7. Daily Life
Sau khi quay trở về từ nhà của Ahri, Aphelios lại tiếp tục cuộc sống sinh hoạt một mình, nhưng anh vui vì được làm bạn, vui vì có những người yêu quý mình, khác hẳn với cái cảm giác cô đơn lạnh lẽo khi ở trong Giáo Hội. Anh còn nhớ rõ là mọi người hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với nhau, Giáo Hội im lặng dù có rất nhiều người, cộng thêm với bản tính chai lì lúc nào cũng chỉ ở quanh Alune khiến Aphelios thật sự khó kết bạn với những người trong hội, bởi hầu hết họ là những người hơn anh khá nhiều tuổi.
"Mấy hôm nay em cười hơi nhiều nhé Phel, có chuyện gì vui à?"
Aphelios bật cười khi nghe thấy giọng của chị mình.
"Cũng... chẳng có gì quá ghê gớm, nhưng mà có bạn vui thật đấy, đúng như chị nói."
"Chị biết."
Đôi lúc Aphelios tự hỏi rằng: liệu anh có thể từ bỏ mối thù để ở bên bạn bè, sống một cuộc sống đầy hường phấn và sự vui vẻ với những người xung quanh mình không? Bởi ngày ngày luyện tập với những món vũ khí khiến đôi bàn tay anh chai sần, mệt mỏi, chẳng phải mối thù này quá vô nghĩa với cả hai bên hay sao?
"Chị ước rằng cha mẹ không bỏ rơi chúng ta, Aphelios, chị với em có thể đi học cùng nhau, kết bạn với mọi người và là những con người bình thường, không mắc oán, không phép thuật, không đấu đá nhau. Mọi người ở Lunari xa lánh chúng ta, họ nói chúng ta là những món vũ khí, nhưng chúng ta cũng chỉ là những con người bình thường ra sức chiến đấu vì một thứ tín ngưỡng thôi..."
"Đừng lo, Alune, em sẽ quyết tâm trả nhanh mối thù này, rồi chính em cũng sẽ cứu chị ra khỏi cái điện thờ u ám đó."
Alune thở dài:
"Chị biết, nhưng Leona có thân biết với tiểu thư Lux, tuyệt đối không được để cô ấy dính líu đến chuyện riêng giữa hai giáo hội, tất cả người bạn của em cũng thế, bởi đó là chuyện của riêng chúng ta, hiểu ý chị chứ?"
"Em hiểu."
•*•
- Bây giờ cô sẽ công bố kết quả và điểm số thuyết trình của các nhóm nhé.
Cô Fiora nâng cặp kính cận, dõng dạc nói:
- Nhóm có điểm số cao nhất là nhóm...
Đó là khoảnh khắc mọi thứ im bặt, cảm xúc và sự mong đợi của mọi người trong lớp mấy tuần vừa qua như chuẩn bị vỡ òa ra vậy.
-... Ahri!
Cả nhóm dường như òa lên vì sung sướng, dù chỉ là một bài thuyết trình nhỏ để tính điểm số, nhưng đó cũng là thành quả công sức của họ bỏ ra. Lux quay xuống bàn dưới, nói:
- Công lớn nhất là của Aphelios nhé, cô khen bài làm của chúng ta rất nhiều chi tiết hay về dãy Targon mà nhiều tài liệu phổ biến trong giáo trình không có. Các cậu, tối nay đi ăn một bữa thật no nào!
- Đồng ý!!!
- Các em, vẫn chưa hết tiết của tôi!
•*•
Chuông hết tiết, Janna phải mang đồ thực hành Hóa từ lớp xuống phòng thực hành, sực nhớ ra điều gì đó, cô gọi Ezreal:
- Ez, cậu biết lớp của Viktor ở đâu chứ? Cậu mang cơm lên cho anh ấy giúp tớ được không? Sáng ngày anh ấy đi sớm quá tớ nấu không kịp.
- Cũng được thôi, mà sao anh ấy đi sớm thế?
Janna lắc đầu:
- Tớ cũng không biết, nghe nói là có người tới đón.
- Cậu để hộp cơm ở đâu?
- Ở dưới ngăn bàn ấy, cái hộp hình con gấu.
Ezreal lại gần chỗ cô ngồi, lấy hộp cơm rồi kéo Aphelios đi theo.
- Này, đi với tôi, lên lớp của mấy anh khóa trên ngại lắm.
"Ơ. Nhưng mà tui đang học."
