20. Từ Bỏ
Bỗng nhiên Điền Chính Quốc cảm thấy vô cùng khó chịu, máu trong người cậu chuyển động nhanh lạ thường, có vật gì đó chặn trong ngực khiến cậu không sao thở được. Máu trong miệng cậu phun ra.
Bách Vũ Trạch ngồi sau lưng cậu ta, giây phút nghe những lời cậu ta nói, cậu ta cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó đang chết đi khiến cậu ta đau đớn.
Cậu ta, Tô Á Nam cũng như Secret đều không ngờ Điền Chính Quốc chính là Chung Chính Hàn, mối tình đầu mà Kim Thái Hanh không sao quên được.
Chẳng trách họ luôn có sức hút với nhau, chẳng trách họ đều không kiềm chế được bản thân mình. Họ yêu nhau nhưng bị số phận đùa giỡn và giày vò.
Cậu ta đứng dậy nhưng không thể bước đi. Cậu ta muốn lại gần Điền Chính Quốc, nói với cậu ấy rằng cậu ấy rất ngốc khi tự đem tất cả mọi bất hạnh đổ lên đầu mình, rất ngốc khi không ngừng tự giày vò bản thân để mong giảm nhẹ được tội ác như thế. Cậu là người thông minh, vì sao lại nghĩ không thông như vậy?
Bỗng nhiên cậu ta cảm thấy Điền Chính Quốc có điều gì đó không bình thường, người cậu không ngừng co giật.
Cậu ta hoang mang chạy lại, một chất lỏng màu đen chảy xuống nền nhà, trên giường, trên người Điền Chính Quốc và không ngùng chảy ra từ miệng của cậu.
“Chính Quốc, Chính Quốc, anh sao thế?” Cậu ta ôm lấy cậu gọi lớn.
Kim Thạc Trân từ ngoài chạy vào, bật đèn, thấy chỗ nào cũng có máu thì giật mình sợ hãi, “Sao thế? Cậu ấy sao thế?”
Bách Vũ Trạch hoang mang lắc đầu, nhắc anh mau gọi xe cấp cứu rồi tiếp tục gọi tên Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc nghe thấy giọng nói của Bách Vũ Trạch, cố gắng mở mắt.
Cậu nhìn cậu ta và cười. Cậu ta chưa bao giờ thấy cậu cười như thế, một nụ cười ngây thơ và hạnh phúc, cậu nói nhỏ nên cậu ta không thể nghe rõ.
“Mẹ nói, người có bí mật... không thể lên thiên đường, tôi đã nói ra, liệu... liệu tôi có được lên thiên đường với họ không?
“Không, không thể, anh không thể...” chữ “chết” dừng lại trong cổ cậu ta, không thể thốt thành lời. Cậu ta rất sợ nếu cậu ta nói ra, điều đó sẽ trở thành hiện thực.
“Evan...” Điền Chính Quốc khẽ gọi một cái tên khác, đưa tay chạm lên mặt Bách Vũ Trạch.
Bách Vũ Trạch ngạc nhiên, vừa lấy điện thoại trong túi vừa nói to với cậu: “Để em gọi điện cho Kim Thái Hanh, anh ấy yêu anh, anh ấy luôn yêu anh nên không thể để chuyện gì xảy ra với anh.”
Đáng chết, điện thoại của cậu ta đột nhiên hết pin.
Điền Chính Quốc không nghe thấy cậu ta nói gì nữa, cậu ta chỉ thấy môi cậu hơi động đậy.
Điền Chính Quốc cảm thấy Kim Thái Hanh đang hôn cậu, hắn nói: “Hàn Nhi, anh yêu em, mãi mãi.”
Cậu mỉm cười, nhắm mắt lại: “Evan, em cũng yêu anh, mãi mãi”.
Trời đã sáng hẳn, Kim Thái Hanh và Tô Á Nam về đến Thượng Hải, lái xe hướng về nhà Điền Chính Quốc.
Chuông điện thoại của Kim Thái Hanh vang lên, hắn thấy hiện lên một số lạ, hồ nghi nghe máy.
Trong điện thoại có tiếng còi cấp cứu gấp gáp và giọng nói của Bách Vũ Trạch đang cố gắng nén khóc.
“Thái Hanh, anh mau đến bệnh viện Hoa Sơn, nhanh lên, có chuyện xảy ra với Chính Quốc rồi.”
Giống như sét đánh ngang tai, điện thoại trong tay hắn rơi xuống.
Có chuyện xảy ra với Điền Chính Quốc rồi, đúng là có chuyện xảy ra với cậu ấy rồi? Trước mắt Kim Thái Hanh hiện lên màu đỏ của máu, linh hồn hắn như lìa khỏi cơ thể.
Chiếc xe cứu thương hú còi lao nhanh đến bệnh viện, Bách Vũ Trạch trả điện thoại cho Kim Thạc Trân, cầm chặt lấy tay của Điền Chính Quốc.
Cậu ta rất sợ, nỗi sợ hãi như một bàn tay bóp chặt lấy cổ cậu ta khiến cậu ta không sao thở được.
