Thụ thế thân thức tỉnh (023)
Quy tắc đổ xúc xắc so lớn nhỏ rất đơn giản, mỗi người đổ ba con xúc xắc rồi cộng lại, nếu cược nhỏ thì ai thấp điểm hơn sẽ thắng, cược lớn thì ai cao điểm hơn sẽ thắng.
Nhắc tới trò chơi, Sở Tử Ngọc là người tích cực nhất, hắn hò hét, "Nhỏ nhỏ nhỏ!"
"OK, so nhỏ." Lâm Phong Dật cầm cốc xúc xắc lắc mấy lần rồi đổ ra bàn, một con 2 điểm, hai con 1 điểm.
Sở Tử Ngọc ngồi xuống rồi chồm tới cộng, "2+1+1, 4 điểm!"
Đám người vây xem cũng phấn khích theo, Điền Chính Quốc phải lắc ra ba con 1 điểm thì mới thắng được, nhưng lắc ra ba con giống nhau thực sự rất khó.
Xem ra đêm nay có thể ngắm mỹ nhân lạnh lùng hôn say đắm hoặc múa thoát y rồi!
Lâm Phong Dật đã nắm chắc phần thắng trong tay, hắn liếc nhìn Điền Chính Quốc, "Đến lượt cậu đấy."
Điền Chính Quốc ung dung xắn tay áo để lộ một đoạn cổ tay mảnh khảnh trắng nõn, sau đó cầm cốc xúc xắc lên, động tác vô cùng thành thạo lưu loát, không đợi đám người hoàn hồn, Điền Chính Quốc đã đặt cốc xuống.
Mở ra.
"Đù!" Sở Tử Ngọc kinh ngạc hét ầm lên, "Ba con 1 điểm, 3 nhỏ hơn 4! Tiểu Điền thắng rồi!"
Sắc mặt Lâm Phong Dật lập tức trở nên khó coi.
Có náo nhiệt để xem, Sở Tử Ngọc hào hứng thúc giục, "Lâm Phong Dật thua rồi!
Mau tìm người hôn đi!"
Mặc dù không được xem cảnh nóng bỏng của mỹ nhân lạnh lùng nhưng xem Lâm nhị thiếu cũng vui, mấy người khác nhao nhao lấy điện thoại ra quay phim.
Vẻ mặt Lâm Phong Dật thay đổi mấy lần, hỏi cũng không hỏi mà nghiến răng kéo qua thanh niên bên cạnh rồi đè ra ghế sofa hôn ngấu nghiến, triền miên say đắm.
Bầu không khí trong phòng lập tức sôi trào, vô số điện thoại dí sát vào hai người đang cắn môi nhau, quay chụp từ khoảng cách gần.
Năm phút trôi qua, Lâm Phong Dật biến thành trò vui nên hai mắt đỏ ngầu vì tức, đẩy ra thanh niên bị hôn nhũn cả người rồi nghiến răng nghiến lợi nhìn Điền Chính Quốc, "Chơi ván nữa đi, lần này so lớn!"
Cùng lúc đó, một bóng dáng cao lớn anh tuấn xuất hiện ở cửa.
Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.
"Được."
Đã thua một lần nên lần này Lâm Phong Dật hết sức thận trọng, hắn nhìn Điền Chính Quốc, "Cùng lắc một lượt đi."
Điền Chính Quốc không có ý kiến.
Hai người cầm cốc xúc xắc lắc một lát rồi đồng thời đặt xuống.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào cốc xúc xắc, hai người cùng đổ ra, Sở Tử Ngọc ngồi xổm đếm của Lâm Phong Dật trước, "2, 3, 6, 11 điểm!"
Lâm Phong Dật lập tức nhìn xúc xắc của Điền Chính Quốc, 1, 1, 2, 4 điểm...
Mặc dù lần này Điền Chính Quốc thua nhưng Lâm Phong Dật vẫn nhíu mày.
Điền Chính Quốc thua, trong phòng nhất thời tĩnh mịch, Sở Tử Ngọc liếm môi, lần này không hò hét ầm ĩ nữa.
Cứ cảm thấy Điền Chính Quốc toát ra một vẻ cao quý không thể khinh nhờn, không thích hợp để thành trò cười.
Trong đám có người thúc giục, "Em bartender chọn người hôn hay là múa thoát y luôn?"
Dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt Điền Chính Quốc vô cùng trầm tĩnh, Sở Tử Ngọc xoa mũi, thực sự không muốn thấy Điền Chính Quốc khó xử nên quyết định hy sinh môi mình, chủ động nói, "Hay là em hôn anh đi..."
"Em có thể hôn ngài được không?" Bỗng nhiên Điền Chính Quốc nhìn ra cửa.
Đám người cũng nhìn theo.
Ngoài cửa, một bóng dáng cao lớn nãy giờ đứng im lìm, Tạ Quân Kiệt đi toilet xong quay lại thấy Kim Thái Hanh bất động thì thắc mắc: "Sao không vào?"
Sở Tử Ngọc lập tức tỉnh rượu, phắc! Bartender này đúng là vừa có tài vừa to gan, tìm ai không tìm lại tìm ngay Kim Thái Hanh! Lần này bị từ chối chắc rồi.
Hơn nữa không chỉ bị từ chối thôi đâu, Kim Thái Hanh xưa nay luôn chướng mắt mấy trò chơi thấp kém này, lỡ anh nổi trận lôi đình thì không phải từ chối là xong chuyện đâu.
Bartender này gây chuyện lớn rồi!
Sở Tử Ngọc đau hết cả đầu.
Kim Thái Hanh chậm rãi đi vào phòng, thật ra hầu hết mọi người ở đây cũng không biết anh, chỉ là khí thế của Kim Thái Hanh quá mạnh nên cả phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Tiếng giày da bước trên sàn nhà nghe rõ mồn một, Kim Thái Hanh đi đến trước mặt Điền Chính Quốc.
Anh nhìn xuống thiếu niên, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt thiếu niên trong veo phẳng lặng không lẫn bất cứ thứ gì khác.
"Ấy ấy." Sở Tử Ngọc sợ Kim Thái Hanh nổi giận nên cắn răng đi tới giảng hoà, "Tụi tớ chỉ đùa thôi..."
Chưa nói hết câu thì Sở Tử Ngọc đã sững sờ.
Chỉ thấy Kim Thái Hanh đưa tay ôm eo Điền Chính Quốc rồi nhẹ nhàng linh hoạt kéo thiếu niên vào lòng mình. Kim Thái Hanh cúi đầu, đôi mắt đen nhìn chằm chằm hai cánh môi mỏng kia, "Được."
Cái gì! Sở Tử Ngọc kinh ngạc suýt rớt cằm, hắn không nghe nhầm đấy chứ? Kim Thái Hanh nói được sao?!
Tạ Quân Kiệt từ phía sau tới cũng đứng sững tại chỗ, phắc! Thì ra Kim Thái Hanh thích nam!
