Thụ thế thân thức tỉnh (011)
Trong quán bar huyên náo, không ít đàn ông đang ngắm nghía Lâm Phong Trí, y đã vào đại một quán bar ven đường.
Ngay cả tên y Kim Thái Hanh cũng không nhớ, y muốn uống cho mình tê liệt!
Y gọi một chai bia, một mình một bàn, rót một ly rồi nốc cạn.
"Khụ khụ..." Y bị sặc ứa nước mắt.
"Uống rượu giải sầu một mình, tâm trạng không vui à?" Bỗng nhiên có người nắm bả vai y rồi ngồi xuống bên cạnh.
Lâm Phong Trí quay đầu lại, đôi mắt ướt nhòe nhìn thấy một gương mặt xa lạ, y nhếch miệng cười, "Anh là ai?"
Gã đàn ông có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người Lâm Phong Trí, hắn chậm rãi thò tay xuống xoa eo Lâm Phong Trí rồi luồn vào dưới áo, da thịt thiếu niên vừa mềm vừa mịn.
Trong lòng gã đàn ông ngứa ngáy, hắn cúi đầu tới gần Lâm Phong Trí, bờ môi như có như không lướt qua vành tai y, "Em muốn anh là ai?"
Bàn tay gã đàn ông không nhẹ không nặng xoa nắn vòng eo mềm mại, Lâm Phong Trí tỉnh tỉnh mê mê, y cảm thấy hơi nhột, bắt đầu nói năng lộn xộn, "Anh, nói, nói gì, tôi không hiểu."
Gã đàn ông kề sát vào Lâm Phong Trí, "Anh dẫn em đi chơi nhé?"
Lâm Phong Trí lắc đầu, hai tay kháng cự đẩy gã đàn ông ra, "Anh ngồi gần quá, tôi..." Đầu y nặng trĩu, "Kim Mục Trì đâu? Gọi anh ấy tới đây."
"Người đẹp." Gã đàn ông xoa dọc lên trên, hơi thở dồn dập, áp môi vào khóe miệng Lâm Phong Trí hôn nhẹ, "Anh và em cùng --"
Một giây sau, gã đàn ông bị kéo dậy một cách thô bạo.
Hai mắt Kim Mục Trì đỏ ngầu, bắt gặp một gã đàn ông lạ ôm hôn Lâm Phong Trí, hắn túm đầu gã nện mạnh xuống mặt bàn kính.
"ĐM! Mẹ kiếp mày muốn chết hả!"
Đầu gã đàn ông lập tức tóe máu, hắn giãy giụa muốn chống trả nhưng lại bị Kim Mục Trì túm đầu nện xuống bàn lần nữa.
Tay kia của Kim Mục Trì chụp lấy chai rượu đập bể rồi chĩa vào cổ gã đàn ông đang vùng vẫy.
Cảm nhận được mảnh vỡ sắc nhọn lạnh buốt, gã đàn ông lập tức đứng yên.
Kim Mục Trì giống hệt chó dại, bảo bối của hắn ngay cả chạm nhẹ hắn cũng không dám, thế mà có kẻ dám vấy bẩn! Hắn lạnh lùng kề vào tai gã đàn ông hỏi: "Hôn thích không?"
Mi mắt gã đàn ông dính máu, rối rít xin tha, "Anh ơi em sai rồi, em không dám nữa..."
Gây ra động tĩnh lớn như vậy làm quán bar lập tức náo loạn, quản lý và bảo vệ vội vàng chạy tới can ngăn.
Trên ghế salon, Lâm Phong Trí vẫn ngồi thừ ra, áo bị vén lên một góc, mờ mịt nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt.
Mí mắt y sụp xuống, sau đó co ro ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, Lâm Phong Trí đã ở trên xe.
Y ngồi dậy, mơ màng nửa ngày mới phát hiện Kim Mục Trì ngồi cạnh không nói một lời.
"Kim Mục Trì?" Lâm Phong Trí mờ mịt, "Đây là đâu?" Y gõ gõ đầu mình, "Em đau đầu quá."
