Chương 164 - 166
Chương 164: Bai bên xé rách mặt nhau, bình luận cuộc chiến.
"Phu nhân, Thanh công tử dẫn người xông vào đây!"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm hô quát của hộ vệ, tựa hồ ở ngoài đã có người sử dụng đến vũ lực.
Độc phu nhân trên ghế trúc vẫn bị hai tên nam tử kìm kẹp, bộ dạng mờ mịt.
A Nhiễm đứng ở nơi kia lại trầm sắc mặt xuống.
Cửa phòng phịch một tiếng nổ lớn, ván cửa hoàn toàn bị đánh vỡ, biến thành hai phiến cao thấp.
Huyền Ngọc đẩy cánh cửa đã bị hỏng ra, đám người Thanh Mặc Nhan đi vào trong.
"A Nhiễm!" Trại chủ Thanh Thủy trại vội vàng lao vào cửa, không màng tất cả tiến lên ôm lấy nữ nhi của hắn.
Biểu cảm trên mặt A Nhiễm biến đổi, rũ mắt xuống, ẩn giấu tinh quang nơi đáy mắt.
"A Nhiễm, cuối cùng cũng không có việc gì nữa rồi, phụ thân sẽ lập tức mang ngươi về nhà." Trại chủ thở phào nhẹ nhõm: "Lần này cũng may là có Thanh công tử, bằng không phụ thân thật không biết làm sao mới cứu được ngươi trở về..."
Sắc trời lúc này đã hơi sáng lên, bầu trời dần dần biến thành ánh sáng màu lam nhạt.
Như Tiểu Lam cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng trời cũng đã sáng, nàng không cần phải lo lắng cổ độc trên người Thanh Mặc Nhan nữa.
"Độc phu nhân, ta đã mang thứ ngươi muốn về đây." Thanh Mặc Nhan giơ gỗ trong tay lên, nhìn Độc phu nhân ngồi ở ghế trúc đối diện nói: "Lựa chọn của ta là muốn dẫn A Nhiễm đi."
Như Tiểu Lam gắt gao lui đến phía sau Thanh Mặc Nhan.
Nàng biết hộp gỗ kia là giả, trong lòng Độc phu nhân cũng rất rõ ràng, vì hết thảy mọi chuyện đều do nàng an bài, nhưng bây giờ chuyện thật giả không còn quan trọng nữa, ai may mắn tồn tại đến cuối cùng, mới là người chiến thắng thật sự.
Độc phu nhân ngồi trên ghế trúc dùng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía bọn họ.
Thanh Mặc Nhan hơi nhíu mày.
Ngoài cửa tụ không ít thuộc hạ của Độc phu nhân, phu nhân chưa hạ lệnh, bọn họ cũng không dám tự tiện ra tay, cho nên tất cả mọi người đều ở trong thế giằng co.
Trại chủ Thanh Thủy trại lôi kéo A Nhiễm lui về phía Thanh Mặc Nhan bọn họ bên này.
A Nhiễm vẫn đứng một chỗ không hề nhúc nhích.
"A Nhiễm?" Trại chủ không hiểu quay đầu lại, chợt thấy chủy thủ bên hông bị rút đi: "A Nhiễm, ngươi làm cái gì?"
A Nhiễm mỉm cười rút chủy thủ ra.
"Các ngươi đoán xem ta muốn làm cái gì?" Vừa rứt lời, chủy thủ trên tay A Nhiễm đã đâm vào trong thân thể trại chủ.
Biến hóa này quá mức đột ngột, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
"A Nhiễm, ngươi điên rồi!" Trại chủ giãy dụa nói.
A Nhiễm mỉm cười, nhìn máu tươi tràn ra từ khóe miệng trại chủ.
Thân thể Như Tiểu Lam giật giật, tựa hồ muốn đi lên để giúp trại chủ, lại bị Thanh Mặc Nhan kéo lại.
Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn Thanh Mặc Nhan, thấy hắn lắc đầu với nàng.
Thân thể trại chủ ngã xuống, tay hắn vẫn gắt gao lôi kéo A Nhiễm, thân mình A Nhiễm cũng ngã xuống theo.
"Chậc chậc, thật sự quá đáng tiếc, xem ra A Nhiễm cô nương không muốn đi cùng với các ngươi rồi." Ghế trúc, Độc phu nhân đã khôi phục mị thái ngày xưa, ý cười trong suốt nhìn bọn họ.
