Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

8. Ngày tôi hạnh phúc nhất

Mình đã thêm vào một đoạn ngắn về "thiên sứ và kẻ si tình" nên mới gỡ xuống rồi đăng lại.
_________________________________

Hôm nay là ngày em chính thức về nhà chồng đó đa, ông cả đã đi xem ngày từ tuần trước, thầy nói ngày giữa tuần là ngày lành tháng tốt, nên ông bàn việc để cưới em luôn. Ôi trời ơi cả tuần nay ông cứ hấp ta hấp tấp chuẩn bị, dù sao đó cũng là ngày ông và em hạnh phúc nhất nên tất cả mọi thứ đều phải thật hoàn hảo, em Quốc thông cảm nha.

Ông cũng đã nói chuyện với các bà về chuyện ông sẽ lấy em về.
_________________________

Buổi chiều tà ngày hôm ấy, sau bữa cơm chiều, khi chén đũa đã được đám hầu dọn xuống, ông cả ngồi ở chính giữa chiếc bàn gỗ, mặt ông nghiêm nghị ra dáng trưởng cả trong nhà.

"Có chuyện gì hở ông?" Bà cả đang ngồi bên phía cánh trái ông lên tiếng hỏi, bà biết, biết chắc là nhà này sắp có chuyện, nhưng bà có thể làm gì đây? Ngăn cản à? Phận là vợ, là phụ nữ, bà chẳng có cái tư cách gì để ngăn cản chồng mình cả, phận phụ nữ trong cái xã hội này thấp bé lắm.

"Bà Hà, tuần sau bà lo mà chuẩn bị tiệc cưới, tôi và em Quốc sẽ làm đám cưới vào tuần sau, nhờ bà quán xuyến việc khách mời, làm cỗ, tôi tin tưởng bà nên mới giao việc cho bà, bà làm cho tốt."

Lời nói của ông cứ như lưỡi dao cứa mạnh vào tim bà cả, bà vẫn biết đau, dù bà luôn cho rằng tim bà đã chai lì, bà sai rồi... Chồng bà tự nhiên nói với bà rằng ông sẽ lấy vợ mới, có người vợ nào mà không đau không hở đa? Bà sẽ loại bỏ nó, con ả mà ông sắp cưới về. Điều gì đã khiến bà trở nên một người đàn bà tính toán như? Vốn dĩ lúc xưa bà đâu có như vậy?

"Em...em Quốc hở ông?" Bà cả ngồi cứng đơ, ông sẽ lấy vợ mới, vậy là bà đã đúng, cả hai ba tháng nay ông đi sớm, về khuya, thậm chí là qua đêm ở ngoài là để yêu thương ôm ấp con ả tên là Quốc kia. Rõ như ban ngày rồi, nhưng sao bà cứ hi vọng rằng nó không phải là thật vậy? Thực mong rằng ai đó có thể đánh thức bà khỏi cơn mộng này đi, tim bà sao mà cứ nhói nhói vậy đa?

"À, tôi quên mất, dạo này tôi bận quá, chưa kịp đưa em ấy về ra mắt các bà, để nay mai tôi đưa em Quốc về tiện nói chuyện, làm quen." Ông cả cười cười, mắt ông cứ tít lại khi nói về em, em là thiên sứ của đời ông. Kẻ si tình luôn nhìn người mình yêu bằng đôi mắt cười ôn nhu nhất của họ.

Ghen tị, ghen tị quá đi, mặt bà cả ánh lên sự ganh ghét, ông cười, cười tươi lắm, cớ gì bà về làm vợ ông cũng đã hơn chục năm, mà ông chớ có hề cười một nụ cười tươi như vậy với bà dù chỉ là một lần. Bà quán xuyến hết việc trong cái nhà này, bà là người luôn đứng sau nhắc nhở rằng mọi chuyện đều phải thật hoàn hảo, đều phải làm vừa lòng chồng mình, nhưng tại sao bà lại không nhận được một nụ cười, dù chỉ là khích lệ? À biết rồi, là vì thiếu chữ tình...chồng bà sống với bà hơn chục năm nay là vì nể cái nghĩa chứ có phải vì cái tình đâu. Chỉ là nể cái nghĩa vợ chồng mà thôi.

Nói xong hắn đứng dậy, quay mặt, bỏ vào buồng, thằng hầu của hắn, Sơn, nó gập cây quạt lại rồi cũng chạy theo sau, trời vào hè tháng bảy nực quá, thằng Sơn mấy bữa nay phải thức xuyên đêm mà hầu quạt cho hắn, kể ra cũng thấy tội nó.
_________________________________________

Hắn đang chở em về nhà Kim để ra mắt, nói ra mắt cho nó đúng lệ chớ thật ra là để người trong nhà còn biết mặt em.