Hai tay cậu ta vẫn còn máu của Điền Chính Quốc nôn ra, màu máu tươi như đóa hồng tuyệt đẹp đã hết sinh khí và đang dần khô lại.
Cậu ấy sẽ không sao, cậu ấy không thể tàn nhẫn để cho cậu ta có cảm giác tuyệt vọng như sắp rơi vào một cơn ác mộng một lần nữa.
“Kim Thái Hanh đang đến, anh sắp được gặp anh ấy rồi, anh phải cố gắng, em xin anh, coi như em đang cầu xin anh.” Tiếng nói của cậu ta nấc nghẹn, Kim Thạc Trân ở bên cạnh khóc không thành tiếng.
Bác sĩ không ngừng tiến hành cấp cứu, nằm trên giường bệnh Điền Chính Quốc không có phản ứng gì, tay cậu đang lạnh dần.
Lúc xe cứu thương vào đến bệnh viện, xe của Tô Á Nam cũng dừng lại ở đó.
Kim Thái Hanh nhìn thấy hai nhân viên y tá xuống xe, lấy cáng đỡ cố định lấy giường rồi chạy vội về phía phòng cấp cứu. Hắn cũng nhìn thấy Bách Vũ Trạch xuống xe, theo sau có một chàng trai.
Hắn run rẩy không mở được cửa xe nên Tô Á Nam phải giúp hắn.
Hắn ra khỏi xe, lao về phía phòng cấp cứu, trên đường hắn bị ngã mấy lần nhưng không cảm thấy đau, hắn đứng dậy và tiếp tục chạy.
Nhưng hắn đến chậm một bước, khi đến cửa phòng cấp cứu, cửa đã đóng lại.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế? Mãi mà không liên lạc được với hai người, vì sao lại có chuyện xảy ra với Tiểu Quốc?” Tô Á Nam lo lắng hỏi Bách Vũ Trạch.
“Chính Quốc uống Maprotiline quá liều.” Kim Thạc Trân rất ân hận, anh không phát hiện ra sự bất thường của Điền Chính Quốc, nếu Bách Vũ Trạch không ở cùng cậu ấy thì anh đã trở thành hung thủ gián tiếp giết chết Điền Chính Quốc rồi.
Tô Á Nam không hiểu về thuốc, nét mặt rất hoài nghi.
Bách Vũ Trạch hít thở thật sâu rồi giải thích: “Maprotiline là thuốc chữa bệnh trầm cảm, Chính Quốc bị bệnh trầm cảm rất nặng, đây là bác sĩ tâm lý của anh ấy”.
Tô Á Nam lặng người. Cô không thể hiểu Điền Chính Quốc và bệnh trầm cảm có gì liên quan đến nhau. Mặc dù tính cách của Điền Chính Quốc luôn lạnh lùng nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy có phản ứng gì bất thường.
Vì biến cố đó sao? Trong một ngày, những người cậu yêu nhất đều rời xa nên cậu mới mắc căn bệnh tâm lý này?
Cô vẫn nghĩ mình là bạn thân nhất của Điền Chính Quốc, hóa ra cô không biết điều gì cả, chỉ yên tâm nhận sự chăm sóc của Điền Chính Quốc, thậm chí cướp cả người cậu ấy yêu thương nhất. Tô Á Nam không thể chấp nhận cách giải thích này, cô không còn sức lực dựa người vào tường, nước mắt cô không ngừng chảy dài.
Kim Thái Hanh không nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, hắn cố gắng đập cửa phòng cấp cứu để được ở bên Điền Chính Quốc, hắn đã bỏ lỡ mười mấy năm ở bên cậu, hắn không thể tiếp tục chịu đựng điều này dù chỉ trong một giây.
Cửa mở ra, bác sĩ thấy dáng vẻ điên cuồng của Kim Thái Hanh liền trách: “Làm gì thế? Người nhà đợi ở bên ngoài, lỡ việc cứu người thì làm thế nào?”.
Kim Thái Hanh không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, hắn chỉ cố gắng chen vào trong phòng để ở bên Điền Chính Quốc.
Kim Thạc Trân và Tô Á Nam giữ hắn lại nhưng vô ích, hắn rất khỏe, ngay cả bác sĩ cũng sắp sửa không ngăn hắn được nữa.
“Chú Triệu, xin chú để cho anh ấy vào, có anh ấy, Chính Quốc sẽ có nhiều ý chí sống hơn.” Bách Vũ Trạch nhận ra vị bác sĩ chính là bố của bạn cậu, vội vàng xin giúp Kim Thái Hanh.
Bác sĩ Triệu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Bách Vũ Trạch rồi lại nhìn dáng vẻ điên cuồng của Kim Thái Hanh, ông tránh người sang một bên. Kim Thái Hanh lao vào phòng cấp cứu.
Hắn nhìn thấy cậu, Hàn Nhi của hắn, người mà hắn yêu và luôn nhớ nhung da diết.
Cậu nằm trên giường bệnh, mặt chụp máy thả ô xy, người cậu bị cắm rất nhiều ống, từng giọt từng giọt dung dịch thuốc được truyền vào mạch máu qua kim tiêm trên cánh tay cậu. Sắc mặt cậu trắng bệch như không hề có một giọt máu, khóe miệng vẫn đang nở một nụ cười hạnh phúc.
