23
Kỳ thật trong tình huống này trợ lý Kiều không cần biến hình, cho dù gặp người cũng chỉ có thể giả làm khách hàng hoặc người qua đường. Nhưng mỗi lần gặp Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh đều bảo trợ lý Kiều biến hình nhanh chóng, thậm chí còn quăng anh ta ra khỏi cửa sổ, điều này phủ bóng đen rất lớn lên tâm lý mong manh của Tiểu Kiều.
Đi tới đi lui hai lần đã hình thành phản xạ có điều kiện, hôm nay Trợ lý Kiều cùng Kim Thái Hanh xuống xe, muốn dẫn anh ta đến cửa cơ quan để kiểm tra tình hình, không ngờ Điền Chính Quốc lại đi tới.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, trợ lý Kiều nhớ lại quá khứ bi thảm của mình, đồng thời Điền Chính Quốc có một khí chất khó tả khiến các loài động vật cảnh giác, trong chốc lát anh không kiềm chế được bản thân nên biến thành một con chó.
Cũng may anh kịp thời đá bộ quần áo rơi bên cạnh vào hàng cây xanh, mình quả thực là một chú chó thông minh.
Kim Thái Hanh rất muốn đánh đầu con chó này, nhưng anh nhịn xuống, cười nói với cậu: "Đây là thú cưng của khách hàng, tôi tạm thời trông một lát."
Điền Chính Quốc nhìn Husky, chú husky lè lưỡi và vẫy đuôi với vẻ nịnh nọt, cậu nói: "Tại sao lại không có dây xích chó? Còn nữa, những con chó lớn đi ra ngoài cũng phải đeo rọ mõm."
Kiều Nhị Cáp: "......"
Khóe miệng Kim Thái Hanh co giật, nói: "Đợi chủ nhân của nó trở về anh sẽ truyền thụ kiến thức nuôi chó cho cô ấy." Anh mỉm cười nói: "Tôi phải về công ty, em có chuyện gì nên tới tìm tôi sao?"
Cậu nói: "Hôm nay tôi đi làm bên ngoài thuận đường nên qua gặp anh."
Kim Thái Hanh gật đầu, cũng không để ý, cười nói: "Anh có việc phải về công ty, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?"
Cậu đáp: "Thôi, tôi chỉ ghé qua nhìn, không làm phiền anh nữa."
Miệng nói sẽ rời đi ngay lập tức, nhưng thực tế cậu lại đi theo Kim Thái Hanh và không hề có dấu hiệu rời đi.
Kim Thái Hanh cảm thấy Điền Chính Quốc có chút kỳ quái, trước đây ở nhà không để ý tới những chuyện khác, sống như người thuê nhà, hôm nay lại năng động tích cực bám người thế này.
Mặc dù bối rối nhưng Kim Thái Hanh thực sự có chút vui mừng.
Điều này cho thấy Điền Chính Quốc vẫn quan tâm đến mình.
Kim Thái Hanh dẫn cậu đi về phía công ty, cậu gọi anh: "Anh để con chó một mình à?"
Kim Thái Hanh quay người lại, liền thấy Kiều Nhị Cáp vẫn ngồi xổm tại chỗ, sắc mặt tối sầm, vẫy tay với con chó, con chó husky lập tức tung ta tung tăng đi theo anh.
Ngoan ngoãn như vậy, nuôi chó cũng không tệ, Điền Chính Quốc kinh ngạc nhìn con husky: "Con chó này rất ngoan, không cần dây xích mà cũng đi theo rồi."
Trợ lý Kiều tức giận nghĩ, ai trả lương cho tôi thì tôi sẽ đi theo.
Khi vào công ty, Kim Thái Hanh đã nhờ đồng nghiệp lấy một sợi dây và buộc con chó vào chân bàn trong phòng nghỉ.
Kiều Nhị Cáp nhìn sợi dây, sau đó ngẩng đầu nhìn ông chủ của mình, cảm thấy bất bình và nhục nhã. Kim Thái Hanh ra hiệu cho nó "im lặng", nhỏ giọng nói: "Tăng lương."
Ô ô ô, thế còn được.
Kim Thái Hanh bước đến chỗ giám đốc, giả vờ thảo luận về giá nhà đất với anh và hỏi rằng anh có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận khi khách hàng mặc cả.
Điền Chính Quốc ở bên cạnh nghe thấy, thấy Kim Thái Hanh nói chuyện rõ ràng mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh đang làm việc chăm chỉ, chắc chắn là mình đã suy nghĩ quá nhiều, cậu lại một lần nữa nghi ngờ bản thân.
Điền Chính Quốc đã ở công ty gần như cả buổi sáng, thấy Kim Thái Hanh đang thoải mái làm việc, tìm cơ hội nói: "Tôi về trước, anh cố lên nhé."
Kim Thái Hanh trông như vừa tỉnh táo lại nói: "Tôi thậm chí còn chưa tiếp đón em mà."
Cậu cười nói: "Cần tiếp đón gì chứ, tôi lại quấy rầy anh rồi. Đi đây."
Vẫy tay chào Kim Thái Hanh và giám đốc, khi rời khỏi phòng khách cậu nhìn thấy chú chó husky ở cạnh bàn và dừng lại một lúc.
