Chương 242: Phát Hiện
Không khí trong phòng dường như đã dịu lại. Sau pha căng thẳng đến nghẹt thở, khi Andree phát hiện ra đường truy vết và khiến đối phương buộc phải tự tay phá hủy thiết bị, phần lớn những người có mặt đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Một vài người cầm ly rượu định rót tiếp, một số khác đã bắt đầu cười trở lại, chuẩn bị đưa ra vài lời chúc tụng như để khép lại một biến cố nguy hiểm suýt nữa làm gián đoạn buổi tiệc.
Nhưng tất cả vừa mới lơi lỏng cảnh giác thì... màn hình trung tâm của hệ thống Thiên U Nhãn bỗng lóe sáng.
Một tia chớp xanh xuất hiện thoáng qua, sau đó màn hình chuyển động dữ dội không phải do lỗi kỹ thuật, mà là tín hiệu bất thường bị hệ thống bắt được và đang cố tái dựng lại bằng thuật toán tự động.
Âm thanh nói chuyện trong phòng lập tức rơi vào im lặng.
Andree vẫn ngồi yên suốt từ sau đợt can thiệp, chỉ tay nhấn các tổ hợp phím để xác minh ngay lúc này, ánh mắt đanh lại, tay khựng một nhịp, sau đó di chuyển chuột thật nhanh, kéo bản đồ hiển thị ra một khu vực ở rìa khung hình, phía xa bên ngoài khu vực tổ chức tiệc cưới.
Một bãi đỗ xe nhỏ. Được bao quanh bởi hàng cây và các điểm đèn chiếu mờ.
Theo dữ liệu định vị, đây là vùng đã được khoanh là ngoại vi an toàn, không nằm trong danh sách cần kiểm soát chặt.
Nhưng hiện tại, giữa bãi đỗ trống, trong vùng được cho là không có người, hệ thống quét ánh sáng vừa ghi nhận một phản chiếu kỳ lạ.
Một nguồn phát sáng chuyển động nhanh, lướt qua trong tích tắc không thể thấy bằng mắt thường.
Andree trầm giọng.
– Tua lại khung hình ở tốc độ 0.25.
Ngay lập tức, hệ thống nhận lệnh, khung hình được giảm tốc.
Hình ảnh trở nên rõ ràng hơn. Không còn chỉ là ánh lóe mờ nhòe.
Thứ xuất hiện qua từng khung hình là thiết bị bay không người lái nhỏ gọn, vỏ ngoài cấu tạo bằng hợp kim chống phản xạ, gần như không phát tiếng động.
Chúng di chuyển ở tầm thấp, theo quỹ đạo tính toán rất chính xác.
Kiểu dáng không trùng với bất kỳ mẫu drone nào nằm trong hệ thống đăng ký dân sự hay quân sự tại Minh Dạ.
Andree đưa tay phóng to hình ảnh, cẩn thận rà quét từng cử động, từng vết lướt qua của không khí xung quanh.
Màn hình hiển thị chi tiết hơn ít nhất năm thiết bị bay không người lái, bố trí phân tán.
Các điểm này tạo thành một vòng bán nguyệt khép kín, giới hạn bên ngoài khu vực diễn ra tiệc cưới.
Bán kính ước lượng 500 mét.
Anh không biểu hiện sự kinh ngạc. Nhưng ánh mắt đã hạ nhiệt độ đến mức thấp nhất.
– Không còn nghi ngờ gì nữa.
Anh đứng dậy, tay không rời màn hình, đưa ra mệnh lệnh ngay lập tức.
– Chúng đang ẩn mình trong phạm vi bán kính 500 mét quanh khu vực tổ chức lễ cưới.
– Thiết bị được điều khiển từ xa, chủng loại không rõ, không thuộc bất kỳ tổ chức chính quy nào.
Không cần giải thích thêm, Andree ra lệnh dứt khoát cho thuộc hạ mình.
– Đội G... triển khai.
Giọng anh cắt ngang không khí im lặng, trở thành tín hiệu khởi động. Những người được chỉ định đã đứng lên sẵn từ trước, chỉ chờ câu lệnh chính thức.
– Lập tức chia ba hướng bao vây. Ưu tiên thu giữ toàn bộ thiết bị nguyên vẹn. Nếu bị kháng cự hoặc không thể khống chế an toàn tiêu diệt ngay.
Anh dừng nửa giây, sau đó bổ sung:
– Quan trọng nhất truy dấu nguồn điều khiển. Tìm bằng được vị trí gốc hoặc máy chủ trung gian đang vận hành hệ thống.
