Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 251 - 254

Chương 251: Nhị thiếu gia thành thân, cản kiệu xin tiền mừng.

Thanh Hầu phủ có một Minh Duyệt quận chúa, Hoàng thượng thưởng rất nhiều tiền nhiều  bạc, còn có cả đất phong, Thanh Hầu phủ yên lặng nhiều năm nhất thời trở nên vô cùng uy phong.

Mấy ngày này phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, tất cả mọi người đều đàm luận về chuyện này.

Liễu Dương quận chúa bên này nghe được tiếng gió, người một nhà tụ hợp lại một chỗ thương nghị chuyện hôn sự.

"Hoàng thượng thưởng nhiều đồ vật xuống dưới như vậy, sính lễ của nhị thiếu gia có vẻ quá mức keo kiệt, lại nói đây là tứ hôn, chúng ta mà làm kém thì chẳng khác nào đánh mất thể diện của Hoàng hậu." Mẫu thân Liễu Dương quận chúa rõ ràng rất bất mãn với mối hôn sự này, nhắc tới việc này sắc mặt liền trở nên không tốt.

"Lần trước Hầu gia mang nhị thiếu gia qua phủ các ngươi cũng thấy được, nhị gia bọn họ căn bản là quá kém cỏi so với Thiếu khanh, hơn nữa đến bây giờ còn chưa có công ăn việc làm, nghe nói đọc sách cũng không xong, toàn dựa vào Hầu gia nuôi đâu." Phụ thân Liễu Dương quận chúa suy nghĩ nói: "Hẳn là phải bảo bọn họ mang thêm chút sính lễ."

Phu thê đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn độn.

"Ta mới không cần gả cho kẻ bất lực kia!" Liễu Dương quận chúa hầm hầm bước vào cửa, lao thẳng vào trong lòng mẫu thân của nàng: "Mẫu thân, ta mới không cần gả, người ngoài đều nói nhị gia Hầu phủ là kẻ vô dụng, lúc trước cưới Ngũ tiểu thư chỉ vì nhìn trúng của hồi môn phong phú của đối phương..."

"Im miệng! Đây là Hoàng thượng tứ hôn, không phải chuyện ngươi nói không gả là không gả!" Phụ thân Liễu Dương quát lớn.

"Ta muốn vào cung cầu Hoàng hậu cô cô, nàng nhất định sẽ có cách." Liễu Dương quận chúa khóc nháo.

"Ngươi bớt gây chuyện cho ta." Phụ thân hung hăng trừng mắt nhìn nàng: "Tứ hôn há phải trò đùa, chính là Hoàng hậu cũng không thể nhúng tay vào việc này, ngươi đừng có náo loạn."

Liễu Dương quận chúa khóc nước mắt đầy mặt: "Dù sao ta quyết không gả cho nhị gia nhà họ, hắn là kẻ bất lực vô dụng, nếu phải gả không bằng gả cho Thanh Mặc Nhan còn tốt hơn nhiều."

Lời vừa nói ra, phụ mẫu của nàng đều ngây ngẩn cả người.

"Liễu Dương... Ngươi điên rồi, lời như vậy cũng dám nói ra." Mẫu thân nàng bị dọa không nhẹ.

Liễu Dương nước mắt lách tách rơi: "Đến ngay cả phụ thân cũng nói nhị thiếu gia là kẻ vô dụng, không phải từ trước đến nay các ngươi luôn yêu thương ta nhất sao, sao có thể trơ mắt nhìn ta gả qua đó chịu khổ..."

Mẫu thân Liễu Dương thở dài.

Phụ thân Liễu Dương cũng mang theo vẻ mặt buồn bực: "Loại chuyện thế này đừng nên nói lung tung, Thanh Mặc Nhan chính là tên giết người không chớp mắt, ngươi muốn đùa giỡn ở trước mặt hắn, để rồi cuối cùng thân bại danh liệt?"

"Sợ cái gì, gả cho nhị thiếu gia cũng khác gì đánh mất thanh danh." Liễu Dương quận chúa khóc lóc nói: "Dù sao đời này của ta coi như xong rồi."

Hai phu thê đều vô cùng tức giận.

Hôn lễ của Tần Thiệu Du cùng nhị thiếu gia được tổ chức vào cùng một ngày.

Nhị thiếu gia bên này đi đón Liễu Dương quận chúa về phủ trước, Úy Tử Ngang tuy rằng đã tới trước cửa Hầu phủ, nhưng lại chỉ có thể đứng chờ ở nơi đó.

Hầu gia đã chọn gần hết người đi đón dâu cùng nhị thiếu gia trước.

Thanh Mặc Nhan bởi vì là trưởng tử trong phủ, nên cũng cần phải đi theo.

Nhị thiếu gia mặc hỉ phục đỏ thẫm, cưỡi con ngựa cao to, nhưng dù cho như vậy, đi ở trên đường, ánh mắt mọi người vẫn nhìn Đại lý tự Thiếu khanh đang giục ngựa đi ở phía trước đầu tiên.

Bên đường có một vài nữ tử lớn mật đồng loạt đưa ánh mắt nhìn lên.

Thanh Mặc Nhan một tay nắm dây cương, tay kia thì vuốt ve cái đầu lông xù nhỏ lộ ra ở trong lòng hắn.

Náo nhiệt như vậy sao Như Tiểu Lam có thể bỏ qua, lại nói thành thân trong phủ rất loạn, Thanh Mặc Nhan không yên tâm về nàng, cho nên liền để nàng biến trở về mèo hương, đem nàng mang theo bên người.

Đã lâu Như Tiểu Lam không được hưởng thụ loại đãi ngộ của sủng vật này, thoải mái ghé vào trong lòng hắn, đầu lộ ra bên ngoài chuyển tới chuyển lui, hưởng thụ làn gió nhẹ nhàng đang thổi tới.