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh một cách quái dị, chẳng ai dám giơ điện thoại lên quay phim.
Tâm tình Lâm Phong Dật càng phức tạp hơn. Hắn biết Kim Thái Hanh, chỉ là chưa từng tiếp xúc với anh.
Thật không ngờ Kim Thái Hanh lại nhìn trúng Điền Chính Quốc!
Ngay khi sắp hôn Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh bỗng nhiên dừng lại, trên gương mặt lạnh lùng chẳng có biểu cảm gì, hờ hững nói: "Ra ngoài hết đi."
Bốn chữ đơn giản rõ ràng, Sở Tử Ngọc là người đầu tiên hoàn hồn, hắn lập tức đuổi người, "Mau mau mau, ra ngoài đi."
Tạ Quân Kiệt cũng tới gần nói, "Dưới lầu có mấy người mới tới đấy, mọi người xuống chơi đi."
Người có thể khiến Tạ Quân Kiệt và Sở Tử Ngọc nghe lời răm rắp như vậy chắc chắn phải có quyền thế ngập trời, ở đây toàn kẻ thức thời nên không dám ở lại xem náo nhiệt nữa mà kéo nhau đi hết.
Trong phòng dần vắng vẻ, Lâm Phong Dật nhíu mày nhìn Điền Chính Quốc hồi lâu mới miễn cưỡng nhấc chân ra ngoài.
Đối mặt với người đứng đầu Kim thị, hắn không thể không kiềm lại bản tính thiếu gia của mình.
Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại Tạ Quân Kiệt, Sở Tử Ngọc, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.
Ánh đèn chiếu vào đôi mắt trầm tĩnh của thiếu niên, Kim Thái Hanh nói tiếp: "Hai cậu cũng ra ngoài đi, đóng cửa lại."
"!!!" Sở Tử Ngọc suýt kêu lên, sao bọn họ cũng phải đi chứ, chẳng lẽ Kim Thái Hanh còn muốn làm chuyện gì khác ngoài hôn nữa à?
Trai già mới ăn mặn lần đầu mà cuồng nhiệt vậy sao?
Cả người Sở Tử Ngọc đều mụ mị, nếu mấy phút trước có ai nói với hắn Kim Thái Hanh đã hạ phàm thì hắn sẽ vung tay đập cho một phát, "Không tin không tin!"
Tạ Quân Kiệt nhìn sắc mặt Kim Thái Hanh rồi thức thời kéo Sở Tử Ngọc đi nhanh ra ngoài, rón rén đóng cửa lại.
Phòng cách âm rất tốt, vừa đóng cửa đã lập tức ngăn cách với lầu dưới huyên náo, lặng ngắt như tờ.
Trong phòng chỉ còn lại Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.
Eo thiếu niên nhỏ đến nỗi một tay anh có thể ôm trọn, gầy đến mức khó tin.
Kim Thái Hanh buông tay ra rồi lùi lại một bước, cau mày hỏi, "Nếu tôi không đến thì cậu định làm thế nào?"
Điền Chính Quốc chớp mắt, lần đầu tiên lộ ra vẻ tinh nghịch hợp với tuổi mình, "Tôi thấy ngài tới nên mới đồng ý chơi mà. Dù lắc được bao nhiêu điểm thì tôi cũng tuyệt đối không thua đâu."
Vẻ mặt Kim Thái Hanh từ từ giãn ra, đi tới sofa ngồi xuống, "Sao cậu biết chắc tôi sẽ giúp cậu?"
"Ngài là người tốt mà." Khóe miệng Điền Chính Quốc khẽ cong lên.
Đây là lần đầu tiên Kim Thái Hanh được phát thẻ người tốt, anh thản nhiên nói: "Người tốt chưa chắc sẽ giúp cậu đâu."
"Nhưng ngài đã giúp tôi rồi đấy thôi."
Kim Thái Hanh nhất thời im lặng, Điền Chính Quốc nói tiếp: "Hôm nay ngài lại giúp tôi thêm một lần, tôi là bartender ở đây, ngài muốn uống gì để tôi pha cho."
Kim Thái Hanh cởi nút tay áo, "Negroni."
Điền Chính Quốc quay lại xe rượu yên lặng pha chế. Trong phòng bật đèn mờ, hình dáng cậu vô cùng mơ hồ, Kim Thái Hanh nhìn một lát rồi hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám."
Kim Thái Hanh lại hỏi: "Không đi học à?"
"Có chứ, đang học năm nhất." Điền Chính Quốc pha rượu, giọng nói mát lạnh như suối, "Hai tháng nay tạm nghỉ."
Kim Thái Hanh trầm ngâm, "Làm nhiều việc như vậy, cậu cần tiền lắm à?"
Điền Chính Quốc đã pha rượu xong, cậu bưng đến chiếc bàn trước mặt Kim Thái Hanh rồi bình thản đáp: "Vâng, cần lắm."
Kim Thái Hanh không lên tiếng, anh bưng ly rượu lên, hương vị vẫn như mọi khi, uống mấy hớp rồi nói: "Tôi sẽ nghỉ lại đây, đêm nay cậu cũng đừng ra ngoài, cậu không thích hợp làm ở quán bar đâu."
Kim Thái Hanh uống cạn chỗ rượu còn lại rồi đặt ly xuống, thật sự cởi áo khoác ra, dựa vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Điền Chính Quốc nhẹ nhàng đi tới một chiếc sofa khác ngồi xuống, cậu nhìn bóng tối lờ mờ trước mặt, ánh mắt hơi lấp lóe.
Cậu đổ xúc xắc rất giỏi, khi làm thêm ở quán bar cũ, một nữ tiếp thị bia đã dạy cho cậu.
"Quán bar đủ loại người hỗn tạp, đổ xúc xắc có khi sẽ giải quyết được rất nhiều rắc rối."
Quả nhiên hôm nay đã có ích.
Nghĩ ngợi một hồi, Điền Chính Quốc cũng hơi buồn ngủ, trong phòng bật máy sưởi vừa đủ, cậu quấn chặt áo rồi nghiêng người tựa đầu vào ghế, hai mắt nhắm lại, ngủ rất yên tĩnh.
Thời gian từ từ trôi qua, gian phòng im ắng không có bất kỳ âm thanh nào, trong bóng tối, Kim Thái Hanh chậm rãi mở mắt nhìn về phía Điền Chính Quốc cách đó không xa.
Tướng ngủ của thiếu niên rất ngoan, rất yên tĩnh, khuôn mặt thanh tú vùi vào cổ, tóc mái rũ xuống che khuất mắt cậu.
Hai tay đầy vết chai sần để trên đùi, ngay cả tư thế ngủ cũng là học sinh ngoan.
"Khụ khụ." Bỗng nhiên thiếu niên ho khẽ mấy tiếng, chắc vì hơi lạnh nên cậu kéo kín áo lại, cả người co ro trên sofa.
