Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

28.

Tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch. Tôi giật mình, bất giác tô đậm son màu tím nhạt. Tôi đang định dùng giấy ăn lau đi thì Kang Daniel không biết đứng sau lưng tôi từ lúc nào, đột ngột nắm cổ tay tôi. Tôi nghiêng đầu, định hỏi anh ta muốn làm gì thì bàn tay còn lại của anh ta đã đỡ gáy tôi. Trong một giây tôi thất thần, Kang Daniel đã cúi xuống, hôn lên môi tôi.

Khi cánh môi tiếp xúc, ngoài sự kinh ngạc tôi không có bất cứ cảm giác nào.

Kang Daniel dám hôn tôi? Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, tôi lập tức đẩy người anh ta, không nể tình vung một cái tát vào mặt anh ta nhưng cổ tay tôi bị anh ta kịp thời bắt lấy. Gương mặt tôi đầy vẻ phẫn nộ và hoảng loạn, giọng tôi cũng trở nên sắc bén: "Anh... anh muốn làm gì hả?"

Kang Daniel liếm khóe miệng còn dính son môi, nở nụ cười thích thú. "Mùi vị không tồi, đáng để tôi làʍ tình nhân nhân của cô một lần. Có điều, chỉ lần này thôi!"

Nói xong, không đợi tôi kịp phản ứng, anh ta đi thẳng ra cửa.

Cửa phòng khách sạn vừa mở ra, Kim Taehyung xuất hiện ngay trước cửa. Ánh mắt anh lướt qua vết son trên miệng Kang Daniel rồi lập tức chuyển qua tôi, dừng lại trên bờ môi tôi. Hai bàn tay buông thõng của anh nắm chặt thành nắm đấm...

Tôi gần như không kịp nhìn động tác của anh, chỉ nghe thấy một tiếng "bụp" rất mạnh. Kang Daniel lảo đảo lùi lại, khóe miệng rớm máu, má phải sưng tấy. Nói thật lòng, cú đấm của Kim Taehyung khiến tôi vô cùng hả dạ, thậm chí tôi còn muốn bồi thêm cho anh ta một cú nhưng chợt nghĩ tới người bị đánh là ân nhân cứu mạng của mình, tôi lại thấy áy náy.

Thấy Kim Taehyung lại nắm chặt bàn tay, tôi vội vàng chạy đến, đứng chắn trước Kang Daniel. "Kim Taehyung, một tiếng đồng hồ trước chúng ta đã kết thúc quan hệ vợ chồng. Tôi ở cùng ai là tự do của tôi. Anh dựa vào điều gì mà đánh anh ấy?"

Kim Taehyung túm tay tôi, kéo đến bên cạnh anh. Mọi sự bình tĩnh, chín chắn, lạnh lùng thường thấy ở anh đều biến mất. Đáy mắt luôn sáng suốt bây giờ chỉ còn lại ngọn lửa giận dữ. "Hai người ở bên nhau từ lúc nào?"

Thấy tôi không trả lời, Kim Taehyung lên tiếng thay tôi: "Em nói có người đàn ông giữ em ở trên giường, bắt em bỏ đứa con trong bụng. Em nói, hắn bảo em suy nghĩ tới việc ly hôn với tôi rồi lấy hắn... Chuyện này là thật sao?"

Tôi không ngờ trí nhớ của Kim Taehyung tốt đến thế, không ngờ câu nói nửa đùa nửa thật lại có sức mạnh ghê gớm như vậy. Tôi đột nhiên rất muốn cười, cười thật lớn để mỉa mai sự đảo ngược tình thế thú vị này. "Những lời tôi nói đều là sự thật, là do anh không tin. Anh còn thách tôi xem một mình tôi có thể ly hôn không? Tôi đã thử rồi, tôi làm được rồi đấy!"

"Em đang giận tôi sao?"

"Lần này không phải giận. Tôi mệt mỏi rồi, tôi yêu anh năm năm, theo đuổi anh năm năm, tôi đã yêu anh bằng tất cả tình cảm của mình, vậy mà anh đến một câu "anh yêu em" cũng không chịu nói. Tôi không muốn tiếp tục yêu đương hèn mọn như vậy. Tôi muốn tìm một người đàn ông, không cần tôi suốt ngày truy vấn, anh ấy cũng sẽ ôm tôi, nói với tôi câu "anh yêu em" lúc tôi yếu đuối nhất."

