Chương 155 - 157
Chương 155: Thanh Mặc Nhan, ta cho ngươi một tấm da gấu nha.
Hoạt động săn gấu được tổ chức ở dãy núi sau Thanh Thủy trại.
Thanh Mặc Nhan vì phòng ngừa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên cố ý dẫn Ngàn Thương theo, đi theo Như Tiểu Lam một tấc cũng không rời.
Người Thanh Thủy trại dựng lều ở dưới chân núi, mang lên bàn ghế.
Như Tiểu Lam ngồi ở trên ghế cao, hai chân không chạm tới đất, chỉ có thể đong đưa ở giữa không trung.
"Ngươi cũng phải đi săn gấu sao?" Như Tiểu Lam kinh ngạc nhìn Thanh Mặc Nhan.
"Đây là quy củ trong trại." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: "Sẽ không có gì nguy hiểm, nhưng ta cũng sẽ không mang ngươi đi theo."
"Vì sao?" Nàng giật mình: "Ngồi ở đây rất nhàm chán."
"Đại khái đến trưa sẽ đuổi hết gấu xuống núi rồi bắt chúng lại, đến lúc đó nướng thịt ngươi có một phần là được." Thanh Mặc Nhan trấn an nói, cũng không có mềm lòng thay đổi chủ ý.
Thái Nghĩa Minh bên kia cũng bắt đầu bắt tay vào thu thập đồ dùng, chuẩn bị đi theo đội ngũ vào trong núi.
"Thái Nghĩa Minh cũng phải đi sao?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Khách quý đều phải vào núi, bất quá chỉ là đi cùng mà thôi." Thanh Mặc Nhan muốn lưu Huyền Ngọc lại, Như Tiểu Lam lại không đồng ý.
"Có Ngàn Thương ở đây là đủ rồi." Lý do của Như Tiểu Lam rất đầy đủ.
"Nhưng mà Sử Đại Thiên cũng ở lại đây." Ánh mắt âm trầm của Thanh Mặc Nhan dừng ở trên người Sử Đại Thiên.
Có người kia ở đây, đủ để kéo thấp chỉ số thông minh của mọi người xuống, cùng với uy lực cũng giảm hết mức theo.
Mặt mày Sử Đại Thiên vẫn còn sưng to, lui ở một bên ngơ ngác nhìn chằm chằm Ngàn Thương.
Mà Ngàn Thương lại hồn nhiên không phát hiện ra, lụa mỏng trên đấu lạp bị gió thổi qua, lên lên xuống xuống.
Thanh Mặc Nhan cùng Thái Nghĩa Minh đi theo đội ngũ vào trong núi, đi cùng bọn họ còn có một đội ngũ khác hiểu rõ về cách thức săn bắt gấu.
"Mùa thu trên núi này có rất nhiều gấu ngựa (*), lễ tế dược thần hàng năm bọn họ đều tìm gấu ngựa để săn bắt, buổi tối là sẽ có lộc để ăn." Sử Đại Thiên lại gần nói.
(*) Gấu ngựa: Còn được biết đến với tên gọi Gấu đen Tây Tạng, Gấu đen Himalaya, hay gấu đen châu Á, là loài gấu kích thước trung bình, vuốt sắc, màu đen với hình chữ "V" đặc trưng màu trắng hay kem trên ngực.
"Thịt gấu ăn ngon lắm sao?" Nhắc tới ăn uống, hai mắt Như Tiểu Lam lại sáng trưng lên.
"Đương nhiên rồi." Sử Đại Thiên đắc ý nói.
Lưu lại dưới chân núi đều là vài lão nhân già yếu cùng với trẻ nhỏ trong trại, thời gian qua lâu, khó tránh khỏi cảm thấy nhàm chán, Như Tiểu Lam ngồi lâu đến mông ê ẩm, vì thế nhảy xuống ghế ý muốn tản bộ một lúc.
Đúng lúc này, Sử Đại Thiên đột nhiên trở nên khẩn trương, chỉ về phía xa nói: "Như cô nương, ngươi xem đó là cái gì?"
