Chương 271 - 274
Chương 271: Chúng ta nói thích không cùng một chuyện, siêu độ xấu hổ.
Sử Đại Thiên quát tháo không ngừng, bốn gã tăng nhân đứng ngốc ở chỗ kia, vẻ mặt xấu hổ.
Huyền Ngọc lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái: "Bùa của các ngươi đâu?"
Lá bùa Như Tiểu Lam bảo người đưa qua vẫn còn ở trong tay bọn họ.
Bốn người liếc nhìn lẫn nhau, đều thấy được sự do dự trong mắt đối phương.
Không nghĩ tới bùa kia thực sự có thể giúp bọn họ khôi phục nguyên trạng, cũng không phải là hại người như bọn họ nghĩ...
Huyền Ngọc vươn tay: "Lấy ra."
Sắc mặt bốn người càng kém.
Tăng nhân cầm đầu chắp hai tay trước ngực, vừa muốn nói vài câu, Như Tiểu Lam ở phía sau đột nhiên đánh gãy lời của hắn.
"Huyền Ngọc, bùa kia đã đưa cho bọn họ, dùng hay không là chuyện của bọn họ, ta mệt rồi, buổi tối ngủ ở chỗ nào a..."
Bốn gã tăng nhân nhìn hướng phía sau, chỉ thấy Như Tiểu Lam che miệng ngáp liên tục, cũng không thèm nhìn tới bốn người bọn họ.
Đúng lúc này, Thanh Mặc Nhan dẫn người lại đây, trên tay còn cầm theo tấm thảm.
"Chuyện này là sao?" Ánh mắt sắc bén của Thanh Mặc Nhan đảo qua mọi người.
Huyền Ngọc lập tức tiến lên đem chuyện vừa mới phát sinh nói qua một lần, tăng nhân cầm đầu vội vàng giải thích: "Lúc đó chúng ta hiểu nhầm bùa kia là thứ có hại, nhưng từ xưa đến nay yêu vật luôn rất độc ác, vị thí chủ này đừng nên bị yêu vật che mờ đôi mắt."
Thanh Mặc Nhan nhíu nhíu mày: "Các ngươi muốn như thế nào?"
"Tất nhiên là muốn xử trí yêu vật để bảo vệ thái bình cho thế gian."
"Ngươi muốn ta đem nữ nhân của mình giao cho các ngươi?" Ngữ khí Thanh Mặc Nhan lạnh đi bảy phần.
Tử sĩ xung quanh cảm nhận được sát khí của Thế tử, đồng loạt đưa tay nắm lấy chuôi kiếm.
Tăng nhân nghiêm mặt nói: "Thí chủ là bị yêu vật mê hoặc!"
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan càng thay đổi, ngay tại lúc Như Tiểu Lam cho rằng hắn sẽ sai Huyền Ngọc động thủ diệt trừ bốn người đầu trọc kia, hắn lại xoay người đi về phía nàng, dùng thảm bao lấy người nàng lại.
"Mệt nhọc?" Không cần hỏi hắn cũng nhìn ra được, vật nhỏ ngáp liên miên, có thể là do bọn họ không dựng lều trại, cũng không có xe ngựa, cho nên nàng không biết nên ngủ ở chỗ nào.
Như Tiểu Lam chu miệng nhỏ nghẹn khuất nói: "Nào dám ngủ a, đang ngủ lỡ bị người ta xem là yêu quái rồi trừ bỏ thì sao."
Thanh Mặc Nhan cong khóe môi, ôm cả nàng cả thảm lên. Không nhìn đến bốn tăng nhân, đi về hướng lửa trại bên kia.
Huyền Ngọc thấy Thanh Mặc Nhan rời đi, thế là cũng dẫn người theo sát ở phía sau, chỉ chốc lát sau, đã chỉ còn dư lại bốn gã tăng nhân cùng Sử Đại Thiên.
Sử Đại Thiên vuốt mặt mình, vừa lòng cực kỳ, ngẩng đầu nhìn đến bốn người kia liền kỳ quái nói: "Các ngươi vì sao còn chưa dùng lá bùa kia?"
Bốn người xấu hổ nói không nên lời.
Sử Đại Thiên cũng không quản bọn họ nữa, ngáp một cái đi tìm nơi ngủ.
Như Tiểu Lam ngồi bên lửa trại, càng lúc càng cảm thấy buồn ngủ.
"Ta còn tưởng rằng chàng sẽ chém chết mấy người đầu trọc kia đâu..." Mắt khép hờ, nàng nói thầm một câu.
Thanh Mặc Nhan cười cười: "Ở trong mắt nàng ta là người xấu đến như vậy?"
Như Tiểu Lam cọ đầu lên cánh tay hắn: "Nói đi, chàng có tính toán gì?"
Nếu đối phương đã nhìn ra chân thân của nàng, Thanh Mặc Nhan tuyệt đối sẽ không để cho bọn hắn tiếp tục ở chỗ này "vướng bận". Đại lý tự Thiếu khanh cũng không phải nhân vật nhân từ gì.
"Ngày mai chúng ta muốn đi ra sau núi, vừa vặn để cho bọn họ ở phía trước dẫn đường." Thanh Mặc Nhan ngồi dựa vào một tảng đá lớn, ôm vòng nàng ở trước ngực.
"Ta chỉ biết..." Đôi mắt Như Tiểu Lam lập tức khép lại, miệng nhỏ lại cười tươi: "Thật là xấu."
"Nàng không thích?" Thanh Mặc Nhan lạnh giọng hỏi một câu.
Như Tiểu Lam đột nhiên mở to mắt, ngoắc ngón tay về phía hắn.
Thanh Mặc Nhan cúi người xuống.
Như Tiểu Lam giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tiến gần đến gương mặt hắn, hôn "chụt" một cái.
"Thích?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
"Ân." Chỉ cần có hắn ở đây, nàng mới không sợ đạo sĩ hay hòa thượng gì đâu, dù sao trời sập xuống cũng đã có hắn chống đỡ.
