Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52+53


Điền Chính Quốc cũng không biết đã qua bao lâu. Chỗ nệm bên cạnh cậu bị lõm xuống một chút, cậu lại bị ôm lấy một lần nữa.

Điền Chính Quốc vùi đầu trong chăn, đoán được Kim Thái Hanh muốn kéo cậu ra khỏi chăn, liền ra vẻ thà chết cũng không chịu.

Để cậu chết ngộp trong chăn luôn còn sướng hơn.

Kim Thái Hanh không định kéo Điền Chính Quốc ra nữa, mà trải chăn ra để cho cậu có thể hít thở dễ dàng hơn.

"Mới vậy thôi là đã xấu hổ rồi hả?" trong giọng nói của hắn mang theo ý cười.

Điền Chính Quốc: "......"

Điền Chính Quốc không muốn nói chuyện, Kim Thái Hanh cũng không ép cậu. Hắn ôm nửa người Điền Chính Quốc lên, thoả mãn mà vỗ vỗ lưng cậu.

Dĩ nhiên hắn không chỉ muốn ngửi mùi hương trên quần áo cậu mà hắn muốn ngửi cả mùi hương trên người cậu, hoặc là bất cứ thứ gì trên người cậu. Nhưng bây giờ Điền Chính Quốc vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.

Vậy nên hắn muốn chầm chậm từng bước từng bước, để cậu có thể làm quen dần dần.

Hắn muốn làm tất cả trước mặt Điền Chính Quốc một cách quang minh chính đại. Để Điền Chính Quốc có thể thấy động tác của hắn, có thể nghe giọng hắn nói.

Chỉ có một mình hắn được làm những điều đó với Điền Chính Quốc.

Đây chính là vinh dự mà chỉ mình hắn mới có.

Khát khao độc chiếm trong lòng dường như đã được thoả mãn, thế nhưng hắn cũng không nhịn được mà hôn một cái lên tai Điền Chính Quốc.

*

Thời tiết càng ngày càng nóng, kì nghỉ quốc tế lao động mà mọi người mong ngóng đã đến.

Kim Thái Hanh đặt vé máy bay trước, xong rồi bàn với Điền Chính Quốc xem kỳ nghỉ này sẽ làm gì.

Đầu tiên hắn và Điền Chính Quốc sẽ đến cầu nguyện ở một ngôi miếu nghe nói rất là linh thiêng, rồi sau đó mới đến thăm ba mẹ Điền Chính Quốc. Hắn thân là con rể, chắc chắn phải đến biểu hiện cho thật tốt rồi!

Còn ba mẹ hắn lúc nào cũng bận rộn, vì vậy nên đến trễ chắc cũng không sao.

Điền Chính Quốc không có ý kiến gì, hai người cùng nhau soạn đồ.

Vốn dĩ việc soạn đồ này làm một loáng là xong, nhưng Điền Chính Quốc không biết Kim Thái Hanh làm cái gì. Hắn đứng trước tủ đồ cả buổi trời rồi mà vẫn chưa chịu động đậy.

"Anh đang làm gì đó?" Điền Chính Quốc hỏi, "Đừng có nói giữa ban ngày ban mặt mà anh muốn....."

Cậu không cố ý muốn có thành kiến với Kim Thái Hanh, nhưng bây giờ Điền Chính Quốc lại nhận ra hắn không chỉ có da màu vàng, mà đầu óc cũng vàng (*) y vậy luôn.

(Ý Điền Chính Quốc nói là đầu óc Kim Thái Hanh đen tối ấy.)

"Ây ya, em nói cái gì đó, chẳng lẽ hình tượng của anh trong lòng em là người như vậy hả?" Kim Thái Hanh quay đầu lại, "Anh chỉ là đang suy nghĩ, không biết mấy ngày đó nên phối đồ cho em thế nào cho đẹp thôi."

Điền Chính Quốc: "......"

Chẳng lẽ còn không phải hình tượng đó hay sao.

Kim Thái Hanh muốn phối đồ cho cậu sao?

Điền Chính Quốc nghĩ ngợi, cũng đi đến đứng trước tủ quần áo. Cậu có rất nhiều quần áo mùa hè, trừ số đồ mà cậu tự mua, còn nhiều bộ đồ khác do người nhà mua cho vì sợ cậu không nỡ tiêu tiền.

Điền Chính Quốc lấy ra một cái quần từ trong tủ, cái quần này là do người nhà mua cho, là loại quần đùi ngắn tương tự như quần đi biển.

"Cái này được không?" Điền Chính Quốc nói, "Hình như trước giờ em chưa mặc kiểu này bao giờ."

Kim Thái Hanh sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía chân của Điền Chính Quốc.

Chân Điền Chính Quốc bị quần dài che mất, nhưng hắn biết được chân của cậu đẹp như thế nào. Thon dài, cân đối, trắng trẻo thẳng tắp. Một đôi chân như vậy cho dù đặt nó ở trên người bất kì ai cũng dễ dàng hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, chứ đừng nói là nó đang ở trên người của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh hơi nhíu mày.

