Chương 347 - 350
Chương 347: Mèo cũng có tự tôn a!
Trường Hận vội vàng nhận túi gấm xoay người bước vào phòng.
Như Tiểu Lam hiếu kỳ hỏi: "Ngươi ở bên ngoài nói chuyện với ai?"
Trường Hận bất đắc dĩ nói: "Còn có thể là ai, Ngũ điện hạ, suýt nữa là bị hắn nhận ra." Nói xong nàng đặt túi gấm lên trên bàn: "Cũng may hắn không nhìn ra được cái gì, ta nhận xong lễ vật liền vội vàng trở vào."
Như Tiểu Lam hít cái mũi: "Trong túi gấm đó chứa thứ gì, sao lại có mùi hương dễ ngửi như vậy."
Khứu giác Như Tiểu Lam nhạy bén hơn người thường rất nhiều, Trường Hận nghe xong lời này liền mở túi gấm ra.
Trong túi gấm là một khối ngọc bội song ngư, tỉ lệ vô cùng tốt. Hơn nữa mặt ngoài ngọc bội có vằn màu đỏ, càng giống hoa văn trên người cá Cẩm Lý.
Chỉ là trên ngọc bội có dính thứ bột phấn kỳ quái gì đó.
Như Tiểu Lam đi qua xem thử.
"Lui về phía sau!" Trường Hận thay đổi sắc mặt, lấy tay ngăn cản Như Tiểu Lam, không cho nàng bước đến gần.
"Mùi hương này hình như trước kia ta đã từng ngửi qua..." Như Tiểu Lam nhíu mày cố gắng nhớ lại.
"Ngươi cách xa ra chút." Trường Hận thúc giục, đồng thời mở cửa sổ ra, ném toàn bộ túi gấm ra ngoài, cũng không quản có quăng vỡ thứ ở bên trong hay không.
Còn có chút bột phấn rơi vãi ở trên bàn, một trận gió thổi vào, Như Tiểu Lam đánh cái hắt xì.
Trường Hận vội vàng rửa sạch bột phấn còn sót lại.
Đang lúc nàng rửa sạch bột phấn trên bàn, phía sau truyền đến thanh âm y phục rơi xuống đất.
Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng đủ để khiến cho nàng phải chú ý.
Quay đầu, đã không còn thấy Như Tiểu Lam đâu, lại nhìn xuống dưới đất, một đống y phục đỏ thẫm...
"Tiểu Lam!" Trường Hận bị dọa trắng mặt, vài bước lại gần kéo bộ y phục rơi trên mặt đất.
Một cái đầu nhỏ lông xù từ trong đống y phục chui ra, trong ánh mắt xanh biếc toàn là trống rỗng, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Trường Hận thầm kêu không ổn, thời điểm nàng xoay người muốn đi đóng cửa sổ lại, Như Tiểu Lam đã nhảy dựng lên, tựa như bị thứ mùi vô hình nào đó hấp dẫn, một đường chạy ra ngoài viện.
Trường Hận hối hận muốn chết, Thiếu khanh dặn dò nàng nhất định phải nhìn chằm chằm nha đầu này, không nghĩ tới vẫn bị mắc mưu của người khác.
Đẩy cửa chạy ra, Trường Hận gọi mấy tên tử sĩ đứng gác ở cửa: "Mau, ngăn con mèo phía trước kia lại! Chú ý ngàn vạn lần đừng làm nó bị thương!"
Tử sĩ không rõ nguyên nhân, nhưng mà Thiếu khanh đã sớm phân phó qua, hôm nay mọi chuyện trong viện đều phải nghe theo vị cô nương này, cho nên bọn họ đành phải phái ra ba người theo Trường Hận đi bắt mèo.
Thanh Hầu phủ, tiền viện.
Tiệc cưới bày mấy chục bàn, vô cùng náo nhiệt, Thanh Mặc Nhan một thân hỷ phục thản nhiên đi tới các bàn kính rượu mọi người.
Bên người lão Hầu gia cũng ngồi không ít bạn cũ có quen biết, đến ngay cả mấy vị thúc bá trong gia tộc bọn họ cũng đều lộ mặt, họ liên tục khen ngợi Thanh Mặc Nhan, dù sao nói đến nói đi, cũng đều là thổi phồng lão Hầu gia sinh được một nhi tử tốt, được hoàng ân, tiền đồ sau này không có ranh giới lung tung.
Lão Hầu gia nghe xong, trên mặt mang theo tươi cười, lại không cản được kỳ quái trong lòng.
Mỗi câu mọi người khen ngợi Thanh Mặc Nhan, đều giống như là một lần trào phúng hắn.
Tình cảnh này, hắn không khỏi có chút hối hận, nếu lúc trước hắn thực sự coi Thanh Mặc Nhan là nhi tử của mình, hôm nay Thanh Hầu phủ bọn họ hẳn là sẽ có một phen thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ngay cả Thái tử cùng Ngũ hoàng tử cũng đến dự tiệc, đây là mặt mũi lớn đến mức nào a.
Chỉ tiếc, hắn không có đường lui.
Thanh Mặc Nhan vẫn đang âm thầm điều tra chuyện liên quan đến mẹ đẻ hắn, hắn đã sớm phòng bị điểm này.
Bất luận như thế nào, hắn cũng không thể để Thanh Mặc Nhan biết được thân thế của hắn.
Vu Nguyên Quân vừa mới ngồi vào chỗ, nhìn khắp nơi đều không thấy Thái tử, liền hỏi thăm mọi người xung quanh.
Có người nói Thái tử vừa mới rời khỏi bữa tiệc, không biết là đã đi đâu.
Vu Nguyên Quân đang do dự có nên đi tìm Thái tử, đem chuyện hắn vừa hoàn thành nói cho hắn biết, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Ở nơi đó!" Một thanh âm quen thuộc vang lên phía sau hắn, có chút quen thuộc, lại không nhớ ra là đã nghe qua ở đâu.