Cơn buồn ngủ sắp bao phủ ý thức của nàng.
Đúng lúc này, nàng cảm giác được bàn tay Thanh Mặc Nhan đang luồn vào trong thảm, thuần thục chui đến phía dưới y phục của nàng...
Như Tiểu Lam bị dọa bay luôn cơn buồn ngủ.
"Thanh Mặc Nhan!"
"Hư... Hư... Đừng ầm ĩ." Thanh âm mang theo ý cười của Thanh Mặc Nhan vang lên bên tai nàng: "Ta cũng thích."
Như Tiểu Lam khóc không ra nước mắt.
Thứ nàng nói thích với thứ hắn nói thích rõ ràng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, lại nói hiện tại bọn họ còn đang ở ngoài.
"Lấy tay ra!" Như Tiểu Lam cựa quậy thân mình.
Thanh Mặc Nhan không phải người dễ dàng thỏa hiệp như vậy, hai người ở gần lửa trại dây dưa nửa ngày, Huyền Ngọc bọ họ đều thấy ở trong mắt, bất động thanh sắc thối lui ra xa.
Cuối cùng vẫn là Như Tiểu Lam thỏa hiệp trước, nàng thật sự rất mệt nhọc, chịu không nổi dây dưa của Thanh Mặc Nhan, mặc hắn xoa nắn, ngủ ngay cả nước miếng cũng chảy ra ngoài.
Bốn gã tăng nhân ở cùng một chỗ, nhìn lá bùa trong tay mà phát sầu.
Dùng xong lá bùa bọn họ sẽ khôi phục lại nguyên trạng, nhưng mà bọn họ sao có thể dùng đồ của yêu quái đây.
Do dự mãi, tăng nhân cầm đầu ho khan nói: "Cứ cho qua lần này đi, chúng ta cứ quan sát nàng trước, nếu lần sau nàng còn hại người chúng ta mới diệt trừ nàng cũng không muộn."
"Vậy lần này..."
"Lần này nàng không hại người nên tạm thời bỏ qua." Tăng nhân cầm đầu bỏ lá bùa vào trong bát hóa duyên. Theo nước đổ vào bát, lá bùa hóa thành một ngọn lửa nhỏ, biến mất không thấy đâu.
Tăng nhân cầm bát lên uống, rất nhanh liền khôi phục lại bộ dáng bình thường.
Ba người khác cũng đồng loạt noi theo.
Sử Đại Thiên ngủ ở cách đó không xa, nửa mở mắt nhìn bọn họ, khẽ hừ một tiếng.
Rõ ràng là nhận ân huệ của Như cô nương, lại còn chết không chịu thừa nhận, xem ra cái gọi là đại sư cũng chỉ được như thế.
Buổi sáng hôm sau, mưa lớn đã tạnh. Mọi người thu thập mọi thứ chuẩn bị lên đường.
Thanh Mặc Nhan thật sự để cho bốn tăng nhân đi ở phía trước đội ngũ.
May mà một đường đều rất thuận lợi, cũng không thấy xuất hiện sương mù dày đặc, mọi người bình yên đi qua đường núi, tiến vào sau núi.
Thanh Mặc Nhan thường thường ngẩng đầu nhìn về phía bên trái dãy núi, liên tục trầm mặc không nói gì.
"Bên kia trên núi có không ít phần mộ." Như Tiểu Lam mở miệng nói: "Đều là mộ mới."
Thanh Mặc Nhan ừ một tiếng.
Tuy rằng hắn không thấy cái gì, nhưng mà lại có thể cảm giác được từng trận âm phong đang đánh úp lại đây, có loại cảm giác lạnh buốt.
Loại lạnh buốt này không giống với gió lạnh mùa đông, mà tựa như một con dao băng đâm vào cốt tủy con người, lạnh băng thấu xương.
Lúc mới bắt đầu bốn gã tăng nhân còn có chút cố kỵ với Như Tiểu Lam, theo mọi người càng đi càng xa, sắc mặt bọn họ cũng càng trở nên nghiêm túc hơn.
"Nơi này rõ ràng là có thôn xóm, nhưng chúng ta đi lâu như vậy rồi, tại sao lại không thấy chút bóng dáng nào?"
"Chẳng lẽ là đã đi qua."
"Sao có thể, lần trước tới còn gặp được a."
Bốn gã tăng nhân lẩm nhẩm lầm nhầm, Sử Đại Thiên bỗng nhiên nói: "Thôn xóm các ngươi nói là cái kia sao?"
Bốn người nhìn theo phương hướng ngón tay hắn chỉ, chỉ thấy ở trong rừng ẩn ẩn lộ ra một mảnh cháy đen.
Đợi tới khi đến gần mới phát hiện, tất cả nhà ở đều đã bị thiêu hủy, chỉ còn lưu lại một đống đổ nát đen nhánh thê lương. Mùa xuân thảm thực vật sinh trưởng phát triển lên, bao trùm ở mặt trên, cho nên bọn họ từ ngoài rừng đi qua mới không chú ý tới.
"Thoạt nhìn hình như đã bị thiêu hủy từ lâu." Huyền Ngọc nhảy xuống ngựa, cẩn thận xem xét: "Ít nhất là hơn một tháng."
"Gần đây còn có không ít mộ mới, hẳn là người trong thôn." Có tử sĩ tiến lên xem xét rồi trở về bẩm báo.
"Không nghĩ tới ta vẫn tới chậm mất một bước." Bốn gã tăng nhân vô cùng đau đớn, bắt đầu tụng kinh, siêu sinh cho những người đã chết.
Không khí có chút áp lực, tất cả mọi người đều an tĩnh đứng ở nơi đó, nghe tiếng chuông phật diêu vang, thanh âm kia phảng phất như muốn tinh lọc cả bọn họ...
Ngay tại lúc không khí tràn đầy thần bí, một giọng nữ thanh thúy vang lên, tức thì làm bốn gã tăng nhân rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.
