Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

15

Kim Thái Hanh nhìn con trai mình như lần đầu được ăn thịt, lặng lẽ đưa đũa gắp một miếng thăn thăn vào miệng.

...Nó rất mịn và mềm, còn có hương vị tuyệt vời khi kết hợp với nước sốt đậm đà.

Thua.

Kim Thái Hanh tâm tình phức tạp chống lại sự cám dỗ của mỹ thực, chua xót khích lệ cậu: "Không ngờ em còn biết nấu ăn."

Điền Chính Quốc gợn sóng bất kinh, nói: "Khi còn nhỏ thường xuyên ở nhà một mình, mày mò nhiều năm cũng từ không biết thành biết thôi."

Kim Thái Hanh lúc trước đã điều tra, biết hoàn cảnh gia đình câu nhưng đây là lần đầu tiên nghe cậu nhắc tới chuyện hồi còn nhỏ, anh nghĩ đến trù nghệ của cậu được luyện ra như thế nào thì trong lòng lại bình tĩnh lại.

Điền Chính Quốc nháy mắt bỏ qua, nói: "Sau khi làm việc thì ở kí túc xá nên việc ăn uống tùy tiện cũng không sao cho nên cũng ít nấu ăn."

Kim Thái Hanh đột nhiên nhớ tới ngày chuyển nhà cho cậu, anh vốn nghĩ sẽ phải chào hỏi thật nhiều hưng sư động chúng nên lái xe qua đó, kết quả Điền Chính Quốc chỉ xách ra hai cái bọc nhỏ.

Kim Thái Hanh vẫn không nói gì, Điền Chính Quốc cho rằng đã xúc phạm tới lòng tự trọng của anh, nói: "Công việc của tôi vẫn rất bận nên không có thời gian nấu ăn, chỉ có thể thỉnh thoảng làm hai món, ngày thường đều phải dựa vào anh vậy."

Chiêu Chiêu vừa ăn thịt kho vừa nghe người lớn nói chuyện, nhóc không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói, chỉ đang ăn thịt một cách vui vẻ, đột nhiên nghe thấy Điền Chính Quốc nói sau này cậu không thể ngày ngày nấu ăn, vẻ mặt nhóc lập tức trở nên uể oải.

Vậy là vẫn phải ăn đồ chú Husky làm.

Kim Thái Hanh thấy vẻ mặt con trai quá mức rõ ràng, sắc mặt tối sầm, nói: "Tuy hiện tại tôi không nấu tốt bằng em nhưng tôi sẽ tiến bộ."

Điền Chính Quốc duỗi chiếc đũa gắp đồ ăn, khẽ mỉm cười nói: "Anh còn có sách dạy nấu ăn mà?"

Kim Thái Hanh dù mặt dày đến mấy, lúc này cũng có chút ngượng ngùng nói: "Tôi cảm thấy nên đổi một quyển khác."

Ba người hiếm khi hoà thuận vui vẻ như vậy, bạn nhỏ Kim Anh Chiêu điển hình có ăn quên cha ruột, chôn đầu gặm thịt xương, khuôn mặt nhỏ gần như không rời khỏi chén.

Nhìn đứa nhỏ này đói đến thế kia.

Kim Thái Hanh ở trong lòng mắng Kiều Nhị Cáp, đồng thời cũng hơi tỉnh táo lại gia nhập đội ngũ ăn thịt với Kim Anh Chiêu.

Thịt được hầm đến nỗi nếu dùng đũa chọc vào nước sẽ chảy ra, ngon thật đấy...

Kim Thái Hanh vốn dĩ muốn dùng bữa tối chinh phục cậu, không ngờ ngược lại bị Điền Chính Quốc chinh phục.

Một bàn đồ ăn hầu như đều bị Kim lớn Kim nhỏ xử lý, Chiêu Chiêu cơm nước xong ngồi trên ghế no mà nấc cục, Điền Chính Quốc muốn đứng lên rửa chén lại bị Kim Thái Hanh ngăn lại: "Hôm nay em nấu cơm rồi, để tôi." Vừa nói xong anh đã dọn bàn đưa vào phòng bếp.