– Phải xác định xem liệu chúng có đang ghi hình hay truyền phát dữ liệu đi nơi khác.
Đội G rời đi không cần hỏi lại. Cánh cửa mở ra rồi đóng lại ngay tức khắc. Một hành động đồng bộ, chính xác đến từng bước chân.
Trong phòng, không ai cử động. Tất cả đều nhận ra dù vừa khiến đối phương phải tự hủy thiết bị, thì đó vẫn chưa phải hồi kết.
Kẻ địch không những không lùi bước, mà còn bắt đầu đưa thiết bị giám sát vào phạm vi sát với trung tâm điều hành.
Đây không còn là "nghi vấn". Đây là tuyên bố.
Một thế lực nào đó, đang lặng lẽ quan sát từng động thái, và muốn thử thách sự kiên nhẫn của người đứng đầu hệ thống phòng thủ của Minh Dạ.
Andree nhìn chăm chăm vào bản đồ đang mở, ánh mắt sắc bén.
Quang Anh rời khỏi vị trí sát Andree, bước tới giữa phòng họp. Anh không cần dùng micro, cũng chẳng cần hét to.
Giọng nói dứt khoát vang lên đủ rõ, như một nhát dao cắm vào sự mơ hồ cuối cùng còn sót lại trong không khí.
– Khóa toàn bộ khuôn viên. Không ai được tự ý ra hay vào. Quét lập tức tất cả các tín hiệu không xác định. Mọi kênh kết nối ngoài lệnh cấp cao đều tạm ngắt.
Tổ an ninh chuyên trách tiệc cưới lập tức nhận lệnh, chia nhóm rời đi theo các hướng cửa.
Động tác gấp rút nhưng không hỗn loạn, rõ ràng đã được huấn luyện để xử lý trong những tình huống có thể phát sinh nguy cơ nghiêm trọng.
Ở phía bên kia, Duy đã bước nhanh tới gần Ly Ly người vừa mới được bạn bè chúc mừng xong xuôi, còn chưa kịp thay bộ váy cưới.
Giọng cậu thấp và nhẹ, nhưng không có sự lung lay. Từng từ đều mang sự bảo vệ:
– Chị Ly, anh Tú... nên về nghỉ trước. Phần còn lại, bọn em sẽ xử lý.
Tú Voi lập tức quay sang, ánh mắt vốn bình thản lúc này đã lạnh đi một phần.
Anh định mở miệng, nhưng Ly Ly đã kịp đặt tay lên tay chồng mình. Cô không hỏi, cũng không từ chối.
– Được rồi. Phải cẩn thận.
Không cần thêm một lời nào nữa.
Một đội an ninh phụ trách việc rút lui của các nhân vật quan trọng đã áp sát, giữ đội hình chặt chẽ.
Cặp đôi mới cưới rời khỏi khu vực trung tâm, rẽ hướng về lối phụ dẫn về tầng dưới, trong tư thế không gây chú ý.
Từ bên ngoài nhìn vào, họ chỉ như một cặp đôi kết thúc buổi lễ sớm hơn vì mệt mỏi không ai nhận ra rằng họ đang được hộ tống dưới cấp độ cảnh giới khẩn cấp.
Ở bên trong, ISAAC vẫn thường khiến không khí rộn ràng với những câu bông đùa cợt nhả lúc này không nói đùa nữa.
Anh khẽ lắc đầu, nụ cười hờ hững nửa miệng, ánh mắt lướt qua màn hình vẫn đang tiếp tục phân tích dữ liệu.
– Chuyện này không còn thuộc phạm vi ‘sự cố kỹ thuật’ nữa đâu…
Ánh sáng từ dãy đèn trần chiếu xuống hành lang vốn được thiết kế để tạo cảm giác ấm áp, thân mật.
Nhưng dưới con mắt của những người hiểu chuyện, ánh sáng ấy lúc này như phủ một lớp lạnh ẩn dưới lớp vàng nhạt lạnh từ sự im lặng, lạnh từ sự chuyển mình giữa hai thực tại tiệc cưới và chiến trường.
Tất cả những gương mặt còn lại trong phòng đã thay đổi. Không còn nụ cười, không còn lời chúc tụng. Mỗi ánh mắt đều sắc bén, mỗi đôi tay đều đang tiến hành kiểm tra lại vũ khí mang theo.
Họ không phải khách. Họ là những kẻ biết rõ mùi thuốc súng và biết phân biệt đâu là âm mưu.
