Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Số Mệnh

Đêm đã khuya, tuyết vẫn không ngừng rơi.

Điền Chính Quốc đứng bên cửa sổ phòng ngủ ngắm nhìn những bông tuyết bay lượn trong bóng tối, cậu không hề có cảm giác buồn ngủ. Trong đầu cậu tràn ngập hình ảnh cô đơn lạc lõng của Kim Thái Hanh, giữa thời tiết này càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn.

Nghĩ lại bữa tiệc chúc mừng sau lễ ký kết, ánh mắt cậu trở nên xa xăm, mơ màng.

Tiếng dương cầm du dương, dưới ánh đèn thủy tinh màu vàng nhẹ nhàng, khách mời có mặt với trang phục đẹp đẽ và lịch sự.

Vì từ chối các đơn vị truyền thông đến tham gia nên không khí trong hội trường rất thoải mái. Ngoài toàn bộ nhân viên của Tranh Tinh còn có rất nhiều khách mời góp mặt, có lẽ không nên gọi đây là bữa tiệc chào đón sự xuất hiện của Secret mà nên hiểu đây là bữa tiệc đón chào năm mới của Tranh Tinh.

Tô Á Nam đương nhiên là trung tâm của toàn hội trường, thu hút sự chú ý của những người mới đến. Cô có tính cách vui vẻ hoạt bát và rất có duyên, có thể thoải mái nói chuyện với bất kỳ ai. Xung quanh chỗ cô đứng tụ tập nhiều người, là nơi náo nhiệt nhất hội trường.

Điền Chính Quốc hoàn toàn ngược lại với cô.

Điền Chính Quốc không thích hội họp như thế này, có thể trốn được là cậu trốn ngay, nếu có tham gia cậu cũng cố giấu mình ở một góc khuất nào đó, hờ hững nhìn sự xa hoa xung quanh mình.

Tối nay cũng vậy, cậu cầm một ly rượu vang đứng dựa vào ban công, bề ngoài như đang thưởng thức hương vị của rượu, thực ra trong lòng cậu nghĩ đến những điều rất xa xôi.

Kim Thái Hanh đứng ở rất gần đó, tình cờ đối diện với cậu, ánh mắt nhìn cậu không rời.

Đứng bên cạnh đang nói chuyện với hắn là tổng giám đốc Tạ, nhà biên kịch Bản của hãng phim Trí Thần, ngoài ra còn có Trương Như là người quản lý được công ty cử đến tiếp chuyện. Hắn vừa nói chuyện với họ vừa để ý đến cậu.

Điền Chính Quốc không hề nhìn hắn, nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt nồng cháy đủ để thiêu đốt cậu của hắn.

Trong giây phút đó, cậu vô cùng muốn biết vì sao đột nhiên hắn lại đến Trung Quốc tham gia vào làng giải trí và muốn trở thành một nghệ sĩ. Trước đây hắn là một người hay xấu hổ, e thẹn, thường bị cậu...không, bị Chung Chính Hàn trêu cho đỏ mặt tía tai. Đó là quãng thời gian Chung Chính Hàn vui vẻ nhất, bởi vì cậu có thể nhìn thấy vẻ bối rối trong ánh mắt và nụ cười đầy yêu thương của hắn...

Dừng lại được không? Xin hãy dừng lại, không được nghĩ đến nữa. Cậu đã đưa ra quyết định. Mười năm trước cậu đã quyết định từ bỏ tất cả, cậu là Điền Chính Quốc, không còn bất kỳ mối quan hệ nào liên quan với Chung Chính Hàn nữa.

Nhìn thấy Trương Như bước lại gần, ra hiệu cho cậu tham gia nói chuyện với họ nên cậu chủ động bước tới. Giây phút chào hỏi đã đến rồi, trong lòng cậu không muốn nhưng không còn cách nào khác, thế giới này vốn dĩ không để cho người ta muốn làm thế nào thì làm, con người trong trần thế chỉ biết thuận theo mà thôi.

"Xin chào giám đốc Tạ, bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi là trợ lý của Secret, có vấn đề gì ông có thể dặn dò tôi.” Nở một nụ cười xinh đẹp nho nhã, cậu không dám nhìn Kim Thái Hanh nên đành chọn cách tảng lờ.

Tổng giám đốc Tạ rất vui vẻ chào hỏi cậu: "Tranh Tinh đột nhiên cử cậu đến đây, Á Nam không tức giận đến mức nhảy dựng lên sao?"

