Chương 209 - 211
Chương 209: Hôn đến thiếu dưỡng khí, Thiếu khanh không ở đây Hầu gia liền phát uy.
Như Tiểu Lam ngốc manh trợn tròn mắt, nhìn Thanh Mặc Nhan chậm rãi cúi người lại đây, đầu ngón tay chạm đến xương quay xanh của nàng, vẽ ra hình dáng của nó.
Nàng né tránh về phía sau.
Thanh Mặc Nhan thế nhưng không có tính toán thối lui, mà lại đột nhiên đem nàng ép vào trong chăn, chuẩn xác ngậm lấy miệng nhỏ của nàng.
Không giống với nụ hôn chuồn chuồn lướt qua trong quá khứ, Thanh Mặc Nhan mãnh liệt xâm nhập vào miệng nàng, cướp đi hô hấp của nàng.
Như Tiểu Lam bị dọa cả người đều cứng lại, nằm ngửa ở nơi đó trừng lớn mắt. Đồng tử phản chiếu ảnh ngược hai tròng mắt sâu thẳm không một tia sáng của Thanh Mặc Nhan.
Đúng lúc này, Huyền Ngọc vội vã từ ngoài cửa tiến vào: "Thế tử... Trong cung..."
Huyền Ngọc mới nói được một nửa. Chợt thấy bóng dáng hai người gục ngã trên giường hỗn độn, dọa hắn xoay người chạy ra ngoài.
"Lăn quay lại đây." Thanh Mặc Nhan buông vật nhỏ dưới thân ra, kéo chăn lên bao lấy nàng: "Người trong cung tới sao?"
"Vâng." Huyền Ngọc nhắm mắt lại. Không dám nhìn lấy một cái vào phòng trong: "Hoàng thượng sai người nâng một cỗ kiệu vào phủ, nói là muốn triệu ngài tiến cung. Nếu bệnh quá nặng, phải nâng cũng sẽ mang ngài nâng đi..."
Thanh Mặc Nhan thở dài.
Hoàng thượng gấp như thế, nhất định là vì chuyện của Vu Tĩnh Kỳ, tuy rằng hắn đã viết tấu chương, nhưng mà Hoàng đế làm sao có thể yên tâm.
"Đã biết, lát nữa ta sẽ ra." Thanh Mặc Nhan vừa nói, vừa rũ mắt nhìn Như Tiểu Lam ở trên giường.
Hắn nhìn thấy nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào trong trăn, cũng không biết lúc này nàng có những biểu cảm gì.
Sợ hãi? Hay là chán ghét? Hay là...
Nhẹ nhàng kéo chăn ra, Thanh Mặc Nhan ngây ngẩn cả người.
Như Tiểu Lam chu miệng nhỏ đỏ bừng lên, cư nhiên đã ngủ rồi.
Nàng dậy quá sớm, lại lăn lộn trong chăn với hắn đến hừng đông, vừa rồi còn bị hắn hôn đến đầu óc thiếu dưỡng khí, cho nên đã trực tiếp năn ra hô hô ngủ.
Thanh Mặc Nhan ngắm nghía khuôn mặt say ngủ của nàng, nửa ngày khẽ cười ra tiếng.
Thật là vật nhỏ vô tâm vô phế.
Bất quá như vậy cũng tốt, chỉ cần nàng không chán ghét là được rồi. Đợi sau này nàng hiểu được tư vị tuyệt vời trong đó, tin tưởng có một ngày nàng sẽ không còn mặt đỏ tai hồng, chủ động để hắn tiến tới hái đi.
Thanh Mặc Nhan sai người canh chừng sân, tự mình thay đổi một thân y phục, bị người trong cung nâng rời khỏi Hầu phủ.
Bên này Thanh Mặc Nhan vừa mới ra khỏi phủ, lão Hầu gia ở tiền viện đã nhận được tin báo.
"Thế tử bị triệu vào cung, còn được nâng ra khỏi phủ... Nhìn qua có vẻ bị thương rất nặng." Hạ nhân bẩm báo.
"Có nghe ngóng được vụ án hắn đang tiếp quản không?" Vẻ mặt lão Hầu gia nghiêm túc.
"Người trong viện Thế tử đều rất kín miệng, bất quá bên ngoài đồn đãi nói tối hôm qua Bạch Hạc học viện có xảy ra chuyện, Tàng thư lâu lớn như thế đột nhiên sập đổ, học viện bên kia đã bị niêm phong. Như cô nương hôm nay cũng không đến học viện."