Một vài cái tên nổi bật An và Hùng, Dương và Kiều, Hải Đăng và Hùng Huỳnh, Coolkid và Young Ban những người từng sát cánh cùng Quang Anh trong nhiều tình huống phức tạp đều đã rời đi từ trước.
Họ tưởng rằng bữa tiệc đã kết thúc trong bình yên, rằng đêm nay sẽ là một kỷ niệm đẹp, không có bóng đen nào len vào.
Quang Anh không cho ai gọi họ quay lại.
Anh hiểu, nếu đây là một cái bẫy thật sự, kẻ giăng bẫy chắc chắn không muốn tất cả đối thủ đều có mặt.
Bẫy luôn thiết kế để chỉ một số mục tiêu lọt lưới, không phải toàn bộ quân cờ. Và anh cũng hiểu không cần thiết để tất cả cùng rơi vào một cuộc phục kích chưa rõ ranh giới.
Anh xoay người lại, ánh mắt lướt qua từng gương mặt còn đứng trong phòng, rồi ra lệnh.
– Tan tiệc. Đưa toàn bộ khách VIP rời khỏi bằng lối ngầm. Đảm bảo không một ai biết có chuyện gì đang diễn ra.
Mệnh lệnh ấy như một tín hiệu lật mặt bàn cờ.
Không ai hỏi thêm. Không ai tỏ ra ngần ngại. Không có ánh mắt chần chừ. Họ chỉ gật đầu từng người một.
Không khí sau đó gần như không còn tiếng động. Chỉ còn tiếng hệ thống nhận lệnh, tiếng giày bước dồn dập của các đội tác chiến bắt đầu di chuyển theo chiến thuật mới.
Ở phía trung tâm, ánh sáng từ màn hình Thiên U Nhãn tiếp tục phát ra thứ ánh sáng xanh đặc trưng, hắt vào khuôn mặt người đàn ông đang ngồi yên trước máy.
Andree không đứng dậy. Anh không cần.
Cánh tay phải của anh vẫn đang thao tác trên bàn phím, còn tay trái đặt gần một chiếc thẻ truy cập chuyên biệt, dùng cho việc kích hoạt một tầng quyền khác mà hệ thống thông thường không thể chạm đến.
Góc mặt anh không đổi. Nhưng ánh mắt lại sắc đến mức có thể cắt đứt mọi ảo tưởng rằng anh vô hại.
Không ai nói gì, nhưng ai cũng biết anh đã không còn là một vị khách mời nữa.
Andree đã trở lại đúng thân phận của anh, một kẻ máu lạnh được mệnh danh là Diêm Vương.
.
.
.
Bên ngoài vùng vành đai bán kính 500 mét.
Tổ đội phản ứng nhanh dưới quyền Andree vừa tiếp cận đến điểm tọa độ drone cuối cùng, chưa kịp giăng lưới định vị thì...
– BÙM!!!
Một âm thanh nổ ngắn, gọn, phát ra cùng lúc từ nhiều hướng. Không có tiếng hú cảnh báo. Không có tín hiệu đếm ngược.
Tất cả xảy ra trong cùng một khoảnh khắc, cắt ngang mọi tính toán vừa được thiết lập.
Ngọn lửa bốc lên thành từng cột nhỏ, khói đen xé rách bóng tối ban đêm.
Không phải vụ nổ mang tính sát thương lớn, nhưng đủ để thiêu rụi mọi bộ phận vi mạch, mọi linh kiện và dữ liệu.
Các drone bị xóa sổ toàn bộ, không để lại bất kỳ mảnh dấu vết khả dụng nào.
Tất cả bị vô hiệu hóa tuyệt đối.
Tổ đội không ai thiệt mạng. Họ đã được huấn luyện để giữ khoảng cách, tránh rơi vào tầm sát thương.
Nhưng sự phẫn nộ hiện rõ trên gương mặt từng người khi họ nhận ra... đây không phải là hành vi do dự. Đây là kế hoạch cố ý xóa dấu.
Mọi kênh liên lạc báo về trung tâm.
Trong phòng chỉ huy.
Màn hình Thiên U Nhãn chuyển sang khung cảnh bao quát toàn khu phía bắc, nơi khói mỏng vẫn còn đang cuộn lên từ mặt đất.
Không ai nói gì. Không cần phải nói.
Những gì hiển thị đã đủ cho thấy kẻ đứng sau đã chuẩn bị cho tình huống thất bại.
Không có cơ hội để lần vết.
