Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

P4

TÁI SỬ DỤNG ĐÀN ÔNG
Tác giả: Tiên Nữ Nhàn Đắc Vô Liêu
Dịch: tiệm nhỏ của Xẻo Chu

———

Anh nói "làm ít việc" là làm nguyên buổi tối.

Tối hôm đó tôi tỉnh lại rất nhiều lần, anh đều ngồi đó nhìn máy tính, không hề có chút buồn ngủ nào.

Sau đó tôi thật sự không chịu nổi nữa, ngủ thiếp đi.

Rõ ràng tôi ngủ trên sô pha, nhưng hôm sau lại tỉnh lại trên giường.

Lúc tỉnh lại, quần áo trên người vẫn còn nguyên.

Anh ôm tôi lên giường à?

Tôi đi xuống lầu thì phát hiện anh đang uống cà phê, quanh mắt thẫm lại vì thức suốt cả đêm.

Nhìn thấy tôi đi xuống, anh hỏi tôi có muốn về trường không.

"Tiện đường, tôi chưa cháu đi."

Lại là tiện đường.

Công ty của anh nằm ở hướng ngược trường tôi mà.

Nghĩ đến tối hôm qua, vì anh không muốn tôi phải sợ nên cho phép tôi ở lại phòng.

Lại vì tránh hiềm nghi nên khi tôi ngủ, anh thức cả đêm ngồi làm việc.

Tôi lại thấy hơi cảm động.

"Chú à, chú có thể thêm bạn bè với cháu không?" Tôi thử hỏi anh.

"Để làm gì?"

"À... tối hôm qua cháu mặc áo ngủ, về cháu sẽ giặt sạch trả lại cho chú."

Áo ngủ hôm qua là anh đưa cho tôi, của nữ và vẫn còn mới.

Tôi cũng không biết có phải anh chuẩn bị cho một người phụ nữ khác hay không.

"Không cần đâu."

"Vậy thì không được."

Tôi ngủ ở chỗ anh một đêm, còn lấy áo ngủ mang đi, thế thì tôi trở thành người thế nào.

"Cháu muốn tìm tôi thì bảo Chu Lỵ Lỵ liên lạc với tôi không được sao?"

Tôi: ?

Kết bạn cũng không cho?

Mọi chuyện đều nhắc nhở tôi là bạn học của Chu Lỵ Lỵ, anh muốn vạch rõ giới hạn với tôi tới cùng.

Tôi thấy hơi thất bại.

Một lát sau, tôi không cam lòng lại hỏi anh: "Chú  đưa cháu về trường là vì cháu là bạn học của cháu gái chú sao?"

Anh sửng sốt: "Nếu không thì vì sao?"

"Không có nguyên nhân nào khác à?"

"Ví dụ?"

Tôi nói không ra lời.

Tôi rất muốn hỏi anh thật sự không nhớ tôi sao?

Nhưng tôi lại không có dũng khí để hỏi.

Anh yên lặng một lúc rồi nhắc nhở lần nữa: "Cháu còn nhỏ, lại là bạn của Lỵ Lỵ, tôi không thể có hứng thú với bạn của cháu gái được chứ?"

Mặt tôi bỗng đỏ bừng.

"Tại sao lại không thể?"

Anh hơi cau mày: "Cháu có biết mình đang nói gì không?"

Tôi không dám hé răng nữa.

Anh đưa tôi tới trường học rồi đi, không để lại cho tôi bất cứ cơ hội nào.

Học xong tiết chuyên ngành, Trần Gia Nam bỗng gọi tôi lại.

"Chu Lỵ Lỵ nói tối hôm qua cô không về phòng ngủ?"

"Thì sao?"

"Cô ở với ai? Chiếc Rolls Royce sáng nay là của ai?"

Sáng nay? Anh ta nhìn thấy?

Thấy cũng tốt, tôi cũng không muốn cuốn vào giữa anh ta và Chu Lỵ Lỵ.

"Bạn trai mới." Tôi nói dối.

Sắc mặt anh ta chợt đổi: "Bạn trai mới?"

Tôi không đáp lại anh ta, anh ta cũng không chịu thôi.

"Cô kiếm bạn trai mới ở đâu? Còn có người dám nói chuyện với người của Trần Gia Nam tôi à?"

"Chúng ta chia tay rồi."

Anh ta bại hoại hừ một tiếng: "Chia tay thì cô bán hoa à?"

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta phát rồi: "Trần Gia Nam, dáng vẻ của anh thế này tồi tệ quá đấy."

"Anh là Trần đại công tử, cần phải dây dưa với người yêu cũ thế sao?"

Anh ta tức giận đến mức môi run rẩy: "Cô? Nói cái gì?"

"Không có ngực cũng chẳng có mông, tôi mà cần lưu luyến à?"