Một đường vào cửa đều không gặp phải phiền toái, nhà mẹ đẻ Liễu Dương quận chúa hiển nhiên không ôm chút chờ mong nào đối với nhị thiếu gia, ngay cả bài trí cũng là tùy ý làm qua loa.

Tất cả mọi người đều cười nịnh nọt, nói biết bao nhiều lời khen tặng, chỉ có trong lòng nhị thiếu gia hiểu rõ, không chừng ở sau lưng bọn họ còn tụ tập cười nhạo hắn đâu.

Văn không thể đề bút, võ không thể làm tướng, mặc kệ hắn đi đến đâu người ta cũng sẽ mang hắn cùng Thanh Mặc Nhan ra đánh đồng.

Thừa dịp người chưa chuẩn bị xong, nhị thiếu gia quay đầu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan hôm nay biểu hiện rất bình thường, mặc một thân cẩm bào màu xanh lá, bên hông đeo ngọc bội.

Người khác đều đang duỗi đầu xem nương tử, chỉ có hắn hết sức chuyên tâm trêu đùa mèo hương trong lòng.

Như Tiểu Lam duỗi đầu ra muốn xem tân nương tử, Thanh Mặc Nhan lại cố ý đưa tay ra che chắn tầm mắt của nàng, khiến nàng kêu chít chít.

Thanh Mặc Nhan lại giống như đùa đến nghiện, cuối cùng Như Tiểu Lam cũng trở mặt thành công, cắn một cái lên đầu ngón tay hắn.

Trong nháy mắt cắn vào, Như Tiểu Lam lập tức tỉnh táo lại.

Xong đời...

Thanh Mặc Nhan cố ý giơ ngón tay lên.

Hiện tại răng nanh của Như Tiểu Lam đã không còn vô lực như trước đây nữa. Vị trí bị nàng cắn xuất hiện bốn lỗ máu nhỏ, tuy rằng không sâu, nhưng lại chảy máu

"Chít chít..." Như Tiểu Lam chột dạ vươn lưỡi ra liếm đầu ngón tay hắn.

Không phải ta cố ý, ai bảo ngươi trêu chọc ta, không trách được ta.

"Nói vậy là phải trách ta sao?" Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm nói.

Như Tiểu Lam một bụng oán khí không chỗ phát tiết, tròng mắt chuyển động, đứng dậy bắt lấy y phục hắn bò lên trên, cuối cùng ngồi ở đầu vai hắn.

Thanh Mặc Nhan nhìn động tác của nàng, ánh mắt dừng ở trên người nàng.

Ở trước ngực có một đạo vết thương lưu lại rất rõ ràng, đó đúng là nơi nàng dùng thật thế thân đỡ dao cho hắn.

Duỗi tay ôm nàng từ trên đầu vai xuống, Thanh Mặc Nhan thay đổi tư thế ôm nàng, cứ như vậy nàng có thể thấy rõ náo nhiệt xung quanh.

Hắc hắc... Quyết đoán đánh vào nhược điểm của Thiếu khanh!

Như Tiểu Lam đắc ý đong đưa cái đuôi, nhìn Liễu Dương quận chúa mặc hỉ phục, được hỉ bà đỡ ra, đưa vào trong kiệu.

Đội ngũ đón dâu diễn tấu sáo và trống trở về.

Dọc theo đường đi rải tiền mừng cùng kẹo, dẫn tới không ít tiểu hài tử chạy theo đội ngũ.

Mới vừa đi qua ngã tư, đội ngũ phía trước dừng lại.

Mấy hán tử ngông nghênh đứng chặn ngay giữa đường.

Chặn đường xin tiền mừng?

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Thông thường những loại chặn đường xin tiền mừng kiểu này đều mang theo chút thủ đoạn cường ngạnh, nếu đội ngũ đón dâu là gia đình bình thường, giống nhau đều không thể trêu vào những người này, trực tiếp đưa tiền mừng rồi đuổi bọn họ đi.

Nếu là gia đình có tiền có thế, giữa bọn họ chắc chắn sẽ phát sinh một ít xô xát, cuối cùng còn phải xem ai có thế lực hơn.

Nhưng mà hôm nay người đón dâu là nhị thiếu gia Thanh Hầu phủ, đại ca hắn chính là Đại lý tự Thiếu khanh...

Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.

"Chít chít!" Như Tiểu Lam múa may móng vuốt nhỏ.

Mấy người này thật sự vì tiền mà không muốn sống nữa sao, dám trêu đến trên đầu Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan lẳng lặng ngồi trên lưng ngựa, bàn tay to nhẹ nhàng niết cằm nàng.

Di? Thanh Mặc Nhan không định ra mặt sao?

Như Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn Thanh Mặc Nhan.

Phảng phất đoán được tâm tư của nàng, Thanh Mặc Nhan cười nhẹ: "Cũng không phải ta thành thân."

Lúc này, mấy đại hán tử cản kiệu xin tiền mừng bao vây lại đây, hướng về phía nhị thiếu gia mặc hỉ phục đỏ thẫm nói: "Nhị gia, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, ngươi để huynh đệ chúng ta dính theo chút không khí vui mừng đi?"

Sắc mặt nhị thiếu gia không quá tốt, nguyên bản trước tình hình này hắn muốn sai người đuổi những người này đi, nhưng vừa rồi hắn nhìn trộm thấy bộ dáng thờ ơ của đại ca hắn, trong lòng không khỏi có chút lo sợ.

Sai người mang năm lượng bạc hồng bao đi qua.

Đối phương nhận hồng bao mở ra nhìn nhìn, lập tức đem bạc ném xuống đất, mắng: "Chỉ có năm lượng bạc mà cũng dám lấy ra để đuổi mấy người chúng ta, ngươi coi chúng ta là ăn xin sao!"


Chương 252: Xảy ra chuyện vì sao cứ muốn Thiếu khanh nhà ta đi cứu.