"Vì vậy... Lee Jieun chỉ là cái cớ. Em vốn không cần tôi giải thích..."

"Đúng thế."

Kim Taehyung gật đầu, buông bàn tay nóng bỏng của anh. "Tôi hiểu rồi."

Nói xong, anh liền quay người bỏ đi. Mặc dù đang bị sốt cao, mặc dù bị tôi làm tổn thương sâu sắc, dáng vẻ của anh vẫn kiêu ngạo và cương quyết. Anh không hề quay đầu, cũng không mở miệng cầu xin. Nếu anh quay đầu một lần, anh có thể nhìn thấy tôi đang khóc nức nở. Nhưng anh không làm vậy.

Sau này, tôi thường nghĩ, tại sao lúc đó Kim Taehyung không quay đầu? Có phải anh không muốn để tôi nhìn thấy bộ dạng đau khổ của anh?

Lúc tôi về nhà, tuyết đã ngừng rơi, chỉ còn ngọn gió đông lạnh giá. Ba tôi ngồi bên bàn ăn, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Cả một bàn đầy đồ ăn ngon vẫn còn nguyên. Tôi vội đi tới, giằng ly rượu trong tay ông. "Ba, bác sĩ nói ba bị cao huyết áp, không thể uống rượu."

Ba nhìn tôi, khóe mắt lờ đờ hơi ươn ướt: "Nini, nó đi rồi, Taehyung đi rồi!"

Tôi lặng lẽ gật đầu.

"Taehyung nói, thà nó là trẻ mồ côi không cha không mẹ cũng không muốn tin ba đã lừa nó suốt hai mươi tư năm. Nó nói, thà ba tiếp tục lừa dối nó, để nó nghĩ năm đó ba không hề nhìn thấy tờ quảng cáo tìm người dán khắp nơi, không biết gì về thân thế của nó, nó cũng không muốn tin ba là người ích kỷ như vậy..."

Taehyung nói, hai mươi mấy năm qua, nó vì Kim gia mà làm tất cả mọi chuyện, đó là vì nó coi ba là ba ruột, coi con là em gái ruột của nó. Nó cho rằng bảo vệ Kim gia là trách nhiệm của nó... Nó không biết làm thế nào để đối diện với ba mẹ ruột đã chịu nỗi đau mất con suốt hai mươi tư năm qua..."

Tôi ngồi bên cạnh ba, nhẹ nhàng vuốt những nếp nhăn trên trán ông. "Ba, ba đừng buồn nữa! Anh ấy chỉ là nhất thời không thể chấp nhận. Ba hãy cho anh ấy thời gian, anh ấy sẽ nghĩ thông suốt, một ngày nào đó anh ấy sẽ tha thứ cho ba."

"Không! Nó sẽ không tha thứ cho ba đâu." Ba tôi nói. "Con không nhìn thấy ánh mắt nó, rất đáng sợ. Nó hận ba, chắc chắn sẽ không tha thứ cho ba."

Đột nhiên ba nắm tay tôi: "Jung gia đã biết chuyện ba làm, nhất định họ sẽ không bỏ qua cho ba. Bọn họ nhất định sẽ hận ba, không biết chừng sẽ khiến ba khuynh gia bại sản. Nini, ngày mai con hãy chuyển nhượng hết cổ phần của KJ rồi cầm tiền đi tìm Taehyung, đừng để ba làm liên lụy đến con."

"Ba! Dù ba có lỗi với anh ấy, có lỗi với Jung gia nhưng ba cũng đã nuôi dưỡng anh ấy hai mươi tư năm, Jung gia sẽ không làm vậy đâu!"

"Con không hiểu đâu! Đợi khi nào có con, rồi con sẽ hiểu."

Ngày hôm sau, ba tôi tỉnh rượu, ông kiên quyết bắt tôi bán cổ phần của KJ rồi chuyển tiền vào tài khoản của tôi nhưng tôi không đồng ý.

Ngày hôm sau nữa, Seoul bị chấn động bởi tin tức: Kim Taehyung của KJ là con trai mất tích hai mươi tư năm trước của Jung Hoseok. Hầu như tất cả người trong gia tộc Jung thị đều đến Seoul. Họ đích thân chứng kiến quá trình Jung Hoseok và Kim Taehyung xét nghiệm ADN, hơn nữa còn có cơ quan công chứng giám sát. Động thái này đủ thấy người của Jung gia lo lắng đến vấn đề huyết thống như thế nào.

