4. Nhất thời? Liệu rằng?
Phần hay nhất của cả chap sẽ luôn nằm ở cuối đó, bởi vì lúc bắt đầu viết đầu mình thường trống rỗng chưa có nhiều câu chữ nên có vẻ như phần đầu chap là phần không được hay nhất, đến lúc viết được một chút thì lúc đó đầu tui nó kiểu mới bắt đầu hoạt động á nên phần sau gần cuối luôn là phần hay nhất, chắc readers cũng đã để ý được chị tiết này rồi ha. Tui chỉ muốn nói rằng đừng vì phần đầu tệ mà readers nghĩ rằng cả chap sẽ tệ, hãy kiên nhẫn đọc đến hết chap nha.
-evalyn
____________________________
"Em Quốc ơi, em tính để tôi đợi trong bao lâu đây hở em."
Hắn đứng trước nhà em mà nói vọng vào, hướng mắt xuống nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay phải mà nhăn mày. Hẹn em lúc tám giờ mà sao bây giờ em còn chưa chịu ra vậy cà? Em đã cho hắn chờ hơn mười lăm phút rồi đó chứ ít ỏi gì đâu.
"Xin lỗi ông em ra trễ, để phiền ông quá." Em vội vội vàng vàng khóa cửa chạy ra. Tâm em cũng không muốn ra trễ để ông đợi nhưng do em mãi sắp xếp đống tài liệu mà quên béng mất giờ giấc đó đa.
"Không sao, lần sau em nhớ chú ý giờ giấc để kẻo muộn làm nha em." Miệng thì lên tiếng nhắc nhở nhưng hành động lẫn ánh mắt của hắn vẫn một mực ôn nhu hướng về phía em. Vì sao à? vì hắn thương em chớ sao nữa, một khi đã thương, đã yêu rồi thì dưới góc nhìn của một kẻ si tình thì sai cũng biến thành đúng, mà xấu cũng trở nên đẹp, với tôi em làm gì cũng đẹp cả, từ cái chớp mắt đến cái nụ cười e thẹn đối với kẻ si em như tôi thì cái gì tôi cũng thấy đẹp đến nao lòng.
_______________________________
Đến sở em ba chân bốn cẳng chạy vào sở để mà chấm công, chứ em sợ bị trễ làm lắm, ở đây chỉ cần một sơ suất bé tẹo thôi là em đã có đủ điều kiện để nhận một phong bì kèm tờ giấy "xin thôi việc" rồi, nhân viên trong cái sở này ai cũng đều sợ hết đó đa, tại vì cấp trên ở đây đa số là dân Pháp, mà dân Pháp thì họ ghét việc đi trễ hay việc phải chờ đợi lắm. Bắt đầu với công việc hằng ngày, em chia tài liệu, xếp thành từng chồng rồi cuối cùng là đi giao nó cho các ngài cấp trên. Nói thật là nó cũng không nhàn như em đã từng nghĩ, giấy tờ, tài liệu một ngày có thể lên đến hàng ngàn tờ, việc sắp xếp nó rồi chia ra cho từng người cũng mệt em lắm.
Cốc...cốc. Tiếng gõ cửa vang lên.
"Thưa Ngài Thượng Trưởng tôi đến đưa tài liệu cần duyệt."
"Mời vào." Nhận được sự cho phép em mới đẩy cửa vào. Trước mặt em là ông Thượng Trước đang ngồi làm việc, hắn đeo một cặp mắt kính, tay hắn thì cầm bút kí giấy tờ. Mắt em mê đắm nhìn hắn lúc nào chẳng hay, em chỉ biết rằng trước mắt em là một người vô cùng vô cùng đẹp. Đẹp đến mức say đắm, nao cả lòng người, em ở sài thành bấy lâu thú thật em chưa thấy người nào đẹp như ông, nét đẹp của ông mang hướng của phương tây hay nói đúng hơn là có nét của dân Pháp. Ôi đàn ông đã có vợ mà đẹp như thế này thì có phải là đang muốn xúi dục em phạm tội không đây hả đa? Không sao, em sẵn sàng phạm tội để có được ông, em muốn ông là của riêng em thôi, em ích kỷ nhỉ? Không em chỉ ích kỷ trong tình yêu thôi hoặc ít nhất là đối với ông.
"Em Quốc đến đưa tài liệu cho tôi hở em?" Hắn ngước mắt lên nhìn em hỏi.
"Vâng, có một số giấy tờ cần ông ký xác nhận." Em vâng dạ trả lời, dù em có là một tên tội phạm xảo quyệt, mưu mô đi chăng nữa thì trước mắt ông em sẽ vẫn là một em Quốc ngoan ngoãn một dạ hai vâng.
"Em Quốc này, em có muốn làm thư ký riêng của tôi không? Nếu em thích tôi có thể nâng em lên làm thư ký của tôi." Hắn bất chợt đề cập đến việc muốn đưa em lên làm thư ký của hắn.
"Có thể sao ông?" Em e dè hỏi.
"Chỉ cần em thích, mọi thứ tôi đều đáp ứng được cho em, kể cả việc nâng em lên chức vụ cao hơn, tôi hoàn toàn có thể đứng phía sau chống lưng cho em." Hắn nói nhưng mắt vẫn chăm chú vào đống tài liệu.
"Ông vì cái gì mà lại đối với em tốt như vậy? Em đâu phải con người để ông có thể trục lợi, em cũng chẳng giàu sang, hay quyền lực." Em không ngần ngại mà hỏi thẳng hắn.
