Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

P7

TÁI SỬ DỤNG ĐÀN ÔNG
Tác giả: Tiên Nữ Nhàn Đắc Vô Liêu
Dịch: tiệm nhỏ của Xẻo Chu

———-

"Chú ạ." Tôi nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.

Giám đốc Vương trợn tròn mắt, luống cuống tay chân liền muốn giải thích: "Tổng giám đốc Chu, đây là cháu gái của ngài sao?"

"Sao không nói sớm chứ, tôi đúng là mắt chó không nhìn thấy Thái Sơn, làm bậy làm bạ rồi."

"Tổng giám đốc Chu, ngài đừng để trong lòng."

...

Chu Trạch Bắc không thèm nhìn ông ta, anh cởi âu phục ra khoác lên người tôi, hỏi: "Có thể tự đi được không?"

"Được ạ."

Chúng tôi bước ra ngoài, đi được mấy bước, anh dừng lại nhìn Nhiễm Nhiễm vẫn đang đứng đơ ở đó: "Tôi sẽ sắp xếp tài xế đưa cháu về trường, tôi... mang cô ấy đi trước."

"Được." Nhiễm Nhiễm vẫn đứng ngây ra đó.

Lên xe, cảm nhận được khí lạnh mà anh tỏa ra, tôi siết chặt áo hơn một chút.

Lúc này điện thoại anh kêu không ngừng, tôi đoán là tên giám đốc Vương kia nhờ người gọi đến để làm hòa.

"Bỏ qua? Được thôi."

Xem đi, đúng rồi kìa.

"Bảo ông ta qua đây quỳ xuống cầu xin cô ấy đi."

Tôi: ?

Anh bảo tổng giám đốc Vương quỳ trước mặt mọi người xin tôi tha thứ? Người ta là ông chủ lớn, sao có thể làm vậy được.

"Không rảnh, nói chuyện với luật sư của tôi đi." Chu Trạch Bắc cúp điện thoại.

Sao lại cảm giác anh giống như sứ giả tới bảo vệ tôi nhỉ, đẹp trai quá đi mất!

"Sao lại đi làm thêm?" Anh châm một điếu thuốc, nén giận.

"Thiếu tiền."

"Thiếu bao nhiêu?"

Tôi thực sự cảm thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi giống như đang giao dịch vậy.

"Rất nhiều rất nhiều, chú lại muốn bố thí cho cháu sao?"

Anh nhìn tôi một cái, kìm nén tâm trạng: "Đừng nói mấy câu gai góc như thế, người ta không thích mấy cô nhóc hay châm chọc đâu."

Tôi: ...

Cho nên bây giờ anh đang chất vấn tôi tại sao lại tự ra ngoài kiếm tiền, hay là đang chất vấn tôi tại sao lại làm công việc này kiếm tiền?

"Chú đúng là kỳ lạ, cháu tự ra ngoài kiếm tiền cũng không được à, không phải chú muốn vạch rõ giới hạn với cháu hả, còn quan tâm cháu làm gì? Chú lấy thân phận gì để quan tâm? Chú đừng nói là vì chú là chú của bạn học cháu, như vậy thì cũng quan tâm rộng rãi quá, cẩn thận đi quá giới hạn đấy."

Tôi nói rất nhiều, anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi, không nhìn ra cảm xúc.

Chờ tôi nói một tràng xong, dường như anh lại thở phào nhẹ nhõm: "Nhanh mồm nhanh miệng như vậy, xem ra không bị dọa."

Mấy tuần không gặp, oán khí của tôi với anh đã cao quá đầu rồi, nhưng một câu "xem ra không bị dọa" của anh, tôi lại cảm thấy như là anh đang nuông chiều tôi.

"Ông ta có làm cháu bị thương không?" Anh hạ giọng hỏi tôi.

Tôi cúi đầu nhìn mình, ngoài quần áo bị xé rách một chút, cổ tay bị bóp đỏ thì những chỗ khác không sao cả.