Như Tiểu Lam túm lấy ống tay áo Thanh Mặc Nhan, nhìn A Nhiễm chậm rãi ngồi dậy, khi nàng nhìn thấy máu tươi trên tay chính mình, liền thất kinh hét to lên.
"Phụ thân, phụ thân..." A Nhiễm bổ nhào qua nâng trại chủ lên.
Nhưng mà trại chủ vẫn không hề nhúc nhích, máu chảy trên đất càng ngày càng nhiều...
"Không cứu được nữa." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói, ánh mắt chỉ dừng một lúc ở trên người trại chủ, không hề liếc mắt nhìn A Nhiễm lấy một cái.
"Phu nhân, phu nhân không tốt!" Đúng lúc này, một gã sai vặt vội vã chạy từ bên ngoài vào: "Lãnh... Lãnh địa đã xảy ra chuyện!"
Độc phu nhân đột nhiên đứng dậy, vài bước đi đến chỗ cửa sổ, phanh một tiếng đẩy cửa sổ ra.
Trên lãnh địa, mặt trời đang dần dần lộ ra sau những tầng mây.
"Là chuyện tốt do các ngươi làm!" Độc phu nhân rít gào, bộ mặt dữ tợn đôi mắt như muốn phun lửa.
Nhìn sau tầng mây lộ ra ánh sáng mặt trời, Như Tiểu Lam lộ ra mỉm cười.
Pháp trận mộ cổ phát huy tác dụng, tử khí cùng oán khí đều bị trấn áp xuống dưới, cho nên ánh mặt trời mới có thể lộ ra, chiếu sáng vào trong rừng.
Hơn nữa chỉ cần pháp trận không bị phá hư, thì quỷ thảo cũng không bao giờ sinh trưởng ở đây được nữa, ba gốc cây quỷ thảo mà bọn họ tìm được, chính là cuối cùng...
"Nhìn xem các ngươi đã làm cái gì!" Độc phu nhân phát cuồng lôi kéo đầu tóc chính mình: "Giết bọn họ! Giết bọn họ!"
Hộ vệ ngoài cửa đồng loạt ùa vào.
Huyền Ngọc rút kiếm ra, bảo hộ trước người Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam.
Nhưng mà, hộ vệ ngoài cửa còn chưa kịp đến gần, đã kêu thảm ầm ầm bay lên trời.
"Oa, Ngàn Thương, ngươi thật lợi hại!" Ngoài cửa vang lên thanh âm quen thuộc của Sử Đại Thiên.
Cả nhóm hộ vệ đều bị văng ra, thân thể rơi mạnh xuống đất, phần lớn ngã đến không dậy nổi.
Ngàn Thương không nói một lời, lụa mỏng trên đấu lạp phiêu động trong gió.
Như Tiểu Lam cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Ngàn Thương tuyệt quá!"
Không thể không thừa nhận, uy lực của đại sát thần là không thể khinh thường.
Nghe được lời khen của Như Tiểu Lam, Ngàn Thương dùng tay đè ép đằng trước đấu lạp xuống, xem như là đáp lại.
Sử Đại Thiên vươn đầu từ sau lưng Ngàn Thương ra: "Như cô nương, các ngươi không có việc gì đi, các ngươi đi lâu không trở về khiến chúng ta rất lo lắng a."
Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn Sử Đại Thiên, nhíu mày.
Hắn đã bảo Sử Đại Thiên quay về, sao hắn còn theo tới đây.
Trừ bỏ Ngàn Thương ra, đi cùng còn có hơn hai mươi tử sĩ nữa, tất cả bọn họ đều xông vào, bảo hộ đám người Thanh Mặc Nhan ở giữa.
Độc phu nhân bên này chỉ còn có hai mỹ nam tử trẻ tuổi ở bên cạnh, nhưng trên mặt nàng vẫn không lộ ra dù chỉ là một tia kinh hoảng.
"Thanh công tử, các ngươi cũng quá mức, thế nhưng dám hủy hoại đồ vật của ta."
"Kia không phải của ngươi." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói: "Ngươi độc chiếm lấy nó, từ trước đến nay nó đều không thuộc về ai cả, nhưng ngươi lại phá hủy pháp trận trong mộ cổ, thả tử khí cùng oán khí ra, hủy hoại không biết bao nhiêu tánh mạng người dân vô tội, chỉ vì để ngươi có thể độc chiếm quỷ thảo."