"Em Quốc của tôi, em chỉ cần chào hỏi vài câu cho có lệ thôi, không cần nói năng gì nhiều đâu em." Hắn thấy tay em từ này đến giờ cứ vò vò tà áo sơ mi, hắn biết em căng thẳng nên mới lên tiếng khích lệ em.

Đến nơi hắn bước xuống xe, chạy qua phía còn lại, mở cửa giúp em. Hắn nắm tay em đi vào nhà gặp các bà.

"Em chào các chị." Em Quốc lễ phép chào các bà trong nhà.

"Chào em." Bà cả cười.

"Em đây chắc là em Quốc đúng không đa? Ông cả hai hôm trước có giới thiệu em, em dù sao sau này cũng là em Tư trong nhà, em cứ thoải mái không cần kiêng nể gì quá đâu." Miệng bà cả từ nãy đến giờ đều chưng lên một điệu cười phúc hậu, nhưng em biết, ánh mắt của bà sắc bén như muốn chém em ra thành trăm mảnh, bà có thể che giấu được tất cả, từ nụ cười cho đến cử chỉ nhưng ánh mắt thì không. Bà hai, Xuân, tay cầm cây quạt phe phẩy, không thèm liếc mắt nhìn em lấy một cái, đối với bà em là cái gai trong mắt bà cần phải loại bỏ càng sớm càng tốt. Bà ba, Vân, thì có vẻ lại thích an phận hơn, bà không ghét bỏ, cũng chả yêu quý, là một nhân vật mờ nhạt trong cái nhà này chăng?
______________________________

Ngày cưới em về nhà ông Thượng Trưởng Kim mở tiệc to linh đình, cả cái làng này đều biết là hắn sắp có thêm vợ mới. Nhà Kim trang trí một màu đỏ rực, trước sân là mấy cái bàn cỗ to thiệt to dành cho khách mời. Mặt ông cả hôm ấy vui lắm, ông cứ cười mãi thôi, nụ cười của sự hạnh phúc, từ đầu tiệc đến cuối tiệc mắt ông cứ tít lại, tay ông nắm tay em, cùng em đi mời rượu. Rượu chuẩn bị cho đám cưới cũng là loại rượu tây đắt tiền nhất, âu phục cũng là loại tốt nhất, bộ vest của hắn có màu chủ đạo là đen, con của em là màu trắng, màu trắng của sự trong sáng, màu trắng của sự ngây thơ, màu trắng dành cho thiên sứ của đời hắn.

Điền Chính Quốc, cái tên sau này sẽ đi đôi với Kim Thái Hanh, em sẽ là vợ của ông Thượng Trưởng, sẽ là người duy nhất hắn yêu, cũng sẽ là người duy nhất lấy đi linh hồn lẫn con tim của hắn. Thiên sứ hạ phàm, em tung tăng trên cánh đồng hoa, vô tình gặp phải kẻ si tình với đôi mắt "màu tím" hắn nhìn em với đôi mắt "màu tím" ấy, em bạo dạn chạy đến hôn chóc vào môi kẻ si tình làm cho hắn bỗng chốc sa vào lưới tình của em, rồi em lại tự tiện cướp đi mất linh hồn lẫn trái tim của kẻ ấy.

Mãi cho đến tận tối khách khứa mới ra về hết, để cho đám hầu nhà dưới dọn dẹp, hắn nắm tay em lên nhà trên, nơi có các bà ngồi đợi. Hắn để em ngồi bên cánh phải của mình rồi bắt đầu lên tiếng.

"Từ bây giờ em Quốc chính thức là vợ tôi, là cậu Tư trong cái nhà này. Tôi mong về sau các bà nhẹ nhàng mà chỉ bảo em Quốc, em Quốc mới về chưa biết lễ nghĩa, phong tục trong nhà."

"Em chào các chị, sau này mong các chị giúp đỡ, chỉ bảo em." Em Quốc cười tươi nói. Em huênh hoang cười nói.

Em Quốc đang huênh hoang ngồi bên cánh phải của ông cả, vị trí mà ai trong cái nhà này cũng ít nhất một lần thèm khát. Bà Cả và bà Hai ai cũng chưng lên nụ cười phúc hậu nhưng đâu ai biết phía dưới gầm bàn, tay của các bà đã vò nát chiếc áo bà ba bằng lụa đắt đỏ rồi. Nụ cười hiền hậu trên môi nhưng sao ánh mắt của các bà lại mang vẻ đay nghiến, ganh tị như đang muốn bóp chết em Quốc, người đang ngồi bên cánh phải của ông cả thế kia?

Thương cho em, tội cho em, em bị các bà ganh ghét. Không, không em đâu phải chú cừu non tội nghiệp, em là con cáo với bộ nanh sắc bén, sẵn sàng xé xác những đứa nào dám bén mảng đến chồng em.
_______________________________
Dạo này au hơi bận hehe, au đang bận làm cái này nè

Tận 1000 miếng lận, không biết khi nào mới xong😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com