Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 218 - 220

Chương 218: Cô mẫu đến, bắt đầu chú trọng đến việc trang điểm.

Thanh Mặc Nhan liên tục ở trong phủ chờ trong cung hạ chỉ xuống.

Nhưng mà mắt thấy lại sắp đến những ngày cuối năm.

Tiểu Vương gia Vu Tĩnh Kỳ vẫn còn ở trong đại lao Đại lý tự, Hoàng thượng lại chậm chạp không chịu mở miệng, cho nên vụ án tạm thời bị mắc kẹt tại đây.

Không có việc liền nhàn hạ hơn, trong tay Thanh Mặc Nhan tạm thời không có công việc cần xử lý, lại sắp đến những ngày cuối năm, nên Đại lý tự cũng thanh nhàn hơn rất nhiều, khắp kinh thành đều tràn ngập không khí náo nhiệt ngày hội.

Mỗi ngày Thanh Mặc Nhan đều mang Như Tiểu Lam đi du ngoạn, chỉ cần nhìn trúng món ăn ngon nào liền mua mang về, Như Tiểu Lam vô cùng vui sướng.

Quả nhiên kẻ có tiền chính là tùy hứng. Này nếu như đang ở hiện đại, có một bạn trai có thân phận cùng bối cảnh như thế, cũng thật sự rất oách.

Bất quá nàng cũng biết việc này chỉ có thể nghĩ cho vui vậy thôi. Dù cho thật sự trở về hiện đại, lấy thân phận của nàng, cũng không có khả năng tìm được một người bạn trai bình thường.

Thử hỏi có nam nhân nào lại nguyện ý ở cùng nàng trong núi sâu rừng già. Trông coi mộ cổ, bên người lúc nào cũng có âm khí tử linh vờn quanh.

Lại một lần nữa thắng lợi trở về, xe ngựa trở lại Thanh Hầu phủ.

Như Tiểu Lam vui rạo rực ôm giỏ điểm tâm xuống xe ngựa.

Sử Đại Thiên đang chờ ở bên ngoài.

Như Tiểu Lam có chút ngoài ý muốn.

Hiện tại công việc trong sân bọn họ cùng vài việc trong Hầu phủ đều do Sử Đại Thiên lo liệu. Sử Đại Thiên ở phương diện này cũng là một nhân tài, một cái miệng cũng có thể khiến quản gia trong phủ tức đến hộc máu, đến ngay cả lão Hầu gia cũng không muốn phải nhìn thấy mặt hắn.

Sử Đại Thiên ỷ vào cây đại thụ Thanh Mặc, Nhan, càng thêm láu cá, quản gia trong phủ hận hắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không một ai dám đụng đến hắn.

"Có việc gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

Sử Đại Thiên cười nói: "Hầu gia phái người đến truyền tin, nói cô mẫu ngài ở Ngô Lăng sẽ mang theo biểu tiểu thư đến kinh thành để mừng năm mới, muốn ngài chuẩn bị trước, đến lúc đó sợ là nàng sẽ ở lại trong phủ."

Như Tiểu Lam vẻ mặt mờ mịt, ở hiện đại nàng luôn đi theo ông nội, bên người căn bản là không có bất cứ một thân nhân nào.

"Ngươi còn có cô mẫu?"

"Ân, là tỷ tỷ của phụ thân, được gả đến Ngô Lăng từ sớm." Thanh Mặc Nhan bâng quơ nhẹ nhàng nói: "Dù sao cũng không phải lần đầu tiên các nàng đến đây, để các nàng ở lại sân trước kia là được rồi." Hắn quay đầu phân phó Sử Đại Thiên: "Ngươi đi nói với quản gia trong phủ, lần này ta có việc, không đi đón cô mẫu các nàng được, bảo nhị gia đi thu xếp tốt đi."

Sử Đại Thiên đáp lời, vui vẻ chạy đi tìm quản gia trong phủ.

Như Tiểu Lam trở về chưa kịp thay y phục, quản gia trong phủ đã tìm tới cửa.

Nàng từ sau rèm vươn đầu ra nghe nén Thanh Mặc Nhan cùng quản gia nói chuyện.

