39
-🦦
Điền Chính Quốc không hiểu sao lại cảm thấy có chút nguy hiểm, cậu đứng yên tại chỗ, thay vì trả lời Kim Thái Hanh , cậu hỏi: "Cậu không ra ngoài sao?"
Còn một chút thời gian nữa, Điền Chính Quốc muốn ở trong phòng một mình.
"Cậu quan tâm tôi à?" Kim Thái Hanh nở nụ cười: "Tôi không ra ngoài."
Điền Chính Quốc im lặng, cặp sách của cậu ở trên bàn phía sau Kim Thái Hanh , cậu đi lại lấy cặp nhưng Kim Thái Hanh ở trước mặt, cậu khó mà lấy được.
Cậu lười nhờ Kim Thái Hanh giúp đỡ, chiếc đèn chùm trên trần tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, cậu đi thẳng tới với lấy dây đeo cặp.
Trước khi chạm vào, Kim Thái Hanh dễ dàng nhấc chiếc cặp bằng một tay và đưa nó cho cậu.
"Tiểu lớp trưởng, nói với tôi một tiếng cũng không có chết."
Sau giọng nói lười biếng, chiếc cặp được đưa tới tay Điền Chính Quốc , cậu nhận thấy ánh mắt của người bên kia đang rơi trên khuôn mặt mình, làn da bị Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm nóng như lửa đốt.
"Cậu đang nhìn cái gì?" Điền Chính Quốc có chút tức giận.
Điền Chính Quốc không biết tại sao, rõ ràng là Kim Thái Hanh không có làm gì, chẳng qua là cậu rất dễ nổi cáu với Kim Thái Hanh .
Đó chắc chắn không phải là vấn đề của cậu, đó là vấn đề của Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh tựa hồ không ngờ Điền Chính Quốc lại hỏi như vậy, nhướng mày nói: "Hiện tại ngay cả nhìn cũng không được."
"Không được." Điền Chính Quốc nói.
Nói xong, Điền Chính Quốc quay đầu đi thu xếp đồ đạc, trong cặp sách ba cậu nhét cho rất nhiều đồ ăn vặt, cậu lấy ra sữa và đồ ăn, còn có cả sách vở của mình.
Khi thu dọn đồ đạc, Kim Thái Hanh nhìn cậu, chờ cậu kéo khóa cặp lại, cậu muốn cất cặp về chỗ cũ nhưng lại tránh khỏi Kim Thái Hanh.
"Lớp trưởng, cậu thật là..." Kim Thái Hanh cười nửa miệng, hắn nhớ rõ đối phương rất dễ thù dai, trong mắt ý tứ cũng không rõ ràng.
Điền Chính Quốc chỉ là không vui, cậu chỉ là không muốn Kim Thái Hanh giúp đỡ, tự mình làm cũng không phải là không thể.
Đặt cặp sách trở lại chỗ cũ, cậu không có ý định nói chuyện với Kim Thái Hanh , giây tiếp theo, cổ tay bị nắm lấy, cậu ngơ ngác nhìn Kim Thái Hanh đang nắm lấy cổ tay mình.
"Buông tay."
Đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào mạch đập của cậu, Điền Chính Quốc bắt gặp ánh mắt Kim Thái Hanh mang theo chút ý cười, nhưng lại không nỡ buông cậu ra.
"Quốc Quốc , cậu rất ghét tôi."
Thanh âm của Kim Thái Hanh rất dễ nghe, giọng nói có chút dịu đi, không còn vẻ trêu chọc thường ngày nữa, tựa hồ đang nghiêm túc hỏi cậu.
"Cậu... " Điền Chính Quốc đối diện với khuôn mặt của Kim Thái Hanh , khuôn mặt quá mức phạm quy, đáy mắt hiện lên một tia nghiêm túc cùng chăm chú, cậu suýt chút nữa liền bị lung lay.
Điền Chính Quốc nhanh chóng phản ứng lại, không thể bị rơi vào bẫy của Kim Thái Hanh , cậu quay đi và nói thẳng thừng: "Tôi không có ghét cậu."