Hắn dốc hết sức lực chạy đến, quỳ xuống đất cầm chặt lấy tay cậu, sợ rằng chỉ thả lỏng tay là cậu có thể đột nhiên biến mất. Bên cạnh hắn là các bác sĩ và y tá căng thẳng làm việc, thấy dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của hắn thì rất ngạc nhiên nhưng vẫn không ngừng tiến hành các động tác cấp cứu.
“Huyết áp đang tụt, tim đập chậm dần…”
“Tiêm thuốc trợ tim…”
“Không được nữa, tim đã ngừng đập, huyết áp là không…”
“Chuẩn bị kích điện... Kéo anh ta ra.” Bác sĩ Triệu phụ trách việc cấp cứu chỉ vào Kim Thái Hanh, vài bác sĩ thực tập trẻ tiến lên nhưng không thể làm cho hắn bỏ tay Điền Chính Quốc.
“Cậu muốn cậu ấy chết sao?” Bác sĩ Triệu cúi người túm lấy áo hắn.
Kim Thái Hanh run rẩy, hoang mang bỏ tay ra. Hắn bị bác sĩ thực tập kéo sang một bên và áp sát người vào tường. Hắn thấy bác sĩ Triệu lấy tấm kích điện áp lên ngực Điền Chính Quốc, mỗi lần nhấc lên, cơ thể Điền Chính Quốc bị kích điện giật mạnh tung lên khỏi giường rồi rơi xuống.
Huyết áp và tim không có phản ứng, trên màn hình máy đo vẫn hiện lên một đường thẳng và phát ra tiếng kêu nhức óc.
Bác sĩ Triệu mạnh tay hơn, thử vài lần nhưng không thay đổi được tình hình. Ông thở dài, đưa tấm kích điện cho trợ lý, nói với y tá vẻ tiếc nuối: “Ghi thời gian tử vong!”, sau đó quay người tháo khẩu trang và bước ra ngoài.
Nhân viên y tá bắt đầu tháo các loại ống trên người Điền Chính Quốc.
“Vì sao không cứu cậu ấy? Vì sao không cứu nữa?” Kim Thái Hanh vùng vẫy thoát khỏi tay các bác sĩ thực tập, lao đến ngăn động tác của nhân viên y tá lại.
Cậu ấy không thể chết, vì sao cậu ấy có thể chết được? Hàn Nhi của hắn không thể chết.
Hắn ôm lấy Điền Chính Quốc khóc không thành tiếng.
“Anh Kim, anh đừng như vậy, cậu ấy đã mất rồi, đừng để cậu ấy ra đi không yên lòng.” Nhân viên y tá nhận ra hắn là Kim Thái Hanh của nhóm Secret, cẩn thận đứng bên an ủi hắn, trong lòng thầm đoán quan hệ giữa hai người.
Kim Thái Hanh nghe thấy cô ấy nói thế đột nhiên ngừng khóc, mặc dù nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Hắn nhìn Điền Chính Quốc, đột nhiên mỉm cười rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, dịu dàng nói với cậu: “Ngoan nào, đừng sợ, anh sẽ không bao giờ rời xa em, không bao giờ, hãy đợi anh”.
Hắn quay người nhìn xung quanh, thấy một con dao phẫu thuật trên bàn cấp cứu, không nghĩ gì lao đến định đâm vào tim mình.
Hành động của hắn khiến mọi người hoảng hốt, một bác sĩ thực tập đang dọn đồ đứng bên cạnh giữ tay hắn, mọi người chạy đến ngăn hắn.
“Tim đập... Tim đập rồi, tim đập rồi.” Nhân viên y tá nhìn máy đo kêu lên.
Bác sĩ Triệu đang định đến giúp mọi người ngăn Kim Thái Hanh liền chạy lại kiểm tra rồi dặn nhân viên y tá nối lại máy móc.
“Tít... Tít... Tít...” Máy đo vang lên tín hiệu báo tim Điền Chính Quốc đang khôi phục lại nhịp đập.
Sau khi tiến hành cấp cứu, bác sĩ Triệu thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Kim Thái Hanh lúc đó đang bị bác sĩ thực tập giữ chặt: “Cậu ấy sống lại rồi”.
Kim Thái Hanh run rẩy như vừa thoát ra khỏi một nỗi tuyệt vọng rất lớn, yên lặng đứng đó nhìn Điền Chính Quốc thở ô xy, chiếc dao trong tay bị lấy đi, bác sĩ thực tập thả hắn ra từ lúc nào hắn cũng không biết.
Hắn đứng ở đó, nghe tiếng “tít, tít” phát ra, trong mắt hắn chi có hình ảnh Điền Chính Quốc đang thở đều đều.
Cậu ấy sống lại rồi? Cậu ấy sống lại rồi sao?
Cảm giác căng thẳng của hắn giảm nhẹ phần nào, hắn ngã xuống đất. Mọi người vội vàng chạy đến cấp cứu cho hắn.
