Chương 229: Giải Mật Mã
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng buổi chiều nhạt dần rọi qua rèm cửa, đổ bóng lên gương mặt chăm chú của Duy.
Cậu ngồi trên ghế, tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm vào mảnh giấy nhỏ đang đặt trên bàn.
Bốn ký hiệu hiện rõ trên nền giấy trắng:
"E8 – C3 – B3 – D6".
Mắt cậu đảo qua đảo lại những ký hiệu ấy nhiều lần, trong đầu chậm rãi hình thành một chuỗi suy luận. Cậu đã từng nhìn thấy thứ gì đó tương tự rất quen, tưởng đã quên nhưng thật ra vẫn luôn tồn tại ở đâu đó trong trí nhớ.
Cảm giác ấy không còn xa lạ, mà chỉ là đang chờ đúng thời điểm để được gọi tên.
Duy rút điện thoại mở ứng dụng ghi chú bắt đầu gõ lại từng ký tự. Đôi mày khẽ nhíu, ánh mắt bắt đầu có sự chuyển động sắc bén.
Cậu đổi góc nhìn, không còn xem chúng là những đoạn mã ngẫu nhiên. Một biểu tượng nhỏ ở góc tờ giấy khiến cậu khựng lại biểu tượng cờ vua quen thuộc và gợi mở. Ánh mắt Duy dừng lại lâu hơn.
"E8…"
Cậu lặp lại trong đầu.
"C3… B3… D6…"
"Cờ vua... Bàn cờ... Tọa độ... Và… chữ cái... chữ số."
Cậu đưa tay lên vỗ trán, khẽ bật cười một tiếng.
Câu trả lời nằm ngay đó rõ ràng, chỉ cần gạt bỏ lối tư duy phức tạp để nhìn vào điều đơn giản hơn.
Đôi môi Duy cong nhẹ, ánh mắt sáng lên một cách rạng rỡ. Sự hứng thú hiện lên từng nét mặt, nụ cười nở ra từ một góc môi rồi lan rộng thành niềm vui không thể giấu.
Đúng lúc đó, Quang Anh bước vào, tay còn cầm ly nước. Ánh mắt anh rơi thẳng vào nụ cười rất thật đang nở trên khuôn mặt bé con của mình.
Anh không hỏi cũng không cần lời xác nhận. Chỉ cần thấy ánh mắt ấy, anh biết Duy đã giải ra.
Không phải vì Duy giỏi mặc dù điều đó là sự thật. Mà vì Quang Anh hiểu, một khi ánh mắt ấy sáng lên nghĩa là "thế giới" trong đầu cậu đã hoàn toàn vận hành trở lại.
Anh tiến lại gần, đặt tay choàng qua ôm cậu, dịu giọng hỏi:
– Giải được rồi à?
Duy ngước lên, ánh mắt trong veo:
– Vâng. Giờ thì em chắc chắn. Là bàn cờ và mật mã chữ cái.
– Có ai đó đang muốn em nhớ lại điều gì… hoặc ai đó đang gọi em trở lại ván cờ chưa kết thúc.
– Mặc dù cách giải đố và gợi ý rất quen nhưng tạm thời em chưa thể nhớ ra...
Quang Anh im lặng trong thoáng chốc, rồi gật đầu. Giọng anh trầm và vững:
– Vậy thì… quy luật như nào vậy bé con?
Anh hỏi không phải vì Quang Anh không giải ra hay không hiểu gợi ý mà vì anh muốn hỏi bé con mình mà thôi.
Duy ngồi dựa lưng vào ghế, bàn tay đặt hờ trên mặt bàn. Cậu quay sang Quang Anh, giọng nhẹ nhưng rõ ràng, pha chút hứng khởi lẫn nghiêm túc:
– Để em giải thích từng câu cho anh nhé.
Duy hít một hơi sau đó bắt đầu cẩn trọng từng lời, mỗi chữ thấm đẫm sự suy ngẫm mang trong mình ánh sáng rực trí tuệ trẻ trung.