Như Tiểu Lam thuận thế nhìn qua, chỉ thấy bóng cây dưới chân núi lay động, tựa như có thứ gì đang trốn ở nơi đó.
"Là gấu!" Trong đám người không biết là ai hô lên một câu.
Như Tiểu Lam lập tức nhảy lên trên ghế, kiễng chân nhìn về phía trong rừng.
Không hoảng sợ như mọi người, lúc này trong lòng nàng chỉ toàn là hưng phấn.
Có Ngàn Thương bên cạnh, sợ gì a?
Có gấu? Không quan hệ, tới bao nhiêu, bắt hết bấy nhiêu!
Đám người loạn cả lên, bởi vì không có đội ngũ săn gấu ở đây, mà gấu lại ở ngay trước mắt, tình huống như vậy đối với bọn họ mà nói là cực kì không may.
Mọi người bắt đầu lui tán, còn có người lại đây khuyên Như Tiểu Lam nên tránh đi trước.
"Không cần, ta ở đây là được rồi." Như Tiểu Lam cười hì hì: "Chẳng qua chỉ là gấu thôi, có gì đáng sợ đâu."
Phía chân núi, A Nhiễm trốn ở sau cây, nhìn thân ảnh nho nhỏ phía xa kia, hung hăng cắn môi một cái.
"A Nhiễm, Như cô nương thế nhưng lại không chạy trốn... Chúng ta phải làm sao đây?" Hai thiếu niên khoác da gấu trên người, giả trang thành bộ dáng con gấu lay động mấy cành cây xung quanh.
"Không vội, dọa những người khác đi rồi tính sau." A Nhiễm suy tư nói, lớp da gấu này nàng phải rất vất vả mới trộm được từ chỗ phụ thân ra.
"Dù sao cũng có nhiều người nhìn thấy gấu như thế, lát nữa dù có người bị gấu cào cho mặt bị thương, cũng sẽ không có ai hoài nghi." A Nhiễm gắt gao nhìn chằm chằm Như Tiểu Lam đang đứng trên ghế.
Hai tên thiếu niên giả làm gấu đi qua đi lại trong rừng, từ phía xa mọi người chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh của một con gấu, nhưng lại không dám tới gần, cho nên A Nhiễm càng thêm tự tin không sợ.
Nàng đeo bao tay đặc chế vào, bao tay kia được chế từ móng vuốt gấu, chỉ cần lát nữa nàng thừa dịp cào lên mặt Như Tiểu Lam, sau này tiểu nha đầu kia đừng có mơ được Thanh công tử sủng ái nữa.
Nàng quan sát hết sức chăm chú, đột nhiên nghe thấy thanh âm hỗn độn từ phía sau truyền đến, cây cối ào ào bị giẫm gãy, thật giống như có một tảng đá to lăn từ trên núi xuống, thế như chẻ tre. (Linh: Hàng Fake gặp hàng Auth các cậu ạ :v)
"A... A Nhiễm, có gấu!" Hai gã thiếu niên đột nhiên kêu to lên.
A Nhiễm quay đầu lại, một trận gió tanh đập vào trước mặt.
Chỗ sườn núi, có một con gấu ngựa đang chạy như bay về phía bọn họ.
"A Nhiễm, chạy mau!" Hai tên thiếu niên ở bên trong lớp da gấu, không ra được, bọn họ chỉ có thể cúi người, dùng chân sau và cánh tay chạy như điên trên mặt đất.
Từ phía xa nhìn lại, tựa như một con gấu đang chạy vội.
"Như... Như cô nương, gấu... Gấu tới..."Sử Đại Thiên lắp ba lắp bắp.
"Nga nga, đến mới tốt." Như Tiểu Lam nhảy lên nhảy xuống trên ghế tựa: "Di? Không đúng... Phía sau sao lại có thêm một con?"
Sử Đại Thiên hét lớn một tiếng, suýt nữa dọa Như Tiểu Lam rơi từ trên ghế xuống.
"Như cô nương, chúng ta mau chạy đi, con gấu ngựa phía sau rất lớn a!"
Như Tiểu Lam nhìn con gấu ngựa phía sau đang lấy vận tốc cực nhanh lao xuống triền núi, đuổi theo con gấu phía trước.