Tô Á Nam và Bách Vũ Trạch ngồi trên ghế đợi ngoài phòng cấp cứu, lòng càng ngày càng cảm thấy lạnh lẽo khi thấy từng giây từng phút trôi qua. Nhưng hai người không muốn từ bỏ hy vọng, không ngừng tự nói với mình, Điền Chính Quốc sẽ không sao, chắc chắn sẽ không sao.
“Điền Chính Quốc chính là Chung Chính Hàn.” Bách Vũ Trạch nói với giọng hơi ngạt mũi.
“Tôi biết.”
Bách Vũ Trạch ngạc nhiên nhìn cô.
“Rời khỏi nhà Tiểu Quốc, tôi và Kim Thái Hanh đã về Hàng Châu nên chúng tôi biết, hơn nữa còn hiểu được lý do vì sao năm đó họ chia tay.” Tô Á Nam bịt miệng, không kìm nén được nữa khóc thành tiếng.
“Tình yêu của họ rất sâu đậm, nếu so sánh, tình cảm của chúng ta chỉ là hạt cát mà thôi.” Bách Vũ Trạch tự giễu cợt mình.
Tô Á Nam cầm tay Bách Vũ Trạch nói: “Nếu Chính Quốc không sao, chúng ta sẽ để cho họ được hạnh phúc, được không?”.
“Đương nhiên, bởi vì chúng ta đều yêu họ, không phải vậy sao?” Hai người cũng yêu rất sâu sắc nên muốn để cho người yêu mình được hạnh phúc, mãi mãi không còn phạm sai lầm nào nữa.
Họ nhìn lên ánh đèn của phòng cấp cứu, hai tay chắp vào nhau thầm cầu nguyện.
Kim Thái Hanh mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ hiện lên những cảnh trong tình yêu của họ, có ngọt ngào, có vui vẻ, nhưng cuối cùng là ngày chia tay đầy đau thương.
Hắn quay người chạy đi, muốn nhìn Chung Chính Hàn một lấn cuối nhưng toàn thân cậu ấy đầy máu, đứng ở phía xa với dáng vẻ đầy đau khổ và trách móc.
“Xin lỗi.” Chung Chính Hàn nói xong rồi bay lên. Hắn cố gắng đuổi theo nhưng không được, cho dù hắn chạy thế nào cũng không đuổi kịp cậu ấy, cuối cùng hắn bị ngã, trong mắt hắn Chung Chính Hàn chỉ còn là một chấm đen rất nhỏ rồi biến mất.
“Hàn Nhi…” Hắn hét lên rồi tỉnh dậy.
“Anh không sao chứ?” Liễu Vân Dật đứng bên giường bệnh nhìn hắn, ánh mắt đầy lo lắng.
“Hàn Nhi đâu? Cậu ấy đang ở đâu?” Kim Thái Hanh cầm chặt cánh tay Liễu Vân Dật hỏi, ánh mắt đau khổ của hắn khiến cho Liễu Vân Dật cảm thấy rất buồn.
Anh đã biết chuyện của Chung Chính Hàn và Kim Thái Hanh và sự thật Điền Chính Quốc chính là Chung Chính Hàn. Anh hiểu rõ hơn ai hết tình cảm của Kim Thái Hanh với Điền Chính Quốc, hắn có thể chết vì tình yêu giống như kết thúc của bộ phim hợp tác giữa Trung Quốc và Hàn Quốc.
Nhưng Kim Thái Hanh sẽ phản ứng như thế nào trước tình trạng hiện tại của Điền Chính Quốc?
Anh thở dài, do dự không biết có nên nói cho Kim Thái Hanh biết tình hình của cậu ấy không. Anh có thể thấy Kim Thái Hanh đang rất yêu, tin không hay có thể khiến cho hắn bị shock.
Anh nên làm thế nào?
Kim Thái Hanh thấy Liễu Vân Dật không nói gì, nghĩ rằng những gì mình nhìn thấy trước khi ngất đi chỉ là ảo giác.
Hàn Nhi của hắn đã mãi mãi rời bỏ hắn, vì sao hắn vẫn phải sống?
Hắn bỏ tay Liễu Vân Dật ra, nằm trên giường, mắt nhìn vô định lên trần nhà. Trái tim hắn tê dại đến mức không còn cảm giác đau đớn, hắn đếm nhịp đập của trái tim mình, cảm thấy nó đang đập chậm dần và rồi sẽ ngừng đập giống Chung Chính Hàn.
Thật ra nếu rời bỏ thế giới này, cậu ấy sẽ không phải chịu đựng cuộc sống khổ sở này nữa. Cậu ấy có thể lên thiên đường đoàn tụ cùng bố mẹ và nở những nụ cười thuần khiết tuyệt đẹp.
Hãy để hắn đau khổ hộ cậu ấy, để hắn thay cậu ấy chịu đựng mọi trừng phạt của thế giới này.
Hãy cứ để như vậy, hắn từ từ nhắm mắt lại.
Liễu Vân Dật thấy dáng vẻ buông xuôi của hắn thì vô cùng lo sợ, biết hắn đã hiểu nhầm ý mình.