"Vì sao các ngươi lại niệm kinh siêu độ cho người sống a, bọn họ còn chưa có chết đâu." Như Tiểu Lam giơ tay chỉ vào một chỗ giữa sườn núi: "Các ngươi xem, tất cả người trong thôn đều đã chuyển đi rồi a."
Mọi người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy giữa sườn núi ẩn ẩn lộ ra một góc của thôn xóm.
Chuông phật trong tay tăng nhân không biết từ khi nào đã rơi xuống trên mặt đất...
Chương 272: Phụ nhân yêu thích Sử Đại Thiên, lại nhảy ra một tiên cô?
Đám người Thanh Mặc Nhan đi đến giữa sườn núi.
Chờ khi bọn hắn đến gần mới phát hiện ra, chỗ thôn xóm này cư nhiên có không ít người, hỏi người trong thôn mới biết, tất cả người của mấy thôn gần đây đều chuyển đến ở cùng nhau, bởi vì độc trùng cốc xuất hiện dị trạng, không ít thôn dân đều nhiễm phải bệnh nặng, hơn nữa loại bệnh này còn có thể truyền nhiễm, cho nên bọn họ tự thiêu thôn, dọn tới vị trí cao hơn ở giữa sườn núi.
"Thường xuyên có sương mù bao phủ mặt đất, chúng ta cũng không có biện pháp, cho nên mới đành phải dọn đi." Thôn dân thở dài nói.
"Thôn dân sinh bệnh, đều là do yêu quái mây mù tác oai tác quái." Bốn gã tăng nhân nghiêm mặt nói: "Ta đến đây cũng là vì chuyện này, không biết trong thôn còn có ai sinh bệnh nữa không, ta có mang theo chút thảo dược."
Thôn dân nghe nói tăng nhân có mang dược tới, tự nhiên vô cùng cảm kích. Mang theo bọn họ vào trong thôn.
Thanh Mặc Nhan phái Sử Đại Thiên đi hỏi thăm thôn dân chuyện liên quan đến độc trùng cốc, bốn gã tăng nhân đi đến nhà dân, giúp người xem bệnh.
Thôn dân thấy khí độ đám người Thanh Mặc Nhan không tầm thường, không dám chậm trễ. Nhưng do trong thôn quá nghèo, bọn họ cũng không mang ra được cái gì, chỉ có thể lấy gian nhà kho nhỏ làm nơi cho bọn họ nghỉ ngơi.
Như Tiểu Lam cũng không để ý đến hoàn cảnh như vậy, so với việc buổi tối ở đâu, nàng càng quan tâm tới chuyện liên quan đến độc trùng cốc hơn.
Sử Đại Thiên rất nhanh đã trở về, trong lòng còn ôm mấy củ khoai lang đỏ khô cứng, bất quá đều đã được nướng chín.
"Đây là lương thực dư lại sau mùa thu hoạch năm ngoái của bọn họ." Sử Đại Thiên cười cười đưa khoai lang cho Như Tiểu Lam: "Như cô nương đừng ghét bỏ, đây là lương thực tốt nhất trong nhà các nàng."
Thanh Mặc Nhan lo lắng liếc nhìn Như Tiểu Lam một cái.
Khi ở kinh thành, đừng nói đến thứ như thế này, dù cho có tốt hơn nữa Như Tiểu Lam cũng không để vào mắt, miệng vật nhỏ bị hắn nuôi càng ngày càng kén chọn.
Không nghĩ tới Như Tiểu Lam lại không hề ghét bỏ, tiếp nhận lấy còn nói câu cảm tạ với hắn.
Sử Đại Thiên cười hắc hắc, có chút đắc ý: "Phụ nhân trong thôn này đều cảm thấy ta lớn lên thật đẹp, các nàng yêu thích ta không thôi, thật đúng là không còn cách nào mà, nếu không phải ta vội vã trở về hồi báo với Thế tử, các nàng còn muốn kéo ta vào trong nhà các nàng ngồi đâu."
Như Tiểu Lam liếc mắt một cái, ánh mắt đánh giá Sử Đại Thiên, nam nhân này mặc kệ nhìn như thế nào, cũng đều cảm thấy rất bình thường, thực không nghĩ ra, sẽ có phụ nhân cảm thấy hắn đẹp mắt?
Sử Đại Thiên không tự giác ưỡn ngực lên.
Không đợi Như Tiểu Lam mở miệng, Huyền Ngọc đứng cạnh cửa sâu kín nói một câu: "Các nàng bị mù từ lúc nào?"
Sử Đại Thiên bực bội nói: "Huyền Ngọc, ngươi đây là đố kị!"
Huyền Ngọc cong cong khóe miệng: "Chỉ bằng ngươi?"
"Ngươi đố kị ta có nhân duyên với nữ nhân!" Sử Đại Thiên bày ra bộ dáng ta có nhiều người yêu thích, bộ dáng ta vô cùng tự hào.
Huyền Ngọc nhịn rồi lại nhịn mới không rút kiếm trong tay ra chém hắn.
Sử Đại Thiên thấy thế càng thêm đắc ý, khuôn mặt rất nhanh đã dương lên đến tận trời.
Thanh Mặc Nhan ho một tiếng, Sử Đại Thiên nhanh chóng cúi gập thắt lưng, chân chó đi lại đây: "Thế tử, ta đã hỏi thăm được chuyện ở độc trùng cốc..."
Huyền Ngọc nhịn không được trợn trừng mắt, quay mặt sang nơi khác.
Tốc độ biến đổi sắc mặt nhanh như thế, hơn nữa hoàn toàn làm lơ sự chênh lệch về phương diện tâm lý, đảo mắt một cái đã có thể biến hóa thành bộ dáng hèn mọn, nghĩ đến cũng chỉ có mình Sử Đại Thiên mới có thể làm được.