"Anh nhớ trước giờ em đâu thích mặc mấy kiểu này đâu?" Kim Thái Hanh nói.

"Ừm, mà tự nhiên giờ em muốn mặc thử." Vẻ mặt của Điền Chính Quốc rất bình tĩnh, "Trong miếu chắc không có điều hoà tiện nghi đồ đâu. Lỡ lúc đó trời nóng mà phải đi lại nhiều, mặc vậy sợ sẽ không thoải mái."

Điền Chính Quốc cau mày nhìn Kim Thái Hanh.

Cậu đột nhiên nhớ tới có lúc cậu lướt mạng xã hội, thường nghe nhiều bạn nữ nói rằng bạn trai không cho mình mặc váy ngắn hay quần ngắn ra ngoài, bình thường ra ngoài chỉ mặc quần dài váy dài. Là do tính chiếm hữu của bạn trai quá lớn, không muốn để cho người khác nhìn thấy chân của bạn gái mình, nên mới hạn chế họ mặc đồ quá ngắn.

Nhưng những bạn nữ đó lại nói, bạn trai họ làm vậy cũng không phải là xấu, mà chỉ là do họ quá thích và quá quan tâm đến bạn gái.

"Em muốn mặc thật sao?" Kim Thái Hanh lại hỏi, "Miếu thờ đó ở trong núi, sợ trong núi sẽ có nhiều muỗi lắm."

"Có thể xịt thuốc chống muỗi mà, không sao hết." Điền Chính Quốc nói.

".....Hừ." Kim Thái Hanh cau mày cầm cái quần mà Điền Chính Quốc vừa chọn lên, giúp cậu bỏ vào trong balo, sau đó lại giúp Điền Chính Quốc lấy hai cái quần ngắn khác màu sắc rất tươi tắn.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh xếp hết quần áo của cậu vào trong balo, rồi lại thấy hắn chuyển qua tủ đồ của chính mình, mở tủ quần áo ra rút hai cái quần ngắn y như cậu.

"Anh không biết đâu, anh muốn mặc đồ đôi." Kim Thái Hanh ra vẻ không thể thương lượng gì thêm nữa, "Kỳ nghỉ này, ngày nào chúng ta cũng phải mặc đồ đôi hết.

Điền Chính Quốc hơi sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Được thôi."

*

Ngôi miếu kia không được người ta biết nhiều, cũng không phải địa điểm hot gì, nên chỉ có người bản xứ ở đó truyền miệng cho nhau. Vì vậy lúc hai người đến, du khách cũng không đông lắm, nếu không nói là khá vắng.

Không cần phải chen chúc với nhiều người làm cho Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh thở phào nhẹ nhõm.

Chỗ này không có cáp treo, muốn lên núi phải tự leo lên. Cũng may là đường lên núi cũng còn khá tốt, chỉ cần có đủ sức là có thể leo được, cũng có rất nhiều cụ ông cụ bà đến đây để leo núi rèn luyện sức khoẻ.

Bởi vì trên núi có một ngôi miếu, nên Điền Chính Quốc còn nhìn thấy ở hai bên đường lên núi còn có thầy bói bày đồ ra để xem bói.

Mấy thầy xem bói đeo kính râm màu đen, trên người mặc một cái áo màu vàng đậm giá rẻ và đội một cái mũ, hoàn toàn phù hợp với hình tượng của những người thầy bói trong suy nghĩ của những người bình thường.

Kim Thái Hanh đi lên núi chuyến này là đang tin vào tâm linh, vì vậy bây giờ thấy một hành vi mê tín phi khoa học như vậy, không khỏi muốn thử coi một quẻ xem sao.

"Trông giống mấy người lừa đảo lắm, thôi đừng xem." Điền Chính Quốc giữ chặt hắn, "Quần áo trên người ông ấy giống như mua trên Taobao vậy á, nếu nói đi diễn kịch thì còn tin."

Kim Thái Hanh không đồng ý với quan điểm này: "Lỡ phải thì sao? Ông ấy mà nói cái gì không đúng là tới công chuyện với anh liền. Nếu ông ấy nói đúng thì cũng không lừa được bao nhiêu tiền của anh đâu."

Điền Chính Quốc buông cái tay đang giữ chặt Kim Thái Hanh ra: "......"

Được rồi, coi như xài tiền đổi lấy niềm vui vậy.

---

Ông thầy bói này có thể xem được rất nhiều loại bói toán khác nhau, có thể xem tướng hoặc xem chỉ tay, hoặc dựa vào sinh nhật hoặc bát tự để bói.

Dĩ nhiên Kim Thái Hanh không thể tuỳ tiện nói bát tự của mình cho người khác, vì vậy nói rằng thầy bói hãy xem tướng và xem chỉ tay của hắn.

Thầy bói đẩy kính râm lên, giọng điệu rất khoa trương: "Ai ya, chỉ tay này hiếm lắm nha! Là người có số đại phú đại quý, tuyệt đối không phải là người bình thường!"