Anh vội vàng đỡ Kim Thái Hanh dậy, bắt hắn mở mắt rồi nói giọng gấp gáp: “Chính Quốc không sao, cậu ấy vẫn sống, anh có nghe thấy không, cậu ấy vẫn sống, cậu ấy đã tỉnh rồi.” Chưa nói dứt lời, anh thấy Kim Thái Hanh hỏi: “Cậu ấy đâu?”
“Thái Hanh, anh nghe tôi nói. Điền Chính Quốc không sao, bác sĩ nói không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ cẩn điều trị là có thể khỏe hơn. Nhưng…”
Kim Thái Hanh thở phào nhẹ nhõm rồi giật mình nghe thấy chữ “nhưng”, thần kinh hắn trở nên căng thẳng: “Cậu ấy làm sao?”.
“Cậu ấy...” Liễu Vân Dật quay đi không dám nhìn Kim Thái Hanh, kể về tình trạng của Điền Chính Quốc cho hắn nghe. “Điền Chính Quốc mắc bệnh trầm cảm, bác sĩ tâm lý của cậu ấy là Kim Thạc Trân nói, bây giờ tình trạng bệnh của cậu ấy rất nặng, cậu ấy đã khép kín mình và không phản ứng với bất kỳ việc gì nữa. Thạc Trân thôi miên cậu ấy cũng không có tác dụng, trừ khi cậu ấy muốn tỉnh lại, nếu không, cậu ấy sẽ vô tri vô giác suốt cả đời”.
Anh cảm thấy Kim Thái Hanh lại buông tay một lần nữa. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng không để nước mắt mình rơi.
Khi Kim Thái Hanh ngủ thiếp đi, anh đến thăm Điền Chính Quốc. Cậu đã tỉnh lại, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà nhưng hoàn toàn trống rỗng, không bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì, đôi mắt vốn linh hoạt giờ đây giống như một vùng nước chết không hề gợn sóng. Cậu sống mà không khác gì đã chết.
Kim Thái Hanh lật chăn bước ra khỏi giường, anh vội giữ hắn lại: “Bác sĩ nói anh cần phải nghỉ ngơi”.
Nhưng Kim Thái Hanh cười, nụ cười mệt mỏi nhưng vô cùng ấm áp của hắn khiến anh giật mình và cảm thấy rất lạ lùng.
“Tôi khỏe rồi, tôi muốn đến ở bên cậu ấy.”
Hắn rất kiên quyết nên anh không thể ngăn lại, đành dẫn hắn sang phòng bệnh bên cạnh.
Có rất nhiều người ở trong phòng, ngoài Tô Á Nam còn có Kim Thạc Trân, Trương Như, Bách Vũ Trạch. Họ thấy Kim Thái Hanh đẩy cửa bước vào nên hoảng hốt và đứng hết dậy.
Kim Thái Hanh không nhìn ai. Hắn bước đến ngồi xuống đầu giường bệnh, dịu dàng nhìn cậu và vuốt tóc cậu, chạm lên gò má gầy gò của cậu.
“Mọi người vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.”
“Nhưng anh...” Tô Á Nam muốn nói hắn vẫn chưa khỏe và còn sốt, bác sĩ dặn hắn cần phải nghỉ ngơi.
Nhưng Thạc Trân ngăn cô lại.
Thạc Trân làm động tác bảo tất cả mọi người ra ngoài rồi nói với Kim Thái Hanh: “Anh nên nói chuyện nhiều với cậu ấy, có lẽ chỉ có anh mới có thể làm cho cậu ấy tỉnh lại”.
“Tôi biết, cảm ơn anh.”
Khi tất cả mọi người đã đi rồi, Kim Thái Hanh cầm lấy tay của Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc vẫn ở trong trạng thái lúc Liêu Vẫn Dật đến thăm, mắt nhìn lên trần nhà nhưng không bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì.
Kim Thái Hanh cầm tay cậu đặt lên mặt mình, nước mắt hắn rơi xuống cánh tay cậu.
“Hàn Nhi, anh là Evan.”
Hắn thấy cậu vẫn thở nhè nhẹ, không có bất kỳ phản ứng gì.
Mặt Kim Thái Hanh nhạt nhòa nước mắt nhưng hắn vẫn cố gắng cười: “Không sao, em không quan tâm đến anh cũng không sao, anh biết là em đang giận, giận anh không hiểu rõ tình hình đã quyết định bay về Anh nhanh như thế giận anh không biết em và người đó chỉ đang đóng kịch, giận anh ra đi để cho em phải chịu đựng bao đau khổ, giận anh sau mười mấy năm xa cách lại xuất hiện làm rối loạn cuộc sống của em. Đúng không? Anh biết, anh biết hết. Xin lỗi em, Hàn Nhi, anh biết có nói xin lỗi em nhiều lần hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì, anh không thể làm lại từ đầu. Anh chỉ hy vọng em nhanh hết giận anh rồi nói với anh quyết định của em, dù như thế nào anh cũng sẽ đồng ý, được không?”.
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng khóc của Kim Thái Hanh.