Ezreal dẫn Aphelios đến tầng trên, lớp của Viktor khá xa, cách một dãy nhà và hai tầng, đây cũng là lần đầu tiên Aphelios đặt chân đến đây, bởi từ lúc nhập học tới giờ anh chỉ lủi thủi ngồi ở trong lớp, cùng lắm là đi xuống căng tin với Lux hoặc Janna, chứ những lớp học khác thật sự anh không để ý.
Ezreal giữ hộp cơm cẩn thận, cậu còn tò mò đến nỗi mở ra xem bên trong có gì, công nhận tài nấu ăn của Janna quả là không phải dạng vừa, tại sao ai cũng có em gái nấu ăn ngon hết vậy? Chẳng bù cho nhỏ Wendy, suốt ngày bắt anh trai phải vào bếp.
Cũng vì mải suy nghĩ mà Ezreal đâm sầm vào một đàn anh khóa trên.
- Này, đi đứng cái kiểu gì thế? Mắt mũi để đâu vậy hả?
Cậu thoáng nghe thấy tiếng mắng mỏ sau lần va chạm ấy, cũng may mà hộp cơm không có vấn đề gì.
- Em xin lỗi, tại em không để ý...
Ezreal ngẩng đầu, cậu biết người này, Aphelios cũng biết, đó là Pantheon, không biết hắn đang bực bội về chuyện gì mà lại khó ở đến mức trách móc Ezreal thêm mấy câu cho dù cậu đã xin lỗi.
- Đúng là cái lũ năm nhất, đếch làm được cái gì ra hồn.
Với bản tính ương bướng của Ezreal, chắc chắn cậu không thể im lặng được rồi.
- Này anh, em không biết anh đang khó chịu chuyện gì, nhưng cho dù bây giờ anh là đàn anh thì anh cũng đã từng là học viên năm nhất giống như bọn em. Sao lại nói ra những lời khó nghe như vậy ạ?
- Mày có quyền nói thế với đàn anh khóa trên à?
- Sao tôi không dám? Rõ ràng tôi đã xin lỗi anh, anh không bỏ qua cũng được, sao còn xúc phạm học viên năm nhất bọn tôi như thế? Bị bạn gái năm nhất bỏ à?
- Mày... tao phải cho mày một trận!
Hắn vung nắm đấm thẳng vào mặt của Ezreal, cậu cũng đã chuẩn bị trước cho việc này, cậu là người đã chọc tức hắn thì dĩ nhiên phải chịu hậu quả, Ezreal nhắm mắt chờ đợi cơn đau đang đến, nhưng tại sao mãi cậu chẳng thấy cảm giác gì?
- Mày là đứa nào?
Khi Ezreal mở mắt, cậu thấy Aphelios đứng trước mặt mình, tấm lưng cộng thêm chiều cao vượt trội ấy khiến cậu lọt thỏm sau lưng anh. Aphelios đỡ nắm đấm của Pantheon, đôi mắt lườm nguýt tràn ngập sát khí, khi cản thành công, anh còn khuyến mãi cho hắn thêm một cú bẻ thật đau.
Pantheon kêu lên trong đau đớn, mọi người đứng ở hành lang đổ mọi sự chú ý vào Aphelios, tên Pantheon này nổi tiếng là cục súc, xấu tính và ấu trĩ, ít có ai dám lại gần và gây sự với hắn.
Khi Aphelios định tặng thêm cho hắn một phát đấm nữa thì Ezreal ngăn lại:
- Dừng lại, Phel, mặc kệ anh ta đi, đừng gây sự nữa, mọi người đang nhìn, để cô Yuumi biết thì sẽ không hay, thôi chúng ta đi. Tôi không chấp hắn nữa.
Aphelios nghe lời cậu, nhưng vẫn không thay đổi ánh mắt khi anh nhìn Pantheon, ánh nhìn chứa đầy nỗi căm hờn từ trận chiến trước.
"Ánh mắt của thằng nhóc đó, không thể nào sai được!"
Ezreal vẫn để ý bộ mặt đáng sợ của Aphelios sau đó, khác hẳn với vẻ hòa đồng hằng ngay, cứ như là kẻ thù lâu năm gặp nhau vậy, sát khí tỏa ra khiến cậu lạnh cả người:
- Aphelios, cậu ổn chứ?
Sau câu hỏi đó, anh như bừng tỉnh rồi lại nở nụ cười và gật đầu với Ezreal như cách mà anh làm với mọi người.
- Cảm ơn cậu nhé!