Điền Chính Quốc liếc nhìn Tô Á Nam đang nói chuyện vui vẻ với vài đạo diễn nổi tiếng, ánh mắt trở nên dịu dàng. Cuối cùng Á Nam cũng hiểu rồi, cho dù trong lòng cảm thấy không hài lòng cô ấy cũng không thể để lộ ra trong hoàn cảnh như thế này.

"Á Nam đã rất thành công rồi, Tranh Tinh lại bồi dưỡng được thêm một nhóm thiên tài. Huống hồ, Secret là sự hợp tác điện ảnh với Trí Thần, đối với sự phát triển của họ mà nói, giống như hổ mọc thêm cánh, không muốn nổi tiếng cũng không được."

Cậu không hề giấu những cống hiến của mình đối với công ty, đây là vấn đề tất cả mọi người đều quan tâm, sự khiêm tốn có thể trở thành giả tạo. Khi cậu đề nghị cấp trên cho cậu hướng dẫn người mới, cậu đã tuyên bố nhất định sẽ cố gắng giúp họ nhanh chóng trở nên nổi tiếng và thành công. Làng giải trí giờ đây không còn giống như tám năm trước nữa, nổi tiếng là một việc rất dễ dàng còn ổn định là một điều càng ngày càng khó.

Nhưng điều đó không cần cậu phải suy nghĩ, chỉ cần họ thành công là cậu có thể lui về phía sau, quay về bên cạnh Tô Á Nam, có lẽ, nên lui về một nơi nào đó xa hơn nữa, về một nơi mà Kim Thái Hanh không thể xuất hiện.

Tổng giám đốc Tạ thấy sự tự tin của cậu, ông cảm thấy vô cùng vui mừng, nâng ly rượu chạm cốc với cậu.

"Được, đợi đến khi nào Secret thành công, chúng ta lại cạn ly."

Không khí rất ấm cúng, hương rượu vang vương vấn khắp người, Lâm Mặc đột nhiên nhớ đến trà hoa quế mà cậu vẫn thường xuyên uống. Giả vờ như không để ý nhìn sang Kim Thái Hanh, hắn có biết ý nghĩa của hoa quế không? Hắn không biết bởi ở Paris có rất ít hoa quế. Nhưng ở Hàng Châu, hoa quế là loài hoa biểu tượng cho thành phố, vào mùa hè, dạo bước trên các con phố của Hàng Châu đều có thể ngửi thấy mùi hương hoa quế ngọt ngào, tự nhiên trong lòng cũng có một cảm giác ấm áp dịu dàng. Vì thế, hoa quế là nhân chứng cho tình yêu của bố mẹ cậu, từ khi đến Hàng Châu, cậu không thể rời xa hoa quế.

Ngôn ngữ của hoa quế cuốn hút mọi người. Hơi thở của hắn luôn phảng phất trên người cậu. Có lẽ hắn không thể biết được điều đó. Quên lãng, không hẳn như vậy, đặc biệt là khi cậu cầm một tách trà hoa quế, cậu thường nhớ đến hắn và cảm thấy vô cùng đau khổ, cảm giác ngày ngày giày vò cậu, có lẽ cho đến khi cậu rời bỏ thế giới này.

Cảm thấy có người chạm vào tay mình, cậu giật mình quay về thực tại, nghe thấy Trương Như nói: “Với năng lực của Chính Quốc, hoàn toàn có thể đảm nhận vai trò người quản lý cho Secret, nhất định tôi sẽ đề nghị công ty, dù sao mọi việc cụ thể đều do cậu ấy giải quyết, tôi chẳng qua chỉ là người đứng tên mà thôi.”

Điền Chính Quốc bắt tay Trương Như, tay cậu lạnh như băng.

“Chị Trương, chị hiểu em mà, em không làm người quản lý được.” Giọng nói của cậu rất hay, dịu dàng nhưng kiên quyết.

Đây là nguyên tắc của cậu, cậu đã nói rõ ràng với cấp trên rồi.

Trợ lý là công việc vất vả nhất nhưng cậu luôn kiên trì suốt tám năm qua. Từ trước đến giờ cậu không tính toán nhiều, chỉ chuyên tâm làm công việc bận rộn của mình mà không biết mệt mỏi. Dần dần, người quản lý của Tô Á Nam mất đi giá trị của mình, đành chuyển sang làm cho nghệ sĩ khác, chỉ còn mang danh nghĩa là người bên cạnh Á Nam mà thôi. Bây giờ, cậu chuyển sang làm trợ lý cho Secret, tình hình vẫn như trước không có gì thay đổi.