Chờ một chút, tư thế chạy của con gấu phía trước tại sao lại khó coi như vậy?
"Ngàn Thương." Như Tiểu Lam gọi: "Ra tay gọn gàng, đừng làm hỏng da gấu."
Nàng đã sớm tính toán, mắt thấy thời tiết sắp chuyển lạnh, sau này đi đường nếu có một tấm da gấu như vậy, nhất định sẽ rất ấm áp.
Ngàn Thương đi đến bên người nàng, dùng tay nâng đấu lạp lên.
Sử Đại Thiên ôm cây cột lều, hận không thể trèo lên trên.
Ở thời điểm thấy gấu ngựa lao xuống hành động đầu tiên của A Nhiễm là chạy trốn!
Nàng quên hết sạch những gì đã được học, thời điểm đơn độc đối mặt với dã thú, nàng mới ý thức được, cái gọi là cường đại cùng thân thể tốt, cũng chỉ là lời khen tặng của mọi người dành cho nàng.
Gấu ngựa như cuồng phong xẹt qua bên người nàng, huy móng vuốt thật mạnh, thân mình A Nhiễm liền bắn ra xa...
Khi trại chủ dẫn người đuổi xuống núi, liền nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta sợ hãi.
Như Tiểu Lam ngồi ở trên ghế nhàn nhã uống nước trà, Sử Đại Thiên chân chó đứng hầu hạ ở một bên.
Một con gấu lớn duỗi bốn chân ra, xụi lơ trên mặt đất, trên đầu cắm một thanh kiếm cực kỳ nhỏ.
Ở bên cạnh nó, có một con gấu khác đang cuộn mình lại, chẳng qua hình dạng con gấu này nhìn qua rất quái dị, tứ chi vặn vẹo thân thể cũng giống như bị cắt thành hai đoạn.
Ngàn Thương chăm chú nhìn con gấu kia, giống như đang tìm chỗ để xuống tay.
"Này... Đây là chuyện gì?" Trại chủ cả kinh nói.
Như Tiểu Lam không để ý đến câu hỏi của trại chủ, nhảy xuống ghế, chạy về phía Thanh Mặc Nhan.
"Thanh Mặc Nhan, ta tìm được cho ngươi một tấm da gấu lớn." Nàng gieo lên giòn tan: "Ngươi mau đến xem có hợp ý hay không."
Thanh Mặc Nhan bước nhanh tới, cúi người bế nàng lên: "Có bị thương không?"
Như Tiểu Lam phe phẩy đầu nhỏ: "Nhanh lên nhanh lên, ta dẫn ngươi đi xem, Ngàn Thương còn bắt sống được một con gấu nữa, nhưng mà cũng rất kỳ quái a, con gấu kia bị đâm trúng đầu nhưng lại không chết."
Đáy mắt Thanh Mặc Nhan xẹt qua một đạo tinh quang, đi đến chỗ Ngàn Thương.
"Đưa kiếm đây." Một tay Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam, một tay tiếp nhận kiếm Huyền Ngọc đưa tới.
Hắn huy kiếm về phía con gấu còn sống kia...
Chương 156: Ta có thói quen ngủ cùng ngươi, mất tích.
Thanh Mặc Nhan chém một kiếm xuống, trong thân thể gấu bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê thảm: "Không cần!"
Da gấu rộng mở, lộ ra hai cái thiếu niên.
Trại chủ lập tức đen mặt, người của trại hắn sao hắn có thể không nhận ra.
"Các ngươi ở chỗ này làm gì?"
Hai thiếu niên nơm nớp lo sợ bò từ trong da gấu ra, quanh co nửa ngày không nói ra lời.
"Các ngươi cảm thấy loại trò chơi này rất vui sao?" Trại chủ hiển nhiên đã tức giận: "Trong trại chúng ta cũng không muốn lưu lại người như vậy, từ hôm nay trở đi, các ngươi không còn là người của Thanh Thủy trại nữa..."
"Trại chủ tha mạng!"
"Ta... Chúng ta nói, trại chủ đừng đuổi chúng ta."