“Bác sĩ Thạc Trân, nói thật, Tiểu Quốc có thể khỏi bệnh không?” Tất cả mọi người vẫn đứng ở ngoài phòng bệnh, yên lặng lắng nghe động tĩnh trong phòng. Mắt Tô Á Nam đỏ hoe, trong lòng hy vọng có thể nghe thấy tin tốt lành từ Kim Thạc Trân.
Thạc Trân yên lặng hồi lâu, lắc đầu. Anh đã được Tô Á Nam và Bách Vũ Trạch kể cho nghe mọi chuyện, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng.
“Trải qua nhiều biến cố như thế với tính cách đơn thuần của Chính Quốc trước đây thì cậu ấy không thể chịu đựng được, sau khi biết anh trai qua đời, tinh thần không ổn định, thậm chí muốn tự sát để kết thúc cuộc sống của mình. Đối với cậu ấy, cùng lúc mất đi Kim Thái Hanh và anh trai là một sự hủy diệt, cậu ấy không còn sinh lực để tiếp tục sống nữa. Cậu ấy luôn nghĩ rằng mình đã hại chết anh trai, làm tổn thương đến Kim Thái Hanh, trong tiềm thức đã nhận mọi tội lỗi đổ lên đẩu mình, khi nghe thấy có người nói người sống mới cảm thấy đau khổ, cậu ấy quyết định cả cuộc đời sống trong đau khổ để tự trừng phạt bản thân. Cậu ấy lao đầu vào làm việc không có thời gian để thở, không cho mình cơ hội chữa bệnh, nếu không gặp lại Kim Thái Hanh, cậu ấy sẽ mãi mãi như vậy cho đến khi kết thúc cuộc đời, mặc dù đau khổ nhưng ít nhất vẫn còn có thể sống như chúng ta. Từ khi trở thành trợ lý của Secret, gặp lại Kim Thái Hanh, bệnh của cậu ấy phát triển theo chiều hướng không tốt, nỗi đau khổ ngày càng giày vò cậu ấy, số lần phát bệnh ngày càng nhiều. Kim Thái Hanh muốn phá vỡ lớp vỏ bọc giả tạo của cậu ấy, muốn biết rõ sự thật vì sao họ chia tay, tình yêu của anh ấy khiến cho Chính Quốc không biết phải làm gì, càng không thể chấp nhận sự thật là mình vẫn còn yêu Kim Thái Hanh vì cậu ấy nghĩ là mình không còn có quyền được yêu nữa. Tất cả những điều này dẫn đến tình trạng của cậu ấy hiện nay, sức khỏe của cậu ấy rất yếu, trong tiềm thức có ý nghĩ không nên làm phiền đến cuộc sống của Kim Thái Hanh nên quyết định sẽ chết để không ảnh hưởng đến mọi người. Bây giờ trong đầu cậu ấy nghĩ mình đã chết rồi, cậu ấy đã đến thiên đường hoặc địa ngục.”
“Thế cậu ấy có thể sống như thế này trong bao lâu?” Lòng chết rồi con người còn có thể sống bao lâu nữa?
Kim Thạc Trân thở dài, “Tôi cũng không biết”.
Từng ngày một trôi qua, Kim Thái Hanh không rời xa Điền Chính Quốc dù là nửa bước, hắn cầm tay cậu nói chuyện nhiều đến mức mệt quá nên nằm bên giường ngủ thiếp đi. Giọng nói của hắn khản đặc, cơn sốt của hắn vẫn chưa nguôi. Mọi người khuyên hắn nên nghỉ ngơi nhưng hắn không nghe, ngoài bác sĩ và y tá hắn không cho ai vào phòng bệnh, dường như Điền Chính Quốc đã khép kín mình nên hắn cũng vậy. May mà hắn vẫn đồng ý được điều trị và truyền thuốc hạ sốt.
Công việc của hắn dừng lại hoàn toàn. Công việc chung của ba người không bị ảnh hưởng, công ty đã thông báo tin hắn bị bệnh nên hai người còn lại sẽ làm giúp hắn, nhưng công việc của một mình hắn thì không thể tiếp tục trì hoãn được nữa.
Trương Như rất lo lắng, vì Điền Chính Quốc nên cô không nỡ ép Kim Thái Hanh quay lại làm việc nhưng không thể để tiếp diễn tình trạng như thế.
Tô Á Nam nghe thấy thế rất giận, nhân lúc y tá vào thay bình thuốc cho hắn, cô lao vào và lớn tiếng nói: “Anh lý trí một chút được không? Tiểu Quốc đã như vậy rồi, đây là thực tế không phải anh ở bên cậu ấy một hai ngày là có thể thay đổi. Anh còn công việc, anh còn có trách nhiệm của anh. Biết anh ở trong tình trạng như thế này Tiểu Quốc có vui không? Cậu ấy rất cần mẫn làm việc, vì các anh mà tốn bao nhiêu tâm huyết, không phải anh không biết, lẽ nào anh muốn Secret bị giải tán để cho tâm huyết của cậu ấy đổ ra sông ra bể sao?”.
Mỗi lời trách móc của cô nghiến vào lòng hắn, hắn vốn là người rất có trách nhiệm, nhưng lúc này, hắn chỉ muốn có trách nhiệm với Điền Chính Quốc.