Em nghĩ ông thích em, đúng em đã từng nghĩ như vậy nhưng bây giờ em vẫn đang hoài nghi, liệu rằng ông đối xử tốt với em vì một lý do nào khác? Em không muốn ôm mộng một mình rồi cuối cùng lại vỡ mộng, em cũng chẳng muốn hoài nghi lưng tung, em chỉ muốn một câu xác định rõ ràng.
"Vì tôi thương em, như vậy đã đủ chưa?" Hắn bâng quơ nhìn ra cửa sổ mà trả lời, hắn nhìn ra cửa sổ để ngắm Hồ Lam, nơi hắn được sinh ra, nơi mà trong mắt hắn là đẹp nhất...chỉ đứng sau em.
Thương yêu chẳng phải ngày một ngày hai mà là cảm xúc lâu dài, hắn mới gặp em ngày hôm qua, hôm nay lại chắc nịch khẳng định rằng hắn thương em? Vô lý! Chính bản thân hắn thù hắn chắc chắn lắm, chắc rằng hắn đối với em chẳng phải thứ tình cảm nhất thời mà là thương yêu cả đời. Linh cảm cũng mách bảo với hắn rằng em Quốc, là người sẽ cùng hắn đi hết quãng đời còn lại, là người sẽ trao thân gửi phận cho hắn. Hắn tin vào chính cảm xúc của chính mình, hắn dám chắc rằng hắn sẽ nắm tay em đi đến hết phần đời còn lại của cả hai.
Nghe thấy câu trả lời của ông mà em sững sờ. Vậy là em không ôm mộng ư? Nhưng quái lạ ngay lúc này em vẫn không thể thốt lên rằng" Em cũng thương ông" được. Em sợ, sợ vì ông đã buông lời thương quá sớm, sợ rằng sau này ông cũng sẽ phớt bỏ lời thương dễ dàng, liệu rằng đây chỉ là cảm xúc nhất thời dành cho em? Liệu rằng mai sau này em sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn lâu dài hay chỉ ngày một ngày hai rồi ông lại chán em? Lỡ như bây giờ em cũng buông lời yêu thương mà chấp nhận giao trái tim thì sau này em có phải ôm trái tim vụn vỡ mảnh lành mảnh thương hay không? Lỡ như? Liệu rằng? Nếu như? Hàng vạn nỗi lo sợ dấy lên trong em, em tự hỏi bản thân những câu hỏi như" Liệu rằng em có nên giao trái tim cho ông không? Rồi có hay không chuyện mai này, ít thì một hai tháng nhiều thì hai ba năm ông sẽ vứt bỏ nó, rồi vứt bỏ luôn cả em, rồi em sẽ rơi vào hoàn cảnh như các bà ở nhà kia, lẳng lặng chịu đựng nhìn chồng mình đi buông lời yêu thương với người khác mà chẳng phải mình?" Không! Em không muốn phải chịu cái cảnh "chia chồng" như các bà ở nhà, em muốn ông là của riêng em, hiện tại, tương lai và mãi mãi chỉ của riêng em, nhưng em cần thời gian, thứ em muốn là "chắc chắn" chứ không phải là "có thể". Em sợ tình cảm ông dành cho em hiện tại chỉ là nhất thời, nhưng em biết chắc rằng thứ tình cảm em dành cho ông là vĩnh hằng mãi mãi. Điều duy nhất còn lại em cần là biết chắc rằng ông đối với em không phải là nhất thời thì lúc đó em sẽ sẵn sàng trao tấm thân này cho ông cả đời. Đến lúc đó em sẽ dành lại ông chỉ để cho riêng mình em, chỉ mình em hiện tại, tương lai và mãi mãi
_________________________________
-Tèn ten~~ thế là tui đã ra xong chap thứ tư của "Thương Nhớ" rồi. Có điều là tui hơi nản vì fic không được nhiều bạn biết đến nhưng không sao tui sẽ cố gắng viết và hoàn thành fic "Thương Nhớ" đến cuối cùng ha. Để fic được nhiều người biết đến thì không phải chuyện ngày một ngày hai đúng không? Một trong những lý do mà tui nghĩ là "Thương Nhớ" khó tiếp cận người đọc là vì do khu vực á, chắc hệ thống sẽ show cho những người sống ở quanh khu vực này trước rồi mới tới khu vực ở Việt Nam😭 mà tui ở xa Việt Nam hơn nửa vòng trái đất lận nên nó mới vậy á, đó là lý thuyết theo tui nghĩ là vậy, còn những lý do khác thì tui không biết hehe. Tui cũng đã tự hỏi bản thân mình rằng " là do mình viết tệ quá hay sao? Hãy là mình viết chưa đủ hay?" Nhưng cuối cùng tui lại đổ lỗi là do mình ở cách xa quá nên mới như vậy, một cái lý do chẳng thể nào hoàn hảo hơn để lấp liếm.
- Vậy là xong bốn chap cho tuần này, tuần qua tui được nghỉ lễ nên có nhiều thời gian rảnh, còn tuần sau thì tui chưa biết tại phải đi học lại rồi nên hên xui may rủi ha😅
Những dòng tâm sự dưới đây có thể khiến bạn khó chịu, cân nhắc trước khi đọc hả. Còn nếu mà bạn không muốn đọc thì chúc bạn một ngày tốt lành au đi ngủ đây hơn hai giờ sáng gồi~~
Tạm bịt một lần nữa au đi ngủ đây hai giờ sáng hơn gòi~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com