Chương 19 - 20
Chương 19: Làm một con mèo hương thật quá mức ưu thương.
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam trở về Đại lý tự.
Việc đầu tiên hắn làm là gọi chủ bộ Canh tiên sinh cùng lục sư Cố tiên sinh đến, đem con rối kia ra cho bọn họ xem qua.
"Đây là vật mà Cát Phú lưu lại Thiên Nhạc Phường?" Cố tiên sinh kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, các ngươi đã bao giờ nhìn thấy nó chưa?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Con rối kia nằm ở trên bàn, gương mặt được điêu khắc từ bạch ngọc phiếm lên chút ánh sáng nhàn nhạt.
Cố tiên sinh lắc đầu: "Cát Phú là một người thật thà, từ khi nhậm chức ở Đại lý tự đến nay chưa gây ra bất kỳ tai họa gì, cũng chưa từng nghe nói qua hắn có ham mê không đúng nào."
Canh tiên sinh nhìn qua con rối rồi liên tục nhíu mày: "Có phải là do Thiên Nhạc Phường nhầm rồi không?"
"Sẽ không." Thanh Mặc Nhan vô cùng quả quyết.
Thấy mấy người ở trong phòng nói chuyện, Như Tiểu Lam liền nhân cơ hội nhảy ra ngoài.
Đối với nàng mà nói, không khí ở trong phòng quá mức nặng nề, hơn nữa con rối kỳ quáy kia cũng đang ở đó, khiến cho nàng cảm thấy không được thoải mái.
Sau khi đám người Cố tiên sinh rời đi, sắc trời bên ngoài cũng đã tối xuống.
Thanh Mặc Nhan xong hết việc mới phát hiện ra không thấy mèo hương đâu.
"Vật nhỏ đâu?" Thanh Mặc Nhan hỏi Huyền Ngọc đang đứng ở cửa, ngữ khí mang theo lo lắng.
"Ở bên ngoài hậu viện." Huyền Ngọc thành thật nói.
Mấy ngày nay, hắn cảm thấy con mèo hương này càng ngày càng chiếm vị trí quan trọng trong lòng Thế tử, cho nên vào thời điểm mèo hương nhảy ra ngoài cửa sổ, hắn liền nhìn chằm chằm vào, sợ là nếu để lạc nó, sẽ khiến cho Thế tử tức giận.
Thanh Mặc Nhan đứng dậy đi ra khỏi cửa, lúc này sắc trời đã gần tối, đáng ra bọn họ đã sớm hồi Hầu phủ rồi, nhưng hắn lại chậm chạp không muốn trở về.
Bởi vì đối với hắn, buổi tối ở nơi nào cũng như nhau mà thôi.
Nếu trở về Hầu phủ sẽ khó tránh khỏi việc phải đi gặp phụ thân, mấy năm nay phụ thân đối với hắn càng thêm nghiêm khắc, cho nên dù bọn họ có gặp mặt thì cũng không có lời nào để nói với nhau.
Huyền Ngọc giơ tay chỉ lên mái hiên.
Lúc này Thanh Mặc Nhan mới phát hiện, trên mái hiên có một quả cầu lông màu đen, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm lên không trung không chớp mắt, nhìn bộ dáng kia của nó, giống như đang tự hỏi về một vấn đề khó giải quyết nào đó.
Một con mèo hương trong đầu có thể chứ đựng rất nhiều vấn đề?
Bất quá vào lúc này, bất kể là ai nhìn thấy một màn này cũng đều sẽ tâm sinh nghi hoặc.
Bởi vì con mèo hương ở trên mái hiên kia, ánh mắt của nó đang tỏa ra thần sắc quá mức đau thương.
Như Tiểu Lam nhìn chiều hôm dần dần tắt trong không chung, trong lòng liền khẽ thở dài: Những ngày như vậy nàng còn được trải qua bao lâu?
Tuổi thọ của một con mèo hương nhiều nhất cũng chỉ được mười mấy năm, cũng không biết sau khi nàng chết có thể trở lại thế giới hiện đại hay không, thân thể của nàng không biết có còn ở đó hay không.