“Thái Hanh, anh đừng như vậy nữa, chị Á Nam nói rất đúng, anh không thể vì Chính Quốc mà từ bỏ mọi trách nhiệm của mình, chúng ta là một nhóm, bọn em không thể thiếu anh được. Anh bình tâm lại được không? Anh và Chính Quốc còn có một tương lai rất dài, anh không thể ở mãi bên anh ấy mà không tiếp tục làm việc.” Bách Vũ Trạch theo Tô Á Nam đi vào thuyết phục hắn nhưng không chắc Kim Thái Hanh có thể hiểu được bao nhiều phần.
Cậu ta thấy Điền Chính Quốc nằm bất động trên giường, thầm than thở trong lòng: Điền Chính Quốc, nếu anh cảm nhận được, đừng để Kim Thái Hanh phải khổ sở như thế nữa? Thật sự anh ấy không kiên cường được như anh.
Kim Thái Hanh yên lặng hồi lâu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Điền Chính Quốc. Khi mọi người nghĩ không thể khuyên giải hắn được nữa thì nghe thấy hắn hỏi: “Tôi đi rồi, cậu ấy sẽ ra sao?”.
“Bệnh viện có y tá chăm sóc, em sẽ nhờ bố của bạn em nói với bác sĩ một tiếng, nếu có việc gì sẽ thông báo cho anh ngay, được không?”
Kim Thái Hanh không nói gì, có vẻ như không hài lòng với sự sắp xếp đó. Nhưng đây là cách duy nhất.
Yên lặng một lát, hắn nói với Bách Vũ Trạch: “Thông báo cho chị Trương Như, sáng mai tôi sẽ về công ty”.
Suốt một thời gian dài, Kim Thái Hanh đến công ty làm việc như bình thường, nhưng dù về muộn thế nào hắn cũng đến bệnh viện thăm Điền Chính Quốc, lúc đi công tác xa, hắn gọi điện nhờ người đến nói chuyện với cậu.
Tô Á Nam cảm thấy hắn đang có kế hoạch gì đó, hắn không nhận công việc mới nữa mà cố gắng hoàn thành tất cả những công việc còn tồn đọng của mình. Thậm chí cô còn nghe thấy hắn nói với Trương Như, hắn không muốn tiếp tục ký hợp đồng, ở Thượng Hải vài năm, gặp lại Chung Chính Hàn, hắn cảm thấy ông trời đã ban ơn cho hắn. Vì thế hắn muốn đưa cậu ấy về Paris để chăm sóc, công việc của làng giải trí không còn phù hợp với hắn nữa.
Công ty nhiều lần khuyên giải nhưng không ngăn được quyết định của hắn, tình hình của Điền Chính Quốc vẫn không có biến chuyển khả quan, ngay cả Kim Thạc Trân cũng đồng ý họ nên về Paris vì ở đó có nhiều hồi ức và cũng là nơi xảy ra tất cả mọi hiểu nhầm, có lẽ, môi trường đặc biệt đó có thể có tác dụng không ngờ.
Công ty mở cuộc họp kéo dài suốt hai ngày, cuối cùng đồng ý yêu cầu của Kim Thái Hanh, mở cuộc họp báo chính thức tuyên bố tin này.
Trong cuộc họp báo, Tô Á Nam và toàn bộ thành viên của Secret đều có mặt. Kim Thái Hanh mặc một bộ vest đen trang trọng, thắt cà vạt và được hóa trang nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi và lo lắng.
Qua ống kính máy quay, hắn nói với các fan của mình: “Xin lỗi vì tôi đã thất hứa với mọi người. Tôi đã từng nói sẽ không từ bỏ các bạn nhưng tôi không có cách nào để tiếp tục giữ lời hứa của mình, bởi vì tôi đã nợ một người một lời thề từ rất lâu, tôi chỉ có thể dùng cả cuộc đời còn lại của mình để thực hiện”.
Mọi người đều yên lặng, không ngờ hắn đã nói lên những lời đó, trong lòng đặt ra câu hỏi người đó là ai?
Trong mắt của giới phóng viên, Kim Thái Hanh là một nghệ sĩ rất nghiêm túc, trừ những tin đồn trong mỗi lần tuyên truyền phim mới, không paparazzi nào có thể khai thác được thông tin gì từ hắn, ngay cả tin đồn với Tô Á Nam cũng hư hư thực thực không ai hiểu rõ.
Bỗng nhiên, hắn đưa lý do muốn rút ra khỏi nhóm Secret khiến mọi người vô cùng bất ngờ.
Lúc này, Bách Vũ Trạch cầm micro nói tiếp: “Kim Thái Hanh muốn rời khỏi nhóm, chúng tôi xin chúc phúc cho anh ấy. Nhưng chúng tôi đã thống nhất với công ty, Kim Thái Hanh rời đi nhưng nhóm Secret sẽ không giải tán, càng không thể thu nhận thêm thành viên mới, vị trí còn thiếu mãi mãi thuộc về anh ấy”.