Lần trước rơi xuống nước vẫn chưa khỏe sao? Kim Thái Hanh khẽ nhíu mày rồi đứng dậy tìm công tắc tăng nhiệt độ trong phòng lên.
Trở lại ghế sofa, đột nhiên Kim Thái Hanh muốn hút thuốc, anh rất ít khi hút, chỉ thỉnh thoảng cần suy nghĩ chuyện gì đó mới hút một điếu.
Thò tay móc hộp thuốc lá ra khỏi túi, vừa định châm lửa thì nghĩ đến Điền Chính Quốc cũng đang ở đây, thế là anh cất vào lại.
Lúc này dưới tầng trệt, Sở Tử Ngọc và Tạ Quân Kiệt đều nhìn chằm chằm lên lầu một, một người còn há hốc miệng chưa ngậm, một người tặc lưỡi trầm trồ.
Cuối cùng Tạ Quân Kiệt cũng biết tại sao lần trước Kim Thái Hanh hỏi tên người ta, thì ra là để ý Điền Chính Quốc.
Một lát sau, cuối cùng Sở Tử Ngọc cũng ngậm miệng lại, hắn băn khoăn nhíu mày, "Cậu đoán xem chừng nào lão Kim mới xuống?"
Tạ Quân Kiệt bưng rượu lên, "Ai biết."
Sở Tử Ngọc dày dạn kinh nghiệm phân tích, "Lần đầu khá là mới mẻ, với bộ dạng nhà cháy khó dập lửa của cậu ấy, kiểu gì cũng phải mấy tiếng mới đủ chứ đúng không?"
Trời sáng.
Đồng hồ sinh học của Điền Chính Quốc rất chính xác, cậu tỉnh dậy đúng sáu giờ.
Cậu mở mắt ra, trước tiên nhìn tới chỗ Kim Thái Hanh, anh có vẻ ngủ rất say.
Điền Chính Quốc không lên tiếng mà rón rén đứng dậy mở cửa, sau đó âm thầm đóng lại không gây ra tiếng động nào.
Cửa vừa đóng thì Kim Thái Hanh lập tức mở mắt, anh cầm hộp thuốc lá bên cạnh lên rút một điếu.
Điền Chính Quốc xuống lầu, tầng trệt rất yên tĩnh, chẳng có mấy người, cậu về phòng thay đồ rồi rời khỏi quán bar.
Sáu giờ, trời vẫn chưa sáng hẳn, vừa ra cửa thì có một người bám theo Điền Chính Quốc.
Cậu không hề biến sắc mà thong thả đi tới trước, âm thầm quan sát xung quanh.
Chỉ giây lát sau, cậu phát hiện đối diện có một xe đẩy bán đồ ăn sáng.
Điền Chính Quốc băng qua đường, tới gần mới biết chỗ này bán bánh kếp, có mặn có ngọt.
Điền Chính Quốc nhìn thực đơn, mua một phần bánh kếp chuối và một ly sữa đậu nành.
Chủ quầy là một bà cụ đã già nhưng động tác hết sức nhanh nhẹn, trải ra lớp bánh thật mỏng rồi cuộn nhân chuối lại, sau đó bỏ vào túi giấy.
"Cả thảy tám tệ rưỡi." Bà cụ đưa bánh và sữa đậu nành cho Điền Chính Quốc.
"Cảm ơn bà." Điền Chính Quốc trả một tờ 10 tệ.
Thấy tiền mặt bà cụ rất mừng, thanh toán bằng mã QR do con trai bà thu, sau khi quét mã tiền sẽ vào túi hắn.
Bà cụ tìm một tệ rưỡi thối lại cho Điền Chính Quốc.
Cậu bỏ tiền vào túi rồi quay người đi tiếp tới ga tàu điện ngầm.
Bánh kếp mới ra lò còn nóng hổi, cầm trong tay có thể giữ ấm, Điền Chính Quốc cẩn thận cắn một miếng, vừa nóng vừa ngọt, chưa ăn được mấy miếng thì một người đã chặn lại trước mặt cậu.
Lâm Phong Dật đợi Điền Chính Quốc cả đêm, bám theo cậu từ quán bar đến đây.
Thấy Điền Chính Quốc ăn ngon lành món rẻ tiền bán ven đường, Lâm Phong Dật ghét bỏ cau mày, "Cậu nghèo đến vậy cơ à?"
Điền Chính Quốc không thèm để ý hắn mà uống một hớp sữa đậu nành, thái độ hoàn toàn khác xa lần trước ở nhà họ Lâm.
Thậm chí Lâm Phong Dật còn có một cảm giác cực kỳ mãnh liệt rằng Điền Chính Quốc... đang khinh bỉ hắn!
Điều này khiến Lâm Phong Dật điên tiết, hắn nhếch miệng cười lạnh, "Nếu để bạn học của Trí Trí biết cậu làm ở quán bar thì em ấy sẽ mất mặt lắm đấy."
Điền Chính Quốc hạ ly sữa đậu nành xuống, thản nhiên nói: "Tôi kiếm tiền bằng sức lao động nên chẳng có gì mất mặt cả."
Lâm Phong Dật cười khẩy, "Bằng sức lao động? Tôi thấy bằng thân xác thì có, tối qua ở trong phòng chẳng phải Kim Thái Hanh để ý cậu à."
Hắn nheo mắt lại. "Cậu thử nghĩ xem nếu tôi nói chuyện này cho Trí Trí biết thì em ấy có còn nhận cậu là anh nữa không?"
Điền Chính Quốc hờ hững rút điện thoại ra khỏi túi rồi bật một đoạn video, là clip tối qua Lâm Phong Dật hôn đàn ông năm phút.
Điền Chính Quốc thờ ơ nói, "Anh thế này nó mới càng không muốn nhận đấy."
Lâm Phong Dật thấy video thì nổi điên lên, "Cậu mà dám để lộ ra thì tôi quyết không tha cho cậu đâu!"
"Cái này do anh quyết định chứ." Điền Chính Quốc cất điện thoại đi, "Muốn nước sông không phạm nước giếng hay muốn ngọc đá cùng nát?"
Lâm Phong Dật cắn chặt răng, hắn nhìn Điền Chính Quốc trừng trừng, khuôn mặt co rúm lại, "Xem như cậu lợi hại!"
Sau đó quay người hầm hầm bỏ đi.
Giải quyết xong một chuyện vặt vãnh, Điền Chính Quốc ăn bánh tiếp.
Trước khi lên tàu điện ngầm, cậu phải giải quyết xong bữa sáng.
Cùng lúc đó, Tạ Quân Kiệt lên lầu một gõ cửa, "Lão Kim?"
"Vào đi."
Tạ Quân Kiệt đẩy cửa vào, trong phòng bật đèn sáng như ban ngày, chỉ có một mình Kim Thái Hanh, ghế sofa rất sạch sẽ, nhìn không giống vừa trải qua "tình hình chiến đấu" kịch liệt.