"Không phải nói rồi sao, việc này giao cho nhị gia là được rồi." Thanh Mặc Nhan đẩy không còn một mảnh.

Quản gia vẻ mặt đau khổ: "Thế tử, ngài cũng đừng làm khó nô tài, nô tài cũng là mới tiếp nhận công việc trong phủ, vết thương trên người nhị gia còn chưa khỏi, sao có thể đi đón người được."

"Cũng đâu bắt hắn phải cưỡi ngựa, trong phủ không phải còn có xe sao." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: "Đừng cho là ta không biết, vết thương của hắn cũng không phải quá nặng, hôm qua hắn còn thu vào viện một nha hoàn thông phòng mới, việc đó còn có thể làm, tại sao lại không thể đi đón cô mẫu?"

Quản gia bị nghẹn sắc mặt lúc xanh lúc tím.

Như Tiểu Lam ở sau rèm che miệng cười trộm.

Đừng nhìn Thanh Mặc Nhan không mấy quan tâm chuyện trong phủ, đến ngay cả một con rận đánh rắm ở trong phủ thôi sợ là cũng không thoát được lỗ tai của hắn.

Quản gia gấp đến đầu đầy mồ hôi: "Thế tử, ngài không thể như vậy, việc này trừ bỏ ngài ra, thật sự không có ai khác có thể làm."

"Trong phủ nhiều quản gia như vậy chỉ có mỗi việc ăn cơm?" Thanh Mặc Nhan có chút không kiên nhẫn.

"Nhưng mà... Lần này biểu tiểu thư cũng tới, Hầu gia lo lắng sẽ có chỗ thất lễ..." Quản gia còn muốn nói thêm một chút, Thanh Mặc Nhan lại trực tiếp đứng dậy.

"Không cần nói nữa, ngươi về bẩm báo với phụ thân như vậy là được rồi." Thanh Mặc Nhan không thèm để ý quản gia, trực tiếp xoay người vào phòng trong.

Vừa vén rèm, Như Tiểu Lam không kịp trốn, vừa vặn bị đụng trúng.

"Nghe lén?" Thanh Mặc Nhan nắm cằm nàng.

Như Tiểu Lam cười lấy lòng, không khỏi lộ bản tính giỏi lấy lòng chủ nhân của họ hàng nhà mèo ra.

"Biểu tiểu thư là ai a?" Như Tiểu Lam chớp mắt to, nhìn Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan nhìn kỹ nàng, từ ánh mắt nàng hắn thấy được sự tò mò, có có ẩn ẩn lo lắng.

Vật nhỏ quả nhiên đã thông suốt được một chút, nhưng mà chỉ có như vậy vẫn có chút không đủ.

Thanh Mặc Nhan hơi nheo mắt lại, vuốt ve cằm nàng: "Cô mẫu ta có một nhi nữ và một nhi tử, nhi tử tên là Tần Thiên Du, bằng tuổi nhị đệ ta không sai biệt lắm, còn nữ nhi là Tần Thiệu Du, năm nay mười sáu tuổi, lần này thừa dịp năm mới đến kinh thành một chuyến, chỉ sợ là để tìm một mối hôn sự tốt."

"Nàng là biểu muội của ngươi?"

Thanh Mặc Nhan gật đầu: "Tính ra đã ba năm rồi ta chưa gặp nàng."

"Vì sao nàng lại muốn tới kinh thành để tìm một mối hôn sự tốt?"

Ý cười nơi đáy mắt Thanh Mặc Nhan càng sâu, xem ra hắn đoán không sai, cuối cùng vật nhỏ cũng ý thức được phải bảo vệ tình cảm của nàng.

"Bởi vì kinh thành bên này đều là nhà cao cửa rộng, tự nhiên tốt hơn nhiều so với địa phương nhỏ Ngô Lăng kia." Ngón tay Thanh Mặc Nhan chậm rãi di chuyển đến môi nàng, vỗ về chơi đùa.

Từ khi nghe nói cô mẫu Thanh Mặc Nhan muốn dẫn nữ nhi của mình tới kinh thành, cảm xúc Như Tiểu Lam vẫn luôn không tốt, dù cho là đi chơi cũng không cảm thấy có hứng thú.