Sử Đại Thiên biết rõ tính tình của Thanh Mặc Nhan, cho nên khi đáp lời ở trước mặt hắn, thái độ cung kính, không dám đùa bỡn cái gì.
"Độc trùng cốc không thể đi vào.Trước kia thôn dân còn có thể đi vào trong cốc để kiếm chút củi cùng thú rừng các loại mang về, nhưng mà hiện tại trong cốc đều là sương mù dày đặc, sau khi vào cốc liền không tìm thấy đường trở về, hơn nữa bởi vì liên quan đến sương mù dày đặc, không ít người đều bị bệnh lạ, toàn thân thối rữa, cuối cùng không trị được bỏ mạng mà chết."
Thanh Mặc Nhan khẽ chau mày: "Bốn tăng nhân kia nói như thế nào?"
Bọn họ đi xem bệnh cho thôn dân, cho nên không có theo chân bọn hắn đến đây.
"Bốn vị đầu trọc đó nói đây là hiện tượng của trúng độc, có chút giống với cổ độc... Thảo dược bọn họ mang theo cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể làm giảm bớt bệnh trạng một chút."
Nghe được hai chữ "cổ độc", đáy mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên một đạo tinh quang, trên mặt lại bất động thanh sắc hỏi: "Ngươi có nghe được người ở trong độc trùng cốc là người như thế nào không?"
Sử Đại Thiên cười nói: "Phụ nhân trong thôn đều là một đám nhanh mồm nhanh miệng, các nàng nói trước kia ở trong độc trùng cốc là một cô nương trẻ tuổi, làm người hiền lành. Nếu người trong thôn đi vào núi không may bị thương, sau khi nàng phát hiện sẽ giúp đỡ cứu trị, từng có nam tử trong thôn xem trọng nàng, muốn đón nàng đến ở trong thôn, nhưng nàng lại cự tuyệt."
Thanh Mặc Nhan lẳng lặng nghe, trong lòng càng tin tưởng người ở trong độc trùng cốc, là một vị trùng nương.
Sau khi Sử Đại Thiên đi Thanh Mặc Nhan gọi Huyền Ngọc tiến vào: "Phái vài người thân thủ tốt, đi độc trùng cốc bên kia thăm dò đường, không cần miễn cưỡng, nếu thật sự không được thì cứ rút về trước."
Huyền Ngọc gật đầu đi ra ngoài tìm hai tử sĩ giỏi khinh công.
Lúc gần đi Như Tiểu Lam gọi bọn họ lại, đưa cho mỗi người một lá bùa. Muốn bọn họ mang theo trên người.
"Nó có thể tạm thời bảo hộ các ngươi không bị sương mù dày đặc làm cho thương tổn."
Hai người nhận lá bùa, đồng thời nói lời cảm tạ.
Như Tiểu Lam còn triệu hồi chó ngốc ra, để nó đi cùng hai người kia.
Nhìn hai tên tử sĩ mang theo chó ngốc rời đi, Thanh Mặc Nhan khe khẽ thở dài.
Như Tiểu Lam kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Sao vậy, chẳng lẽ có chỗ nào ta làm chưa đúng?"
"Không có." Thanh Mặc Nhan sờ sờ đầu nàng: "Nàng làm rất tốt."
Chính bởi vì nàng làm rất tốt, hắn mới cảm thấy có chút bất an.
Hắn cũng đã học qua chút thuật âm dương. Nhưng mà khoảng thời gian gần đây, hắn lại cảm thấy mấy thứ kia không thích hợp với hắn.
Khi Như Tiểu Lam thi triển thuật chú của nàng, nàng hoàn toàn không có năng lực phòng ngự kẻ thù bên ngoài, may mà bên người nàng có hắn che chở. Dù cho không có hắn, thì còn có chó ngốc cùng Ngàn Thương ở bên người nàng.
Nhưng nếu đổi lại là hắn mà nói, những lúc hắn thi triển thuật chú, ai sẽ tới bảo hộ hắn?
Huyền Ngọc bọn họ đối phó với kẻ địch bình thường không có vấn đề gì, nhưng nếu gặp phải người như Thanh Đô...
Hắn cũng không hy vọng gặp lại tình huống nàng liều lĩnh không màng tất cả như lần trước, lấy thân chắn cho hắn.
Mọi người ở trong thôn chờ đến buổi tối, hai người Huyền Ngọc phái đi mang theo chó ngốc trở về.
Thanh Mặc Nhan gọi hai người vào trong nhà, hai người đem chuyện tiến đến tra xét độc trùng cốc nói qua một lần.
"Tới gần độc trùng cốc mới thấy tất cả cây cối ở đó đều bị khô héo. Đến ngay cả một vật còn sống cũng không có, chúng ta còn phát hiện ra không ít thi thể của động vật, nhìn như là bị trùng tử cắn nuốt cho đến chết."
"Bệnh trạng trên người thôn dân nhiễm bệnh rất giống với những động vật đã chết kia."
"Tất cả độc trùng trong cốc đều là sương mù dày đặc, chúng ta vốn định tới gần nhìn xem một chút, nhưng mà chó ngốc phát ra cảnh cáo với chúng ta, cho nên chúng ta liền lui đi..."
Trước khi đi Như Tiểu Lam có dặn dò bọn họ, chỉ cần chó ngốc phát ra cảnh cáo, bọn họ phải lập tức lui trở về.
Thanh Mặc Nhan nghe xong lời bọn họ nói cũng không có ý muốn trách cứ. Mà là gật gật đầu, đang muốn bảo bọn họ ra ngoài, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khóc.
Mọi người bước đến cửa, chỉ thấy tiếng khóc phát ra từ một ngôi nhà cách đó không xa, tiếp theo là một cái cán được nâng ra ngoài. Bốn tăng nhân đi theo phía sau, cùng đi về hướng ngoài thôn.
Sử Đại Thiên không biết là chui từ đâu ra, vui vẻ chạy lại đây thấp giọng nói: "Mấy hòa thượng kia cũng không có biện pháp, trị không được bệnh đành phải niệm kinh siêu độ cho bọn họ."