Hai thiếu niên sợ hãi, nếu thật sự bị đuổi ra khỏi trại, làm sao bọn họ sống được a.
"Là... Là A Nhiễm, nàng bảo chúng ta giả làm gấu, nói là... Muốn hù dọa mọi người một chút."
"A Nhiễm?" Trại chủ tức đến phát run: "Nàng ở đâu?"
"Không, không biết chúng ta vừa nhìn thấy gấu đã chạy ngay đi, sau đó lại liều mạng trốn, không có nhìn thấy nàng."
Lúc này mọi người mới chú ý tới, trong đám người không có thân ảnh của A Nhiễm.
"Chẳng lẽ nàng vẫn đang ở trong phiến rừng kia?" Một thiếu niên yếu ớt nói.
Trại chủ lập tức phái người đến đó, không bao lâu liền phát hiện A Nhiễm đang hấp hối.
Nàng bị móng vuốt của gấu ngựa cào qua, từ phía bên trái mặt, đến đầu vai, toàn bộ bên trái thân thể đều là máu chảy đầm đìa.
Như Tiểu Lam ôm cổ Thanh Mặc Nhan nhìn mọi người nâng A Nhiễm từ trong vũng máu ra, đưa về trại chữa trị.
"Nàng sẽ chết sao?" Như Tiểu Lam hỏi.
"... Còn không bằng chết." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt bỏ lại một câu.
Đối với A Nhiễm này, một chút hảo cảm Như Tiểu Lam cũng không có, cho nên dù có tận mắt nhìn thấy nàng bị trọng thương như thế, ở trong hoạt động hiến tế tiếp theo, nhiệt tình của nàng đối với thịt gấu nướng vẫn không giảm dù chỉ là một chút.
Trại chủ tìm đại phu tốt nhất trong trại đến chữa trị cho nữ nhi của hắn.
Đại phu đeo hòm thuốc đi ra lắc đầu liên tục.
Bị trọng thương như thế, dù cho bảo vệ được tính mạng, khuôn mặt kia của A Nhiễm sau này cũng không thể gặp người được nữa.
Bị gấu tấn công, huyết nhục mơ hồ, dạng thần dược gì cũng không chữa trị được vết sẹo trên mặt nàng.
Tin tức A Nhiễm bị trọng thương rất nhanh đã truyền ra khắp trại, khi ngồi bên nửa trại, Như Tiểu Lam vừa ăn thịt, vừa nghe đám người bên cạnh khe khẽ nói nhỏ.
"... A Nhiễm thế nhưng tìm người giả làm gấu... Này cũng quá mức đi."
"Ai nói không phải, đều là do trước kia trại chủ quá sủng nàng."
"Đáng tiếc a, khuôn mặt đang êm đẹp, cứ như thế mà bị phá hủy."
"Sợ cái gì, ở Thạch Phường trấn, còn có cô nương không gả được?"
"Nói cũng đúng."
Như Tiểu Lam quay đầu lại nhìn Thanh Mặc Nhan, hắn cũng nghe thấy thanh âm nghị luận kia.
Nhưng mà ở trên mặt hắn, nàng không nhìn thấy bất cứ cảm tình dao động nào.
"Ngươi không cảm thấy có chút đáng tiếc sao?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
"Đáng tiếc cái gì?"
"Nữ hài tử kia a." Như Tiểu Lam dè dặt cẩn thận nhìn Thanh Mặc Nhan: "Ta cảm thấy... Nàng giống như rất thích ngươi..."
Thanh Mặc Nhan liếc nhìn nàng một cái: "Thích thì sao?"
Như Tiểu Lam tự biết mất mặt, có chút không xuống đài được: "Không sao... Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi."
"Có người thích ta, ngươi cảm thấy không thoải mái?" Đột nhiên Thanh Mặc Nhan hỏi một câu.
"Mới không phải!" Như Tiểu Lam tựa như bị phỏng nhảy dựng lên.
Nàng càng phản ứng kịch liệt như vậy, ý cười nơi đáy mắt Thanh Mặc Nhan càng sâu, chẳng qua trên mặt hắn vẫn giấu diếm rất tốt.