Nhưng nếu Vương Phúc đã sợ anh như vậy, tôi sẽ ăn vạ một chút.

"Tay cháu hơi đau." Tôi yếu đuối đưa tay ra cho anh xem.

Anh nhìn chằm chằm vào tay tôi, nhíu mày: "Đến bệnh viện kiểm tra."

"Không cần đâu!" Chỉ một chút như vậy đâu đến mức phải đi bệnh viện.

"Vậy thì phải làm thế nào?"

"Chú thổi một cái chắc là sẽ đỡ đau đó." Tôi lập tức diễn, cố gắng nặn ra một giọt nước mắt.

Anh: ?

Cảm nhận được sự kinh ngạc của anh, tôi liền cảm thấy mình hơi quá, định im lặng đưa tay về.

Cổ tay lại bị anh bắt được: "Đừng nhúc nhích."

Anh nói xong thì cầm lấy cổ tay của tôi, cúi đầu, nhẹ nhàng thổi một cái.

Tôi cảm nhận được hơi nóng anh thổi ra phun lên tay, hơi ngứa, khiến tôi phản xạ có điều kiện rụt lại.

"Không cần, không cần."

"Hết đau rồi sao?"

"Hết rồi ạ."

Tôi ngượng ngùng rụt tay lại.

Bộ dạng vừa rồi mập mờ quá đi mất.

Anh không nhận thức được vẻ đẹp trai của mình hả, không biết bộ dạng dịu dàng đó sẽ khiến tâm hồn thiếu nữ nhộn nhạo sao?

Phiền chết đi được, muốn yêu còn phải dùng cái đầu để kiềm chế nữa.

"Chú định đưa cháu đi đâu?"

"Đưa cháu về nhà?"

"Đừng." Nếu mẹ tôi nhìn thấy tôi ăn mặc như vậy nhất định sẽ hỏi.

"Vậy đưa cháu về trường?

"Không muốn."

Anh...

Im lặng một lát, anh không còn cách nào đành nói: "Nửa tiếng nữa tôi có một cuộc họp, không thể mang cháu theo được."

Tôi cũng đâu có bảo anh mang tôi theo, chỉ là tôi muốn ở cạnh anh thôi, tôi biết anh rất bận mà.

"Tổng giám đốc Chu, đi đâu ạ?" Chú Lưu không nhịn được hỏi.

Chu Trạch Bắc nhìn tôi, vẻ mặt hết cách: "Đến công ty."

"Được."

Thế là tôi được Chu Trạch Bắc đưa tới công ty, đây là điều mà tôi không ngờ tới. Tôi cứ nghĩ anh sẽ đưa tôi về trường, mặc dù tôi không muốn lắm nhưng cũng không thể làm chậm trễ công việc của anh được.

Anh đưa tôi đến thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, lúc này mới tránh được một chút xấu hổ.

"Cháu có thể chơi ở đây một lát, nếu muốn ngủ thì bên trong có phòng nghỉ đấy."

"Được ạ, có wifi không chú?"

Chu Trạch Bắc không nói gì, thư ký vừa theo vào lại cười nói xin lỗi: "Mạng nội bộ liên quan đến bí mật công ty, ngoài tổng giám đốc Chu ra thì người ngoài không được sử dụng điện thoại di động cá nhân."

"À!" Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này.

"Hiểu rồi ạ."

Chu Trạch Bắc nhìn tôi một cái: "Cho cô ấy dùng đi."

Thư ký nhìn tôi: "Dạ được."

"Đã chuẩn bị xong tài liệu chưa?"

"Đã sẵn sàng rồi."

Chu Trạch Bắc không mặc âu phục, chỉ chỉnh lại áo sơ mi rồi theo thư ký ra ngoài, trước khi còn nói với tôi: "Có thể sẽ hơi lâu."

"Vâng."

Tôi không ngờ "hơi lâu" mà anh nói lại lâu thật.