Tạ Quân Kiệt ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Điền đâu?"
Kim Thái Hanh mặc áo khoác vào, "Đi rồi."
Vẻ mặt Tạ Quân Kiệt hết sức đặc sắc, "...Hai người không làm gì hết à?"
"Không."
Tạ Quân Kiệt khó hiểu, "Vậy sao tối qua cậu lại thế?"
Kim Thái Hanh cũng chẳng phải nhà từ thiện hảo tâm gì, mặc dù hàng năm Kim thị đều có tên trong danh sách quyên góp nhưng đêm qua giúp bartender kia khác thường như thế, nói không có ý gì còn lâu hắn mới tin.
Kim Thái Hanh không trả lời, sửa sang tay áo rồi bước ra khỏi phòng, "Đi trước đây."
***
Chuyến tàu đầu tiên đông nghịt người đi làm, không khí vô cùng ngột ngạt.
Điền Chính Quốc đứng trong góc, yên lặng nghe từ vựng tiếng Nga.
Cậu phải qua hơn hai mươi trạm, sau đó đổi sang chuyến khác để đến quán cà phê, gần tám giờ thì tới nơi.
Cậu là người đầu tiên đến cửa hàng, lau sạch mặt bàn rồi quét dọn vệ sinh, vì còn sớm nên cậu lấy sách tế bào học ra, đứng trong quầy thu ngân đọc say sưa.
Chín giờ, Trương Thanh kịp chạy vào quán giây cuối cùng, trời rất lạnh nhưng trán cô vẫn lấm tấm mồ hôi.
Quẹt thẻ thành công, Trương Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô liếc nhìn sách của Điền Chính Quốc nhưng đọc chẳng hiểu gì.
Cô tặc lưỡi, "Tiểu Điền, một ngày của cậu bốn mươi tám tiếng hay sao thế? Vừa làm vừa học mệt chết!
Đến giờ làm việc, Điền Chính Quốc cất sách đi rồi khẽ mỉm cười, "Vẫn ổn mà."
Trương Thanh lắc đầu, "Cậu là người chăm chỉ nhất mà tôi từng gặp đấy." Cô nhoẻn miệng cười, "Hồi xưa người ta hay nói rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc kiếm cơm mà vẫn muốn dựa vào thực lực, tôi thấy câu này hợp với cậu lắm đấy."
Điền Chính Quốc không trả lời, Trương Thanh cười cười, không nói gì nữa mà ra sau bếp làm việc.
Thấy đã đến lúc, Điền Chính Quốc cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Phong Trí.
[Hôm nay có tới lấy đồ của em không? Anh đang đi làm, khoảng bảy giờ tối sẽ về.]
Lâm Phong Trí đang ngủ thì điện thoại trên tủ đầu giường rung nhẹ. Y mơ màng cầm điện thoại lên, thấy tên Điền Chính Quốc thì choàng tỉnh, ngồi dậy xem tin nhắn.
Nhìn thấy nội dung, Lâm Phong Trí thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là việc này.
Y mau chóng trả lời, "Cả ngày hôm qua em chơi khúc côn cầu trên băng mệt chết đi được, hôm nay muốn nghỉ một hôm, ngày mai tới lấy được không, ngày mai anh không đi làm chứ?"
"Không đi làm."
Trả lời xong, Điền Chính Quốc để điện thoại xuống. Nhìn phản ứng của Lâm Phong Trí, xem ra Lâm Phong Dật chưa nói với y chuyện tối qua.
Thứ Bảy rất ế ẩm, cả buổi sáng bán không tới mười ly cà phê.
Trong tiệm không bao ăn trưa nên Trương Thanh tự đem theo cơm hộp, bỏ vào lò vi ba hâm mấy phút, mùi thơm tỏa ra khắp nơi, cô quay đầu tìm Điền Chính Quốc, "Tiểu Điền, tôi có đem theo sủi cảo trứng, cậu muốn..."
Điện thoại trong tiệm reo lên, Điền Chính Quốc ra hiệu cho Trương Thanh chờ một lát rồi nghe máy, "Hai ly caramel latte, một ly mocha, ba ly cappuccino, ba cái tiramisu, lầu 56 đúng không ạ? Vâng."
Cúp điện thoại, Điền Chính Quốc nói với Trương Thanh: "Cậu ăn đi, để tôi giao hàng đã."
Trương Thanh bĩu môi, sau khi có Điền Chính Quốc lượng đơn giao ngoài tăng vọt, chủ yếu là muốn ngắm người mà thôi.
Đóng gói xong, Điền Chính Quốc xách đồ tới tòa nhà bên cạnh.
Thứ Bảy đại sảnh vắng hơn mọi khi, chỉ có một tiếp tân, người này đã quen mặt Điền Chính Quốc nên bấm thang máy giùm cậu.
Điền Chính Quốc mỉm cười cảm ơn rồi vào thang máy.
Lên thẳng một mạch không dừng nên chỉ giây lát sau đã tới tầng 56, văn phòng rộng thênh thang vắng ngắt, chỉ có mấy người đang họp trong phòng, Điền Chính Quốc gọi điện cho người đặt hàng rồi yên lặng chờ ở cửa thang máy.
Chốc lát sau, một cô gái chạy tới mỉm cười nhận đồ, "Cảm ơn em nha!"
"Không có gì ạ." Điền Chính Quốc khẽ gật đầu rồi đi vào thang máy.
Thang máy hạ xuống đến tầng 40 thì dừng lại, cửa mở ra, Điền Chính Quốc chớp mắt mấy cái, "Kim tiên sinh?"
Kim Thái Hanh không ngờ gặp lại Điền Chính Quốc nhanh vậy, ánh mắt anh đảo qua bộ đồng phục quán cà phê của cậu.
Vừa làm việc suốt đêm, giờ lại tới đây làm tiếp sao?
Kim Thái Hanh bước vào thang máy, "Chào buổi sáng."
Điền Chính Quốc mỉm cười, "Chào buổi sáng."
Cửa thang máy đóng kín, bên trong yên tĩnh trở lại, thiếu niên đứng ở trong cùng, thân hình cao gầy phản chiếu trong cánh cửa màu vàng đồng.
Kim Thái Hanh quang minh chính đại nhìn cậu.
So với lần trước ở hồ đã tròn lên chút xíu nhưng vẫn còn rất gầy.
"Chưa khỏe nữa à?" Kim Thái Hanh chợt hỏi.
Điền Chính Quốc ngẩn ra giây lát rồi nhoẻn miệng cười, "Khỏe nhiều rồi ạ, chỉ lâu lâu mới ho thôi."
Kim Thái Hanh lại hỏi: "Thích câu cá à?"
"Vâng." Điền Chính Quốc gật đầu, "Mới đầu chỉ câu cho vui, về sau phát hiện ra sức hút của câu cá nên không dứt ra được nữa."