Buổi tối hôm nay, Thanh Mặc Nhan để ý tới sau khi tắm rửa xong vật nhỏ lại ngồi ngẩn người ở trước gương.

"Đang nghĩ cái gì?" Thanh Mặc Nhan đi từ phía sau lại đây, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong gương.

Như Tiểu Lam vuốt khuôn mặt mình: "Thanh Mặc Nhan, nữ hài tử đều sẽ đeo trang sức đi, còn có phấn nữa?"

Thanh Mặc Nhan suýt nữa cười ra tiếng, nắn bóp gương mặt nhỏ nhắn của nàng nói móc nói: "Khuôn mặt trắng nõn thế này rồi ngươi còn muốn thoa thứ gì lên nữa, chẳng lẽ không muốn để nữ nhân khác sống tiếp?"

Nghe xong lời này trong lòng Như Tiểu Lam âm thầm vui sướng: "Thật vậy sao?"

Thanh Mặc Nhan cúi người xuống, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, ngắm nàng từ trong gương.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần dần nảy nở như nước trong veo, giống như chỉ cần véo nhẹ thôi cũng có thể ra nước, bất quá trên mặt nàng vẫn như cũ mang theo chút nét trẻ con, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm.

"Ta nhớ rõ nữ hài tử còn cần phải có son môi,  phấn hoa vàng..." Như Tiểu Lam đưa ngón tay ra đếm.

Tuy rằng nàng chưa từng trang điểm, nhưng mà thời gian lâu, mấy thứ này cũng nhìn thấy qua không ít.

Thanh Mặc Nhan nhướn mày: "Nếu muốn, vậy ngày mai đi đặt mua là được rồi."

Chỉ cần nàng thích, hắn cũng không thèm để ý đến chút tiền mua son phấn kia.

Ngày hôm sau hắn liền dẫn nàng dạo trong thành, đặt mua một đống những thứ nữ hài tử thường hay dùng.

Kết quả rất nhanh Thanh Mặc Nhan phát hiện ra, mọi việc cũng không đơn giản như hắn nghĩ.

Như Tiểu Lam vẻ mặt khinh thường nhìn qua đống hương phấn cùng son môi.

"Cái gì a, nguyên lai lại là những thứ này, ta cũng có thể tự làm được."

Những ngày kế tiếp, phòng của hắn triệt để bị biến thành khuê phòng nữ tử.

Trên bàn bày đầy cánh hoa khô mà Như Tiểu Lam nhờ Sử Đại Thiên làm hộ, giã hỗn hợp mật ong cùng cánh hoa bằng cối, bên trong còn có một chút mỡ heo.

Thanh Mặc Nhan tìm trên bàn nửa ngày mới tìm thấy công văn của hắn.

Xoay người, phát hiện trên ghế chất đầy y phục, tìm một chỗ để ngồi cũng không có.

Duỗi tay cầm lấy mấy bộ y phục trên ghế, một khối vải dệt nho nhỏ ánh vào mi mắt.

Đây là cái gì?

Thanh Mặc Nhan dùng ngón tay móc mảnh vải dệt hình tam giác lên, cẩn thận đánh giá.

Mấy hôm trước khi đến phường may chọn y phục, Như Tiểu Lam vẫn luôn nói nhỏ với tú nương, chẳng lẽ là vì cái thứ cổ quái này?

"Thanh Mặc Nhan, không cho phép ngươi đụng vào thứ đó!" Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm nôn nóng của Như Tiểu Lam.


Chương 219: Nói hay lắm, chỉ được nhìn không được đụng vào!

Thanh Mặc Nhan xoay người lại, trên ngón tay là mảnh vải dệt nho nhỏ hình tam giác kia.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Tiểu Lam đỏ ửng, lao thẳng tới: "Mau buông ra!"

Thanh Mặc Nhan nâng cánh tay lên, dù Như Tiểu Lam có cố nhảy cao bao nhiêu cũng không với được thứ trên tay hắn.

"Mau trả nó lại cho ta." Như Tiểu Lam nóng nảy, giống như con thỏ nhỏ muốn cắn người.