Con husky nhìn cậu đầy ai oán, trông như đang cau mày.
Điền Chính Quốc thấy con chó này ở đây lâu như vậy không sủa cũng không gây chuyện, có chút kỳ quái, Huskies không phải giỏi phá nhà à, sao con chó này lại ngoan như vậy?
Khi Điền Chính Quốc nhìn thấy loại chó lớn này, cậu lại nhớ đến những chú chó cảnh sát trong lực lượng cảnh sát, màu sắc của chó husky có phần giống với chó chăn cừu Đức, ngoại trừ đôi mắt to như chuông đồng.
Điền Chính Quốc không nhịn được đưa tay ra, vỗ nhẹ đầu con chó husky nói: "Thật là một chú chó đẹp trai. Lần sau đi chơi với chủ nhớ đeo dây xích nhé."
Nói xong cậu vội vàng đứng dậy vì sợ con chó không vui mà cắn mình, dù sao thì cũng không được động vật ưa thích.
Nhưng Husky không giận mà giãn mày, hồn nhiên nhìn cậu.
Điền Chính Quốc bắt tay con chó: "Tạm biệt."
Husky nghiêng đầu: "Gâu gâu." Tạm biệt!
Phu nhân dễ thương quá, còn khen mình đẹp trai.
Sau khi Điền Chính Quốc rời đi, Kim Thái Hanh lập tức thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào con husky nói: "Đừng vẫy đuôi nữa." Con chó ngốc nghếch này gần như lắc đuôi như một cái gạt nước kính chắn gió khi đối mặt với cậu.
Con husky ngượng ngùng kẹp đuôi lại.
Kim Thái Hanh quay người, lạnh lùng nói với giám đốc: "Anh khá thông minh đấy."
Giám đốc không nói nên lời trước thái độ kiêu ngạo của anh, nhưng vì tiền mà có thể chịu đựng bất cứ điều gì, giám đốc lau mồ hôi lạnh nói: "Xin hãy giải quyết tốt mối quan hệ gia đình và trấn an cảnh sát Điền đi, nếu không chúng tôi sẽ không thể chịu đựng được nếu như cậu ấy lại đến thêm vài lần nữa."
Theo quan điểm của giám đốc, phần lớn là do vấn đề gia đình cho nên vợ/chồng mới đến kiểm tra.
Kim Thái Hanh khoanh tay nhìn về hướng Điền Chính Quốc rời đi, trầm mặc không nói.
Cậu ra khỏi cơ quan và không tiếp tục đi lang thang nữa. Mặc dù Kim Thái Hanh đang làm việc chăm chỉ nhưng cậu vẫn quyết định tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình và trực tiếp đến đơn vị sau khi cân nhắc.
Bạch Dụ nhìn thấy cậu xuất hiện ở đơn vị thì sửng sốt: "Hôm nay không phải ngày nghỉ sao? Tại sao cậu lại tới đây?"
Điền Chính Quốc ngắn gọn trả lời: "Tôi có việc." Cậu đi đến chỗ ngồi của mình, Bạch Dụ tò mò đi theo.
Điền Chính Quốc móc ra một cái bao tải lớn từ dưới ghế như có phép thuật, Bạch Dụ nhìn thấy giật mình: "Đây là cái gì?"
Sau đó cậu lấy ra một cây sào dài, Bạch Dụ nhìn thấy lại càng sợ hãi nói: "Cậu dùng sasumata* làm gì?"
Raw: nĩa chống bạo động, việt nam mình không có từ nói về cái này
Cậu vẫn không nói nhiều: "Có ích."
Một tay cầm bao, một tay cầm nĩa đi ra ngoài, Bạch Dụ vội vàng ngăn cản: "Cậu định làm gì? Có báo cảnh sát không?"
Điền Chính Quốc lắc đầu nói: "Không, tôi có việc riêng."
"Cậu dùng nĩa chống bạo động của nơi làm việc cho việc riêng? Việc sử dụng vũ khí công cộng cho mục đích riêng là vi phạm luật của cảnh sát!" Bạch Dụ hoảng sợ khi nhìn thấy bộ dạng đập nồi dìm thuyền của cậu.
Điền Chính Quốc kỳ quái nhìn lão Bạch nói: "Những vật dụng an ninh này tôi mua trên taobao, cất ở nhà không tiện nên gửi đi đơn vị."
Bạch Dụ: "...Cho nên đây là chuyện riêng tư gì, cậu có muốn giúp không?" Anh ta tò mò nhìn cái bao trong tay cậu, hỏi: "Trong này là cái gì? Có nặng không? Tôi giúp cậu xách. "
Điền Chính Quốc một tay lắc lắc cái bao nói: "Không cần, nó rất nhẹ." Cậu nói với Bạch Dụ: "Thật ra cũng không có gì, chín mươi phần trăm là bởi vì tôi suy nghĩ quá nhiều, ngày mai cứ đi làm như thường. Hẹn gặp lại vào ngày mai."
Nói xong cậu nghênh ngang bước đi.
Bạch Dụ bất lực nhìn Điền Chính Quốc hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước ra khỏi cổng đơn vị, mang theo bao tải và một chiếc nĩa thép.
Rất, rất khí thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com