Kim Thái Hanh khẽ nhíu mày.
"Trước khi đi câu không biết mình sẽ câu được gì, nhưng tin chắc mình sẽ thắng lợi trở về."
Đôi mắt Điền Chính Quốc cong cong, "Tôi thích cảm giác đó, tin rằng mình có khả năng vô hạn."
Tin mình nhất định có thể thay đổi vận mệnh đã sắp đặt sẵn.
Cậu không muốn chết vào năm 21 tuổi, cậu muốn ngắm hoa mùa xuân, nghe mưa mùa hè, nếm quả mùa thu, nhìn tuyết mùa đông.
Đây mới là cuộc sống mà cậu nên có.
Ting.
Thang máy xuống tầng trệt.
Cửa mở ra, Điền Chính Quốc lễ phép chào Kim Thái Hanh, "Tạm biệt, Kim tiên sinh."
Trở lại quán cà phê, buổi chiều cũng vắng hoe, đến giờ tan tầm vẫn chẳng có người khách nào.
Đóng cửa, Điền Chính Quốc và Trương Thanh cùng đi tới ga tàu điện ngầm.
"Í, không phải cậu về bằng chuyến số sáu à?" Qua cổng soát vé, Trương Thanh thấy Điền Chính Quốc không lên tàu về nhà thì hơi kinh ngạc. "Còn đi đâu nữa à?"
Điền Chính Quốc cười, "Còn làm thêm chỗ khác nữa."
"!" Trương Thanh tặc lưỡi, "Cậu cũng liều mạng quá đấy! Bảo sao gầy thế kia." Cô chân thành nói. "Sức khỏe là vốn làm cách mạng, cậu chú ý giữ sức khỏe chút đi, có trẻ trung cỡ nào cũng không chịu nổi làm mấy việc cùng lúc suốt thời gian dài đâu."
Lúc này tàu vào trạm, ánh mắt Điền Chính Quốc hơi lấp lóe, "Ừ, làm hết hôm nay là nghỉ rồi."
Trong quán bar, Phùng Tri Nhàn kéo một đám người tới ngồi đầy quầy bar.
Điền Chính Quốc chỉ pha cho mỗi người một ly nên hắn rủ mấy chục người tới rồi lần lượt gọi từng ly.
Phùng Tri Nhàn ngồi đối diện với Điền Chính Quốc, một tay chống cằm, nhìn cậu không chớp mắt.
"Tiểu Điền, dạo này em có da có thịt hơn đúng không."
Càng xinh đẹp hơn.
Không phải Phùng Tri Nhàn chưa từng gặp người đẹp, hắn đã ngủ với mấy nam diễn viên nổi tiếng, toàn là gặp may nhờ khuôn mặt.
Nhưng Điền Chính Quốc thì khác, từ vẻ xinh đẹp kia toát ra một khí chất hết sức mê người.
Phùng Tri Nhàn càng ngắm càng mê muội.
Điền Chính Quốc pha rượu, đôi mắt rũ xuống không thấy rõ cảm xúc, phớt lờ câu hỏi của Phùng Tri Nhàn.
Phùng Tri Nhàn cũng chẳng giận mà cười không ngậm miệng được, hắn cảm thấy mình thật sự hơi đáng khinh.
Trước kia đám bạn giường chạy theo đòi yêu đương với hắn, hắn chỉ thấy phiền.
Giờ Điền Chính Quốc không để ý hắn thì hắn lại như điên như dại.
Điền Chính Quốc pha một ly B-52, châm lửa rồi đưa cho người ngồi cạnh Phùng Tri Nhàn. "Rượu của anh đây."
Đây là người Phùng Tri Nhàn kéo tới để ăn gian, hắn mập mờ nháy mắt, "Cho Phùng thiếu đi."
Điền Chính Quốc bình thản đưa cho Phùng Tri Nhàn.
Nhìn Điền Chính Quốc qua ngọn lửa xanh bập bùng, trong lòng Phùng Tri Nhàn rạo rực, hắn không cầm ly mà hỏi, "Tiểu Điền, anh mời em du lịch nước ngoài nhé, đi đâu tùy em quyết định được không?"
Điền Chính Quốc đặt ly rượu xuống, "Cảm ơn, không cần."
Phùng Tri Nhàn thở dài. "Tiểu Điền à, rốt cuộc em thích gì vậy? Anh không biết thật mà, em gợi ý cho anh chút xíu được không?"
Cuối cùng Điền Chính Quốc cũng nhìn thẳng vào hắn, "Yên tĩnh."
Phùng Tri Nhàn: "..."
Suốt thời gian còn lại, Phùng Tri Nhàn thật sự không mở miệng nữa, Điền Chính Quốc làm đến hai giờ sáng rồi về phòng thay đồ.
Nhưng lần này cậu không về ngay mà tới văn phòng tìm quản lý.
"Nghỉ việc?" Quản lý biến sắc, giờ Điền Chính Quốc là bộ mặt của quán bar nên tất nhiên hắn không nỡ để cậu đi, quản lý rót ly nước, "Nào, ngồi xuống uống miếng nước đã. Nói anh biết lý do đi, em không hài lòng về mức lương hay giờ làm việc? Không sao, cái nào cũng thương lượng được mà."
Điền Chính Quốc không ngồi, cũng chẳng uống nước, "Lý do cá nhân thôi ạ."
Quản lý do dự một lát rồi ngập ngừng hỏi, "Có phải tối qua..."
Hắn không dám nói tiếp nữa.
Kim Thái Hanh giữ Điền Chính Quốc qua đêm trong phòng, nhân viên khác không hiểu nhưng hắn là quản lý nên biết rõ mười mươi.
Hắn đã lăn lộn ở hộp đêm lâu năm, mắt nhìn người không đạt 100% nhưng ít nhất cũng 80%.
Mặc dù Điền Chính Quốc còn trẻ nhưng phẩm hạnh đoan chính trong sạch, tính tình còn rất kiêu kỳ, thà gãy chứ không cong.
Giờ bị... gặp phải chuyện này, Điền Chính Quốc không cùng Kim Thái Hanh cá chết lưới rách khiến quản lý khá bất ngờ.
"Không phải." Điền Chính Quốc cười nhạt, "Anh đừng giữ nữa, chúng ta chưa ký hợp đồng lao động nên không cần báo trước một tháng, từ giờ đến tuần sau chắc cũng đủ để tìm bartender thay thế rồi."
Sau đó cậu lễ phép gật đầu, "Cảm ơn anh đã giúp đỡ một tháng qua, anh cứ tính lương rồi chuyển vào tài khoản của em là được rồi."
Nói xong Điền Chính Quốc rời đi.
Quản lý ngồi thừ ra, thật lâu sau mới khẽ thở dài.
Quán bar hoàn toàn không thiếu bartender mà chỉ thiếu bartender vừa đẹp vừa kéo khách như Điền Chính Quốc.