Thanh Mặc Nhan có thâm ý khác đem mảnh vải dệt hình tam giác kia lắc lư ở trước mặt: "Thứ này dùng để làm gì?"

"Ngươi quản làm gì, mau đưa cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí." Trơ mắt nhìn "Đồ nhỏ" của mình bị gia hỏa này móc trên ngón tay, mặt Như Tiểu Lam tiếp tục đỏ ửng lên.

"Nói cho ta biết đây là cái gì, ta liền trả cho ngươi."

Như Tiểu Lam mím môi.

Thanh Mặc Nhan nhíu mày: "Ngươi cảm thấy, làm một chủ nhân, sẽ cho phép sủng vật của mình có bí mật giấu mình?"

Như Tiểu Lam nghiến răng kèn kẹt: "Là... Là... Nội y."

"Cái gì?" Thanh Mặc Nhan nghiêng đầu: "Thanh âm quá nhỏ, không nghe rõ."

"Là nội y."

"Nội y là cái gì?"

Rất nhanh cả người Như Tiểu Lam như con tôm bị luộc chín, đỉnh đầu bốc khói.

"Chính là thứ dùng để mặc lên người." Đầu Như Tiểu Lam sắp chôn đến ngực.

"Nga? Nhỏ như thế?" Thanh Mặc Nhan không thể tin được đánh giá mảnh vải dệt hình tam giác trên tay: "Có thể mặc ở trên người sao?"

"Có thể."

"Nhìn cũng rất đẹp, ngươi mặc cho ta xem."

Như Tiểu Lam cắn chặt răng.

Cái này mà có thể mặc cho ngươi xem sao, ngươi muốn biến ta thành người mẫu đi biểu diễn à?

Tốt, rất tốt, Thanh Mặc Nhan, ngươi chờ đó cho ta.

"Ngươi thật sự muốn xem?" Như Tiểu Lam ra vẻ khiếp sợ nói.

"Ân." Kỳ thực lúc bắt đầu Thanh Mặc Nhan chỉ là muốn trêu đùa nàng, nhưng hiện tại hắn lại có chút tò mò.

Như Tiểu Lam cong cong mắt mèo: "Có thể cho ngươi xem, nhưng ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của ta."

"Yêu cầu gì?"

"Chỉ được nhìn, không được chạm vào."

Lúc này đây, đến lượt Thanh Mặc Nhan ngây người.

Cái gì gọi là không được chạm...

Như Tiểu Lam ha ha cười xấu xa: "Thanh Mặc Nhan, nói chuyện cần phải tính toán kỹ a, ta có thể mặc cho ngươi xem, nhưng mà ngươi không được chạm vào ta, bằng không sau này ta sẽ không bao giờ tin lời ngươi nữa."

Thanh Mặc Nhan yên lặng nuốt một ngụm nước bọt. Không biết vì sao, bỗng nhiên hắn cảm thấy như đang tự mình đào một cái hố, rồi tự chôn chính mình luôn.

"Ngươi nghĩ kỹ đi, cơ hội chỉ có một lần." Như Tiểu Lam càng đắc ý, vừa vặn nàng muốn mượn cơ hội này để thử xem mị lực của mình đến đâu.

Nàng cảm thấy bản thân so với nữ tử cổ đại, còn kém quá xa, nàng một không giỏi việc nhà, hai không giỏi xã giao, đến ngay cả chữ của Dạ Hạ quốc còn chưa biết hết, tuy rằng Thanh Mặc Nhan nói sẽ cưới nàng, nhưng nàng không muốn hắn cười nàng chỉ vì nàng có thể khắc chế cổ độc trong người hắn.

Thanh Mặc Nhan đưa mảnh vải dệt hình tam giác cho Như Tiểu Lam, thản nhiên nói: "Ta đáp ứng."

"Như vậy ta sẽ đi thay quần áo, ngươi không được đến gần nhìn nén." Như Tiểu Lam cười hì hì ôm mấy bộ y phục trên ghế dựa lên, còn tùy tay cầm luôn cối giã thuốc trên bàn.

Thanh Mặc Nhan vụng trộm liếc mắt, thấy trong cối giã thuốc là son môi nàng tự chế.

Xem ra vật nhỏ đang muốn cho hắn một kinh hỉ.