Vèo một cái, một đạo bóng đen xẹt qua bên người hắn, nhằm vào trong bữa tiệc.
Vu Nguyên Quân hoảng sợ, chờ đến khi hồi phục tinh thần, mới phát hiện ra đó là một con mèo đen.
Lúc này tiếng bước chân phía sau đã đến gần, Vu Nguyên Quân nhìn thấy nha hoàn bên người Minh Duyệt quận chúa thở hổn hển chạy tới, bên người nàng có ba gã hộ vệ đi theo.
"Ở nơi đó!" Nha hoàn một tay túm váy, đi nhanh như bay, hoàn toàn không có phong thái dè dặt của nữ tử.
Ba gã hộ vệ gắt gao đuổi theo con mèo đen kia.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tất cả mọi người đều bị kinh sợ.
Mèo đen xâm nhập vào bữa tiệc, nhưng rất nhanh xuyên qua bàn tiệc chạy ra ngoài, lao thẳng vào vườn.
Trường Hận chỉ đành cắn răng, mang theo ba gã hộ vệ vội vàng đuổi theo sau.
Mọi người càng thêm không thể hiểu nổi.
Này hạ nhân Hầu phủ cũng quá không biết quy củ đi, va chạm bàn tiệc, mà ngay cả một lời giải thích cũng không có, liền cứ thế chạy đi.
"Hầu gia..." Khách khứa ngồi một bên bất mãn mở miệng nói: "Vừa rồi là hạ nhân trong phủ ngài?"
Lão Hầu gia cau mày, nha hoàn kia hắn chưa từng thấy qua, bất quá ba gã hộ vệ chạy theo phía sau hắn lại có thể đoán được là người của ai.
Trừ bỏ Thanh Mặc Nhan ra, người khác có cho thêm lá gan cũng không dám làm loạn trong phủ như vậy.
Thời điểm Thanh Mặc Nhan nhìn thấy mèo đen, suýt chút nữa đã bóp nát chén rượu trong tay.
Có người còn đang giơ chén rượu chờ kính rượu với hắn, chợt thấy hắn đặt mạnh chén rượu xuống bàn.
"Thiếu khanh đại nhân?"
Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói: "Xin lỗi không thể tiếp." Sau đó nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Mèo đen vừa mới chạy vào vườn, từ trên cây đột nhiên nhảy xuống một con chồn trắng, nó lập tức nhào tới, một chút đã đè được mèo đen ở dưới thân, ngay sau đó cắn một ngụm xuống.
"Chít chít!" Mèo đen phát ra tiếng kêu thảm thiết, Trường Hận theo sát ở phía sau nghe thấy trong lòng liền lạnh run.
Ba gã hộ vệ đều có võ công trong người, thời điểm bọn họ chạy tới, chỉ thấy một đen một trắng đang vật lộn thành một đoàn.
Bọn họ dù muốn ra tay cũng không có cách nào tách chúng nó ra được.
"Không được để mèo đen bị thương!"Trường Hận chỉ có thể cảnh cáo họ như vậy.
Như Tiểu Lam cố gắng dựa vào một tia thanh tỉnh cuối cùng để khống chế ý thức của chính mình.
Bột phấn kia khiến nàng kìm lòng không được muốn đi theo mùi hương tìm ra ngọn nguồn, cũng may lần này nàng hít vào không nhiều, vẫn còn sót lại chút ý thức.
Cho nên khi bị chồn trắng cắn vào cổ, nàng liền tỉnh táo lại.
Meo, lão hổ không phát uy, ngươi liền cho ta là mèo bệnh!
Năm lần bảy lượt bắt nạt ta, chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn, ta liều mạng với ngươi!
Như Tiểu Lam chịu đựng đau nhức sau cổ, dùng hết sức phản công.
Chồn trắng tuy rằng cắn xuống tàn nhẫn, nhưng may mắn nàng có đeo vòng cổ, nên cũng bảo hộ được cho nàng không ít.
Như Tiểu Lam cường ngạnh vùng vẫy tránh thoát khỏi miệng chồn trắng.
Thanh Mặc Nhan lúc này cũng chạy tới, Trường Hận đem chuyện vừa rồi xảy ra ở trong viện đơn giản nói qua một lần.
Nhưng mà hai đám lông kia vẫn dây dưa với nhau, một hồi lăn trên mặt đất, một hồi lại lẻn lên trên cây, căn bản không có cách nào tách chúng ra được.
"Vật nhỏ, quay về đây." Thanh Mặc Nhan quát.
Sau khi Như Tiểu Lam nhịn đau tránh thoát khỏi chồn trắng cũng không lập tức chạy trốn, mà là quay đầu lại, hé miệng lộ ra hàm răng bén nhọn, ra sức táp về phía chồn trắng.
Lúc nào cũng bắt nạt ta, ta chịu đủ rồi!
Mèo cũng có tự tôn a!
[ Linh: Đáng yêu chết mất (ノ≧∇≦) ]
Chương 348: Giết chết chồn trắng, Vu Nguyên Quân mất mát không thôi
Lông trên người Như Tiểu Lam dựng đứng cả lên.
Địch nhân đầu tiên nàng gặp sau khi đến thế giới này chính là con chồn trắng trước mắt.
Cho nên chỉ cần nhìn thấy nó, trong lòng nàng liền sinh ra cảm giác sợ hãi.
Nhưng mà hôm nay nàng lại có suy nghĩ muốn liều mạng.
Luôn bắt nạt mèo, không thể nào nhịn tiếp được nữa!
Như Tiểu Lam tức giận lao đến cắn chồn trắng.
Chồn trắng cả kinh, hiển nhiên nó không ngờ tới đối phương sẽ phản kích.