"Ta còn tưởng rằng ngươi không thích nàng tiếp cận ta đâu." Thanh Mặc Nhan thuận miệng nói.
Như Tiểu Lam há miệng, kỳ thực đến ngay cả nàng cũng không biết rõ rốt cuộc bản thân mình bị làm sao, chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này sẽ có người khác ngồi lên trên đùi Thanh Mặc Nhan, cả người nàng liền không thoải mái.
Có thể là do thói quen đi, nàng ở trong lòng an ủi chính mình như thế.
"Mới không phải... Chỉ là ta có thói quen ngủ cùng ngươi thôi." Nàng lẩm bẩm.
Nàng cảm thấy, này giống như là quen giường, ngủ thời gian lâu, sẽ hình thành thói quen với cái giường này, nếu cái giường này bị người khác cướp đi, kia nàng sẽ không ngủ ngon giấc được.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Đám người Huyền Ngọc nghe xong lời này, đều trợn mắt há hốc mồm.
Như cô nương lúc này mới lớn được bao nhiêu, cư nhiên có thể nói ra được những câu kinh thế như vậy.
Nguyên lai chân tướng là thế tử và tiểu phu nhân đã ngủ?
Như Tiểu Lam vui vẻ nhẹ nhàng cầm lấy xiên gỗ, ngồi nướng thịt gấu, hoàn toàn không chú ý tới Thanh Mặc Nhan sắp biến thành hóa thạch, khuôn mặt như bị hong khô ở trong gió đêm.
Hoạt động săn gấu cuối cùng cũng kết thúc, Như Tiểu Lam vuốt bụng nhỏ căng tròn, cảm thấy mỹ mãn đi theo Thanh Mặc Nhan trở về nhà gỗ.
"Ngày mai trong trại có săn cái gì nữa không?" Nàng hỏi Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc xấu hổ, cô nãi nãi, ngươi xem hoạt động săn bắt là đi cắm trại dã ngoại sao?
Như Tiểu Lam ngã xuống giường gỗ động cũng không muốn động, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nói chuyện của Thanh Mặc Nhan.
Muộn như thế, Thanh Mặc Nhan hắn còn đang nói chuyện với ai?
Như Tiểu Lam tò mò ngồi dậy nhìn ra phía cửa sổ, chỉ thấy một trung niên nam tử đang đứng đó thấp giọng nói chuyện với Thanh Mặc Nhan.
Nàng nhận ra, hắn chính là người được cứu ra khỏi Loạn Thạch cốc Phùng Toàn Sơn.
Đái khái Thanh Mặc Nhan đang hỏi đối phương về những chuyện liên quan đến Độc phu nhân.
Nàng đang nghĩ, cơn buồn ngủ lại kéo đến, mơ mơ màng màng muốn nhắm mắt.
Vừa định ngủ, nàng bị tiếng ồn ào ngoài cửa sổ làm cho bừng tỉnh.
Khắp nơi trong trại đều là cây đuốc, mam tử trưởng thành cầm theo trường đao chạy tới chạy lui, trong nháy mắt, toàn bộ trại đều rơi vào trạng thái giới nghiêm.
Như Tiểu Lam bị dọa bay luôn cả cơn buồn ngủ: "Phát sinh chuyện gì?"
Nhìn nàng vội vội vàng vàng xuống giường đi giày, Thanh Mặc Nhan đi vào trấn an nói: "Không cần hoảng, trong trại có người mất tích, bọn họ là đang tìm người."
"Ai mất tích?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Nữ nhi trại chủ, A Nhiễm."
Như Tiểu Lam sững sờ ở nơi đó, nửa ngày vẫn không lấy lại tinh thần được: "Làm sao có khả năng, nàng bị trọng thương như vậy..."
"Cho nên hiện tại đang lục soát trong trại."
Hai người đang nói chuyện, đã thấy có mấy vị nam tử cầm cây đuốc trong tay bước vào: "Thanh công tử, trại chủ chúng ta cho mời."
Như Tiểu Lam không nói gì, ôm chặt lấy eo hắn.
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, nàng cũng muốn đi theo.
