Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Thao tác trong tối

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

Sau tháng bốn, khí trời từ từ chuyển nóng, lượng mưa cũng dần tăng lên. Liên tiếp vài ngày, Khương Thư ngồi trong quận sở đều có thể nghe thấy tiếng mưa tí tách ngoài cửa.

Mèo con hình như không thích trời mưa, những ngày qua vẫn luôn không có tinh thần, ban ngày nằm ngủ trên bàn làm việc của Khương Thư, đến buổi tối trở về hậu viện nó cũng không chịu tự mình đi mà nhất định phải nằm bò trên người Khương Thư, để y mang nó về.

Mỗi khi Chi Đào nhìn thấy cảnh này thì đều phải oán trách một câu: "Lang quân sủng con mèo này quá mức rồi!"

Những người khác nuôi mèo đều là để nó bắt chuột, nào như con mèo này, ăn cơm canh của chủ nhân, cả ngày trừ việc nô đùa ra thì đều là ngủ, khi trời mưa lại yếu ớt muốn chủ nhân bế về.

Đối với việc này Khương Thư cũng chỉ biết cười, nói qua loa một câu "Tiểu Ngũ còn nhỏ", nên sủng thế nào thì vẫn sủng thế ấy.

Cuối cùng thì trời cũng nắng, Khương Thư mang mèo con tinh thần phấn chấn đi làm

Ngồi chưa được bao lâu thì đã có một tiểu lại chạy vào, nói rằng chiếc nồi uyên ương y đặt riêng ở thiết phường đã làm xong, khi nào thì y tới lấy.

Nồi uyên ương này là trước đó Khương Thư quyết định mời Tạ Âm ăn lẩu có phái người đi làm theo yêu cầu, bởi vì thiết phường thuộc quản lý của Kim Tào nên y cũng không cần bỏ tiền ra. Nhưng cũng chính vì y không cần bỏ tiền ra nên y không thể giục họ hoàn thành xong nhanh. Kết quả chờ ròng rã mười ngày, Khương Thư cơ hồ cũng sắp quên mất chuyện này.

Bây giờ nghe nồi của mình đã làm xong, hứng thú của Khương Thư liền nổi lên, lập tức gọi một nô bộc tới, để hắn đi lấy nồi với tiểu lại.

Khoảng nửa canh giờ sau, nô bộc kia mang một chiếc nồi đồng bóng lưỡng trở về.

Nồi này không hổ là xuất phẩm của quan phủ, tay nghề của thợ khéo léo không sai sót gì, hình dáng kích thước đều làm đúng theo bản vẽ của y, có thể nói là hoàn mỹ.

Nếu nồi uyên ương đã làm xong, như vậy thì một trong những nguyên liệu cần cho nước lẩu là cà chua cũng nên nhanh chóng sắp xếp an ổn.

Nghĩ xong thì Khương Thư lập tức mở bảng trò chơi ra nhìn đến tích phân. Trước mắt, số tích phân mà y có là 7800, muốn đổi cà chua thì còn cần 2200, phỏng chừng qua hai, ba ngày nữa sẽ có.

Nhìn qua tích phân, Khương Thư cũng tiện tay kiểm tra hai bài đăng của người chơi mà trước đó lưu lại.

Đã qua một đoạn thời gian, bên làm ra gạch của Cố Nghịch Phong đã có tiến triển rất lớn, bản vẽ pháo đài quân sự của Mộc Lê Lê cũng tương tự, chỉ là vẫn chưa vẽ ra trong trò chơi.

Khương Thư tính toán thời gian, y tới đây cũng đã hơn một tháng, tuy nhìn bề ngoài thì mọi chuyện ở Tốn Dương đang phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng y biết đây chỉ là yên bình trước giông bão.

Khoảng cách Tốn Dương bị vây khốn, chỉ còn ba tháng....

Bây giờ dưới sự quy hoạch của y, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, nguy cơ về lương thực của Tốn Dương trong tương lai có thể được giải trừ, việc cần chú trọng đến bây giờ là quân sự.