"Con đứng trước một sân khấu vuông vắn, nơi ánh sáng hòa quyện cùng bóng tối không thể tách rời."
– Câu này là hình ảnh ẩn dụ cho bàn cờ vua. Một mặt phẳng vuông vắn, được chia thành các ô trắng đen xen kẽ.
– Không có ánh sáng thì không thấy được bóng tối, cũng không có bóng tối nếu không có ánh sáng. Đây hai thái cực tồn tại song song, bất khả phân ly.
– Đó chính là bản chất nền của bàn trò chơi cờ vua.
Cậu nghiêng người về phía trước, đôi mắt ánh lên một tia sáng đặc biệt, tiếp tục.
"Một trò chơi, một thế giới thu nhỏ, 64 ô vuông mở ra cánh cửa dẫn đến những bí mật nằm giữa ánh sáng và bóng tối."
– Toàn bộ bàn cờ gồm 64 ô. 8 cột từ a đến h, 8 hàng từ 1 đến 8 chính xác là một ma trận vuông 8x8.
– Nhưng không đơn thuần là một trò chơi. Đây là một mê cung chiến lược. Là nơi mà mỗi nước đi đều có thể thay đổi cả cuộc cục. Là trí óc, là tính toán, là nhịp thở của ngàn đời.
Duy chậm rãi nhấn vào từng từ, cậu muốn khắc họa sâu hơn.
"Những ô trắng tinh khôi phát ra tia sáng xuyên qua màn đêm, trong khi ô đen lặng lẽ giấu kín những bí ẩn sâu thẳm."
– Ở đây, ô trắng mang hình ảnh của sự rõ ràng, là nơi phát sáng, còn ô đen lại là chốn ẩn mật.
– Mỗi màu mang một nhiệm vụ riêng biệt, không ai thay ai, không ai chiếm phần của ai.
Cậu khẽ nhíu mày, giọng trầm xuống một nhịp, rồi tiếp.
"Có những người lính thầm lặng, khoác áo đen trầm mặc trên từng ô tối, canh giữ những điều chưa ai khám phá."
– Đây là cách mô tả các ô đen từng ô chứa một chữ cái từ bảng chữ cái tiếng Anh, từ A đến Z.
– Mỗi ô là một người gác cổng, chỉ hé lộ bí mật nếu "ai đó" đủ kiên nhẫn và thông minh để gọi đúng tên. Tức là mỗi ô chỉ chứa duy nhất một chữ cái.
Duy ngẩng đầu nhìn Quang Anh, ánh mắt lóe lên mang theo một sự ấm áp đáng yêu. Rồi cậu nói tiếp, không để cho sự im lặng kịp chen ngang.
"Đối lập là những chiến binh khoác áo trắng, ánh sáng rọi chiếu theo bước chân họ, đánh dấu con đường dẫn đến sự thật."
– Tức là ô trắng, ngoài vai trò chiếu sáng còn mang trong mình một hệ thống số từ 1 đến 32 mỗi bước đi trên bàn cờ sẽ là một chuỗi logic dẫn dắt ta lần theo manh mối, tìm ra các kết quả mã hóa.
Cậu chậm rãi đưa ngón tay lướt nhẹ qua tờ giấy, vạch một đường tưởng tượng, thì thầm tiếp.
"Đường đi không thẳng tắp theo chiều ngang hay dọc, mà uốn lượn theo từng ô vuông, ghi dấu bước chân nghìn năm."
– Nghĩa là trình tự ánh xạ không đơn giản như đếm từng ô theo hàng hoặc cột. Mà phải đọc từ ô a8 đến h1, tức là từ trên xuống, từ trái sang phải.
– Đây không chỉ là đường đi mà là cách để vẽ lại một ma trận mã hóa hoàn chỉnh, có quy luật nhưng không dễ nhìn ra nếu thiếu góc nhìn phù hợp.