Thanh Mặc Nhan giúp nàng đi giày, dắt tay nàng ra khỏi cửa, Huyền Ngọc dẫn theo người gắt gao đi theo phía sau.
Mấy nam tử dẫn đường đưa bọn họ tới trước một căn nhà gỗ, cửa nhà gỗ rộng mở, trại chủ đang đứng ở cửa nói chuyện cùng với một nam tử ăn mặc như đại phu.
"Thanh công tử tới." Có người thông bẩm.
Trại chủ quay đầu nhìn về phía bọn họ, thần sắc ngưng trọng: "Thanh công tử, ngươi đến xem cái này."
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam bước vào cửa, chỉ thấy trong phòng bày một cái giường gỗ.
"Trước khi mất tích A Nhiễm đang nghỉ ngơi ở căn phòng này." Trại chủ nói, đồng thời chỉ về phía tấm vải bố mày trắng trên giường, trên vải bố màu trắng là một chữ "Độc" màu đỏ.
Như Tiểu Lam không hiểu rõ về chữ ở Hạ Quốc, nhưng mà chữ màu đỏ trên vải bố nàng lại biết: Đó là máu.
Tươi mới, vết máu vẫn còn chưa khô.
Chương 157: Độc phu nhân trò chơi bắt đầu.
Trại chủ thần sắc buồn bã: "A Nhiễm bị người của Độc phu nhân bắt đi."
Thanh Mặc Nhan nhìn vết máu trên vải bố màu trắng: "Sao người của nàng lại đi vào trong trại được?"
Trại chủ uể oải nói: "Kỳ thực không chỉ riêng nơi này của ta, mà ở trong cả Thạch Phường trấn, nơi nơi đều có cơ sở ngầm của nàng."
Thanh Mặc Nhan cầm tấm vải bố lên.
Phía dưới vải bố thình lình lộ ra một phong thư.
Trại chủ xông về phía trước cầm lấy lá thư, sau khi xem qua mặt liền trắng bệch không còn chút máu: "Thanh công tử, thư này là Độc phu nhân gửi cho ngài..."
Thanh Mặc Nhan thong dong tiếp nhận lá thư.
Trên thư chỉ có một dòng chữ, đại ý là muốn
mời hắn đến dự tiệc một lần nữa, mặc khác còn nói nếu như hắn không đến, thì tánh mạng A Nhiễm khó mà giữ được.
"Thanh công tử..." Trại chủ khẩn trương nhìn hắn, miệng mấp máy, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Hắn đương nhiên hy vọng có thể cứu được nữ nhi của mình về, nhưng mà độc phu nhân là nhân vật như thế nào hắn cũng hiểu rất rõ, nếu để Thanh công tử đi dự tiệc, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Thanh Mặc Nhan nhìn lá thư trong tay, cười lạnh.
"Huyền Ngọc, chuẩn bị xe." Hắn phân phó nói.
Huyền Ngọc lĩnh mệnh đi chuẩn bị.
Trại chủ vừa mừng vừa sợ: "Thanh công tử, ngươi thật sự muốn đi sao?"
"Độc phu nhân đã thịnh tình như thế, sao có thể không đi." Thanh Mặc Nhan cười khẽ một tiếng.
Chợt thấy góc áo bị người kéo động, cúi đầu, chống lại với đôi mắt đẹp như phỉ thúy.
Như Tiểu Lam không nói một tiếng nắm lấy góc áo hắn.
"Ngươi..." Hắn do dự mở miệng.
Lúc này đi gặp Độc phu nhân còn nguy hiểm hơn lần trước nhiều, hắn không muốn mang nàng theo.
Nhưng mà khi hắn chưa nói hết câu, Như Tiểu Lam đã hoàn toàn phủ định ý nghĩ của hắn.
"Ta cũng đi!"
Thanh Mặc Nhan trầm mặc một lát, đột nhiên lộ ra mỉm cười.
"Hảo."
Quả nhiên giống như nàng nói, mặc kệ hắn ở đâu, nàng cũng sẽ đi theo hắn.
"Thanh công tử, có thể mang theo ta không?" Trại chủ thăm dò hỏi.