Sắc mặt Trương Như có vẻ khó coi vì tự nhiên rơi vào hoàn cảnh khó xử. May mà anh Bản khéo léo chuyển chủ đề mới giúp mọi người thoát ra khỏi tình huống đó.

“Chính Quốc, tôi có một kịch bản rất hay, là trọng điểm của Trí Thần năm nay, cậu giúp tôi xem có diễn viên nào phù hợp, nhân vật nam chính có thể là Kim Thái Hanh.”

“Đây là trách nhiệm của anh và đạo diễn, tôi chẳng qua chỉ là trợ lý mà thôi.”

“Tôi tuyệt đối tin vào con mắt của cậu, sau này cậu chuyển sang làm phim tôi cũng không ngạc nhiên. Ai cũng biết các kịch bản phim của Á Nam đều có sự giúp đỡ của cậu, số lượng người xem rất lớn. Đặc biệt là bộ phim năm trước được xếp hạng nhất trong cả năm.”

“Vậy được rồi, tôi sẽ cố gắng đưa ra ý kiến, đồng ý hay không là tùy vào đạo diễn.” Điền Chính Quốc cảm thấy hơi nhạt nhẽo, lần nào gặp gỡ cũng lặp đi lặp lại những câu nói như vậy.

Nói chuyện một hồi, tổng giám đốc Tạ và anh Bản gặp mấy người bạn cũ nên rời đi.

Trương Như đi vào nhà vệ sinh.

Điền Chính Quốc cũng muốn đi cùng Trương Như nhưng bị Kim Thái Hanh gọi một tiếng ngăn bước chân của cậu.

“Cậu Điền...”

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn, thấy Kim Thái Hanh đang không biết phải nói gì tiếp theo, cậu vẫn kiên quyết quay lại chỗ hắn.

Cậu nâng ly rượu trong tay cùng hắn rồi uống cạn, sau đó mới nói: “Sau này gọi tôi là Chính Quốc được rồi. Làm diễn viên không phải dễ dàng, xin chúc anh thành công. Nhưng tôi hy vọng khi làm việc, anh nhất định phải thật chuyên nghiệp, không được có quá nhiều những tình cảm cá nhân.”

Cậu không hề bất ngờ khi thấy ánh mắt lưu luyến của hắn dần trở nên lạnh lẽo rồi chuyển thành tức giận.

“Cậu đang cảnh cáo tôi sao? Bởi vì chuyện xảy ra lúc nãy?”

Đúng cậu là đang cảnh cáo hắn. Làm cho hắn tức giận cũng tốt, còn hơn để hắn băn khoăn trong lòng. Cậu đã quyết định sẽ kiên trì đến cùng, chỉ cần một mình cậu khổ tâm là được, hắn không cần phải biết.

Điền Chính Quốc không nói gì, cười lạnh lùng rồi quay người bước đi. Cậu chào Trương Như một tiếng, mượn cớ mệt nên về nhà trước. Khi về đến nhà, cậu đứng bên cạnh cửa sổ phòng ngủ, muốn nhờ gió lạnh làm lắng dịu những kích động xuất hiện trong lòng cậu suốt cả buổi tối nay.

Đáng tiếc rằng, hậu quả trực tiếp nhất là cậu bị mất ngủ, trở mình liên tục trên giường. Cậu thường xuyên ngủ không ngon, một ngày ngủ ba bốn tiếng là nhiều rồi. Nhưng cậu vừa mới thoát ra khỏi một công việc bận rộn, ngày mai lại lao vào một công việc bận rộn mới, nếu không ngủ được, e rằng cậu sẽ không trụ nổi. Không còn cách nào khác, cậu đành ngồi dậy, thay quần áo và lái xe đi trong gió tuyết.

Cậu đến một nơi đặc biệt, một khu dân cư yên tĩnh ở Phố Đông, trong đó có nhà của Kim Thạc Trân.

Sau khi gõ cửa, cậu thấy Kim Thạc Trân đang ngáp nên cảm thấy hơi xấu hổ.

“Xin lỗi, em lại đến làm phiền rồi.”

Kim Thạc Trân không hề ngạc nhiên, nghiêng người để cậu bước vào rồi khóa cửa lại.

“Em về rồi à? Không phải đã đồng ý với anh sẽ nghỉ ngơi một thời gian rồi sao? Vì sao lại nhận công việc mới?” Thạc Trân xem tin tức trên ti vi buổi tối nên biết chuyện, trong lòng cảm thấy không hài lòng.