"Bọn họ muốn nâng người chết đi đâu?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Đương nhiên là muốn mang đi thiêu a." Sử Đại Thiên thấp giọng nói: "Đây là loại bệnh truyền nhiễm, bất quá người trong thôn nói, chỉ cần không đụng vào người bệnh thì sẽ không có việc gì, Như cô nương không cần lo lắng."
"Không đụng vào người bệnh sẽ không bị lây bệnh, là ai nói vậy?" Như Tiểu Lam hỏi.
Đến ngay cả mấy tăng nhân kia đều không có cách trị bệnh, ai dám cam đoan loại bệnh này sẽ không truyền nhiễm.
Sử Đại Thiên cười hắc hắc: "Là tiên cô trong thôn nói."
Như Tiểu Lam kinh ngạc mở to mắt: "Tiên cô?"
Trùng nương còn chưa tìm được, lại nhảy từ đâu ra một tiên cô?
Chương 273: Gặp mặt tiên cô, cánh tay nhỏ dưới bàn ăn.
Thanh Mặc Nhan nghe lời Sử Đại Thiên nói, cũng lắp bắp kinh hãi.
"Tiên cô ở đâu ra?"
Sử Đại Thiên đắc ý liếc mắt nhìn Huyền Ngọc một cái: "Cũng bởi vì nhân duyên ta tốt, cho nên phụ nhân trong thôn mới nguyện ý nói hết cho ta nghe, các nàng nói nàng là họ hàng xa của một gia đình ở trong thôn, năm nay mười ba tuổi, xinh như hoa như ngọc, nếu không phải vì gia cảnh sa sút, sợ là sẽ được gả vào phủ đệ nhà cao cửa rộng đi."
"Nàng trời sinh khác hẳn người thường, nghe nói đôi mắt của nàng có thể nhìn thấy những thứ người bình thường không thấy được, từ sau khi đi vào thôn đã nhìn ra sinh tử của không ít người, bởi vậy cũng cứu được không ít mạng người ở trong thôn, cho nên thôn dân gọi nàng là tiên cô..."
Như Tiểu Lam càng nghe trong lòng càng hoảng sợ.
Nói như vậy, nữ hài tử kia cũng có được đôi mắt âm dương.
Lúc trước nàng từng nghe Nhuận Nhi tỷ nói qua, chỉ có nữ tử Dục Sâm tộc mới có thể sinh ra hài tử có đôi mắt âm dương, chẳng lẽ tiên cô này cũng là do nữ tử Dục Sâm tộc sinh ra?
Như Tiểu Lam bất an nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan là loại người càng gặp chuyện càng thêm bình tĩnh: "Ngươi thử đi hỏi thăm, xem có thể để chúng ta gặp mặt tiên cô một lần hay không."
"Được rồi!" Sử Đại Thiên thống khoái đáp, vừa ra đến trước cửa liền dương đầu khoe khoang trước mặt Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc nắm chặt nắm tay, khớp xương rung động răng rắc.
Sử Đại Thiên lúc này mới bị dọa thay đổi sắc mặt, chạy đi nhanh như chớp.
Đêm đó bọn họ ngủ ở kho hàng, tuy rằng điều kiện có chút kém, nhưng vẫn còn hơn lúc ở trong rừng.
Chỉ là mấy ngày nay không có cách nào tắm rửa, Như Tiểu Lam cảm thấy tâm lý có chút bóng ma, bất quá thời điểm nàng chui người vào trong lòng Thanh Mặc Nhan, tất cả phiền não đều biến mất không thấy đâu.
Sáng sớm hôm sau Sử Đại Thiên liền chạy tới.
"Thế tử, tiểu nhân đã làm thỏa đáng xong mọi chuyện." Sử Đại Thiên cười hắc hắc nói.
"Nói." Thanh Mặc Nhan phun ra một chữ.
"Ta quen biết với một quả phụ trong thôn, nàng là người giúp việc trong nhà tiên cô, nàng giúp ta chuyển lời tới tiên cô, nói là chúng ta muốn đi đến độc trùng cốc để tìm dược liệu, không biết phải làm sao mới có thể tiến vào độc trùng cốc, cầu nàng giúp đỡ nhìn một cái xem chúng ta có thể bình yên trở về hay không."
Quả nhiên Sử Đại Thiên am hiểu nhất vẫn là nói dối.
Như Tiểu Lam ở trong lòng mặc niệm cho Sử Đại Thiên hai giây.
Xem ra mệnh đội nón xanh của hắn sẽ không vứt đi được, cư nhiên quen biết với quả phụ... Sẽ không phải bị người ta coi là lốp xe dự phòng đi.
Sử Đại Thiên nào biết Như Tiểu Lam suy nghĩ cái gì. Hắn còn đang vui mừng chờ Thanh Mặc Nhan khích lệ hắn đâu.
Thanh Mặc Nhan quả nhiên không phụ kỳ vọng gật gật đầu: "Tốt lắm, việc này liền để ngươi đi quan sát, cần gì cứ việc nói với Huyền Ngọc."
Người trong thôn phần lớn bần cùng, Thanh Mặc Nhan bọn họ mỗi lần ra ngoài, trên người đều mang theo không ít lộ phí, ở thời điểm như này vàng bạc liền phát huy ra uy lực cường đại.
Sử Đại Thiên hưng phấn tìm Huyền Ngọc, lấy từ trên tay đối phương năm lượng bạc rồi chạy đi.
Đến buổi trưa, mới thấy hắn chạy quay về.
"Bốn vị đầu trọc kia cũng nghe được chuyện về tiên cô, muốn đi bái kiến, tiên cô đã đáp ứng rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau đi qua, tiên cô nói là mở một bàn tiệc ăn chay mời mọi người."
Không nghĩ tới bốn tăng nhân kia cũng muốn đi.
Trong lòng Như Tiểu Lam lập tức cảm thấy không mấy vui vẻ.
