72. Cuộc sống mới (2)
Đột nhiên, ánh mắt của Cassis hướng đến cô.
Anh để con chim ưng bay đi và tiến về phía cô.
"Không phải tôi bảo cô nên nằm xuống sao?"
Một giọng nói trầm thấp mang sắc thái bình thản như hòa vào trong không khí lạnh giá của mùa đông. Nhưng cái nhìn hay giọng nói của người đó đối với cô thật ra không lạnh đến vậy.
Cô định nói điều gì đó với anh, song điều đầu tiên mà cô làm là nhìn về Cassis đang tiến lại gần mình.
"Bây giờ chúng ta sẽ đi đến đâu? Và đây là đâu? "
Cassis trả lời, như thể anh không có ý định giấu giếm gì cô.
"Nơi chúng ta dừng chân lúc này là Frederika. Nếu ta di chuyển tiếp, nửa ngày sau ta sẽ hoàn toàn ra khỏi cao nguyên."
Sau khi nghe câu trả lời, cô đã có thể biết chắc chắn nơi này hiện đang ở đâu.
Nói cách khác đây là con đường hướng đến Pedelian.
Tất nhiên, đó là những gì cô đã đoán được từ khi cô ở trong toa xe nhưng sau khi tự mình biết được, cô đã không thể không nở nụ cười.
Cô hỏi Cassis một cách lạnh lùng.
"Vậy tôi là một tù nhân hay một chiến lợi phẩm?"
Agriche đã cháy rụi. Vùng đất đã bị phá hủy.
Ngay cả giữa dòng ký ức lẫn lộn, cảnh vật hoang tàn vẫn rõ ràng như được in vào trong tầm mắt.
Chính người đàn ông này đã làm những việc đó, và chính cô là người đã mở ra cánh cửa của Agriche.
Sự thật đấy thật khó để quên tựa như đó là việc không được phép quên.
Hiện tại cũng không có một lời nào có thể biện giải về việc đó.
Cô đã biết trước rằng vào ngày hòa giải có thể Cassis sẽ xuất hiện chính thức và cô cũng đoán rằng đó sẽ là thời điểm Pedelian hướng thanh kiếm vào Agriche. Đó là lý do tại sao cô cũng cố tình bắt gặp anh hồi đó. Để sử dụng bàn tay của Pedelian tiêu diệt hoàn toàn Agriche.
Nhìn thấy người Pedelian bao gồm cả Cassis di chuyển đến với số lượng lớn như vậy, rõ ràng là công việc đã được thực hiện theo kế hoạch đã định. Tuy nhiên việc Cassis đứng trước trước mặt cô như thế này không nằm trong kế hoạch.
Vào ngày cuối cùng của Agriche, cô đã nghĩ đến việc ra đi một mình.
"Anh đưa tôi đến đây với mục đích gì?"
Cassis lặng lẽ nhìn cô một lúc.
Hình bóng của cô in ngược trong đôi mắt anh khi anh nhìn vào khuôn mặt cô.
Lúc sau, một cảm giác nhẹ nhàng nào đó lướt qua trên mặt cô. Nhưng vì hành động xảy ra rất đột ngột nên cô không thể hiểu ý nghĩa của nó là gì. Tiếp đó, Cassis giơ cánh tay của mình lên và chạm vào cô. Khoảnh khắc bàn tay với cảm xúc mát lạnh chạm vào da thịt khiến cô phải chớp chớp đôi mắt.
Giống như không nhìn thấy sự khó hiểu của cô, tay Cassis xoa từ trán dọc xuống má cô. Mặt cô cứng đờ lại mà không hề hay biết, có lẽ là do cái chạm nhẹ nhàng kia.
"Cơn sốt đang tăng trở lại."
Cô cảm thấy mọi người xung quanh đang lặng lẽ nhìn Cassis. Chỉ riêng Cassis là vẫn có vẻ mặt bình thản.
Ngay sau đó bàn tay của anh rời khỏi khuôn mặt cô.
"Isidor, hôm nay chúng ta sẽ xây dựng một doanh trại ở đây."
"Vâng, tôi sẽ chuẩn bị."
Trước lời nói của Cassis, người đàn ông đứng đằng sau đáp lại. Ánh mắt của Cassis lại hướng về cô.
"Là vì đang sốt nên cô còn không biết lạnh sao? Mặc nó và đi vào đi. "
Sẽ tốt hơn nếu anh nói theo kiểu mắng mỏ hoặc thương hại cô.
"Cô vẫn không biết cách chăm sóc cơ thể mình."
Tuy nhiên cảm xúc thể hiện trên khuôn mặt của Cassis khi nhìn cô khác xa với điều đó. Vì vậy, khoảnh khắc ánh mắt cô chạm vào anh, cô không khỏi im lặng.
Sau đó Cassis cởi áo choàng của mình và quấn nó quanh người cô. Không, thay vì nói là quấn, anh gần như buộc lại để không có một cơn gió nào có thể lọt vào trong. Rồi anh ôm cô như thể vốn dĩ nên như vậy.
Chuỗi hành động xảy ra rất tự nhiên mặc dù có có nhiều người đang ở xung quanh, cô thậm chí không thể nói một lời phản đối hành động của anh.
Cassis nhấc nhẹ lên cô lên như thể đang nhấc một đống rơm mà không phải người, và bước về phía toa xe từng bước mà không có bất kỳ sự rung lắc nào.
Cô không thể nói gì với anh vì những tiếng cười nhỏ xung quanh.
Cassis đưa cô vào xe ngựa và đặt cô trở lại chỗ. Sau đó, anh lấy chiếc chăn lông thú vừa bị cởi ra và đắp lên người cô.
Hơi ấm mềm mại lan tỏa toàn cơ thể khiến cô cảm thấy kỳ quái.
