Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

5: Bán ma

- Mình phát ốm với cái trò hờn dỗi của cậu rồi đấy. - Lee Cheong San thở dài.

- Vậy cơ à? - Nam On Jo hai tay khoanh trước ngực, bĩu môi nhìn về phía trước.

Lee Cheong San chán nản đảo mắt, quyết định không đôi co với Nam On Jo nữa. Nam On Jo nhiều lúc ấu trĩ đến mức đáng ghét!

- Cheong San, có thể nói chuyện chút không? - Choi Nam Ra đánh mắt ra bên ngoài cửa tiệm, trong giọng của cô mang nhiều ý tứ.

Lee Cheong San "ừ" một tiếng rồi theo sau Choi Nam Ra đến một góc khuất hẳn khỏi tầm nhìn của Lee Su Hyeok và Nam On Jo.

Từ lúc Choi Nam Ra rời đi, Lee Su Hyeok cứ đứng ngồi không yên. Rốt cuộc là chuyện gì mà hai người họ không muốn anh và Nam On Jo biết. Cứ lén lút rồi mờ ám như vậy, chẳng phải là mời gọi tìm hiểu hay sao? Lee Su Hyeok chần chừ một hồi rồi quay sang vẫy vẫy tay với Nam On Jo. Nam On Jo ngẩng đầu lên, nét mặt vẫn chưa hết phụng phịu. Sau khi thành công thu hút sự chú ý của Nam On Jo, Lee Su Hyeok nói bằng khẩu hình:

- Đi xem hai người đó nói chuyện gì không?

Nam On Jo chẳng do dự mà gật đầu cái rụp. 

Lee Su Hyeok và Nam On Jo rón rén bước ra khỏi cửa tiệm. Lee Su Hyeok còn không quên ngoái lại, dặn dò Nam On Jo:

- Chúng ta phải thật yên lặng, nhẹ nhàng và mềm mại như đám mèo vậy.

- Như đám mèo cơ à, Lee Su Hyeok?

Không biết từ lúc nào Choi Nam Ra và Lee Cheong San đã đứng trước mặt hai người họ. Lee Su Hyeok chỉ biết cười trừ, không biết giấu mặt vào đâu cho hết cái sự quê độ này.

- Nam Ra à, trăng đêm nay đẹp quá nhỉ?

- Đừng có đánh trống lảng. - Choi Nam Ra cau mày, chống nạnh nhìn Lee Su Hyeok.

- Chỉ là bọn mình tò mò thôi. Lần trước cậu một mực không nói chuyện gì đang diễn ra cho mọi người biết, lần này cậu với Cheong San lại lén lút trao đổi gì đó. Chúng ta đều là đồng đội cùng vào sinh ra tử, mình không nghĩ đến nước này rồi mà hai cậu còn không tin tưởng bọn mình. - Nam On Jo đưa mắt nhìn Choi Nam Ra rồi liếc về phía Lee Cheong San, giọng nói có phần oán trách.

Ánh mắt của Choi Nam Ra đầy vẻ ái ngại, hai tay nắm chặt lại bên hông như sợ rằng chỉ cần sơ ý buông ra, cô sẽ mềm lòng mà nói những điều không nên. 

- Thằng khốn Cheong San... - Giọng nói đau điếng vọng lại từ đằng sau - Mày có vẻ mê mệt con nhỏ đấy nhỉ, đến mức đánh người anh em của mày thành thế này.

- Im đi Park Dae Hyun, ai anh em với mày chứ? - Lee Cheong San vừa gằn giọng vừa bước chân vào trong tiệm.

- Này, không phải chuyện mà hai đứa mày giấu nhẹm với On Jo và tên thối chân kia là vụ "lương thực" đấy chứ? - Park Dae Hyun ở đáy mắt có ý cười, nhìn thẳng vào mắt Lee Cheong San như để thăm dò.

Lee Su Hyuk đã quá quen với việc bị trêu chọc kiểu vậy rồi. Nhưng mà, sao cứ nhất thiết phải làm anh bẽ mặt trước Choi Nam Ra như thế.

- Thằng điên, ngậm miệng lại đi. - Lee Cheong San vô ý để lộ vẻ khẩn trương, bị Park Dae Hyun nắm thóp được.

- Đám bán ma đang tập hợp lại với nhau để đi săn người đó. - Park Dae Hyun oang oang rồi quay sang nhếch miệng đắc thắng với Lee Cheong San.

Choi Nam Ra buông thõng tay, mệt mỏi thở dài như đang cam chịu đeo thêm một gánh nặng mới.

- Săn người? Chuyện gì đang xảy ra vậy? - Nam On Jo vẻ nghi hoặc, hướng mắt về phía Lee Cheong San để tìm kiếm câu trả lời - Không phải đó chỉ là một lời rủ rê mà cậu đã từ chối sao?

Lee Cheong San dùng tay đỡ lấy trán, lắc lắc đầu. "Mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu..."