Không có cơ hội để dựng lại sơ đồ truyền tín hiệu.
Mọi thứ đã bị chôn theo mệnh lệnh tự hủy.
Quang Anh đứng lặng.
Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gò má anh, ánh lửa từ các điểm nổ hắt loang trong đôi mắt.
Gió từ hệ thống điều hòa nhẹ thổi qua vạt áo sơ mi anh đang mặc, vạt vải khẽ chuyển động như khớp vào chuyển động chậm của khói trên màn hình.
Một chi tiết tưởng như rất nhỏ nhưng hiện lên rõ ràng "máu".
Không phải máu của người. Mà là cái cảm giác rỉ ra từ hành vi cố tình phá hủy chứng cứ như một vết thương đã có sẵn từ trước, nhưng đến giờ mới để lộ ra dưới ánh đèn.
Quang Anh xoay người nhìn Andree.
Người đàn ông ấy vẫn ngồi bất động trước bảng điều khiển, ánh mắt dán vào dữ liệu đang tiếp tục quét. Không một thay đổi trong biểu cảm. Không giật mình. Không ngạc nhiên.
Nhưng Quang Anh đã theo anh đủ lâu để nhận ra dấu hiệu khác.
Một tia chuyển động rất khẽ trong mắt anh. Không phải phản xạ, mà là một kiểu nhận diện đang được kiểm tra trong đầu. Một khả năng. Một giả định. Hoặc... một mảnh ghép cũ vừa xuất hiện.
– Anh biết chuyện gì sao?
Câu hỏi bật ra, không vòng vo, không né tránh. Giữa hai người đã không cần phép xã giao.
Andree không nhìn sang. Anh vẫn chăm chú vào chuỗi phân tích còn dang dở. Nhưng miệng anh chậm rãi lên tiếng giọng nói vừa đủ để nghe, vừa đủ để cho người hiểu quy tắc phải dừng lại:
– Chưa có gì chắc chắn. Nên không thể nói.
Âm cuối dứt gọn.
Không có thêm lời giải thích. Không có thêm phân tích nào đưa ra. Chỉ có một nguyên tắc đang được giữ "im lặng khi chưa thể xác minh".
Quang Anh không hỏi nữa. Anh hiểu. Nếu Andree đã không nói, điều đó chỉ có thể có hai khả năng.
Một là mọi thứ chưa đủ căn cứ để kết luận.
Hai là sự thật phía sau đó đủ nghiêm trọng để không nên nhắc đến khi chưa đúng thời điểm.
Anh quay lại nhìn màn hình. Ánh lửa đã tắt. Mọi dấu vết vật lý biến mất. Nhưng dấu vết trong nhận thức đã được khắc lại vĩnh viễn.
Tiệc cưới đã tan. Những lời chúc chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại bằng lệnh phong tỏa.
Trận chiến nếu có thể gọi bằng cái tên ấy đã bắt đầu từ giây phút đầu tiên có dấu hiệu nhiễu sóng. Nhưng không ai ngờ, nó lại ẩn mình bên dưới vẻ ngoài êm ả như thế.
Tầng tầng lớp lớp của một âm mưu lớn hơn đang dần hiện hình.
Đôi mắt trời đã mở. Không chỉ nhìn xuống, mà còn bắt đầu lật tung từng lớp vỏ bọc đã phủ bụi từ nhiều năm trước.
Nhưng thứ nằm dưới lớp mây ấy… vẫn chưa ai dám gọi tên. Không phải vì sợ. Mà vì người dám gọi tên nó đều đã không còn trong cuộc chơi này.
Duy nhìn vào màn hình vừa dứt hình ảnh vụ nổ, những đốm sáng cuối cùng cũng tắt trên bản đồ vệ tinh.
Lặng đi vài giây, cậu nghiêng đầu, hỏi khẽ, giọng tuy nhỏ nhưng vẫn vang lên trong khoảng trống còn sót lại giữa những câu lệnh:
– Đối phương... gài bom hẹn giờ sao?
Andree không chần chừ, không diễn giải, cũng không cố gắng làm nhẹ vấn đề. Anh đáp gọn.
– Ừ.
Câu trả lời rơi xuống như một dấu xác nhận dứt khoát, không để lại khoảng mơ hồ nào.
Andree xoay đầu nhìn sang Quang Anh.
Ánh mắt anh không có vẻ lên lớp, cũng không trách cứ, chỉ là một lời nhắc đến từ người từng bước qua bao nhiêu máu và khói, biết khi nào nên lên tiếng đúng lúc.