Vì thế chỉ còn cậu cùng Chiêu Chiêu mắt to trừng mắt nhỏ.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Anh Chiêu, quyết định làm công tác tuyên truyền cho quần chúng nhỏ này.

Bạn nhỏ vô thức dịch dịch mông tránh xa một chút.

Điền Chính Quốc hỏi: "Ăn ngon không?"

Chiêu Chiêu không thể dối lòng, sợ hãi gật gật đầu.

Điền Chính Quốc tiếp tục hỏi: "Còn muốn ăn không?"

Chiêu Chiêu tiếp tục gật đầu.

Điền Chính Quốc nhếch khóe miệng, nói: "Lần sau có cơ hội chiên gà cho con ăn, da giòn thịt mọng, trong bụng gà nhét đầy gia vị, rất thơm, mấy đứa nhỏ cách vách thèm phát khóc."

Chiêu Chiêu nghe thì sửng sốt, hút lại nước mắt từ miệng.

Điền Chính Quốc nhìn Chiêu Chiêu, lúc đứa nhỏ nghe cậu nói đã không còn run nữa, cậu phóng thích lực tương tác hữu hạn, nói: "Cho nên, chú cảnh sát sẽ cho con ăn ngon không phải người xấu, đã hiểu chưa?"

Kim Anh Chiêu còn hơi nghi hoặc, thầy giáo nói người xấu sẽ dụ dỗ trẻ em bằng đồ ăn mà.

Điền Chính Quốc tiếp tục thổi rắm: "Trung Quốc có câu, cắn người miệng mềm bắt người ngắn tay, ăn cơm của chú là nhãi con nhà chú hiểu chưa?"

Điền Chính Quốc quen thói dạy phạm nhân, nói nói rồi ngữ điệu bắt đầu hung dữ lên, nghe như uy hiếp.

Kim Thái Hanh thấy cậu dụ dỗ đứa nhỏ thật sự không thể nhìn tiếp, đi vào nói với Chiêu Chiêu: "Chỉ cần con ở chung hòa thuận với chú Điền thì chú ấy sẽ nấu đồ ngon cho con ăn."

Điểm mấu chốt của Kim Anh Chiêu cũng bị bóp méo cùng với Điền Chính Quốc, nhóc đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra nhìn qua nhiều lần.

Ăn cơm chú Điền nấu sẽ miệng mềm tay ngắn thật sao?

Tóm lại, tuy rằng cuối cùng có chút ông nói gà bà nói vịt, nhưng bữa cơm tối này ai cũng thõa mãn vui vẻ.

Tới buổi tối, Kim Thái Hanh tập vẽ với con, dạy nhóc học tiếng Anh, sau đó thả vịt ra chơi với nhóc, chờ đến giờ thì dỗ Chiêu Chiêu ngủ.

Điền Chính Quốc đại khái hiểu được phong cách sống hàng ngày của Kim Thái Hanh, cảm thấy rằng việc nuôi dạy một đứa trẻ của một người đàn ông trưởng thành không hề dễ dàng.

Khi đồng ý kết hôn với Kim Thái Hanh, anh nhiều lần nhấn mạnh rằng mình có một đứa con trai, như sợ không nói rõ sẽ gây trở ngại cho cậu.

Kỳ thật Điền Chính Quốc cũng không để ý những thứ này, trong mắt, một người là một gia đình, hai người là một gia đình, ba người cũng là một gia đình.

Hơn nữa cậu đã chứng kiến ​​quá nhiều xung đột dân sự đầu đường cuối ngõ, theo kinh nghiệm của mình, tính cách của một đứa trẻ liên quan rất nhiều đến sự giáo dục của cha mẹ, Kim Thái Hanh là một người lịch sự thân sĩ nên đứa trẻ anh nuôi dạy cũng không phải kiểu ầm ĩ.

Đúng như dự đoán, Chiêu Chiêu quá ngoan so với một đứa trẻ năm tuổi.