Hôm đó, điện thoại di động của ba tôi không ngừng đổ chuông, đều là những người anh em trước đây của ông gọi điện hỏi thăm. Mỗi cuộc điện thoại gọi đến, ông đều xem số rồi thất vọng tắt đi. Tôi biết, ông đang đợi điện thoại của Kim Taehyung. Ông muốn biết phản ứng của Kim Taehyung về sự thật này.

Tin tức nóng hổi cuối cùng cũng qua đi, Seoul dần trở lại yên tĩnh, tôi và ba tôi trở về với cuộc sống yên ổn. Nhưng chỉ mấy ngày sau, điều ba tôi lo lắng đã trở thành hiện thực. Ở Kim gia xuất hiện nhiều nhân viên công vụ mặc thường phục, đều là những gương mặt xa lạ, họ nói giọng Busan chuẩn. Bọn họ cho biết, núi đất đỏ bị nghi ngờ chuyển nhượng quyền khai thác khoáng sản bất hợp pháp. Bọn họ dẫn ba tôi đi để hợp tác điều tra, sau đó không đợi chúng tôi phân trần, họ liền đưa người đi mất.

Ngay sau khi ba tôi bị dẫn đi, tôi lập tức bảo chú Kang tìm hiểu tình hình. Đến chiều tối, chú Kang mới quay về. Chú cho tôi biết, có người đem chứng cứ phạm tội của ba tôi trực tiếp nộp lên Busan, bên trên cử người điều tra triệt để. Hiện tại, công ty KJ bị niêm phong để tiến hành thẩm tra. Người ở khu mỏ cũng bị đưa đi để hợp tác điều tra.

Xem ra, có kẻ muốn nhằm vào Kim gia.

Kim Taehyung rời khỏi Kim gia đi nhận người thân, ba tôi bị bắt, tin tức tôi và Kim Taehyung ly hôn cũng lan truyền nhanh chóng. Kim gia lẫy lừng ở Seoul giống một tòa nhà cao tầng sắp sụp đổ, người ở trong chạy tan tác để bảo vệ bản thân, bọn họ nếu không đóng cửa miễn tiếp khách cũng ra nước ngoài lánh nạn. Người ở bên ngoài càng sợ bị tai bay vạ gió, trốn càng xa càng tốt, tránh có bất cứ mối quan hệ nào với Kim gia...

Còn tôi, một cô gái vừa qua tuổi hai mươi, chưa tốt nghiệp đại học, việc duy nhất có thể làm là ngồi vào vị trí tổng giám đốc nhận hết lời chỉ trích này đến cuộc thẩm tra khác.

Về tin đồn Kim gia cùng đường mạt lộ, ở Seoul xuất hiện nhiều phiên bản khác nhau. Có người nói ông trời trừng phạt Kim gia làm nhiều chuyện thất đức, trời đất khó dung tha nên mới bị báo ứng. Có người nói Jung Hoseok điều tra ra vụ mất tích của con trai ông ta năm đó là hành vi ác ý của Kim Namjoon. Cốt nhục phân ly hai mươi mấy năm, bọn họ không lật đổ Kim gia thì làm sao có thể giải mối hận trong lòng? Cũng có người nói, ba năm trước, cựu Cục trưởng Cục Khoáng sản Han Jeongwon chết một cách không minh bạch, con trai ông ta luôn cho rằng cái chết của cha liên quan đến Kim gia. Người con trai lặng lẽ điều tra suốt ba năm, cuối cùng cũng tìm ra chứng cứ xác thực, nộp lên trên để hạ bệ Kim Namjoon...

Ngoài ra còn nhiều tin đồn khác. Bất kể là tin đồn nào cũng đều dồn Kim gia vào chỗ chết.

Tôi không thể phân biệt trong những tin đồn này, tin nào là thật, tin nào là giả nhưng tôi không tin chuyện này do Kim Taehyung làm. Dù ba tôi làm sai điều gì, ông cũng coi anh như con trai suốt hai mươi tư năm, anh sẽ không tuyệt tình đến mức đó. Tuy nhiên có một ngày, chú Kang kể với tôi một bí mật mà tôi chưa từng được nghe.