Từ trước đến giờ anh chưa gặp bệnh nhân nào kỳ quặc như vậy, không cần trị liệu cũng được, là một bác sĩ tâm lý, anh cũng không quan tâm. Anh nhớ là trước khi Điền Chính Quốc chuẩn bị cùng Tô Á Nam đi tuyên truyền khắp cả nước, anh đã đề nghị với cậu ấy là sau giai đoạn đó cần phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không bệnh tình của cậu ấy sẽ trở nên nghiêm trọng. Nhưng cậu ấy không hề coi đó là vấn đề, đang bận rộn vẫn lên kế hoạch để bận rộn không ngừng.

“Nếu ngừng lại bênh tình của em mới càng ngày càng nghiêm trọng.”

Điền Chính Quốc ngồi lên chiếc ghế sô pha của Kim Thạc Trân, thở dài.

Nghe nói những bệnh nhân mắc chứng trầm cảm, điều họ không thích nhất là phòng khám của bác sĩ tâm lý, họ luôn cảm thấy sợ hãi giống như là sẽ bị lấy mất một điều gì đó rất quan trọng. Nhưng cậu là một ngoại lệ. Cậu rất thích cảm giác khi ở nhà Kim Thạc Trân cho dù để thuận tiện, Thạc Trân bố trí nhà của mình thành một phòng chữa bệnh để tiến hành trị bệnh tại nhà.

Vẫn còn nhớ lần đầu tiên đến chỗ Thạc Trân, sức khỏe của cậu đang rất nghiêm trọng. Cậu không hiểu mình bị làm sao, không kiểm soát được hành vi và suy nghĩ của mình, hàng ngày luôn cảm thấy máu chảy rần rật trong huyết quản. Những biện pháp cậu tự nghĩ ra để khống chế bản thân dần dần không còn hiệu quả nữa, cậu rất sợ lúc nào đó không cẩn thận cậu có thể tự giết mình.

Sự xuất hiện của Kim Thạc Trân giống như một cơn mưa tưới thấm đẫm sinh mệnh khô cằn của cậu.

Kim Thạc Trân gặp cậu khi cậu phát bệnh và có thể chẩn đoán rõ ràng cậu mắc bệnh gì. Anh cho cậu uống hai viên thuốc nhỏ thần kỳ, sau đó dạy cách thở và cách thư giãn giúp cậu dần dần bĩnh tĩnh trở lại. Kể từ hôm đó, Thạc Trân trở thành bác sĩ của cậu.

Nhưng cậu không hề phối hợp với bác sĩ để trị liệu, cậu đến đây chỉ có hai việc: lấy thuốc và ngủ.

“Là bạn của em, anh chỉ có thể nói không biết phải làm gì cho em mới được, là bác sĩ của em, anh cảm thấy em đã không còn thuốc chữa.” Kim Thạc Trân đặt một cốc nước trên bàn, ôm lấy gối ngồi đối diện với cậu.

“Em đã sớm không còn thuốc chữa rồi, bây giờ chẳng qua là sống cho qua ngày mà thôi.”

Cậu ngẩng đầu nhìn Thạc Trân, nửa như mỉm cười nửa như không, lời nói thốt ra không biết là thật hay là dối.

Thạc Trân lườm cậu, tay ôm lấy đầu tỏ thái độ không thể chịu nổi cậu nữa, trong lòng thầm thở dài.

Chứng trầm cảm của Chính Quốc rất nghiêm trọng, những người ở trong tình trạng như vậy, không chỉ bị tinh thần phân liệt mà còn có thể tự sát. Điều làm cho anh ngạc nhiên là, ý chí của Chính Quốc rất mạnh mẽ, có thể kiềm chế mọi cảm xúc của mình, những lúc thực sự không kiểm soát được, cậu chỉ cần hai viên thuốc là có thể chống chọi.

Anh không biết vì sao cậu ấy có thể làm được như vậy, không biết đã có điều gì không hay xảy ra với cậu ấy trong quá khứ, không biết trong lòng cậu ấy đang nghĩ gì. Quan hệ giữa họ là bác sĩ và bệnh nhân, cũng có thể coi là quan hệ bạn bè, cậu ấy có những đặc quyền ở chỗ anh mà những bệnh nhân khác không thể nào có được, chỉ cần cậu ấy đến, tất cả mọi thứ ở đây đều mở rộng cửa chào đón, ngay cả trong thời tiết như thế này, ngay cả trong thời gian đêm hôm khuya khoắt như thế này.