Thanh Mặc Nhan khoanh tay đi đến trước cửa sổ, giả bộ nhìn cảnh sắc ban đêm bên ngoài, lỗ tai lại đang tập trung nghe ngóng động tĩnh thay quần áo phía sau bình phong.

Chỉ một lúc sau, Như Tiểu Lam đi ra.

"Thanh Mặc Nhan." Thanh âm giòn tan, âm cuối còn mang theo chút run rẩy thẹn thùng.

Thanh Mặc Nhan chậm rãi quay đầu lại, đôi tay tiêu sái chắp sau lưng không tự chủ được rũ xuống dưới, thân thể nghiêng về phía trước, thật giống như sắp ngã đến nơi.

Như Tiểu Lam khoác một cái áo sa mỏng bên ngoài, bởi vì nửa trong suốt, cho nên có thể thấy rõ ràng cái yếm nhỏ bên trong.

Cũng không biết nàng nói gì với tú nương, cư nhiên biến cái yếm thành cái dạng này, còn có mảnh vải hình tam giác phía dưới kia... Nàng gọi nó là nội y...

Thanh Mặc Nhan nhìn chằm chằm nàng, cả người giống như đều bị choáng váng.

Như Tiểu Lam xem ở trong mắt, trong lòng càng thêm đắc ý.

Quả nhiên người cổ đại đều chưa trải qua "sự đời", chẳng lẽ mới nhìn thấy loại nội y kiểu này đã không chịu nổi?

Như Tiểu Lam nghiêng đầu, hé mở đôi môi được tô son đỏ mọng như cánh hoa hồng ra: "Thanh Mặc Nhan, ngươi đã đáp ứng, chỉ nhìn, không được chạm vào ta."

Tuy rằng nàng tin tưởng Thanh Mặc Nhan nói lời giữ lời, nhưng mà nhìn ánh mắt u ám trước mặt, lại nhìn hô hấp trên người nam nhân đang tăng lên, nàng không khỏi cảm thấy có chút lo lắng, có phải hay không đã đùa quá mức rồi.

"Ta... Ta còn nhỏ... Ngươi không được đụng vào ta." Nàng lắp bắp nói.

Thanh Mặc Nhan thật vất vả mới tìm được lý trí quay về.

Nếu không phải trong lòng hắn không ngừng lặp đi lặp lại lời mình đã hứa. Vừa rồi hắn đã có suy nghĩ muốn bổ nhào qua, đem thân thể nho nhỏ của nàng đặt ở dưới thân, hảo hảo xoa nắn một phen.

"Định múa sao, múa một khúc cho ta xem." Thanh Mặc Nhan đột nhiên cúi đầu cười, nghiêng về phía sau tựa lên ghế dựa.

Như Tiểu Lam cứng đờ ở nơi đó.

Múa? Nàng đâu có biết múa gì.

Ông nội chỉ dạy cho nàng vũ đạo khi Âm Dương Sư thực hiện nghi thức hiến tế.

Chờ một chút, hình như nàng còn biết một loại.

Khi học đại học có một lần nàng bị xã đoàn mạnh mẽ kéo đi, nhảy cái điệu gì mà nhiệt huyết thanh xuân... Còn phải có một cái ống tương ứng...

Như Tiểu Lam nhìn xung quanh phòng, nơi nào cũng không có ống, nàng bò lên đâu a.

Thanh Mặc Nhan kỳ quái nhìn Như Tiểu Lam nhảy lên giường, thân thể dán lên mặt trên trụ giường, rồi sau đó lấy một loại tư thái yêu mị thành thục, đem thân thể quấn quanh trụ...

"Phanh!"

Lưng ghế dưới bàn tay của Thanh Mặc Nhan bị nứt thành hai nửa.

Thân thể mềm mại của Như Tiểu Lam bám lấy trụ giường. Hai cánh tay tuyết trắng mở ra, hai chân cũng rời khỏi giường, cả người tựa như chim chóc, nhẹ nhàng bay múa.

Nhưng mà, không đợi nàng làm xong động tác, Thanh Mặc Nhan đột nhiên nhảy dựng lên, một phen kéo màn xuống, che lấp giường đi.