Chú Kang nói, cựu Cục trưởng Cục Khoáng sản Han Jeongwon là đối tác của ba tôi trước kia. Ông ta nhận được không ít lợi lộc từ Kim gia nhưng vẫn tham lam vô độ, tìm mọi cách để moi tiền của ba tôi. Ba tôi biết trong tay ông ta có một tập tài liệu đủ để ông sống nửa đời còn lại trong tù, vì vậy ông buộc phải nhẫn nhịn. Sau này Kim Taehyung về nước, anh tình cờ nghe ba tôi nhắc đến tập tài liệu trong tay Han Jeongwon, biết ba tôi vì tập tài liệu này mà mất ăn mất ngủ, anh đã lợi dụng người đàn bà Han Jeongwon thích nhất để trừ khử ông ta. Cô gái đó chính là Lee Jieun.

Tuy Lee Jieun giúp Kim Taehyung hại chết Han Jeongwon nhưng cô ta không nói ra nơi cất giấu tập tài liệu. Tập tài liệu đó giống như quả bom hẹn giờ chôn bên cạnh Kim gia, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, vì vậy Kim Taehyung tương đối kiêng dè Lee Jieun.

Chú Kang còn cho biết, thật ra Kim Taehyung không hoàn toàn tin tưởng Lee Jieun. Hai năm gần đây, anh tìm mọi cách để tạo dựng quan hệ với các cơ quan pháp luật với mục đích dù tập tài liệu này có bị gửi đến Viện Kiểm sát của Seoul thì sẽ có người giúp anh giải quyết. Nhưng lần này, tài liệu không được gửi đến Viện Kiểm sát mà trực tiếp đưa đến một quan chức cao cấp ở Busan. Một cô gái như Lee Jieun không thể nào có mối quan hệ sâu rộng đến mức đó.

Kẻ nắm rõ tính quan trọng của tập tài liệu và có năng lực hủy hoại Kim gia bằng một hành động chỉ có một người.

Chú Kang nói: "... Có lẽ cậu ấy đã biết tập tài liệu ở đâu, chỉ là không chịu lấy ra mà thôi."

Tôi biết người chú Kang ám chỉ là ai nhưng tôi vẫn không tin Kim Taehyung làm chuyện đó.

Nhắc đến Lee Jieun, tôi chợt nhớ ra kể từ sau vụ ở phòng tắm, tôi không còn nghe thấy tin tức của cô ta. Tôi tiện miệng hỏi: "Bây giờ Lee Jieun đang ở đâu?"

Chú Kang nói hôm đó ở DearX, sau khi tôi bỏ đi, Kim Taehyung vội vàng đuổi theo tôi, dặn chú canh chừng Lee Jieun đợi anh về xử lý. Sau đó, chú Lim đến đòi người, nói Kim Taehyung ra lệnh cho chú giải quyết hậu sự. Chú Kang xin chỉ thị của ba tôi rồi để chú Lim đưa người đi. Sau này nghe nói, chú Lim lại đưa Lee Jieun sang Mỹ, đưa cô ta vào một bệnh viện nào đó. Ba tôi tuy không hài lòng về cách xử lý của Kim Taehyung trong vụ này nhưng bởi tôi gây chuyện ầm ĩ nên ông không còn lòng dạ nào mà bận tâm đến người và việc không liên quan.

Vài ngày sau đó, tôi đi tìm những người quen cũ của ba tôi. Câu trả lời của bọn họ đều như nhau, không phải bọn họ không muốn giúp mà không có khả năng giúp đỡ. Sau hai mươi mấy ngày liên tục chạy đôn chạy đáo, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, người tôi không muốn cầu khẩn nhất lại là tia hy vọng cuối cùng của ba tôi.

Tuy nhiên, về việc anh có đồng ý cứu ba tôi hay không, có khả năng cứu ba tôi hay không, tôi không thể biết được.

Tôi bấm số điện thoại cá nhân của Kim Taehyung. Điện thoại đổ chuông một lúc lâu anh mới bắt máy. Trong điện thoại, hơi thở của anh rất khẽ, đến mức tôi gần như không nghe thấy.

Nỗi lo lắng, bất an trong lòng khiến tôi chẳng có tâm tư mà suy tính đến ân oán giữa chúng tôi. Tôi hỏi thẳng: "Tôi... Chúng ta có thể gặp nhau không?"

Kim Taehyung im lặng một, hai giây. "Bao giờ?"

"Bây giờ."

"Tôi đang ở Busan."

Tôi không do dự, trả lời: "Tôi đi Busan tìm anh."

"Ờ. Tôi ở phòng XXX, khách sạn Quốc tế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com