Nhóm hán tử xin tiền mừng xảy ra xung đột với đội ngũ đón dâu Thanh Hầu phủ.

Dân chúng vây xem hai bên đều hào hứng.

Náo nhiệt như vậy thật đúng là hiếm thấy, những người này ăn gan hùm mật báo, dám trêu chọc phủ Đại lý tự Thiếu khanh.

Mọi người xô xô đẩy đẩy, một vài hán tử đã đẩy ngã kiệu phu ra, hỉ bà bị dọa hét chói tai chạy trốn.

Bên trong kiệu truyền đến tiếng nữ tử kinh hô, ngay sau đó, Liễu Dương quận chúa trốn thoát từ cửa sau kiệu, khăn voan trên đầu cũng không biết rơi ở đâu, nàng xoay người kinh hô chạy về phía Thanh Mặc Nhan.

"Cứu mạng a!"

Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm, nhìn một màn khôi hài trước mặt, đến ngay cả Như Tiểu Lam cũng cảm thấy có chút thái quá.

Này thật sự là xin tiền mừng sao, gọi là cướp bóc còn đúng hơn.

Bất quá đầu óc của bọn cướp này thật sự hỏng rồi, dám đoạt đồ vật vào lúc này, ngươi coi Đại lý tự Thiếu khanh là vật trang trí thôi sao?

Hộ vệ Thanh Hầu phủ nhảy lên, bắt đầu xua đuổi nhóm hán tử xin tiền mừng.

Liễu Dương quận chúa kinh hoảng chạy đến chỗ Thanh Mặc Nhan bên này: "Thiếu khanh đại nhân cứu mạng a!"

Như Tiểu Lam bĩu môi khinh thường.

Làm ra vẻ, kỹ thuật diễn kiểu này cũng tưởng sẽ lừa được Thanh Mặc Nhan mắc câu?

Trong lúc hỗn loạn, có người đụng phải Liễu Dương quận chúa một chút.

Đội ngũ đón dâu đang đứng trên một cây cầu đá ở đầu phố, va chạm này đúng lúc khiến Liễu Dương quận chúa rơi xuống.

Tất cả mọi người đều cả kinh.

Đến ngay cả Như Tiểu Lam cũng kinh sợ dựng đứng lông trên lưng lên.

Một bàn tay to không nặng không nhẹ dừng ở trên lưng nàng, giúp nàng chải vuốt lại bộ lông.

"Nhìn nơi đó." Thanh Mặc Nhan thấp giọng nói.

Như Tiểu Lam duỗi đầu nhỏ nhìn xuống phía dưới cầu, chỉ thấy có một con thuyền nhỏ vừa vặn đi ngang qua cầu, tiếp được Liễu Dương quận chúa.

Nhưng mà thuyền kia lại không hề dừng lại, mà còn lướt nhanh về phía trước hơn.

Người dân đứng trên bờ xem náo nhiệt tất cả đều sôi trào.

Đón dâu như vậy là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy, đầu tiên là bị cản kiệu xin tiền mừng không thành công liền động thủ, sau đó tân nương tử vì kinh sợ mà chạy ra ngoài, còn rơi xuống cầu, hiện tại lại bị thuyền mang đi...

Nhị thiếu gia tê liệt mí mắt, túm lấy một hán tử xin tiền mừng làm bộ muốn đánh.

Nhưng mà chút sức lực này của hắn căn bản không được coi là gì, chốc lát đã bị đối phương vung ngã xuống đất, rồi mới hùng hùng hổ hổ tránh đi.

Hộ vệ Thanh Hầu phủ một bên vội vàng đi bắt hán tử đào tẩu kia, một bên lại phái người đuổi theo con thuyền nhỏ vừa rồi.

Nhị thiếu gia từ trên mặt đất bò dậy, hầm hổ nhào về phía Thanh Mặc Nhan: "Đại ca, ngươi cố ý muốn nhìn ta bị mọi người chê cười phải không, bây giờ đã vừa lòng ngươi chưa!"

Đối với chỉ trích của nhị thiếu gia, Thanh Mặc Nhan đạm nhiên đối mặt.

"Việc cấp bách bây giờ, là phải đi cứu Liễu Dương quận chúa về mới đúng."

Nhị thiếu gia tức giận cả người run run: "Vừa rồi tại sao đại ca không ra tay, hiện tại mới nhớ tới bảo ta đi cứu người!"

Thanh Mặc Nhan thản nhiên ngồi trên lưng ngựa, nhìn nước sông chảy về phía xa xa: "Ngươi muốn ta cứu kiểu gì, tất cả người ngươi mang đều là hộ vệ trong phủ, bọn họ có từng nghe ta chỉ huy?"

Một câu liền khiến nhị thiếu gia nghẹn họng.

Khi đón dâu vì muốn thể hiện gia uy, hắn mang tất cả đều là hộ vệ trong phủ, bên người Thanh Mặc Nhan đến ngay cả Huyền Ngọc cũng không có mang theo.

Trên mặt Thanh Mặc Nhan không có lấy một điểm áy náy.

Dân chúng vây xem náo nhiệt đều lén nói thầm: "Đều nói nhị thiếu gia Thanh Hầu phủ so ra không bằng đại ca hắn, giờ mới thấy thật đúng là có chuyện như vậy."

"Bên người mang theo nhiều hộ vệ như thế còn làm mất tân nương tử..."

"Đáng tiếc cho Liễu Dương quận chúa, gả cho nam nhân vô dụng như thế, cuộc sống sau này sợ là sẽ vô cùng cực khổ đi."

Có người cúi đầu cười: "Các ngươi cảm thấy hôn sự hôm nay còn có thể tiến hành tiếp sao, tân nương tử bị người ta cướp đi, thật sự có thể tìm trở về?"

Trong lòng mọi người hiểu rõ, không ít người đều ôm tâm trạng vui sướng khi thấy người gặp họa.