Nghe xong lời này, Độc phu nhân ngửa đầu phát ra một trận tiếng cười bén nhọn: "Dù cho như vậy các ngươi có thể làm gì được ta? Giết ta? Đến đây... Có bản lĩnh liền thử xem."
Như Tiểu Lam âm thầm bẹp miệng, nữ nhân này đúng là quá kiêu ngạo a.
Nhìn trộm Thanh Mặc Nhan, nàng không nhìn thấy chút cảm xúc biến hóa nào từ trên mặt hắn.
"Huyền Ngọc, giết nàng." Thanh Mặc Nhan phun ra một câu, đồng thời lôi kéo Như Tiểu Lam lui về phía sau.
Huyền Ngọc tuân lệnh, mang theo hơn mười tử sĩ tiến lên.
Hai gã nam tử trẻ tuổi bên cạnh Độc phu nhân cũng đồng thời ra tay, bảo vệ nàng.
Trong lúc nhất thời hai bên thế nhưng bất phân thắng bại.
Vóc dáng Như Tiểu Lam lùn, lại bị đám tử sĩ bảo hộ ở phía sau, căn bản nhìn không thấy tình huống trong phòng, nhưng mà nàng có thể bắt sóng nghe được tình hình thực tế qua miệng Sử Đại Thiên.
"Ta phi, nữ nhân này lợi hại như thế, ta phi phi phi nguyên lai hai nam nhân kia không phải tiểu bạch kiểm của nàng, ta còn tưởng bọn hắn là trai lơ (*) của nàng đâu..."
(*) Trai lơ: Có tính trai lơ, có vẻ lẳng lơ, tỏ ra dễ dãi trong quan hệ nam nữ.
Như Tiểu Lam hoàn toàn từ bỏ tình hình chiến đấu trong phòng, trực tiếp nhìn chằm chằm Sử Đại Thiên.
Sử Đại Thiên nước miếng tung bay, Như Tiểu Lam nghe đến mê mẩn, Thanh Mặc Nhan đứng ở một bên gân xanh ẩn ẩn nhô lên.
Có trời mới biết hắn muốn đem cái miệng của tên kia ném ra ngoài đến mức nào.
"Huyền Ngọc đại nhân đúng là dũng mãnh phi thường, khó trách ta từng sinh ra hảo cảm với hắn..." Sử Đại Thiên đột nhiên gân cổ lên nói.
Thân thể Huyền Ngọc nổi lên một trận da gà, suýt nữa bị Độc phu nhân đánh trúng.
Lật tay huy kiếm, nguy hiểm tránh thoát một chưởng của Độc phu nhân, một kiếm hắn đâm vào cơ thể nàng.
Thời điểm Độc phu nhân ngã xuống, còn âm thầm cười với hắn, ánh mắt quyến rũ tựa như sinh ra lực hút, giống như muốn đem cả người hắn hút vào bên trong...
Chương 165: Bình luận cuộc chiến, đại pháp nhập người của Độc phu nhân.
Thân thể Độc phu nhân bị kiếm của Huyền Ngọc đâm trúng, ngã xuống.
Hai tên nam tử trẻ tuổi giống như bị dọa sợ, nâng Độc phu nhân dậy lui về phía sau, trên người bọn họ cũng trúng vô số mũi kiếm, nhưng lại không chút nào gây trở ngại đến hành động của bọn họ, thật giống như bọn họ không hề biết đau là gì.
Đến ngay cả những tử sĩ kia cũng không khỏi âm thầm kinh ngạc cảm thán, hai người này cũng quá trâu bò đi, bị đâm nhiều kiếm như thế mà vẫn không hề ngã xuống.
Thân mình Huyền Ngọc cứng đờ, đột nhiên xoay người thối lui, đi về phía ngoài cửa.
"Công tử, ta cảm thấy có chút không đúng..." Huyền Ngọc vừa nói xong liền đi về phía Thanh Mặc Nhan.
Tử sĩ bảo hộ xung quanh thấy hắn đi lại đây, liền thối lui ra hai bên, Huyền Ngọc cứ thế đi đến trước mặt Thanh Mặc Nhan.
"Có chuyện gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Tay phải Huyền Ngọc nắm kiếm, hơi hơi cúi người xuống: "Ta phát hiện Độc phu nhân có chút vấn đề."