Nó huy móng vuốt muốn đẩy đối phương ra, nhưng mà Như Tiểu Lam bây giờ đã là mèo hương trưởng thành, không còn là con vật nhỏ bé trước kia nó có thể tùy ý dùng miệng tha đi nữa.
Nó vừa đẩy vừa cào, Như Tiểu Lam chính là không chịu buông miệng.
Hai đám lông một đen một trắng ở trên mặt đất lăn thành quả cầu bùn.
Thanh Mặc Nhan đưa tay vào trong ống tay áo bên trái, tháo băng vải trên cánh tay xuống.
Trường Hận nhận ra được ý đồ của hắn, hơi có chút ngoài ý muốn.
Thanh Mặc Nhan cư nhiên muốn dùng đến Cổ vương?
Tay áo hỷ phục đỏ thẫm vô cùng rộng rãi. Thanh Mặc Nhan buông tay áo, không một ai phát hiện từ trong ống tay áo hắn có một con bò cạp hình dạng kỳ quái đang bò ra.
Con bò cạp bò từ vạt áo Thanh Mặc Nhan xuống dưới đất, yên lặng không tiếng động tiếp cận hai con vật đang cắn xé lẫn nhau.
Như Tiểu Lam càng đánh càng hăng, bởi vì nàng phát hiện, thực ra con chồn trắng này cũng không có gì đáng sợ, hiện tại hình thể hai chúng nó tương đương, lực lượng cũng tương đương.
Trên cổ nàng còn có vòng cổ bảo hộ, chồn trắng nhiều lần muốn cắn vào chỗ yếu của nàng đều bị chặn lại.
Trên người chồn trắng cũng đổ máu, răng nanh Như Tiểu Lam cắn trúng vài chỗ trên người nó.
Trong lúc tranh đấu, Như Tiểu Lam thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu đen đang nhào đến đây, không đợi nàng kịp có phản ứng, thân thể chồn trắng đột nhiên run rẩy, ngay sau đó, ánh mắt nó trừng lớn lên, nhìn qua tựa như muốn bạo phát.
Như Tiểu Lam hoảng sợ, vội vàng buông miệng ra, nhảy nhanh về phía sau.
Một con bò cạp màu đen bò lên lưng chồn trắng, đuôi châm đâm vào thân thể nó.
Là... Cổ vương của Thanh Mặc Nhan?
Như Tiểu Lam quay đầu muốn nhìn Thanh Mặc Nhan, bên hông đột nhiên ấm áp, có người bắt được eo nàng, ôm nàng lên khỏi mặt đất.
Nàng nghiến răng, trong cổ họng phát ra thanh âm uy hiếp.
Có người vỗ ở trên mông nàng một cái: "Như thế nào, nàng còn muốn cắn luôn cả ta?"
Là thanh âm Thanh Mặc Nhan.
"Chít chít..." Uy phong vừa rồi của Như Tiểu Lam nhất thời bay mất không thấy đâu, tiếng kêu lập tức thay đổi, vừa nhỏ vừa mềm, tựa như một con mèo nhà ngoan ngoãn.
Thanh Mặc Nhan vẻ mặt ghét bỏ nhìn một thân bùn đất trên người nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực.
"Thật đúng là không nhìn một cái liền gây chuyện, xem ra sau này phải làm một cái lồng sắt đem nàng nhốt vào trong ta mới yên tâm được."
"Chít chít." Như Tiểu Lam vô tội chớp mắt mèo, cũng đâu phải nàng muốn gây chuyện, thật sự là bản năng động vật rất khó khống chế a.
Thanh Mặc Nhan nhìn chồn trắng sớm đã tắt thở, âm thầm khống chế Cổ vương của hắn, muốn triệu hồi nó về.
Nhưng mà Cổ vương ghé vào trên thi thể chồn trắng mãi vẫn không thấy nhúc nhích.
Thanh Mặc Nhan lại thử triệu nó trở về, nó vẫn bất động tại chỗ.
"Thiếu khanh… có người đến đây…" Trường Hận thấp giọng nói.
Thanh Mặc Nhan chú ý tới không ít tân khách đều đã rời khỏi bàn tiệc, tò mò đi vào vườn, muốn nhìn một cái xem đã xảy ra chuyện gì, vì sao tân lang mới kính được nửa rượu đã chạy theo con mèo kia ra ngoài.
Đến ngay cả Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân cũng theo đi ra.
Trường Hận nhìn thoáng qua Vu Nguyên Quân ở phía xa, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Tất cả đều là do hắn, bằng không cũng sẽ không xảy ra tai họa lớn như vậy, xem ra hắn là cùng một giuộc với Thái tử.
Vu Nguyên Quân đứng từ xa đã nhìn thấy ánh mắt không tốt của nha hoàn kia.
Nhìn như vậy, giống như nàng càng lúc càng chán ghét hắn.
Vu Nguyên Quân cảm thấy nghi hoặc không thôi.
Rốt cuộc hắn đắc tội với nàng ở chỗ nào, vì sao ánh mắt nàng nhìn hắn lại tràn đầy địch ý.
Thanh Mặc Nhan thấy không thể triệu hồi Cổ vương trở về, thế là đi đến trước thi thể chồn trắng, cúi đầu nhìn kỹ.
Như Tiểu Lam cũng vươn đầu từ trong lòng hắn ra.
Chỉ thấy Cổ vương thế nhưng khoét ăn thân thể chồn trắng tạo thành một cái động.
Thanh Mặc Nhan sửng sốt mất mấy giây, lập tức liền hiểu rõ vì sao vừa rồi hắn không triệu hồi Cổ vương về được.
Nó muốn ăn, ăn luôn con mồi bị nó giết chết, bằng không nếu hắn mạnh mẽ triệu hồi Cổ vương trở về thì sẽ phải dùng thân thể chính mình cung cấp nuôi dưỡng nó, chỉ sợ đến lúc đó lại phải chịu biết bao nhiêu đau khổ từ cổ độc.