Nhị thiếu gia một bên phái người đi tìm tân nương tử, một bên đi bắt đám người hôm nay nháo chuyện xin tiền mừng kia.

Thanh Mặc Nhan cùng những người còn lại mang theo cỗ kiệu trống không về Hầu phủ trước.

Tần Thiệu Du vẫn chờ ở trong phủ, Úy Tử Ngang cũng đã tới từ sớm, đang chờ nhị thiếu gia đưa tân nương về, hắn bên này mới có thể đón Tần Thiệu Du ra khỏi phủ.

Không nghĩ tới khi nhị thiếu gia trở về, cỗ kiệu lại là trống không.

Đội ngũ đón dâu thế nhưng làm mất tân nương tử.

Người bên nhà mẹ đẻ Liễu Dương quận chúa đến đây gây rối loạn, cãi cọ ầm ĩ, hai bên cơ hồ muốn đánh nhau.

Lão Hầu gia vội vàng đến trấn an, đến ngay cả Úy Tử Ngang cũng ra mặt giúp đỡ.

Như Tiểu Lam ghé vào trong lòng Thanh Mặc Nhan, hai móng vuốt nhỏ ôm một củ lạc to, cắn nhai liên tục, mảnh vụn vỏ lạc rơi hết lên y phục Thanh Mặc Nhan.

Có ý tứ, thật sự sắp đánh hau rồi a.

Hạt lạc nhét ở trong quay hàm Như Tiểu Lam, tựa như con sóc.

Nâng móng vuốt lên, vỗ vào người Thanh Mặc Nhan.

Chủ nhân tri kỷ lập tức đưa một củ lạc khác cho nàng.

Như Tiểu Lam cong mắt mèo, gặm cắn vỏ lạc.

Thanh Mặc Nhan vẻ mặt ghét bỏ, một tay đoạt củ lạc từ trong miệng nàng, giúp nàng tách vỏ, nói thầm một câu: "Cũng đâu phải chuột già, tướng ăn sao lại kém đến thế."

Dù cho bị xem thường, tâm tình Như Tiểu Lam vẫn rất tốt.

Loại náo nhiệt này trăm năm mới thấy một lần, nhìn nhị thiếu gia bị người bên nhà mẹ đẻ Liễu Dương quận chúa đẩy tới đẩy lui, trong lòng nàng vô cùng thoải mái.

Tuy có vài lần mất khống chế, nhưng mà dù cho làm loạn đến đâu, cũng không ai dám lại đây làm gì Thanh Mặc Nhan.

Người bên nhà mẹ đẻ Liễu Dương quận chúa thật sự đem lửa giận đổ hết lên đầu nhị thiếu gia cùng lão Hầu gia.

Đúng lúc này, Huyền Ngọc từ ngoài cửa tiến vào, đi đến bên người Thanh Mặc Nhan nói nhỏ vài câu.

"Tìm được rồi?" Thanh Mặc Nhan nâng mi.

Huyền Ngọc gật đầu.

"Nếu tìm được rồi thì để cho nhị gia dẫn người đi thôi." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói, hoàn toàn không có ý tứ muốn chủ động.

Nghe nói đã tìm được Liễu Dương quận chúa, tất cả mọi người đều khẩn trương lên, lão Hầu gia phái năm mươi hộ vệ đi theo.

"Đại ca, chúng ta đi thôi." Nhị thiếu gia căng da đầu mở miệng nói.

Như Tiểu Lam giật mình há to miệng, khiến cho hạt lạc trong miệng nàng rơi ra ngoài.

Đây là chuyện gì a!

Lôi kéo Thanh Mặc Nhan đi cùng, nhị thiếu gia, người ngươi muốn cứu chính là thê tử sắp cưới của ngươi, tại sao lại đòi lôi kéo Thiếu khanh nhà ta theo!

Cổ họng Như Tiểu Lam phát ra thanh âm bất mãn.

"Mặc Nhan, ngươi cũng dẫn người đi theo đi." Lão Hầu gia cuối cùng nhịn không được, mở miệng nói.

Thanh Mặc Nhan chậm rãi đứng lên, không nói lời nào, trực tiếp dẫn theo Huyền Ngọc đi ra khỏi cửa.

Khách khứa tới tham gia tiệc cưới hai mặt nhìn nhau.

Nhị thiếu gia cũng mang theo hộ vệ đi theo Thanh Mặc Nhan ra ngoài.

Chân trước bọn họ vừa rời khỏi Hầu phủ, đột nhiên có một gã sai vặt vội vàng chạy từ bên ngoài vào.

"Hầu... Hầu gia, thánh giá đến!"

Lão Hầu gia chỉ cảm thấy trong đầu "ong" lên một tiếng.

Hoàng thượng tới!

Trong phủ, tất cả khách khứa đều lặng ngắt như tờ.

Theo đó là một tiếng nói the thé vang lên: "Hoàng thượng giá lâm."

Ngoài cửa phủ, cấm vệ quân nối đuôi nhau đi vào, vây quanh Thanh Hầu phủ đến một giọt nước cũng không lọt.

Hoàng đế một thân long bào cất bước vào cửa, ở bên người hắn, là Hoàng hậu một thân phượng bào.

Lão Hầu gia gục đầu xuống đất, mọi người cũng đồng loạt quỳ xuống đất dập đầu, miệng hô "Vạn tuế".

Hoàng đế cười tủm tỉm nhìn xung quanh: "Trẫm tới đúng lúc rồi đi, tân lang tân nương cũng nên bái đường rồi."

Lời vừa nói ra, sắc mặt lão Hầu gia liền xám như tro.

Bái đường? Đến ngay cả tân nương tử còn không thấy đâu, bái cái quỷ a!


Chương 253: Mèo hương miêu tả tư thế.

Như Tiểu Lam đi theo Thanh Mặc Nhan ra khỏi Thanh Hầu phủ.