Ánh nến trong phòng sáng ngời, đám tử sĩ gác đêm cùng hạ nhân trong viện đang đứng ở chỗ hành lang gấp khúc, ngơ ngác nhìn thân ảnh nhẹ nhàng lộ ra phía cửa sổ, một đám nhìn đến ngây người.

Đó là ai? Như cô nương?

Thẳng đến khi thân ảnh Thanh Mặc Nhan đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, kéo mạnh màn giường xuống, che lại thân ảnh mềm mại kia, mọi người mới như tỉnh mộng, một đám cúi thấp đầu. Nhanh chóng xoay người đi, cũng không dám nhìn về phía cửa sổ nữa.

Như Tiểu Lam bị Thanh Mặc Nhan dồn ép phải lui về phía sau, cuối cùng ngã xuống giường.

"Thanh Mặc Nhan, ngươi chơi xấu, ngươi đã đáp ứng không chạm vào ta!" Như Tiểu Lam gân cổ lên kêu.

"Ta chỉ đáp ứng sẽ không dùng tay chạm vào ngươi." Thanh Mặc Nhan cúi người tới gần, đáy mắt sâu thẳm không có lấy một tia sáng: "Nhưng mà dùng miệng, thì có thể đi."

Há mồm, mạnh mẽ ngậm lấy miệng nhỏ của nàng.

Giữa môi lưỡi, mùi hương hoa hồng cùng mật ong tươi ngọt, lan tràn ra ở trong miệng, tâm đang trầm luân trong tư vị tuyệt vời quả thực muốn tàn sát bừa bãi một phen.

Như Tiểu Lam ở trong lòng hô to không ổn, Thanh Mặc Nhan tựa như biến thành một người khác, đến ngay cả ánh mắt cũng đỏ cả lên.

Ô ô ô... Ta không muốn bị ăn luôn như vậy a.


Chương 220: Nguyên lai lấy hương là một chuyện xấu hổ như thế.

Thanh Mặc Nhan ngậm lấy miệng nhỏ của Như Tiểu Lam, ăn một miệng vị hoa hồng.

Một lúc lâu sau hắn mới buông ra, nàng há mồm thở dốc: "Vị... Mùi vị thế nào?" Nàng nỗ lực chuyển sang đề tài khác.

Thanh Mặc Nhan liếm khóe miệng: "Mật ong?"

"Ta bỏ vào rất nhiều." Thân thể Như Tiểu Lam gắt gao cuộn thành một đoàn, kém chút đã biến thành quả cầu.

Thanh Mặc Nhan nhìn ra nàng đang sợ hãi, muốn ngăn hành động của mình lại, nhưng thân thể lại không nghe lời, loại cảm giác thoải mái này khiến hắn không muốn rời đi.

"Mau ra mau ra!" Như Tiểu Lam chôn mặt vào cánh tay không dám nhìn hắn: "Ngươi mau ra đi."

"Cái gì?" Thanh Mặc Nhan ngẩn người.

"Đè ta đau quá."

Thanh Mặc Nhan cúi đầu, sắc mặt lập tức thay đổi.

Vì quá xúc động nên thân thể hắn đã áp lên người vật nhỏ, dù cho cách một lớp y phục, thì tư thế cũng vô cùng xấu hổ.

Thanh Mặc Nhan thả lỏng thân thể, nhưng vẫn áp ở trên người nàng, chậm chạp nói: "Ngươi có biết mùi hương trên người ngươi phát ra từ nơi nào không?"

Như Tiểu Lam nháy mắt, lộ mặt ra khỏi cánh tay, chậm rãi lắc đầu.

"Nơi này." Thanh Mặc Nhan di chuyển tay xuống, dừng ở chỗ vải dệt hình tam giác.

"Lấy ra lấy ra." Như Tiểu Lam đá loạn cẳng chân: "Đã nói không được chạm vào ta.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu cười, lúc này vật nhỏ tựa như một con nhím, cảnh giác mười phần.

"Cũng may ngươi có thể biến thành người, bằng không chờ đến khi ngươi trưởng thành thì việc lấy hương sẽ có chút phiền toái." Thanh Mặc Nhan phảng phất như đã thấy được cảnh tượng kia, ý cười nơi khóe môi càng sâu.