Dù cho tu vi của bọn họ không thể làm gì nàng, nhưng nàng vẫn không thích bị người khác coi là yêu quái.
Thanh Mặc Nhan duỗi tay sờ sờ đầu nàng: "Nếu không muốn đi nàng có thể ở lại đây chờ ta."
"Mới không cần đâu." Như Tiểu Lam bĩu môi nói: "Khó có dịp được gặp một người cũng có đôi mắt âm dương, ta như thế nào có thể bỏ qua."
"Hay là nàng sợ ta sẽ bị người ta cướp mất?" Thanh Mặc Nhan bổ sung một câu.
Như Tiểu Lam ngoài miệng tỏ ra không phục, nhưng bên trong lại có chút chột dạ.
Tất cả đều là do Sử Đại Thiên người này, hắn thổi phồng tiên cô kia giống như một đóa hoa, khiến trong lòng nàng cảm thấy không được thoải mái.
Lúc chạng vạng tối, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam, còn có đám người Huyền Ngọc cùng Sử Đại Thiên đi đến một hộ gia đình ở phía đông.
Khác hoàn toàn với những cư dân khác ở trong thôn, nhà cửa hộ gia đình này cao lớn hơn rất nhiều, lại còn có cả tường viện.
"Tiên cô ở cùng thúc thúc cùng thẩm thẩm nàng, mỗi lần nàng xem sinh tử giúp người trong thôn, đều sẽ thu được chút tài vật, cho nên thúc thúc cùng thẩm thẩm nàng đều đối đãi với nàng không tệ." Sử Đại Thiên giải thích với mọi người.
Đang nói chuyện, chợt thấy bốn vị tăng nhân đang từ trên đường nhỏ phía đối diện đi tới, áng mắt theo bản năng dừng ở trên người Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam không chút khách khí trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
Thanh Mặc Nhan nắn tay Như Tiểu Lam, bước vào cửa đầu tiên.
Trong viện được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng lại không có hạ nhân hầu hạ, người tới giúp việc đều là phụ nhân trong thôn.
Chủ nhân tòa nhà ra chào hỏi mọi người.
Như Tiểu Lam vụng trộm đánh giá đối phương, đối phương là một nam tử tầm hơn ba mươi tuổi, người gầy khô, da rám nắng, nương tử hắn nhìn rất bình thường, cũng không có chỗ nào xuất sắc cả.
Sử Đại Thiên vội vàng giới thiệu nói: "Đây là thúc thúc cùng thẩm thẩm của tiên cô."
Thanh Mặc Nhan chỉ gật đầu xem như chào hỏi.
Đối phương thấy hắn một thân y phục bất phàm, bên người còn mang theo hộ vệ. Cho nên có vẻ phá lệ ân cần.
Bốn gã tăng nhân lại không được đãi ngộ tốt như thế, mọi người chào hỏi lẫn nhau rồi đi vào trong nhà.
Một người thôn phụ tiến lên rót trà cho bọn họ, Sử Đại Thiên thấy thế chủ động tiếp lấy ấm trà. Khiến phụ nhân châm trà kia ngó hắn một cái.
Phụ nhân này chính là người "thân mật" của Sử Đại Thiên?
Như Tiểu Lam nhịn không được muốn bát quái, hoàn toàn không chú ý tới mọi người trong phòng đang nói chuyện gì.
Một lúc sau, thôn phụ vào phòng nói với bốn gã tăng nhân: "Tiên cô nói thứ ăn chay đã được dọn lên, mời các vị khách quý ngồi vào vị trí."
Mọi người vào phòng khách.
Trên bàn là tám loại đồ ăn chay khác nhau, không thể gọi là tinh xảo, đều là món ăn thôn quê trong núi, nhưng lại mang theo chút phong vị riêng.
Rèm cửa vang lên, đi vào là một nữ tử dáng người nhỏ xinh.
Mọi người ngừng thở, đồng thời nhìn chằm chằm nàng.
Đến ngay cả Như Tiểu Lam cũng không thể không thừa nhận rằng hình dung lúc trước của Sử Đại Thiên cũng không phải nói quá, vị tiên cô này, thật đúng là xinh đẹp như hoa.
Bốn vị tăng nhân chắp hai tay thi lễ.
Tiên cô nhẹ nhàng phúc lễ, tư thế cư nhiên vô cùng tiêu chuẩn.
Như Tiểu Lam không hay làm mấy động tác phúc lễ, nhưng mà khi tiến cung, cũng từng nhìn thấy các nữ nhân trong cung phúc lễ qua. Không nghĩ tới ở một nơi thâm sơn cùng cốc thế này cũng có thể gặp được một nữ tử như vậy.
Khó trách Sử Đại Thiên nói nàng gia cảnh sa sút, bằng không sau này nhất định sẽ được gả vào một gia đình tốt.
"Chư vị khách quý mời ngồi." Tiên cô ôn nhu mở miệng nói, thanh âm ôn nhu khí chất phi phàm.
Như Tiểu Lam theo bản năng nhích lại gần người Thanh Mặc Nhan.
Nhưng mà tiên cô vẫn luôn rũ mắt. Chưa từng nhìn bọn hắn lấy một cái, Như Tiểu Lam cảm thấy hành động của mình có chút trẻ con, vì thế có chút ngượng ngùng xê dịch sang bên cạnh. Muốn kéo ra chút khoảng cách với Thanh Mặc Nhan.
Đúng lúc này, từ phía dưới bàn vươn tới một cánh tay nhỏ bé lạnh như băng, dừng ở trên đùi Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam suýt nữa kêu ra tiếng, đứng bật dậy tránh thoát cánh tay kia.
"Khách quý sao vậy?" Thanh âm ôn nhu của tiên cô vang lên.
Như Tiểu Lam bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhìn xuống phía dưới cái bàn.
Nơi đó rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Lông tóc Như Tiểu Lam dựng đứng, cánh tay vừa rồi từ đâu ra?