Như Tiểu Lam đứng ở bên cạnh Thanh Mặc Nhan, trong một giây thoáng qua, nàng nhìn thấy trên khóe miệng Huyền Ngọc chợt lộ ra ý cười quỷ dị.
Trong chớp nhoáng, nàng phảng phất như thấy được một luồng hắc khí bám vào trong thân thể Huyền Ngọc.
"Thanh Mặc Nhan cẩn thận!" Nàng bổ nhào qua dùng thân thể che chắn ở giữa Thanh Mặc Nhan cùng Huyền Ngọc.
Trường kiếm trong tay Huyền Ngọc đâm tới, bởi vì có Như Tiểu Lam nhảy vào, nên mũi kiếm bị chật một chút, chỉ đâm trúng cánh tay Thanh Mặt Nhan.
Thanh Mặc Nhan đưa tay ra nắm lấy mũi kiếm của Huyền Ngọc, mũi kiếm sắc bén nháy mắt cắt đứt bàn tay hắn.
"Công tử!"
"Huyền Ngọc, ngươi làm cái gì!" Đám tử sĩ đều bị kinh sợ đến, tụ lại đây những vẫn do dự không dám sử dụng kiếm tấn công Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc là tâm phúc bên cạnh Thanh Mặc Nhan, hắn vì sao lại sử dụng đao kiếm hướng tới chủ tử của mình.
Ngay tại lúc bọn họ đang bị mê hoặc, chợt nghe thấy giọng trẻ con thanh thúy vang lên: "Là Độc phu nhân! Nàng nhập vào trong cơ thể Huyền Ngọc!"
Mọi người kinh hãi, rút kiếm ra khỏi vỏ chống lại Huyền Ngọc, lại không biết nên ứng đối với cục diện này như thế nào.
Chẳng lẽ bọn họ phải giết chết Huyền Ngọc?
Tay trái Thanh Mặc Nhan nắm mũi kiếm, máu theo mũi kiếm nhỏ giọt rơi xuống, khiến Như Tiểu Lam nhìn thấy ghê người.
Trên mặt Huyền Ngọc lộ ra tươi cười quỷ dị: "Thế nào? Có bản lĩnh các ngươi cứ xuống tay đi, giết ta? Ha ha, có chết cũng là khối thân thể này, không thể mảy may làm bị thương đến ta."
Thanh Mặc Nhan đột nhiên đá một cước ra, đồng thời thân thủ mang theo Như Tiểu Lam thối lui về phía sau, hô to lên: "Bắt lấy!"
Mọi người nghe lệnh, vây quanh Huyền Ngọc lại.
Nhưng mà thân thủ Huyền Ngọc không phải tầm thường, nếu cứ thủ hạ lưu tình, những người này rất khó bắt sống được hắn.
"Độc phu nhân ở trong cơ thể Huyền Ngọc?" Thanh Mặc Nhan cúi đầu hỏi tiểu nhân nhi trong lòng.
Như Tiểu Lam bị vết thương trên tay hắn làm cho kinh sợ, tìm khăn muốn băng bó lại giúp hắn, nhưng chân tay lại trở nên vụng về, máu càng lúc chảy càng nhiều, tựa như sắp chảy ra hết đến nơi.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Nhìn vật nhỏ gấp gáp loay hoay, Thanh Mặc Nhan ngược lại trấn tĩnh đến dị thường.
"Yên tâm, chút thương tích này không chết người được." Thanh Mặc Nhan cúi người, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt nàng: "Nói cho ta biết, phải làm sao mới đuổi được Độc phu nhân ra khỏi cơ thể Huyền Ngọc?"
Như Tiểu Lam suy nghĩ một lát, lấy một lá bùa bên hông ra, dùng ngón tay dính máu của Thanh Mặc Nhan, vẽ vài nét lên trên: "Dán cái này lên người Huyền Ngọc."
"Đơn giản như thế?"
Như Tiểu Lam gật đầu thật mạnh.
"Đã biết, ngươi lùi lại chút." Thanh Mặc Nhan cầm lá bùa, lấy ra một viên thuốc màu đỏ từ trong túi tiền bên hông, nhét vào miệng.
Đó là thuốc viên do Như Tiểu Lam đặc chế, ăn một viên sẽ giúp hắn tự do sử dụng nội lực trong thời gian một nén hương.