Chỉ sợ gia sản của lão gia tử đã sớm bị tam thúc lấy đi.
Ông nội, thật xin lỗi người, con đã không thể giúp người bảo vệ những bảo bối đó...
Như Tiểu Lam càng nghĩ càng cảm thấy thương tâm, đôi mắt màu xanh không khỏi nổi lên một tầng hơi nước.
Ô ô ô... Ta phải làm sao bây giờ, phải như thế nào mới có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này đây...
"Vật nhỏ." Một thanh âm quen thuộc vang lên đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Thanh Mặc Nhan đang đứng dưới mái hiên, ánh chiều tà hoàng hôn chiếu xuống, y phục thêu đồ án vân hạc trên người hắn như được tô thêm một tầng kim phấn nhàn nhạt, rực rỡ lấp lánh.
Như Tiểu Lam nhìn đến ngây người, tròng mắt quên cả chớp động thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hắn, bộ dáng ngu ngơ đáng yêu cực kỳ.
Thanh Mặc Nhan tinh tường nhận thấy được trong ánh mắt vật nhỏ mang theo sự si mê.
"Quả nhiên là tiểu gia hỏa háu sắc." Thanh Mặc Nhan cười khẽ lên tiếng.
Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, không nghĩ tới Thiếu khanh đại nhân thường ngày mặt không mang theo chút biểu tình khi cười lên lại đẹp đến thế.
Trong lòng nàng không khỏi than thở: Nếu không phải gia hỏa này muốn mang ta đi làm thuốc dẫn, thì thật đáng giá để ta yêu mến hắn một phen.
Bất quá rất nhanh tâm tình của nàng đã bị hiện tại tàn khốc tạt cho một gáo nước lạnh.
Thân thể nàng bây giờ là động vật, với cái bộ dáng này nàng căn bản không thể đi đùa giỡn nam tử nhà người ta được a!
Chương 20: Hắn sẽ tin tưởng nàng sao?
Đêm hôm đó, Thanh Mặc Nhan không hồi Hầu phủ, mà là trực tiếp nghỉ ngơi ở Đại lý tự.
Như Tiểu Lam đi theo ăn cơm chiều với hắn, rồi mới cuộn tròn người hô hô ngủ ở trên bàn.
Có lẽ bởi vì tuổi tác thân thể này còn quá nhỏ, cho nên thời gian ngủ của nàng thường ngày đều rất dài, Thanh Mặc Nhan đã sớm nhìn mãi thành quen, nên cứ tùy ý để cho nàng ngủ, hắn lại bận rộn xử lý hồ sơ vụ án, thẳng đến đêm khuya hắn mới bế Như Tiểu Lam vào trên giường bên trong thư phòng ngủ tạm.
Ngủ đến nửa đêm, Như Tiểu Lam lại đột ngột tỉnh giấc.
Lỗ tai giật giật, nàng nghe được thanh âm sàn sạt rất nhỏ ngoài cửa sổ.
Không giống với tiếng gió thổi vào lá cây...
Từ trong lòng Thanh Mặc Nhan lặng yên chui ra, nàng nhảy cái xuống giường, đi thẳng về hướng cửa sổ.
Bên ngoài tối đen như mực, tuy rằng trong vườn có treo nhiều đèn lồng, nhưng ánh sáng hiện ra vẫn rất lờ mờ.
Cũng may mắt nàng có thể thích ứng với bóng tối, đôi mắt màu xanh biếc mang theo rực rỡ cùng lấp lánh.
Trong bóng đêm u ám, một thân ảnh thấp bé đang chậm rãi di chuyển, hướng về phía đông đi đến.
Như Tiểu Lam không khỏi mở to mắt.
Đó là cái gì?
Nàng cong sống lưng lại, thả người nhảy ra ngoài, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Tuy rằng nàng không thấy rõ đồ vật kia, nhưng bất quá nàng lại có thể cảm nhận được một cỗ hơi thở âm lãnh.
Nó tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì!