Thậm chí còn ngoan đến mức khác thường, cũng không khóc nháo, cho dù bị ủy khuất cũng chỉ đứng một chỗ, đôi mắt rưng rưng, không rên một tiếng.

Đứa trẻ này đã trải qua những gì và Kim Thái Hanh đã trải qua những gì?

Kim Thái Hanh dỗ ngủ xong đi ra khỏi phòng, tìm kiếm xung quanh mới phát hiện cậu đang ở trên ban công tầng hai.

Sau khi Chính Quốc chuyển đến, cậu gần như chỉ xuất hiện ở một vài địa điểm cố định ở tầng một, không hề chạm vào những nơi còn lại trong nhà. Kim Thái Hanh cố ý nói không được lên lầu ba nhưng cậu cũng không để ý chút nào

Biểu hiện của Điền Chính Quốc khiến Kim Thái Hanh ý thức được, bò bít tết còn chưa chín.

Anh đi đến bên cạnh, phát hiện cậu đang uống bia.

Chính Quốc xách theo vại bia uống từng ngụm, trong xương cốt có khí chất trầm ổn khiến Kim Thái Hanh phải để ý.

Cậu lại lấy một lon bia khác ném vào trong ngực anh, nói: "Cùng nhau?"

Kim Thái Hanh ngồi xuống bên cạnh và bật nắp lon.

Hai người chạm cốc mỗi người nhấp một ngụm.

"Ngày đó cảm ơn anh." Điền Chính Quốc nói.

"Ngày nào?" Kim Thái Hanh thuận miệng hỏi.

"Chính là ngày anh đưa cơm cho tôi."

Kim Thái Hanh không đáp lại.

Thật ra ngày hôm đó anh không định đưa đồ ăn, nhưng trợ lý đã nhận ra đó là chó rừng, chó rừng thường đi theo nhóm, anh rất lo lắng nên tìm cớ đến gặp Điền Chính Quốc, nhưng sau đó cái cớ này cũng vô dụng.

"Dù sao đồ ăn không ngon, trong lòng em nhất định là đang chê cười." Kim Thái Hanh vẫn có chút canh cánh trong lòng.

Điền Chính Quốc cười nói: "Sao có thể như vậy được? Anh không biết lúc đó tôi đã cảm động đến thế nào đâu."

Cảm giác được nhớ đến là điều mà đã lâu rồi cậu không cảm nhận được.

Gió đêm thổi qua ban công, không khí dao động, sự dao động này lan đến mọi người, hất tung những sợi tóc trên trán, Kim Thái Hanh vừa nghĩ.

Anh vươn tay, vuốt tóc cho cậu, cậu nhìn anh.

Có đôi khi Kim Thái Hanh sẽ nghĩ, tại sao người này lại ngốc như vậy, vừa mới cầu hôn đã đồng ý.

Kim Thái Hanh đã dệt nên một giấc mơ ngọt ngào mang tên "cuộc sống chung", và anh đã dại dột cắn câu.

Bầu không khí rất tốt, khiến cho Kim Thái Hanh có chút hưng phấn, không khỏi hỏi: "Bít tết chín thêm chút nào chưa?"

Điền Chính Quốc nhếch khóe miệng nói: "Chắc là một xíu, thêm chút lửa đi."

Kim Thái Hanh bắt đầu cân nhắc tăng lửa thế nào bây giờ, ý nghĩ của anh đã bay qua hướng hơi sai sai thì thình lình nghe thấy cậu nói: "Bây giờ là thời điểm thích hợp, tôi giao cái này cho anh."

Nói xong, cậu lấy ra một tấm thẻ đưa cho Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm vào thẻ ngân hàng trước mặt, hỏi: "Đây là cái gì?"

Điền Chính Quốc nói: "Thẻ lương của tôi."

Kim Thái Hanh: "?"

Kim Thái Hanh có chút không hiểu: "Sao em lại đưa thẻ lương cho tôi?".

Điền Chính Quốc nhét tấm thẻ vào tay anh, nói: "Trong nhà nhất định phải có người quản lý tiền bạc, chẳng lẽ AA sao." ( chia đều AA)

Từ từ, chẳng phải là chồng mới là người đưa thẻ lương cho vợ quản sao.

