đem Điền Chính Quốc ra làm bia đỡ đạn!
"Cậu..." Điền Chính Quốc bị thái độ của hắn làm tức giận đến nói không ra lời, mình tại sao lại thích một người như thế, mắt mình nhất định mù rồi!
"Sao lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ cậu thật sự đối với Tương Thiến Thiến tình cũ khó quên, lưu luyến hửm?" Thái Hanh ngồi vào ghế dài ven đường, châm một điếu thuốc.
"Cậu có phải là người hay không? Thế mà nói ra những lời như vậy, tôi vì cậu mà chia tay Lâm Nhã Đình, cậu lại cứ nghi ngờ tôi!" Nếu như nơi này không phải tùy lúc sẽ có người đi qua, Chính Quốc thật muốn cho tên vô tâm này một đấm.
"Chia tay Lâm Nhã Đình là bản thân cậu tự nguyện, không ai ép!" Khẩu khí lãnh đạm làm cho người ta phát điên.
"Mẹ nó, đồ khốn!" Chính Quốc vốn chịu không nổi nữa, muốn đứng lên, lại bị Thái Hanh kéo vào.
"Cậu lại muốn làm gì..." Âm thanh tức giận của Chính Quốc liền biến mất bởi đôi môi Thái Hanh.
"Cậu bị điên à! Bị nhìn thấy thì làm sao bây giờ?" Chính Quốc vội vàng đẩy hắn ra, hốt hoảng nhìn xung quanh, xác định không có ai mới yên tâm.
"Thứ bảy chúng ta đi hẹn hò!" Thái Hanh không để ý đến lời trách mắng, đem cậu ôm vào lòng.
Thanh âm vẫn lạnh như băng, lại làm cho giận dữ của Điền Chính Quốc biến mất, tâm trở nên ấm áp. Cậu không có lo lắng bị người khác nhìn thấy mà đẩy Kim Thái Hanh ra nữa, cậu tựa đầu vào vai Thái Hanh, nhếch khoé môi, khẽ đồng ý.
Lúc này một trận gió lớn thổi qua, hai bên Ngô Đồng (*) theo gió mà bay múa, nhất thời trời đổ đầy mưa, trong cơn mưa, một tình yêu chớm nở chính thức bắt đầu...
(*) cây Ngô Đồng: một loại cây rất được yêu thích, được người Trung Hoa cổ đại ví như là loài cây Vương Giả bởi có nhiều sự tích quay quanh loài cây này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com