Duy dừng lại một thoáng, rồi nhìn thẳng vào mắt Quang Anh, chậm rãi thốt ra phần cuối như đặt dấu chấm hết cho chuỗi giải mã:
"Chữ cái và số không đi chung một lối, một bên ẩn mình trong bóng tối, một bên vươn mình dưới ánh sáng, không lẫn lộn tráo đổi."
– Đây là quy luật của mật mã này. Số nằm ở ô trắng. Chữ nằm ở ô đen.
– Không được hoán đổi. Không chồng chéo. Một bên là ánh sáng, một bên là bóng tối và sự phân định này tuyệt đối.
Duy chớp mắt, nhìn vào biểu cảm không thay đổi mấy trên gương mặt Quang Anh. Một giây sau, cậu cười nhẹ, ngả người dựa lại ghế, nói khẽ:
– Anh hiểu chưa? Nếu hiểu rồi thì lấy cho em bộ cờ vua. Chúng ta giải tầng này trước.
Quang Anh bật cười, nụ cười nhàn nhã nhưng chứa đầy tự hào. Anh cúi người, đưa tay xoa nhẹ lên tóc Duy, giọng mang theo chút cưng chiều:
– Giỏi lắm.
Sau đó quay ra hướng ngoài phòng gọi:
– Quản gia, mang lên đây một bộ cờ vua.
Tiếng gọi nhẹ nhàng mà dứt khoát vang lên. Một lời ra lệnh không cần nhấn mạnh, cũng đủ khiến không khí xung quanh lập tức chuyển động.
Còn Duy, cậu chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước.
Ảnh minh hoạ lời giải thích gợi ý.
Khi bàn cờ được mang vào, Duy trầm ngâm, đôi mắt như hút vào mặt bàn cờ.
Những ô vuông đen trắng hiện lên trước mắt cậu không còn đơn thuần là những khối màu, mà là ký hiệu, là mật mã đang chờ được gọi tên.
Cậu đưa tay lên, ngón tay thon dài đặt nhẹ nhàng lên ô "e8" một cái chạm như thể đang đánh thức một ký ức đã ngủ yên lâu ngày.
– Chỗ này…
Duy khẽ nói, giọng mang theo sự chắc chắn.
– Đây là ô đen. Tức là, theo quy ước ban nãy, nó thuộc nhóm mã hóa chữ cái.
Quang Anh đứng kế bên, tay khoanh trước ngực, ánh mắt không rời khỏi từng cử chỉ của Duy. Anh gật đầu, chậm rãi:
– Ừ. Thứ tự ánh xạ bắt đầu từ a8, đi theo hàng ngang, trái sang phải, từ trên xuống dưới.
– Như vậy, e8 là ô đen thứ ba tính từ đầu.
Duy khẽ mỉm cười. Cậu khẽ gật đầu, tay nhấc nhẹ khỏi ô "e8" rồi đặt xuống bàn gỗ, ngón tay gõ nhịp từng cái như đang đếm nhẩm:
– Và chữ cái thứ ba trong bảng chữ cái là… C.
Cậu chốt lại, dứt khoát. Một sự im lặng ngắn, nhưng không nặng nề. Nó là khoảng lặng của hai người cùng bắt đầu nhìn thấy được cấu trúc ẩn giấu dưới lớp mặt phẳng vô tri kia.
Duy nghiêng người tới trước, mắt tiếp tục rà soát trên bàn cờ. Cậu nhẹ nhàng di chuyển tay tới ô tiếp theo "c3". Đôi lông mày khẽ nhướn lên.
– Đây là ô trắng. Vậy nó thuộc nhóm số.
Cậu cúi xuống, đếm từng ô trắng theo đúng trật tự đã định. Từng cái chạm nhẹ mắt theo từng ô vuông. Sau vài giây, Duy ngẩng đầu lên nói rõ ràng:
– Đây là ô trắng thứ hai mươi hai.
Quang Anh lặp lại, môi khẽ cong lên một nụ cười mơ hồ.
– 22.
– Vậy là chúng ta có "C – 22".