"Còn nữa, đừng có gọi tôi là—"
Điền Chính Quốc chưa kịp nói xong, cổ tay đột nhiên bị lực mạnh kéo lấy, cơ thể Điền Chính Quốc hơi nghiêng về phía trước, đang không kịp chuẩn bị bất chợt bị kéo một cái, cả người cậu theo bản năng liền giãy dụa chống cự.
Tuy nhiên, sức mạnh của con súc sinh này lớn hơn cậu rất nhiều, Điền Chính Quốc lại bị kéo về phía sau, hắn ta vẫn còn đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với cậu, cậu ngồi phịch xuống đùi của Kim Thái Hanh .
Cổ tay Điền Chính Quốc vẫn bị Kim Thái Hanh giữ chặt, tay còn lại miễn cưỡng nắm lấy tay vịn của ghế, trán đập vào sống mũi của Kim Thái Hanh , hắn nhìn xuống cậu với một nụ cười đê tiện.
"Lớp trưởng, thật xin lỗi tôi trượt tay." Kim Thái Hanh ghé vào bên tai cậu trầm giọng nói: "Cậu không để tâm chứ?"
Nam sinh trong lòng hắn một tay còn đang chống lấy tay vịn, khoảng cách giữa hai người rất gần, cùng nhau hô hấp, bởi vì xấu hổ cùng tức giận nên trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng ửng hồng.
Đầu ngón tay Điền Chính Quốc hơi trắng bệch, chóp mũi tràn ngập hơi thở nhàn nhạt trên người Kim Thái Hanh , khóe môi chạm vào cà vạt màu đen của hắn, lồng ngực truyền đến một luồng hơi thở phập phồng, vẻ mặt lãnh đạm gần như là không thể kìm lại được.
"Kim Thái Hanh —"
Điền Chính Quốc còn chưa nói xong, khóa cửa đã kêu một tiếng "Cạch", giọng Mạnh Phi Du từ ngoài cửa truyền đến: "Nhị ca, cậu quên cầm thẻ —— "
Giọng nói của Mạnh Phi Du đột ngột dừng lại ngoài cửa, Diệp Kỳ hỏi "có chuyện gì vậy" rồi cũng thuận mắt nhìn sang.
Mạnh Phi Du: "..."
Diệp Kỳ: "..."
Vài phút sau, cửa phòng đóng chặt, ngoài hành lang nhiều thêm ba người.
Kim Thái Hanh bị đuổi ra ngoài, trên mặt nhiều hơn một dấu tay và bộ đồng phục của hắn cũng bị ném ra ngoài.
Bị đánh không nặng, nhưng trên mặt Kim Thái Hanh có thêm một vệt đỏ trông hơi buồn cười.
Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ nhìn nhau, cả hai đều không nói gì. Đây là lần đầu tiên có người dám đụng vào mặt của Nhị ca, Nhị ca cũng không tức giận.
Nếu là người khác thì đã chết từ lâu rồi.
Điền Chính Quốc không chỉ ra tay, mà còn đuổi người không có thẻ phòng ra ngoài, Nhị ca của họ có lẽ hôm nay sẽ không thể về phòng.
Là lớp trưởng lợi hại, cả hai đều nghĩ như vậy.
"Nhị ca, mặt của cậu..."
Đồng phục được Kim Thái Hanh vắt trên vai, hắn dùng đầu ngón xoay con lăn của chiếc bật lửa, miệng ngậm một điếu thuốc, hắn liếc hai người họ với một nụ cười hời hợt:
"Câm miệng."
"Đuổi thì đi, hôm nay tôi không muốn ngủ với cậu ta."
Mạnh Phi Du thấy Nhị ca mạnh miệng, chần chờ không nói, cuối cùng kéo Diệp Kỳ về phòng.
"Nhị ca, chúng ta đánh bài đi."
Diệp Kỳ ngoài mặt thì hứa sẽ không nói gì, nhưng tay đã gửi tin nhắn cho Lộ Tiểu Lộ.
Tiểu K: Nhị ca của cậu bị chị dâu đuổi ra ngoài, lợi dụng chiếm tiện nghi của người ta.
Điền Chính Quốc đuổi mọi người xong liền ở trong phòng, về sau cũng hơi lo lắng.