Điền Chính Quốc nhìn tướng mạo và khí chất của Kim Thái Hanh cũng đủ biết hắn không phải làm một người bình thường. Cậu cảm thấy mấy lời như vậy cậu cũng nói được, nhưng nhìn Kim Thái Hanh lại ra vẻ chăm chú lắng nghe nên không nỡ quấy rầy hắn.

Kim Thái Hanh không cảm thấy hứng thú với mấy từ "đại phú đại quý" lắm, hắn gõ ngón tay trên mặt bàn, cắt ngang lời cái người đang thao thao bất tuyệt nói hắn đại phú đại quý ra sao, trực tiếp hỏi: "Đường tình duyên thì sao?"

Chỉ cần không phải là người mù thì chỉ cần nhìn mặt Kim Thái Hanh cũng đủ hiểu đường tình duyên của hắn tốt đến cỡ nào, thầy bói cũng liền nói: "Dĩ nhiên là rất tốt rồi, lại còn rất đào hoa nữa, rất thuận lợi, chỉ quan trọng là cậu muốn hay không muốn thôi, chứ nếu muốn thì cỡ nào cũng có được."

Ánh mắt Kim Thái Hanh bỗng dưng tối lại.

"Sau này thì sao, cuối đời thì như thế nào?" Hắn tiếp tục hỏi.

Thầy bói vuốt râu: "Cũng rất tốt, lúc tuổi già thì hạnh phúc, con cái đuề huề, cậu và vợ cậu đều là những người có công danh sự nghiệp——"

Những lời này cho dù nói với ai họ cũng đều coi là điều tốt điều lành, mà sao thầy bói lại cảm nhận được sắc mặt của người đối diện lại lạnh lùng hơn.

"Lừa gạt người khác, tuyên truyền mê tín dị đoan đúng không?!" Kim Thái Hanh đứng phắc dậy, lấy điện thoại di động ra, "Tôi gọi điện báo cảnh sát."

Thầy bói: "???"

Sao mà lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng vậy?

Kim Thái Hanh nghiêm mặt lại quả thật trông rất đáng sợ. Thầy bói không dám nói gì nữa, lập tức ôm hết tài sản của mình xách giỏ chạy xuống núi.

Người mà mình chướng tai gai mắt cuối cùng cũng đã biến mất, Kim Thái Hanh cười lạnh một cái.

Điền Chính Quốc đứng ở bên cạnh Kim Thái Hanh, tay cậu bị hắn nắm lấy.

"Ông ta bói không đúng chút nào." Sắc mặt Kim Thái Hanh xụ xuống.

"Ừm, em biết rồi." Điền Chính Quốc cũng nắm lấy tay hắn, "Anh và em từ nay đều đoạn tử tuyệt tôn rồi."

Kim Thái Hanh tuyệt tôn. Một câu nói mà người ta vẫn cho rằng đó là lời nguyền rủa vậy mà giờ đây lại có thể làm sắc mặt của hắn dịu lại.

Hắn nở một nụ cười tươi, kéo tay Điền Chính Quốc qua, tiếp tục leo lên núi.

*

Ngôi miếu nghe nói rất linh thiêng này không lớn cũng không nhỏ. Bên trong cũng được bài trí rất đơn giản, nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ, có cảm giác rất thanh tịnh và thoát tục.

Cũng có những người khác đến thắp hương cầu nguyện nhưng mọi người đều rất im lặng. Trong miếu có mùi của hương toả ra rất dễ chịu, làm cho tầm hồn con người ta được thư giãn. Muốn cầu nguyện thì phải mua thêm một tấm bùa đã được các thầy trì chú rồi mới làm những bước kế tiếp.

Một tấm bùa được trì chú có giá 388 tệ một tờ. Điền Chính Quốc lập tức có ý muốn quay đầu đi về, nhưng Kim Thái Hanh dường như đã đoán trước mà ôm vai cậu lại, ngăn cản suy nghĩ muốn chạy của cậu.

"Quẹt thẻ của anh đi, quẹt thẻ của anh." Kim Thái Hanh cứ nhắc đi nhắc lại mãi, "Hãy để anh có cơ hội tiêu tiền vì em."

Điền Chính Quốc: "......"

Cậu không phải là không muốn tiêu tiền, nhưng một tấm bùa mà tận 388 tệ là quá mắc.

Thôi đi, coi như lấy 388 tệ để nghe được lời nói thật lòng của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc điều chỉnh lại tâm trạng của mình, mua thêm một tấm bùa nữa cho cậu, rồi đi lại viết điều mình muốn cầu nguyện.

"Sao em không để anh mua cho" giọng nói của Kim Thái Hanh còn mang theo một chút ai oán, còn định chồm qua nhìn lén: "Em viết cái gì á?"

Điền Chính Quốc không định nói với Kim Thái Hanh cậu mua là để lát nữa có thể nhìn lén tờ của hắn, cho nên không muốn hắn vừa là người bị hại mà còn vừa phải trả tiền.

"Tự mua nhiều khi sẽ linh nghiệm hơn đó." Điền Chính Quốc giấu tấm bùa vào trong, không cho Kim Thái Hanh nhìn lén: "Nói ra sẽ mất linh, lần đầu tiên chúng ta tới đây, anh hãy viết điều mà anh mong muốn nhất ra đi."