Tuy thân thể chồn trắng nhỏ, Cổ vương cũng không chê, hơn nữa nhìn thân hình nho nhỏ của nó tựa như một con trùng tử, chưa mất một lúc đã ăn hết thi thể chồn trắng đến xương cốt cũng không còn.
Triệu hồi Cổ vương, Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam rời đi.
Vu Nguyên Quân kinh ngạc nhìn mèo đen trong lòng Thanh Mặc Nhan: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thanh Mặc Nhan rũ mắt xoa nhẹ lỗ tai Như Tiểu Lam: "Không có gì, tiểu gia hỏa không thành thật, chạy ra ngoài gây rắc rối cho ta."
Vu Nguyên Quân cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, bất quá chỉ là một con mèo đen mà thôi, hôm nay là ngày đại hôn của Thiếu khanh, hắn lại có thể gạt hết khách khứa sang một bên, chạy đi tìm sủng vật của hắn.
Này cũng quá không hợp quy củ đi.
Như Tiểu Lam lui ở trong lòng Thanh Mặc Nhan, chỉ lộ ra nửa cái đầu, nàng trừng mắt nhìn Vu Nguyên Quân, tựa như giây tiếp theo muốn nhào lên cào vào mặt hắn mấy nhát.
Thanh Mặc Nhan nắm lấy chân trước nàng, nhẹ nhàng nắn bóp đệm thịt hoa mai: "Ta muốn mang nó trở về trước, Ngũ điện hạ xin cứ tự nhiên." Nói xong cáo từ rời đi.
Vu Nguyên Quân phát hiện khi nha hoàn kia đi qua bên người hắn, ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo sự chán ghét rõ ràng.
Vu Nguyên Quân chỉ cảm thấy tâm tình không tốt, nguyên bản hắn làm xong chuyện Thái tử giao cho, nghĩ đến chỉ cần lấy được hương mèo hương từ trên tay Thanh Mặc Nhan là có thể cầu được Hoàng hậu mở miệng, để Hoàng thượng tha thứ cho mẫu phi hắn.
Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của nha hoàn kia, trong lòng hắn đến chút cảm giác hưng phấn cùng chờ mong cũng không có.
Ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại để ý đối phương như vậy.
Thanh Mặc Nhan dẫn người đi xa, mấy vị tân khách tiến vào vườn đều không hiểu ra sao.
Ai cũng không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, từ trên đường nhỏ đi tới một người.
Vu Nguyên Quân nhìn thấy đối phương ánh mắt lập tức sáng ngời: "Thái tử ca ca!"
Sắc mặt Thái tử có chút tái nhợt, Vu Nguyên Quân đi đến gần muốn nâng đỡ đối phương, lại bị Thái tử dùng tay phất ra.
"Thứ ngươi giao cho ta, ta đã đưa đến trong phòng Minh Duyệt quận chúa." Vu Nguyên Quân hưng phấn nói.
Nghe xong lời này, Thái tử mặt không biểu tình, ánh mắt thế nhưng vẫn không ngừng quét về bốn phía.
Vu Nguyên Quân cho rằng thân thể hắn không thoải mái, thấp giọng hỏi: "Có cần tìm nơi nào đó nghỉ ngơi một chút hay không?"
Thái tử lắc đầu: "Ngươi vừa rồi có nhìn thấy một con chồn trắng?"
Vu Nguyên Quân không biết vì sao Thái tử đột nhiên hỏi việc này, vừa rồi khi hắn tiến vào vườn thì cuộc tranh đấu giữa Như Tiểu Lam cùng chồn trắng đã kết thúc, cho nên cũng không có ai nhìn thấy quá trình hai quả cầu lông gây gổ đánh nhau.
"Chưa từng thấy." Vu Nguyên Quân lắc đầu.
Thái tử từ trong lòng lấy ra một cái sáo trúc, ngắn ngủn một đoạn, còn không dài bằng ngón út.
Hắn đặt sáo trúc lên giữa môi, nhẹ nhàng thổi lên.
Vu Nguyên Quân kinh ngạc phát hiện hắn cư nhiên không nghe thấy thanh âm sáo trúc kia.
Thái tử thổi vài lần, buông sáo trúc xuống, lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như đang chờ mong thứ gì đó xuất hiện.
Nhưng mà qua một lúc lâu, trong vườn vẫn một mảnh im ắng.
Nơi xa, tiệc mừng còn đang tiếp tục, thường thường truyền tới tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Thái tử trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên xoay người rời đi.
Vu Nguyên Quân kinh ngạc đi theo sau: "Thái tử muốn hồi cung sao, vậy hương mèo hương làm sao bây giờ?"
Vu Thanh Thành vẻ mặt cô đơn, trong ánh mắt lại phảng phất hàm chứa băng sương, hắn không trả lời câu hỏi của Vu Nguyên Quân, cũng không quay đầu lại, lập tức rời khỏi Thanh Hầu phủ.
Chương 349: Tập thể bị đau bụng, việc cắt xén bại lộ
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam trở về sân, trực tiếp sai người chuẩn bị nước ấm, đem mèo hương cả người toàn là bùn đất ném vào trong nước.
Sau cổ Như Tiểu Lam bị chồn trắng cắn bị thương vài chỗ, vừa vào trong nước nàng liền đau đến nhe răng, hai cái móng vuốt nhỏ bám lên cạnh ao, liều mạng muốn trốn ra ngoài.
Thanh Mặc Nhan ném hỉ phục bên ngoài đi, túm lấy nàng bắt đầu rửa sạch lông trên người nàng.
"Chít chít!" Nhẹ chút a, xoa như vậy sẽ làm rụng hết lông ta mất.