Lão Hầu gia suy nghĩ cả nửa ngày cũng không thể nghĩ ra được trong học viện đã xảy ra vụ án gì.
Hắn chỉ hy vọng tra ra được ai là hung thủ hại tiểu Vương gia ở trong cung, đến lúc đó nhân tiện để nhị nhi tử hắn kiếm được chút công lao.
Nếu Thanh Mặc Nhan không phá được án, công việc của nhị thiếu gia sẽ không có tiền đồ gì nữa.
"Phái người đến viện Mặc Nhan hỏi thăm đi." Hầu gia phân phó.
Vẻ mặt hạ nhân đau khổ: "Hầu gia, sân Thế tử chúng ta vào không được a."
Thanh Mặc Nhan là người như thế nào, lão Hầu gia là người rõ nhất, nghĩ muốn mạnh bạo với hắn, không có cửa đâu.
"Các ngươi đến viện nhị thiếu gia tìm Ngũ thị, để nàng nghĩ biện pháp đi thỏi thăm một chút tin tức đi."
Đều là nữ tử, Ngũ thị sẽ dễ dàng tiếp cận Như Tiểu Lam hơn.
Ngũ thị biết được tin, lập tức chuẩn bị mấy món điểm tâm, mang theo hai nha hoàn tâm phúc đi đến sân Thanh Mặc Nhan.
Các nàng vừa đi đến ngoài cửa viện đã bị người ngăn cản.
"Thế tử hiện không có ở đây." Tử sĩ thủ vệ mặt không biểu cảm, dù cho người trước mặt là Ngũ thị cùng với hai nha hoàn như hoa như ngọc đang không ngừng liếc mắt đưa tình cũng không thể đả động được trái tim hắn.
Ngũ thị tiến lên một bước: "Ta không đến tìm Thế tử, ta tìm Như cô nương, phụ thân bảo ta đến đưa cho nàng vài thứ."
Tử sĩ nhìn thoáng qua Ngũ thị, lại nhìn hai nha hoàn đi theo phía sau nàng: "Thế tử hiện không có ở đây, mời các ngươi về cho."
Ngũ thị nơi nào chịu đi, nếu nàng không hoàn thành nhiệm vụ Hầu gia phân phó, trở về không biết còn bị giáo huấn thế nào đâu.
Nhị thiếu gia lại không chịu che chở cho nàng, trong lòng Ngũ thị chỉ còn lại một bãi nước đắng.
Dùng ánh mắt ra hiệu cho hai nha hoàn bên người, hai người ngầm hiểu ý, một người trong số đó nhanh chóng vò rối tóc, rồi nhào về phía tử sĩ.
Nha hoàn còn lại lớn tiếng kinh hô: "Phi lễ a! Mau tới xem!"
Nhưng mà chưa đợi nha hoàn kia nhào đến trên người tử sĩ. Đã bị đối phương một cướp đạp đi, thân thể lăn xuống bậc thang, liên tục lăn thêm mấy chục bước, đầu đập mạnh vào tảng đá.
Ngũ thị bị dọa trắng mặt.
Nha hoàn vừa kinh hô cũng mở rộng miệng cứng đơ ở nơi đó.
Ngũ thị nơm nớp lo sợ đi qua xem xét, chỉ thấy phần đầu nha hoàn kia chảy ra cả đống máu.
"Giết người a!" Chủ tớ hai người kinh hô lên.
Tử sĩ thủ vệ nhíu mày.
Ngũ thị mang theo nha hoàn của nàng một đường chạy trốn, đến tiền viện, tìm lão Hầu gia, quỳ gối nơi đó khóc không thành tiếng.
Ngũ thị thêm mắm dặm muối, chỉ nói mình mang điểm tâm đến cho Như cô nương. Không nghĩ tới nha hoàn bên người lại bị hộ vệ trong viện Thế tử đùa giỡn, nha hoàn cự tuyệt không được, chống cự rồi bị hộ vệ đánh chết.
Ngũ thị quỳ gối trước mặt Hầu gia, khóc lóc cơ hồ muốn ngất đi, từng câu nói ra đều là mong Hầu gia làm chủ cho mình.
Lão Hầu gia vẻ mặt thâm trầm, trong lòng lại cực kì sảng khoái: "Người tới, đi đến viện Mặc Nhan, gọi Như cô nương đến đây."