Chương 274: Tiên cô có được đôi mắt âm dương, tay nhỏ lạnh lẽo.
Như Tiểu Lam nhảy dựng lên, cả người tựa như động vật nhỏ xù lông.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đều dừng ở trên người nàng.
"Tiểu Lam?" Thanh Mặc Nhan gọi nàng một tiếng.
Lúc này Như Tiểu Lam mới kịp có phản ứng lại, phản ứng vừa rồi của nàng thật quá mức kích động.
"Làm sao vậy?" Thanh Mặc Nhan chú ý tới sắc mặt nàng có chút kém.
"Không... Không sao, vừa rồi hình như chạm phải thứ gì đó." Như Tiểu Lam che giấu nói, đồng thời lại lần nữa nhìn xuống dưới bàn: "Hình như trên ghế có thứ gì đó..."
Tay nhỏ bé kia không thấy đâu, thật giống như hết thảy chỉ là ảo giác của nàng.
"Thật sự xin lỗi, chiêu đãi không chu toàn." Tiên cô ở đối diện áy náy cúi đầu tạ lỗi.
Như Tiểu Lam thấy thế cũng không nói thêm gì nữa. Thẩm thẩm tiên cô tiến vào, thay đổi một cái ghế dựa khác.
Một lần nữa ngồi xuống, tâm Như Tiểu Lam vẫn bị treo ở trên cao.
Đến ngay cả thức ăn ở trên bàn cũng không cảm thấy có hứng thú. Ánh mắt luôn không tự giác nhìn xuống phía dưới bàn.
"Vị cô nương này ăn có chút ít, là do thân thể không thoải mái sao?" Thanh âm ôn nhu của tiên cô đột nhiên vang lên.
Lúc này Như Tiểu Lam mới phát hiện, bát cơm trước mặt nàng vẫn còn hơn một nửa. Những người khác đều đã ăn không sai biệt lắm.
"Không..." Như Tiểu Lam ậm ừ, tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thanh Mặc Nhan.
Tiên cô ngẩng đầu nhìn về phía Như Tiểu Lam, thời điểm ánh mắt xẹt qua trên mặt Thanh Mặc Nhan, hơi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường.
"Nữ tử thuần âm, ở chỗ này tự nhiên sẽ cảm thấy không thoải mái, ta cũng như vậy." Trên mặt tiên cô mang theo mỉm cười nhàn nhạt, săn sóc nói: "Trong ngọn núi này toàn là tử khí, thôn dân uổng mạng quá nhiều, tuy rằng ta có thể nhìn ra sinh tử, nhưng lại không có cách nào giúp đỡ bọn họ..."
Tiên cô nói xong, mỉm cười trên mặt mang theo tia buồn bã.
"Ngươi có thể thấy được tử khí?" Như Tiểu Lam hỏi một câu.
"Đúng."
Như Tiểu Lam mân miệng nhỏ, thử thăm dò: "Hiện tại ở trong này..."
"Ta không muốn nói ra, sợ làm ngươi sợ hãi." Tiên cô lo lắng nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: "Vị cô nương này là gì của công tử ngài..."
"Phu nhân." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.
Tiên cô sửng sốt, một lần nữa đánh giá Như Tiểu Lam: "Nói ra sợ sẽ dọa đến phu nhân của ngươi."
"Không sao. Ngươi nói đi, lá gan ta rất lớn." Như Tiểu Lam ra vẻ cậy mạnh thẳng thắt lưng.
"Một khi đã như vậy, ta đây liền nói." Tiên cô buồn bã nói: "Bởi vì ta có đôi mắt âm dương, cho nên những tử khí kia luôn quấn lấy ta, thân thể ta vẫn luôn có chút yếu ớt, may mắn được thúc thúc thẩm thẩm chiếu cố, bằng không ta thật sự không biết nên sống tiếp như thế nào..."
Nói xong nàng nâng tay áo lên xoa xoa đôi mắt, ngược lại lộ ra mỉm cười: "Xem ta vừa nói gì kìa, mong các vị đừng để ý."
Bốn gã tăng nhân khẽ tụng phật hiệu, hơi có chút ý đồng tình.
Như Tiểu Lam mân miệng nhỏ càng nhanh: "Ngươi có thể thấy tử khí trong phòng?"
Tiên cô ngẩng đầu nhìn vào hư không, mỉm cười yếu ớt.
"Không sai, bọn chúng đều ở đây... Vẫn luôn ở đây, bất luận ta tránh né thế nào, bọn chúng cũng chưa từng rời đi."
Như Tiểu Lam quay đầu liếc nhìn Thanh Mặc Nhan một cái.
Trong phòng có tử khí hay không, nàng là người rõ hơn ai hết, bởi vì đôi mắt âm dương của nàng có thể thấy được.
Hiện tại trong phòng sạch sẽ thanh tịnh, đừng nói là tử khí, đến ngay cả một thứ không sạch sẽ cũng không có.
Thanh Mặc Nhan vẫn luôn không mở miệng, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm tiên cô, thần sắc có chút nghiêm túc.
Lúc này có một vị tăng nhân mở miệng nói: "Ta muốn trừ bỏ yêu quái mây mù trong độc trùng cốc, không biết tiên cô có thể trợ giúp hay không, có thể nói cho ta biết rốt cuộc đám yêu vật đó trốn ở đâu hay không?"
Tiên cô lắc lắc đầu: "Các ngươi sẽ không thể loại trừ được đám yêu vật đó."
"Vì sao?"
"Bởi vì chúng nó mạnh hơn các ngươi rất nhiều." Tiên cô nhìn về phía một vị tăng nhân trong số đó, sắc mặt đột nhiên trắng bệch: "Ngươi... Phía sau ngươi..."
Tên tăng nhân kia kinh ngạc nhìn về phía sau chính mình, cái gì cũng không có.
"Ngươi... Sau lưng ngươi... Mấy tiểu hài tử kia là chuyện như thế nào..."