Tiếc thì tiếc nhưng nghĩ đến tính tình của Điền Chính Quốc chưa biết chừng sau này sẽ đắc tội với Kim Thái Hanh, quản lý lại cảm thấy cậu rời đi sớm cũng tốt cho quán bar.
Hắn gọi điện bảo kế toán sáng mai ngủ dậy nhớ tính lương cho Điền Chính Quốc.
Ra khỏi quán bar, bên ngoài tuyết vừa rơi xuống, không khí hơi ẩm ướt, Điền Chính Quốc vừa đi tới lề đường đón taxi thì một chiếc xe trờ tới trước mặt cậu.
Cửa xe hạ xuống, Phùng Tri Nhàn cười với cậu, "Anh đưa em về."
Điền Chính Quốc từ chối khéo, "Xe đón tôi sắp đến rồi."
Phùng Tri Nhàn khựng lại, người tới đón Điền Chính Quốc giữa đêm khuya thế này nhất định là có quan hệ không tầm thường với cậu.
Điền Chính Quốc sống một mình nên không thể nào là cha mẹ cậu, chẳng lẽ...
Phùng Tri Nhàn biến sắc, e dè hỏi cậu: "Bạn em à?"
Điền Chính Quốc chợt nở nụ cười, "Tối qua quán bar xảy ra chuyện gì anh không biết sao?"
Phùng Tri Nhàn bị nụ cười của cậu làm ngẩn ngơ, hồi lâu sau mới định thần lại, "Chuyện gì cơ?"
Điền Chính Quốc lắc đầu không nói.
Trong lòng Phùng Tri Nhàn nổi sóng cuồn cuộn, nôn nóng mở cửa xuống xe rồi lao tới quán bar, ngay cả cửa xe cũng không đóng.
Điền Chính Quốc đi vòng qua đóng cửa xe lại rồi tiến lên phía trước.
Ngày Chủ Nhật đầu tiên, quán cà phê nghỉ bán nên Điền Chính Quốc cho phép mình dậy lúc sáu rưỡi.
Rửa mặt xong, cậu hấp hai mươi cái sủi cảo rồi học từ vựng tiếng Nga.
Học nửa tiếng, chờ cậu hoàn thành mục tiêu thì sủi cảo cũng vừa chín.
Nấu thêm một tô canh rong biển tôm khô, cậu bưng đến bàn trà rồi yên lặng giải quyết sạch sẽ.
Ăn xong leo lên cân, 57 ký.
Mấy ngày rồi mà chỉ tăng nửa ký, có lẽ vì đã qua giai đoạn tăng trưởng nhanh nên dạo này cậu tăng cân rất chậm, mặc dù sức ăn đã tăng lên đáng kể.
Nhưng không sao, cậu chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn cả.
Điền Chính Quốc gom bát đũa vào bếp rửa, lúc ra gần tám giờ.
Thấy đã đến lúc, cậu gọi một cú điện thoại.
Reng, reng, reng...
Tiếng chuông dài dằng dặc, Điền Chính Quốc kiên nhẫn chờ.
Trước khi hồi chuông cuối cùng kết thúc, rốt cuộc có người bắt máy, một giọng đàn ông nóng nảy vang lên.
"Ai đó!"
Điền Chính Quốc lễ phép hỏi: "Có phải viện mồ côi Rainbow Bridge không ạ?"
Người đàn ông gắt gỏng, "Kín chỗ rồi, tạm thời không có giường để nhận thêm trẻ mồ côi đâu!"
"Tôi muốn đăng ký làm tình nguyện viên." Điền Chính Quốc vẫn điềm tĩnh như cũ.
Nghe nói làm tình nguyện viên, người đàn ông lập tức đổi thái độ, "Được, vậy cậu điền đơn gửi cho tôi đi, nếu được tôi sẽ liên lạc với cậu. Wechat của tôi là số điện thoại luôn đấy, cậu add tôi trước đi."
Điền Chính Quốc add Wechat, chỉ một lát sau người đàn ông đã gửi mẫu đơn tới, Điền Chính Quốc nghiêm túc điền vào rồi nộp lại.
"OK." Người đàn ông trả lời, "Chờ tôi đem đi xét duyệt đã, có kết quả sẽ báo cho cậu."
Điền Chính Quốc, "Vâng, cảm ơn."
Nói chuyện xong, Điền Chính Quốc để điện thoại xuống.
Viện mồ côi Rainbow Bridge là cô nhi viện mà cậu và Lâm Phong Trí từng ở hồi bé.
Cũng là nơi làm việc của mẹ Kim Mục Trì, bà chưa hề rời khỏi thủ đô.
Trong truyện gốc, sau khi cậu chết Lâm Phong Trí rất buồn nên trở lại viện mồ côi Rainbow Bridge để tìm kiếm ký ức quá khứ.
Thế là gặp được mẹ Kim Mục Trì đang dạy vẽ ở viện mồ côi Rainbow Bridge.
Sau đó Lâm Phong Trí gọi cho Kim Mục Trì, bắt đầu kéo hai mẹ con lại gần nhau.
Tình cảm Lâm Phong Trí và Kim Mục Trì càng thêm nồng cháy, trong nhà kho mà Điền Chính Quốc nấp cả ngày để vợ chồng nhà họ Lâm nhận nuôi Lâm Phong Trí, hai người ý loạn tình mê, ròng rã làm suốt một đêm.
...
Dạ dày quặn lên dữ dội, cơn nôn mửa càng lúc càng mãnh liệt, Điền Chính Quốc lao vào phòng vệ sinh, vừa tới bồn rửa tay đã nôn ra.
Mọi thứ vừa ăn đều nôn sạch sẽ, hai tay Điền Chính Quốc bám vào mép bồn, đứng im rất lâu mới ngẩng đầu lên.
Trong gương, sắc mặt thiếu niên tái nhợt, gầy đến nỗi gió hơi mạnh chút xíu cũng có thể cuốn cậu đi.
Nhưng ánh cậu vô cùng kiên nghị khiến người ta tin chắc dù giông bão có mạnh đến đâu cũng không quật ngã được cậu.
Buổi chiều, Điền Chính Quốc nhận được tin nhắn ngân hàng.
Quán bar gửi lương thưởng đến, tổng cộng mười bảy ngàn sáu trăm năm mươi sáu tệ.
👉 59.484.160 VNĐ
(Tính theo tỷ giá trung bình 1 tệ ≈ 3.370 VNĐ)
Sau đó Lâm Phong Trí cũng gọi điện tới.
"Anh có tiện đem đồ đến quảng trường Thụy Tinh không? Ngay gần nhà anh đó!
Gần lắm, đi bộ chỉ mất mười phút thôi!" Khi chột dạ Lâm Phong Trí nói rất nhanh, "Em muốn mời anh ăn cơm!"
Điền Chính Quốc đã bỏ đồ vào túi giấy từ sáng sớm.