Tôi chơi Vương Giả đến mức rớt mười sao rồi, anh vẫn chưa xong việc.

Nằm trên ghế sô pha, ngồi ghế tổng giám đốc, nằm cả lên bàn giám đốc rồi, cuối cùng lúc đang xem mấy đồ trang trí trên hộc tủ của anh thì đột nhiên có người gõ cửa khiến tôi giật mình.

"Đây là trà sữa tổng giám đốc Chu nhờ tôi gọi cho cô." Thư ký cười đưa trà sữa vào.

"Cảm ơn."

Tôi nhận lấy trà sữa, hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng.

Chắc chắn là Chu Trạch Bắc có ý với tôi, nếu không tại sao anh lại mua trà sữa cho tôi, còn là vị mà tôi thích nhất nữa.

Tôi tuyên bố, anh ấy là người đàn ông tôi yêu thích nhất ở thời điểm hiện tại!

Uống trà sữa xong, tôi đi vào phòng nghỉ của anh.

Giường mềm quá! Tôi vừa nằm xuống đã ngủ mất rồi.

Không chỉ ngủ, mà còn ngủ đến chảy nước miếng.

Cho nên lúc anh đi vào, nhìn thấy bóng anh lắc lư, tôi còn chưa định thần được mình đang ở đâu, bây giờ là ngày hay đêm.

"Không đói sao?" Anh đứng đó cười nhìn tôi.

"Không đói, còn hơi đầy bụng nữa."

Lúc chờ anh tôi đã ăn mấy gói hạt, uống mấy cốc trà sữa rồi.

"Không tin thì chú sờ thử xem."

Tôi nói xong liền kéo tay anh đặt lên bụng tôi.

Khoảnh khắc bàn tay ấm áp chạm vào thắt lưng tôi, tôi mới tỉnh táo lại.

Tôi đúng là ngu ngốc, sao lại chủ động mời đàn ông sờ bụng mình vậy hả?

Vấn đề là, anh cũng sờ thật.

Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của anh nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi không thể tránh đi được.

"Được rồi, được rồi." Tôi nhắc nhở anh.

Anh thu tay về, bỗng nhiên nở nụ cười: "Đúng là chỉ cần tỉnh táo là sẽ quyến rũ người ta."

"Không có."

Tôi đứng dậy, trốn tránh ánh mắt của anh.

"Không gì?"

"Không quyến..."

Lời còn chưa dứt, cằm của tôi đã bị nắm lấy, một giây sau, một đôi môi mềm mại áp lên.

Đầu óc tôi lập tức trống rỗng.

Cả thế giới đều quay cuồng.

"Chú ơi."

"Hả?"

"Bên ngoài có người gõ cửa."

"Không cần quan tâm."

Tôi bị anh hôn đến mức tối tăm mặt mũi.

Giữa chừng có người đến gõ cửa ba lần, chuông điện thoại cũng reo liên hồi khiến tôi vô cùng sợ hãi.

Đến khi cả người tôi không còn chút sức lực nào, cuối cùng anh cũng buông tôi ra, nhận điện thoại: "Lợi nhuận cứ chia theo hợp đồng đi."

"Tiệc tối?" Anh xoa huyệt thái dương, nhìn tôi một cái: "Nửa giờ nữa tôi sẽ đến."

...

Anh chậm rãi xử lý công việc, người bên kia hoàn toàn không biết lúc này cổ áo sơ mi anh đang mở, tai cũng đỏ bừng.

Đến khi anh xử lý xong, tôi từ từ bò xuống giường.

Nhưng bởi vì chân mềm nhũn nên suýt ngã sấp mặt.

Rõ ràng anh quay lưng về phía tôi nghe điện thoại, nhưng phía sau cứ như có mắt, xoay người, một tay giữ tôi lại.

"Được rồi, cúp máy đi, tôi đang bận."

Anh cúp điện thoại nhìn tôi, không nhịn được bật cười.