Cậu và Kim Thái Hanh địa vị không bằng nhau, nếu Kim Thái Hanh thực sự tức giận, nhìn cậu không vừa mắt thì cậu đã sớm có kết cục giống như Tôn Bằng.
Điền Chính Quốc hối hận chỉ trong một giây, rồi nhanh chóng gạt bỏ mấy cái suy nghĩ vu vơ ấy, làm cũng đã làm cả rồi.
Trong phòng không có Kim Thái Hanh , Điền Chính Quốc cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, trong phòng còn thoang thoảng mùi hương bạc hà. Cậu ở bên cửa sổ đọc vài trang sách, sau liền nằm trên giường lớn mà ngủ một giấc.
—
Buổi chiều mọi người tập trung ở đại sảnh, Điền Chính Quốc Từ ngủ rất say, nhưng khi tỉnh dậy vẫn hơi choáng đầu, vừa đến đại sảnh tầng một suýt chút nữa đụng phải người ta.
Một bàn tay bên cạnh đưa ra giúp đỡ, cậu nói cảm ơn, thoáng nhìn thấy gì đó, ngước lên liền dùng khuôn mặt vô cảm đối diện với Kim Thái Hanh .
Cậu đấm Kim Thái Hanh một cái, còn đuổi hắn ra ngoài, bây giờ cậu lại nhìn hắn bằng gương mặt không cảm xúc.
Kim Thái Hanh rút tay về, nhàn nhạt nói: "Không có gì."
Điền Chính Quốc thu hồi ánh mắt, vòng qua Kim Thái Hanh đi đến chỗ của thầy Trương, trong sảnh tầng một đã có rất nhiều người.
Tờ rơi là phát ở các khu vực lân cận, chủ yếu đến những nơi đông người qua lại để chuẩn bị cho buổi gom sách ngày mai.
Mỗi nhóm đi một nơi khác nhau, phát cho đến 6 giờ chiều thì xong.
Điền Chính Quốc và nhóm năm người của mình được phân đến trung tâm mua sắm gần đó, trung tâm mua sắm nằm trong khu thương mại và họ phải đến đó.
"Sáu giờ xong thì về khách sạn tập trung ở sảnh lầu một. Mỗi nhóm chọn một nhóm trưởng, nhóm trưởng phụ trách tình hình của từng thành viên, không được lười biếng, mỗi người phải phát hết 400 tờ."
Khi Điền Chính Quốc bàn giao, cậu nhận thấy rằng có ánh mắt đang nhìn mình từ đám đông, Kim Thái Hanh dường như đang nhìn cậu, bất quá không có rõ ràng như mọi khi.
Nhìn một chút rồi ngừng, lại nhìn một chút rồi quay đi, còn khó chịu hơn trước.
Khi ánh mắt của đối phương lần nữa rơi trên người Điền Chính Quốc , giọng cậu dừng lại, dùng khóe mắt liếc Kim Thái Hanh , dừng lại một chút rồi thu tầm mắt lại.
Lần này Kim Thái Hanh không còn nhìn cậu nữa, đã trở nên thành thật hơn trước.
Điền Chính Quốc không thèm đoán Kim Thái Hanh đang nghĩ cái gì, sau khi giải thích các hạng mục cần chú ý, cậu nhận tờ rơi và đương nhiên cậu là nhóm trưởng của nhóm mình, dẫn cả bọn đến trung tâm thương mại.
"Lớp trưởng, trung tâm thương mại cách đây có xa không? Chúng ta phải đi bộ đến đó sao?"
Điền Chính Quốc chia tờ rơi thành các phần bằng nhau, cuối cùng đưa cho Kim Thái Hanh và nói: "Đi bộ, không xa lắm."
Vì chuyện lúc trưa, Điền Chính Quốc cảm thấy có chút mất tự nhiên khi đối mặt với Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ, nhưng cả hai đều làm như không có gì, cậu cũng vờ như không biết.
Dù sao tư thế của cậu và Kim Thái Hanh khi đó cũng rất dễ bị hiểu lầm.