Kim Thái Hanh trừng mắt nhìn cậu, em nghĩ ngược rồi hả?

"Cứ giữ đi, bình thường tôi không tiêu nhiều tiền, anh dùng để trợ cấp cho gia đình."

Kim Thái Hanh yếu ớt nói: "Tôi có tiền..."

Điền Chính Quốc ngắt lời anh, chế độ giáo dục của cảnh sát nhân dân bắt đầu: "Tôi biết anh giàu, không có tiền thì sao có thể sống trong căn nhà lớn như vậy, nhưng nếu cứ sống bằng tiền của bố mẹ, một ngày nào đó anh sẽ miệng ăn núi lở." Cậu tính toán với Kim Thái Hanh, "Chiêu Chiêu sắp học tiểu học rồi, thời buổi này kinh phí giáo dục rất đắt, anh phải phòng ngừa chu đáo chứ."

Kim Thái Hanh thành thật nghe cậu dạy bảo.

"Tôi đã sớm cảm thấy anh hơi tiêu xài phung phí, tỷ như Mao Mao rất đắt phải không? Đừng cho là tôi không biết, một con vịt Cole có giá hơn một vạn nhân dân tệ."

Những con vịt như Maomao có chân ngắn, lông trắng, rất đẹp, nhập vịt Cole thuần chủng từ Hà Lan rất đắt.

Kim Thái Hanh mở miệng biện hộ: "Chúng ta lấy trứng nuôi ra, một quả trứng chỉ có giá 3000 tệ."

Điền Chính Quốc trừng anh: "3000 tệ mà không ấp ra được chẳng phải ném đá qua sông à."

"Không thành công sẽ thôi." Kim Thái Hanh lại giảo biện, "Không nở được sẽ được hoàn 500, loại chuyện này chỉ xem vận khí thôi mà."

Điền Chính Quốc nhìn anh.

Kim Thái Hanh ngậm miệng.

"Anh lại không có công việc, phải xem xét đến tương lai đi chứ." Cậu nghiêm túc nói.

Tuyệt, rõ ràng Điền Chính Quốc mới là người nhỏ hơn năm tuổi mà lải nhãi như vậy, ngay cả mẹ Kim Thái Hanh cũng chưa dạy dỗ anh thế này.

Thẻ ngân hàng trong tay đột nhiên nặng đến ngàn cân, Kim Thái Hanh nói: "Em đưa tiền lương cho tôi rồi lại nói tôi lãng phí, không sợ tôi tiêu tùy tiện sao?"

Điền Chính Quốc nói: "Tôi đây là tín nhiệm anh, bồi dưỡng anh đó."

Kim Thái Hanh quyết định đầu hàng, cất thẻ đi, về vấn đề này anh không thể cạnh tranh với cảnh sát.

"Nhân tiện, còn có một chuyện." Cậu nói.

Còn có cái gì, anh lập tức cảnh giác nhìn cảnh sát Điền.

Điền Chính Quốc nhấp một ngụm bia, nói: "Có lẽ là tôi nhiều chuyện, anh có thể không cần đi nhưng tôi vẫn nói một chút."

Trong lòng Kim Thái Hanh có một loại dự cảm không tốt.

"Không phải trước đây anh nói biết bán nhà sao? Tan sở tôi đi ngang qua công ty bất động sản hỏi chuyện. Tình cờ họ đang tìm người nên tôi chào hỏi giám đốc của họ. Anh có thể đi thử xem."

Cảnh sát Điền nhiệt tình giới thiệu công việc cho Kim tiên sinh khiến Kim tiên sinh hoảng hốt.

"Mỗi tháng lương cỡ 3000 tệ thêm tiền hoa hồng."

Kim Thái Hanh: "......" 3000 tệ có thể mua thêm một quả trứng vịt.

Trước khi kết hôn Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh về công việc của anh, Kim Thái Hanh thản nhiên nói rằng anh có thể bán nhà vì nhà họ Kim là nhà đầu tư bất động sản!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com