Anh nửa đùa nửa thật.
– Nghe giống tên mã của một dự án đặc biệt được niêm phong kỹ lưỡng.
Duy không phản ứng lại câu bông đùa ấy, cậu tiếp tục công việc của mình, ánh mắt sắc lướt tới ô thứ ba "b3". Một nhịp thở khẽ lướt qua môi cậu.
– Lại là ô đen.
Duy nói, lần này không do dự.
Quang Anh nhanh chóng bắt nhịp, tiến lại gần thêm một bước, mắt quét qua các ô đang đếm thầm:
– Vị trí thứ hai mươi mốt. Tức là…
Duy đón lời ngay, giọng rõ:
– Chữ cái thứ 21 trong bảng alphabet là U.
– Vậy là "C – 22 – U".
Ba mảnh ghép đã được đặt lên bàn... Còn một mảnh nữa.
Duy di chuyển tay lần cuối tới ô "d6". Ngón tay lần theo từng hàng, từng ô trắng, dừng lại ở vị trí cần tìm. Cậu chậm rãi nhẩm đếm.
– Đây là ô trắng… thứ mười.
– Số 10.
Quang Anh lên tiếng, giọng anh trầm mà có nhịp, anh đang chốt lại một phép toán quan trọng.
Họ cùng nhìn nhau. Trong khoảnh khắc, ánh mắt cả hai giao nhau như truyền một tín hiệu không lời. Những dòng suy nghĩ, sự ăn ý, nhịp thở chung tất cả như hòa thành một mạch.
Duy khẽ lặp lại, từng ký tự một, rành rọt:
– "C – 22 – U – 10".
Ảnh minh hoạ cách giải trên.
Quang Anh chậm rãi lặp lại theo nhưng lần này anh đọc liền thành một chuỗi, miệng phát âm từng âm tiết đang đánh vần một mã lệnh từ hệ thống hồ sơ tuyệt mật:
– C22U10.
Nụ cười thoáng hiện trên gương mặt Quang Anh, một nụ cười vừa ý, ẩn chứa niềm hứng khởi. Giống anh đã thấy được bản đồ máu thú vị vừa hé mở, hay ít nhất là cánh cửa đầu tiên trong một mê cung đang dần hé ra.
– Xem ra…
Anh nói chậm rãi.
– Đoạn gợi ý sau là dành cho chuỗi ký tự này rồi.
Duy liếc nhanh sang, đôi môi nở nụ cười lém lỉnh, tinh nghịch mà lanh lợi ánh mắt lấp lánh:
– Để em nói tiếp nha.
Duy khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú như đang đọc lại từng dòng trong trí nhớ.
Cậu hít một hơi sâu, rồi chậm rãi lên tiếng, tay khẽ vẽ những đường tưởng tượng trong đầu, mô phỏng lại cấu trúc mật mã vừa được hé lộ:
– Anh nghe kỹ nha.
Giọng cậu trầm ổn nhưng không thiếu phần linh hoạt, từng chữ như có nhịp, có nhấn.
"Tuy vậy, ánh sáng hay bóng tối chỉ là lớp vỏ bên ngoài, ẩn sâu trong từng bước nhảy tồn tại một quy luật khác."
Duy dừng một nhịp, mắt lướt qua bàn cờ rồi nhìn thẳng vào mắt Quang Anh:
– Câu này nhắc chúng ta đừng để bị đánh lừa bởi màu sắc của ô cờ. Dù là ô trắng hay ô đen, chúng chỉ là bề mặt.
– Chúng ta từng quy định trắng đại diện cho số, đen đại diện cho chữ. Nhưng giờ đây, câu này lại nói rõ rằng, đằng sau cái nền ấy, còn một tầng nữa sâu hơn, phức tạp hơn.
– Đó là quy luật chuyển động của ký tự một loại kí hiệu ngầm, chỉ hiện ra nếu ta lắng nghe bằng đầu óc tỉnh táo.