Sắc mặt tăng nhân biến đổi, một lần nữa nhìn về phía sau chính mình.
Ba gã tăng nhân khác cũng đồng thời quay đầu lại, nhưng mà cái gì bọn hắn cũng không nhìn thấy.
Tiên cô lấy tay áo che mặt, tựa như không dám nhìn nữa.
"Tiểu... Tiểu hài tử?" Tăng nhân xanh mặt, trong thanh âm mang theo chút run rẩy.
"Y phục rách tung tóe, hình như là con nhà nghèo." Tiên cô nghẹn ngào: "Thật đáng thương a, nhỏ như thế đã..."
"A!" Tăng nhân la lên một tiếng lảo đảo đứng dậy, kết quả không cẩn thận đụng phải cái bàn.
Rối tinh rối mù một trận, tất cả đồ ăn trên bàn đều bị đụng đổ.
Tiên cô chôn mặt trong tay áo, toàn thân đều đang run rẩy, bộ dáng giống như cực kỳ sợ hãi.
Như Tiểu Lam ngồi ở chỗ kia nhìn một màn này, bất tri bất giác nắm chặt nắm tay.
Tăng nhân kia tựa như đột nhiên thay đổi thành một con người khác, lấy chuông phật từ trong lòng ngực ra, lắc lung tung.
Ba gã tăng nhân khác tiến lên muốn giữ chặt hắn. Kết quả bốn người dây dưa thành một đoàn, nửa túm nửa lôi ra ngoài cửa.
Huyền Ngọc cùng Sử Đại Thiên bọn họ đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy bốn gã tăng nhân lôi lôi kéo kéo đi ra, tất cả đều không hiểu ra sao.
Đây là xảy ra chuyện gì, đang êm đẹp lại phát điên cái gì?
"Bọn họ ở chỗ này, tất cả bọn họ đều ở chỗ này..." Tăng nhân mất khống chế kêu lên. Khua chuông phật vào không trung, giống như đang xua tan thứ gì đó.
Như Tiểu Lam cùng Thanh Mặc Nhan yên lặng ngồi ở trong phòng, phía đối diện, tiên cô giấu mặt ở trong tay áo, vẫn cứ run rẩy không ngừng.
"Ngươi nhìn thấy cái gì?" Thanh Mặc Nhan ẩn ẩn đặt câu hỏi.
"Quá nhiều hài tử uổng mạng... Tất cả bọn họ đều đi theo bên người tên tăng nhân kia, nhỏ tuổi như vậy... Thật là đáng thương..."
"Ngươi có thể nhìn thấy người chết?" Như Tiểu Lam hỏi. Vừa rồi nàng cũng nhìn phía sau tăng nhân kia, nhưng cái gì nàng cũng không nhìn thấy.
"Ân..." Tiên cô rời khỏi tay áo, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc mang theo một tia nước mắt. Nhìn qua điềm đạm đáng yêu: "Kỳ thực ta cũng không muốn nhìn thấy mấy thứ đó, nhưng mà ta thật sự là không còn cách nào. Không có ai giúp được ta, ta thật sự không muốn nhìn thấy mấy thứ đó."
Giống như không chịu được đả kích, tiên cô nằm sấp ở trên bàn khóc lên. Tiếng khóc của nàng rất nhỏ, khiến người ta nghe qua cảm thấy xót xa.
Đến ngay cả Như Tiểu Lam nghe xong cũng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, huống chi là nam tử nghe xong. Hẳn là sẽ cảm thấy tiên cô rất đáng thương đi.
Như Tiểu Lam nhìn trộm Thanh Mặc Nhan, chỗ mắt cá chân chợt lạnh.
Nàng đột nhiên cúi đầu, chỉ thấy phía dưới cái bàn vươn ra một cánh tay mảnh khảnh, tay nhỏ bé bắt lấy chân của nàng, xúc cảm lạnh như băng, mang theo hàn ý nhè nhẹ, thấu tận xương tủy.
"A!" Như Tiểu Lam kinh sợ kêu lên một tiếng, ngả người về phía sau, kết quả quá dùng sức, cả người cả ghế cùng nhau ngã xuống đất.
"Cẩn thận!" Tiên cô kinh hô.
Thanh Mặc Nhan an vị ở bên người Như Tiểu Lam, kịp thời duỗi tay đỡ được nàng.
Như Tiểu Lam thở phì phò nhìn về phía chân chính mình.
Đã không còn thấy cánh tay nhỏ bé vừa rồi đâu, nhưng mà chỗ mắt cá chân của nàng vẫn còn lưu lại xúc cảm lạnh như băng, tựa như lạnh đến phát đau, đau đớn chết lặng.
Thanh Mặc Nhan ôm nàng ngồi lên đùi mình, cúi đầu nhìn, che chỗ mắt cá chân của nàng: "Như thế nào, bị thương tới rồi?"
"Khả năng là bị trẹo chân." Như Tiểu Lam nói cho có lệ, tiên cô ở ngay trước mắt, nàng không nghĩ nói cho Thanh Mặc Nhan nghe vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"Không phải." Tiên cô đột nhiên mở miệng nói: "Là tử khí, chúng nó ở trong căn phòng này, vừa rồi là chúng nó làm bị thương phu nhân của ngươi."
Như Tiểu Lam gắt gao nắm chặt y phục Thanh Mặc Nhan, tay nhỏ bé vừa rồi khiến nàng sởn cả tóc gáy, nhưng mà nàng lại không thể nói ra, thứ kia tuyệt đối không phải do tử khí biến thành.
Xúc cảm rõ ràng như vậy... Tuyệt không phải thứ không có hình thể, hư vô mờ mịt như tử khí có thể tạo ra được.
Ngoài phòng đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm.
Sử Đại Thiên hoảng hốt chạy vào, nói với mọi người: "Một vị đại sư không cẩn thận ngã xuống bậc thang, bị thương sau eo, không đứng dậy nổi, muốn mượn phòng này của tiên cô dùng một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com