Nhưng với chức quan hiện tại của y, e rằng rất khó nhúng tay vào phương diện này.

Việc phòng thủ thành trì, trong có Binh Tào, ngoài của các Đô uý phủ, làm thế nào cũng không đến lượt y là người làm việc ở Thương Tào đến quản.

Trên thực tế, chuyện dạy dân trồng trọt trước đó y cũng đã vượt qua. Các việc liên quan đến nông nghiệp vốn nên để Hộ Tào chưởng quản, chỉ vì việc này là do y đề xuất lên, hơn nữa việc thu hoạch lương thực cũng có chút liên hệ với kho lúa, lúc ấy Khương Khác mới giao việc này cho y.

Khương Thư đã gặp Hộ Tào duyện Vương Dục một lần. Trong ấn tượng của y, đối phương là một kẻ hạng xoàng xĩnh lười biếng ham mê tửu sắc, nghe nói ngày thường còn không thèm đến tào sở, có tới thì cũng không làm gì, giống như chỉ đến điểm danh có mặt rồi rảnh rỗi nằm trong tào sở uống rượu ngủ say, không làm việc gì mà qua một ngày.

Khương Thư cảm thấy vốn dĩ Khương Khác giao một vài việc cho y làm chính là vì sợ Vương Dục làm hỏng việc.

Vương Dục không để ý tới chính vụ, tất nhiên cũng sẽ không để ý việc của mình bị người nào chiếm mất, mà Binh Tào duyện Nguỵ Chước lại khác, người này xuất thân hàn môn, thông qua sát hạch cửu phẩm tiến vào quận phủ, chân chính nhờ bản lĩnh và năng lực leo lên được chức vị hiện tại.

Ai cũng biết để trở thành hàn môn khó đến mức nào, người như vậy chắc chắn sẽ không nguyện ý để việc trong tay mình bị người khác đụng đến.

Khương Thư mãi suy nghĩ, cuối cùng vẫn bỏ đi ý nghĩ tự mình tiếp xúc với hai người chơi kia.

Chỉ cần đạt được mục đích, y có ra đích thân tay hay không cũng không khác biệt, để tránh rước vào phiền phức, vẫn nên ở trong bóng tối thao tác một ít chỉ dẫn cho hai người chơi kia mới thoả đáng.

*

"Trâu bò quá đó, Nghịch Phong, xi măng vậy mà được ngươi tạo ra được rồi!" Mai Xuyên Khốc Tử đứng dựa vào một cột gỗ, vừa ăn bánh ngô vừa cười nói.

Hắn đang đứng dưới một cái nhà gỗ, trong nhà gỗ, Cố Nghịch Phong đang dẫn con lừa kéo mài đá, ném các vật liệu khác nhau vào để cối xay nát.

"Hết cách rồi, muốn xây lò gạch thì phải cần đến nó, chất kết dính bọn họ dùng là bùn đất, dùng thứ này để xây tường ta cảm thấy không an toàn, đơn giản ra ngoài tra chút tư liệu làm ra xi măng."

Cố Nghịch Phong vừa nói vừa thỉnh thoảng quét bột phấn bay ra xuống dưới đĩa mài: "May là nguyên liệu làm ra món đồ chơi này tương đối dễ tìm, những thứ như gạch đất sét, mảnh vỡ đồ gốm, vôi sống, trên cơ bản đều làm ra được."

Mai Xuyên Khốc Tử gật đầu, hơi nghi hoặc: "Bây giờ ngươi cũng là thợ trưởng, sao còn phải tự mình làm công việc này?"

Cố Nghịch Phong hừ lạnh một tiếng: "Chủ hầm kia còn chưa hoàn toàn tín nhiệm ta, chỉ cho ta mấy nhân thủ, tài chính cũng rất eo hẹp. Cứ chờ mà xem, chờ lão tử làm ra lò gạch, chắc chắc không đơn giản như việc nung gạch xanh của hắn!"

"Trâu bò trâu bò!" Mai Xuyên Khốc Tử vẫn cảm thấy hắn thật lợi hại.