Duy nghiêng người về trước, đôi mắt sáng rực lóe lên.
"Mỗi chữ cái không đứng yên mà vượt qua hai bậc, thực hiện điệu múa kín đáo của trí tuệ."
– Tức là...
Cậu giơ hai ngón tay lên minh họa.
– Mỗi ký tự, một khi xuất hiện, sẽ không giữ nguyên. Nó không đứng yên như một bức tượng mà thực hiện cú nhảy một bước chuyển nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
– Nhảy hai bậc trong bảng chữ cái. Ví dụ, A trở thành C, T thành V… Cứ như thế, từng chữ cái đều tự biến mình thành một hình thái mới không rời bản chất, nhưng cũng không giữ nguyên hình hài.
– Đây chính là điệu múa mà bản văn nhắc tới một sự uyển chuyển mà ít ai nhìn thấy ngay.
Duy cười nhẹ, như thể bản thân cũng đang thưởng thức điệu nhảy đó trong đầu mình.
"Từ những bước nhảy ấy sinh ra những âm thanh vang lên từng cặp, cũng có tiếng động lẻ gõ một nhịp lạ."
– Câu này là phần hệ quả của điệu múa. Khi một chữ cái đã nhảy đến ký tự mới, thì ký tự đó sẽ thành ký tự mới được tạo ra sẽ mang một đặc điểm.
– Nó mang số thứ tự trong bảng alphabet. Và chính con số đó quyết định vận mệnh của nó.
– Nếu số thứ tự ấy là chẵn, ký tự ấy sẽ bị biến đổi thành một con số.
– Ngược lại, nếu là lẻ, nó sẽ được giữ nguyên hình dạng chữ cái.
– Chốt lại là chẵn thì đổi lẻ thì giữ.
Duy nhìn thẳng vào Quang Anh, ánh mắt nghiêm túc:
– Sự phân chia này giống một bản nhạc cổ có nhịp đôi, có nhịp đơn. Có âm vang theo cặp rõ ràng, sắc nét. Có âm vang đơn độc lặng lẽ, bí ẩn. Và chính cái nhịp lạ đó khiến cho toàn bộ mật mã này trở nên khó đoán.
Cậu không dừng lại, tiếp tục đều giọng.
"Những người mang nửa người nửa số, nửa che giấu nửa biểu lộ.
– Sau khi thực hiện cú nhảy, ta không còn một chuỗi toàn là chữ hay toàn là số. Ta có một thứ gì đó ở giữa "một dãy ký tự lưỡng tính".
– Nửa là biểu hiện chữ, nửa là biểu thị số.
– Nửa mang ý nghĩa, nửa mang trọng lượng. Chúng không nghiêng hẳn về bất kỳ phía nào.
– Đây là thứ mã hóa không đơn thuần là che giấu, mà là tái định dạng bản chất dữ liệu.
Duy ngẩng lên, ánh sáng buổi chiều rọi nghiêng vào nửa gương mặt cậu, tạo nên cảm giác nửa sáng nửa tối, đúng như chính lời cậu sắp nói.
"Phía bên sự cân bằng, ánh sáng rực rỡ lan tỏa đều khắp, từng bóng đèn sáng bừng thay thế bí ẩn bằng con số rõ ràng, chắc chắn."
– Những ký tự mà sau cú nhảy trở thành số chính là đại diện cho phía ánh sáng. Chúng rõ ràng, dễ đo lường, không thể cãi ngược.
– Số là biểu tượng của logic, của hệ thống, của sự chắc chắn không đổi. Phía ánh sáng không chứa bí ẩn nó chỉ chứa sự rõ ràng tuyệt đối.
Duy xoay người nhẹ sang trái, tay khẽ chỉ vào vùng "bóng tối".
"Ngược lại, bên kia là sự khác biệt và bất đối xứng, nơi bóng nến lập lòe không chạm tới, giữ trọn nét mặt thật của chữ cái, khiến chúng không đánh mất hình hài nguyên thủy."