Aphelios ngơ người, khuôn mặt anh đã nói lên câu :"Sao thế?"
- Vì đã đỡ cho tôi.
"Không có gì, cậu sẽ hiểu nếu cậu là tôi."
Sau một hồi leo cầu thang dài như cả thế kỉ, cuối cùng hai người cũng đã lên được lớp của Viktor. Cậu thấy ông anh của Janna đứng đó, trước cửa học viện và điều quan trọng là đang đứng trước mặt... Jayce!
- Bốn mắt!
Viktor nghe tiếng gọi của cậu liền lùi ra xa khỏi Jayce, khuôn mặt ngượng ngùng thấy rõ.
- Janna bảo em mang cơm lên cho anh.
Ezreal đưa hộp cơm cho chàng trai đeo kính tròn với kiểu tóc ụp nồi hết sức ngây ngô đứng trước mặt cậu, sau đó cậu quay sang Jayce:
- Còn anh, làm gì ở đây thế?
Rõ ràng câu hỏi đó là dành cho Jayce, nhưng Viktor đã bối rối mà ấp úng trả lời trong vội vàng:
- A... Thật sự là không có gì hết đâu Ez... Chỉ là anh... anh ta lên rủ anh đi ăn... nhưng mà anh...
- Em chưa nói gì mà sao anh đã khai hết ra thế??
Jayce chu môi, khuôn mặt vô tội đáp:
- Thì anh cùng khoa với nó, chẳng lẽ không được lên chơi à? Em xem thằng anh của em đáng thương chưa này, rõ ràng sáng nay đã cất công dậy sớm để đi đón ai đó, vậy mà bây giờ rủ em ấy đi xuống căng tin cùng mà cũng bị từ chối, buồn lắm.
Ezreal bật cười, hai con người này đúng là...
- Giới thiệu, đây là Aphelios bạn em.
- À nhớ rồi, có phải cái thằng câm xấu tính mà mày hay kể đ...
Ezreal bịt mồm Jayce ngay khoảnh khắc đó trước khuôn mặt ngây ngô của Aphelios, cậu bình tĩnh nói:
- Thôi, "vợ chồng" quý vị có gì thì ở riêng mà giải quyết nhé, em với bạn em đi về lớp đây, sắp hết giờ rồi.
- Ơ, Ez, về sớm thế?
- Giáo viên sẽ mắng nếu em vào muộn mất. Vậy nhé.
Viktor giận đỏ mặt nhìn cậu em khóa dưới của mình đi mất, nói thật nó rất vui khi có người đến nói chuyện và chơi với mình, kể cả Jayce, dù nó không thích cách mà Ezreal ship mình với ổng cho lắm. Nói sơ qua về hoàn cảnh của Viktor, nó là một thằng mọt sách, ham học nhưng lại không có bạn, bản tính của nó cũng rất rất mhis gần nên mọi người trong lớp ai cũng không thích, thậm chí còn bị bắt nạt thường xuyên nữa.
- Vậy là em không đi ăn với anh à?
- Thôi, để lần sau, giờ tôi bận lắm. Anh đi về đi, mọi người nhìn kìa.
- Em hứa rồi nhé.
Jayce quay về khoa của mình, nhoẻn miệng cười.
•*•
- Các cậu, để chúc mừng nhóm mình về bài thuyết trình hôm nay, mọi người hãy ăn thật nhiều vào nhé!
Lux nâng ly, một bàn có hai chàng trai và ba cô gái, mặt ai cũng tươi tắn thấy rõ, tận hưởng không khí của cuộc vui. Ezreal đã thay đổi hẳn cái nhìn về Aphelios sau vụ việc hồi sáng, cậu không còn "ghét" anh như lần đầu mới gặp nữa, nghĩ lại thì anh ta cũng khá biết làm điều tốt cho bạn bè đấy chứ. Nhớ về vụ hồi sáng đưa cơm cho Viktor, cậu huých vai Janna:
- Cậu thấy thế nào? Anh ấy được không?
- Nghe cậu kể thì cũng có vẻ tốt, tớ biết Jayce mà, hay chở cậu đi bay lắc chứ gì? Nhưng mà anh ấy cao to hơn Viktor hơi nhiều, sợ anh tớ không xuống nổi giường mất.
- Thế có gả không?
- Gả chứ gả chứ, con trai con đứa, suốt ngày cắm mặt vào học, lắp ráp mấy cái linh tinh, rồi chẳng quan tâm gì đến ngoại hình bên ngoài cả, nhìn có giống mấy thằng vừa từ động đá ra không?