Nháo ra mạng người, xem nha đầu kia còn có thể trốn ở trong viện nữa không?
Như Tiểu Lam nghe nói hộ vệ trong viện mình đánh chết nha hoàn của Ngũ thị, nửa ngày đến chút phản ứng cũng không có.
Gã sai vặt do lão Hầu gia phái đến vô cùng sốt ruột, nhưng cũng không dám thúc giục nàng.
"Như cô nương, ngươi nói một câu đi a, Hầu gia bên kia còn đang chờ ngươi qua đó giao đãi đâu."
"Giao đãi cái gì?" Như Tiểu Lam không hiểu nói.
Gã sai vặt vẻ mặt đau khổ, hóa ra hắn nói nhiều như thế đều là vô ích?
"Hộ vệ trong viện ngươi đánh chết nha hoàn Ngũ thị. Hầu gia nói ngươi mang người qua, giao cho ngài ấy xử trí."
Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Ngoài cửa đứng hai tên tử sĩ, ánh mắt lạnh lùng, đều đang nhìn chằm chằm vào gã sai vặt truyền lời, bọn họ phảng phất như đang tùy thời chờ Như Tiểu Lam lên tiếng, đem gã sai vặt kia xé thành mảnh nhỏ.
"Nha hoàn kia là do Ngũ thị mang từ nhà mẹ đẻ tới, hay là người trong phủ chúng ta?" Như Tiểu Lam tò mò hỏi.
"Này... Hình như là sau khi vào phủ mới mua về." Gã sai vặt nhất thời không kịp phản ứng, không biết vì sao đột nhiên Như cô nương lại hỏi cái này.
"Bất quá là một nha hoàn mà thôi, lúc đó mua bao nhiêu tiền, liền bồi thường nàng bấy nhiêu là được." Nói xong Như Tiểu Lam sờ đến bên hông, lúc này mới nhớ tới nàng không có thói quen mang theo túi tiền bên người.
Nàng ngẩng đầu hỏi tử sĩ bảo vệ ở cửa: "Uy, trên người các ngươi có ai mang theo tiền không, cho ta mượn một chút, bồi thường tiền cho nha hoàn Ngũ thị trước, chờ Thanh Mặc Nhan trở về ta sẽ bảo hắn trả lại các ngươi."
Trong đó có một tử sĩ chắp tay thi lễ: "Như cô nương, Thế tử phân phó qua, khi ngài ấy không có ở đây, viện này sẽ do ngài làm chủ, thu chi bao nhiêu đều do ngài định đoạt, cần bao nhiêu tiền chỉ cần phái người đến phòng thu chi bên kia lấy là được."
Như Tiểu Lam nghe xong lời này trong lòng không khỏi vui vẻ, không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan còn rất tín nhiệm nàng, đem quyền quản lý tài chính giao cho nàng, cũng không sợ nàng đi ra bên ngoài ăn chơi trác táng.
Trong lòng nàng kiêu ngạo một phen, hoàn toàn không ý thức được hiện tại bản thân chỉ là một tiểu nha đầu.
Đương lão Hầu gia nhìn qua năm lượng bạc trong tay, lại nhìn gã sai vặt quỳ gối trước mặt không dám ngẩng đầu lên, một cỗ lửa giận xông thẳng lên đầu.
Hắn ném năm lượng bạc xuống đất, rít gào nói: "Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần truồng, ỷ vào Thanh Mặc Nhan, hiện tại đến ngay cả một tiểu nha đầu cũng dám ra oai trước mặt ta, mang gia pháp tới, hôm nay ta phải dạy cho nàng biết thế nào là quy củ!"
Chương 210: Như cô nương, rốt cuộc ngươi có hiểu rõ tình huống hay không?
Cuối cùng Như Tiểu Lam vẫn bị lão Hầu gia gọi qua đó.
Nguyên bản tất cả người trong viện đều không muốn để nàng ra mặt, nhưng Hầu gia chẳng những phái người gọi Như Tiểu Lam qua, mà còn bảo nàng mang theo tử sĩ bị Ngũ tiểu thư chỉ mặt là đã đùa giỡn và đánh chết nha hoàn của nàng ta.
Có người khuyên nàng, chờ Thế tử trở về rồi lý luận, cũng bảo nàng giao tử sĩ kia ra trước.
Nhưng Như Tiểu Lam lại lập tức lắc đầu.