– Ở phía còn lại những ký tự không bị biến đổi thành số chúng vẫn là chữ cái, vẫn giữ bản chất gốc sau cú nhảy. Không bị hệ thống số hóa nuốt trọn.
– Chúng là phần bóng tối, nơi ánh sáng chưa chạm tới, nơi chứa những lớp nghĩa sâu hơn, chưa lộ rõ. Đó là phần nguyên sơ, phần con người nhất, phần ít bị thao túng nhất của thông tin.
Cuối cùng, Duy hạ tay xuống, giọng chậm lại nhưng vang xa:
"Nếu chỉ nhìn thoáng qua giống như trò chơi, nhưng thật ra chúng là chìa khóa của sự cân bằng giữa giữ và đổi, giữa cái hiện diện và cái ẩn giấu."
– Toàn bộ hệ thống mã hóa này không chỉ là một trò đố chữ. Nó là một cơ chế cân bằng. Một nửa dữ liệu bị chuyển đổi số hóa. Một nửa giữ nguyên.
– Một bên là thể hiện, một bên là ẩn tàng. Nó không thiên về bất kỳ cực đoan nào. Nó duy trì sự đối xứng giữa logic và cảm xúc, giữa hình thức và bản chất.
– Chính sự cân bằng này mới là cốt lõi và nếu ta hiểu được nó, ta sẽ nắm được chìa khóa dẫn đến mật mã chính xác.
– Chỉ cần đi ngược lại sẽ ra thôi.
Duy ngừng lời, quay sang nhìn Quang Anh. Mắt cậu ánh lên tia sắc sảo của một người vừa tháo rời được một lớp vỏ quan trọng.
Duy im lặng một lúc lâu, rồi khẽ nhắm mắt. Cậu mở mắt ra, giọng nhẹ như gió nhưng từng chữ đều vang vọng ý nghĩa:
– Đoạn tiếp theo này… không phải chỉ là một lời mô tả nữa, mà là một lời cảnh báo. Một quy tắc. Nếu ta bỏ qua, mọi thứ sẽ sai.
Cậu đặt tay lên bàn cờ, đầu ngón tay khẽ chạm vào một ô đen. Lời cậu tiếp tục vang lên, như một nhịp thì thầm đều đặn:
"Nếu chỉ nhìn thoáng qua giống như trò chơi, nhưng thật ra chúng là chìa khóa của sự cân bằng giữa giữ và đổi, giữa cái hiện diện và cái ẩn giấu."
– Nó nhấn mạnh lại đây không phải chỉ là trò giải đố cho vui. Mỗi bước nhảy, mỗi phép biến đổi chữ thành số hay số thành chữ đều có lý do.
– Nhưng để giữ được cái gọi là cân bằng ấy, ta phải bắt đầu đúng. Mà đúng nghĩa là phải biết thứ tự ký tự bắt đầu từ đâu?
Duy khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm.
"Hãy quan sát kỹ rồi theo dấu những bước nhảy từ bóng tối sang ánh sáng, từ số sang chữ."
– Có nghĩa là đừng vội. Hãy quan sát. Mỗi ký tự nhảy từ chữ cái sẽ tạo ra một ký tự mới.
– Và để biết ký tự đó là chẵn hay lẻ để quyết định giữ hay biến ta phải đếm chính xác thứ tự của nó.
– Đếm sai thì cái ta giữ lại đáng lẽ phải bị biến mất và cái cần hiện ra lại bị giấu đi.
Cậu ngẩng lên, ánh mắt lóe sáng như vừa hiểu một lớp nghĩa sâu hơn:
"Bởi vì nơi đây, vòng tròn trống rỗng chưa từng tồn tại trong tiếng nói của logic, không có hư vô, chỉ có điều chưa được nhận ra."
– Nghe có vẻ thơ không cod tác dụng gì lớn nhưng thật ra rất cụ thể.
– Nó chỉ số 0 không tồn tại trong hệ thống này. Không có chữ cái nào là đại diện cho số 0.