Là phụ thân, hắn đương nhiên không muốn bị bài xích ở bên ngoài.
Thanh Mặc Nhan cũng không cự tuyệt, mang theo Như Tiểu Lam trở về nhà gỗ thu thập đồ đạc, rồi sau đó rời khỏi Thanh Thủy trại.
Thái Nghĩa Minh cũng nghe được tin tức, hắn lo lắng đứng nơi đó nhìn Như Tiểu Lam, hắn không hiểu, chuyện nguy hiểm như thế, tại sao Thanh công tử lại muốn mang nàng theo.
Trại chủ sau khi an bài tốt mọi chuyện trong trại liền đi theo đám người Thanh Mặc Nhan rời đi, trước lúc hừng đông mọi người đã trở lại đến Thạch Phường trấn.
Thanh Mặc Nhan để Sử Đại Thiên quay về trước, sau đó bọn họ trực tiếp đi đến chỗ ở của Độc phu nhân.
Bất đồng với sự quỷ dị lần trước, lúc này đây Độc phu nhân đã sớm ngồi trong phòng khách chờ bọn họ.
Cùng với đó, còn có điểm tâm phong phú.
"Nếu chư vị không chê, liền cùng ta dùng bữa sáng đi." Độc phu nhân ưu nhã ngồi sau bàn, mỉm cười với mọi người.
Tuy là nói như thế, nhưng cũng không có ai muốn cùng dùng bữa với vị phu nhân trước mặt này, ngay cả ngày thường miệng tham ăn Như Tiểu Lam cũng không muốn động đến đồ ăn ở nơi đây.
Nữ nhân này tạo cho nàng cảm giác cực kỳ nguy hiểm, nàng cũng không muốn lấy thân thử độc.
"Ta biết Thanh công tử đang đi khắp nơi tìm kiếm quỷ thảo, hiện tại ở nơi này của ta vừa vặn có một cơ hội có thể cung cấp cho ngươi, không biết Thanh công tử có hứng thú hay không?"
Thanh Mặc Nhan ngồi im không nhúc nhích, trại chủ ở một bên lại run run mở miệng nói: "Nữ nhi của ta, nàng ở đâu?"
Độc phu nhân khinh thường nghiêng đầu nhìn lướt qua trại chủ: "Nha đầu kia cả khuôn mặt đều đã bị hủy, ngươi giữ nàng lại cũng không có tác dụng gì, không bằng tặng cho ta đi."
Trại chủ trắng mặt, vị Độc phu nhân này là nhân vật hắn không thể trêu vào, mỗi câu hắn nói ra đều dè dặt cẩn thận, hắn sợ nếu như chọc giận đối phương, rất có khả năng cả trại của hắn đều sẽ gặp tai ương.
Thanh Mặc Nhan nhìn ra trại chủ không ổn, liền mở miệng chuyển hướng câu chuyện: "Ngươi nói xem, là cơ hội gì."
Độc phu nhân cười khanh khách, đáy mắt hiện lên tia mị sắc: "Không bằng chúng ta cùng chơi một trò chơi đi, nếu ngươi thắng ta sẽ đáp ứng một điều kiện của ngươi, định đổi lấy nha đầu bị hủy mặt kia, hay là một gốc cây quỷ thảo... Đều tùy ngươi chọn."
Lông mày Thanh Mặc Nhan nhíu lại.
Hắn không tin trên đời này có chuyện tốt như vậy.
"Là trò chơi gì?"
Độc phu nhân cho ngón trỏ vào trong chén rượu, rồi sau đó dùng ngón tay thấm đẫm rượu vẽ lên trên mặt bàn.
"Có người trộm đi một gốc quỷ thảo của ta, hắn là người hái thuốc ta thuê nhiều năm, cho nên rất quen thuộc với lãnh địa của ta, nhưng ta lại không cẩn thận để cho hắn chạy mất, nếu ngươi có thể giúp ta giết hắn, tìm quỷ thảo về đây, liền tính ngươi đã thắng trong trò chơi này."