Cũng là tới đây nung gạch, hắn cũng nhận thấy lò gạch trông như nấm mồ kia có hiệu suất rất thấp, nhưng hắn sẽ không nghĩ tới việc chế tác ra lò gạch đỏ.

"Cảm giác nhóm người chơi đầu tiên đều đã tìm được điểm mạnh của mình, chỉ còn mình ta phải đi chuyển gạch, ơi chao, ta đúng là một phế vật!"

Cố Nghịch Phong cười cười, đang muốn an ủi hắn, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng nhắc nhở của trò chơi vang lên bên tai.

Hắn vội vàng nhìn về bảng trò chơi, lập tức nhìn thấy trên đó nhảy ra nhiệm vụ.

[Bạn dường như đã tạo ra được loại vật liệu kết dính mới, đưa nó giao lên trận doanh có lẽ nhận được thu hoạch không tưởng nổi đó nha!

Nhiệm vụ ẩn chi nhánh: Giao phương pháp phối chế vật liệu kết dính đó cho Binh Tào duyện Nguỵ Chước.

Thưởng: Hoàn thành nhiệm vụ trong vòng bảy ngày có thể nhận được +500 tích phân, +1000 kinh nghiệm, +10 điểm cống hiến trận doanh.]

"Đm, nhiệm vụ ẩn!" Cố Nghịch Phong kinh ngạc kêu to.

"Cái gì, có nhiệm vụ?" Mai Xuyên Khốc Tử nhất thời đứng thẳng người, vội vã kiểm tra bảng trò chơi của mình, kết quả lại không có gì.

Cố Nghịch Phong nhìn nhiệm vụ nhiều lần, xác thật không phải ảo giác.

Không phải do hắn thiếu kiến thức mà là bởi vì xi măng này hắn đã làm ra từ sớm mà vẫn luôn không có nhắc nhở nhiệm vụ, không nghĩ tới lúc này lại hiện lên cái nhiệm vụ ẩn, thật đến mức không ngờ.

"Cái gì!" Mai Xuyên Khốc Tử không nhìn thấy bảng trò chơi của đối phương, chỉ có thể gấp gáp: "Đến cùng là nhiệm vụ gì, tại sao ta lại không có?"

"Bởi vì ta làm ra xi măng." Cố Nghịch Phong cuối cùng cũng coi như đã trấn định lại, không khỏi nở nụ cười, vừa nhận nhiệm vụ vừa giải thích với Mai Xuyên Khốc Tử: "Nhiệm vụ là đem phương pháp phối chế xi măng giao cho Binh Tào duyện Nguỵ Chước, sau đó hình như là nhận được phần thưởng không tưởng gì đó."

"Không phải ngươi đã làm ra xi măng từ sớm rồi sao, vì sao giờ nhiệm vụ mới đến?"

"Có trời mới biết, có lẽ là BUG của trò chơi." Nói thì nói thế những lúc này trong lòng Cố Nghịch Phong rất vui.

Rõ ràng chỉ là một nhiệm vụ trong trò chơi, hắn lại cảm giác như năng lực của mình được công nhận, đặc biệt có cảm giác thành công.

"Không được, ta cũng phải tìm thứ gì đó để làm, nếu không thì ở cùng với các ngươi ta lại cứ phải lo lắng này kia." Mai Xuyên Khốc Tử thật sự lo lắng: "Ngươi nói xem, ta nên làm gì mới được?"

Cố Nghịch Phong hỏi: "Chuyên ngành ở hiện thực của ngươi là gì?"

"À, ta học ở một trường kỹ thuật."

"Học cái gì?"

"Máy xúc."

"....."

Sau một hồi im lặng, Cố Nghịch Phong nói: "Quên cái chuyên ngành đi, nghĩ xem ở thời đại này thiếu cái gì, sau đó bắt tay làm ra những đồ vật tương đối dễ, ví dụ như xà phòng, đậu phụ, thuỷ tinh, đạn dược các loại."

"Xà phòng và đậu phụ hình như đều có người làm ra rồi, còn thuỷ tinh, đạn dược thì ta biết làm thế nào đây!"