– Không có khởi điểm hư vô. Mọi chữ cái đều là cái đã hiện hữu, không phải là cái chưa thành hình.
– A không phải 0 mà A là 1. B là 2. C là 3… Z là 26. Cứ thế...
Duy đặt bàn tay lên lòng bàn tay Quang Anh, nhìn thẳng vào mắt anh như khẳng định điều cuối cùng.
"Chúng sẽ chỉ đường, và từng bước nhảy sẽ hé lộ bí mật."
– Dựa trên quy luật sẽ giải ra...
– Nhưng chỉ khi ta bước đúng. Khi ta đếm đúng. Không lệch. Không nhầm.
– Một chữ cái đếm sai, cả mật mã sau đó sẽ lệch sang hướng khác và mọi chân tướng tưởng rõ ràng sẽ chỉ còn là ảo ảnh mơ hồ.
Duy mỉm cười nhẹ, khẽ thì thầm như khép lại đoạn chú giải:
– Thế nên là nó nhắc ta không có số 0 ở đây. Không có gì là rỗng không. Mọi thứ đều đã tồn tại. Ta chỉ cần nhìn đúng cách và đếm từ 1.
Ảnh minh hoạ lời giải thích gợi ý.
Dưới ánh đèn vàng ấm, hai người ngồi trong góc phòng tĩnh lặng, nơi chỉ có tiếng bút lướt trên giấy và nhịp tim đều đặn vang vọng trong khoảng khônyên bình.
Quang Anh ngồi tựa lưng vào tường, chân duỗi dài thoải mái trên tấm thảm mềm, tay phải vẫn cầm cây bút đang xoay nhè nhẹ giữa các ngón tay hình thành một thói quen đã ăn sâu từ những đêm dài tập trung suy nghĩ.
Duy thì ngồi gọn trong lòng Quang Anh, lưng tựa nhẹ vào ngực anh, đầu nghiêng nghiêng, đôi mắt sáng chăm chú nhìn tờ giấy trải trên bàn nhỏ trước mặt.
Cả hai tạo thành một khung hình yên bình và đầy sự ăn ý một người như điểm tựa, một người như mũi tên lao về phía trước.
Sau khi nghe Duy phân tích đoạn mật mã đầy ẩn dụ và quy luật, Quang Anh mỉm cười, vòng tay ôm gọn lấy Duy, thì thầm dịu dàng bên tai:
– Vậy giải tiếp nào.
Duy gật đầu, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt khóa chặt vào bốn ký tự được viết rõ ràng giữa trang giấy:
"C – 22 – U – 10".
Cậu nhíu mày nhẹ, đầu hơi cúi xuống, bàn tay phải chống lên mép bàn, còn tay kia cầm bút sẵn sàng ghi chép. Quang Anh vẫn giữ vòng tay ấm áp quanh eo cậu để truyền thêm nhiệt và sự vững tin.
Bàn tay anh nhẹ nhàng cầm cây bút, đầu bút xoay xoay trên mặt giấy. Mỗi động tác đều toát lên vẻ trầm tư, sự cẩn thận của một người đã quen với việc đối diện với những bài toán khó nhằn.
– Đây là mã nhảy hai bậc trong bảng chữ cái. Mỗi chữ nhảy tới một chữ mới. Nhưng kết quả không phải lúc nào cũng là chữ đôi khi nó biến thành số.
Quang Anh mở lời, giọng nói đều đều, muốn giúp Duy nắm chắc hơn từng chi tiết.
Duy gật đầu, lắng nghe kỹ. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng ra từng bước đi của các ký tự trên bàn cờ, trong đầu lập lại các quy tắc mà mình vừa giải thích trước đó.
– Tức là ngược lại cũng đúng. Mình thấy C là một chữ, nên nó phải là kết quả sau khi nhảy hai bậc. Vậy trước khi nhảy, nó là chữ gì?
Duy suy nghĩ một chút, rồi quay sang nhìn Quang Anh, đợi anh trả lời.