Huyền Ngọc dẫn theo hai mươi tên tử sĩ bảo hộ hai bên trái phải.

Như Tiểu Lam vẫn còn đau lòng vì hạt lạc vừa rồi bị rơi từ trong miệng nàng ra kia.

Cứ thế dọc theo đường đi liên tục nghiến răng nghiến lợi, còn không ngừng cắn cổ áo Thanh Mặc Nhan cho hả giận.

"Thế tử, Liễu Dương quận chúa ở trong tòa nhà phía trước." Không biết từ đâu toát ra một danh tử sĩ bẩm báo nói.

Thanh Mặc Nhan biết đây là nhân thủ Huyền Ngọc phái ra trước tiên, nhẹ nhàng gật đầu.

"Bắt được những tên bắt cóc Liễu Dương quận chúa không?" Huyền Ngọc hỏi.

"Khi chúng ta đến chỉ bắt được hai tên, cả hai đều đã uống thuốc độc tự sát."

Thanh Mặc Nhan cười lạnh.

Đôi mắt mèo của Như Tiểu Lam vụt sáng lên, chui ra từ bên trong y phục Thanh Mặc Nhan,  thả người nhảy xuống đất, rồi nhảy lên tường viện.

"Quay lại." Thanh Mặc Nhan không vui nói.

"Chít chít." Như Tiểu Lam chỉ vào trong sân, ý tứ là muốn đi vào bên trong nhìn xem có động tĩnh gì hay không.

Thanh Mặc Nhan cau mày, đây là chuyện của nhị đệ hắn, hắn không muốn tham dự, nhưng khi quay đầu nhìn lại, không thấy bóng dáng nhị đệ hắn đâu, những hộ vệ Hầu phủ kia cũng chưa đuổi theo kịp bọn họ.

"Tất cả đều là phế vật." Thanh Mặc Nhan lẩm bẩm mắng một câu.

Như Tiểu Lam lúc này đã từ tường viện nhảy lên nóc nhà.

Thanh Mặc Nhan dẫn người tiến vào trong sân.

Hai cỗ thi thể uống thuốc độc tự sát vẫn nằm ở trong sân, cửa chính phòng đóng chặt, bên ngoài còn đặt mấy cái lu nước chặn ngang cửa lại.

Nhìn qua có vẻ là sợ người trong phòng đẩy cửa chạy ra ngoài.

Huyền Ngọc vốn định sai người chuyển mấy cái lu kia đi.

"Chờ đã." Thanh Mặc Nhan đột nhiên chặn lại nói.

Huyền Ngọc đành phải thôi, nhìn theo ánh mắt Thanh Mặc Nhan, chỉ thấy Như Tiểu Lam vội vàng từ trên nóc nhà nhảy xuống.

Thanh Mặc Nhan vươn tay vững vàng tiếp lấy nàng vào trong lòng.

"Chít chít chít chít!" Lông trên người Như Tiểu Lam đều dựng đứng cả lên, kêu to liên tục với Thanh Mặc Nhan.

Lúc này nàng không nói được tiếng người, chỉ có thể để Thanh Mặc Nhan suy đoán ý tứ của nàng.

"Liễu Dương quận chúa có ở trong phòng?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

"Chít chít." Như Tiểu Lam gật đầu.

"Ngươi không muốn để ta đi vào?"

Như Tiểu Lam một lần nữa gật đầu, nhảy xuống dưới đất, bày ra tư thế nằm nghiêng trên mặt đất, móng vuốt nhỏ tự vuốt ve thân thể của chính mình, từ trên xuống dưới... Động tác mất hồn.

"Phốc!" Huyền Ngọc không nhịn được cười ra tiếng.

Thanh Mặc Nhan lập tức đen mặt, tiến lên túm lấy sau cổ Như Tiểu Lam nhấc nàng lên.

"Trước khi nhị thiếu gia tới, ai cũng không được phép vào trong." Thanh Mặc Nhan hạ lệnh, hắn quyết đoán ôm Như Tiểu Lam rời khỏi sân, cũng lệnh cho Huyền Ngọc phong tỏa cửa phòng cùng cửa sổ lại, đến ngay cả sau phòng cũng có người canh giữ.

"Lần sau còn dám làm ra loại động tác đó trước mặt mọi người, sẽ đánh mông ngươi nở hoa." Thanh Mặc Nhan không nặng không nhẹ đánh lên mông nàng một cái.

Như Tiểu Lam chít chít kêu, vẻ mặt ủy khuất.

Việc này sao có thể trách nàng được, nàng có ý tốt nhắc nhở hắn đừng vào trong căn phòng đó.

Đúng lúc này, nhị thiếu gia dẫn người tới.

"Liễu Dương quận chúa đâu?"

"Còn ở trong phòng." Huyền Ngọc trả lời: "Chúng ta cũng là mới đến, đang chờ nhị gia."

Khi nhị thiếu gia nhìn thấy mấy lu nước trước cửa phòng liền giận dữ: "Còn không mau chuyển đi!"

Huyền Ngọc liếc mắt về phía thủ hạ của hắn, mấy tên tử sĩ lặng yên lui xuống, giao lại cửa phòng cho đám người của nhị thiếu gia.

Nhị thiếu gia cũng không suy nghĩ quá nhiều, lúc này hắn chỉ muốn cứu Liễu Dương quận chúa ngay lập tức, vừa rồi người trong phủ tới báo tin, nói là Hoàng thượng giá lâm, nếu hắn còn không đem được người trở về, phỏng chừng Hoàng thượng sẽ giáng tội xuống.

Lu nước bị dời đi, nhị thiếu gia không dám bước vào cửa, chỉ vào một tên hộ vệ đứng bên cạnh, muốn hắn đi mở cửa.

Hộ vệ kéo then cửa ra, trực tiếp vọt vào trong.