Nghe vậy Kim Thái Hanh liền ngồi lại chỗ cũ, giữa hai người có một khoảng cách nhất định.

Điền Chính Quốc cũng không tin mấy cái này lắm. Cậu chỉ xem như đây là lần viết ra ước nguyện như bình thường thôi, nhìn tờ giấy vàng trước mắt, viết xuống mấy chữ.

【 Ước hai đứa có thể mãi mãi bên nhau, sau này về già có thể cùng nhau đi câu cá.】

Cuộc sống của hai người sẽ vô âu vô lo, không bị chuyện khác quấy nhiễu, chỉ làm việc mà mình muốn làm, điều đầu tiên mà mình nghĩ đến luôn là đối phương.

Điền Chính Quốc gấp đôi tấm bùa lại rồi lấy sợi chỉ ngâm trong chu sa buộc tấm bùa lại.

Kim Thái Hanh bên kia cũng đã viết xong. Hai người họ cùng nhau đi treo tấm bùa cầu nguyện ấy lên cây.

Điền Chính Quốc nhìn hắn tìm chỗ cả buổi trời, tìm xem chỗ nào không bị gió thổi mất, cũng không bị nắng rọi vào, rồi cần thận treo tấm bùa ghi ước nguyện của mình lên.

Mặt Kim Thái Hanh rất nghiêm túc: "Em nói thử cái này có linh nghiệm không?"

"Có." Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói: "Có tâm cầu nguyện thì sẽ thành hiện thực thôi."

Nghe vậy khoé môi Kim Thái Hanh liền cong lên: "Vậy là tốt rồi, anh cũng hy vọng nó sẽ linh nghiệm."

Gió mùa hè thổi qua, tiếng lá cây xào xạc. Lời này của Kim Thái Hanh làm cho Điền Chính Quốc chắc chắn rằng, những gì mà Kim Thái Hanh viết trên giấy là những khát vọng sâu trong lòng của hắn.

Sẽ là cái gì đây?

Cuối cùng Kim Thái Hanh khẽ chạm tấm bùa của mình, sau đó mới nắm tay Điền Chính Quốc: "Đi thôi."

Hai người họ mua thêm một vài lá bùa cầu bình an và một vài cây kiếm gỗ làm đồ lưu niệm, rồi mới rời khỏi ngôi miếu.

Đoạn đường xuống núi rất xa, Điền Chính Quốc đi vài bước rồi dừng lại, đưa balo cho Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh thuận tay cầm lấy balo của cậu, sau đó nghe Điền Chính Quốc nói với hắn: "Em quay lại đi vệ sinh một lát, anh đứng đây đợi em chút nha."

Kim Thái Hanh cau mày lại: "Anh đi chung với em."

"Nhưng mà tụi mình mới mua bùa bình an, em không muốn đem chúng lại gần nhà vệ sinh." Điền Chính Quốc giải thích, "Nếu anh lo lắng thì nếu mười phút sau anh không thấy em quay lại thì anh lên đó tìm em nha?"

Mười phút, Kim Thái Hanh miễn cưỡng đồng ý.

Điền Chính Quốc quay lại miếu một mình. Cậu bước rất vội, cuối cùng lại chạy cho nhanh, cho đến khi lên đến cái cây kia mới dừng lại.

Trên cây treo rất nhiều bùa, nhưng Điền Chính Quốc vẫn nhận ra lá bùa mà Kim Thái Hanh đã treo lên.

Tấm bùa màu vàng buộc trong sợi chỉ màu đỏ bay giữ không trung, Điền Chính Quốc vươn tay, cố gắng tháo sợi chỉ ra nhanh nhất có thể.

Sau khi cầm được tấm bùa màu vàng trong tay, trong phút chốc cậu lại không dám mở ra.

Trước đó cậu đã nghĩ, cho dù Kim Thái Hanh viết cái gì cũng được hết. Nhưng đến giây phút này, cậu biết rằng mình không hề có tâm lý thoải mái như mình đã tưởng.

Hắn sẽ viết cái gì đây?

Có viết giống cậu rằng muốn hai người ở bên nhau mãi mãi hay không?

Nếu dựa theo tính chiếm hữu của hắn, thì không thể nào viết muốn chia tay hay gì được. Người thể hiện tình cảm quá mức nồng nhiệt như Kim Thái Hanh liệu có viết những điều không giống với bình thường hay không?

Hay có khi nào cậu quá xem trọng bản thân mình hay không, lỡ như những khát vọng trong lòng Kim Thái Hanh không phải là cậu thì sao?

Sợ Kim Thái Hanh viết về cậu, nhưng lại càng sợ hắn không viết về cậu hơn.

Sợ Kim Thái Hanh để ý đến cậu quá mức, nhưng càng sợ hắn không thèm để ý đến cậu nữa.

Cậu không còn nhiều thời gian để nghĩ ngợi nữa.

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, mở tờ giấy ra.

Chữ viết phóng khoáng có lực của Kim Thái Hanh hiện ra, trên đó viết tâm nguyện trong lòng hắn.