Trước kia khi còn ở bộ dáng trẻ con, nàng còn có thể mượn cớ tránh né sau lưng Thanh Mặc Nhan, nhưng mà hiện tại nàng đã sắp trở thành thiếu nữ, nàng không thể lúc nào cũng trốn tránh không chịu gặp người được.
Lão Hầu gia ngồi ở trên viện, cúi đầu uống trà.
Ngũ thị cùng nha hoàn của nàng khóc sướt mướt quỳ gối ở một bên. Đến ngay cả nhị thiếu gia cũng bị người nâng đỡ phải lộ mặt.
Hai hàng hạ nhân thần sắc nghiêm trang, vừa mới tiến vào sân còn có cảm giác như đang ra tòa.
Hầu gia lạnh mặt uống một ngụm trà. Gã sai vặt từ bên ngoài tiến vào: "Hầu gia, Như cô nương đến."
Hầu gia hừ lạnh một tiếng: "Tính ra nàng cũng rất thức thời." Hắn ngẩng đầu nhìn Ngũ thị cùng nhị nhi tử của mình, ngạo mạn nói: "Mang nàng vào đây."
"Vâng."
Nhị thiếu gia bất động thanh sắc ngồi thẳng thân mình, Ngũ thị dùng khăn che nửa bên mặt, nhìn về phía ngoài cửa.
Từ ngoài cửa tiến vào bốn tên hộ vệ, đi vào kiểm tra khắp phòng một phen, rồi sau đó mới vỗ vỗ tay, liền có hai tên hạ nhân nâng một cái ghế dựa cao tới, đặt ở vị trí trống đối diện với lão Hầu gia.
"Như cô nương, có thể vào được rồi." Một danh hộ vệ nói.
Hầu gia trợn mắt há hốc mồm nhìn Như Tiểu Lam được sáu gã hộ vệ vây quanh bước vào phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo biểu cảm vui mừng, thật giống như nàng tới nơi này để dự tiệc, mà không phải để bị người chỉ trích...
Hầu gia tức đến cả người run rẩy, nói không ra lời.
Như Tiểu Lam đi vào trong phòng, giương tay về phía lão Hầu gia, vẫy nhiệt tình: "Hi, đại gia hảo."
Rồi sau đó đi đến chỗ ghế dựa cao ngồi xuống.
Cứ như thế... Cứ như thế không có cả hành lễ, cứ như thế trực tiếp ngồi xuống.
Tay lão Hầu gia đập mạnh lên bàn.
Phanh một tiếng. Bộ ấm trà bật lên vài cái.
Như Tiểu Lam không có phản ứng gì, ngược lại dọa nhị thiếu gia đến phát run, run run rẩy rẩy không ngừng.
Hầu gia thấy một màn như vậy trong lòng càng tức giận, con trai hắn cư nhiên đến ngay cả nửa điểm khí thế cũng không có, dù cho cố cũng không làm ra được bộ dáng nên có của nam tử.
Ngũ thị cũng nhìn thấy được bộ dáng sợ sệt vừa rồi của nhị thiếu gia, trong lòng không nói nên tư vị.
Dù cho hiện tại nàng quản lý chi tiêu nội trợ trong phủ, nhưng cũng chỉ là một cái thiếp thất, căn bản không phải đương gia chủ mẫu gì.
Lão Hầu gia hầm hầm rít gào với Như Tiểu Lam: "Một chút quy củ cũng không biết, Thanh Mặc Nhan đã dạy ngươi như thế nào, người tới, dạy cho nàng biết thế nào là cuy củ trong phủ!"
Hai bà tử đi lại đây, không đợi các nàng đi đến trước mặt Như Tiểu Lam đã bị nhóm hộ vệ ngăn cản.
Nhìn một đám hộ vệ ánh mắt có thể đông lạnh chết người, chân hai bà tử khẽ run lên.
"Phản rồi!" Lão Hầu gia đứng mạnh lên: "Như Tiểu Lam, ngươi dám không coi tôn trưởng (*) ra gì!"
(*) Tôn trưởng: Người già cả đáng kính trọng.
Như Tiểu Lam ngồi trên ghế dựa chớp mắt to. Nhìn lão Hầu gia nổi trận lôi đình, trong lòng lại nghĩ đến, vừa rồi thời điểm tiến vào, đáng ra phải mang theo một cái ô để che, nước miếng bắn bốn phía như thế, đúng là quá mất vệ sinh.