Kim Mục Trì vừa tức vừa xót, đang nghiêm mặt lập tức chịu thua.
Hắn quay sang vuốt mái tóc hơi rối của Lâm Phong Trí, "Không biết uống mà còn dám gọi bia nặng độ, ngày mai em còn khó chịu hơn nữa kìa."
Lâm Phong Trí chớp mắt, "Bia nặng độ là gì cơ ạ?"
"..." Kim Mục Trì nhất thời im lặng, hình ảnh gã đàn ông hôn Lâm Phong Trí lại hiện ra, hắn đột nhiên bực bội, "Cái gì cũng không biết mà chạy đi uống rượu làm gì.
Lúc nãy em đã suýt bị..."
Lâm Phong Trí tròn xoe mắt, Kim Mục Trì không nói được nữa, rút tay lại nói: "Anh đưa em về nhà."
Lâm Phong Trí gật đầu, đột nhiên khẩn trương sờ tới sờ lui trên người hắn, "Khăn quàng cổ của em đâu rồi?"
Kim Mục Trì lấy ra khăn quàng cổ được xếp ngay ngắn, "Sợ em nóng thôi."
"Không phải cái này." Lâm Phong Trí cuống lên, "Khăn quàng cổ bằng len đỏ mà em tự đan ấy!" Y lập tức nhìn lên chỗ tài xế, "Quay lại quán bar đi, chắc làm rơi ở đó rồi!"
Kim Mục Trì ngờ vực hỏi: "Em đan khăn quàng cổ cho ai vậy?"
Tim Lâm Phong Trí giật thót, thích Kim Thái Hanh là bí mật của y.
Y nhìn lảng đi chỗ khác rồi nói qua loa: "Thì, thì cho người em thích chứ ai."
Đầu óc Kim Mục Trì lập tức trống rỗng.
Ngày hôm sau, hiếm hoi lắm Điền Chính Quốc mới ngủ nướng một hôm, dậy nấu cơm trưa, ăn xong lại quét dọn vệ sinh rồi mặc áo khoác dày ra cửa.
Cậu muốn mua bình hoa.
Gần đó có một chợ bán chim hoa cá kiểng, Điền Chính Quốc đi dạo một vòng, lúc ra xách theo một chiếc bình pha lê trong suốt và mấy chậu sen đá.
Cậu không vội về nhà mà đi dạo loanh quanh đến giờ cơm chiều, ra cổng chợ ăn tô mì thịt bò.
Ăn xong trời đã tối hẳn, còn rơi tuyết lất phất, Điền Chính Quốc xách đồ ung dung đi về nhà.
Khi sắp đến cư xá, Điền Chính Quốc thoáng thấy một chiếc xe quen thuộc, xe của Kim Mục Trì.
Biết Lâm Phong Trí thích người khác nên đến tìm cậu nổi điên.
Trong truyện, đêm đó Điền Chính Quốc bị hắn giày vò suýt chết.
Điền Chính Quốc quay người tới phòng bảo vệ.
Bảo vệ rất thích thiếu niên lễ phép này, cười tủm tỉm nhận lấy túi đồ, "Yên tâm, để chú giữ bảo đảm không vỡ đâu!"
Thấy Điền Chính Quốc định ra ngoài cư xá, bảo vệ hỏi, "Ngày mai tới lấy hay sao?"
Điền Chính Quốc cười, "Sáng mai ạ, làm phiền chú nhé."
Đi ra cư xá, Điền Chính Quốc đón xe đến quán bar.
Ngày thường quán bar vẫn hết sức náo nhiệt, bàn Phùng Tri Nhàn rất đông vui nhưng hắn lại mất hồn mất vía, liên tục nhìn về phía quầy bar.
Ngồi cạnh hắn là một nam sinh có giọng điệu chanh chua, "Phùng ca có nhìn ra hoa cũng vô ích thôi, hôm nay là thứ Ba, Điền Chính Quốc không đi làm đâu."