Có thể nói anh hơi nuông chiều Chính Quốc. Trong thời gian tám năm quen biết nhau, kể từ khi cậu ấy học xong đại học đến Thượng Hải tham gia làng giải trí cùng Tô Á Nam, anh nhìn thấy cậu ấy dần dần trưởng thành, nhìn thấy bệnh của cậu ấy càng ngày càng nặng mà không thể có bất kỳ cách nào. Tất cả các biện pháp đã áp dụng, thậm chí anh còn ngầm áp dụng biện pháp thôi miên nhưng đều không có tác dụng, trái tim của Điền Chính Quốc giống như một bức tường đồng vững chắc, không chịu hé lộ bất kỳ thông tin gì. Ngay cả lần anh thôi miên, cậu ấy chỉ khóc mà không nói gì.

Bây giờ anh đã quen rồi, quen với việc Điền Chính Quốc như một cậu em trai thỉnh thoảng đến quấy rầy anh.

Kim Thạc Trân đưa Chính Quốc đến phòng làm việc, mang chăn ấm đến giường bệnh. Chính Quốc rất thích chiếc giường này, nằm trên đó cậu ngủ rất ngon.

Trước khi ra khỏi phòng, anh không đành lòng hỏi một câu: “Muốn nói chuyện không?” Ý nghĩa của từ nói chuyện này đương nhiên không chỉ có nghĩa nói chuyện tầm phào đơn giản.

Khi anh chuẩn bị nhận được một câu trả lời phủ định để quay về phòng đi ngủ thì nghe thấy Điền Chính Quốc nói: “Có.”

Anh hơi ngạc nhiên, không còn chút cảm giác buồn ngủ nào nữa, vội vàng quay lại phòng làm việc, không bật đèn mà chỉ thắp một cây nến thơm.

Nhưng khi ngồi xuống chiếc ghế làm việc của mình rồi đợi một hồi lâu vẫn không thấy Chính Quốc nói gì, anh thầm nghĩ không biết Chính Quốc đã ngủ chưa? Vừa rồi có phải là mình nghe thấy một câu nói mơ không?

Đúng lúc đó, anh nghe thấy một tiếng thở dài nhè nhẹ sau đó là giọng nói dịu dàng của Điền Chính Quốc cất lên. Cậu nói: “Anh ấy đến rồi, anh ấy đến Thượng Hải rồi.”

Ai? Ai đến? Kim Thạc Trân rất tò mò nhưng không dám hỏi, anh sợ nếu anh nói gì đó, Chính Quốc sẽ không bộc bạch tâm sự gì nữa.

Sau đó là một khoảng thời gian yên lặng kéo dài, Chính Quốc đột nhiên hỏi: “Thạc Trân, anh có tin vào số mệnh không?”

Kim Thạc Trân thở dài đáp: “Theo tâm lý học mà nói, số mệnh là một loại bệnh thái, đem tất cả mọi thất bại và bất hạnh của một người đổ lỗi cho số mệnh, hậu quả trực tiếp là sẽ làm cho người ta u uất, buồn bã, lo lắng bất an và làm tổn thương đến tinh thần.”

Điền Chính Quốc cười, nụ cười của cậu trong ánh sáng nến rất mơ hồ, ngay cả giọng nói của cậu cũng vậy.

“Vốn dĩ em không tin, nhưng anh ấy đến rồi nên em tin.”

“Em và anh ấy, đó là số mệnh.”

Một cảm giác thương xót xuất hiện trong lòng, Kim Thạc Trân phát hiện ra mình đang khóc. Khi còn trẻ anh đã là thạc sĩ tâm lý học, có kiến thức rất vững về tâm lý, anh cũng đã gặp rất nhiều bệnh nhân.

Nhưng không có một người nào khiến cho anh rơi nước mắt, anh khóc vì chàng trai yếu ớt mà luôn cố gắng tỏ ra kiên cường đang nằm bên cạnh anh .

Anh rất muốn đứng lên đến bên hỏi Chính Quốc, hy vọng rằng sẽ giúp cậu ấy khỏi bệnh.

Nói cho anh biết người đó là ai, nói cho anh biết vì sao cậu ấy mắc bệnh tâm lý như vậy. Nhưng anh vừa đứng lên thì phát hiện ra, Chính Quốc đang nhắm mắt và thở đều đều.

Cậu ấy đã ngủ rồi.






Hắn và cậu, số phận đã sắp đặt cho họ không bao giờ rời xa nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com