Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 214: Trùng Phùng Mờ Nhạt

Giữa không khí còn sặc mùi máu tanh, nền sàn vẫn còn loang lổ những vệt đỏ chưa kịp lau khô, và bóng tối của sát khí vẫn quẩn quanh, chưa tan... thì một âm thanh vang lên nhẹ, trong, và bất ngờ như một giọt nước rơi giữa đêm tĩnh mịch.

Ly Ly người phụ nữ, dáng vẻ thanh thuần nhưng nội tâm kiên định khẽ ngẩng lên.

Đôi mắt cô, bình thản như mặt hồ thu, ánh lên một tia nghi hoặc.

Cô lặng lẽ nhìn về nơi chiếc màn hình 4D vừa bị phá hủy, như thể vẫn còn thấy hình ảnh chàng trai mang mặt nạ hiện diện đâu đó trong không khí.

Cô suy nghĩ, rồi cất tiếng giọng cô mềm mại, không cao, không vội, giống một câu hỏi đặt giữa buổi trà chiều hơn là giữa vũng máu:

– Cậu trai ấy… là người của Minh Dạ sao?

Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản, không mang sát ý, không mang chiến ý… nhưng ngay khoảnh khắc câu ấy buông ra cả khán phòng lập tức nín thở lần nữa.

Không tiếng nói. Không tiếng động.

Chỉ còn tiếng tim đập của những kẻ đang phải tự nhắc bản thân đừng để lộ vẻ hoảng sợ.

Tú Voi người đàn ông to lớn với bản năng bảo vệ như một con thú hoang phản ứng ngay lập tức. Anh kéo Ly Ly vào lòng, một tay choàng qua eo, tay còn lại siết chặt bờ vai mảnh khảnh của cô hành động không mang sự thô bạo, mà là một lời tuyên bố không lời, một lời cảnh báo tĩnh lặng.

Nếu Minh Dạ hay bất kỳ ai trong phòng này có ý định nhắm đến Ly Ly sau câu hỏi kia, thì hãy nhớ để làm hại cô, trước tiên phải bước qua xác anh.

Nhưng Ly Ly không phản kháng.

Cô cũng không đẩy anh ra.

Chỉ khẽ đặt tay lên vai anh, nhẹ như một chiếc lá thu khẽ chạm mặt nước. Cái vỗ ấy không phải trấn an, cũng chẳng là ra hiệu. Mà là một sự đồng hành âm thầm.

Cô không yếu đuối, không cần được bảo vệ. Nhưng cô hiểu rõ quyền lực, hiểu rõ mạng người, và hiểu rõ cách để tồn tại trong một thế giới nơi lời nói đôi khi còn sắc hơn cả dao.

Giữa không khí đặc quánh, giọng nói thứ hai vang lên Kiều người ngồi bên cạnh Dương, người ta vẫn gọi là “cánh tay phải” nhưng không ai thật sự hiểu được giới hạn quyền lực của cậu.

Giọng cậu nhẹ, thoảng, như làn gió lướt qua đỉnh đồng lúc hừng đông không áp lực, nhưng lạnh đến buốt xương.

– Phải. Cậu ấy là một trong hai chủ nhân của Minh Dạ.

Bốn chữ cuối “chủ nhân của Minh Dạ” như một quả bom nổ trong im lặng.

Tất cả… nín lặng.

Không còn tiếng dao, tiếng rượu, tiếng mạch đập cũng như ngừng. Không ai nhắc, không ai cần nhấn mạnh, nhưng từng con người trong phòng đều hiểu rõ hàm ý ẩn sau.

Hai chủ nhân.

Nếu RHYDER là một…

Thì người còn lại người đã từng xuất hiện trong màn hình 4D, với nụ cười rực rỡ sau lớp mặt nạ chính là người đó.

Không còn là đồn đoán. Không còn là nghi vấn.

Người đó là CAPTAIN BOY là "người của RHYDER."

Không phải thuộc về giới đua xe. Không phải thuộc về bất kỳ bang phái nào.

Mà là thuộc về một người. Một người duy nhất.

“Bạn đời của RHYDER.”

Không ai dám nói ra từ ấy. Nhưng trong lòng mỗi người, nó đã vang lên rõ ràng, chắc chắn, sự thật không thể chối bỏ.

Một năm qua, Ma Vương RHYDER biến mất khỏi thế giới ngầm.