Như Tiểu Lam thối lui, ánh mắt lo lắng nhìn Thanh Mặc Nhan.
Mọi người vẫn đang dây dưa đánh nhau với Huyền Ngọc, thân thể Độc phu nhân được hai nam tử một tả một hữu đỡ lấy, tựa như bị trọng thương, ở nơi đó không thể động đậy.
Thanh Mặc Nhan xuyên qua đám tử sĩ đi vào, thời điểm Huyền Ngọc nhìn thấy hắn cũng không khỏi trở nên sửng sốt.
"Nguyên lai Thanh công tử thân mang cổ độc, không thể sử dụng nội lực." Huyền Ngọc mở miệng cười lạnh, biểu cảm giống y như đúc với Độc phu nhân: "Ngươi lại đây chẳng lẽ là để chịu chết?"
Thanh Mặc Nhan không nói một lời, ánh mắt sắc bén khiến cho ai nhìn thấy cũng phải cảm thấy rét run.
Ngay cả Độc phu nhân đang bám vào người Huyền Ngọc cũng bị ánh mắt này làm cho khiếp sợ, phân tâm trong chớp mắt.
Mọi người chỉ cảm thấy có một trận kình phong thổi qua, Thanh Mặc Nhan y bào tung bay tham gia vào cuộc chiến, từng đợt sát khí tỏa ra, nhanh đến kinh người.
Như Tiểu Lam vội vàng chen từ sau vào, chờ đến khi nàng chui vào được, đã nhìn thấy Thanh Mặc Nhan đánh bay trường kiếm trong tay Huyền Ngọc, một tay chế trụ yết hầu đối phương, tay kia đem lá bùa dán lên người hắn.
"Thành!" Như Tiểu Lam nhịn không được kêu ra một tiếng.
Thân thể Huyền Ngọc suy sụp ngã xuống.
Thanh Mặc Nhan buông Huyền Ngọc ra, nhấc chân đá thanh kiếm dưới chân lên, bước vào phòng trong.
Mọi người kinh hãi, đồng loạt tiến lên chuẩn bị bảo hộ chủ tử.
Sử Đại Thiên nói: "Ngàn Thương cô nương lợi hại như thế, vì sao không để nàng đi?"
"Không được!" Như Tiểu Lam kêu lên, nếu như Ngàn Thương bị Độc phu nhân nhập vào, kia sẽ chẳng khác nào rơi vào địa ngục.
Sử Đại Thiên không hiểu: "Vì sao không được?" Hắn không biết Độc phu nhân có thể nhập vào cơ thể người khác, vừa rồi tuy hắn có nhìn thấy tình huống của Huyền Ngọc, nhưng mà lấy suy nghĩ của người bình thường, căn bản không có khả năng sẽ nghĩ đến điểm này.
Lúc này Thanh Mặc Nhan đã ở trong phòng giao thủ với Độc phu nhân một lần nữa.
Như Tiểu Lam vô cùng khẩn trương, nhắc đi nhắc lại thời gian ở trong lòng.
Chỉ có thời gian một nén hương, viên thuốc Thanh Mặc Nhan nuốt vào sẽ hết hiệu lực, nếu hắn không thể đánh thắng trong khoảng thời gian này, hoặc là lui khỏi cuộc chiến...
Nhớ tới vừa rồi hắn bị mũi kiếm làm cho bị thương, Như Tiểu Lam liền rùng mình một cái.
Nếu thuốc hết hiệu lực mà hắn không kịp thối lui, kia việc không thể áp chế cổ độc không còn là vấn đề quan trọng nữa.
Có lẽ sẽ bị Độc phu nhân trực tiếp giết chết cũng không chừng.
Chẳng lẽ phải để Ngàn Thương đến cứu hắn?
Không được, nếu như nàng bị Độc phu nhân nhập vào, tất cả sẽ phải chết.
Lại móc một lá bùa bên hông ra, Như Tiểu Lam dùng vết máu vẫn chưa khô trên ngón tay vẽ lên lá bùa.
Trong phòng vẫn tiếp tục đánh nhau, Như Tiểu Lam bị chặn ở ngoài không nhìn thấy cái gì.
"Uy, Sử Đại Thiên, ngươi tiếp tục đi!" Như Tiểu Lam reo lên.
"Cái... Cái gì?"