Thanh Mặc Nhan hừ một tiếng, mặt ngoài không biến sắc, động tác trên tay lại đã nhẹ nhàng hơn.
Nhìn nàng ngửa đầu nhỏ, tràn đầy cảm xúc tự hào, hắn nhịn không được gõ một cái lên trán nàng.
"Nàng còn đắc ý."
Đương nhiên phải đắc ý, lúc này đây nàng không có bại!
Sau này nàng sẽ không còn phải sợ con chồn trắng kia nữa, Cổ vương của Thanh Mặc Nhan đã ăn nó đến xương cốt cũng không còn, nàng cảm thấy vô cùng hả giận.
Thanh Mặc Nhan nhìn một thân đầy những vết thương, chật vật hề hề, lại làm ra tư thái của kẻ thắng cuộc - tiểu gia hỏa, hắn bất đắc dĩ thở dài.
Sau này có phải hay không hắn nên thật sự đổi tất cả phòng ở thành lồng sắt, tránh cho hắn vừa quay đầu đi liền sẽ xảy ra chuyện.
"Thế tử... Sử Đại Thiên đã trở về." Bên ngoài truyền đến thanh âm Huyền Ngọc.
Thanh Mặc Nhan kéo Như Tiểu Lam đã tắm rửa sạch sẽ ra khỏi ao, bọc người nàng vào trong khăn tắm.
"Cho hắn vào đi."
Sử Đại Thiên vào cửa, cũng không dám bước vào phòng, chỉ có thể đứng ở sau bình phong nói chuyện: "Tiểu nhân đã làm xong thỏa đáng."
"Không có lưu lại điểm yếu nào đi?" Thanh Mặc Nhan một bên hỏi một bên lau lông cho Như Tiểu Lam.
"Tiểu nhân làm việc, Thế tử ngài cứ yên tâm." Sử Đại Thiên cười hắc hắc nói: "Dù cho là Thái y trong cung tới cũng không tra ra được cái gì."
Thanh Mặc Nhan "Ân" một tiếng: "Đi xuống lĩnh thưởng đi."
Sử Đại Thiên liên tục nói lời cảm tạ, còn nói không ít lời nói cát tường, lúc này mới lui ra.
Thanh Mặc Nhan lấy thuốc mỡ tới, mệnh lệnh cho Như Tiểu Lam: "Biến trở về."
Như Tiểu Lam biến thành hình người, trần trùng trục chui vào trong chăn.
Thanh Mặc Nhan lấy chiếc vòng trên cổ nàng xuống, bôi thuốc mỡ lên những chỗ chồn trắng cắn bị thương.
"Chàng bảo Sử Đại Thiên đi làm cái gì?" Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói.
"Lát nữa nàng sẽ biết." Thanh Mặc Nhan không thay đổi sắc mặt.
Hắn càng như thế, Như Tiểu Lam càng tò mò.
Ước chừng qua thời gian một nén hương, ngoài viện truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Thế tử có ở đây không?" Nghe thanh âm hình như là quản gia Hầu phủ.
Huyền Ngọc đứng ở dưới hành lang, trừng mắt nhìn quản gia một cái: "Ngày đại hỉ, Thế tử đương nhiên ở đây."
Quản gia tự vả nhẹ vào miệng: "Xem cái mồm của ta… tiền viện xảy ra chuyện lớn, Hầu gia mời Thế tử cấp tốc đi qua."
"Chuyện gì?" Huyền Ngọc không chút hoang mang, cũng không có ý muốn giúp hắn thông truyền.
"Đồ ăn trong bữa tiệc xảy ra vấn đề, không ít khách nhân đều bị đau bụng… cũng không biết có phải là bị người hạ độc hay không…"
Huyền Ngọc cười lạnh: "Sao có thể có người hạ độc, Thế tử chính là Đại lý tự Thiếu khanh, người nào lại chán sống như thế."
Quản gia gấp không thôi: "Hiện giờ còn chưa biết là chuyện như thế nào, Hầu gia muốn mời Thế tử qua đó xem thử."
"Thế tử đang ở bên trong động phòng đâu."Huyền Ngọc buồn bã nói: "Hôm nay không thể đi qua."
Quản gia sửng sốt: "Sớm như vậy đã động phòng..."
Huyền Ngọc nhướng mày: "Làm sao, Thế tử muốn động phòng khi nào còn phải đi xin phép đám nô tài các ngươi?"
"Không dám không dám..." Quản gia liên tục xin tha: "Nhưng mà xảy ra chuyện lớn như vậy, Thế tử sao có thể không ra mặt."
"Sai người đi tìm đại phu là được, nếu thật sự không được thì mời Thái y trong cung tới, Thế tử cũng không phải đại phu, dù có đi cũng đâu nhìn ra được cái gì, lại nói những việc này đâu phải do Thế tử phụ trách." Huyền Ngọc đẩy mọi chuyện đi không còn một mảnh.
Như Tiểu Lam ở trong phòng nghe xong cuộc nói chuyện của bọn họ, đã đoán được vài phần, tiến đến trước mặt Thanh Mặc Nhan thấp giọng hỏi: "Chàng sai Sử Đại Thiên hạ độc trong đồ ăn của bọn họ?"
Thanh Mặc Nhan làm như ngu ngốc liếc nhìn nàng một cái: "Sao có thể."
"Vậy bọn họ..."
"Bất quá là đi tả mà thôi." Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cắt xén bạc làm hỉ sự của ta, dù sao cũng phải ép cho bọn họ nhổ ra."
Thanh Mặc Nhan bên này nhàn nhã ở trong phòng cưới, tiền viện bên kia lại đã loạn thành một đoàn.
Lão Hầu gia ôm bụng, đau đến nghiến răng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lã chã chảy xuống.
"Thế tử đâu?" Hắn hỏi quản gia trong phủ: "Sao còn chưa tới!"
