Chương VIII Tam Giới Nghiêng Đổ
Chương VIII – Tam Giới Nghiêng Đổ
Bàn tay Thiên Đạo giáng xuống, trời đất rền vang, nhật nguyệt run rẩy. Cả Tam Giới như bị nghiền nát dưới sức mạnh vô tận.
Trong khoảnh khắc ấy, Tam Đại Phản Thần đồng loạt bùng nổ toàn bộ sức mạnh.
Tôn Ngộ Không hét vang:
– Trời có thể ép ta sao? Ta – chém nát trời!
Hắn vung gậy Như Ý, gậy hóa thành Côn Sơn Vạn Trượng, đập thẳng vào bàn tay Thiên Đạo. Một tiếng nổ vang, hư không rạn nứt.
Dương Tiễn mở thiên nhãn, ánh sáng như ngọn thương xuyên thấu cả bầu trời. Tam Tiêm Đao vung ra, mỗi nhát đều xé rách tầng mây, chém đứt từng ngón tay khổng lồ của Thiên Đạo Hư Ảnh.
Na Tra gào thét, Hỗn Thiên Linh Châu và Hỏa Tiêm Thương nhập làm một, hóa thành Thái Dương Chi Tâm, bùng nổ ánh lửa đỏ rực, đốt cháy cả hư không.
– Đất muốn chặn ta ư? Ta – đạp nát đất!
Ba luồng sức mạnh tụ lại, hóa thành một cột sáng xuyên trời, đâm thẳng vào bàn tay Thiên Đạo.
ẦM!!!
Cả Linh Tiêu Bảo Điện rung chuyển dữ dội, những cột ngọc trăm vạn năm gãy răng rắc, mái điện vàng rực vỡ tan như tro bụi. Ngọc Hoàng thét lên giận dữ, song Thiên Đế Ấn trong tay cũng nứt ra từng vết, ánh sáng mờ dần.
Máu tươi từ miệng Ngọc Hoàng phun ra, rơi xuống bậc ngọc. Ông nhìn ba kẻ phản nghịch, ánh mắt đầy phẫn hận:
– Các ngươi… các ngươi… đã chặt đứt gốc rễ Tam Giới!
Trời đất biến sắc. Tầng mây chín trùng rạn nứt, các vì sao rơi rụng, biển cả dâng trào, núi non gãy đổ. Tam Giới thực sự nghiêng đổ.
Chúng tiên nhân bỏ chạy tán loạn, thiên binh gào khóc, các cõi nhân gian cũng chấn động dữ dội. Dân chúng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trời đỏ như máu, mưa lửa rơi xuống từ thiên cung.
Trong tiếng sụp đổ, Tôn Ngộ Không đứng trên đỉnh đổ nát, ngửa mặt cười dài:
– Ha ha ha! Từ nay Tam Giới này không còn Thiên Đình! Không còn Ngọc Hoàng! Không còn xiềng xích nào có thể trói buộc chúng ta nữa!
Na Tra phóng ngọn thương vào bầu trời đang nứt vỡ:
– Hãy để Tam Giới bắt đầu lại, từ máu và tro tàn!
Dương Tiễn không nói, chỉ lặng lẽ nhìn bầu trời rạn nứt, trong mắt lóe lên tia sáng phức tạp – vừa kiêu hãnh, vừa lạnh lùng, nhưng cũng thoáng chút trầm tư khó đoán.
Khung cảnh khi ấy – Thiên Đình sụp đổ, Tam Giới nghiêng ngả – đã trở thành khắc ấn không bao giờ phai trong dòng sông lịch sử.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com