Như Tiểu Lam bước chân nhẹ nhàng, đi về hướng đông theo cỗ hơi thở kia.
Nàng vừa mới nhảy ra khỏi cửa sổ, Thanh Mặc Nhan ở trên giường đột nhiên mở bừng mắt ra.
Kỳ thật từ lúc mèo hương nhảy xuống giường thì hắn đã tỉnh rồi, chẳng qua hắn muốn biết vật nhỏ này rốt cuộc là đang tính toán cái gì, cho nên hắn mới giả bộ ngủ.
Ngồi dậy, Thanh Mặc Nhan khoác thêm một kiện áo choàng, lặng yên ra khỏi cửa.
Ban đêm ở Đại lý tự rất an tĩnh, trừ bỏ quan sai gác đêm ra, thì nơi nơi đều là tối đen và yên tĩnh.
Hắn theo sau mèo hương một đường đi vào sân phía đông.
Nơi này là thư phòng của Đại lý tự Chính khanh, thời điểm Thanh Mặc Nhan nhìn thấy Như Tiểu Lam nhảy vào trong phòng qua đường cửa sổ, ánh mắt liền hơi ngưng trọng.
"Người nào!" Phía xa truyền đến ánh sáng của đèn lồng.
Thanh Mặc Nhan đứng yên một chỗ, không hề nhúc nhích.
Ánh sáng đèn lồng càng ngày càng gần, hai gã gác đêm đến trước mặt xem xét, khi thấy rõ là Thanh Mặc Nhan thì đều trở nên hoảng sợ.
"Nguyên lai là Thiếu khanh đại nhân... Đã muộn vậy rồi, ngài tới đây là có việc gì?"
Thanh Mặc Nhan yên lặng nhìn về phía thư phòng của Chính khanh, buồn bã nói: "Các ngươi có phát hiện ra dị thường gì không?"
Hai gã gác đêm mờ mịt lắc đầu.
Đúng lúc này, trong thư phòng truyền ra một tiếng kêu to bén nhọn, nghe giống như là dã thú đang cắn xé lẫn nhau.
Hai gã gác đêm còn chưa kịp phản ứng, Thanh Mặc Nhan đã như một cơn gió vọt vào trong phòng.
Một trận gió âm lãnh ập đến trước mặt.
Thanh Mặc Nhan nhịn không được rùng mình một cái.
Hai gã gác đêm theo sát sau lưng hắn, cũng bị cỗ âm phong này thổi cho toàn thân run rẩy.
"Thiếu khanh đại nhân, đây là..."
Nương theo ánh sáng đèn lồng, ba người mới thấy rõ tình hình trong phòng.
Trên thư án một mảnh hỗn độn, một đôi mắt màu xanh biếc lóe lên ánh sáng.
"Thiếu khanh cẩn thận!" Hai gã gác đêm rút đao trên eo ra.
"Dừng tay." Thanh Mặc Nhan quát bảo bọn họ dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh kia rồi đi qua.
"Chít chít?" Một tiếng kêu non nớt phát ra trong đêm tối.
"Lại đây." Thanh Mặc Nhan vươn tay ra.
"Chít chít!" Nàng lùi về phía sau, tránh đi hắn.
"Ta bảo ngươi lại đây, không nghe thấy sao?" Ngữ khí hắn lạnh đi ba phần.
Hai người gác đêm giơ cao đèn lồng lên, thấy trên bàn có một con mèo hương nhỏ màu đen, ở dưới chân nó, đang dẫm lên một con rối, gương mặt được điêu khắc từ bạch ngọc gục hẳn sang một bên, nhìn qua có chút chật vật.
Trên mặt đất rơi lung tung toàn là hồ sơ, trong phòng hỗn độn đến không chịu nổi.
"Mèo hoang ở đâu tới!" Người gác đêm cả kinh nói: "Nó dám làm loạn hết hồ sơ của Chính khanh đại nhân."
Như Tiểu Lam đứng ở nơi đó, đại não trống rỗng.
Mấy thứ này không phải do nàng làm, chẳng qua... Thanh Mặc Nhan sẽ tin tưởng nàng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com