Quang Anh đăm chiêu, mắt nhìn vào không trung, đang lật lại từng ký tự trong đầu. Cái nhìn của anh muốn dò xét thật sâu vào tờ giấy.
Sau vài giây im lặng, anh khẽ thì thầm:
– C mà nhảy lùi 2 bậc thì là… A.
Anh nở một nụ cười nhỏ, mắt sáng lên như vừa tìm ra manh mối.
– Nghĩa là chữ gốc là A, nhảy hai bước thành C, và vì C có vị trí số 3, lẻ nên nó giữ lại làm chữ.
Duy nhấc bút lên, ghi lại ngay vào giấy:
"C → A."
Quang Anh tiếp tục, ngữ điệu vững vàng.
– Đến 22.
– Nó là số. Tức là ký tự ban đầu đã nhảy tới một chữ có vị trí chẵn, và do đó, không giữ chữ mà đổi thành số.
– 22 là vị trí của chữ V.
Duy cúi xuống tờ giấy, suy tư một chút rồi nói:
– Vậy chữ gì nhảy thành V?
Cậu thì thầm, mắt di chuyển qua lại trên tờ giấy, tìm kiếm câu trả lời.
Quang Anh cũng không vội, chỉ lặng lẽ nhìn Duy, thấy sự tập trung của cậu khiến không gian càng trở nên im lặng.
Sau vài giây, Duy đáp lại:
– Lùi 2 bước là V → T. Thế là T là chữ gốc.
Quang Anh gật đầu, vẻ mặt đầy hài lòng:
– Chính xác.
Anh tiếp tục.
– T nhảy hai bậc thành V, mà vì 22 là chẵn nên nó bị biến thành số.
– Chữ gốc là T.
Cả hai chuyển sang ký tự tiếp theo, ôm một dự cảm rằng những dấu hiệu đã gần đến đích. Quang Anh đẩy nhẹ cây bút về phía Duy, như một cử chỉ khích lệ.
– U là chữ.
Duy nói nhanh, mắt sáng lên khi nhìn vào ký tự.
– Nó là kết quả sau khi nhảy. Vậy lùi lại là U → S.
– S nhảy hai bước thành U.
– Vị trí của U là 21 lẻ nên giữ lại chữ.
Quang Anh khẽ thở dài, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt đã đoán trước được kết quả:
– Chữ gốc là S.
Anh nói không cần phải nghĩ ngợi lâu.
Duy ghi lại ngay vào giấy, nắn nót từng chữ. Mỗi phần giải thích của họ đều rất chi tiết, mỗi chữ cái, mỗi con số dần dần thành hình trong mắt cả hai.
Cuối cùng là 10. Cả hai đều nhìn vào nó, rồi nhìn nhau.
Duy nhận xét.
– 10 là vị trí của chữ J.
Quang Anh suy nghĩ một chút, vuốt nhẹ tay lên trán, rồi tiếp tục:
– Vậy lùi hai bậc từ J là H.
– Tức là H nhảy lên J, nhưng J có vị trí 10 chẵn nên giữ số thay vì chữ.
Duy gật đầu, kết luận:
– Chữ gốc là H.
Ảnh minh hoạ cách giải trên.
Cả hai nhìn lại dãy ban đầu trên tờ giấy, dường như cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Một vài ký tự đã được lật ra, một bí mật gần như được hé lộ. Duy thở dài nhẹ nhõm, rồi nhìn Quang Anh với ánh mắt sâu sắc.
– Là mã gồm bốn ký tự:
"A – T – S – H."
Quang Anh mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai Duy, một cử chỉ khích lệ. Cả hai đều biết rằng chỉ còn một bước nữa thôi bí mật kia sẽ mở ra.
Liệu dự án ATSH có nguy hiểm hay không, có liên quan tới quá khứ của họ hay không?
Họ đều chưa biết...
----
Những chương về sau vẫn sẽ có các quy tắt mã hoá khác nhau nhé ^^ luyện trí não 🤣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com