Lão Hầu gia rít gào nửa ngày, phát hiện Như Tiểu Lam vẫn im lặng ngồi ở chỗ kia, nửa điểm phản ứng cũng không có, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Lão Hầu gia lập tức lửa giận đầy đầu, hắn không quản được Thanh Mặc Nhan, bây giờ đến ngay cả nữ hài tử Thanh Mặc Nhan nhận nuôi hắn cũng không quản được nữa.
Thật là nghịch trời!
"Người tới!" Hắn quát lớn.
Hạ nhân đứng hai bên đều cúi đầu đồng loạt lùi về phía sau nửa bước.
Đùa cái gì a, những người đứng bên cạnh Như cô nương rõ ràng đều là thủ hạ do Thế tử an bài, không giống với hộ vệ trong phủ, ánh mắt mỗi người bọn họ đều như đã giết qua vô số người, kiếm trên tay không biết đã dính bao nhiêu máu.
Chỉ một cái liếc mắt thôi đã khiến người ta rét run, hầu gia còn muốn bảo bọn họ tiến lên giáo huấn mấy người đó?
Này không phải chịu chết sao.
"Kỳ thực ta cũng không phải không hiểu cấp bậc lễ nghĩa." Như Tiểu Lam giòn tan nói: "Ta từng hành lễ qua với Hoàng thượng gia gia cùng Thái hậu, còn có cả mẫu thân Thanh Mặc Nhan nữa, còn những người khác... Thanh Mặc Nhan cũng không nói ta cần phải hành lễ."
Đúng lý hợp tình, còn lôi cả Hoàng thượng ra.
Lão Hầu gia bị nghẹn nói không nên lời.
Hắn như thế nào dám so sánh cùng với Hoàng thượng và Thái hậu. Bất quá khiến hắn tức giận chính là đối phương cư nhiên còn đem cả Lục thị mẹ đẻ Thanh Mặc Nhan ra nói chuyện.
Nàng có thể dập đầu với Lục thị, lại không chịu hành lễ với hắn.
Nếu hắn tiếp tục truy cứu chuyện này, khó tránh khỏi người ta sẽ nghĩ là hắn đang muốn phân cao thấp cùng với Hoành thượng và Thái hậu. Cho nên hắn đành nỗ lực kìm nén lửa giận xuống, trước mắt gạt chuyện này sang một bên.
Hắn nhìn thoáng qua Ngũ thị.
Ngũ thị ngầm hiểu ý, dùng khăn che mặt. Khóc rống thất thanh: "Phụ thân, ngài phải làm chủ cho thiếp thân a."
Hầu gia chỉ vào Ngũ thị rồi nói với Như Tiểu Lam: "Đánh chết nha hoàn bên người Ngũ thị. Là hộ vệ trong viện ngươi?"
Như Tiểu Lam quay đầu gọi một hộ vệ lên, hỏi hắn: "Ngươi nhìn xem, có phải phụ nhân này không?"
Hộ vệ nhìn nhìn Ngũ thị, cung kính trả lời: "Đúng là nàng."
"Kia nha hoàn còn lại đâu?" Như Tiểu Lam hỏi.
Ngũ thị nghe xong vội vã đẩy nha hoàn bên người ra.
Hộ vệ nhìn nhìn đối phương, lại gật đầu lần nữa: "Đúng là các nàng hai phụ nhân không biết tuân thủ nữ tắc."
Tròng mắt Ngũ thị thiếu chút nữa trừng ra, mở miệng quát mắng: "Hay cho tên nô tài nhà ngươi, dám khẩu xuất cuồng ngôn."
Hộ vệ không nhìn đến Ngũ thị tức giận, nói với Như Tiểu Lam: "Các nàng không biết liêm sỉ, một hai lừa lọc muốn ngã vào lòng thuộc hạ. Thuộc hạ phụng mệnh Thế tử trông coi sân. Tất nhiên sẽ không để ý tới phụ nhân đê tiện như vậy, vì vậy mới đạp một cước. Ai ngờ một người trong số đó lại lăn xuống bậc thang tự mình đập đầu vào đá chết."
Như Tiểu Lam gật đầu: "Nguyên lai là tự nàng đập đầu chết."
"Ngươi... Ngươi nói bậy! Rõ ràng là bị hắn giết chết."
"Hắn giết người như thế nào?" Như Tiểu Lam hỏi Ngũ thị.
Ngũ thị đụng vào người nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn ấp úng nói: "Hắn... Hắn đạp một cước như vậy..."
"Rồi sau đó?"