"Chẳng qua tôi chỉ muốn xem xem đứa vớ vẩn nào vừa ý cô thôi."

Tôi thực sự không thể nhịn được nữa.

"Thời gian của anh ấy tính bằng giây, anh ấy cao hơn và đẹp trai hơn anh, kỹ thuật của anh ấy cũng vượt anh mười phố."

"Kỹ thuật?" Anh ta nhìn tôi: "Cô cho anh ta đụng vào sao? Cô nói về kỹ thuật mà không thấy ngượng à?"

Thất sách rồi, tôi quen miệng nên quên mất tôi và Trần Gia Nam còn chưa từng phát triển đến bước kia.

"Kỹ thuật hôn môi của anh ấy cũng đáng ca ngợi rồi." Tôi lập tức đổi giọng: "Nói thật, anh quá sức bình thường."

"Đường Nhị, cô có biết xấu hổ không hả, hôn còn phải thế nào nữa?"

"Lướt đầu lưỡi viết 26 kiểu chữ tiếng Anh, không phải người nào cũng có thể làm được, tôi đề nghị anh nên học hỏi đi."

Tôi nói xong câu đó thì xoay người rời đi.

Không muốn ồn ào với anh ta nữa.

Vừa quay người lại tôi đã va phải một đám người, người cao nhất trong đó lại chính là Chu Trạch Bắc.

Anh mặc âu phục, xung quanh là lãnh đạo của trường học cùng đi, hình như là đi thăm quan trường...

Một đám người không biết đã đứng ở bức tường phía sau này bao lâu rồi.

Nhưng nhìn dáng vẻ thất sắc của lãnh đạo trường khi thấy tôi, chắc chắn không phải chỉ một phút.

Xong rồi.

"Chú à." Tôi hoảng hốt thốt lên.

"Ừ." Chu Trạch Bắc nhìn tôi một chút rồi nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt không hề mất tự nhiên.

"Vị này là..." Lãnh đạo thấy tôi có quen với Chu Trạch Bắc nên thở phào nhẹ nhõm.

"Một người bạn của cháu gái." Chu Trạch Bắc lại nhìn tôi một chút.

"Ồ vậy à." Lãnh đạo tươi cười, dẫn Chu Trạch Bắc tiếp tục đi thăm quan.

Tôi đứng yên tại chỗ, nghĩ tới câu vừa rồi bị anh nghe thấy được, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chu vào.

Tôi bị làm sao vậy?

Bên ngoài thì ngoan ngoãn gọi chú, sau lưng lại muốn hôn lưỡi 26 kiểu chữ với anh?

Buổi tối, tôi nghĩ tới cảnh ban sáng thì khó mà ngủ nổi.

Chu Lỵ Lỵ vừa đi tắm thì điện thoại trên bàn của cô ấy lại vang lên.

Trên màn hình hiện mấy chữ "chú hai."

Tôi đưa điện thoại vào cho Chu Lỵ Lỵ.

Cô ta nhận máy xong thì tôi lại giúp cô ta cất đi, sau đó nhớ kỹ dãy số đó.

Tôi lén lút nằm lên giường nhanh chóng, nhấn từng số một, sau khi do dự rất lâu, tôi cũng bấm điện thoại.

Nhưng mà anh lại không nhận máy.

Giữa lúc tôi đang tuyệt vọng, số kia lại gọi về.

"Alo."

"Ừm."

Tôi mở miệng trước, bên kia im lặng mấy giây càng khiến cho nhịp tim của tôi đập nhanh hơn.

"Chú à, cháu là Đường Nhị." Sợ anh không biết tên tôi, tôi lại bổ sung: "Là bạn của Chu Lỵ Lỵ."

"Tôi biết."

Anh ấy biết?

Nhịp tim của tôi càng nhanh hơn.

"Sao vậy?" Qua điện thoại, giọng anh dịu dàng hơn thực thế rất nhiều.

"Cháu muốn giải thích chuyện ban ngày với chú một chút."

"Chuyện nào?"

"Cháu nói chú là bạn trai mới của cháu, rồi còn hôn môi các loại, đó là cháu đang khoác lác để đáp trả bạn trai cũ của cháu mà thôi, mong chú đừng hiểu lầm."

"Ồ? Cháu nói với người kia là tôi à?"

Tôi chết mất.

Anh ta cũng không hề cho rằng người đó là chú, không phải là tôi tự khai sao?

"Không phải chú."

"Vậy thì gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

Làm gì nhỉ?

Tôi cũng không biết rốt cuộc là mình muốn làm gì.

Chắc là tôi điên rồi.

"Chú có thể cho cháu lưu số điện thoại của chú không?" Tôi nhỏ giọng hỏi anh.

Anh trầm mặc vài giây, không nói đồng ý, cũng không nói là không.