Một năm qua, không ai thấy anh ra tay.

Một năm qua, không ai thấy anh cười, không ai thấy anh chiến đấu.

Chỉ còn bóng dáng cô độc, lạnh lẽo như ngọn đồi sau trận chiến nơi kẻ chiến thắng không tìm thấy lý do để sống tiếp.

Và giờ đây, người khiến anh từng bước lùi về bóng tối ấy… xuất hiện.

Không bằng xương thịt, nhưng đủ để RHYDER vỡ vụn rồi đứng lên lại.

Không khí trong đại sảnh như dịu xuống đôi chút.

Không còn sát khí nồng nặc.
Không còn ánh mắt thách thức.
Không còn sự đối đầu.

Chỉ còn một tia hy vọng mong manh, một vết rạn sáng nhỏ bé len vào bức tường băng lạnh suốt bao ngày không tan.

Vì ai cũng hiểu…

Khi trái tim Ma Vương vẫn còn người để thương thì thế giới này vẫn còn một cơ hội để sống sót.

An kẻ luôn lặng lẽ như một bóng cây rừng sâu hiếm khi mở miệng, hiếm khi để lộ cảm xúc lúc này bỗng chậm rãi cất lời. Giọng nói của anh trầm, không cao nhưng vang vọng, như tiếng gió thổi qua tán lá già trong buổi hoàng hôn của một mùa đã cũ:

– Cô Ly Ly, cô từng thấy cậu trai ấy… ở bệnh viện nào à? Hay trong một ca phẫu thuật nào đó?

Cả khán phòng đồng loạt nhìn về phía Ly Ly cô gái với sự điềm đạm, luôn giữ khoảng cách với thế giới ngầm, một đóa sen vươn lên từ bùn nhưng chẳng hề vướng bụi.

Lúc này, đôi mắt cô như ánh lên một tia sáng dịu dàng, vành môi khẽ cong thành một nụ cười nhè nhẹ không vui, không buồn, mà là một kiểu hoài niệm lặng lẽ, như người ta nhớ về một mảnh ký ức vừa đẹp, vừa mong manh:

– Nhìn rất giống… Nhìn thật sự rất giống với cậu bé mà tôi đã cứu cách đây một năm.

Cô ngừng lại một thoáng, đang tìm lại mảnh ghép cũ trong hàng ngàn khuôn mặt đã từng đi qua phòng mổ. Rồi, giọng cô lại vang lên, êm như gió đầu xuân:

– Tôi không biết cậu ấy là ai… Chỉ biết khi gặp thì cậu ấy đã bị thương rất nặng  nhiều vết chém và vài vết đạn, cơ thể mất máu gần như cạn kiệt.

– Tôi và Tú Voi thay phiên nhau trực, vừa cầm máu, vừa phẫu thuật khẩn. Giữ được mạng sống… nhưng từ đó đến nay, vẫn chưa tỉnh lại.

Khoảnh khắc ấy thời gian như đông cứng.

Không ai cử động. Không ai nói thêm một lời.

Rồi... một tiếng va rất nhẹ vang lên âm thanh từ chiếc ly rượu trên tay RHYDER vừa khẽ nghiêng, rượu đỏ như máu sóng sánh đổ ra bàn mà anh không hề hay biết.

Ma Vương người nắm giữ sinh tử của cả thế giới ngầm, kẻ vừa lạnh lùng ra lệnh xử tử không chớp mắt lần đầu tiên để lộ sự mất kiểm soát.

Giọng anh vang lên, khàn khàn, trầm như tiếng sấm từ lòng đất, mang theo sự hỗn loạn được kiềm nén quá lâu:

– Cô nói gì...? Cậu ấy... đang ở đâu...?

Tất cả cùng quay nhìn anh.

Không còn cái oai của một vương tọa, không còn sát khí vờn quanh như thường ngày.

Chỉ còn lại ánh mắt của một người đàn ông.

Một người đàn ông đã từng mất tất cả và giờ đây, đứng trước hy vọng mong manh được thấy người mình yêu sống sót.

Một ánh mắt… điên cuồng, tan nát, nhưng bùng cháy.

Tú Voi người đàn ông vẫn giữ vững phong thái như một tướng quân cầm quân giữa chiến trường lập tức đứng dậy, chắn một bước trước Ly Ly.