Chỉ có một câu đơn giản.

【 Hy vọng Điền Chính Quốc luôn khoẻ mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ. 】

...

Sau buổi trưa, mặt trời xuyên qua từng nhánh cây len lỏi đáp trên khuôn mặt của Điền Chính Quốc, cũng chiếu lên trên lá bùa nho nhỏ, tờ giấy màu vàng tươi tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Chỉ một câu nói đơn giản, một lời chúc thường gặp nhất.

Khóe mắt chua xót, cậu chớp chớp đôi mắt, không cho nước mắt dính lên tờ giấy.

Kim Thái Hanh chưa bao giờ phụ lòng tin tưởng của cậu dành cho hắn. Ngược lại còn cho cậu một đáp án tốt hơn, một đáp án ngoài dự liệu của cậu.

Tất thảy hành động của Kim Thái Hanh, chỉ là vì hắn quá thích cậu mà thôi.

Cậu cũng thích Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc treo lá bùa lên trên cây lại, vội vàng trở về.

Tốc độ đi của cậu rất nhanh, còn chưa đến mười phút, nhưng khi cậu ra khỏi cổng miếu đã thấy Kim Thái Hanh đứng ở đó.

Kim Thái Hanh rất cao lớn, ở đâu cũng nổi bật, có không ít người tới dâng hương cầu phúc cũng đều nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn không đáp lại ánh mắt của ai cả, im lặng hơi cúi đầu nhìn dưới đất, tràn đầy khí thế tránh người xa lạ.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng bước vòng ra sau Kim Thái Hanh, đưa tay vỗ vai hắn.

Hiển nhiên Kim Thái Hanh vô cùng khó chịu khi bị người khác chạm vào. Hắn lạnh lùng nhăn mày quay đầu lại, vừa nhìn thấy là ai thì hắn liền thay đổi sắc mặt, khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Điền Chính Quốc nở một nụ cười, cậu nắm lấy tay Kim Thái Hanh: "Đi thôi."

*

Thành phố nhỏ này không còn chỗ nào vui nữa, sau khi nghỉ ngơi một đêm, họ lại lên máy bay, bay đến nhà Điền Chính Quốc.

Nhà của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh đã tới không biết bao nhiêu lần, nhưng bây giờ không giống trước nữa, thân phận của hắn đã khác rồi.

Kim Thái Hanh có hơi căng thẳng, nhìn màn hình điện thoại sửa sang lại bản thân một chút, sau đó hỏi ý kiến của Điền Chính Quốc: "Thấy sao, anh như vậy ok rồi phải không?"

"..." Điền Chính Quốc an ủi hắn, "Họ đã gặp anh rất nhiều lần rồi mà, không sao cả, đừng sợ. Với lại họ đã đồng ý cho chúng ta bên nhau rồi."

Kim Thái Hanh hít sâu một hơi: "Em nói rất đúng, con dâu xấu xí cũng phải gặp mẹ chồng."

Ba mẹ của Điền Chính Quốc đã đợi ở nhà từ rất sớm. Tuy rằng họ đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe thấy Kim Thái Hanh trực tiếp gọi ba mẹ, họ cũng hơi sửng sốt một chút.

Mẹ Điền Chính Quốc bật cười, vừa kêu họ vào nhà, vừa lải nhải: "Thằng nhóc tiểu Hanh này vẫn nhiệt tình như vậy. Các con ở bên nhau cũng mấy năm rồi phải không, vậy mà giấu đến mới giờ mới cho ba mẹ biết cũng quá khó khăn rồi."

Điền Chính Quốc nghe xong là biết người trong nhà đã hiểu lầm rồi, bất đắc dĩ giải thích: "Mới bên nhau không bao lâu là nói cho mẹ rồi. Lúc trước thật sự chỉ là bạn bè mà."

"Sao cơ, các con mới bên nhau thôi á?" Lần này đến lượt ba Điền Chính Quốc chấn động. Ông nhìn Điền Chính Quốc, lại nhìn Kim Thái Hanh, vẻ mặt không tin nổi.

Cho dù không tin thì không tin, nhưng khi ăn cơm ba Điền Chính Quốc vẫn khui rượu ngon cất trong nhà ra, rót đầy ly cho Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhớ rõ Kim Thái Hanh không thích uống rượu, hơn nữa sau khi uống say không chừng còn làm mấy trò điên khùng gì đó. Nếu cậu không có ở đó, sau khi uống say hắn còn có thể làm tên lạnh lùng, cao ngạo. Nhưng nếu cậu ở đây, sau đó Kim Thái Hanh sẽ làm cái gì thì cậu hoàn toàn không thể đoán được.

Lỡ như đến lúc đó hắn cưỡng hôn cậu, vậy thì chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Điền Chính Quốc biết nếu cậu nói thẳng không cho Kim Thái Hanh uống thì chắc chắn hắn sẽ không đồng ý. Hơn nữa sẽ làm cho ba mất hứng, vì thế cậu có quyết định khác.

Lượng rượu trong một chai là cố định, chỉ cần cậu uống nhiều, vậy thì Kim Thái Hanh sẽ uống ít đi.