Ezreal bĩu môi:
- Vậy cậu sửa soạn cho anh ấy đi, không phải là cậu giỏi mấy cái làm đẹp lắm à?
Janna lắc đầu ngán ngẩm:
- Trời đất ạ, nếu hắn chịu ngồi yên để tớ sửa sang thì cũng đâu có khó khăn gì? Đằng này nhất quyết không cho tớ cắt tóc, chỉ thích giữ cái đầu ụp nồi đấy thôi.
- Không sao cả, nếu như anh ấy thật sự thích một người thì chắc chắn sẽ tự thay đổi bản thân mình thôi vì người ta thôi, đừng bắt ép quá.
Lux đỡ lời Ezreal giúp Janna, thiết nghĩ cô thấy Viktor cũng khá giống Aphelios, hay ngại ngùng với người lạ, nhưng thực chất lại rất tốt bụng, yêu thương người khác, hơn nữa Viktor còn ăn điểm hơn ở chỗ học lực giỏi, có ước mơ nên đương nhiên là sẽ lọt được vào mắt của Jayce rồi.
Lux quay sang Aphelios:
- Thế còn Phel của chúng ta đã để ý ai chưa nhỉ?
Đương nhiên là anh sẽ lắc đầu, những thứ cảm xúc mà anh nghe Alune kể qua những cuốn tiểu thuyết mà chị hay đọc, về tình yêu, về sự rung cảm, cảm nắng, anh thấy nó chưa xảy ra với mình trước bất kì ai cả. Đối với bạn bè, anh chỉ sinh ra cảm xúc muốn bảo vệ họ mà thôi, xem ra còn lâu lắm Aphelios mới hiểu được cảm giác thích một người là như thế nào.
- Có nhiều người khối mình muốn xin info của cậu lắm, nhưng tiếc là cậu không dùng mạng xã hội.
Ahri im lặng từ đầu đến giờ mới lên tiếng:
- Tớ nói thật nhé, thật sự Aphelios rất có sức hút, ai là con gái mà không bị cậu ấy ấn tượng cơ chứ. Hơn nữa... cậu ấy có người đặc biệt để ý rồi.
Aphelios giật mình, tại sao bản thân anh lại chẳng hề nhận ra điều đó, rằng có ai đó đang để ý tới mình? Hơn nữa... người đó là ai? Tại sao Ahri lại biết?
Ánh mắt anh tự động hướng về phía Ahri với vẻ mong chờ, nhưng cô cười và lắc đầu:
- Tớ biết, nhưng tớ sẽ không nói cho đến khi cậu tự tìm thấy "người ấy".
Anh bĩu môi, nghĩ:
"Thật ra cậu cũng đâu có biết người đó là ai."
Janna và Ezreal không mảy may quan tâm lắm tới cuộc nói chuyện của ba người còn lại, hai cô cậu đang chăm chú review cho nhau về hai anh của họ, xem có hợp tính nhau không, rồi xem ngày để chừng nào cưới.
Mọi người nói chuyện rất vui vẻ, đột nhiên Janna chuyển sang vẻ mặt tương đối nghiêm trọng sau cuộc nói chuyện với Ezreal.
- Các cậu biết thằng nhóc Ekko học khoa kĩ thuật cùng Viktor chứ?
Aphelios cũng đã nghe qua cái tên này, nghe nói nó cũng bằng tuổi họ, nhưng lại được trời ban cho tài năng thiên bẩm về công nghệ, điều này khiến nó được lên lớp trước.
Lux gật đầu:
- Có chứ, nó nổi nhất cái khóa đấy mà, học cùng Viktor luôn đúng không?
- Sáng nay tớ vừa nghe chị Syndra nói là có mấy lần đi phát báo trường cho cả khoa thì luôn thấy thằng nhóc đó cùng với một nhóm nữa bắt nạt anh tớ, có khi còn phá cả mẫu lắp ráp, thảo nào có những hôm ổng thức trắng đêm mà làm vẫn chưa xong. Thậm chí có những lần tím cả mặt vì mấy việc đấy mà...
- Tại sao chuyện hệ trọng như thế này bây giờ cậu mới nói cho tụi tớ biết?
Ahri lo lắng nói, Janna thở dài:
- Anh ấy ít nói lắm, cả ngày nếu không có gì thì chỉ nói chuyện với tớ một hai câu thôi, tối ngày cắm mặt trong phòng. Vả lại biểu hiện của anh ấy không có gì bất thường cả, chỉ là...