"Bình luận cuộc chiến!" Như Tiểu Lam gấp gáp hận không thể tìm cái cây trèo lên nhìn cho rõ ràng, nhưng mà ở đây căn bản là không có cây.
Nàng đành phải lôi kéo Sử Đại Thiên, bảo hắn giúp đỡ theo dõi tình huống trong phòng
Cửa sổ đột nhiên nổ tung, trước sau có hai người bị bắn ra ngoài, ngã ở trước mặt Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam nhanh chóng trốn đến sau lưng Sử Đại Thiên.
Tử sĩ bảo hộ trong viện tiến lên, dùng kiếm khống chế hai người kia.
Lúc này Như Tiểu Lam mới thấy rõ, kia là hai nam tử anh tuấn hầu hạ bên người Độc phu nhân, lúc này y phục trên người họ đều đã bị mũi kiếm chém rách, thật nhiều chỗ đã lộ cả làn da ra ngoài.
Chờ một chút, vì sao làn da trên người bọn họ đều có hoa văn bằng gỗ?
Như Tiểu Lam sắc mắt, mới nhìn đã phát hiện ra chỗ không đúng.
"Mau cởi hết y phục bọn họ ra." Nàng kêu lên.
Sử Đại Thiên hoảng sợ: "Cô nãi nãi của ta ơi, ngươi đang nói cái gì a, ban ngày ban mặt mà đòi thoát y người ta..."
"Nhanh lên... Trên người bọn họ có vấn đề, phải cởi y phục ra mới xác định được..." Như Tiểu Lam thúc giục nói.
Tử sĩ dùng kiếm mở tung y phục một tên trong đó.
Thời điểm nhìn thấy thân thể người nọ, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Xuất hiện trước mắt, căn bản không phải thân thể của người bình thường, mà giống với món đồ chơi hơn, cả thân thể đều dùng linh kiện bằng gỗ lắp ráp mà thành.
Chương 166: Kết cục khiến người ta ngoài ý muốn, đúng không Huyền Ngọc?
Như Tiểu Lam sau khi nhìn thấy thân thể hai tên nam tử kia trong đầu liền "ong" lên một tiếng.
Thân thể như vậy, giống hệt với rối gỗ!
Khó trách nàng lại cảm nhận được hơi thở giống với con rối đứng đầu ở đây.
Bất quá không giống với việc con rối đứng đầu thao túng rối gỗ, những người này rõ ràng còn sống sờ sờ, chỉ là thân thể bọn hắn bị cải tạo thành bộ dáng rối gỗ mà thôi.
"Trái tim, nhược điểm của họ chính là trái tim!" Như Tiểu Lam nhắc nhở đám tử sĩ.
Bọn họ không phải đang đi phá án, tự nhiên cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, lập tức có người không lưu tình dùng kiếm đâm vào trái tim hai người kia.
Như Tiểu Lam trốn sau lưng Sử Đại Thiên, nhìn thân thể hai người co rút vài cái, rồi ngừng động đậy.
Xem ra nàng đã đoán đúng.
Nếu hai người kia như thế này, như vậy Độc phu nhân có phải hay không cũng là...
Nàng vừa nghĩ đến đây, chợt nghe thấy có người hô gấp: "Công tử cẩn thận!"
Nàng cùng Sử Đại Thiên đồng thời quay đầu lại, khinh sợ nhìn Thanh Mặc Nhan cùng Độc phu nhân đang song song nhảy vào trong viện.
Đã qua bao nhiêu thời gian? Như Tiểu Lam chảy ra một thân mồ hôi lạnh.
Hỏng bét, nàng không nhớ rõ.
Thanh Mặc Nhan đưa lưng về phía nàng, nàng không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, có phải hắn cũng có chút sốt ruột hay không, hay là nhắc nhở để hắn rút lui kịp thời?
Như Tiểu Lam nhìn về phía Ngàn Thương một lần nữa.
Nếu nói ai có khả năng thắng trong một kích, cũng chỉ có Ngàn Thương.
Nhưng mà nếu một kích không thành, thân thể Ngàn Thương sẽ bị Độc phu nhân chiếm lấy...
Không được, không thể mạo hiểm được.
Như Tiểu Lam nắm chặt lá bùa trong tay.
Kiếm trong tay Thanh Mặc Nhan đâm trúng thân thể Độc phu nhân, nhưng Độc phu nhân lại giống như không cảm nhận được đau đớn lộ ra mỉm cười.