Lâm Phong Trí rất sợ người khác biết quan hệ giữa mình và cậu, lần trước cậu cố ý để Kim Mục Trì tới, Lâm Phong Trí bị dọa sợ nên tạm thời không dám tới nữa.
Điền Chính Quốc xách đồ ra ngoài, "Tiện chứ."
Mở cửa ra, mấy thùng đồ hộp cho mèo chất cạnh tường vẫn còn y nguyên.
Xuống lầu, Điền Chính Quốc đi tới quảng trường Thụy Tinh, khoảng mười phút là đến.
Từ xa đã thấy Lâm Phong Trí mặc áo khoác cashmere màu trắng sữa, quàng khăn len màu xanh khói và đội mũ len đỏ thẫm.
Đứng cạnh tượng đồng trên quảng trường, dáng vẻ xinh đẹp ngoan hiền vô cùng bắt mắt.
Một lát sau Lâm Phong Trí cũng thấy Điền Chính Quốc, y đứng tại chỗ vẫy tay, Điền Chính Quốc bỗng nhiên dừng lại.
Cậu lẳng lặng nhìn Lâm Phong Trí, lần này không tiếp tục đến gần y nữa.
Lâm Phong Trí đợi một hồi, thấy Điền Chính Quốc vẫn đứng yên tại chỗ thì chủ động chạy tới.
"Sao thế?"
Điền Chính Quốc nhếch môi, "Đi làm hơi mệt nên mắt yếu, không thấy được em."
Lâm Phong Trí nhìn túi giấy Điền Chính Quốc xách theo, thuận miệng hỏi: "Làm gì?"
"Bồi bàn."
Điền Chính Quốc không đưa túi giấy qua, Lâm Phong Trí cũng không tiện lấy, nếu vậy sẽ lộ ra y đang nóng lòng, nghĩ đến chiếc đồng hồ gốm trắng kia, y lơ đễnh hỏi, "Làm bồi bàn mệt vậy sao?"
Điền Chính Quốc mỉm cười, "Cũng được, chủ yếu là làm mấy việc cả ngày lẫn đêm không nghỉ, giờ bớt đi một việc rồi, sau này sẽ thảnh thơi hơn."
"Vậy là tốt rồi." Lâm Phong Trí gật đầu, y xoa mũi, "Anh đói chưa, đi ăn trước nhé? Có quán nào ngon không, lần đầu tiên em tới đây đó."
"Anh cũng mới tới lần đầu nên không biết nữa."
Lâm Phong Trí kinh ngạc, "Anh là trạch nam à? Chỗ này gần nhà gần trường anh như vậy mà anh chưa tới bao giờ sao!"
Điền Chính Quốc cười nhạt, "Không phải, tại mấy cửa hàng bán đồ đắt quá nên không hợp với anh thôi."
Lâm Phong Trí lúng túng, y vội lấy điện thoại ra rồi đi tới trung tâm mua sắm, "Đi thôi, để em xem bảng xếp hạng đã." Y mở phần mềm rồi tìm những quán được xếp hạng cao, "Ăn món Nhật nhé? Đánh giá cũng không tệ lắm. Có lẩu, thịt nướng, cả món Quảng Đông nữa."
"Ăn lẩu đi." Điền Chính Quốc ho khẽ mấy tiếng. "Anh còn đang ho nên muốn ăn đồ nóng."
Lâm Phong Trí gật đầu. "Được thôi."
Tiệm lẩu nằm ở số 3033 khu F, Lâm Phong Trí là dân mù đường, bình thường toàn là người khác dẫn y đi, nhưng hôm nay là Điền Chính Quốc, y ngại mở miệng nên đành ra sức mò đường.
Y dẫn Điền Chính Quốc đi mười mấy phút, tiệm lẩu chẳng thấy đâu mà toàn thấy tiệm bán đồ chơi con nít.
Rõ ràng đã đến khu mua sắm của trẻ em.
"Lạ thật..." Lâm Phong Trí nhìn chấm đỏ trên bản đồ rồi lầm bầm, "Đúng là chỗ này mà."
Bỗng nhiên một mô hình Ultraman dài cỡ ngón tay giơ lên trước mắt làm y sửng sốt, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy đôi mắt cong cong của Điền Chính Quốc.
"Hồi nhỏ em thích nhất là Ultraman." Điền Chính Quốc mỉm cười ấm áp, "Có lần em làm rớt bể một cái tay của Ultraman, vừa khóc vừa chạy đi tìm anh, nói Ultraman mất một tay sẽ không đánh thắng được quái thú."
Lâm Phong Trí hoàn toàn không nhớ, trong trí nhớ của y, hồi bé mình không thích Ultraman mà chỉ thích Transformers.
Y mím môi dưới, "Em không nhớ..."
"Anh nhớ mà." Trong mắt Điền Chính Quốc lấp lánh ý cười, mắt hai người họ đều có chung một đặc điểm, lúc không cười rất xinh đẹp, lúc cười càng rạng rỡ hơn. "Tặng em đó."
Điền Chính Quốc dúi Ultraman vào tay Lâm Phong Trí, "Anh vẫn luôn muốn tặng em một con Ultraman, cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng rồi."
Ultraman tỏa ra hơi ấm nhè nhẹ, là nhiệt độ trên da Điền Chính Quốc, trong lòng Lâm Phong Trí bỗng xốn xang như bị mèo cào.
Rốt cuộc y mở miệng. "Em tìm không ra đường!"
Hàng mi dài chớp nhẹ, Điền Chính Quốc chìa tay ra, "Đưa điện thoại cho anh."
Lâm Phong Trí ngoan ngoãn đưa điện thoại tới, Điền Chính Quốc xem bản đồ rồi ngẩng đầu nhìn bảng chỉ đường, "Đi theo anh."
Lần này Điền Chính Quốc đi trước dẫn đường.
Sau đầu thiếu niên tròn trịa hết sức xinh đẹp, giống mình y như đúc, Lâm Phong Trí ngẩn ngơ nhìn chằm chằm, bỗng nhiên đâm sầm vào lưng Điền Chính Quốc.
Qua lớp áo bông, Lâm Phong Trí bị cấn vai kêu lên một tiếng đau đớn.
Ngẩng đầu lên mới thấy đã tới quán ăn...
Điền Chính Quốc quay đầu lại, "Em không sao chứ?"
Lâm Phong Trí đỏ mặt lắc đầu. "Không sao."
Nhân viên phục vụ của quán lẩu ra nghênh đón, "Chào quý khách, xin hỏi đi mấy người ạ?"
"Hai người." Điền Chính Quốc đáp.
"Vâng, xin mời theo tôi." Nhân viên phục vụ dẫn họ vào trong.
Giờ này ít ai đến ăn lẩu nên chỗ trống rất nhiều, nhân viên phục vụ dẫn họ đến một bàn bốn người.