Anh không đe dọa, cũng không khơi chiến, chỉ là một phản xạ bản năng của kẻ biết rõ hậu quả của sự tuyệt vọng có thể tạo ra điều gì.

Giọng anh, khàn và chắc như tiếng đá nện xuống nền đá cổ:

– Đương nhiên là chỗ tôi. Tôi là người trực tiếp thực hiện ca phẫu thuật, hỗ trợ Ly Ly.

– Cậu ấy hiện đang được theo dõi trong khu y tế tầng hầm được bảo vệ nghiêm ngặt. Rất an toàn.

Không phải một sự cảnh cáo.

Cũng không phải khiêu khích.

Mà là một lời trấn an, rõ ràng và có trọng lượng.

Không khí trong phòng lại bắt đầu rung lên. Những người yếu tim cảm giác lồng ngực bị bóp nghẹt giữa biên giới của thịnh nộ và hy vọng, cả hai đều có thể bùng nổ.

Bỗng... một giọng nói đầy bản lĩnh chen vào, như một cánh tay vươn ra giữa vực sâu:

– Không biết… các vị có thể dẫn chúng tôi đến đó không?

– Cho chúng tôi xem cậu bé mà các vị đã cứu?

Người vừa cất lời là Hùng Huỳnh người từng đi qua bao trận chiến sống còn, sống sót bằng cả trí lẫn dũng, hiểu rằng có những khoảnh khắc, nếu không bước lên làm cầu nối thì một vương triều cũng có thể đổ sụp chỉ trong một hơi thở.

Câu nói ấy như kéo không khí khỏi mép vực, khiến những trái tim đang thắt lại có thể thở một nhịp  dù rất ngắn.

Ly Ly nhìn sang Hùng Huỳnh, rồi nhìn về phía RHYDER.

Đôi mắt cô không rút lại, không sợ hãi mà là sự thấu hiểu. Một kiểu thấu hiểu của người đã quá quen với việc cứu người đang giữa ranh giới sống chết.

Cô gật đầu chậm rãi kiên định như chính bản chất của một bác sĩ không bao giờ lung lay bởi quyền lực hay danh vọng:

– Nếu là người thân… chúng tôi sẵn sàng dẫn đi.

– Nhưng phải đợi tiệc kết thúc đã.

Một lời nói nhẹ, nhưng dứt khoát.

Không ai phản bác.

Vì ai cũng biết khi một tia sáng vừa ló rạng…

Không ai muốn phá hỏng cơ hội cuối cùng đó.

Tú ATUS suy nghĩ rồi hỏi Tú Voi:

– Cái hồ sơ bệnh án vào tâm ba tháng trước cậu đưa tôi nhận xét... Không lẽ là...

Tú Voi mỉm cười đáp lịch sự:

– Phải là của cậu bé đó, tôi làm đủ mọi cách để khiến cậu ta tỉnh nhưng không được...

– Rõ ràng các chỉ số đêù bình thường theo tính toán của tôi thì sau hai tháng phẫu thuật phải tỉnh rồi.

– Vậy mà chả có dấu hiệu gì cả nên tôi mới nhờ anh đó bác sĩ ATUS nhưng mà anh bận quá chưa đến gặp tôi.

Ngay khi nhận được đáp án thì ATUS quay sang nói với RHYDER:

–Thông tin trên hồ sơ nhóm máu, cân nặng, đặc điểm khá giống với cậu Duy.

– Có lẽ người y tá Ly Ly cứu chính là Duy.

Ngay khoảnh khắc đó RHYDER đã không còn kiên nhẫn.

Không còn chừa chỗ cho sự thương lượng, không cần thêm một lời giải thích.

Anh xoay người, ánh mắt lạnh, quét thẳng về phía người phụ trách chính của đêm tiệc vốn từng tự hào vì có thể điều phối cả giới thượng tầng và ngầm giới mà không đổ một giọt mồ hôi.

Giọng RHYDER vang lên, ngắn gọn như lệnh tử:

– Tôi cho các người mười phút.

– Tôi không muốn phải nhắc lại lần thứ hai.

Hai câu. Chỉ hai câu. Nhưng như đao chém xuống mặt băng đang nứt.

Không còn cần súng. Không cần máu.

Chỉ là cái lạnh thứ lạnh từ trong linh hồn toát ra, của một người đã chịu đựng quá nhiều, chờ đợi quá lâu… và không thể đợi thêm nữa.