Chỉ cần cậu uống đủ nhiều là được rồi.

*

"... Quốc Quốc, bạn học Điền?" Kim Thái Hanh cẩn thận chạm vào vai Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc quay đầu nhìn qua.

Cả khuôn mà và vành tai của Điền Chính Quốc đã ửng đỏ. Trong ánh mắt cũng đong đầy nước, dù cho vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc, nhưng nhìn chẳng có chút uy hiếp nào cả.

"Em uống say rồi phải không?" Kim Thái Hanh hỏi.

"Sao em lại say được," Điền Chính Quốc nhăn mày, "Em có thể uống thêm mười chai nữa kia kìa. Ba, rượu nhà mình đâu?"

"Còn còn, để ba đi lấy, con cứ từ từ thôi." Ba Điền Chính Quốc vừa nói vừa nhìn bộ dạng khi say hiếm có của con trai mình, sau đó bị mẹ Điền đánh cho một cái.

"Nói sảng cái gì đấy, không được uống nữa." Mẹ Điền trừng mắt ba Điền một cái, sau đó nhìn Kim Thái Hanh cười nói: "Tiểu Hanh, con giúp đưa Điền Chính Quốc về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây dì và ba nó dọn là được rồi. Điền Chính Quốc nó uống nhiều như vậy, phiền con chăm sóc nó một chút."

Kim Thái Hanh đã không thể đợi được từ lâu, trạng thái này của Điền Chính Quốc là trăm năm khó gặp, không nhân cơ hội này mà nói nhiều lời với cậu một chút thì thật sự lãng phí.

Kim Thái Hanh dìu Điền Chính Quốc vào phòng ngủ. Hắn đóng cửa lại, sau đó bật đèn lên.

Điền Chính Quốc giống như vừa mới kích hoạt một cơ quan nào đó, đi đến bàn học tự động ngồi xuống.

Trên bàn học của Điền Chính Quốc toàn là sách. Cậu lấy một cuốn mở ra, sau đó nghiêm túc quay đầu nói với Kim Thái Hanh: "Thái Hanh, cậu đứng đó làm gì? Mau tới đọc sách với tôi."

Kim Thái Hanh vui vẻ kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc. Nửa người trên đều chồm qua người Điền Chính Quốc, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm cậu.

Khi Điền Chính Quốc nghi ngờ nhìn sang, Kim Thái Hanh mỉm cười: "Anh không muốn đọc sách, anh chỉ muốn ngắm em."

Điền Chính Quốc nhíu mày: "Cậu không đọc sách thì sao mà thi đại học được? Không cố gắng thi đại học... Sao có thể học chung đại học với tôi?"

Giọng Điền Chính Quốc càng nói càng nhỏ dần. Đôi mắt ngấn lệ nhìn Kim Thái Hanh, hai người mặt đối mặt, trái tim lại chợt mềm nhũn.

"Vậy em hôn anh một cái đi, anh đọc sách với em liền." Kim Thái Hanh nói.

Ký ức của Điền Chính Quốc hẳn là đã quay về hồi cấp ba. Đối mặt với lời cợt nhã của Kim Thái Hanh, cậu suy tư một lúc, sau đó nghi hoặc nói: "Bây giờ làm bạn bè đều bắt đầu bằng việc hôn môi?"

"Đương nhiên rồi." Kim Thái Hanh giả vờ nghiêm túc nói năng bậy bạ, "Anh em xã hội chủ nghĩa bây giờ đều là như vậy đó. Không hôn môi sao có thể chứng minh quan hệ tốt được, cậu có phải là bạn tốt nhất của tôi không?"

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh mắt to trừng mắt nhỏ.

Trong lòng Kim Thái Hanh biết, nếu là Điền Chính Quốc hồi trung học, cậu chắc chắn sẽ kêu hắn nói lời xàm xí, hơn nữa Điền Chính Quốc cũng sẽ không hôn bạn bè của mình.

Nhưng người ở trước mặt hắn bây giờ đã trở thành bạn trai nhỏ của hắn, hơn nữa Điền Chính Quốc còn đang say rượu.

Điền Chính Quốc chậm rãi sát lại gần, Kim Thái Hanh hé miệng, nhận được một nụ hôn sâu từ bạn trai.

Điền Chính Quốc cũng không hôn lâu lắm, cậu nhíu mày rời khỏi: "Trong miệng cậu là mùi rượu không à, cậu uống nhiều quá rồi."

Kim Thái Hanh nương theo: "Đúng vậy, tôi uống hơn nửa chai lận, say tới mức trở về tôi năm mười tám tuổi luôn."

Đầu óc Điền Chính Quốc lúc này đang loạn hết cả lên. Vốn không hiểu ý trong lời nói của hắn, cậu ngồi ngay ngắn lại, muốn học với Kim Thái Hanh, muốn kéo thành tích học tập của hắn lên.

Cậu nhìn ngăn bàn muốn lấy sách vở, giấy bút cho Kim Thái Hanh, nhưng sau khi nhìn rõ đồ đạc trên bàn, cậu lại sửng sốt.