Sau khi ngồi xuống, Điền Chính Quốc cầm thực đơn lên xem, "Em muốn ăn lẩu gì?"
Lâm Phong Trí đáp: "Gì cũng được."
"Lẩu uyên ương nấm cà chua được không?"
Thật ra Lâm Phong Trí muốn ăn lẩu sa tế, không có sa tế thì vô vị lắm, nhưng đã lỡ nói vậy nên y khó chịu gật đầu, "Được."
"Còn món chính thì sao?"
"Gì cũng được."
Điền Chính Quốc không hỏi nữa, chọn mấy món ăn và một chai nước ép việt quất rồi trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Lẩu bưng lên rất nhanh, nước dùng và các món ăn cũng lần lượt được đem ra.
Nhưng lại là lẩu uyên ương sa tế và cà chua. Lâm Phong Trí gọi nhân viên phục vụ lại, "Bưng nhầm rồi..."
"Không phải đâu." Điền Chính Quốc gắp một con mực sữa thả vào ngăn lẩu sa tế, "Anh còn nhớ hồi bé em thích lẩu sa tế lắm."
Tim Lâm Phong Trí bỗng nhiên đập mạnh, y nhìn chằm chằm lẩu sa tế sôi ùng ục, thỉnh thoảng đầu mực trồi lên, y cũng rất thích mực sữa.
Thì ra là thói quen hồi bé của y...
Y cảm động nắm chặt đũa, "Anh thích ăn gì? Em nhúng cho anh nhé."
"Thịt bò."
Lâm Phong Trí gắp một lát thịt bò thả vào ngăn lẩu cà chua, sau đó vui vẻ gắp mực sữa.
Điền Chính Quốc bưng ly lên uống một hớp trà lúa mạch, hàng mi rũ xuống che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Lúc nhỏ Lâm Phong Trí hoàn toàn không ăn sa tế và mực sữa.
Họ không ăn cay.
"Của anh cũng chín rồi này!" Lâm Phong Trí gắp thịt bò vào đĩa Điền Chính Quốc, "Đây!"
Điền Chính Quốc ngước mắt, khóe môi hơi nhếch lên, "Cảm ơn em."
Lâm Phong Trí nhai mực sữa, thỉnh thoảng liếc trộm Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc nhúng rau vào lẩu, "Có chuyện gì à?"
Vành tai Lâm Phong Trí đỏ lên, thật ra cũng chẳng có gì to tát, y chỉ hơi tò mò chút thôi, "Anh còn nhớ ba mẹ anh... ba mẹ tụi mình không?"
Điền Chính Quốc đặt đũa xuống, đáy mắt hiện lên ý cười mờ nhạt, "Mẹ chúng ta tên Điền Thu Sương, là con gái Giang Nam đoan trang thùy mị, nói chuyện nhỏ nhẹ, dịu dàng khéo léo, còn nấu chè đậu xanh bạc hà rất ngon nữa."
"Cha họ Đổng, hình như là giáo viên dạy lịch sử... Anh nhớ trong nhà tụi mình có nhiều sách lịch sử lắm..."
Lâm Phong Trí nghe say sưa, bỗng nhiên túi y rung lên liên hồi.
Y lấy điện thoại ra, người gọi là Kim Mục Trì.
"Em đang ăn ngoài tiệm nè." Lâm Phong Trí nghe máy.
Kim Mục Trì cười khẽ, "Có đứa bạn tặng anh một thùng cua hoàng đế nên định đưa tới cho em, nếu em ăn rồi thì..."
"Em còn ăn tối nữa mà!" Lâm Phong Trí cười, "Đã đưa cua hoàng đế tới thì anh đừng mơ đem về nhé!"
Nghe cuộc đối thoại, Điền Chính Quốc đoán ra y đang nói chuyện với Kim Mục Trì.
Cậu đứng dậy nói: "Anh vào toilet chút nhé."
Lâm Phong Trí gật đầu, "Ừm."
Kim Mục Trì nghe giọng Điền Chính Quốc thì hơi giật mình, "Em đang ăn với ai vậy?"
Toi rồi! Lâm Phong Trí đảo mắt lòng vòng, ấp úng nói: "Thì, thì ăn với bạn thôi."
Kim Mục Trì không hỏi nữa, "Em cứ từ từ ăn đi, anh bảo tài xế chở cua hoàng đế tới nhà em rồi, nếu thích thì mai sẽ đem thêm cho em."
Lâm Phong Trí cười vui vẻ, "Dạ, cảm ơn anh!"
Kim Mục Trì cúp máy. Nhớ lại giọng nói của Điền Chính Quốc, trong lòng hắn bỗng nhiên rạo rực, đứng dậy cầm áo khoác bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
...
Ăn xong, Lâm Phong Trí định đi tính tiền thì bị Điền Chính Quốc cản lại.
"Chờ em kiếm được tiền rồi hãy mời anh."
Điền Chính Quốc đưa tay vỗ nhẹ đầu y, "Bữa nay để anh mời trước đã."
Dứt lời cậu đến quầy thu ngân trả tiền.
Ngón tay Điền Chính Quốc thoang thoảng mùi nước rửa tay giống hệt mùi bột giặt trên áo cậu, Lâm Phong Trí sửng sốt hồi lâu mới vội vã đuổi theo.
Ra khỏi tiệm lẩu, rốt cuộc Điền Chính Quốc đưa túi giấy cho Lâm Phong Trí, "Còn sớm lắm, ghé nhà anh ngồi chơi một lát không?"
Lâm Phong Trí mở túi giấy ra, thấy đồng hồ gốm trắng nằm trên cùng thì thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nói: "Thôi, để em chở anh về đầu ngõ. Em có lái xe tới."
Điền Chính Quốc mỉm cười, "Không cần đâu. Ăn hơi no nên anh muốn đi bộ về cho tiêu cơm."
"Được thôi." Lâm Phong Trí mỉm cười vẫy tay, "Vậy em đi trước đây, khi nào rảnh thì gọi điện!"
Điền Chính Quốc gật đầu rồi dõi theo Lâm Phong Trí xách đồ chạy xa, sức sống thiếu niên lan tràn như gió.
Chốc lát sau, Điền Chính Quốc thu mắt lại, không về nhà mà tắt chuông điện thoại rồi quay người đến tiệm sách gần đó đọc sách.
...
Mười giờ tối, tiệm sách đóng cửa, Điền Chính Quốc mới cầm mấy cuốn sách ra quầy tính tiền.
Lấy túi phải trả thêm một tệ, Điền Chính Quốc không cần nên ôm sách thong thả về nhà.
Đi tới đầu phố, sắp đến chung cư thì từ xa nhìn thấy hai người đang giằng co ở cửa.
Điền Chính Quốc dừng lại.
Ánh đèn tù mù rọi xuống bọn họ, người cao hơn là Kim Mục Trì.
Người còn lại là Phùng Tri Nhàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com