Một cỗ hương thơm đập vào trước mặt, hộ vệ kia theo bản năng rút kiếm ra đâm về phía trước.

May mắn Huyền Ngọc đứng ở cách đó không xa, một cước đá bay hòn đá trên mặt đất, hòn đá đánh trúng vào mu bàn tay hộ vệ.

Trường kiếm rơi xuống trên mặt đất.

Liễu Dương quận chúa quần áo không chỉnh tề nhào vào trên người hộ vệ kia, khóc lóc không ngừng, miệng còn la hét: "Thiếu khanh đại nhân..."

Sắc mặt nhị thiếu gia liền lập tức tái đi, tiến lên dùng một tay kéo hộ vệ kia ra, đạp một cước ra ngoài cửa.

Liễu Dương quận chúa bị hoảng ngã trên mặt đất, hai tay ôm lấy chân nhị thiếu gia không chịu buông tay: "Thiếu khanh đại nhân cứu ta, cứu ta..."

Mọi người cảm thấy thần chí Liễu Dương quận chúa có chút không rõ, tất cả đều xoay mặt đi, ai cũng không dám nhìn về phía bên này.

Nhị thiếu gia mí mắt muốn liệt, túm Liễu Dương quận chúa đang loạng choạng: "Ngươi nhìn xem ta là ai?"

Liễu Dương quận chúa mê man mở to mắt, nước mắt lã chã rơi: "Thiếu khanh đại nhân... Xảy ra chuyện như vậy, là ta có lỗi với nhị thiếu gia, để ta tự kết liễu ở đây là được rồi!"

Nghe trong phòng truyền đến tiếng khóc của Liễu Dương quận chúa, Như Tiểu Lam ghé vào trong lòng Thanh Mặc Nhan cảm thấy ê răng.

"Trở về." Thanh Mặc Nhan trực tiếp mang theo Huyền Ngọc rút về phủ trước.

Vừa trở về phủ, Thanh Mặc Nhan lệnh cho Huyền Ngọc mang Như Tiểu Lam về sân trước, bởi vì Hoàng thượng đến, lấy thân phận hiện tại của Như Tiểu Lam, bất luận ra sao cũng phải lộ diện.

Như Tiểu Lam biến trở về hình người, đổi một thân y phục, lúc này mới theo Thanh Mặc Nhan đến chính đường kiến giá.

Hoàng đế cùng Hoàng hậu lúc này đều đã biết chuyện phát sinh khi đón dâu, Hoàng hậu tức giận không nhẹ, bởi vì Liễu Dương quận chúa là người bên nhà mẹ đẻ nàng, hiện tại xảy ra chuyện chẳng khác nào đánh mất đi mặt mũi của nàng.

Sắc mặt Hoàng đế cũng không quá tốt, nhưng khi nhìn thấy Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam tiến vào vẫn lộ ra mỉm cười.

Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam chào hỏi Hoàng đế cùng Hoàng hậu.

Hoàng đế cười nói: "Từ giờ ngươi không thể gọi trẫm là Hoàng đế gia gia nữa rồi."

Như Tiểu Lam bây giờ là nghĩa nữ của nhị đệ Hoàng thượng, đương nhiên là phải sửa miệng.

Như Tiểu Lam ngọt ngào kêu lên một tiếng: "Hoàng đế bá bá."

Thanh âm ngọt lịm, trong lòng Hoàng đế tựa như được uống vào mật đường, thoải mái cực kỳ.

Vẫy vẫy tay với nàng, Hoàng đế sai người mang tráp điểm tâm tới: "Nghe Mặc Nhan nói ngươi thích ăn nhất là điểm tâm trong cung, buổi tối đi ngủ còn ầm ĩ nói mớ là muốn ăn, có phải thế không?"

Như Tiểu Lam tiếp tráp điểm tâm trừng mắt nhìn Thanh Mặc Nhan.

"Ta mới không có." Nàng chột dạ nói.

Hoàng đế cười ha ha: "Muốn ăn cứ nói với Thanh Mặc Nhan, mấy khối điểm tâm mà thôi, trẫm vẫn có thể cung cấp cho ngươi đủ ăn."

Nhìn Hoàng đế cùng tiểu nha đầu vừa nói vừa cười, tính cả Hoàng hậu, tất cả mọi người đều không nói nên tư vị trong lòng.

Đừng nhìn chỉ là ban thưởng mấy khối điểm tâm, việc này có liên quan đến hướng gió biến hóa của triều đình. Trước mắt Hoàng đế không thèm mảy may để ý đến chuyện của Liễu Dương quận chúa, chỉ lo trêu đùa tiểu nha đầu kia, sau này ai cưới nàng không phải là một bước lên mây sao?

Nghĩ đến đây, không ít người đều lặng lẽ nhìn về phía lão Hầu gia với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Xem ra không lâu sau, ngạch cửa Thanh Hầu phủ sẽ lại bị san bằng.

Như Tiểu Lam ôm tráp điểm tâm cảm tạ thánh ân.

Đúc lúc này, quản gia trong phủ chạy vào bẩm báo: "Nhị thiếu gia đã đem Liễu Dương quận chúa trở về."

Mọi người đều duỗi dài cổ nhìn ra bên ngoài.

Nhưng đợi thật lâu cũng không thấy nhị thiếu gia cùng Liễu Dương quận chúa bước vào cửa.

Lão Hầu gia nghi hoặc nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: "Chuyện này là sao?"

"Ta về trước một bước, nào biết chuyện xảy ra sau đó." Thanh Mặc Nhan thong dong nói: "Ta đã mang thi thể phạm nhân bắt cóc Liễu Dương quận chúa về đây, phụ thân muốn xem qua hay không?"

Ngày đại hỉ, chưa đợi đến lúc bái đường, đã muốn nâng người chết lên trước, lão Hầu gia cảm thấy hình ản trước mắt từng đợt biến thành màu đen.