Trên bàn không có đồ của Kim Thái Hanh, tất cả đều là đồ của cậu.

Ngay cả ống đựng bút cũng đều là bút của cậu, bút của hắn chẳng thấy bóng dáng đâu.

Bỗng dưng Điền Chính Quốc đứng lên, xoay người nhìn khắp phòng.

Không có, chỗ nào cũng không có đồ của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc choáng váng đầu óc. Không nhớ ra được quá nhiều thứ, cậu mơ mơ hồ hồ nhớ rõ căn phòng này chất đầy đồ từ lớn đến nhỏ của hắn, không thể gọn gàng như thế chứ.

"Sao trong phòng lại trống thế?" Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh: "Đồ của cậu đâu hết rồi?"

Vấn đề này Điền Chính Quốc cũng rất muốn biết. Hắn còn nhớ rõ lần trước vào phòng ngủ của Điền Chính Quốc, hắn đã vì trong phòng còn bất cứ đồ vật nào thể hiện sự tồn tại của hắn mà bực bội.

Lúc ấy Điền Chính Quốc giải thích là "Không biết cậu sẽ đến, cho nên tôi đã dọn hết đồ của cậu rồi."

Điền Chính Quốc không đề cập tới, Kim Thái Hanh nhất thời cũng không nhớ tới chuyện này. Bây giờ nhắc lại nhìn không thấy hơi thở tồn tại của Kim Thái Hanh, điều này làm hắn có hơi buồn lòng.

Hắn không muốn to tiếng với Điền Chính Quốc, vì thế dịu dàng hỏi lại: "Đúng đó, đồ vật của anh đâu? Em để đâu hết rồi?"

Điền Chính Quốc chậm rãi ngồi xuống ghế tựa, dùng tay đỡ trán.

Sau khi uống say đầu sẽ rất khó chịu,Kim Thái Hanh đưa tay xoa xoa thái dương giúpĐiền Chính Quốc.

"Dựa vào người anh đi." Hắn nói, "Anh giúp em xoa."

Sau khi uống say Điền Chính Quốc rất ngoan ngoãn, dựa vào người Kim Thái Hanh để hắn giúp cậu xoa.

Điền Chính Quốc trầm tư, Kim Thái Hanh cũng không thúc giục cậu, để cậu từ từ suy nghĩ.

Suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên Điền Chính Quốc nói ra một câu: "...Hình như tôi cong rồi."

Kim Thái Hanh không biết tại sao việc hỏi đồ hắn ở đâu lại khiến Điền Chính Quốc nghĩ rằng mình cong, nhưng hắn vẫn phụ họa theo mà nói: "Đúng vậy, em cong rồi, hoàn toàn cong."

Điền Chính Quốc chậm rãi trượt xuống, cuối cùng nằm trên đùi Kim Thái Hanh.

Cậu nhìn hắn từ dưới, góc độ này đối với hầu hết mọi người chính là góc chết. Nhưng góc này của Kim Thái Hanh trông vẫn rất đẹp trai, mũi cao, đường cong hàm rõ ràng.

Đẹp trai, giàu có, là đối tượng thầm thương trộm nhớ của rất nhiều người.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh như vậy, đột nhiên nói: "Tôi yêu thầm một người, đã từ rất lâu...rất lâu rồi."

Chủ đề đột nhiên chuyển sang một hướng khác không ai ngờ tới. Tay Kim Thái Hanh đang ấn thái dương cho Điền Chính Quốc khẽ run lên, tâm trạng vui vẻ, tươi sáng như ánh dương của hắn bỗng chốc chìm xuống tận đáy.

Sau khi ở bên nhau, hắn chưa bao giờ nhắc tới người đó trước mặt Điền Chính Quốc, hy vọng cậu có thể từ từ lãng quên.

Nhưng sau khi uống say, Điền Chính Quốc vẫn nhớ tới người đó.

Kim Thái Hanh cố nén giọng, cũng kìm đi tâm trạng đang nặng nề của mình: "Không phải chúng ta đang nói tới chuyện đồ của tôi để ở đâu sao, nhắc tới cậu ta làm gì?"

Điền Chính Quốc say rượu không để ý logic, cũng không nói nhân quả, chỉ vào một ngăn tủ nào đó ở góc phòng: "Cho nên tôi cất đồ của cậu đi, đồ cậu tôi để ở đó, oẹ..."

Điền Chính Quốc không nói nữa. Cậu bịt miệng, đứng dậy rời khỏi đùi Kim Thái Hanh, chạy thẳng vào phòng vệ sinh.

Cửa phòng vệ sinh bị đóng lại một cái rầm, trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh đơ như đá ngồi trên ghế, hắn nắm chặt đôi tay, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Hắn không muốn nghĩ đến ẩn ý trong câu nói của Điền Chính Quốc, nhưng lý trí lại không tuân theo mệnh lệnh của hắn mà đi phân tích nguyên nhân, bày ra trước mặt hắn.

Bởi vì yêu thầm một người mà dọn hết đồ của hắn đi.

Tại sao?

Nguyên nhân vừa đơn giản vừa dễ hiểu.