"Lấy hương... Rốt cuộc là lấy kiểu gì?" Vài lần Như Tiểu Lam đã nghe Trường Hận nói qua về việc lấy hương, nhưng mà những lời đối phương nói đều làm cho nàng cảm thấy hồ đồ, nàng căn bản nghe không hiểu.

"Thật sự muốn biết?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

Như Tiểu Lam gật đầu.

"Nếu ngươi vẫn là mèo hương mà nói, đợi đến khi trưởng thành, mùi hương trên thân thể sẽ càng thêm nồng đậm, lúc này sẽ theo bản năng lưu lại ký hiệu của ngươi ở khắp nơi, Trường Hận sẽ an bài vài ống trúc đặc chế ở trong phòng, thời điểm ngươi lưu lại ký hiệu trên đó cũng sẽ đem mùi hương cọ lên trên, Trường Hận có thể trực tiếp cạo lấy hương để dùng."

Như Tiểu Lam mở to mắt, ký hiệu? Từ này sao nghe kỳ quái như thế a, tựa như...

Nháy mắt, trong đầu nàng hiện ra bốn cái chân động vật, nhấc chân sau lên, giống như cẩu đi tiểu để lưu lại "ký hiệu"...

A a a a a! Một đời trong sạch của ta!

"Câm miệng, câm miệng, ta không muốn nghe nữa!" Như Tiểu Lam liều mạng đưa tay ra bịt miệng hắn lại.

Lời nói xấu hổ như thế hắn cũng nói ra khỏi miệng được.

Thanh Mặc Nhan lại làm ra vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Vừa rồi là ta nói đến trường hợp nếu ngươi không biến thành người."

Như Tiểu Lam che mặt, trời xanh a, nàng cũng không thể giống cẩu cọ tới cọ lui để lưu lại mùi hương của mình, ta là người, ta có tôn nghiêm!

"Ta hiện tại đã biến thành người, cho nên sẽ không cần dùng đến loại phương pháp kia nữa?" Như Tiểu Lam dè dặt cẩn trọng hỏi.

"Đương nhiên." Thanh Mặc Nhan cong cong mắt, cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng tổng cảm thấy hắn đang cười, hơn nữa còn là cười trộm.

"Vậy ngươi nói ta nghe, biến thành người rồi thì phải lấy hương kiểu gì?"

Thanh Mặc Nhan chậm rãi cúi người, đem đầu ghé vào bên tai nàng, hơi thở ấm áp xẹt qua tai nàng: "Sau khi ngươi biến thành người đương nhiên phải để ta tự mình đến lấy hương rồi."

Ngón tay hắn tựa như tiểu nhân chậm rãi di chuyển từ rốn nàng xuống, từng chút tới gần mảnh vải dệt hình tam giác của nàng.

Tự mình lấy hương... Tự mình...

Như Tiểu Lam như con tôm bị nấu chín, cả người đều hồng thấu.

Thanh Mặc Nhan rốt cuộc nhịn không được, cất giọng cười ha hả.

Đám tử sĩ gác đêm trong viện nghe thấy được tiếng cười đều kinh ngạc nhìn về phía chính phòng bên kia.

Khó được Thế tử cười, lại còn cười lớn tiếng như thế, thật đúng là hiếm thấy.

Thanh Mặc Nhan nhìn bộ dáng này của vật nhỏ, biết nàng sắp sửa dựng lông, thế là làm bộ như không để ý kéo chăn gấm trên giường, bao người nàng lại.

Như Tiểu Lam bị bọc kín mít, cảm giác "an toàn" liền quay về.

Thanh Mặc Nhan không xem hồ sơ nữa, ném sang một bên, cánh tay xuyên qua sau cổ nàng, nửa ôm nàng vào trong lòng, nói nàng nghe về chuyện ngày đó đánh nhau với Thanh Đô tiên sinh, cùng những lời đối phương nói lần cuối.

"Hắn nói thứ trong cơ thể ngươi là Cổ vương?" Như Tiểu Lam nghe hắn nói xong liền lộ ra biểu cảm kinh ngạc, xoay người lại nhích đến gần hắn.