Chương 254: Vật nhỏ giận, Úy Tử Ngang tiền đồ vô lượng.

Lão Hầu gia làm sao dám để Thanh Mặc Nhan nâng người chết vào đây, nhưng mà ở trước mặt Hoàng đế hắn lại không dám quát mắng Thanh Mặc Nhan.

Hoàng đế một bộ dáng không sao cả: "Liễu Dương quận chúa không có việc gì đi."

"Hẳn là không có việc gì, nhị đệ đã tự mình hộ tống nàng về phủ." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.

"Không có việc gì thì tốt, không được tha cho những tên gây ra chuyện này." Trong nháy mắt ngữ khí Hoàng đế trở nên vô cùng sắc bén, tất cả mọi người đều không nhịn được toàn thân rét run.

Thanh Mặc Nhan không kiêu ngạo không siểm nịnh, chắp tay nói: "Vi thần tuân chỉ."

Nói cách khác, vụ án hôm nay lại muốn giao cho Thanh Mặc Nhan xử lý.

Lão Hầu gia nhấp nhấp miệng.

Bình thường những vụ án trong kinh thành đều do Thuận thiên phủ tiếp nhận, nhưng mà Hoàng đế lại thường xuyên đem một số vụ án giao cho Thanh Mặc Nhan làm.

Nếu nói đây là thánh sủng, vậy cũng quá mức đi, Thanh Mặc Nhan chẳng phải muốn một tay che trời?

Lão Hầu gia đang muốn thay Thanh Mặc Nhan đùn đẩy hai câu, đúng lúc này nhị thiếu gia mang theo Liễu Dương quận chúa bước vào cửa.

Hiển nhiên trước khi vào cửa, hai người đều đã đi rửa mặt chải đầu qua, tân nương tử đầu đội khăn voan, bước chân lảo đảo đi theo phía sau nhị thiếu gia.

Hoàng hậu không khỏi nhăn đôi mày đẹp.

"Liễu Dương bị thương sao?" Hoàng hậu hỏi một câu.

Liễu Dương quận chúa không có đáp lời, nha hoàn bên người nàng nơm nớp lo sợ nói: "Quận chúa hết thảy đều khỏe mạnh."

Hoàng hậu thấy Liễu Dương quận chúa lẳng lặng đứng ở nơi đó không có bất kỳ phản ứng gì, cũng không tiện nói thêm gì nữa chỉ có thể để hai người tiến vào bái đường.

Mỗi lần Liễu Dương quận chúa bái xuống, khi đứng dậy động tác đều có chút trúc trắc, hình như là đang cố chịu đựng, trên mặt nhị thiếu gia cũng không mang theo không khí vui mừng.

Như Tiểu Lam tổng cảm thấy lúc này hẳn là nên cất hết lụa đỏ đi, thay cho bọn hắn mấy tấm lụa trắng mới hợp với tình hình.

"Liễu Dương quận chúa thật sự không có việc gì sao?" Như Tiểu Lam nhỏ giọng hỏi Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan kéo môi một cái, bỏ lại một câu: "Bất quá là động phòng trước mà thôi."

Như Tiểu Lam kinh sợ mở to mắt.

Thực sự nhìn không ra, nhị thiếu gia ngày thường bộ dáng sợ hãi rụt rè, khi làm loại chuyện này lại vô cùng thuần thục.

"Ở Dạ Hạ quốc này, nam nhi qua tuổi mười lăm, liền có thể lưu nha hoàn thông phòng ở trong viện." Thanh Mặc Nhan điểm lên đầu nhỏ của nàng.

Như Tiểu Lam chớp mắt to, đột nhiên nhìn về phía hắn: "Ngươi thì sao?"

"Cái gì?"

"Thanh Mặc Nhan ngươi cũng có nha hoàn thông phòng sao?"

"Có a." Khéo miệng Thanh Mặc Nhan tạo thành một đường cong, Như Tiểu Lam nhìn nghiêng cảm thấy hắn đang cười, nhưng khi đánh giá cẩn thận lại không nhìn ra được bất kỳ manh mối gì.

"Sao ta lại không biết?" Như Tiểu Lam ngoài ý muốn nói.

"Ngày ngươi mới đến Hầu phủ, bị cỏ bạc hà mèo dẫn đi, lúc ấy Liên cô nương muốn xử trí ngươi... Nàng chính là nha hoàn thông phòng phụ thân an bài cho ta."

Như Tiểu Lam bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ không vui.

Thanh Mặc Nhan càng cảm thấy thú vị, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào.

Như Tiểu Lam nghẹn nửa ngày mới nói ra được một câu: "Thanh Mặc Nhan, ngươi ngủ qua với mấy nha hoàn thông phòng đó rồi sao?"

Huyền Ngọc vừa đúng lúc đứng ở bên người Thanh Mặc Nhan, nghe xong lời này liền run run, cắn đầu lưỡi.

Thanh Mặc Nhan ánh mắt sâu kín nhìn qua, Huyền Ngọc lập tức đứng thẳng tắp như cây cọc gỗ, hôm nay dù phải cắn đứt đầu lưỡi hắn cũng không được để lộ ra một chút ý cười nào.

Thấy Thanh Mặc Nhan không trả lời câu hỏi của nàng, Như Tiểu Lam nóng nảy, kéo góc áo hắn: "Thanh Mặc Nhan, ngươi nói a."

"Ngủ qua thì sao, mà chưa ngủ qua thì sao?" Thanh Mặc Nhan không chút để ý nói.

Như Tiểu Lam lập tức đỏ mặt lên: "Ngủ qua rồi ta mới không cần đâu!" Quăng góc áo hắn, xoay người chạy ra ngoài.

Thanh Mặc Nhan vốn định trêu đùa nàng, không nghĩ tới lại khiến vật nhỏ giận.

Khắp nơi trong phủ đều là khách khứa, chờ hắn tách đám người đi ra đã không thấy bóng dáng nàng đâu.