Phùng Tri Nhàn phớt lờ hắn, vớ lấy hộp thuốc lá trên bàn rút ra một điếu, đang định châm lửa thì một bóng dáng quen thuộc đi vào quán bar.
Phùng Tri Nhàn vứt ngay điếu thuốc rồi đứng dậy bước nhanh tới.
Nam sinh kia nhìn theo ánh mắt Phùng Tri Nhàn, lập tức kinh ngạc.
Mẹ! Điền Chính Quốc tới thật rồi!
"Tiểu Điền, sao em lại tới đây?" Phùng Tri Nhàn tươi cười.
Điền Chính Quốc hờ hững nói: "Tới lấy đồ."
Cậu bước vào phòng nhân viên.
Phùng Tri Nhàn vẫn chưa chịu đi mà dựa vào quầy bar chờ.
Mấy phút sau, Điền Chính Quốc trở ra nhưng không mặc đồng phục làm việc, Phùng Tri Nhàn hỏi, "Em đi luôn à?"
Điền Chính Quốc không muốn nói chuyện với hắn nên đi vòng qua hắn.
Phùng Tri Nhàn chợt thốt lên, "Anh không uống rượu đâu."
Điền Chính Quốc dừng lại, Phùng Tri Nhàn móc chìa khóa xe ra khỏi túi rồi cười mập mờ, "Hôm nay đưa em về được rồi đúng không?"
Mọi chuyện đều có thể tính toán chính xác, một số người cũng vậy, nhất là người có quá nhiều dục vọng.
Điền Chính Quốc lạnh nhạt liếc nhìn Phùng Tri Nhàn rồi gật đầu, "Ừm."
Trên đường đi Phùng Tri Nhàn luôn miệng hỏi han Điền Chính Quốc, cậu chỉ trả lời nhát gừng.
Vào cư xá, Phùng Tri Nhàn ngắm nghía tòa nhà cũ kỹ, lại nảy ra một ý định.
Lúc nãy hắn hỏi rồi, Điền Chính Quốc không có nhà mà đang ở phòng thuê.
"Tiểu Điền, bạn anh có căn hộ ở trung tâm thành phố, nó đi nước ngoài nên đang cho thuê, diện tích rộng lắm, vừa sửa xong, đồ đạc cũng mới, có thể ngắm sông, giao thông cũng thuận tiện, nếu em có hứng thú." Hắn ám chỉ, "Thì để anh nói giùm em một tiếng, nó không lấy tiền thuê đâu."
"Cảm ơn, tôi ở đây được rồi." Điền Chính Quốc nhìn tới trước. "Dừng trước tòa nhà kia đi, chỗ có thùng thu gom đồ cũ ấy."
Phùng Tri Nhàn giảm tốc độ rồi dừng xe lại, hắn háo hức nhìn Điền Chính Quốc, chờ cậu mời mình lên lầu uống nước.
Điền Chính Quốc tháo dây an toàn, "Cảm ơn." Sau đó mở cửa xuống xe.
Phùng Tri Nhàn sững sờ, chỉ vậy thôi sao? Hắn vội vã xuống theo, "Tiểu Điền!"
Điền Chính Quốc quay đầu hờ hững nói, "Nhà tôi chật hẹp không tiện mời khách, ngoài cổng có quán cà phê cũng tạm được, anh muốn uống không? Tôi mời."
Phùng Tri Nhàn khựng lại, có cảm giác quẫn bách như bị bắt quả tang.
Nhưng hắn lập tức cười lên, "Tiểu Điền, có phải em nghĩ anh thích em chỉ vì chuyện kia không?"
Điền Chính Quốc làm thinh.
Phùng Tri Nhàn muốn hút điếu thuốc nhưng nhìn sang Điền Chính Quốc lại thôi, "Hôm nay thật sự không phải vậy đâu, anh thích em thật lòng mà."
Đây là lần đầu tiên Phùng Tri Nhàn có cảm giác này.