Thanh Mặc Nhan nhìn chằm chằm xà nhà, đáy mắt tỏa ra một tia lệ khí: "Hắn nói như thế, đáng tiếc chưa nói hết câu đã bị người ta bắn chết, lúc đó ta mất nội lực không thể cử động, cho nên căn bản không biết người bắn lén kia là ai. Bất quá từ phát pháo báo hiệu mà hắn bắn ra, phía sau hắn nhất định là có người giúp đỡ."

"Trường Hận cũng không hiểu cái này sao?" Suy nghĩ một chút Như Tiểu Lam hỏi.

Thanh Mặc Nhan lắc đầu: "Phụ thân của nàng từng nghiên cứu qua cái này, nhưng mà lại không dạy cho nàng, thông thường y thuật là truyền nam không truyền nữ."

"Như vậy Dạ Hạ quốc còn có người khác hiểu về cổ độc sao?" Như Tiểu Lam hỏi.

"Có mấy người... Ta đều từng đi tìm, tất cả bọn họ đều không nhận ra cổ độc trong cơ thể ta thuộc loại nào. Cho nên cũng không tra ra phương thuốc giải cổ độc."

Như Tiểu Lam chớp mắt to: "Nói như thế phụ thân Trường Hận là một nhân vật rất lợi hại."

"Hẳn là vậy."

"Gia tộc nàng bên kia hẳn là sẽ có người biết cái này đi, ngươi có tra qua không, có lẽ còn có tộc nhân nào đó may mắn sống sót ẩn cư trong núi sâu, ông nội ta từng nói, càng là cao nhân kiểu này càng thích sống lánh đời..."

Nói xong, Như Tiểu Lam để ý thấy thân thể Thanh Mặc Nhan căng chặt lên, như nhớ tới cái gì đó.

"Ta nhớ Trường Hận từng nói qua, trong tộc nàng có vị tổ tiên sống tới hơn hai trăm tuổi, vẫn luôn ẩn cư trong núi sâu." Thanh Mặc Nhan đột nhiên ngồi dậy, gọi ra ngoài cửa: "Huyền Ngọc."

Không lâu sau Huyền Ngọc tiến vào.

"Ngươi phái người đến Đại lý tự..." Không đợi Thanh Mặc Nhan nói xong, Như Tiểu Lam đã đưa tay nhỏ bé ra kéo lấy góc áo hắn.

"Muộn thế rồi, ngày mai đi."

Lúc này Thanh Mặc Nhan mới chú ý tới sắc trời bên ngoài.

Đột nhiên nhớ tới việc này hắn có vẻ có chút gấp, nhưng mà muộn như thế còn gọi Trường Hận đến cũng không làm gì được ngay, còn không bằng chờ sáng mai đi.

Huyền Ngọc đứng ở cửa, không biết là nên đi vào, hay là rời đi.

Đúng lúc này, từ ngoài viện tiến vào một danh tử sĩ, vội vàng đi đến trước chính phòng.

Huyền Ngọc thấy thế lui ra ngoài nói chuyện cùng người nọ.

Như Tiểu Lam ở trên giường ghé đầu ra, thấy vẻ mặt Huyền Ngọc biến sắc.

"Giống như có chuyện." Như Tiểu Lam thấp giọng nói.

Thanh Mặc Nhan từ trên giường ngồi dậy, đầu tiên là nhìn cái chăn bọc lấy nàng có chỗ nào bị lộ ra hay không. Rồi sau đó mới gọi Huyền Ngọc tiến vào, cách rèm nói chuyện.

"Phần mộ của phu nhân xảy ra chút chuyện, huynh đệ canh chừng nơi đó phát hiện có người đến đó tảo mộ vào ban đêm."

Thanh Mặc Nhan đầu tiên là ngẩn người, rồi sau đó lại nhảy dựng lên, với lấy áo khoác dày mặc lên người: "Phái người quan sát, hiện giờ ta phải đi."

Nghe xong tin tức này, đến ngay cả Như Tiểu Lam cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Phần mộ mẹ đẻ Thanh Mặc Nhan trống không, sẽ có ai vụng trộm lúc nửa đêm đi tảo mộ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com