"Rồi sau... Lăn xuống bậc thang..."
"Đập đầu chết." Như Tiểu Lam tiếp lời.
Nha hoàn bị dọa trắng mặt: "Không đúng không đúng."
"Vậy là cái gì?" Như Tiểu Lam có chút không kiên nhẫn: "Các ngươi nói hắn giết người, rồi lại nói cái này không phải cái kia không phải, còn nữa, các ngươi không ở trong viện của mình cho tốt, vì cái gì một hai đòi xông vào viện chúng ta."
"Chúng ta đi thăm Như cô nương."
"Ngươi coi ta là tiểu hài tử ba tuổi sao." Như Tiểu Lam cười khanh khách lên, hoàn toàn không nhìn sắc mặt xanh mét của lão Hầu gia: "Ta và các ngươi không thân thiết, các ngươi sẽ đến thăm ta? Lừa ai a, nói các ngươi đến thăm Thanh Mặc Nhan còn không sai biệt lắm."
Lần này, đến ngay cả nhị thiếu gia cũng trắng mặt theo, ánh mắt nhìn về phía Ngũ thị mang theo tia tàn khốc.
Ngũ thị có miệng mà không nói được, chỉ có thể lo lắng nhìn về phía lão Hầu gia.
Hầu gia không thể nói chính hắn đã mệnh lệnh cho Ngũ thị đi hỏi thăm tin tức Thanh Mặc Nhan, nghĩ vậy quát to: "Người đâu, mang gia pháp tới, ở trong phủ cũng dám nháo ra loại sự tình này, hôm nay ta phải thanh lý môn hộ."
Có hạ nhân lấy gia pháp ra.
Như Tiểu Lam ngồi trên ghế dựa nhìn, cười hì hì nói với hộ vệ: "Đây là gia pháp Hầu phủ? Xem ra cũng không có gì đặc biệt, còn không lợi hại bằng mấy thứ trong đại lao Đại lý tự kia, vì sao không để thêm mấy lưỡi dao nhỏ lên trên, ta thấy trên roi của Thanh Mặc Nhan có thứ đó a."
Một hộ vệ mặt không biểu cảm nói: "Làm vậy người chết quá nhanh, hơn nữa máu bắn ra nhiều, ô uế mặt đất khó rửa sạch."
Như Tiểu Lam liên tục gật đầu: "Nguyên lai là như vậy, nhưng mà vì sao Hầu gia lại muốn lấy gia pháp ra để giáo huấn Ngũ thị, chẳng lẽ bởi vì nàng đội nón xanh cho nhị thiếu gia?"
Mọi người đồng loạt kéo dài mặt ra.
Như cô nương, người Hầu gia muốn đánh là ngươi có được không, ngươi đến cùng có hiểu rõ tình huống hay không a.
Chương 211: Lão Hầu gia, đây là tiền thuê nhà của ta.
Hạ nhân trong phủ mang gia pháp đến đây, đặt xuống đất, nói là gia pháp, kỳ thực chỉ là đánh người bằng gậy gỗ mà thôi.
Như Tiểu Lam ngồi trên ghế dựa cao, rũ hai cẳng chân xuống, nhàn nhã đung đưa, thật sự là một chút cảm giác sợ hãi cũng không có.
Khóe miệng lão Hầu gia giật giật.
"Đi đem Như cô nương lại đây." Hắn phân phó hạ nhân xung quanh.
Đám hạ nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không bước lên trước.
Tuy ngoài miệng mọi người không nói, nhưng trong lòng ai cũng như gương sáng.
Muốn dùng gia pháp xử trí Như cô nương? Đừng nhìn Hầu gia hiện tại hung tợn như vậy, chờ Thế tử trở về, không chừng hắn sẽ trở mặt đâu. Hiện tai ai động đến Như cô nương, chỉ sợ đến lúc đó trả lại gấp mười lần cũng không đủ, bọn họ còn có thể mong chờ lão Hầu gia sẽ làm chỗ dựa cho mình?
Nằm mơ đi, ngay cả nhi tử của mình mà Hầu gia cũng không quản được, bọn họ tính là gì?
Hầu gia thấy đám hạ nhân bên người bất động, một chưởng đập mạnh lên trên bàn: "Phản hết rồi, ta không sai bảo được đám nô tài các ngươi nữa sao!"
Mọi người cúi đầu càng thấp.