Không tốt! Nàng muốn nhập vào Thanh Mặc Nhan!
Như Tiểu Lam lập tức ý thức được điều này.
"Mau dẫn ta qua đó!" Nàng quát với Sử Đại Thiên.
Sử Đại Thiên không hiểu chuyện gì, nhưng cũng đành mang theo nàng đi đến phía trước.
Phía trước đều là tử sĩ, chỉ bằng lực lượng một mình nàng thì không thể đến gần bên người Thanh Mặc Nhan được.
Thân thể Thanh Mặc Nhan cứng lại.
Như Tiểu Lam đuổi tới kịp thời, giơ lá bùa trên tay lên, "ba" một cái dán ở trên người Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan lảo đảo vài bước, thân thể ngã về phía sau.
Lập tức có tử sĩ chạy lại đỡ lấy hắn.
Thân thể Độc phu nhân cũng không vững, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Như Tiểu Lam: "Tiểu gia hỏa vướng tay vướng chân nhà ngươi mau đi tìm chết đi!"
Như Tiểu Lam kéo lấy y phục Sử Đại Thiên, liều mạng trốn ra phía sau hắn.
Nàng cảm nhận được thân thể Sử Đại Thiên đột nhiên cứng đờ... Thân thể Độc phu nhân ở đối diện cũng cứng lại theo.
Có cơ hội!
Trong nháy mắt, một ý niệm xẹt qua trong đầu Như Tiểu Lam.
Nàng bổ nhào đến chỗ Thanh Mặc Nhan túm lấy lá bùa kia, rồi trực tiếp chạy về phía Độc phu nhân ở đối diện.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Thanh Mặc Nhan lúc này mới tỉnh lại sau trạng thái bị nhập, thân thể vẫn có chút không thể thích ứng, trợn mắt liền thấy một màn như vậy.
Hắn vươn tay tựa như muốn kéo nàng về, nhưng mà Như Tiểu Lam đã đến trước người Độc phu nhân, không hề trì hoãn nâng tay nhỏ bé lên...
Lá bùa "ba" một cái dán ở trên đầu Độc phu nhân.
Hiện trường một mảnh yên tĩnh.
Chuyện này là sao?
Thanh Mặc Nhan giơ tay lên chưa kịp hạ xuống, chỉ thấy Như Tiểu Lam chỉ hướng Sử Đại Thiên, giòn tan nói: "Bắt lấy hắn, Độc phu nhân hiện tại đã nhập vào người hắn, đừng ai nhìn vào ánh mắt của hắn!"
Thân thể Sử Đại Thiên vốn không biết võ công, Độc phu nhân nhập vào trong thân thể hắn, thậm chí đến cơ hội phản kháng cũng không có đã bị người ta vặn trụ cánh tay áp xuống mặt đất.
Huyền Ngọc đến gần đè sau đầu Sử Đại Thiên lại, đem toàn bộ mặt hắn áp lên trên mặt đất, không cho hắn ngẩng đầu.
"Này... Đây là chuyện gì..." Độc phu nhân ở đối diện đột nhiên thay đổi phong cách, lấy miệng lưỡi giống hệt Sử Đại Thiên nói: "Sao ngực ta lại nặng như thế?"
"Không được bỏ lá bùa kia ra." Như Tiểu Lam nói với Sử Đại Thiên đang ở trong thân thể Độc phu nhân.
"Nga..." Sử Đại Thiên thành thật đáp lời, hiển nhiên vẫn chưa ý thức được thân thể này không phải là thân thể của hắn.
Nhưng mà Như Tiểu Lam lại lấy một lá bùa khác ra, ngón tay tùy tiện quệt một ít máu, vẽ lên trên lá bùa vài đường, rồi sau đó nghênh ngang đi đến bên người Sử Đại Thiên đang bị áp trên mặt đất.
"Ba" dán lá bùa lên.
Thân thể Sử Đại Thiên run rẩy, đầu ngả sang một bên, bất động.
"Buông hắn ra được rồi." Như Tiểu Lam nói với Huyền Ngọc.
"Sao hắn lại bất động?" Huyền Ngọc hỏi.
"Độc phu nhân không còn ở trong thân thể hắn." Như Tiểu Lam nói: "Nàng đã bị bùa đuổi ra ngoài."