Quản gia khó xử nói: "Thế tử vội vã động phòng, nói sẽ không lại đây..."
Lão Hầu gia chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm.
Phóng mắt nhìn quanh, tất cả khách khứa đều có cùng sắc mặt và động tác giống hắn: Ôm bụng, kêu ai u ai u.
Thường thường còn sẽ có người đột nhiên đứng dậy chạy về phía nhà xí bên ngoài.
Bụng một trận quặng đau, lão Hầu gia vội vàng đứng lên.
"Hầu gia, nhà xí không đủ dùng." Đúng lúc này, có người tới bẩm báo.
Lão Hầu gia bụng đau muốn chết, chỉ đành phân phó: "Đi lấy vài thùng phân tới, mau lên!"
Nhị thiếu gia ngơ ngác nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, không biết phải làm sao.
Rõ ràng lúc trước còn rất bình thường, vì sao đột nhiên trong đồ ăn lại xảy ra vấn đề? Hắn tuy rằng cắt xén không ít tiền bạc, nhưng cũng sẽ không đến nỗi gây ra tình trạng như thế này.
Thật vất vả có đại phu vào phủ, đầu tiên là xem bệnh trạng cho mọi người, sau đó viết một đơn thuốc.
"Đại phu, không biết đây là bị làm sao?" Nhị thiếu gia yếu ớt hỏi một câu: "Có phải là có người hạ độc?"
Đại phu nhướng mày: "Hạ độc? Sao có thể, này bất quá là ăn phải đồ ăn hỏng dẫn đến đau bụng mà thôi."
Mọi ngài nghe xong đều vô cùng kinh ngạc.
Đường đường là tiệc cưới của Đại lý tự Thiếu khanh, thế nhưng lại dùng đồ ăn hỏng khiến cho mọi người ăn vào đau bụng.
"Không biết đồ ăn xảy ra vấn đề ở đâu." Nhị thiếu gia chỉ có thể căng da đầu để đại phu phân biệt.
Đại phu thử mỗi món ăn, cuối cùng điểm ra mấy món được làm từ cá và tôm.
"Đều không tươi mới." Đại phu lắc đầu liên tục.
Lão Hầu gia xanh mặt, làm trò trước mặt mọi người gọi đầu bếp trong phủ tới, lại bảo bọn họ mang hết nguyên liệu nấu ăn còn thừa đến đây.
Quản gia trong phủ lấy số cá còn thừa đưa lên cho Hầu gia xem, từ xa mọi người đã ngửi thấy mùi hôi thối phát ra từ trên người chúng.
Lão Hầu gia tức run người: "Vật như vậy ngươi cũng dám đưa lên bàn tiệc!"
Đầu bếp vẻ mặt vô tội: "Hầu gia, cái này đều là trong phủ chọn mua đưa tới, bọn họ đưa cái gì, nô tài liền làm cái đó, thật sự không phải lỗi của nô tài a."
Lão Hầu gia đành phải tìm người đi chọn mua tới.
Người đi chọn mua liền kêu oan uổng, quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục: "Tiểu nhân là nghe theo lời phân phó của nhị thiếu gia đi đặt mua, bạc đưa cho không nhiều... lại phải mua đầy đủ không được thiếu thứ gì, bằng không nhị thiếu gia sẽ trách phạt tiểu nhân, vậy nên tiểu nhân chỉ có thể mua chút hàng rẻ tiền mang về..."
Các vị tân khách uống xong chén thuốc đại phu đưa, bụng yên tĩnh không ít, nghe xong lời này còn có cái gì không rõ.
"Nhị thiếu gia thật đúng là có năng khiếu làm quản gia." Không biết là ai châm chọc một câu.
"Loại tôm nhừ cá thối này cũng dám đưa lên trên bàn... cũng may Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ đã rời tiệc từ sớm, bằng không... haha..."
Mọi người bất mãn, đỡ bụng đồng loạt đứng dậy cáo từ.
Lão Hầu gia cố chịu đựng thân thể không khỏe, cười nịnh nọt đứng ra tiễn khách.
Nhị thiếu gia bị dọa mặt mũi trắng bệch, co rúm lại ở phía sau phụ thân hắn.
Hắn chẳng thể nào nghĩ tới, bạc cắt xén vừa tới tay còn chưa nóng túi đã xảy ra loại chuyện này.
"Phụ thân, người không sao đi..." Thật vất vả mới tiễn khách xong, nhị thiếu gia dè dặt cẩn trọng tiến lên đỡ lão Hầu gia.
"Ngươi cái đồ ngu xuẩn!" Lão Hầu gia đá một cước qua.
Bởi vì thân thể không khỏe, hắn không đá được đến chỗ nhi tử của mình, nhị thiếu gia lại thuận thế quỳ gối xuống đất, tựa như thật sự bị hắn đá trúng, cả người run bần bật.
Lão Hầu gia một bụng nửa giận, nhìn bộ dáng hèn nhát của nhi tử, bỗng nhiên, hắn cảm thấy thật bi ai.
Thanh Hầu phủ nếu thật sự đưa cho đứa con trai này của hắn cai quản, chỉ sợ là sẽ xuống dốc triệt để.
Chương 350: Liễu Dương quận chúa không sinh được con nối dõi
Việc Thanh Hầu phủ dùng cá tôm có mùi thối đưa lên bàn tiệc, làm cho những người đến dự tiệc đều bị đi tả hai ngày sau đã lan truyền khắp trong kinh thành.
Lão Hầu gia thân thể vừa mới khỏe lại đã mang theo nhị thiếu gia tới cửa bồi tội khắp nơi.
Mấy gia đình bình dân còn dễ nói chuyện, hắn phái quản gia đưa chút quà nhận lỗi tới liền coi như xong, nhưng mà những quan viên quan trọng trong triều thì đích thân hắn phải tự mình ra mặt.