Ngón tay Độc phu nhân vẫn tiếp tục vẽ ở trên bàn, Như Tiểu Lam vụng trộm duỗi dài cổ xem nàng đang vẽ cái gì, kết quả thứ nàng đang vẽ là một đóa hoa đáng yêu cùng những con bươm bướm.
Như Tiểu Lam khẽ rùng mình.
Trước kia nàng từng nghe ông nội nói qua, phàm là người như vậy, tâm lý đều không bình thường.
Nghĩ đến cũng là một nữ nhân huyết tinh ngoan độc, đang ở đây đàm luận chuyện giết người cùng bọn họ, mà trong tay lại vẽ ra được một bức tranh mỹ lệ vô tội... Cũng chỉ có kẻ điên mới làm ra được chuyện như vậy.
"Bảo ta đi tìm quỷ thảo về giúp ngươi?" Thanh Mặc Nhan cười khẽ khinh thường: "Ngươi không sợ ta chiếm nó làm của riêng?"
Độc phu nhân mỉm cười nheo mắt lại: "Ngươi sẽ không, bởi vì yêu cầu của ngươi là quỷ thảo còn tươi mới, mà thứ người kia trộm đi là gốc quỷ thảo đã bị phơi khô, tuy rằng đều trân quý như nhau, nhưng nó đối với ngươi lại không có tác dụng gì."
"Nga? Sao phu nhân biết được thứ ta cần là quỷ thảo còn tươi mới?" Trong ánh mắt Thanh Mặc Nhan ẩn hiện ra tia tàn khốc.
Việc hắn tìm kiếm quỷ thảo làm thuốc dẫn cũng không có bao nhiêu người biết.
Độc phụ nhân cười rộ lên: "Ở Thạch Phường trấn này, cái gì ta cũng biết."
Trại chủ nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, ánh mắt phức tạp.
Hắn muốn cứu nữ nhi, nhưng mà hắn cũng biết, thứ đối phương cần là quỷ thảo còn tươi mới.
Nếu thật sự giúp Độc phu nhân giết chết người hái thuốc, tìm thứ kia về giúp nàng, nỡ khi đó Thanh công tử không chọn cứu nữ nhi của hắn... Thì hắn phải làm sao bây giờ?
Không đợi hắn sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Thanh Mặc Nhan bên kia đã đứng dậy: "Nói đi, người hái thuốc đã chạy trốn kia đang ở đâu?"
Rừng sâu u ám, theo sắc trời dần sáng lên, chướng khí cũng dần dần tản ra, chẳng qua nếu so sánh với rừng cây bình thường, nơi này thiếu nhiều sinh cơ, cánh rừng to như vậy mà không nghe được dù chỉ là một tiếng chim hót.
"Nơi này chính là lãnh địa của Độc phu nhân." Dẫn đường cho đám người Thanh Mặc Nhan là một gã sai vặt, hắn đưa bọn họ đi tới một khu đất trống bên ngoài cánh rừng, xung quanh cánh rừng là lưới chắn, để cho người bên ngoài biết nó đã có chủ nhân.
"Hôm qua người hái thuốc kia đã bỏ chạy vào trong khu rừng này." Gã sai vặt giải thích.
"Có khả năng hắn đã chết ở nơi nào đó trong kia rồi không?" Như Tiểu Lam hỏi một câu.
Bởi vì đây là một khu rừng rất sâu và nguy hiểm, hơn nữa xung quanh đều tràn ngập tử khí cùng với hơi thở không rõ.
Gã sai vặt mặt không biểu tình: "Các ngươi chỉ cần mang đầu của hắn về, còn có đồ vật mà hắn trộm đi là được."
Nói cách khác, Độc phu nhân chỉ quan tâm đến hai việc đó, còn quá trình ra sao, nàng không hề quan tâm.
Như Tiểu Lam nhìn rừng sâu, tròng mắt chuyển động, đi đến bên cạnh lôi kéo tay áo Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan cúi người xuống, Như Tiểu Lam ghé vào lỗ tai nói nhỏ với hắn một trận.
Trong mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên một tia tinh quang.
"Ngươi có thể để lại vài thứ của người đã chạy trốn kia không, quần áo hay cái gì cũng được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com