Nhị thiếu gia nghiến răng ken két: "Như Tiểu Lam, phụ thân đã mang gia pháp ra, ngươi là muốn tự mình đi lại đây hay là muốn bị người khác bắt đi?"
Nếu không phải trước mắt còn có nhiều người, hắn thật hận không thể tự mình đi qua đem nàng bắt tới đây.
"Ta?" Như Tiểu Lam chỉ chính mình: "Gia pháp cùng ta đâu có gì liên quan gì đến nhau a."
"Ngươi cho rằng phụ thân đang muốn giáo huấn ai?"
"Ai?" Như Tiểu Lam nghiêng đầu, đôi mắt vô tội nhấp nháy: "Đó là phụ thân ngươi, cũng không phải là ta, đây là gia pháp trong phủ các ngươi, đâu liên quan đến ta."
"Ngươi..." Nhị thiếu gia thở gấp, thiếu chút nữa bị sặc.
Gặp qua nhiều người không phân rõ phải trái, nhưng chưa từng thấy ai càn quấy như thế.
"Ngươi ở trong phủ chúng ta thì cũng là người của phủ chúng ta!"
"Ai nói, ta bán mình cho ngươi sao?" Như Tiểu Lam quyệt miệng, duỗi tay nhỏ bé ra: "Mang ra đây, mang khế ước bán mình ra đây cho ta xem?"
Nơi nào có khế ước bán mình.
"Cho nên nói, ta một là không theo họ các ngươi, hai là không hề bán mình cho các ngươi, ba là không dính dáng đến của cải của các ngươi, đồ ta ăn ta dùng đều là Thanh Mặc Nhan cho, ta chưa từng lấy của các ngươi nửa phần tiền tiêu hàng tháng nào." Nàng nhìn mọi người xung quanh, đến ngay cả lão Hầu gia cũng có chút chột dạ tránh đi ánh mắt của nàng.
"Ngươi... Ngươi đã ở trong phủ chúng ta, liền là người của phủ chúng ta." Lời nói nhị thiếu gia rõ ràng không hề tự tin.
"Nếu nhị thiếu gia đã nói như thế, ta đây trả tiền thuê nhà cho các ngươi là được, Sử Đại Thiên!" Như Tiểu Lam gọi ra phía cửa.
"Đến đến." Trước ánh mắt mọi người, từ bên ngoài chạy vào một nam tử trưởng thành, mặc trên người một thân áo dài, trong tay cầm sổ sách.
"Tính xem từ lúc ta vào phủ đến bây giờ, thiếu bao nhiêu tiền thuê phòng?" Như Tiểu Lam nói với Sử Đại Thiên.
Sử Đại Thiên liếm đầu ngón tay, lật quyển sách trong tay, miệng lại lải nhải: "Như cô nương, như vậy sợ là không tốt đâu, ngài ở phủ này đến ngay cả Hoàng thượng cũng biết, hiện tại lại muốn tính tiền thuê nhà... Nếu truyền ra ngoài người ta sẽ nghĩ Hầu gia keo kiệt, đường đường Hầu phủ một chút tiền này cũng muốn lấy, rất không ổn."
Như Tiểu Lam ho khụ vài cái, dùng mắt ý bảo Hầu gia đang nhìn hắn đâu.
Sử Đại Thiên quay đầu nhìn lão Hầu gia, lập tức mặt mũi tươi cười: "Hầu gia làm người chính trực, cái thế vô song, như thế nào sẽ so đo với loại tiểu nhân như ta đây."
Rõ ràng một bụng tức giận, lão Hầu gia lại không thể phát giận với người này.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương cầm năm mươi lượng bạc lại đây.
"Dựa theo thị trường ở kinh thành, cái giá cho thuê này đã là rất cao, Như cô nương nhà ta cũng không thèm để ý cái này, cho nên có thừa cũng không cần thối lại, bất quá đã là thuê phòng ở của Hầu gia, sau này phòng ở có hư hao chỗ nào vẫn mong trong phủ sẽ phái người đi sửa lại."
Lão Hầu gia vài lần muốn nhém bạc kia xuống đất, nhưng Sử Đại Thiên lại nhanh chóng lui trở về. Bộ dạng ngoài cười trong không cười khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Dù cho Như cô nương cùng chúng ta không có quan hệ, nhưng mà người trong viện ngươi phá vỡ quy củ phủ chúng ta, phải tuân theo quy củ phủ chúng ta để xử trí." Nhị thiếu gia cũng không biết phải làm sao. Bỗng nhiên đầu óc linh quang rất nhiều.