Bởi vì Điền Chính Quốc toàn tâm toàn ý thích người đó, cho nên mới không muốn thấy đồ của hắn xuất hiện trong phòng, như vậy sẽ là một loại sỉ nhục với người mà mình thích.

Tựa như hắn thích Điền Chính Quốc, hắn tuyệt đối sẽ không để đồ của người bạn khác ở trong phòng ngủ. Phòng ngủ là một nơi riêng tư, đương nhiên chỉ có thể để đồ của hắn và cậu.

Hắn tin Điền Chính Quốc cũng nghĩ giống như hắn.

Hóa ra thời gian Điền Chính Quốc thích người kia còn sớm hơn là hắn tưởng tượng.

Hóa ra cậu thích người đó đến như vậy.

Kim Thái Hanh đứng dậy, bước từng bước nặng nề, chậm rãi đi tới ngăn tủ kia của Điền Chính Quốc, cũng chậm rãi kéo nó ra.

Hắn thấy một đống đồ ở trong đó.

Giống như đồ của Điền Chính Quốc, sắp xếp rất gọn gàng.

Sách luyện tập, bút, người máy đồ chơi, còn có tấm ảnh chụp chung hồi cấp ba.

Họ trong bức ảnh rất ngây ngô, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên, vui vẻ.

Kim Thái Hanh nắm chặt khung ảnh.

Âm thanh trong phòng vệ sinh bắt đầu thay đổi, sau khi nôn hết ra, Điền Chính Quốc vô cùng tự giác đi rửa mặt.

Rửa mặt xong hình như cậu nhận ra trên người mình toàn mùi rượu, vì thế lại mở vòi sen.

Tiếng nước truyền đến kích thích tinh thần đang chạm đáy của Kim Thái Hanh. Hắn đứng lên đi qua, gõ cửa phòng tắm.

"Tắm sau khi say sẽ rất nguy hiểm."Kim Thái Hanh trầm giọng, "Mở cửa."

"...Tôi không có say mà." Điền Chính Quốc ở bên trong nói.

Kim Thái Hanh hít sâu một hơi: "Em quên lấy quần áo này, mở cửa."

Lý do này đã thuyết phục được Điền Chính Quốc, cậu mở cửa ra.

Nước nhỏ trên mái tóc đen của Điền Chính Quốc. Giọt nước trực tiếp từ ngọn tóc nhỏ xuống xương quai xanh, hơi nóng của nước hun xương quai xanh của cậu ửng hồng.

Bây giờ Điền Chính Quốc hiển nhiên đã không còn tỉnh táo, nhưng khi cậu thấy Kim Thái Hanh, cậu vẫn nở một nụ cười với hắn.

Nụ cười này đã hạ gục đi tia lý trí cuối cùng của Kim Thái Hanh, hắn bước về phía trước, giữ ót Điền Chính Quốc, hôn lên.

Điền Chính Quốc giãy giụa một chút, sau đó yên tĩnh lại, tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt này.

Chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở còn nóng hơn dòng nước kia, Kim Thái Hanh cắn môi dưới Điền Chính Quốc, khàn giọng hỏi: "Thích anh không?"

"... Thích."

Kim Thái Hanh  ôm càng chặt người vào lòng, hỏi tiếp một câu: "Thích anh nhất chứ?"

Hai mắt Điền Chính Quốc mơ màng, trong mắt như chứa một lớp sương mù, giọng điệu mơ hồ: "Ừm... Thích nhất."

Kim Thái Hanh ôm cậu thật chặt như muốn cậu hòa và máu thịt của mình, hắn lại hỏi tiếp: "Có biết người đang hôn em bây giờ là ai không?"

Mặt hai người cách ra một chút, Điền Chính Quốc say mê ngắm nhìn khuôn mặt của Kim Thái Hanh, sau đó nở nụ cười ngây ngô.

"... Kim Thái Hanh."

Đủ rồi, hỏi nhiêu đây là đủ rồi.

Kim Thái Hanh biết rõ có nhiều chuyện không nên đào sâu vào sự thật. Mọi việc đều nên thoải mái đối mặt, không dò hỏi tới cùng mới càng vui vẻ.

Nhưng hắn nhịn không được.

Kim Thái Hanh hạ giọng: "Bây giờ em còn thích người trước kia mình thầm mến không?"

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng chớp mắt, hơi nước làm lông mi cậu ươn ướt, dính lại từng chùm: "Thích."

Lửa giận ngút trời thiêu nát cả trái tim hắn, đến thở cùng trở nên khó khăn.

Hắn không muốn nhịn nữa.

Kim Thái Hanh ép Điền Chính Quốc vào tường, hung dữ mà tàn nhẫn hỏi: "Người mà em thầm thích là ai, tên gì?"

Điền Chính Quốc say đến phản ứng cũng chậm nửa nhịp. Cậu nhìn Kim Thái Hanh, tựa như không hiểu câu hỏi này.

Hắn đang tính hỏi lại lần thứ hai, bỗng dưng Điền Chính Quốc mở miệng, nói ra  chữ.

"... Kim Thái Hanh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com