"Lớp trưởng, chúng ta phải nói thế nào." Mạnh Phi Du hỏi.
Điền Chính Quốc vừa đi vừa nhìn tờ rơi: "Quyên góp sách cho trường tiểu học, hãy xem một chút."
"Chỉ phát một ngày có tác dụng không?"
Vu Uyển cũng đọc qua và nói: "Chắc không chỉ có một ngày. Lúc mới đến tôi cũng đã thấy một tờ rơi tương tự ở trên đường. Rất có thể đã được phát từ mấy ngày trước, chúng ta đến hẳn là giai đoạn cuối rồi."
"Đúng vậy." Điền Chính Quốc nói: "Chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đã được giao."
Cậu đi phía trước, Kim Thái Hanh đi phía sau, nghĩ đi nghĩ lại với tư cách là nhóm trưởng cậu cũng nên quản lý các thành viên trong nhóm để không ai lười biếng, vì vậy cậu lại nhấn mạnh:
"Tờ rơi đều phải phát hết, đừng lừa gạt mà vứt thùng rác, hãy cố gắng đưa cho càng nhiều người càng tốt."
Muốn lười thì cứ việc ném hết vào thùng rác, đến lúc tách nhau ra cậu làm sao mà biết được.
"Đã biết, lớp trưởng."
Bọn họ rất nhanh đã đến trung tâm mua sắm, Điền Chính Quốc nhìn sơ đồ khu có tổng 7 tầng.
Mình Điền Chính Quốc phụ trách hai tầng, còn lại giao cho mỗi người một tầng, còn một tầng có thể bỏ qua.
Không ai phản đối, vì vậy Điền Chính Quốc quyết định tự mình lên tầng sáu và tầng bảy.
Cậu dự định xuất phát từ tầng bảy, tầng bảy hẳn là sẽ có nhiều người hơn, trước khi đi còn nhìn một chút, Kim Thái Hanh không đi theo cậu.
Kim Thái Hanh ở tầng một, cách xa cậu nhất.
Trong trung tâm mua sắm có rất nhiều kẻ đến người đi, lúc phát tờ rơi Điền Chính Quốc khá kiệm lời, giọng tương đối nhỏ nhưng may thay thấy cậu đã là học sinh mà còn mặc đồng phục nên hầu hết mọi người đều sẵn lòng nhận lấy.
Bây giờ đang là đầu mùa thu, các trung tâm thương mại không có bật điều hòa, những nơi đông người lại càng nóng hơn. Điền Chính Quốc đã đi lại nhiều vòng trên tầng bảy nhưng sau hơn một tiếng chỉ phát được một phần tư xấp tờ rơi.
"Lớp trưởng, nghỉ chút đi, không cần vất vả như vậy." Diệp Kỳ ở lầu năm đi tới, cầm hai chai nước.
Nước thật ra là Nhị ca mua, bất quá Nhị ca mới bị lớp trưởng đánh cho làm sao mà dám chạy lên đưa nước cho được, phỏng chừng lớp trưởng cũng sẽ không nhận.
Vì thế, Diệp Kỳ đành phải lên đây.
Điền Chính Quốc không khách khí mà cầm lấy. Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đang ít người, cậu gửi tin nhắn cho Thẩm Ý.
"Lớp trưởng, cậu phát xong chưa?" Diệp Kỳ liếc nhìn, đống tờ rơi không xê dịch gì nhiều.
"Đã xong."
"Bọn tôi xong rồi, đang định lên giúp cậu." Diệp Kỳ thoáng nhìn qua điện thoại của Điền Chính Quốc , thấy một chữ Shen, liền biết là hình đại diện của ai.
Diệp Kỳ thấy Điền Chính Quốc đã uống nước xong, mới mở miệng.
"Lớp trưởng, thực ra nước là Nhị ca nhờ tôi đem lên, cậu đừng giận cậu ấy, Nhị ca thật ra... rất quan tâm cậu."
Giọng Diệp Kỳ càng lúc càng thấp, bởi vì cậu thấy chai nước trong tay lớp trưởng có chút biến dạng.
"Nếu không quan tâm cậu thì đã đánh lại... Trước đây không ai dám đánh cậu ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com