"Bình thường thì suốt ngày trêu chọc, bây giờ đến đi cũng không nổi sao?"

Tôi bị anh nói đến mức đỏ mặt

"Có thể là vì em hơi... đói." Tôi nói bừa.

"Đói thì ra ngoài ăn."

Hắn nói xong thì cởi áo sơ mi nhăn nhúm trên người ra, lấy cái khác trong phòng nghỉ chuẩn bị mặc vào.

Tôi tựa vào giường, ngẩn người nhìn cơ bụng của anh.

"Còn nhìn?" Anh tức giận liếc mắt nhìn tôi.

"Chú ơi, cơ bụng của chú mềm hay cứng ạ?"

Tôi thốt ra, thật sự chỉ vì tò mò, đương nhiên từ xưa đến giờ đã có vô số người đã chứng minh, tò mò có thể hại chết người.

Anh xoay người, vẻ mặt không rõ nhìn tôi chằm chằm: "Em có muốn sờ không?"

"Thật sự có thể sao?"

Trên đầu chữ sắc có một con dao, vậy mà tôi lại chạy tới thật.

Một giây trước đưa tay, một giây sau liền rơi vào miệng hổ.

"Đúng là không sợ chết."

Anh cởi áo sơ mi, giữ chặt đầu tôi, lại là một nụ hôn nồng nhiệt.

Cuối cùng, đèn trần nhà lắc lư vài cái, tôi cũng không nhớ rõ nữa.

Giữa chừng thư ký lại tới gõ cửa, anh luôn thành thục ổn trọng lại giơ tay ném đèn đầu giường về phía cánh cửa kia.

Từ lúc đó cánh cửa kia vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại nhịp tim của anh và tôi.

Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy ở biệt thự của anh, lúc tỉnh lại anh vẫn đang nghe điện thoại.

Anh mặc áo sơ mi chỉnh tề, trở lại bộ dạng nhân sĩ tinh anh, có ai liên tưởng anh bây giờ với anh của hôm qua đâu chứ.

"Em ngủ thêm chút nữa đi..." Người đàn ông dùng vẻ mặt thỏa mãn hôn lên trán tôi, kéo vali vội vàng rời đi.

Tài xế đưa tôi về trường, tôi nằm trong phòng ngủ một ngày một đêm mới tỉnh lại.

Ngày hôm sau kiểm tra chạy 800m, tôi gần như là lết đi, đến cuối còn suýt nữa ngã oạch ra sân.

"Cái chân này của cậu phế rồi hả?" Nhiễm Nhiễm đỡ tôi.

"Đâu chỉ chân, người mình cũng phế rồi đây này."

"Cậu và anh ta..."

"Mình chỉ có thể nói thế này, nếu tố chất thân thể không tốt thì yêu đương phải cẩn thận, mấy thứ trong tiểu thuyết đều lừa người ta hết đó."

"Hả, sao cậu biết?"

"Mình khuyên cậu đừng có tò mò."

Thế là tôi kể lại tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm đó cho Nhiễm Nhiễm nghe.

Cô ấy ở bên cạnh cười đến rơi nước mắt.

"Vậy là cậu thật sự chỉ muốn sờ cơ bụng sao?"

"Ừ."

"Vậy cơ bụng của anh ta mềm hay cứng?"

Tôi trừng mắt nhìn cô ấy: "Nóng bỏng tay!"

Ha ha ha, cô ấy càng cười to hơn.

Năm 20 tuổi, cuối cùng tôi cũng phải trả giá đắt cho sự tham tiền háo sắc của mình.

"Có muốn nữa không?" Nhiễm Nhiễm trêu chọc tôi.

"Thôi cho xin, hôm nay tớ sẽ đi xuất gia."

"Cậu đi xuất gia rồi, chú của cậu phải làm sao?"

"Tớ xin lỗi vì tuổi trẻ ngông cuồng của mình được chưa, sắp tới tớ không muốn gọi chú nữa."

Cô ấy càng cười lớn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com