Không ai dám cãi. Không ai dám chần chừ.

Tất cả lập tức hành động như con rối được giật dây. Những ánh mắt cúi xuống, những bước chân gấp gáp, chẳng ai dám nhìn vào RHYDER thêm một lần.

Khác với khi nãy máu bắn tung tóe, người gào thét.

Lần này… là sự im lặng chết người.

Một sự im lặng của tận cùng cảm xúc.

Của thứ tình cảm đã bị rút cạn, bị xé nát từng lớp, từng lớp…

Của sự chờ đợi đến giới hạn cuối cùng.

Bên trong đại sảnh, ai nấy đều cảm thấy như không khí đông cứng.

Mùi máu đã lắng. Nhưng mùi bi kịch lại sắp bùng lên.

Một cơn địa chấn đang âm thầm tích tụ, chực chờ xé toạc tất cả.

Rồi… ISAAC nãy giờ chỉ nhấm nháp rượu và quan sát như một kẻ ngoài cuộc, rốt cuộc cũng lên tiếng.

Anh nghiêng ly rượu, giọng chậm rãi, dửng dưng mà cay độc:

– Mọi chuyện… đúng là trùng hợp thật nhỉ?

– Cái thế giới này… nhỏ bé đến mức đáng sợ.

Không ai trả lời. Không cần trả lời.

Vì ở nơi này “trùng hợp” không bao giờ là ngẫu nhiên.

Mỗi thứ xảy ra, đều là mắt xích được định hình bởi số phận hoặc là sự tính toán.

Đây là giới ngầm. Mỗi nụ cười đều có thể giấu một cây dao.

Mỗi “tình cờ” đều có thể là kết quả của một kế hoạch kéo dài hàng năm.

Và lần này… có lẽ đó là duyên hoặc là số phận.

Là định mệnh hoặc là món nợ máu chưa được thanh toán.

Tất cả đều hiểu.

Chỉ cần cậu trai ấy mở mắt…

Chỉ cần cậu ấy sống.

Minh Dạ và Bạch Đạo hai thế lực từng như nước với lửa, từng đạp lên máu của nhau để tồn tại sẽ có một điểm giao.

Không phải vì quyền lực.

Không phải vì đàm phán.

Mà vì một con người.

Một cậu trai nhỏ bé, từng tưởng như vô danh, từng bị cả thế giới ngó lơ…

Lại chính là nhịp tim của Quang Anh.

Là sinh mệnh của RHYDER.

Và sự thật ấy dù không ai dám thốt thành lời nhưng đã khắc sâu vào lòng từng người có mặt trong căn phòng ấy.

Ly Ly người phụ nữ từ Bạch Đạo, không máu, không dao, không súng.

Chỉ bằng đôi tay trắng và trái tim nhân hậu.

Lại là người đã cứu lấy “người” của Minh Dạ.

Cô không biết. Nhưng cô đã cứu sống một phần của thế giới này.

Một phần đang ngủ yên… nhưng nếu tỉnh dậy sẽ thay đổi tất cả.

Hành động tưởng chừng chỉ là một ca cấp cứu, lại vô tình trở thành sợi dây nối giữa hai bờ vực.

Và ở giới ngầm nơi người ta chỉ tin vào luật máu và thù hận.

Tình yêu, lòng nhân hậu, và sự cứu rỗi… vốn là những điều xa xỉ.

Nhưng lần này, tất cả đều hiểu.

Đụng vào trái tim của RHYDER là chạm vào giới hạn cuối cùng của địa ngục.

Và người duy nhất bước qua được địa ngục ấy…

Không phải một sát thủ. Không phải một ông trùm.

Mà là một bác sĩ.

Một người phụ nữ dám nhìn vào máu, nhưng không để nó giết chết sự dịu dàng trong mình.

Giờ đây… thế cờ đã dịch chuyển.

Kẻ thù… có thể tạm gác kiếm.

Chỉ cần… một lý do đủ mạnh. Một tình yêu đủ sâu. Một người… đủ thật.

Và lần này người ấy đã có tên.

----

Rồi "chồng" sắp đến đón rùi "em bé" cũng nên tỉnh thôi 😌

Người ta là "em bé" phải được cưng được chiều, phải được ẵm về chứ. Ai lại nỡ để ẻm tự về được 🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com