"Vậy thì có thứ gì thường dùng hằng ngày khác không?"

Nói đến hằng ngày, điều đầu tiên Mai Xuyên Khốc Tử nghĩ đến chính là đồ ăn.

Hắn trầm tư chốc lát, lại nhìn đến bánh bột ngô mà mình đang gặm, đột nhiên linh quang loé lên trong đầu, ngẩng đầu lên nói: "Ta biết rồi, có một cái rất đơn giản, ta từng xem người ta làn trên mạng rồi!"

Cố Nghịch Phong lập tức hỏi: "Cái gì?"

"Nước tương cổ pháp*!"

*cổ pháp: phương pháp cổ xưa

*

Một bên khác, sau khi bố trí nhiệm vụ cho Cố Nghịch Phong, Khương Thư liền phái người đi theo quan sát hành động của hắn.

Người này hiển nhiên theo phái hành động, nhận nhiệm vụ xong liền đi tới nha sở cầu kiến Binh Tào duyện trong cùng ngày.

Khương Thư không biết hắn dùng cách nào nói rõ cho Nguỵ Chước biết tác dụng của xi măng, sau đó đã nghe nói Nguỵ Chước mang hắn đến chính đường gặp Khương Khác, y liền biết chuyện này trên cơ bản đã ổn.

Lại qua hai ngày, Mộc Lê Lê đã hoàn thành bản vẽ Ô Bảo, Khương Thư liền phát cho nàng một nhiệm vụ tương tự Cố Nghịch Phong.

Mộc Lê Lê làm nhiệm vụ không thuận lợi như Cố Nghịch Phong, bởi vì nành là nữ tử, mới đầu Binh Tào không cho phép nàng tiến vào, sau đó vẫn là thông qua tiểu lại mang bản vẽ vào trước mới gặp được Nguỵ Chước.

Sau khi hai người nói chuyện tỉ mỉ, ngày thứ hai Nguỵ Chước liền mang bản vẽ tới chính đường, thương nghị với Khương Khác chuyện xây dựng các pháo đài quân sự ở các vị trí chiến lược của Yến Kiệu.

Kết quả của cuộc thương nghị rất nhanh đã có, buổi chiều hôm sau, Khương Thư đã thấy được bài đăng khóc lóc kể lể của Mộc Lê Lê trên diễn đàn——Nàng đã trở thành một ngoại lệ, dùng thân phận nữ tử trở thành một đốc công*, chẳng mấy chốc sẽ cùng công đội xây dựng xuất phát đi xây dựng Ô Bảo, trải qua cuộc sống gió thổi ngày phơi nắng trên công đường, nàng nhất thời không biết nên khóc hay cười.

*đốc công: là một vị trí quản lý trong ngành xây dựng, thường tập trung vào việc giám sát trực tiếp công nhân và hoạt động hàng ngày tại công trường.

Khương Thư cũng rất đồng cảm với nàng, đồng thời cũng đồng tình với quyết định cho nàng đi theo xây dựng Ô Bảo của Nguỵ Chước.

Một mặt là cân nhắc đến tính thực dụng cùng tính an toàn của Ô Bảo, nếu có nhà thiết kế ở đó trong quá trình xây dựng thì cho dù có xảy ra vấn đề gì thì vẫn kịp thời điều chỉnh.

Mặt khác, Mộc Lê Lê đi đến hiện trường, y cũng có thể thông qua bài ghi chép của đối phương trên diễn đàn biết rõ tình huống bên ngoài.

Nói kiểu thế nào, sắp xếp xong hành động của hai người, cuối cùng Khương Thư cũng có thể thả lỏng một chút.

Trải qua mấy ngày tích lũy, tích phân của y đã đạt đến 1000, đã đủ để đổi cà chua.

Vì vậy, thừa dịp một ngày trời quang mây tạnh, Khương Thư phái người đến Tạ phủ truyền tin, mời Tạ Âm tối nay đến phủ làm khách, thực hiện lời hẹn cùng nhau ăn lẩu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com