"Có ổn không nếu tôi không bị trói lại?"
Khi cô nhẹ giọng hỏi như vậy, ánh mắt của Cassis lướt qua khuôn mặt cô.
"Tôi không biết cô lại có sở thích như vậy."
Dù biết không phải ý đó nhưng anh vẫn bình tĩnh phản ứng lại.
"Thật không may là tôi không có sở thích đó."
"Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bỏ chạy?"
"Tôi sẽ mang cô trở lại."
Nghe câu trả lời, cô im lặng.
Không phải là "bắt lại," mà là "mang trở lại".
Cô không biết anh muốn làm gì với mình.
"Bởi vì cô đã có nhiều hành động bất cẩn, tôi tự hỏi liệu cơn sốt có tiếp tục tăng trở lại hay không."
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, tiếp theo là một bàn tay mát lạnh che đi đôi mắt cô.
Tay anh dường như quá lạnh để có thể kiểm tra cô có đúng là đang bị sốt không.
Một lời thì thầm êm đềm lại lọt vào tai cô.
"Đừng lo lắng, hãy nghỉ ngơi một chút đi. Cô không cần quan tâm đến điều gì bây giờ."
Thật kỳ lạ khi nghe giọng nói đấy, cơn đau choáng váng trong đầu của cô từ từ lắng xuống.
Chuyện gì đã xảy ra với Agriche sau khi trí nhớ của cô bị cắt đứt?
Ngoài ra, chuyện gì đã xảy ra với mẹ cô, Jeremy, Deon, Land, và những người khác ở Agriche?
Nghe Cassis nói, dường như bây giờ cô có thể gạt hết những suy nghĩ đó ra sau lưng.
Những người bên cạnh cô và những người bên ngoài toa xe đều đến từ Pedelian.
Vì vậy nói một cách khác là, cô đang ở giữa trại quân địch.
Nhưng không phải sự giả dối khi cô đã có thể nhắm mắt với tâm trạng thoải mái hơn so với khi ở Agriche.
Trong khoảng khắc ý thức mất dần đi, cô lại thấy chuyện này thật nực cười theo một cách nào đó......
* * *
Cốc
"Cô đã tỉnh dậy chưa ạ?"
Cô thức dậy với một tiếng thở dài và cảm thấy có chút hoài nghi về bản thân khi thực sự có thể ngủ trong hoàn cảnh này.
Một giọng nói lạ vang lên cùng với tiếng gõ cửa xe ngựa.
Đó là một giọng nói trầm ấm tạo cảm giác dễ chịu.
Cô tự mình mở cửa xe ngựa.
Sau đó, một người đàn ông với mái tóc màu ô liu và đôi mắt xanh đen hiện ra trước mắt cô.
"Tôi xin làm phiền cô một chút."
Ngay khi bắt gặp ánh mắt người trước mặt, cô khựng lại, khuôn mặt cứng cỏi trong tầm nhìn của cô trở nên hơi thả lỏng.
Đó là một sự thay đổi biểu cảm đầy nhanh chóng, nhưng biểu hiện có vẻ đang nói rằng may mắn là cô đã tỉnh dậy.
Dù tóc ngắn và giọng nói trầm nhưng đó chắc chắn là một người phụ nữ.
Ngay cả ở Agriche cũng không có gì đặc biệt lạ lẫm vì luôn thận trọng khi chọn và sử dụng cấp dưới không phân biệt giới tính, miễn là có tài năng.
Đó là một lý do khác khiến cô ngừng lại giữa chừng trong giây lát khi nhìn thấy cô ấy.
"Nếu cô đói, tôi có thể chuẩn bị một bữa ăn nhanh chóng ạ."
"Còn Cassis thì sao?"
"Ngài Winston đã đi được một thời gian....... Ngài ấy bảo tôi kiểm tra xem cô đã tỉnh hay chưa và giúp cô lấy bất kỳ vật dụng cần thiết nào."
Ngài Winston có phải Isidor không?
Ừ thì, có vẻ cả hai đều có thể gọi như vậy.
Nghe cô ấy nói, cô tò mò về vị trí và chức vụ của mình ở đây.
Ngay cả người trước mặt cô bây giờ cũng biết phải làm thế nào với việc gọi chức danh của cô nên nhất thời cảm thấy khó xử. Tương tự như vậy, cô cũng hơi lo lắng về cách nói chuyện với họ.
"Nếu cô muốn, tôi sẽ mang cơm đến cho cô ạ. Dù sao tôi cũng đang chuẩn bị bữa ăn bên ngoài ngay bây giờ, vì vậy nó sẽ không mất nhiều thời gian."
"Vậy xin hãy giúp tôi chuyện đó."
Nhưng cô không nghĩ quá lâu, và quyết định chỉ sử dụng một vài câu trung lập.
Khung cảnh thật kỳ lạ đối với cô, người không dùng kính ngữ đối với Cassis và nói chuyện với cấp dưới của anh. Nhưng có vẻ cô thậm chí không sử dụng danh hiệu kính trọng cho Cassis.
Ngay cả người phía trước mặt cũng có vẻ không quan tâm lắm đến cách nói của cô.
Cô ấy nhìn xuống một lần nữa với khuôn mặt vẫn hầu như không thay đổi biểu cảm, sau đó đóng cửa phòng xe.
"......."
Khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm đó, cô đã nghĩ đến Emily.
Lần gặp cuối cùng của cô với Emily là lúc cô đưa ra lệnh bảo vệ mẹ cô, đó cũng là những mệnh lệnh cuối cùng của cô cho bà ấy.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra để mang đến bữa ăn đã được chuẩn bị sớm hơn dự kiến.
Vì vậy, cô đã không phải nghĩ về những việc kia quá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com