"Nàng đang ở đâu?" Thanh Mặc Nhan chau mày, từ trước đến giờ chưa từng sử dụng nội lực lâu như thế, đột nhiên tan đi lại có loại cảm giác thoát lực.
"Đương nhiên là bay vất vưởng ở gần đây rồi." Như Tiểu Lam cười hì hì: "Hiện giờ nàng đã không thể quay về thân thể của chính mình, cũng không tiến vào trong thân thể người khác được nữa, đành phải bay vất vưởng ở gần đây."
Chỉ có nàng mới nhìn thấy một đạo hắc khí đang điên cuồng xoay quanh bọn họ, mấy lần muốn chui vào trong thân thể một người, nhưng mà lại bị bắn ra ngoài.
Mười ngón tay Như Tiểu Lam kết ấn, hắc khí kia bỗng giãy dụa ở giữa không trung.
Sử Đại Thiên ở trong thân thể Độc phu nhân mờ mịt mở to mắt nhìn, hắn rõ ràng nhìn thấy thân thể chính mình chật vật ngã ở trên đất.
"Ta đây là xảy ra chuyện gì?" Hắn duỗi tay sờ ngực chính mình: "Vừa rồi ai đánh ta, tại sao nơi này lại sưng to như thế!" (Linh: Ta cũng cạn lời rồi :')))))
Sưng... Sưng cái muội muội ngươi a, đó là bộ ngực có được không!
Như Tiểu Lam suýt nữa kết sai ấn.
"Ngươi đang làm cái gì?" Nàng nhìn Sử Đại Thiên đang kéo mở y phục chính mình, nhìn vào bên trong.
"Tại sao ta lại biến thành nữ nhân? Dáng người cư nhiên còn như thế..." Hắn vừa nói, vừa nghĩ muốn tiếp tục cởi y phục ra.
"Dừng tay!" Như Tiểu Lam kêu lên: "Ngươi đừng có mà lộn xộn, bằng không Độc phu nhân sẽ đoạt luôn thân thể của ngươi."
"Độc phu nhân? Nàng... Nàng ở đâu?" Sử Đại Thiên thất kinh nhìn xung quanh.
"Đang ở bên cạnh ngươi a." Như Tiểu Lam lại rút kiếm gỗ nhỏ của nàng ra, chỉ ra giữa không trung.
"Phanh" một tiếng, đột nhiên có một ngọn lửa màu đen hiện ra, nó nổi lơ lửng ở giữa không trung, hình dạng quỷ dị.
"Oa, tại sao nàng lại quấn quýt lấy ta, nàng muốn mượn xác hoàn hồn sao?"
"Mượn xác cái rắm, đây vốn dĩ là thân thể của ta!" Độc phu nhân hóa thành ngọn lửa ở giữa không trung rít gào nói: "Ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Sử Đại Thiên kinh sợ: "Ngươi bảo ta cút đi đâu?"
"Cút ra khỏi thân thể ta!"
"Ta ở trong thân thể ngươi?" Lúc này Sử Đại Thiên mới bất tri bất giác ra: "Tuy rằng biến thành nữ nhân, nhưng mà dáng người này đúng là không tệ a, Huyền Ngọc ngươi thấy sao?"
"Cút đi, đừng nói chuyện với ta." Huyền Ngọc hầm hổ, gân xanh nổi hết lên.
Từ cái đêm bọn họ trúng "thuốc bột" của A Nhiễm, hắn liền đối với Sử Đại Thiên kính nhi viễn chi (*).
(*) Kính nhi viễn chi: Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí.
Lửa đen không ngừng bay tới bay lui ở trên đầu Sử Đại Thiên: "Ngươi cút ra cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!"
Sử Đại Thiên vẻ mặt đau khổ, nói với lửa đen: "Ngươi đừng gây khó dễ cho ta, cùng lắm là ngươi đi đầu thai chuyển thế là được, còn ta lại phải nhẫn nhịn sống trong thân thể này, không thể cưới lão bà được nữa." Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn Ngàn Thương ở trong đám người, tiếc nuối thở dài.
"Quên đi, nếu thật sự không được thì vẫn lập gia đình được, thân thể như vậy không gả đi thì rất phí, ngươi nói đúng không, Huyền Ngọc."
"Ngươi còn dám nói thêm một câu với ta có tin hay không ta sẽ giết ngươi!" Huyền Ngọc tức giận quát, chui thẳng vào tai Như Tiểu Lam khiến đầu nàng ong ong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com