Đúng là hắn có ý nghĩ đen tối nhưng quả thực không muốn cưỡng ép Điền Chính Quốc.
Hắn chỉ muốn lên lầu để xem nơi ở của cậu mà thôi.
Phùng Tri Nhàn vò đầu, "Trễ quá rồi không uống đâu, ly này để dành lại đi, ngủ ngon."
Phùng Tri Nhàn quay người lên xe lái đi.
Cùng lúc đó, đèn cảm ứng trên lầu tối xuống, Kim Mục Trì tắt nhật ký cuộc gọi, hắn đã gọi cho Điền Chính Quốc hơn một trăm cuộc.
Nhưng một cuộc Điền Chính Quốc cũng không nghe.
Điền Chính Quốc lên lầu, chẳng buồn nhìn đống tàn thuốc trước cửa mà lấy chìa khoá ra rồi bình tĩnh cắm vào ổ.
Két.
Cửa vừa mở thì sau lưng có người ập tới.
Kim Mục Trì chụp lấy bả vai Điền Chính Quốc lôi vào nhà rồi đóng sầm cửa lại, bóp cổ Điền Chính Quốc đè lên cửa.
Đèn chưa bật, chỉ có một tia sáng le lói hắt qua ô cửa sổ nhỏ.
Mặt Kim Mục Trì khuất trong bóng tối, có đàn ông đưa Điền Chính Quốc về nên hắn không kìm được tức giận, tay siết chặt cổ Điền Chính Quốc, "Em ngủ với thằng kia rồi à?"
Cổ bị bóp mạnh làm Điền Chính Quốc ngạt thở, cậu chỉ lạnh lùng nhìn Kim Mục Trì, phát âm không rõ lắm nhưng vẫn vô cùng cứng cỏi, "Đừng có sỉ nhục, tôi là người chứ không phải món đồ."
Kim Mục Trì thoáng sửng sốt, giây lát sau lại cười lạnh. "Tôi nhịn em lâu lắm rồi đấy.
Điền Chính Quốc, biết thân biết phận chút đi, em là đồ của tôi."
"Tôi ghét nhất là kẻ khác đụng vào đồ của mình."
Tay hắn càng siết chặt hơn.
Điền Chính Quốc thở dồn dập, vì thiếu dưỡng khí nên không cách nào nói chuyện.
Thấy mặt Điền Chính Quốc nhăn nhúm, Kim Mục Trì buông tay ra, ánh mắt phức tạp nhìn cậu thở hổn hển.
Nhưng mấy ngày nay thiếu niên lại đẹp lên, trên mặt bắt đầu có thịt, làn da trong bóng tối láng mịn như tơ lụa, hàng mi dài rậm như hai chiếc bàn chải nhỏ.
Tim Kim Mục Trì hẫng đi một nhịp, ngón cái vuốt ve da cổ Điền Chính Quốc, rất lạnh chứ không non mịn ấm áp như Lâm Phong Trí.
Kim Mục Trì hơi mê muội xúc cảm này.
Điền Chính Quốc rất ghét hắn đụng vào mình nên đưa tay đẩy hắn ra, Kim Mục Trì dễ dàng chụp được tay cậu.
Hắn nhìn xoáy vào Điền Chính Quốc, so với chuyện Lâm Phong Trí thích người khác, vừa rồi có đàn ông đưa Điền Chính Quốc về nhà càng làm hắn điên tiết hơn.
"Điền Chính Quốc, đêm nay tôi phải chơi em."
Kim Mục Trì khàn giọng nói, một tay sờ soạng trước ngực Điền Chính Quốc, muốn cởi áo khoác cậu ra.
"Không ai cản được đâu!"
Trong bóng tối lờ mờ, đôi mắt màu nâu nhạt như vực thẳm sâu không thấy đáy.
Kim Mục Trì sờ lên nút sừng trâu, vừa định cởi thì đôi môi mỏng lạnh kia thốt ra ba chữ.
"Lâm Phong Trí."
Điền Chính Quốc hờ hững nói. "Tôi tìm được em trai mình rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com