"Chú ơi, chú không nói câu nào xem như đồng ý nhé." Tôi hấp tấp nói.

"Lỵ Lỵ ở bên cạnh đó à?" Anh đột nhiên hỏi tôi.

Tôi...

Lại dùng Chu Lỵ Lỵ để nhắc nhở tôi.

"Cô ấy không có ạ."

"Đi ngủ sớm chút đi."

Đi ngủ sớm, có khác gì tra nam nói mình đi tắm không chứ.

Rõ ràng là anh không muốn nói chuyện với tôi thôi.

"Cháu biết rồi." Tôi lẩm bẩm: "Chú cũng ít thức khuya, ít hút thuốc thôi."

"Ừ."

Tôi tức giận cúp điện thoại.

Lại một lần nữa gặp khó khăn, đầu tôi căng lên, cảm thấy vô cùng thất bại.

Đàn ông lớn tuổi khó đối phó quá, không hề có một chút kẽ hở nào.

Khó theo đuổi ghê.

Hai tuần sau đó, Trần Gia Nam và Chu Lỵ Lỵ lại làm lành.

Hai người họ bắt đầu như hình với bóng.

Có lẽ là niềm vui tiểu biệt thắng tân hôn, đương nhiên là Chu Lỵ Lỵ không có lòng nào để tới giày vò tôi.

"Nhị Nhị à, mình nghĩ rồi, mình muốn kết hôn với anh ấy."

Tôi cảm giác rốt cuộc cô ta cũng tỉnh ngộ, có thể tìm được tình yêu chân thành và mong muốn bước tiếp.

"À, vậy thì chúc mừng cậu."

"Cậu có thể làm phù dâu cho mình không? Mình muốn nhận được lời chúc phúc từ cậu."

Được rồi, tôi muốn thu hồi câu trước đó.

"Không thích hợp đâu." Tôi từ chối.

"Tại sao vậy, khi còn bé cậu đã nói, nếu mình kết hôn chắc chắn cậu sẽ làm phù dâu, cậu đồng ý rồi mà quên sao?'

Cô ta lại tới nữa rồi.

Sau khi cô ta được cứu về đã viết cho tôi một danh sách rất dài các nguyện vọng xa xôi, trong đó có một cái là phải làm phù dâu cho cô ta.

Đáng sợ nhất là khi đó tôi đã đồng ý ký tên lên.

"Trừ khi cậu kết hôn sớm hơn mình, nếu không thì không thể đổi ý nhé."

Kết hôn sớm hơn sao?

Cô ta biết cách bắt bí tôi thật.

Sao tôi có thể kết hôn sớm hơn cô ta được.

"Đợi lúc đó rồi tính." Tôi đáp qua loa lấy lệ.

Nói gì kết hôn, tôi còn chưa tìm được bạn trai nữa là.

Nghĩ đến bạn trai, tôi lại chạy đi tìm Chu Trạch Bắc.

"Chú à, chừng nào thì chú về?" Tôi gửi tin nhắn cho anh ấy.

Hai tuần qua tôi vẫn thường xuyên gửi tin nhắn cho anh ấy, nhưng anh lại không hề đáp lại, ngay cả mấy tin khách sáo.

Tôi còn định mang theo quần áo tới biệt thự tìm anh.

Kết quả là anh đã rời nhà, không có ai bên trong, tôi lại mang quần áo quay lại.

"Có chuyện gì à?"

"Cháu trả quần áo cho chú."

"Không vội."

Lần này lại là không vội.

Anh không vội nhưng tôi sốt ruột lắm.

Đã qua hai tuần rồi, tôi gọi điện cho anh một lần nữa.

Rất lâu sau bên kia mới nhấc máy.

"Alo."

"Ừ."

"Chú ơi, chú về rồi phải không, hay là đang trốn cháu?"

Đầu dây bên kia vô cùng yên lặng: "Không có."

"Là chưa về? Chưa về thật hay đang trốn tránh cháu?"

"Nếu chú không muốn gặp cháu thật, cảm thấy cháu phiền thì cứ nói một tiếng, cháu gửi đồ sang là được mà."

Tôi nói một đống lời sát thương, nhưng bên kia vẫn vô cùng yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức tôi còn tưởng anh đã cúp máy rồi.

Kết quả là anh nói một câu: "Tối rồi nói, tôi đang họp."

"Hả? Đang họp?"

Chẳng trách lại yên lặng như vậy.

Xong rồi.

"Xin lỗi, cháu cúp máy đây."

"Ừ."

Cúp máy xong, tôi chỉ muốn chết quách cho xong.

Sao trước mặt Chu Trạch Bắc tôi cứ ngượng ngùng như thế chứ.

Cuộc điện thoại của tôi có mang tới phiền phức gì cho anh ấy không đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com