Nguyên bản hắn còn trông cậy vào Thanh Mặc Nhan có thể ra mặt, chỉ là ngày hôm sau Thanh Mặc Nhan đã đi Đại lý tự làm việc, đến cả mặt cũng không thấy lộ.
Mỗi lần lão Hầu gia phái người đi tìm Thanh Mặc Nhan, đều bị đối phương lấy cớ có việc bận sau đó đẩy đi, cuối cùng hắn chỉ có thể tìm cách kêu Như Tiểu Lam ra mặt giải quyết việc này.
Chỉ là hắn ở tiền viện đợi nửa ngày, tới gặp hắn lại là Sử Đại Thiên.
Sử Đại Thiên vừa vào cửa liền thay Như Tiểu Lam kêu oan: "Chuyện xảy ra hôm trước không có chút liên quan nào đến quận chúa nhà ta, ngài bảo nàng đi bồi tội chẳng phải là rất ủy khuất quận chúa nhà ta sao? Thế tử chúng ta ngày thường đến ngay cả nước trà cũng không lỡ để nàng bưng, nếu chọc nàng khóc, đến lúc đó tiểu nhân có mấy cái đầu cũng không đủ dùng a..."
Lão Hầu gia nghe xong liền đau đầu, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh mang theo nhị nhi tử tiếp tục đi đến từng nhà bồi tội.
Thật vất vả mới tặng xong quà nhận lỗi, lão Hầu gia hồi phủ còn chưa kịp nghỉ ngơi, trong cung đã phái người tới gọi hắn tiến cung.
Hoàng đế nhìn Thanh Hầu gia quỳ phía dưới, ánh mắt am hiểu sâu, nửa ngày mới hừ một tiếng.
Lão Hầu gia trán chảy đầy mồ hôi lạnh, Hoàng thượng chưa cho hắn đứng lên, hắn chỉ có thể tiếp tục quỳ.
"Xem ra Thanh Hầu phủ rất gặp khó khăn về tiền bạc." Hoàng đế châm chọc một câu.
Lão Hầu gia dập đầu thật mạnh: "Đều là do thần không biết dạy con."
Việc nhị thiếu gia cắt xén tiền đặt mua tiệc cưới hẳn là đã truyền tới tai Hoàng thượng, làm phụ thân như hắn bất kể ra sao cũng không tránh được liên quan.
Bên miệng Hoàng đế kéo ra một tia cười lạnh: "Ngươi đứng lên đi."
Lão Hầu gia âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đứng lên, nhưng mà câu nói tiếp theo của Hoàng đế lại khiến hắn phải một lần nữa quỳ xuống.
"Liễu Dương quận chúa bệnh nặng, người Thái y viện đến xem qua, nói thân thể nàng sau này không có cách nào có con nối dõi."
Lão Hầu gia chỉ cảm thấy trong đầu "ong" một tiếng.
Liễu Dương quận chúa là chính thê của nhi tử hắn, nàng không thể có con nối dõi, kia sau này nhi tử hắn sẽ không có con dòng chính thất, chẳng lẽ hậu thế của hắn chỉ có thể từ thứ xuất ra thôi sao?
Này có khác gì làm trò cười cho thiên hạ.
"Hoàng thượng..." Hắn một lần nữa quỳ xuống, kinh sợ nhìn về phía Hoàng đế: "Khuyển tử trẻ người non dạ, không chăm sóc tốt Liễu Dương quận chúa, thần..."
Hắn còn muốn nói tiếp, Hoàng thượng lại không kiên nhẫn phất phất tay: "Thôi, hôn sự bọn họ là do trẫm ban cho, xảy ra loại chuyện này trong lòng Hoàng hậu cũng rất khổ sở, qua mấy ngày nữa là sinh thần Hoàng hậu, nàng cầu trẫm để Liễu Dương quận chúa cùng nhi tử ngươi hòa ly."
Lão Hầu gia há to miệng.
Dù cho Liễu Dương quận chúa không thể sinh hài tử, nhưng thân phận của nàng không thể so sánh với phụ nhân bình thường, nàng là người bên nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, nếu thật sự hòa ly, chỉ sợ sau này sẽ không có nữ nhi gia đình tốt nào dám gả cho con hắn nữa.
Đến ngay cả quận chúa bên nhà mẹ đẻ Hoàng hậu cũng bị hại thành cái dạng này, nhà ai dám đem nữ nhi gả lại đây!
"Hoàng thượng, việc này đều là do lỗi của khuyển tử, lão thần về sẽ mắng hắn, sau này nhất định sẽ quan tâm chăm sóc quận chúa nhiều hơn. Cổ nhân có câu huỷ đi mười toà miếu, chứ đừng huỷ một cuộc hôn nhân, cầu Hoàng thượng cân nhắc."
Hoàng đế rũ mắt: "Ngươi không muốn để cho bọn họ hòa ly?"
Lão Hầu gia lại lần nữa dập đầu, hiển nhiên là biểu hiện suy nghĩ trong lòng.
"Cứ kéo dài như thế cũng không phải chuyện tốt." Hoàng đế nhàn nhạt nói.
"Cầu Hoàng thượng cân nhắc!" Lão Hầu gia phủ phục trên mặt đất, đem đầu đụng đến vang to.
Hoàng thượng nhìn phiền lòng, phất tay bảo hắn lui ra trước.
Trong lòng lão Hầu gia biết đã tránh thoát được một kiếp, vội vàng tạ ơn cáo lui.
Mới trở về Thanh Hầu phủ, chỉ thấy xe ngựa Ngũ phủ dừng ở ngoài cửa.
"Người Ngũ phủ sao lại tới đây?" Lão Hầu gia cảm thấy không ổn.
Ngũ thị từ sau lần cáo ốm trốn về Ngũ phủ liền không thấy lộ diện, vì sao hôm nay lại có xe ngựa Ngũ phủ dừng ở cửa?