"Mau đi tìm." Thanh Mặc Nhan trầm sắc mặt.

Trong lòng Huyền Ngọc kêu khổ, rõ ràng là Thế tử chọc giận Như cô nương, cuối cùng người phải chịu xui xẻo lại là bọn hắn.

Nhị thiếu gia bên này bái đường xong, dẫn Liễu Dương quận chúa về tân phòng trước.

Úy Tử Ngang bây giờ mới vào phủ đón Tần Thiệu Du.

Chuyện xảy ra trong phủ Tần Thiệu Du không hề biết, Úy Tử Ngang mang theo nàng song song hành lễ với Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương.

Tần Thiệu Du không nghĩ tới Hoàng đế sẽ thật sự đến Hầu phủ, khẩn trương đến mức đứng dậy không cẩn thận dẫm phải góc váy, thân thể nghiêng ngả.

Nhị thiếu gia bởi vì là biểu ca của Tần Thiệu Du, khi ra cửa cần có hắn đến cõng người, cho nên đứng ở ngay gần đó, thấy thế hắn vội vàng duỗi tay ra đỡ.

Ai ngờ Úy Tử Ngang xuất thân từ quan võ, động tác nhanh hơn, bỗng chốc đã ôm được Tần Thiệu Du.

Tần Thiệu Du xấu hổ mặt đỏ bừng.

Nhị thiếu gia xấu hổ thu tay lại.

Khi ra cửa nhị thiếu gia tính đi lên cõng người, Thanh Mặc Nhan đột nhiên bước qua một bước chặn trước mặt hắn.

"Vẫn nên để hỉ bà đến cõng biểu muội đi, nhị đệ thân dính huyết khí, cõng biểu muội ra khỏi phủ sẽ không may mắn." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói, trong lời nói đến nửa điểm thương nghị cũng không có.

Hỉ bà là người biết nhìn sắc mặt người khác, lập tức lại đây cõng Tần Thiệu Du ra cửa.

Úy Tử Ngang lặng yên nhìn nhị thiếu gia, thấy sắc mặt đối phương không tốt.

Xem ra vị nhị thiếu gia Hầu phủ này không được Thiếu khanh đại nhân coi trọng, sau này hắn cũng không thể đứng sai đội.

Nghĩ đến đây, thái độ cung kính đối với nhị thiếu gia của hắn đã giản đi bảy phần.

Đội ngũ đón dâu của Úy Tử Ngang rốt cuộc đã ra khỏi cửa phủ.

Hoàng đế uống một ngụm rượu tượng trưng, sau đó đứng dậy cùng Hoàng hậu hồi cung.

Trong nhà Úy Tử Ngang không có song thân, đến dự tiệc đều là đồng liêu trước kia của hắn, cho nên Thanh Mặc Nhan liền bảo hắn dẫn Tần Thiệu Du đến tân phòng phía sau, còn hắn trở lại Hầu phủ bồi mọi người uống rượu mừng.

Nhị thiếu gia cảm xúc rõ ràng không tốt, buồn rầu kính rượu khách nhân, một lúc sau đã hiện ra vẻ ngà ngà say.

Huyền Ngọc thật vất vả mới tìm được Như Tiểu Lam trở về, Như Tiểu Lam không chịu để ý đến Thanh Mặc Nhan, Thanh Mặc Nhan lại đang bận việc xã giao, nhất thời không tách ra được, chỉ có thể bảo Huyền Ngọc nhìn chằm chằm nàng.

Thanh Mặc Nhan mang theo Úy Tử Ngang đi kính rượu mọi người, suýt nữa khiến đồng liêu của Úy Tử Ngang rớt cả tròng mắt ra ngoài.

"Ta không nhìn lầm đi, Thiếu khanh đại nhân cư nhiên dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện cùng với Úy Tử Ngang."

"Xem ra con đường sau này của Úy Tử Ngang sẽ vô cùng thuận lợi."

Mọi người đang nghị luận, chợt thấy Thanh Mặc Nhan mang theo Úy Tử Ngang đi đến trước mặt một vị quan viên, giới thiệu đơn giản một phen, vị quan viên kia mỉm cười lấy một phong thư từ trong lòng ngực ra giao cho Úy Tử Ngang.

Không ít người đều nhìn chằm chằm từ phía xa: "Đó không phải Tống tướng quân của Kim ngô vệ sao?"

"Úy Tử Ngang chỉ là thất phẩm điển nghi, liền bởi vì hắn cưới biểu muội của Thiếu khanh đại nhân mà may mắn được làm quen với Tống tướng quân, hôn sự này hắn thật sự đã kiếm được một món hời lớn."

Mọi người đang nói, liền thấy Úy Tử Ngang chắp tay thi lễ với Tống tướng quân, rồi sau đó đi về phía bàn tiệc của họ bên này.

"Úy Tử Ngang, người vừa rồi là Tống tướng quân của Kim ngô vệ sao?" Có người nhịn không được hỏi một câu.

"Đúng vậy."

"Ngươi và hắn vừa rồi đã nói những gì." Mọi người vây lại đây.

Úy Tử Ngang mỉm cười: "Tống đại nhân đưa điều lệnh cho ta, muốn ta sau đại hôn tiến cung làm việc."

Đem phong thư sáng ngời trong tay ra, mọi người đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.

Đúng là muốn giết người mà.

Úy Tử Ngang thất phẩm điển nghi thế nhưng bước một cái đã được tiến vào Kim ngô vệ làm việc.

"Úy Tử Ngang, ngươi được đó, ngày sau thành công đừng quên các huynh đệ a!"

"Đi theo Thiếu khanh đại nhân, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi."

Mọi người có khen tặng, có hâm mộ, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt nhị thiếu gia bên này, ngón tay gắt gao nắm chặt chén rượu, đầu ngón tay trắng bệch một mảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com