- Chỉ là làm sao?
-...hay đỏ mặt mỗi khi tớ nhắc về Jayce.
- Á à!!!!
- Chưa hết, anh ấy không có bạn nên khá cô đơn, tớ còn là em gái nữa, khác biệt về giới tính nên không tâm sự với nhau được nhiều thứ. Vì thế mà anh ấy rất quý cậu mỗi khi cậu đến chơi đó, Ezreal.
Ahri mắt long lanh, nói tiếp:
- Vậy là người anh bé nhỏ của cậu cần một người bạn đồng thời là người quan tâm mình... hàng đêm... để...
- Không! Không được nói ra vế sau!
...
Bữa tiệc cứ tiếp tục theo cuộc nói chuyện của mọi người, Lux là đứa táo bạo nhất khi gọi rượu, Aphelios không ngờ cái thứ thức uống mà Diana nốc ừng ực như nước lã lại khó uống như thế này, có cay xè đầu lưỡi, nuốt không trôi, cổ họng khát khô, nhưng chẳng thấy cốc nước nào cả, chỉ thấy xung quanh anh tối sầm.
- Phel, cậu có ổn không đây?
Lux mặt đỏ vì rượu, tay lay anh dậy, nhưng chẳng thấy nhúc nhích gì.
- Cậu ấy ngủ mất rồi, Ezreal, cậu đưa cậu ấy về được không?
- Được, tớ tỉnh, không phải lo.
Ezreal không uống, hay nói đúng ra là cậu chẳng thể nào uống được, nó đắng ngắt, cay xè, tại sao người ta lại có thể uống được cái thức uống có cồn ấy nhỉ?
Ezreal dìu Aphelios ra xe. Để lại ba cô gái ngồi tâm sự tiếp, Janna định nói thêm gì đó, nhưng một giọng nói khiến cô khựng lại:
- Janna, anh định khóa cửa rồi đấy.
- V...Viktor? Sao anh biết em ở đây?
Viktor lôi đầu tên đứng đằng sau nó:
- Anh ép tên này phải nói.
- Jayce?
Jayce bĩu môi, bộ dạng như chú cún con bị bắt nạt.
- Anh xin lỗi... Tại em ấy ép anh.
Viktor cau mày, Janna cũng cảm nhận được anh mình đang nghiêm túc dù men rượu khiến cô hơi choáng váng:
- Đi về, ngay! Anh đi học cả ngày không phải để mày ở nhà muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi. Tốt nhất, lựa bạn mà chơi, nghe chưa?
Đáng nhẽ Janna sẽ im lặng để Viktor trách mắng, nhưng câu nói cuối cùng có nghĩa gì?
- Đừng có lôi bạn em vào, bọn em chỉ ăn uống lành mạnh bình thường, uống có một chút thôi. Không có đổ đốn hay gì cả mà phải nói ra cái câu cuối cùng đó. Mà hôm nay anh uống lộn thuốc à? Cũng biết đường mà đi tìm em cơ đấy.
Cô hằm hằm mặt, vói tay lấy vớ lấy chiếc áo khoác rồi bỏ đi trước.
Viktor thì đứng bàng hoàng, lẽ ra nó nên nghe lời khuyên của Jayce, để cho bọn nhóc tận hưởng niềm vui hiếm hoi của chúng, nhưng Janna chưa bao giờ về muộn mà không báo trước, làm anh thì ai mà chẳng lo lắng...
Cuộc vui chắc cũng tàn rồi, Lux và Ahri cũng ra về nốt, Lux cũng đủ tỉnh táo để quay ra nói với Viktor một câu:
- Em xin lỗi vì đã dẫn Janna tới mấy nơi như thế này, cậu ấy không giận lâu đâu, ngày mai là hết thôi, anh cũng đừng tức giận quá, làm vợ mà đanh đá thế là không ổn lắm đâu ạ.
Lux bỏ đi, để lại một nụ cười cùng một cái nháy mắt, nhưng không phải dành cho Viktor mà là cho... Aish nhắc tới tên là thấy bực mình. Nó thúc khuỷu tay vào bụng chàng thanh niên đang đỏ mặt cười nham nhở kia.
- Cười cái gì, chở tôi về.
- Nhưng mà giờ muộn lắm rồi, chở em về nhà rồi thì sao anh về? Mình cách nhau gần một tiếng lái xe lận đó!!!
- Không biết, chở tôi về, không về được thì ngủ ngoài đường...
~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com