– Quang Anh, nhóc nên cẩn thận. Có vẻ... ai đó đang nhắm vào nhóc rồi.
Không có sự gay gắt trong cách nói, nhưng đủ để mọi người trong phòng phải tập trung lại toàn bộ cảnh giác.
Từng từ thốt ra từ miệng Andree không bao giờ là tùy tiện. Nếu anh đã nói, nghĩa là khả năng đó không chỉ là một suy đoán.
Quang Anh không phản bác. Anh khẽ gật đầu. Không cần hỏi "tại sao", "ai", hay "khi nào".
Với anh, câu nhắc nhở ấy đủ để hiểu rằng thế trận này không còn là một phép thử rời rạc nữa. Một ai đó thật sự đang điều hướng mọi thứ.
Trong khi đó, Duy đứng yên, mắt vẫn dán lên các dòng dữ liệu đang chảy trên màn hình. Cậu cảm nhận rõ một điều...
Mọi thứ đang dần lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Những gì diễn ra không còn là phần kết đẹp cho một buổi tiệc cưới nữa. Nó đang trôi... không phải về phía ánh sáng, mà là về trung tâm của một cơn xoáy dữ dội đang tích tụ sức mạnh từ rất lâu rồi.
Cậu chưa kịp nói thêm gì thì giọng của ISAAC vang lên phía sau, phá vỡ không khí trầm mặc bằng một câu hỏi tưởng chừng nhẹ tênh nhưng lại khiến không gian nén chặt lại lần nữa.
– Diêm Vương có định quay lại thế giới ngầm không?
Câu hỏi được đặt ra không phải vì tò mò. Nó mang theo một tầng ý nghĩa sâu hơn...
Nếu Andree quyết định trở lại, thì thế giới ngầm kia... sẽ không còn giống như trước nữa.
Andree vẫn ngồi, ánh sáng từ màn hình vẫn chiếu lên gương mặt không biểu cảm của anh.
Nhưng ngay giây sau, khóe môi anh khẽ động. Một nụ cười rất mỏng, rất chậm, nhưng không hề ấm.
Anh đáp.
– Không.
Một chữ thôi, nhưng không phải sự từ chối đơn thuần. Không phải vì chán ghét. Cũng không phải vì sợ hãi. Mà bởi vì anh không còn lý do để trở lại nơi đó nữa.
Andree ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu như tầng ký ức chưa từng được gột rửa.
Giọng anh lúc này không lạnh lẽo như thường, mà mang theo một nốt trầm khác lạ không bi lụy, cũng không oán trách.
Đó là giọng của một người đã đi quá xa, quá sâu, nhưng vẫn không thể quay đầu được.
– Ngay cả người thương tôi... tôi còn không tìm thấy.
– Không bảo vệ được em ấy... thì tôi lấy tư cách hay lý do gì để quay lại cái thế giới không có em ấy chứ?
Phòng họp im phăng phắc.
Không ai ngắt lời. Không ai chen vào. Tất cả đều biết câu nói đó không phải để tìm sự an ủi.
Và không ai hỏi "người đó là ai?". Điều đó không cần.
Tất cả những người có mặt ở đây, từng làm việc dưới quyền hoặc bên cạnh Andree, đều biết rõ trong suốt bao năm trời anh rời khỏi thế giới ngầm, từ bỏ quyền lực, mạng lưới, thậm chí giam mình trong những trạm khí tượng xa xôi chỉ để truy dấu những tín hiệu vô hình tất cả đều chỉ vì một người.
Không ai trong họ từng thấy gương mặt người đó. Không ai biết tên. Không biết thân phận. Chỉ biết rằng, có một người tồn tại trong trái tim Andree mãi mãi bất biến và duy nhất.
Người duy nhất có thể khiến một người như anh... chọn im lặng suốt ngần ấy năm.
Người duy nhất có thể khiến anh "Diêm Vương của thế giới ngầm" năm xưa lặng lẽ biến mất khỏi tất cả các bản đồ quyền lực, chỉ để tìm kiếm hình bóng ấy.
ISAAC không cười nữa. Anh chỉ lặng lẽ ngả người về sau, rút điếu thuốc điện tử ra khỏi túi áo, không hút chỉ cầm trong tay, như thể để kìm lại điều gì đó.
Cả căn phòng lại chìm trong một nhịp im lặng khác.
Một nhịp im lặng rất sâu.
Một sự chuẩn bị rất dài... cho những điều sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com