Bán ma không mất đi ý thức như thây ma. Nhưng dù có cố cưỡng lại như thế nào đi nữa, thì cũng không thể phủ nhận rằng bán ma bị thu hút bởi thịt người như thây ma. Đó là vấn đề thuộc về bản năng mà thứ vi rút kia đã di căn sang cho họ.

Choi Nam Ra và Lee Cheong San thường sẽ đến các tiệm tạp hoá hoặc hàng quán bán đồ ăn nhanh để kiếm đồ ăn. Nói chung là họ vẫn cảm nhận được những cái vị ấy. Tokbokki sẽ hơi tê cay, canh bò hầm Seolleongtang sẽ béo ngậy nơi cuống họng. Nhưng họ không thấy ngon, không ngon một chút nào cả. Hầu như họ chỉ ăn uống qua loa để lấp đầy cái bụng rỗng. Thi thoảng, khi cơn đói khát máu và thịt người trỗi dậy, họ không còn cách nào khác ngoài phải tóm bừa lấy một con vật vô tội nào đó đang điềm nhiên ngao du ngoài đường. Không phải người nhưng ít ra cũng có điểm tương đồng. Miệng cắn xuống mà nước mắt ứa ra. Tội lỗi, táng tận, nhưng không thể chống lại bản năng...

Không phải ai cũng có thiện chí như Choi Nam Ra và Lee Cheong San. Có những người luôn cảm thấy không đủ. Ngày qua ngày họ chẳng tài nào quên được hương vị ấy. Họ thấy kích thích khi da thịt chạm môi, máu đỏ ròng chảy qua đầu lưỡi và đi xuống bao tử, ấm nóng và ngon lành khôn tả. Họ muốn nhiều hơn nữa, dù cho có phải bước qua lằn ranh.

- Đám ấy còn đòi thành lập cái gì mà nhóm hay tổ chức quái quỷ gì nữa chứ? Buồn cười thực sự, nếu muốn, tao có thể tự đi săn được. Chẳng việc gì phải đi cùng đồng bọn rồi giao nộp chiến lợi phẩm cho tên cầm đầu trước khi được chia phần cả. - Park Dae Hyun châm biếm nói, như thể hướng đi của hắn là tuyệt vời nhất vậy.

Lee Cheong San mất kiên nhẫn, trợn mắt lên với hắn, ý "Tao không có mượn mày nói!" Hắn cũng biết điều, im bặt ngay. Hắn đang ở thế bất lợi, chọc giận Lee Cheong San cũng chẳng được ích gì.

- Chỉ vì vậy mà hai cậu không nói với bọn mình, không nói với mọi người sao? - Lee Su Hyeok lên tiếng, có chút cộc cằn vì vấn đề không nghiêm trọng như anh nghĩ.

- Chỉ? Cậu nói chỉ là sao? - Choi Nam Ra bật lại - Cậu định báo cáo với quân đội về âm mưu của chúng sao? Chẳng ích gì! Cậu nhìn Yoon Gwi Nam chưa, thử tưởng tượng có cả trăm tên mang sức mạnh như hắn đi. Thêm nữa, nếu chẳng may đánh động chúng, chúng hoàn toàn có thể gây ra một đợt dịch mới. Vậy đấy, mọi chuyện không hề đơn giản như cậu nghĩ đâu!

Lee Su Hyeok nhất thời á khẩu, im lặng tự kiểm điểm những suy nghĩ nông cạn của mình. Thú thực là anh chưa nghĩ xa được đến thế. Hiện tại chúng mới chỉ muốn săn người lấy làm lương thực chứ chưa có ý định bành trướng lãnh thổ. Trong trường hợp bị quân đội dồn vào đường cùng, rất có thể chúng sẽ lao vào cắn xé để bảo toàn tính mạng cho mình, hoặc để trả thù cho đồng bọn. Vi rút từ đó sẽ lại một lần nữa được lây lan.

- Nhưng ít ra cậu vẫn nên nói để bọn mình đề phòng. Nếu chúng đi săn người, thì khu cách ly cũng có khả năng là một trong các điểm đi săn của chúng. - Nam On Jo nhìn hai người họ, ánh mắt dừng lại ở Choi Nam Ra lâu hơn một khắc.

- Mình bảo các cậu không được rời khu cách ly là có lý do cả. Giờ đây chúng chỉ muốn thoả mãn cơn đói thôi chứ không mong dính dáng gì đến quân đội. Hiện tại sự chú ý của cả nước đang dồn về Hyosan, nếu đám ấy ngu xuẩn đến mức tấn công khu cách ly thì sẽ khá là rắc rối đấy. - Choi Nam Ra lộ rõ vẻ mệt mỏi - Mình cũng không muốn các cậu biết bởi các cậu rất hay lo chuyện bao đồng. Các cậu nên nhớ rằng đám bán ma không còn như người bình thường nữa đâu. Sẽ rất nguy hiểm nếu các cậu cứ trở ra trở vào khu cách ly đấy.

Nam On Jo và Lee Su Hyeok bấy giờ mới hiểu cho nỗi lòng của Lee Cheong San và Choi Nam Ra. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, đều muốn nói với đối phương điều gì đó nhưng chẳng thể cất lời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com