Lão Hầu gia gọi quản gia trong phủ tới.
Quản gia run rẩy tiến lên hồi bẩm: "Ngũ công tử Ngũ phủ tiến đến bái kiến Minh Duyệt quận chúa, nói là muốn đem đồ cưới của muội muội Ngũ thị hắn mang về phủ."
Lão Hầu gia chỉ cảm thấy thái dương giật giật không ngừng.
Mấy chuyện thế này hắn không muốn quản nữa, dứt khoát vờ không nghe thấy rời đi bộ dáng giống như là chạy trốn.
Nhị thiếu gia ở trong sân cũng sớm nghe được tiếng gió Ngũ công tử vào phủ.
Chẳng qua hắn cho rằng lần này Ngũ công tử tiến đến, là chủ động cầu hắn đón Ngũ thị trở về, không nghĩ tới sau khi Ngũ công tử vào phủ lại trực tiếp chạy đến sân Thanh Mặc Nhan, đi bái kiến Minh Duyệt quận chúa tiểu yêu quái kia.
"Có nghe ngóng được Ngũ công tử đến viện đại ca làm gì không?" Nhị thiếu gia hỏi tâm phúc bên người.
Gã sai vặt tâm phúc khó xử nói: "Sân của Thế tử làm sao bọn nô tài có thể đi vào a."
Từ sau khi Thanh Mặc Nhan thành thân, sân bên kia liền bị phong tỏa toàn bộ, nghe nói buổi tối trong viện còn thả ra một con chó to, con chó kia mỗi lần nhìn thấy người liền cắn, khiến tất cả hạ nhân trong Hầu phủ đều không dám tới gần.
Nhị thiếu gia âm thầm cắn răng.
Đúng lúc này, bên ngoài có người tiến vào hồi bẩm: "Ngũ công tử cùng Minh Duyệt quận chúa đến đây."
Nghe nói Như Tiểu Lam đến đây, trong lòng hắn càng thêm không thoải mái.
Như Tiểu Lam cùng Ngũ công tử đi vào cửa, Sử Đại Thiên cười ha hả bồi ở một bên, ân cần sai khiến nha hoàn xung quanh: "Các ngươi đi mang đồ cưới của Ngũ thị ra đây, Ngũ công tử muốn đưa về phủ."
Những nha hoàn kia đều là người của nhị thiếu gia, nghe xong lời này ai cũng không dám động, tất cả đều dùng ánh mắt nhìn về phía nhị thiếu gia.
Như Tiểu Lam thấy những người đó bất động liền phân phó tử sĩ hộ vệ đi theo phía sau: "Các nàng đều chỉ là tiểu nha đầu, sao có thể nâng được mấy thứ kia, các ngươi đi giúp đỡ đi."
Nhóm tử sĩ lên tiếng đáp lời, đi về hướng nhà kho trong viện nhị thiếu gia.
Nhị thiếu gia tức đến gân xanh nổi hết cả lên.
Hắn nhấc chân lên đá về phía một tên tử sĩ: "Đây là sân của ta, các ngươi là cái thứ gì, làm càn, dám đụng đến đồ vật chỗ ta!"
Tử sĩ đều có công phu trong người, tự nhiên sẽ không bị hắn đá trúng.
Thân hình nhẹ nhàng chợt lóe liền tránh được, cũng không tranh chấp với hắn, đi đến trước nhà kho, thấy cửa nhà kho bị khóa lại bằng khóa sắt, ngay cả chìa khóa cũng không hỏi người đưa cho, trực tiếp rút binh khí ra chém đứt ổ khóa.
Mọi người trong viện đều sợ ngây người.
Tất cả nha hoàn cùng bà tử đều ngơ ngác nhìn nhị thiếu gia, lại nhìn về phía người từ khi vào sân vẫn luôn duy trì ý cười trong suốt đứng nói chuyện cùng với Ngũ công tử - Minh Duyệt quận chúa.
Dù cho thân phận nàng là quận chúa, dù cho nàng là Thế tử phi, nhưng mà tay cũng duỗi quá dài đi, quản đến tận viện nhị thiếu gia...
Nếu lão Hầu gia biết chắc chắn sẽ trách phạt nàng, nàng không sợ?
Trong lúc nhất thời trong viện yên tĩnh cực kỳ, duy chỉ nghe thấy tiếng hô hấp thô nặng của nhị thiếu gia.
Ngũ công tử chắp tay về phía nhị thiếu gia, mặt không biểu tình nói: "Muội muội ta sau khi về phủ bệnh tình nghiêm trọng, thật sự không thể trở về hầu hạ nhị thiếu gia, ta đành trước tiên đến chào hỏi Thế tử, nhờ Thế tử phi giúp đỡ kiểm kê đồ cưới của muội muội rồi nâng đi, sau cũng là muốn đến nơi này của nhị thiếu gia cầu một tờ hưu thư."
Ngũ thị thế nhưng chủ động yêu cầu bị hưu? Nàng điên rồi sao!
Ngay cả nhị thiếu gia cũng bị lời này làm cho kinh sợ, nửa ngày vẫn chưa khôi phục được tinh thần.
Như Tiểu Lam âm thầm cười mắt mèo cong cong.
Bình thường nữ nhân nếu như bị nhà chồng hưu sẽ không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt mọi người, nhưng Ngũ phủ lại chọn đúng thời điểm mấu chốt này đến đòi hưu thư, thêm cả những lời đồn bên ngoài liên quan đến nhị thiếu gia, Ngũ thị lần này cầu bỏ ngược lại có vẻ như là nàng không cam lòng thông đồng làm bậy, sẽ giúp nàng tẩy sạch cho bản thân không ít.
Thật vất vả mới có cơ hội nhìn thấy nhị thiếu gia cam chịu, nàng mới không ngu ngốc bỏ qua đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com