“Đúng, trừ khi cả ba người chúng tôi rời khỏi làng giải trí, nếu không Secret sẽ không bao giờ giải tán. Bởi vì nhóm chúng tôi là tâm huyết của một người, chúng tôi sẽ tiếp tục phát triển theo hướng mà cậu ấy đã hy vọng.”
Câu nói này khiến giới phóng viên có được manh mối. Người mà Kim Thái Hanh nói đến chắc chắn phải có mối quan hệ thân thiết với Secret. Người bỏ toàn bộ tâm huyết của mình và còn có quan hệ thân thiết với Tô Á Nam chỉ có thể là một người, Điền Chính Quốc, trợ lý của Tô Á Nam và Secret.
Chẳng trách gần đây không thấy cậu ấy xuất hiện, không biết đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu và Kim Thái Hanh lại ở bên nhau?
Giới phóng viên bắt đầu đưa ra câu hỏi.
“Xin hỏi, người mà các anh nói có phải là trợ lý Điền Chính Quốc không?”
“Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc và anh yêu nhau phải không?”
“Vì cậu ấy nên anh rời khỏi làng giải trí đúng không?”
“Sau khi rời khỏi làng giải trí, hai người có kết hôn không? Tương lai anh có quay lại không?”
“Vì sao lâu rồi không thấy Điền Chính Quốc xuất hiện? Đã có chuyện gì xảy ra với cậu ấy?”
Nhưng, không có ai trả lời.
Đột nhiên Tô Á Nam đứng dậy, cung kính cúi người nói với mọi người: “Vài ngày nữa, Kim Thái Hanh sẽ về Paris, tôi hy vọng các cơ quan truyền thông và những bạn fan hâm mộ không ra sân bay để chúng tôi có thể tạm biết anh ấy như những người bình thường. Xin mọi người, chỉ một lần này thôi”.
Cô vừa dứt lời, các thành viên của Secret cũng đứng dậy cúi người.
Máy chụp hình liên tục lóe sáng khiến cho mọi người lóa mắt.
Mặc dù không công bố ngày Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc rời khỏi Thượng Hải nhưng mọi người đều biết, các cơ quan truyền thông đều có thể kiên nhẫn chờ đợi, họ sẽ không giấu kín được tin này.
May mắn là trong ngày chia tay, có lẽ các cơ quan truyền thông và fan động lòng trước hành động của họ, ngoài các paparazzi thường xuyên có mặt ở đó, sân bay yên tĩnh hơn rất nhiều, không ầm ĩ như mỗi lần họ xuất hiện trước đây.
Kim Thái Hanh đẩy xe lăn, Điền Chính Quốc yên lặng ngồi đó, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Liễu Vân Dật không nói nhiều, anh chỉ vỗ vai Kim Thái Hanh ra hiệu đang chúc phúc cho hắn.
Bách Vũ Trạch nói với Kim Thái Hanh: “Nếu cần gì anh cứ nói, chắc chắn mọi người sẽ giúp đỡ”.
Kim Thạc Trân đưa cho hắn một chiếc danh thiếp: “Điều Điền Chính Quốc cần nhất là điều trị tâm lý. Đây là cách liên lạc với thầy giáo của tôi, ông là một trong những chuyên gia tâm lý giỏi nhất của Anh, tôi đã gửi mail cho ông ấy miêu tả tình hình của Điền Chính Quốc, đợi khi nào Điền Chính Quốc khỏe hơn, anh có thể đưa cậu ấy đến đó thử xem sao”.
Kim Thái Hanh nhận lấy chiếc danh thiếp, cẩn thận cất vào balo, “Cảm ơn anh, bác sĩ Kim”.
Tô Á Nam quỳ xuống bên xe lăn, cầm tay Điền Chính Quốc nói: “Tiểu Quốc, không được trừng phạt Thái Hanh lâu quá, hãy mau tỉnh lại, cậu biết mà, Thái Hanh đẹp trai như thế nếu cậu không giữ chặt thì sẽ bị người khác cướp mất đấy”.
“Nói linh tinh gì thế?” Liễu Vân Dật nhẹ nhàng kéo tay cô.
Cô lắc đầu phản đối: “Tôi đang trêu với cậu ấy mà, biết đâu lại có hiệu quả.”.
“Sắp đến giờ lên máy bay rồi, mọi người bảo trọng, giữ gìn sức khỏe. Có cơ hội mời mọi người đến Paris chơi.” Kim Thái Hanh nói lời tạm biệt với mọi người.
“Anh cũng vậy, hãy chăm sóc Điền Chính Quốc thật tốt.”
Mọi người giơ tay chào cho đến khi bóng dáng Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc biến mất sau cánh cửa lên máy bay.
“Họ đi rồi.” Trong lòng Tô Á Nam rất lưu luyến.
Bách Vũ Trạch ôm vai cô, “Hãy tin là họ sẽ có một sự bắt đầu mới”.
Bắt đầu rồi kết thúc, sau đó lại bắt đầu, chắc chắn họ sẽ phải hoàn thành vòng tròn luân hồi đó để có được hạnh phúc.
Em từ bỏ sinh mệnh, tri giác và tất cả; còn anh từ bỏ danh lợi, sự nghiệp để có em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com