Như Tiểu Lam nhìn hộ vệ bên người nàng, bất đắc dĩ nói: "Làm sao đây, xem ra bọn họ quyết muốn xử trí ngươi."
Hộ vệ kia vốn là tử sĩ bên người Thanh Mặc Nhan, đối với những chuyện như thế này trước nay chưa từng chịu thua.
"Như cô nương không cần khó xử, thuộc hạ tự làm tự chịu."
Như Tiểu Lam mắt nhấp nháy: "Nhị gia thật sự muốn xử trí hắn?"
Mặc kệ như thế nào, Hầu gia nhất định phải tìm một cái bậc thang, bằng không với cục diện hôm nay hắn thật sự không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Như Tiểu Lam thở dài: "Đã như vậy, ta cũng không có cách nào khác." Nàng ngoắc ngón tay với hộ vệ: "Ngươi lại đây chút."
Hộ vệ khó hiểu đi qua.
"Đưa tay ra đây." Như Tiểu Lam nghiêm túc nói.
Hộ vệ đưa một bàn tay ra, hắn kinh ngạc thấy Như Tiểu Lam đưa ngón tay vào trong miệng, hung hăng cắn một cái.
"Như cô nương!"
Như Tiểu Lam dùng đầu ngón tay bị cắn nát vẽ vào lòng bàn tay hắn vài đường.
"Tay kia nữa." Nàng mệnh lệnh nói.
Hộ vệ không có biện pháp, đành đưa tay còn lại ra.
Như Tiểu Lam giảo hoạt cười, cũng vẽ vài đường lên tay kia của đối phương.
"Đây là bổn cô nương chúc phúc cho ngươi, yên tâm dũng cảm đi đi." Như Tiểu Lam vỗ vỗ bả vai hộ vệ.
Hạ nhân trong phủ không dám động thủ với Như Tiểu Lam, nhưng mà đối với người khác lại không chút kiêng kỵ, sau khi Hầu gia phân phó liền đem hộ vệ kia ấn lên trên mặt đất.
Gậy gỗ vừa muốn đánh, Như Tiểu Lam đột nhiên kêu ngừng.
"Ngươi còn lời gì muốn nói?" Lão Hầu gia bất mãn nói.
"Muốn đánh bao nhiêu, cho con số cụ thể đi." Như Tiểu Lam nghiêm túc nói: "Không thể chơi xấu, bằng không đánh ít hơn, hoặc nhiều hơn cũng không tốt."
Hầu gia cười lạnh: "Đánh năm mươi gậy."
Như Tiểu Lam nói với mọi người: "Mọi người đều nghe rõ, năm mươi, đến lúc đó đừng giả vờ không biết đếm."
Mọi người nhất tề đen mặt.
"Đánh!" Nhị gia rống lên, thanh âm cơ hồ lạc âm điệu.
"Ba!" Thời điểm gậy thứ nhất đánh xuống, thân thể lão Hầu gia chấn động.
"Ba!" Gậy thứ hai đánh xuống, nhị thiếu gia đột nhiên nhảy dựng lên kêu thảm một tiếng.
Ba ba một hồi gậy gỗ đánh xuống, hộ vệ nằm sấp trên đất mặt vẫn không mang theo biểu cảm gì, bên này Hầu gia cùng nhị gia hai người lại thay phiên nhau kêu thảm lên.
Mỗi lần gậy gỗ hạ xuống, lão Hầu gia đều cảm giác như mông mình cũng bị người đánh nở hoa.
"Ngừng... Ngừng!" Nhị thiếu gia kêu lên, hắn hung tợn nhìn về phía Như Tiểu Lam: "Tiểu yêu quái, nhất định là chuyện tốt ngươi làm!"
Như Tiểu Lam vẻ mặt vô tội: "Một hai đòi đánh người là các ngươi, cũng đâu phải ta ép buộc các ngươi."
Lão Hầu gia đến mông cũng không dám ngồi trên ghế nữa, hắn nửa cong thân thể, vịn vào hai hạ nhân bên cạnh, đau đầu đầy mồ hôi.
"Còn bao nhiêu cái nữa?" Như Tiểu Lam hỏi hộ vệ bên người.
"Còn ba mươi bốn cái." Những người đó đều đã đếm thay cho Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam gật đầu: "Vậy mau đánh nhanh đi, đánh xong chúng ta còn phải trở về." Nói xong nàng ngáp một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com